Đại Kết Cục (Hạ) (1)
Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Tần Viễn chẳng biết từ lúc nào đã đứng chếch ở phía trên cô, trong tay đang cầm một khẩu súng.
Cũng may kịp chạy tới ...
Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần cũng chú ý tới Tần Viễn từ trên lầu đi xuống. Tần Viễn cười cười, bước chân hơi lảo đảo, đột nhiên dựa vào lan can trên hành lang. Lúc này mọi người đều thấy rõ, trên cánh tay phải Âu phục của anh bắt đầu dần dần bị máu tươi thấm ướt ... Một phát súng vừa rồi, không có bắn trúng Tống Kỳ Diễn, bởi vì tên du côn đó theo bản năng bắn về phía Tần Viễn làm tổn hại mình.
Mỗi người phản ứng vô cùng giống nhau.
Tống Kỳ Diễn im lặng mà đi đến bên cạnh Tần Viễn, Bị bắn trúng cánh tay sao?
Tần Viễn gật đầu, sắc mặt có phần nhợt nhạt, trên trán chảy xuống đầy mồ hôi lạnh, bàn tay cầm súng khẽ phát run.
Cận Tử Kỳ nhớ đến trong túi của mình có chiếc khăn quàng cổ, lập tức lấy ra, chạy đến bên cạnh Tần Viễn băng bó cho anh.
Tần Viễn cắn răng nói: Trước tiên cứ mặc kệ tôi, vẫn là nên đi tìm đường ra đi!
Lương Nhất Thần vừa vơ vét vũ khí trên người của những tên du côn kia, vừa hỏi Tần Viễn: Tình hình bên ngoài như thế nào rồi?
Người của bọn chúng rất nhiều, tôi tìm đến giúp một tay thì nghe nói là bọn chúng đang làm việc, lại nhìn thấy ở đại sảnh sòng bạc có nhiều người chết như vậy rồi, nên chúng cũng không dám liều lĩnh dính vào chuyện này nữa, chỉ bán cho tôi một khẩu súng.
Cho nên, ý của anh là, chúng ta bây giờ chính là cá nằm trong chậu sao? Lương Nhất Thần kinh ngạc nói.
Gần như là ý này, có thể chạy được hay không thì cũng phải xem vận khí rồi.
Cận Tử Kỳ nhìn Tần Viễn bởi vì bị bắn bị thương mà cơ thể có chút run rẩy, đau lòng nói: Anh không nên vào đây.
Hiện tại cô gần như đã sắp xếp rõ ràng hết sự tình, có lẽ là có người cải trang thành bộ dạng của Tống Kỳ Diễn, tìm mọi cách dẫn cô đến đây, một mặt là vì dụ Tống Kỳ Diễn, về mặt khác chỉ sợ cũng là muốn trừ khử cô ở Berlin.
Nghĩ đến lần trước bị bắt cóc ở rừng trên núi, cộng thêm lần này nghĩ cách cứu viện, đối với Tần Viễn sự áy náy của cô càng ngày càng nặng.
Tần Viễn ôm lấy miệng vết thương của mình, thở hổn hển, ngước nhìn Cận Tử Kỳ: Anh từng nói anh sẽ giúp em.
Ngay sau đó, Cận Tử Kỳ đã bị kéo vào trong một lồng ngực ấm áp.
Tống Kỳ Diễn nhìn thẳng Tần Viễn: Lần này, coi như tôi nợ cậu.
Tần Viễn nhếch miệng, cười yếu ớt: Tôi muốn cứu cũng chỉ có một người.
Ở bên cạnh Lương Nhất Thần không nhìn nổi nữa: Tôi nói nè, tình địch các cậu gặp nhau muốn đỏ mắt thì chờ đi ra khỏi đây lại nói tiếp, được không?
Cận Tử Kỳ kín đáo mà tách Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn ra.
Nhất Thần nói rất đúng, việc khẩn cấp trước mắt, chúng ta phải trốn đi trước, tránh thoát những tên du côn kia, sau đó tìm đường ra.
