Tống Nhiễm Cầm lại giống như bị một câu nói của Bạch phu nhân đánh thức, bỗng dưng bắt lấy tay Tô Hành Phong: “Con trai, cô ta không thể sinh nữa phải không? Nếu như cô ta thực sự sẽ không sinh được nữa, vậy chúng ta tìm người khác đến sinh đi!”
“Họ Tống kia, bà có ý gì! Bà cho rằng nhà họ Bạch chúng tôi đều là người chết sao?”
Bạch phu nhân ức chế không được ngực bùng lửa giận, cất tiếng gầm lên thật cao với Tống Nhiễm Cầm.
Đã từng thấy người không biết xấu hổ, nhưng đúng là chưa từng thấy qua người không thể diện như vậy !
Bạch phu nhân giận đến đỏ mắt, người nhà họ Bạch bà vẫn còn đứng ở chỗ này đây, bà già đáng chết này đã suy tính tìm vợ bé cho con trai rồi, nếu như bọn họ không có ở đây, không biết sẽ khi dễ Tang Tang thế nào? !
“Có ý gì?” Tống Nhiễm Cầm cũng không phải bị hù dọa mà sợ, hừ lạnh nói: “Con gái bà cũng không phải con gà mẹ biết đẻ trứng rồi, chẳng lẽ còn muốn dòng dõi nhà họ Tô chúng tôi đoạn tử tuyệt tôn sao?”
Một câu nói của Tống Nhiễm Cầm nói ra không chút lưu tình, người nhà họ Bạch một hơi kìm nén đến mặt mày đều đã từ trắng chuyển sang đỏ.
Tống Nhiễm Cầm thật sự cũng nổi giận, đã từng muốn dựa vào cây đại thụ trăm năm này để được hóng mát dưới bóng râm, kết quả cho đến khi nhà bà ta gặp chuyện không may, cũng không thấy cây đại thụ kéo một tay, chỉ vẫn nằm ở trạng thái thờ ơ lạnh nhạt.
Bây giờ thì hay rồi! Cái gọi là đệ nhất danh viện thành phố S lại là cái giày rách bị người ta xỏ nát!
Tống Nhiễm Cầm chỉ cảm thấy tim gan vừa kéo vừa căng mà đau đớn, bà ta mặc kệ người một nhà họ Bạch, nhìn sắc mặt Tô Hành Phong âm trầm, chợt khóc lớn lên: “Con trai ơi, cháu trai, cháu trai. . . . . . Cứ như vậy không còn. . . . . .”
Âm lượng tiếng khóc thét vang dội cả dãy hành lang, thu hút không ít bệnh nhân và nhân viên cứu hộ vây lại xem cuộc vui.
Mặt mày Tô Hành Phong liền biến sắc, khẽ an ủi Tống Nhiễm Cầm: “Mẹ, sau này cũng sẽ tốt thôi, đừng khổ sở.”
“Không sai!” Tống Nhiễm Cầm đột nhiên lau nước mắt nước mũi, đấu chí ngang nhiên mà nắm lấy bàn tay Tô Hành Phong, hai mắt phát thẳng ánh sáng, liếm liếm môi khô khốc: “Con trai, con nói rất đúng, chúng ta lại đi tìm một người khác, tìm thêm một người khác!”
“Bà. . . . . . Bà. . . . . .” Bạch phu nhân một chút sức lực vận lên cũng không được, giận đến đầu choáng não đau, thiếu chút nữa ngất đi.
Bạch Triển Minh cũng nhìn không được nữa, cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén mà nhìn sang hai mẹ con từ lời nói đến hành động khiến người khác không thể chấp nhận hoặc ưa thích nổi (NV: bất nhập lưu) : “Tìm thêm một người nữa? Các người ngược lại nghĩ thật chu đáo, nói ra cũng nhẹ nhàng!”
Thân hình Tô Hành Phong chấn động, ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của cha con nhà họ Bạch.
Bạch Lộ Ngưỡng lạnh lùng đưa mắt nhìn xuống anh ta: “Tô Hành Phong, trước khi làm mày cần phải suy tính xem hậu quả mày có gánh nổi được hay không ? Không có nhà họ Tống che chở, một ngón tay nhà họ Bạch đủ nghiền chết mày rồi!”
Lời nói vào lúc này, đã không còn khách sáo, hoàn toàn là một thái độ uy hiếp khinh bỉ giễu cợt.
