Diệp Dĩ Muội do nhất thời vội vàng, mà tát vào mặt Tần Hàm Dịch một cái, nhưng thế nào cô cũng không ngờ được rằng, hậu quả đổi lại lại là như thế này.
Tràn ngập căn phòng là sự tức giận, khi mà Tần Hàm Dịch đang đối xử với cô như một kẻ điên thì Diệp Dĩ Muội kêu lên thảm thiết: “Tần Hàm Dịch....tôi không muốn.....”
Cô nhanh chóng nắm lấy bàn tay anh ta đang ở bên dưới thân cô, cô lắc đầu lia lịa, nước mắt chảy ra giàn giụa.
“Tôi sai rồi, Tần Hàm Dịch, anh tha cho tôi, tôi cầu xin anh....” Diệp Dĩ Muội đã không còn phân biệt rõ được đúng sai, cô chỉ muốn cầu xin anh ta tha cho cô, đừng có cướp đi sự trong trắng của cô trong khi anh ta không hề yêu cô.
Tần Hàm Dịch nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, đột nhiên anh ta sợ hãi, bàn tay bị cô nắm lấy vẫn đang nắm chặt lấy chiếc quần lót của cô, cứng đờ lại không còn có hành động gì nữa.
Trái tim anh ta đang đau nhói, nhưng lại không muốn thừa nhận rằng anh đang cảm thấy thương cô.
“Bỏ tôi ra, Tần Hàm Dịch, tôi đồng ý với anh, tôi sẽ không gặp lại Hứa An Ca nữa!” Diệp Dĩ Muội nghẹn cổ họng lại nói, cô bỏ qua danh dự và sự đau đớn của bản thân để cầu xin anh ta.
“A....” Tần Hàm Dịch gầm lên một tiếng bất lực, anh ta đột nhiên thu tay về, đứng lên, xông ra phía cửa và chạy ra ngoài.
Diệp Dĩ Muội co rúm người lại, tiếng cửa đóng rầm làm cho cô giật bắn mình.
Nước mắt, từng hàng từng hàng chảy ra, ướt cả một góc chăn màu trắng tinh, mang theo một sự tuyệt vọng.... Châu Lan Na nhìn thấy Tần Hàm Dịch sau khi kéo tay Diệp Dĩ Muội vào phòng, liền áp tai vào cửa phòng nghe trộm. khi nghe thấy tiếng chiếc váy của Diệp Dĩ Muội bị xé ra, cô ta không những không có một chút thương xót mà ngược lại còn cảm thấy Diệp Dĩ Muội thật giả tạo.
Nhưng cô ta không ngờ rằng, Tần Hàm Dịch lại đột nhiên mở cửa chạy ra ngoài.
Vốn dĩ muốn chạy trốn nhưng bàn chân vừa bị ngã vẫn còn đau đã làm cô ta chạy cũng không kịp.
Tần Hàm Dịch lườm cho cô ta một cái sau đó nắm lấy cổ tay cô ta, kéo cô ta lại ghế sô pha.
Cổ chân Châu Lan Na vốn đã bị thương, bị Tần Hàm Dịch kéo đi như vậy cô ta liền ngã xuống, đau tới nỗi nhăn mặt lại.
“Hàm Dịch, đau quá, anh bỏ tay em ra.....” Châu Lan Na giằng tay ra, muốn thu tay mình về.
Tần Hàm Dịch đột nhiên dừng bước lại, bả tay Châu Lan Na ra, nói lạnh lùng: “Sao hả? muốn nhận chi phiếu rồi rời đi à?”
“Hàm Dịch, em không phải ý đó.” Châu Lan Na giật mình hốt hoảng, vội lắc đầu.
Tần Hàm Dịch lùi về phía sau hai bước, ngồi xuống ghế sô pha: “Vậy thì cởi đồ ra, làm cho tôi vui vẻ.”
Châu Lan Na bỗng chốc đơ người ra, hai mắt đỏ ngầu lên.
Anh ta và cô ân ái với nhau vô số lần, anh ta đã từng nhẹ nhàng ngọt ngào với cô, cũng có lần lỗ mãng, nhưng chưa từng chà đạp lên nhân phẩm của cô ta như thế này.
Nhất định là vì Diệp Dĩ Muội, anh ta mới trút giận lên người cô ta như vậy.
Nhưng, cho dù trong lòng có oán giận hơn nữa, có hận đi chăng nữa, cô ta cũng tuyệt đối không bao giờ từ chối người đàn ông trước mắt.
Cô ta nắm chặt hai tay thành nắm đấm, hít thở một hơi thật sâu, khi thả lỏng ra thì trên mặt cô ta đã được trang bị một nụ cười quyến rũ, cô ta đứng lên, khập khiễng đi về phía trước, ngồi lên đùi của Tần Hàm Dịch.
“Hàm Dịch, anh xấu tính thật đấy, muốn người ta thì nói ra!” Châu Lan Na đưa ngón tay trỏ ra, chạm nhẹ lên môi của Tần Hàm Dịch, rồi nói: “Làm gì mà lỗ mãng với người ta như thế!”
Tần Hàm Dịch nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ quyến rũ trước mặt mình, đột nhiên anh ta lại cảm thấy ghét bỏ khuôn mặt mà đã từng làm anh ta si mê ám ảnh này.
Anh ta kéo tay cô ta xuống, một tay ôm chặt vào eo cô ta, xốc cô ta lên, lật người lại, cho cô ta nằm xuống, anh ta lỗ mãng đi thẳng vào việc chính.
Châu Lan Na không chút đề phòng, cơ thể bị lật ngược lại, đầu cô ta thiếu chút nữa còn bị đập cả vào chiếc bàn phía trước.