Cận Tử Kỳ nhìn nhìn Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn, cả hai người đều bị thương một cánh tay, thuộc loại Nhân sĩ tàn tật không thể chiến đấu.
Nếu như vào lúc này, xung đột chính diện cùng những tên du côn hung tàn kia, chắc hẳn họ rất nhanh sẽ trở thành tổ ong.
Mới vừa rồi tôi ở từ trên tầng có thẫm mỹ viện xuống, nơi đó tạm thời vẫn chưa hoàn toàn bị rà soát, hẳn là có thể trà trộn vào bên trong những khách hàng kia, dù thế nào, cũng có thể kéo dài thêm chút thời gian ngắn.
Chỉ là, khi họ từ đầu hành lang đi ra, lập tức nhìn thấy xa xa có cả đám du côn cầm súng đang lục soát.
Tránh ra tránh ra! Chúng tôi muốn tìm người, hiện tại phải rà soát!
Không ít khách đến không kịp thay quần áo, mặc áo choàng tắm đi chân trần hoảng hốt lo sợ mà từ trong phòng chạy ra.
Các người muốn làm gì? Nơi này của chúng tôi là câu lạc bộ kinh doanh nghiêm chỉnh đứng đắn...
Người quản lý của thẫm mỹ viện tức giận đầy ngực vừa mở miệng, đã bị một tên du côn tát một cái làm cho đụng trúng vách tường mà bất tỉnh.
A --
Trên hành lang, nhất thời khắp nơi đều là khách hàng và nhân viên chạy thục mạng. Nếu như vào lúc này, họ đi ra ngoài nhất định sẽ bị bắt lại ...
Còn khả năng quay trở lại mà nói -- mấy người nhìn ra phía sau, đã loáng thoáng có thể nghe được tiếng bước chân đuổi theo.
Bây giờ làm sao đây? Lao ra đánh một trận hay là đi tìm đường khác?
Lương Nhất Thần nắm chặt súng trong tay, ánh mắt giống như chim ưng nhìn chằm chằm đám du côn ở xa xa ngang ngược lùng sục.
Hiện tại không thể đi ra ngoài.
Đi ra ngoài tương đương với tự tìm đường chết.
Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn gần như đồng thanh nói, sau đó quỷ dị mà liếc mắt nhìn lẫn nhau, im lặng. Cận Tử Kỳ khẽ giật mình, lơ đãng nhìn sang vách tường bên cạnh, sau đó cũng không rời mắt.
Sao vậy? Tống Kỳ Diễn rất nhanh phát hiện Cận Tử Kỳ bất thường.
Các anh hãy nhìn chỗ này.
Cận Tử Kỳ đi qua, chỉ vào một kẽ hở nhỏ trên vách tường, cô thuận theo kẽ hở nhỏ từ từ vuốt vuốt thì hiện ra một cánh cửa nhỏ, đáy mắt lóe lên ngạc nhiên vui mừng, cả người của cô đều đụng mạnh vào vách tường. Vách tường cư nhiên thật sự lần đầu tiên mở ra! Ba đàn ông đưa mắt nhìn nhau, không ngờ trong thang lầu lại có chỗ kín đáo như vậy. Hiển nhiên đây chính là phòng tạp hóa mà ngày thường thẫm mỹ viện xếp đặt một số đồ không cần vứt đi. Có lẽ là muốn giảm bớt chiếm diện tích hoặc là để không ảnh hưởng để vẻ bên ngoài của thẫm mỹ viện cho nên đã mở một cánh cửa ở giữa thang lầu thế này.
Đừng nhìn, mau vào đi!
Động tĩnh bên ngoài càng ngày càng nhỏ, có lẽ là đám du côn kia đã khống chế tình hình tầng lầu này. Tiếng bước chân dưới lầu cũng mỗi lúc mỗi đến gần ...