Tô Hành Phong giữ lại Tống Nhiễm Cầm đã muốn tức miệng mắng to, đối diện nhà họ Bạch tư thế hùng hổ dọa người, dĩ nhiên hiểu trên thế giới này còn có một câu ——
Mời Phật dễ dàng tiễn Phật khó!
Anh ta cúi đầu lập tức nhìn thấy ánh mắt đầy mong mỏi của Tống Nhiễm Cầm, trong lòng không khỏi cười khổ, tìm thêm một người, nói ra thật là dễ dàng, tuy nhiên. . . . . . Bạch Tang Tang, người nhà họ Bạch cũng không phải dễ đuổi như vậy . . . . . .
Nếu như, ban đầu mình cùng Tử Kỳ kết hôn đàng hoàng, không để Kiều Niệm Chiêu dẫn dụ, không có một đêm sai lầm với Bạch Tang Tang, thì tốt rồi. . . . . .
Trong đầu Tô Hành Phong đột nhiên toát ra ý nghĩ như vậy.
Nếu như ban đầu không có những chuyện này, như vậy, sau tất cả, mọi việc cũng sẽ không xảy ra!
Trái tim Tô Hành Phong run lên, phản ứng theo bản năng mà nhìn về phía Cận Tử Kỳ vẫn đứng ở một góc, mặt mày của cô trong trẻo lạnh lùng, nhàn nhạt, giống như là đang nhìn một vở náo kịch không chút nào liên quan đến cô.
Ánh mắt Cận Tử Kỳ vẫn luôn không dấu vết mà dõi theo Tống Nhiễm Cầm và Bạch phu nhân, rất nhanh thì nhận ra được ánh mắt coi như nóng rực dừng ở trên người mình, đang muốn nhìn xem, bên hông đột nhiên nặng lại.
Trước lúc tiến lên đón tầm mắt của Tô Hành Phong, Cận Tử Kỳ lại quay đầu đi chỗ khác, nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Khóe miệng Tống Kỳ Diễn chứa ý cười, thoáng di chuyển hai chân, vô tình hay cố ý lại chặn đi ánh mắt của Tô Hành Phong, làm bộ để thân thể mình dựa ở trên vai cô, mang theo chút tuỳ hứng.
Hắn bắt lấy ngón tay của cô, hai mắt nhìn cô chằm chặp: “Tâm tư đều ở trên người người khác.”
Hô hấp của hắn đều mang theo hương thơm của rượu đỏ tinh khiết, nhất là ánh mắt oán giận đầy nóng bỏng, càng làm cho trái tim Cận Tử Kỳ máy động, đè xuống sự run rẩy đột nhiên xuất hiện, gương mặt lại có chút phiếm hồng.
Một tiếng than nhẹ tiêu tán ở bên tai, giọng nói trầm khàn sâu kín của hắn vang lên, tựa như nói một mình, xen lẫn vài phần phiền não: “Cũng biết nên giấu ở nhà, không nên dẫn em ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. . . . . .”
Cận Tử Kỳ vừa ngẩn ra, mới cẩn thận quan sát người đàn ông bên cạnh có cái gì không đúng.
Mặt Tống Kỳ Diễn thoáng hiện chút đỏ sậm, vẻ mặt giống như uống nhiều quá mà mơ màng, nhưng ánh mắt, lúc nào cũng thoáng hiện lên tinh quang, ngược lại bên trong vẻ biếng nhác lại lộ ra tinh thần sáng láng.
Cô vội vàng áp bàn tay lên gương mặt hắn, chỉ cảm thấy nhiệt độ có hơi cao, cũng không biết là rượu cồn gây ra hay là bị cái gì khác, lo lắng nhìn hắn.
“Không thoải mái sao? Có muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi chút hay không?”
Tống Kỳ Diễn cũng nhanh chóng bắt lấy bàn tay cô, cho cô một nụ cười nhẹ nhàng bâng quơ: “Không sao, ít để ý bọn họ đi, em quên nhà họ Cận còn có một con Hoàng Tước tuỳ thời mà hành động sao?”
Cận Tử Kỳ khẽ nhướng đầu lông mày, khóe mắt quét về phía Kiều Hân Hủy đang đứng ở sau lưng Cận Chiêu Đông cho cảm giác sự tồn tại cực thấp.
