Tần Hàm Dịch bị phản ứng của cô làm cho bật cười thích thú, anh nói: “Trí nhớ của cô đúng là không phải kém ở dạng bình thường đâu, những đồ đó chẳng phải đều là do cô mua à?”
Vào hôm cô tức giận gần như đã dọn sạch cái cửa hàng quần áo đó.
Vốn dĩ là muốn tất cả đưa tới nhà, nhưng sau đó Tần Hàm Dịch nghĩ, cảm thấy để lại đây một ít sẽ tiện lúc cần.
Đây là lần đầu tiên trong phòng nghỉ của anh có đồ phụ nữ, bình thường chỉ có quần áo của anh mà thôi.
Diệp Dĩ Muội nheo mày lại, nghĩ vài giây rồi hỏi thăm dò: “Là đồ tôi mua hôm qua?”
“Ừm.” Tần Hàm Dịch gật đầu, xem ra đúng là đã mua quá nhiều mà ngay đến cả bản thân cô cũng không nhớ nổi nữa.
“Ồ, hóa ra là thế!” Diệp Dĩ Muội bĩu bĩu môi, lại quay người đi vào phòng nghỉ: “Vậy thì tô đi thay đồ.”
Tần Hàm Dịch nhìn theo bóng dáng cô biến mất tại cửa phòng thay đồ thì mới thu ánh mắt về, cầm bản hợp đồng bên cạnh lên, đang định xem thì điện thoại liền đổ chuông.
Anh cầm lấy điện thoại, khi nhìn thấy tên người gọi, do dự một lát rồi anh mới ấn nút nhận.
Anh còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia liền có tiếng nói nghẹn ngào của một người phụ nữ.
“Hàm Dịch, chẳng phải anh đã từng nói anh sẽ giúp em à?” tiếng nói Hạ Lam nghe đầy sự đau khổ, tới cuối cùng thì nghẹn ngào không thành tiếng nữa.
Tần Hàm Dịch hít thở một hơi thật sau, nhìn về phía phòng thay đồ, anh đứng lên, nhanh chân đi ra khỏi phòng làm việc rồi mới trả lời: “ Hạ Lam, em nghe anh nói, nếu em đã không làm thì phía cảnh sát nhất định sẽ đòi lại sự trong sạch cho em.”
Anh vừa dứt lời, đầu dây bên kia không nói thì, một lúc sau mới truyền tới tiếng nói có phần hơi lạnh lùng của Hạ Lam: “Nếu cảnh sát mãi không tìm ra hung thủ thì sao?”
Con tim Tần Hàm Dịch nhói đau, cô ta có thể nghĩ tới điều đó sao anh lại không nghĩ tới chứ!
Nếu sự việc này dễ được làm sáng tỏ thì dựa vào gia thế của Tần gia và Hạ gia sớm đã được làm sáng tỏ rồi.
Bây giờ sự việc càng lúc càng bị đẩy về sau như thế thì càng không dễ để giải quyết.
Nếu may thì ba tháng, nửa năm có thể phá an, nhưng cứ kéo dài thế này thì đám phóng viên đó tuyệt đối sẽ không buông tha cho Hạ Lam, chỉ sợ việc cô ta đầu quân cho Hollywood sẽ bị hoãn lại, như thế thì hủy hoại hết tiền đồ của cô ta.
Đứng trên sân khấu quốc tế, trở thành siêu mẫu nổi tiếng thế giới, sóng vai bên cạnh Hứa An Ca, đó luôn là ước mơ của Hạ Lam.
Bây giờ, đã mất đi Hứa An Ca, lại mất đi toàn bộ ánh hào quang, anh sợ cô ta sẽ không chấp nhận nổi sự đả kích như vậy.
Sự việc thế này ngay từ lúc anh đi sân bay đón cô ta anh đã dự liệu được rồi. Vì thế, anh muốn mở cuộc họp báo để rửa sạch sự tình nghi cho cô ta, để cho cô ta có thể đi hoàn thành ước mơ của mình.
Thế nhưng, vào phút chót anh đã thay đổi chủ ý, đưa cô ta vào những suy đoán hỗn loạn.....
Anh đã đồng ý với cô ta, bất luận thế nào, bất luận người cô ta yêu là ai anh sẽ đều giống như một người anh trai, cả đời bảo vệ cô ta.
Bây giờ anh đã không còn giữ được lời hứa của mình.
Anh hít thở một hơi thật sâu, mới cố gắng cất lời an ủi: “Sẽ không đâu, anh sẽ tạo áp lực cho phía cảnh sát, để bọn họ nhanh chóng phá án.”
“Ba em đã hỏi phía cảnh sát rồi, bọn họ nói kẻ gây án rất tinh ranh, đã đi trước một bước hủy hết toàn bộ chứng cứ, sự việc này muốn làm rõ là rất khó.” Hạ Lam thất vọng nói.
Tần Hàm Dịch mím chặt môi, anh lại thở dài một tiếng rồi bất lực nói: “Hạ Lam, anh xin lỗi....”
“Phía công ty bên Pháp đã gọi điện thoại cho em rồi, muốn dừng lại tất cả mọi công việc của em, và cả hẹn ước với Hollywood nữa, cũng bởi vì sự việc này, Hàm Dịch, em chẳng còn gì nữa rồi.” Hạ Lam ôm lấy điện thoại, từ từ ngồi xuống đất: “Hàm Dịch, em chỉ còn có anh nữa thôi, đừng bỏ lại em một mình.”