Không gian của phòng tạp hóa rất nhỏ, thật miễn cưỡng cho bốn người chen vào, có lẽ bởi vì quanh năm không được quét dọn tử tế, mùi trong phòng tạp hóa rất khó ngửi khiến người ta muốn sặc, còn có mạng nhện treo trên đỉnh đầu, thế nhưng lúc này chẳng phải lúc quan tâm những chuyện này.
Cận Tử Kỳ ngửi thấy được mùi máu, thậm chí bên tai tiếng hít thở càng ngày càng nặng.
Cô quay đầu lập tức nhìn thấy sắc mặt Tần Viễn rất khó coi: Tần Viễn, vết thương của anh...
Cận Tử Kỳ cúi đầu, nhờ ánh sáng từ khe nhỏ bên cửa xuyên vào, cô nhìn thấy cả tay áo của Tần Viễn đều bị máu thấm đỏ.
Cô nhìn về phía Tống Kỳ Diễn xin giúp đỡ: Tiếp tục như vậy vết thương có bị bưng mủ hay không?
Bây giờ thời tiết không phải mùa đông giá rét, huống hồ bao giờ họ có thể đi ra ngoài còn không chắc chắn được, rất dễ bị nhiễm trùng.
Tống Kỳ Diễn đi qua tháo chiếc khăn quàng cổ trên cánh tay Tần Viễn, tiện thể xé tay áo Âu phục của Tần Viễn một cái, trong ánh sáng lờ mờ, máu thịt trên cánh tay Tần Viễn be bét khiến hô hấp của mọi người như bị kiềm hãm.
Sắc mặt của Tống Kỳ Diễn rất nặng nề, nhìn chằm chằm vết thương của Tần Viễn một hồi lâu.
Viên đạn phải lấy ra.
Bên ngoài trong thang lầu loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn và tiếng nói chuyện.
Bốn người trong phòng tạp hóa đồng loạt cắn răng, không dám phát ra một chút âm thanh.
Ngoài hành lang tiếng bước chân mỗi lúc càng đến gần, càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại gần khu vực của họ.
Sao có thể không có gì chứ? Bọn chúng không thể nào chạy trốn, cửa ra đều bị chúng ta bao vây cực kỳ chặt chẽ rồi !
Hẳn là còn trốn ở trong tầng này, tất cả mọi người cẩn thận tìm lại xem, nhất định phải moi bọn chúng ra!
Người ở bên ngoài dùng tiếng Đức trò chuyện với nhau, trong giọng nói chính là sự kiêu ngạo tự tin tình thế nhất định như mong muốn.
Nhịp tim của Cận Tử Kỳ tăng nhanh thình thịch, sau đó tay của cô được nắm lấy thật chặt, ngước đầu, đối diện với đôi con ngươi đen thẫm của Tống Kỳ Diễn, trên mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt vô cùng sáng.
Có một sự an lòng khó nói lên lời, chậm rãi lan tràn ở trong lòng cô, lan tràn đến huyết mạch trong thân thể tay chân.
Cận Tử Kỳ từ từ kéo ra một nụ cười tươi tắn với Tống Kỳ Diễn.
Khóe môi Tống Kỳ Diễn cũng hơi hơi nhếch lên nhưng không thể nhận ra, nắm chặt lấy tay của cô.
Nơi này không phải là chỗ ở lâu, chắc hẳn bọn chúng sẽ hỏi mấy người ở thẫm mỹ viện thì liền có thể tìm được chúng ta!
Rất nhanh Lương Nhất Thần đã tiết lộ cho mọi người sự thật mà trong lòng hiểu rõ.
Dù cho những nhân viên ở thẫm mỹ viện kia không nói, thì họ có thể trốn ở cái nơi không gian nhỏ hẹp này tới khi nào?
Đến lúc đó, mặc dù không bị bắt được, ở bên trong chờ đợi ba năm ngày, cũng chết vì đói rồi.
Lương Nhất Thần gõ gõ tứ phía trên vách tường, dán sát lỗ tai nghe một chút: Các người nói xem chỗ này có mật đạo không ta?
