Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Q.4 - Chương 38 - Trận Chiến Sớm Của Mẹ Chồng Và Nàng Dâu!

/392


Editor: Tâm Thường Lạc

Lúc Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn về đến nhà, hai dì cháu Ngu Thanh Kiều và Mỗ Mỗ đang sóng vai ngồi ở trên hành lang lầu hai, thò hai cái chân ra khỏi rào chắn, ở trên cao đung đưa lên đung đưa xuống, trong tay hai người đều bưng một ly kem.

Nhìn thấy hai vợ chồng vào cửa, Mỗ Mỗ trước mắt sáng lên, lập tức quơ múa tay gọi lớn: Kỳ Kỳ!

Cận Tử Kỳ theo tiếng ngẩng đầu, lại nhìn thấy cái đầu tròn vo lắc lư trong lan can, cảm nhận bầu không khí trẻ con hồn nhiên chân chất vui vẻ, trong lòng của cô cũng theo đó mềm xuống.

Tống Kỳ Diễn đút hai tay vào trong túi quần, cũng theo đó ngẩng đầu nhìn lên Mỗ mỗ đang ngồi ở phía trên diệu võ dương oai, khóe miệng xao động thoáng hiện một chút độ cong mơ hồ, không khỏi có chút hâm mộ Mỗ Mỗ có mẹ làm bạn lúc nhỏ như vậy!

Sao lại ngồi ở chỗ này? Mặc dù trong tòa nhà lầu chính có thiết bị sưởi ấm, nhưng sàn nhà vẫn rất lạnh .

Ngu Thanh Kiều lại gác ngón trỏ qua bên cánh môi, Suỵt một tiếng, sau đó con ngươi giật giật, ngón tay chỉ về phía cánh cửa phòng khách đang khép hờ cách đó không xa, miệng mở rộng dùng hình dáng của miệng phát âm không tiếng động nói: Nghe người ta ca diễn.

Hầu như một giây kế tiếp, trong phòng khách đã truyền đến tiếng rống giận dữ gần như là gầm thét của Tống Nhiễm Cầm ——

Dù sao ta cũng không đồng ý, chớ có đưa đẩy với ta. Các người ngay cả thông báo ta một tiếng cũng không có, đã tự chủ trương mà quyết định tổ chức hôn lễ, rốt cuộc có đặt ta ở trong mắt hay không?

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc nhìn nhau một cái.

Không biết thật vất vả yên tĩnh được mấy ngày, Tống Nhiễm Cầm lúc này đây lại hát tuồng nào?

Sau đó một tấm thiệp mời màu đỏ bay ra, rơi trên mặt đất Bộp một tiếng.

Tống Kỳ Diễn đi tới nhặt lên tấm thiệp mời bên cạnh, rõ ràng là thiệp mời lễ cưới của Tô Hành Phong và Bạch Tang Tang.

Ngu Thanh Kiều ở trên hành lang đè thấp giọng nói: Vừa về đến đã ở bên trong đó không ngừng ầm ĩ.

Cửa phòng khách bị người từ bên trong đẩy ra, người làm nữ vội vã chạy đến, cúi đầu dường như đang tìm kiếm cái gì.

Là đang tìm cái này sao? Tống Kỳ Diễn có lòng tốt giơ giơ tấm thiệp mừng in chữ vàng trong tay mình.

Người làm nữ liền vội vàng gật đầu, nói cám ơn xong nhận lấy thiệp mừng rồi lại chạy về, giữa lúc cửa phòng khách vừa mở ra rồi khép lại, Cận Tử Kỳ nhìn vào, lại thấy Tống Nhiễm Cầm ngồi ở ngay chính giữa, một tư thế cấp trên chỉ bảo giang sơn.

Dưới ánh sáng chói lọi của đèn pha lê, Tống Nhiễm Cầm cho dù là đeo vàng đội bạc, còn trang điểm, nhưng cả người nhìn qua vẫn có chút mất tinh thần, khởi sắc cũng không nên, nhưng nà vẫn cố gắng không để cho sự cao sang quý phái của mình bị xâm phạm.

Nhưng Cận Tử Kỳ biết Tống Nhiễm Cầm giờ đây cũng bất quá là một con cọp giấy bị nhổ răng.

Cũng chính là ở nhà còn có thể rống hai cái, tràn đầy uy phong, nếu là đặt ở bên ngoài, căn bản không người nào sẽ để ý đến bà.