“Chó bị buộc nóng nảy cũng muốn nhảy tường, “ Tống Kỳ Diễn thu lại ý cười, ánh mắt sâu xa đầy ý vị mà nhìn cô gái yếu đuối lệ thuộc vào Kiều Hân Hủy: “Có thể nhịn được việc mà người bình thường không thể nhịn, không phải kẻ lòng ôm chí lớn, thì chính là cực phẩm hèn nhát.”
Cận Tử Kỳ cười nhạt, tai trái nghe vào tai phải lại đi ra ngoài, trong mắt không giấu đi sự quan tâm đối với hắn, lại không biết làm thế nào cho hắn lướt qua sự không vui, nhất thời chỉ có thể giương mắt nhìn hắn.
Tống Kỳ Diễn thấy cô lo lắng cho mình, vui vẻ mà chợt nhíu mày, nhân lúc người khác không chú ý, nhéo nhéo gương mặt cô.
“Lập tức đến phiên em ra sân, đừng có ngủ gật đó!”
Cận Tử Kỳ thuận thế bắt được bàn tay hắn, vuốt ve lòng bàn tay thô nhám: “Anh có muốn giúp em hay không?”
Hắn trở tay lại cầm ngón tay của cô, độ cong bên khóe miệng mở rộng: “Em cứ nói xem?”
Cận Tử Kỳ không có đón thêm lời, chẳng qua là càng dùng thêm sức mà giữ chặt tay của hắn, người đàn ông này, luôn là làm những chuyện có chút ngoài dự đoán của mọi người nhưng hợp tình hợp lý, sau đó để cho cô cảm động không thôi. . . . . .
Tống Kỳ Diễn đã không nhanh không chậm mà đứng thẳng người, dắt tay cô, thời điểm ở bên kia còn không ngừng cãi vả, im hơi lặng tiếng đứng ở bên cạnh Cận Chiêu Đông.
Họ đứng ở góc độ rất lí tưởng, hầu như có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của mấy người ở đầu bên kia.
Cận Chiêu Đông vẫn không lên tiếng, nhưng sắc mặt thì vô cùng khó coi.
Đây vốn là chuyện nhà họ Bạch và nhà họ Tô, hết lần này tới lần khác bởi vì Kiều Niệm Chiêu, nhà họ Cận cũng dính dáng vào, bây giờ nếu muốn không bị thương chút nào mà thoát thân, chỉ sợ là so với lên trời còn khó hơn!
Như vậy vừa nghĩ, lại nhìn thấy Tống Nhiễm Cầm lời nói việc làm như bà lão nhà quê khóc lóc om sòm, gương mặt Cận Chiêu Đông càng thêm đen không thể đen hơn so với đáy nồi, sợ là ngọn lửa này sẽ bén tới người mình.
“Bạch đổng. . . . . .” Trước khi để Bạch Triển Minh làm khó dễ, Cận Chiêu Đông quyết định đánh đòn phủ đầu, nắm giữ quyền chủ động.
Ngoài dự đoán, Bạch Triển Minh vung tay lên, ngăn Cận Chiêu Đông nói lời kế tiếp.
Cận Chiêu Đông nhất thời lúng túng cứng người ở nơi đó.
“Không có gì đáng nói, con gái của tôi bây giờ thành bộ dáng như vậy, nói gì cũng đã muộn, tôi không muốn nghe bất kỳ lời tạ lỗi vô nghĩa nào nữa, mang theo con gái ông tới thế nào thì rời đi thế ấy đi!”
Bạch Triển Minh cũng chẳng thèm liếc nhìn Cận Chiêu Đông một cái, hiển nhiên không phải muốn để chuyện này không giải quyết được gì mà để qua một bên coi như xong việc.
Cận Chiêu Đông đời này cũng chưa từng hạ giọng như vậy, kết quả Bạch Triển Minh càng thêm ngạo mạn ngông cuồng, trong lúc nhất thời không thể xuống đài, lại lúng túng xấu hổ, hai tay siết thành quả đấm thật chặt.
Kiều Hân Hủy cũng biết tình hình không ổn, đã ngăn ở trước mặt Bạch Triển Minh, gần như khẩn cầu mà xin lỗi: “Bạch chủ tịch, tôi biết lần này là Niệm Chiêu không đúng, tuy nhiên, nó thật sự không có cố ý, mặc dù thỉnh thoảng nó có chút tuỳ hứng, nhưng tuyệt đối sẽ không có ý xấu muốn hại Bạch tiểu thư!”