Ba người còn lại đồng loạt trợn trắng mắt với anh ta, đã đến lúc này rồi, còn có tâm tình nói đùa.
Mật đạo ...
Trong đầu Cận Tử Kỳ giật mình đánh thót, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu.
Nhìn cái gì đấy? Lương Nhất Thần cũng tò mò theo đó ngẩng đầu.
Ống thông gió ... Chúng ta có thể trốn ở trong ống thông gió Cận Tử Kỳ vui mừng nói.
Gì?
Mấy người còn lại đều sững sờ ngơ ngác, cô đang nói cái gì vậy?
Có lần em xem thấy bài báo có một nam nghệ sĩ gặp phải vòng vây của người hâm mộ nên phải bò qua ống thông gió, cộng thêm, câu lạc bộ này kiến thiết cao cấp như vậy, thiết bị ống thông gió phải được làm cũng không kém, nếu như chúng ta trốn vào trong đó, hẳn là cũng có thể hành động tự nhiên.
Cận Tử Kỳ càng nói càng nhanh, âm thanh tuy rằng ép xuống rất thấp, nhưng có thể nghe ra trong giọng nói của cô đầy vui mừng.
Ba đàn ông ngay từ đầu chỉ coi như cô nói giỡn thôi, nhưng càng nói đến về sau sắc mặt đều nghiêm túc, bắt đầu nghiêm chỉnh mà tự hỏi ... Dù sao trốn ở chỗ này cũng là chờ chết, chi bằng đem ngựa chết chữa cho thành ngựa sống, không chừng thật sự có thể trốn được.
Nếu thật sự mà nói như vậy, những tên du côn kia tạm thời tuyệt đối cũng không nghĩ ra.
Hơn nữa đường ống thông gió thì đi thông bốn phương tám hướng, đến lúc đó chỉ cần mò mẫn phương hướng chính xác, hẳn là còn có thể chạy trốn!
Ba người đàn ông liếc mắt nhìn lẫn nhau, Lương Nhất Thần đứng dậy leo lên trên cái tủ, sau đó từ trong túi quần lấy ra một con dao quân dụng Thụy Sỹ.
Lương Nhất Thần dùng tua vít trên dao quân dụng chậm rãi xoáy mở ốc vít trên ống thông gió ra.
Thế nào, có thể mở ra không?
Tuy tay phải Tống Kỳ Diễn bị thương, nhưng so với Tần Viễn đỡ hơn không ít, hành động cũng thoải mái, có thể giúp Lương Nhất Thần một tay.
Cận Tử Kỳ một mặt lưu ý vết thương của lấy Tần Viễn, một mặt thám thính động tĩnh bên ngoài phòng tạp hóa.
Phù! Tháo xuống rồi !
Lương Nhất Thần thở ra một hơi, áo sơ mi ôm người ướt hơn phân nửa, dính chặt ở trên lưng.
Anh ta lấy tấm cửa gió xuống, vẫy vẫy bụi, đưa cổ thò đầu vào xem thử, sau đó mừng rỡ quay đầu: Đường ống thông gió này rất lớn, chúng ta cũng không béo, muốn trốn ở bên trong hẳn là không thành vấn đề!
Bên ngoài đột nhiên lại truyền đến một tràng tiếng bước chân xột xoạt.
Vừa rồi Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần đã mang không ít vật nặng chắn ở lối vào.
Những tên du côn cho dù tìm ra cánh cửa này cũng là có chút khó khăn, trừ phi có nhân viên chỉ điểm cho bọn chúng.
Tranh thủ thời gian, đều leo đi lên, tôi thấy bọn chúng phát hiện nơi này cũng là chuyện sớm hay muộn.
Lời của Tống Kỳ Diễn còn chưa dứt, bên ngoài cũng đã có gã du côn đang thử dò xét ngay vách tường.
Mặt của mọi người đều biến sắc, không dám trì hoãn thời gian nữa.
Anh đỡ em đi lên trước.
Tống Kỳ Diễn cúi người kéo cánh tay của Cận Tử Kỳ.
Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Tần Viễn chẳng biết từ lúc nào đã đứng chếch ở phía trên cô, trong tay đang cầm một khẩu súng.
Cũng may kịp chạy tới ...
Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần cũng chú ý tới Tần Viễn từ trên lầu đi xuống. Tần Viễn cười cười, bước chân hơi lảo đảo, đột nhiên dựa vào lan can trên hành lang. Lúc này mọi người đều thấy rõ, trên cánh tay phải Âu phục của anh bắt đầu dần dần bị máu tươi thấm ướt ... Một phát súng vừa rồi, không có bắn trúng Tống Kỳ Diễn, bởi vì tên du côn đó theo bản năng bắn về phía Tần Viễn làm tổn hại mình.
Mỗi người phản ứng vô cùng giống nhau.
Tống Kỳ Diễn im lặng mà đi đến bên cạnh Tần Viễn, Bị bắn trúng cánh tay sao?
Tần Viễn gật đầu, sắc mặt có phần nhợt nhạt, trên trán chảy xuống đầy mồ hôi lạnh, bàn tay cầm súng khẽ phát run.
Cận Tử Kỳ nhớ đến trong túi của mình có chiếc khăn quàng cổ, lập tức lấy ra, chạy đến bên cạnh Tần Viễn băng bó cho anh.
Tần Viễn cắn răng nói: Trước tiên cứ mặc kệ tôi, vẫn là nên đi tìm đường ra đi!
Lương Nhất Thần vừa vơ vét vũ khí trên người của những tên du côn kia, vừa hỏi Tần Viễn: Tình hình bên ngoài như thế nào rồi?
Người của bọn chúng rất nhiều, tôi tìm đến giúp một tay thì nghe nói là bọn chúng đang làm việc, lại nhìn thấy ở đại sảnh sòng bạc có nhiều người chết như vậy rồi, nên chúng cũng không dám liều lĩnh dính vào chuyện này nữa, chỉ bán cho tôi một khẩu súng.
Cho nên, ý của anh là, chúng ta bây giờ chính là cá nằm trong chậu sao? Lương Nhất Thần kinh ngạc nói.
Gần như là ý này, có thể chạy được hay không thì cũng phải xem vận khí rồi.
Cận Tử Kỳ nhìn Tần Viễn bởi vì bị bắn bị thương mà cơ thể có chút run rẩy, đau lòng nói: Anh không nên vào đây.
Hiện tại cô gần như đã sắp xếp rõ ràng hết sự tình, có lẽ là có người cải trang thành bộ dạng của Tống Kỳ Diễn, tìm mọi cách dẫn cô đến đây, một mặt là vì dụ Tống Kỳ Diễn, về mặt khác chỉ sợ cũng là muốn trừ khử cô ở Berlin.
Nghĩ đến lần trước bị bắt cóc ở rừng trên núi, cộng thêm lần này nghĩ cách cứu viện, đối với Tần Viễn sự áy náy của cô càng ngày càng nặng.
Tần Viễn ôm lấy miệng vết thương của mình, thở hổn hển, ngước nhìn Cận Tử Kỳ: Anh từng nói anh sẽ giúp em.
Ngay sau đó, Cận Tử Kỳ đã bị kéo vào trong một lồng ngực ấm áp.
Tống Kỳ Diễn nhìn thẳng Tần Viễn: Lần này, coi như tôi nợ cậu.
Tần Viễn nhếch miệng, cười yếu ớt: Tôi muốn cứu cũng chỉ có một người.
Ở bên cạnh Lương Nhất Thần không nhìn nổi nữa: Tôi nói nè, tình địch các cậu gặp nhau muốn đỏ mắt thì chờ đi ra khỏi đây lại nói tiếp, được không?
Cận Tử Kỳ kín đáo mà tách Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn ra.
Nhất Thần nói rất đúng, việc khẩn cấp trước mắt, chúng ta phải trốn đi trước, tránh thoát những tên du côn kia, sau đó tìm đường ra.