Lại nói tiếp, Tống Kỳ Diễn quả thật làm chuyện mất hết tính người, sau khi chuyện Tống Nhiễm Cầm thâm hụt tiền của Tống thị bị bại lộ, dứt khoát kiên quyết đối với Tống Nhiễm Cầm gửi tin đến luật sư.

Nếu như không kịp thời đền bù tổn thất lớn kia, Tống Nhiễm Cầm sẽ gặp phải tai ương lao tù.

Bây giờ Tống Nhiễm Cầm nhìn còn quang vinh chói lọi, nhưng trên thực tế cuộc sống chi tiêu đều phải dựa vào Tô Hành Phong.

Mấy ngày nay, Cận Tử Kỳ đụng phải Tô Tấn An mấy lần, mỗi một lần đều phong trần mệt mỏi, cả người nhìn qua so với trước kia già đi mười tuổi, nghe nói công ty bất động sản kia của ông đã nhanh tuyên bố phá sản.

Thậm chí, cô còn nghe được Tống Nhiễm Cầm vụng trộm len lén bán đồ cổ mà những năm qua giấu đi để lấy không ít tiền mặt.

Về phần Tống Chi Nhậm, đối với việc Tống Kỳ Diễn giương cờ đánh trống chỉnh lý lớn như vậy, thế nhưng không có nói thêm một chữ, vẫn như cũ mỗi ngày ngắm hoa uống trà chơi chim, phảng phất là đang quan sát, hoặc là nói đang kiềm chế.

Cũng là vì thái độ ông thế này, khiến cho Tống Nhiễm Cầm không dám bắt đầu công khai xung đột với Tống Kỳ Diễn nữa.

Hô to gọi nhỏ vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy, đã thật lâu không nhìn thấy trên người Tống Nhiễm Cầm rồi.

Hơn nữa, theo Cận Tử Kỳ quan sát, dường như hai vị muốn kết hôn kia hoàn toàn không có kích động vui sướng trước hôn lễ.

Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ nhìn lẫn nhau, ăn ý nhếch khoé môi, sau đó bước chân nhất trí mà đi lên cầu thang, về phần một màn phát sinh trong phòng khách, bọn họ thật sự không có hứng thú gì.

--- ---------

Giờ phút này, Tô Hành Phong và Bạch Tang Tang đang ngồi ở trong phòng khách, trên mặt Tô Hành Phong lạnh nhạt vắng lặng, về phần Bạch Tang Tang, huyệt thái dương mơ hồ nhảy lên, sắc mặt âm u, mười ngón tay xinh đẹp níu chặt quần áo trên người.

Mà Tống Nhiễm Cầm thì ngồi đối diện bọn họ, đang dùng ngón tay thô thô chỉ hai người bọn họ, không để lại chút mặt mũi mà khiển trách họ một trận: Ta sẽ không đồng ý, các người mang việc kết hôn như nhỏ đứa chơi đồ hàng sao? A Phong là con trai độc nhất của nhà họ Tô chúng ta, hôn lễ hiển nhiên không thể tùy tiện như vậy, phải theo như lời ta an bài biết không?

Bạch Tang Tang có phần không cách nào nhịn được, bĩu môi, giọng mỉa mai mà nói: Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, cha mẹ không thể thay mặt làm chủ ép hôn như trước đây, chẳng lẽ hai người trưởng thành ngay cả quyền lựa chọn hôn lễ cũng không có sao?

Tang Tang, đây có thể là con hiểu lầm mẹ! Tống Nhiễm Cầm thấy Bạch Tang Tang mất hứng, vội vàng giải thích: Mẹ chẳng qua là cảm thấy các con nên nghe thêm ý kiến của người khác một chút, mẹ dù sao cũng là người từng trải, có kinh nghiệm!

Có kinh nghiệm? Bạch Tang Tang liếc mắt nhìn Tống Nhiễm Cầm lấy lòng mình, trong lòng đau khổ, một bà già ra đời ở nông thôn, còn dám tới trước mặt cô sĩ diện, cũng không áng chừng mình có bao nhiêu cân lượng!

Âm thầm nhìn khinh bỉ Tống Nhiễm Cầm một hồi, ánh mắt kiêu căng của Bạch Tang Tang kiêu dừng trên người Tô Hành Phong đang ở cạnh.

Ánh mắt kia giống như đang nói, ánh mắt mẹ anh về điểm này, anh nên là khuyên bà ta không cần nói ra ngoài chỉ thêm mất mặt xấu hổ thôi!