“Không có ý xấu hại con gái tôi?” Bạch Triển Minh cười nhạo, mắt lạnh nhìn Kiều Hân Hủy, giơ tay lên chỉ vào một phòng bệnh cách đó không xa: “Vậy con gái tôi bây giờ nằm ở đó là ý định độc ác của ai gây ra?”
Kiều Hân Hủy lúng túng, nhất thời lại không tìm được lời nào thích hợp để biện hộ thay Kiều Niệm Chiêu.
Bạch phu nhân đã sớm nín giận trong bụng, không có chỗ phát tiết, nhìn thấy Kiều Hân Hủy đụng vào, thình lình hung hăng mà đẩy Kiều Hân Hủy một cái, Kiều Hân Hủy không chú ý liền bị đẩy phải lảo đảo lui về phía sau.
Nhưng Bạch phu nhân không vì vậy mà bỏ qua, bà ta lạnh nhạt mà liếc nhìn Cận Chiêu Đông đầy mỉa mai, cười lên quái gở: “Tôi nói đây là phu nhân nhà ai? Cận chủ tịch, đàn ông có thể ở bên ngoài gặp dịp thì chơi, bất quá đem những phụ nữ không có thể diện mang về nhà làm vợ, ông ngược lại là người đầu tiên tôi nghe nói qua!”
“Bà lau khô miệng cho sạch sẽ một chút!” Kiều Niệm Chiêu không chịu nổi bị làm nhục như vậy, trừng mắt liếc phu nhân.
Kết quả, chỉ đổi lấy một cái tát tức giận của Kiều Hân Hủy.
“Đến lúc này con còn không biết hối cải sao?”
Kiều Niệm Chiêu bị đánh đến ù ù cả tai, tiếng Kiều Hân Hủy trách mắng đầy nghiêm nghị trước nay chưa từng có!
“Còn chưa chịu nói xin lỗi Bạch chủ tịch và Bạch phu nhân đi!”
Kiều Niệm Chiêu vẫn giữ vững tôn nghiêm của mình, cắn cánh môi, đứng tại chỗ, bất kể Kiều Hân Hủy bảo làm thế nào lôi kéo ghế nào, cũng không chịu đi tới nhận lỗi cùng vợ chồng nhà họ Bạch.
Cận Chiêu Đông bị vợ chồng nhà họ Bạch thay nhau làm nhục, phải nhìn thêm thái độ Kiều Niệm Chiêu chết cũng không hối cải, sắc mặt hung hãn, trong lúc mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, ông đã lôi Kiều Niệm Chiêu tới.
“A!” Cánh tay Kiều Niệm Chiêu đau nhói, không nhịn được đau kêu thành tiếng.
Cận Chiêu Đông lại không quan tâm cô ta có đau hay không, đi lên phía trước, vung tay mạnh mẽ đẩy Kiều Niệm Chiêu tới trước mắt vợ chồng nhà họ Bạch, “Nói xin lỗi Bạch đổng và Bạch phu nhân, nhanh lên một chút!”
Gương mặt Kiều Niệm Chiêu đầy uất ức, trong vành mắt đỏ hồng đầy nước mắt, oán hận mà nhìn Cận Chiêu Đông chằm chằm.
“Tôi rốt cuộc có lỗi gì chứ? Người cũng không phải là do tôi đẩy, chính cô ta. . . . . . A!”
Kiều Niệm Chiêu lời còn chưa nói hết, đầu vai lại bị đè xuống một cái nặng nề, dưới ánh mắt kinh ngạc của những người khác, Kiều Niệm Chiêu đã bị đè mạnh ép quỳ gối trên mặt đất.
Cận Tử Kỳ nhìn thế cũng nhíu mày, Tống Kỳ Diễn thì mím môi môi mỏng, rất kín đáo mà nhìn Kiều Hân Hủy chằm chằm.
Kiều Hân Hủy lau đi nước mắt ở khóe mi, một mặt đè không để cho Kiều Niệm Chiêu đứng dậy, một mặt khiển trách: “Con không khiến cho thể diện của ba con mất hết con không cam lòng phải không? Con có biết bởi vì con mà ba của con sau này phải đối mặt với bạn bè làm ăn trên thương trường thế nào đây! Bây giờ, ở trước mặt mọi người, nói xin lỗi Bạch đổng cho tử tế, nếu như Bạch đổng không tha thứ cho con, con hãy tiếp tục quỳ gối ở nơi này, tự xét lại xem là bản thân đã sai ở đâu mà hối cải cho tốt!”