Cận Tử Kỳ nhìn nhìn Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn, cả hai người đều bị thương một cánh tay, thuộc loại Nhân sĩ tàn tật không thể chiến đấu.
Nếu như vào lúc này, xung đột chính diện cùng những tên du côn hung tàn kia, chắc hẳn họ rất nhanh sẽ trở thành tổ ong.
Mới vừa rồi tôi ở từ trên tầng có thẫm mỹ viện xuống, nơi đó tạm thời vẫn chưa hoàn toàn bị rà soát, hẳn là có thể trà trộn vào bên trong những khách hàng kia, dù thế nào, cũng có thể kéo dài thêm chút thời gian ngắn.
Chỉ là, khi họ từ đầu hành lang đi ra, lập tức nhìn thấy xa xa có cả đám du côn cầm súng đang lục soát.
Tránh ra tránh ra! Chúng tôi muốn tìm người, hiện tại phải rà soát!
Không ít khách đến không kịp thay quần áo, mặc áo choàng tắm đi chân trần hoảng hốt lo sợ mà từ trong phòng chạy ra.
Các người muốn làm gì? Nơi này của chúng tôi là câu lạc bộ kinh doanh nghiêm chỉnh đứng đắn...
Người quản lý của thẫm mỹ viện tức giận đầy ngực vừa mở miệng, đã bị một tên du côn tát một cái làm cho đụng trúng vách tường mà bất tỉnh.
A --
Trên hành lang, nhất thời khắp nơi đều là khách hàng và nhân viên chạy thục mạng. Nếu như vào lúc này, họ đi ra ngoài nhất định sẽ bị bắt lại ...
Còn khả năng quay trở lại mà nói -- mấy người nhìn ra phía sau, đã loáng thoáng có thể nghe được tiếng bước chân đuổi theo.
Bây giờ làm sao đây? Lao ra đánh một trận hay là đi tìm đường khác?
Lương Nhất Thần nắm chặt súng trong tay, ánh mắt giống như chim ưng nhìn chằm chằm đám du côn ở xa xa ngang ngược lùng sục.
Hiện tại không thể đi ra ngoài.
Đi ra ngoài tương đương với tự tìm đường chết.
Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn gần như đồng thanh nói, sau đó quỷ dị mà liếc mắt nhìn lẫn nhau, im lặng. Cận Tử Kỳ khẽ giật mình, lơ đãng nhìn sang vách tường bên cạnh, sau đó cũng không rời mắt.
Sao vậy? Tống Kỳ Diễn rất nhanh phát hiện Cận Tử Kỳ bất thường.
Các anh hãy nhìn chỗ này.
Cận Tử Kỳ đi qua, chỉ vào một kẽ hở nhỏ trên vách tường, cô thuận theo kẽ hở nhỏ từ từ vuốt vuốt thì hiện ra một cánh cửa nhỏ, đáy mắt lóe lên ngạc nhiên vui mừng, cả người của cô đều đụng mạnh vào vách tường. Vách tường cư nhiên thật sự lần đầu tiên mở ra! Ba đàn ông đưa mắt nhìn nhau, không ngờ trong thang lầu lại có chỗ kín đáo như vậy. Hiển nhiên đây chính là phòng tạp hóa mà ngày thường thẫm mỹ viện xếp đặt một số đồ không cần vứt đi. Có lẽ là muốn giảm bớt chiếm diện tích hoặc là để không ảnh hưởng để vẻ bên ngoài của thẫm mỹ viện cho nên đã mở một cánh cửa ở giữa thang lầu thế này.
Đừng nhìn, mau vào đi!
Động tĩnh bên ngoài càng ngày càng nhỏ, có lẽ là đám du côn kia đã khống chế tình hình tầng lầu này. Tiếng bước chân dưới lầu cũng mỗi lúc mỗi đến gần ...