Vậy mà, Tô Hành Phong chỉ cúi mắt rũ mi, tâm tư thật giống như đi đến chỗ nào đó rất xa, hoàn toàn không thấy Bạch Tang Tang ám hiệu, kết quả đổi lấy một tiếng hừ nhẹ không vui của Bạch Tang Tang.

Hai người này ngồi chung một chỗ, nhìn thế nào cũng chỉ có thể làm cho người ta liên tưởng đến bốn chữ oán ngẫu thiên thành !

Hai người này hết lần này tới lần khác, lập tức sẽ phải kết hôn sống qua ngày rồi!

Bạch Tang Tang nghĩ đến mình gả cho một người đàn ông đối với mẹ bảo sao nghe vậy, muốn gì được đó, thì trong lòng khó chịu, sau này đăng kí kết hôn rồi, khó dám bảo đảm Tô Hành Phong sẽ không giúp bà mẹ già ba không này đối phó cô.

Về phần ba không kia, dĩ nhiên là không có văn hóa, không có giáo dục, không có kiến thức!

Bạch Tang Tang cúi đầu nhìn bụng mình đã nhô ra rõ ràng, sờ sờ, mặc dù có không cam lòng nhiều hơn nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy cái bụng bự này đều phải chỉ có thể tự mình nuốt xuống nước đắng này, cô bây giờ không có lựa chọn nào khác!

Hít một hơi thật sâu, nhớ tới mẹ dặn dò, Bạch Tang Tang cuối cùng thu lại tính tình ngang ngược kiêu ngạo của mình, điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt, cố gắng để cho mình nhìn qua ôn hòa hiền lành chút.

Cô quay sang Tống Nhiễm Cầm nói: Mẹ, người xem, thiệp mời của con và Hành Phong cũng đã gửi đi ra ngoài không ít phần rồi, bây giờ mẹ mới nói muốn chuẩn bị hôn lễ lần nữa, đó không phải là muốn thu hồi lại thiệp mời sao? Người khác nhìn còn không biết trong nhà của chúng ta thế nào, một lần hai lượt thay đổi ngày cưới. . . . . .

Huống chi. . . . . .

Bạch Tang Tang cố ý đưa cái bụng đã nhô ra của mình dưới mắt của Tống Nhiễm Cầm.

Nó cũng không chờ được!

Tống Nhiễm Cầm nhìn sang cái bụng tròn mượt mà, trầm ngâm mấy giây, ngay sau đó lại vung tay lên.

Lúc này có cái gì mà lo lắng, thiệp mời phát thì rút về lại, không phải nói cũng chỉ phát hai mươi mấy tấm thôi sao? Tống Nhiễm Cầm khí phách mười phần, giọng nói thô, hoàn toàn không cho Bạch Tang Tang đường sống chen vào nói, Hơn nữa, các người mời đều là người quen trong giới, sợ cái gì, gọi điện thoại giải thích với người ta một chút không được sao!

Khoé mắt của Bạch Tang Tang giựt giựt, hoàn toàn không biết nên lấy lời gì để mà ứng đối.

Mà Tống Nhiễm Cầm dường như nghĩ tới hôn lễ do mình tưởng tượng, khuôn mặt thèm muốn, Tang Tang à, phụ nữ thì hôn lễ cả đời chỉ có một lần, tại sao có thể quyết định qua loa? Ta đây kẻ làm mẹ chồng, nhất định để cho con gả được thuận lợi vui vẻ, cho con một hôn lễ độc nhất vô nhị!

Bạch Tang Tang vốn trong lòng còn không vui, nhìn Tống Nhiễm Cầm vỗ ngực bảo đảm đầy khí thế, còn có cam kết tuyệt đối không để cô tủi thân, sự khó chịu ngột ngạt ở lồng ngực mới tiêu mất đi chút, ho nhẹ một tiếng, sắc mặt cũng nhu hoà.

Mẹ nếu quả thật cảm thấy không thích hợp, sửa đổi qua một chút cũng vẫn là có thể , những khách mời đã mời kia, nếu như thực không được, con có thể để cho cha con ra mặt giải thích.

Bạch Tang Tang lại nói ra những lời này, dĩ nhiên cho rằng do Tống Nhiễm Cầm cảm thấy hiện tại quyết định hôn lễ như vậy không đủ lớn, cho nên muốn mang đến cho cô và Tô Hành Phong một hôn lễ thế kỷ long trọng.

Cô cũng không quên, thời điểm Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ kết hôn, quy mô đó, lúc ấy hầu như những người có mặt mũi tại thành phố S đều tham gia, nghe nói cũng có không ít thương gia quốc tế không tiếng động mà đến đây.