“Họ Tống kia, bà có ý gì! Bà cho rằng nhà họ Bạch chúng tôi đều là người chết sao?”
Bạch phu nhân ức chế không được ngực bùng lửa giận, cất tiếng gầm lên thật cao với Tống Nhiễm Cầm.
Đã từng thấy người không biết xấu hổ, nhưng đúng là chưa từng thấy qua người không thể diện như vậy !
Bạch phu nhân giận đến đỏ mắt, người nhà họ Bạch bà vẫn còn đứng ở chỗ này đây, bà già đáng chết này đã suy tính tìm vợ bé cho con trai rồi, nếu như bọn họ không có ở đây, không biết sẽ khi dễ Tang Tang thế nào? !
“Có ý gì?” Tống Nhiễm Cầm cũng không phải bị hù dọa mà sợ, hừ lạnh nói: “Con gái bà cũng không phải con gà mẹ biết đẻ trứng rồi, chẳng lẽ còn muốn dòng dõi nhà họ Tô chúng tôi đoạn tử tuyệt tôn sao?”
Một câu nói của Tống Nhiễm Cầm nói ra không chút lưu tình, người nhà họ Bạch một hơi kìm nén đến mặt mày đều đã từ trắng chuyển sang đỏ.
Tống Nhiễm Cầm thật sự cũng nổi giận, đã từng muốn dựa vào cây đại thụ trăm năm này để được hóng mát dưới bóng râm, kết quả cho đến khi nhà bà ta gặp chuyện không may, cũng không thấy cây đại thụ kéo một tay, chỉ vẫn nằm ở trạng thái thờ ơ lạnh nhạt.
Bây giờ thì hay rồi! Cái gọi là đệ nhất danh viện thành phố S lại là cái giày rách bị người ta xỏ nát!
Tống Nhiễm Cầm chỉ cảm thấy tim gan vừa kéo vừa căng mà đau đớn, bà ta mặc kệ người một nhà họ Bạch, nhìn sắc mặt Tô Hành Phong âm trầm, chợt khóc lớn lên: “Con trai ơi, cháu trai, cháu trai. . . . . . Cứ như vậy không còn. . . . . .”
Âm lượng tiếng khóc thét vang dội cả dãy hành lang, thu hút không ít bệnh nhân và nhân viên cứu hộ vây lại xem cuộc vui.
Mặt mày Tô Hành Phong liền biến sắc, khẽ an ủi Tống Nhiễm Cầm: “Mẹ, sau này cũng sẽ tốt thôi, đừng khổ sở.”
“Không sai!” Tống Nhiễm Cầm đột nhiên lau nước mắt nước mũi, đấu chí ngang nhiên mà nắm lấy bàn tay Tô Hành Phong, hai mắt phát thẳng ánh sáng, liếm liếm môi khô khốc: “Con trai, con nói rất đúng, chúng ta lại đi tìm một người khác, tìm thêm một người khác!”
“Bà. . . . . . Bà. . . . . .” Bạch phu nhân một chút sức lực vận lên cũng không được, giận đến đầu choáng não đau, thiếu chút nữa ngất đi.
Bạch Triển Minh cũng nhìn không được nữa, cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén mà nhìn sang hai mẹ con từ lời nói đến hành động khiến người khác không thể chấp nhận hoặc ưa thích nổi (NV: bất nhập lưu) : “Tìm thêm một người nữa? Các người ngược lại nghĩ thật chu đáo, nói ra cũng nhẹ nhàng!”
Thân hình Tô Hành Phong chấn động, ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của cha con nhà họ Bạch.
Bạch Lộ Ngưỡng lạnh lùng đưa mắt nhìn xuống anh ta: “Tô Hành Phong, trước khi làm mày cần phải suy tính xem hậu quả mày có gánh nổi được hay không ? Không có nhà họ Tống che chở, một ngón tay nhà họ Bạch đủ nghiền chết mày rồi!”
Lời nói vào lúc này, đã không còn khách sáo, hoàn toàn là một thái độ uy hiếp khinh bỉ giễu cợt.
Tô Hành Phong giữ lại Tống Nhiễm Cầm đã muốn tức miệng mắng to, đối diện nhà họ Bạch tư thế hùng hổ dọa người, dĩ nhiên hiểu trên thế giới này còn có một câu ——
Mời Phật dễ dàng tiễn Phật khó!