Không gian của phòng tạp hóa rất nhỏ, thật miễn cưỡng cho bốn người chen vào, có lẽ bởi vì quanh năm không được quét dọn tử tế, mùi trong phòng tạp hóa rất khó ngửi khiến người ta muốn sặc, còn có mạng nhện treo trên đỉnh đầu, thế nhưng lúc này chẳng phải lúc quan tâm những chuyện này.
Cận Tử Kỳ ngửi thấy được mùi máu, thậm chí bên tai tiếng hít thở càng ngày càng nặng.
Cô quay đầu lập tức nhìn thấy sắc mặt Tần Viễn rất khó coi: Tần Viễn, vết thương của anh...
Cận Tử Kỳ cúi đầu, nhờ ánh sáng từ khe nhỏ bên cửa xuyên vào, cô nhìn thấy cả tay áo của Tần Viễn đều bị máu thấm đỏ.
Cô nhìn về phía Tống Kỳ Diễn xin giúp đỡ: Tiếp tục như vậy vết thương có bị bưng mủ hay không?
Bây giờ thời tiết không phải mùa đông giá rét, huống hồ bao giờ họ có thể đi ra ngoài còn không chắc chắn được, rất dễ bị nhiễm trùng.
Tống Kỳ Diễn đi qua tháo chiếc khăn quàng cổ trên cánh tay Tần Viễn, tiện thể xé tay áo Âu phục của Tần Viễn một cái, trong ánh sáng lờ mờ, máu thịt trên cánh tay Tần Viễn be bét khiến hô hấp của mọi người như bị kiềm hãm.
Sắc mặt của Tống Kỳ Diễn rất nặng nề, nhìn chằm chằm vết thương của Tần Viễn một hồi lâu.
Viên đạn phải lấy ra.
Bên ngoài trong thang lầu loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn và tiếng nói chuyện.
Bốn người trong phòng tạp hóa đồng loạt cắn răng, không dám phát ra một chút âm thanh.
Ngoài hành lang tiếng bước chân mỗi lúc càng đến gần, càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại gần khu vực của họ.
Sao có thể không có gì chứ? Bọn chúng không thể nào chạy trốn, cửa ra đều bị chúng ta bao vây cực kỳ chặt chẽ rồi !
Hẳn là còn trốn ở trong tầng này, tất cả mọi người cẩn thận tìm lại xem, nhất định phải moi bọn chúng ra!
Người ở bên ngoài dùng tiếng Đức trò chuyện với nhau, trong giọng nói chính là sự kiêu ngạo tự tin tình thế nhất định như mong muốn.
Nhịp tim của Cận Tử Kỳ tăng nhanh thình thịch, sau đó tay của cô được nắm lấy thật chặt, ngước đầu, đối diện với đôi con ngươi đen thẫm của Tống Kỳ Diễn, trên mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt vô cùng sáng.
Có một sự an lòng khó nói lên lời, chậm rãi lan tràn ở trong lòng cô, lan tràn đến huyết mạch trong thân thể tay chân.
Cận Tử Kỳ từ từ kéo ra một nụ cười tươi tắn với Tống Kỳ Diễn.
Khóe môi Tống Kỳ Diễn cũng hơi hơi nhếch lên nhưng không thể nhận ra, nắm chặt lấy tay của cô.
Nơi này không phải là chỗ ở lâu, chắc hẳn bọn chúng sẽ hỏi mấy người ở thẫm mỹ viện thì liền có thể tìm được chúng ta!
Rất nhanh Lương Nhất Thần đã tiết lộ cho mọi người sự thật mà trong lòng hiểu rõ.
Dù cho những nhân viên ở thẫm mỹ viện kia không nói, thì họ có thể trốn ở cái nơi không gian nhỏ hẹp này tới khi nào?
Đến lúc đó, mặc dù không bị bắt được, ở bên trong chờ đợi ba năm ngày, cũng chết vì đói rồi.
Lương Nhất Thần gõ gõ tứ phía trên vách tường, dán sát lỗ tai nghe một chút: Các người nói xem chỗ này có mật đạo không ta?
