Diệp Dĩ Muội thực sự không hiểu, nếu Tần Hàm Dịch thật lòng yêu Hạ Lam sâu sắc như vậy, sao anh ta lại làm cái việc là dâng Hạ Lam cho người khác....
Đồng tử mắt Tần Hàm Dịch đột nhiên co lại, cơ thể cường tráng của anh ta như đóng băng cứng đờ lại, trong ánh mắt là sự trầm tư suy nghĩ, nhưng ngay sau đó, anh ta lại lập tức trở về với thần sắc lạnh lùng.
“Tần Hàm Dịch, nếu anh đã yêu cô ấy như vậy thì tại sao không cố gắng để đi giành lấy cô ấy? sơ với việc nhường cô ấy cho một người không yêu cô ấy như Hứa An Ca thì chẳng bằng anh hãy đi bảo vệ cô ấy. Diệp Dĩ Muội không biết cơn tức giận tới từ đâu, cô đột nhiên gầm lên, cô cũng không biết, rốt cuộc là cô đang mắng Tần Hàm Dịch hay là đang mắng chính bản thân mình.
“Diệp Dĩ Muội, sao cô biết Hứa An Ca không yêu cô ấy? trước khi cô xuất hiện, Hứa An Ca đã ở bên cạnh cô ấy những bảy năm trời.” Tần Hàm Dịch nở nụ cười nhếch mép lạnh lùng trên môi làm cho Diệp Dĩ Muội cảm thấy thực sự sợ hãi, trái tim cô cũng như đang run lên.
“Tần Hàm Dịch, bất kể Hứa An Ca yêu hay không yêu cô ấy thì đều không có liên quan gì tới tôi.” Diệp Dĩ Muội kinh hãi lắc đầu, cô đã đoán ra được hành động điên cuồng tiếp theo của anh ta là gì.
“Sao lại không có liên quan gì tới cô? Hứa An Ca là vì cô nên mới chia tay với Hạ Lam, mới trút hết sự tức giận lên người Hạ Lam.” Tần Hàm Dịch nhìn cô như đang nhìn kẻ thù, anh ta lại bóp lấy cằm cô nói: “Tôi nói cho cô biết Diệp Dĩ Muội, không ai có thể cướp đi hạnh phúc của Hạ Lam, không một ai có thể làm điều đó.
Hai mắt của Diệp Dĩ Muội bỗng chốc đỏ lên, anh ta muốn đảm bảo cho hạnh phúc của Hạ Lam mà muốn hi sinh đi sự trong trắng của cô, thậm chí là cả cuộc đời của cô sao?
Đột nhiên, căn phòng trở nên yên tĩnh một cách lạ thường, ngột ngạt...
Nỗi đau trong lòng của Tần Hàm Dịch không hề được giảm đi, ngược lại anh ta không chịu được bầu không khí ngột ngạt này.
Dường như không chút do dự, bàn tay anh ta nhanh chóng đưa xuống cổ của Diệp Dĩ Muội.
“Xoạc....”
Chiếc váy của Diệp Dĩ Muội, đã bị anh ta dùng lực xé ra....
Cô tròn xoe hai mắt, sợ hãi muốn đẩy Tần Hàm Dịch ra, nhưng dường như bị cả người anh ta khóa chặt lại, từ đầu tới chân cô không có cách nào cử động được.
“A....không.... Tần Hàm Dịch ....tôi không muốn.....” Diệp Dĩ Muội chỉ biết gào lên, hai mắt trợn trừng, ọng nước.
Những giọt nước mắt long lanh trong mắt cô không làm cho anh ta từ bỏ ý định, không chút do dự anh ta liền dụi đầu vào cổ cô, không phải hôn mà là anh ta đã cắn lên cổ cô.