Anh ta cúi đầu lập tức nhìn thấy ánh mắt đầy mong mỏi của Tống Nhiễm Cầm, trong lòng không khỏi cười khổ, tìm thêm một người, nói ra thật là dễ dàng, tuy nhiên. . . . . . Bạch Tang Tang, người nhà họ Bạch cũng không phải dễ đuổi như vậy . . . . . .
Nếu như, ban đầu mình cùng Tử Kỳ kết hôn đàng hoàng, không để Kiều Niệm Chiêu dẫn dụ, không có một đêm sai lầm với Bạch Tang Tang, thì tốt rồi. . . . . .
Trong đầu Tô Hành Phong đột nhiên toát ra ý nghĩ như vậy.
Nếu như ban đầu không có những chuyện này, như vậy, sau tất cả, mọi việc cũng sẽ không xảy ra!
Trái tim Tô Hành Phong run lên, phản ứng theo bản năng mà nhìn về phía Cận Tử Kỳ vẫn đứng ở một góc, mặt mày của cô trong trẻo lạnh lùng, nhàn nhạt, giống như là đang nhìn một vở náo kịch không chút nào liên quan đến cô.
Ánh mắt Cận Tử Kỳ vẫn luôn không dấu vết mà dõi theo Tống Nhiễm Cầm và Bạch phu nhân, rất nhanh thì nhận ra được ánh mắt coi như nóng rực dừng ở trên người mình, đang muốn nhìn xem, bên hông đột nhiên nặng lại.
Trước lúc tiến lên đón tầm mắt của Tô Hành Phong, Cận Tử Kỳ lại quay đầu đi chỗ khác, nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Khóe miệng Tống Kỳ Diễn chứa ý cười, thoáng di chuyển hai chân, vô tình hay cố ý lại chặn đi ánh mắt của Tô Hành Phong, làm bộ để thân thể mình dựa ở trên vai cô, mang theo chút tuỳ hứng.
Hắn bắt lấy ngón tay của cô, hai mắt nhìn cô chằm chặp: “Tâm tư đều ở trên người người khác.”
Hô hấp của hắn đều mang theo hương thơm của rượu đỏ tinh khiết, nhất là ánh mắt oán giận đầy nóng bỏng, càng làm cho trái tim Cận Tử Kỳ máy động, đè xuống sự run rẩy đột nhiên xuất hiện, gương mặt lại có chút phiếm hồng.
Một tiếng than nhẹ tiêu tán ở bên tai, giọng nói trầm khàn sâu kín của hắn vang lên, tựa như nói một mình, xen lẫn vài phần phiền não: “Cũng biết nên giấu ở nhà, không nên dẫn em ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. . . . . .”
Cận Tử Kỳ vừa ngẩn ra, mới cẩn thận quan sát người đàn ông bên cạnh có cái gì không đúng.
Mặt Tống Kỳ Diễn thoáng hiện chút đỏ sậm, vẻ mặt giống như uống nhiều quá mà mơ màng, nhưng ánh mắt, lúc nào cũng thoáng hiện lên tinh quang, ngược lại bên trong vẻ biếng nhác lại lộ ra tinh thần sáng láng.
Cô vội vàng áp bàn tay lên gương mặt hắn, chỉ cảm thấy nhiệt độ có hơi cao, cũng không biết là rượu cồn gây ra hay là bị cái gì khác, lo lắng nhìn hắn.
“Không thoải mái sao? Có muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi chút hay không?”
Tống Kỳ Diễn cũng nhanh chóng bắt lấy bàn tay cô, cho cô một nụ cười nhẹ nhàng bâng quơ: “Không sao, ít để ý bọn họ đi, em quên nhà họ Cận còn có một con Hoàng Tước tuỳ thời mà hành động sao?”
Cận Tử Kỳ khẽ nhướng đầu lông mày, khóe mắt quét về phía Kiều Hân Hủy đang đứng ở sau lưng Cận Chiêu Đông cho cảm giác sự tồn tại cực thấp.
“Chó bị buộc nóng nảy cũng muốn nhảy tường, “ Tống Kỳ Diễn thu lại ý cười, ánh mắt sâu xa đầy ý vị mà nhìn cô gái yếu đuối lệ thuộc vào Kiều Hân Hủy: “Có thể nhịn được việc mà người bình thường không thể nhịn, không phải kẻ lòng ôm chí lớn, thì chính là cực phẩm hèn nhát.”