Ba người còn lại đồng loạt trợn trắng mắt với anh ta, đã đến lúc này rồi, còn có tâm tình nói đùa.
Mật đạo ...
Trong đầu Cận Tử Kỳ giật mình đánh thót, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu.
Nhìn cái gì đấy? Lương Nhất Thần cũng tò mò theo đó ngẩng đầu.
Ống thông gió ... Chúng ta có thể trốn ở trong ống thông gió Cận Tử Kỳ vui mừng nói.
Gì?
Mấy người còn lại đều sững sờ ngơ ngác, cô đang nói cái gì vậy?
Có lần em xem thấy bài báo có một nam nghệ sĩ gặp phải vòng vây của người hâm mộ nên phải bò qua ống thông gió, cộng thêm, câu lạc bộ này kiến thiết cao cấp như vậy, thiết bị ống thông gió phải được làm cũng không kém, nếu như chúng ta trốn vào trong đó, hẳn là cũng có thể hành động tự nhiên.
Cận Tử Kỳ càng nói càng nhanh, âm thanh tuy rằng ép xuống rất thấp, nhưng có thể nghe ra trong giọng nói của cô đầy vui mừng.
Ba đàn ông ngay từ đầu chỉ coi như cô nói giỡn thôi, nhưng càng nói đến về sau sắc mặt đều nghiêm túc, bắt đầu nghiêm chỉnh mà tự hỏi ... Dù sao trốn ở chỗ này cũng là chờ chết, chi bằng đem ngựa chết chữa cho thành ngựa sống, không chừng thật sự có thể trốn được.
Nếu thật sự mà nói như vậy, những tên du côn kia tạm thời tuyệt đối cũng không nghĩ ra.
Hơn nữa đường ống thông gió thì đi thông bốn phương tám hướng, đến lúc đó chỉ cần mò mẫn phương hướng chính xác, hẳn là còn có thể chạy trốn!
Ba người đàn ông liếc mắt nhìn lẫn nhau, Lương Nhất Thần đứng dậy leo lên trên cái tủ, sau đó từ trong túi quần lấy ra một con dao quân dụng Thụy Sỹ.
Lương Nhất Thần dùng tua vít trên dao quân dụng chậm rãi xoáy mở ốc vít trên ống thông gió ra.
Thế nào, có thể mở ra không?
Tuy tay phải Tống Kỳ Diễn bị thương, nhưng so với Tần Viễn đỡ hơn không ít, hành động cũng thoải mái, có thể giúp Lương Nhất Thần một tay.
Cận Tử Kỳ một mặt lưu ý vết thương của lấy Tần Viễn, một mặt thám thính động tĩnh bên ngoài phòng tạp hóa.
Phù! Tháo xuống rồi !
Lương Nhất Thần thở ra một hơi, áo sơ mi ôm người ướt hơn phân nửa, dính chặt ở trên lưng.
Anh ta lấy tấm cửa gió xuống, vẫy vẫy bụi, đưa cổ thò đầu vào xem thử, sau đó mừng rỡ quay đầu: Đường ống thông gió này rất lớn, chúng ta cũng không béo, muốn trốn ở bên trong hẳn là không thành vấn đề!
Bên ngoài đột nhiên lại truyền đến một tràng tiếng bước chân xột xoạt.
Vừa rồi Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần đã mang không ít vật nặng chắn ở lối vào.
Những tên du côn cho dù tìm ra cánh cửa này cũng là có chút khó khăn, trừ phi có nhân viên chỉ điểm cho bọn chúng.
Tranh thủ thời gian, đều leo đi lên, tôi thấy bọn chúng phát hiện nơi này cũng là chuyện sớm hay muộn.
Lời của Tống Kỳ Diễn còn chưa dứt, bên ngoài cũng đã có gã du côn đang thử dò xét ngay vách tường.
Mặt của mọi người đều biến sắc, không dám trì hoãn thời gian nữa.
Anh đỡ em đi lên trước.
Tống Kỳ Diễn cúi người kéo cánh tay của Cận Tử Kỳ.
/392
|