Cận Tử Kỳ cười nhạt, tai trái nghe vào tai phải lại đi ra ngoài, trong mắt không giấu đi sự quan tâm đối với hắn, lại không biết làm thế nào cho hắn lướt qua sự không vui, nhất thời chỉ có thể giương mắt nhìn hắn.
Tống Kỳ Diễn thấy cô lo lắng cho mình, vui vẻ mà chợt nhíu mày, nhân lúc người khác không chú ý, nhéo nhéo gương mặt cô.
“Lập tức đến phiên em ra sân, đừng có ngủ gật đó!”
Cận Tử Kỳ thuận thế bắt được bàn tay hắn, vuốt ve lòng bàn tay thô nhám: “Anh có muốn giúp em hay không?”
Hắn trở tay lại cầm ngón tay của cô, độ cong bên khóe miệng mở rộng: “Em cứ nói xem?”
Cận Tử Kỳ không có đón thêm lời, chẳng qua là càng dùng thêm sức mà giữ chặt tay của hắn, người đàn ông này, luôn là làm những chuyện có chút ngoài dự đoán của mọi người nhưng hợp tình hợp lý, sau đó để cho cô cảm động không thôi. . . . . .
Tống Kỳ Diễn đã không nhanh không chậm mà đứng thẳng người, dắt tay cô, thời điểm ở bên kia còn không ngừng cãi vả, im hơi lặng tiếng đứng ở bên cạnh Cận Chiêu Đông.
Họ đứng ở góc độ rất lí tưởng, hầu như có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của mấy người ở đầu bên kia.
Cận Chiêu Đông vẫn không lên tiếng, nhưng sắc mặt thì vô cùng khó coi.
Đây vốn là chuyện nhà họ Bạch và nhà họ Tô, hết lần này tới lần khác bởi vì Kiều Niệm Chiêu, nhà họ Cận cũng dính dáng vào, bây giờ nếu muốn không bị thương chút nào mà thoát thân, chỉ sợ là so với lên trời còn khó hơn!
Như vậy vừa nghĩ, lại nhìn thấy Tống Nhiễm Cầm lời nói việc làm như bà lão nhà quê khóc lóc om sòm, gương mặt Cận Chiêu Đông càng thêm đen không thể đen hơn so với đáy nồi, sợ là ngọn lửa này sẽ bén tới người mình.
“Bạch đổng. . . . . .” Trước khi để Bạch Triển Minh làm khó dễ, Cận Chiêu Đông quyết định đánh đòn phủ đầu, nắm giữ quyền chủ động.
Ngoài dự đoán, Bạch Triển Minh vung tay lên, ngăn Cận Chiêu Đông nói lời kế tiếp.
Cận Chiêu Đông nhất thời lúng túng cứng người ở nơi đó.
“Không có gì đáng nói, con gái của tôi bây giờ thành bộ dáng như vậy, nói gì cũng đã muộn, tôi không muốn nghe bất kỳ lời tạ lỗi vô nghĩa nào nữa, mang theo con gái ông tới thế nào thì rời đi thế ấy đi!”
Bạch Triển Minh cũng chẳng thèm liếc nhìn Cận Chiêu Đông một cái, hiển nhiên không phải muốn để chuyện này không giải quyết được gì mà để qua một bên coi như xong việc.
Cận Chiêu Đông đời này cũng chưa từng hạ giọng như vậy, kết quả Bạch Triển Minh càng thêm ngạo mạn ngông cuồng, trong lúc nhất thời không thể xuống đài, lại lúng túng xấu hổ, hai tay siết thành quả đấm thật chặt.
Kiều Hân Hủy cũng biết tình hình không ổn, đã ngăn ở trước mặt Bạch Triển Minh, gần như khẩn cầu mà xin lỗi: “Bạch chủ tịch, tôi biết lần này là Niệm Chiêu không đúng, tuy nhiên, nó thật sự không có cố ý, mặc dù thỉnh thoảng nó có chút tuỳ hứng, nhưng tuyệt đối sẽ không có ý xấu muốn hại Bạch tiểu thư!”
“Không có ý xấu hại con gái tôi?” Bạch Triển Minh cười nhạo, mắt lạnh nhìn Kiều Hân Hủy, giơ tay lên chỉ vào một phòng bệnh cách đó không xa: “Vậy con gái tôi bây giờ nằm ở đó là ý định độc ác của ai gây ra?”
Kiều Hân Hủy lúng túng, nhất thời lại không tìm được lời nào thích hợp để biện hộ thay Kiều Niệm Chiêu.
Bạch phu nhân đã sớm nín giận trong bụng, không có chỗ phát tiết, nhìn thấy Kiều Hân Hủy đụng vào, thình lình hung hăng mà đẩy Kiều Hân Hủy một cái, Kiều Hân Hủy không chú ý liền bị đẩy phải lảo đảo lui về phía sau.
Nhưng Bạch phu nhân không vì vậy mà bỏ qua, bà ta lạnh nhạt mà liếc nhìn Cận Chiêu Đông đầy mỉa mai, cười lên quái gở: “Tôi nói đây là phu nhân nhà ai? Cận chủ tịch, đàn ông có thể ở bên ngoài gặp dịp thì chơi, bất quá đem những phụ nữ không có thể diện mang về nhà làm vợ, ông ngược lại là người đầu tiên tôi nghe nói qua!”
“Bà lau khô miệng cho sạch sẽ một chút!” Kiều Niệm Chiêu không chịu nổi bị làm nhục như vậy, trừng mắt liếc phu nhân.
Kết quả, chỉ đổi lấy một cái tát tức giận của Kiều Hân Hủy.
“Đến lúc này con còn không biết hối cải sao?”
Kiều Niệm Chiêu bị đánh đến ù ù cả tai, tiếng Kiều Hân Hủy trách mắng đầy nghiêm nghị trước nay chưa từng có!
“Còn chưa chịu nói xin lỗi Bạch chủ tịch và Bạch phu nhân đi!”
Kiều Niệm Chiêu vẫn giữ vững tôn nghiêm của mình, cắn cánh môi, đứng tại chỗ, bất kể Kiều Hân Hủy bảo làm thế nào lôi kéo ghế nào, cũng không chịu đi tới nhận lỗi cùng vợ chồng nhà họ Bạch.
Cận Chiêu Đông bị vợ chồng nhà họ Bạch thay nhau làm nhục, phải nhìn thêm thái độ Kiều Niệm Chiêu chết cũng không hối cải, sắc mặt hung hãn, trong lúc mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, ông đã lôi Kiều Niệm Chiêu tới.
“A!” Cánh tay Kiều Niệm Chiêu đau nhói, không nhịn được đau kêu thành tiếng.
Cận Chiêu Đông lại không quan tâm cô ta có đau hay không, đi lên phía trước, vung tay mạnh mẽ đẩy Kiều Niệm Chiêu tới trước mắt vợ chồng nhà họ Bạch, “Nói xin lỗi Bạch đổng và Bạch phu nhân, nhanh lên một chút!”
Gương mặt Kiều Niệm Chiêu đầy uất ức, trong vành mắt đỏ hồng đầy nước mắt, oán hận mà nhìn Cận Chiêu Đông chằm chằm.
“Tôi rốt cuộc có lỗi gì chứ? Người cũng không phải là do tôi đẩy, chính cô ta. . . . . . A!”
Kiều Niệm Chiêu lời còn chưa nói hết, đầu vai lại bị đè xuống một cái nặng nề, dưới ánh mắt kinh ngạc của những người khác, Kiều Niệm Chiêu đã bị đè mạnh ép quỳ gối trên mặt đất.
Cận Tử Kỳ nhìn thế cũng nhíu mày, Tống Kỳ Diễn thì mím môi môi mỏng, rất kín đáo mà nhìn Kiều Hân Hủy chằm chằm.
Kiều Hân Hủy lau đi nước mắt ở khóe mi, một mặt đè không để cho Kiều Niệm Chiêu đứng dậy, một mặt khiển trách: “Con không khiến cho thể diện của ba con mất hết con không cam lòng phải không? Con có biết bởi vì con mà ba của con sau này phải đối mặt với bạn bè làm ăn trên thương trường thế nào đây! Bây giờ, ở trước mặt mọi người, nói xin lỗi Bạch đổng cho tử tế, nếu như Bạch đổng không tha thứ cho con, con hãy tiếp tục quỳ gối ở nơi này, tự xét lại xem là bản thân đã sai ở đâu mà hối cải cho tốt!”
/392
|