Ban đầu, nếu không phải cô giận dỗi, đoán chừng thì đã chính mắt thấy một màn chấn động lòng người như vậy, mà không phải thông qua báo chí và internet thấy được. Bạch Tang Tang nói trắng ra là cũng là phụ nữ, cũng có lòng hư vinh.

Cũng là nhà họ Tống, cũng là cưới vợ, cô dĩ nhiên không muốn so với Cận Tử Kỳ thì ở thế dưới!

Nghĩ như vậy, Bạch Tang Tang quyết định đối với Tống Nhiễm Cầm cũng mất đi oán giận, ngược lại vui vẻ ra mặt mà ngồi vào bên cạnh Tống Nhiễm Cầm, tạm thời đặt xuống phần khinh bỉ, đóng vai con dâu tốt hiếu thuận với mẹ chồng.

Mẹ, vậy mẹ nói thử xem, mẹ là nghĩ như thế nào về hôn lễ này?

Bạch Tang Tang với bộ dạng khiêm tốn xin chỉ bảo, giọng điệu cung kính khiêm nhường khiến Tô Hành Phong ghé mắt qua.

Nhưng Tô Hành Phong cũng không có tiếp lời, vẫn như cũ cứ thế mà tự mình suy nghĩ chuyện gì đó, nhìn qua rất mất tinh thần.

Tống Nhiễm Cầm được Bạch Tang Tang lấy lồng một hồi, cố ý ho khan mấy tiếng, ra vẻ thần bí mà mím khóe môi, có chút đắc ý mà nhếch mày cười cười, dưới con mắt mong đợi của Bạch Tang Tang, mới rủ rỉ nói.

Chẳng qua là, lúc nghe qua, Bạch Tang Tang mới phát hiện sự thật cùng suy nghĩ của mình khác nhau khá xa.

Tống Nhiễm Cầm nói đến thao thao bất tuyệt: Mẹ đây, tham khảo không ít công ty tổ chức hôn lễ, vừa kết hợp tập tục của quê nhà chúng ta, còn phải tổ chức trong vài buổi tối, cuối cùng ra quyết định cho các con một hôn lễ theo nghi thức Trung hoa. Bây giờ là thời đại tiến bộ, bất quá, Tang Tang ngày đó con vẫn là nên ngồi kiệu tới, sau đó A Phong ra cửa đá cửa kiệu.

Nghe được ba chữ Đá cửa kiệu , Bạch Tang Tang cau mày, cô mặc dù từ nhỏ tiếp nhận nền giáo dục Tây Phương, nhưng không phải thật sự đối với tập quán của Trung Quốc thời cổ không một chút nào am hiểu.

Hôn lễ mà đá cỗ kiệu, là vì muốn ra oai phủ đầu cô dâu, đây là tỏ ra không tôn trọng phái nữ!

Từ nhỏ tiếp nhận nam nữ bình đẳng, tự do dân chủ, Bạch Tang Tang làm sao có thể sẽ đồng ý cái yêu cầu vô lễ này?

Vậy mà, Tống Nhiễm Cầm vẫn chưa phát hiện sắc mặt Bạch Tang Tang đã khó coi, trái lại bản thân nói đến nước miếng văng khắp nơi.

Lúc đó phải ngồi kiệu, chúng ta thì phải đặt một nhà hàng mang đậm phong cách Trung Quốc, Thịnh Thế Hào Đình thì tuyệt đối không thích hợp, a, đúng rồi, ngược lại ta biết bên kia đường có nhà hàng Vương Trung Vương rất thích hợp. Sau đó thì sao, ta lại nhìn thấy, cái công ty tổ chức hôn lễ mà các người đặt chỉ am hiểu làm hôn lễ kiểu tây phương, hôn lễ theo nghi thức Trung hoa xem ra làm không xong, vì bảo đảm chất lượng, chúng ta còn phải đổi một công ty tổ chức hôn lễ đáng tin cậy.

Tống Nhiễm Cầm nói xong, cầm ly trà lên hớp một ngụm trà, mắt nhìn sắc mặt Bạch Tang Tang cứng ngắc, vỗ vỗ tay của cô, an ủi: Đừng lo lắng, những chuyện này ta đây kẻ làm mẹ sẽ giúp các con chuẩn bị tốt.

Trái tim của Bạch Tang Tang có khả năng chịu đựng không tệ, liên tiếp bị cái gọi là kế hoạch hôn lễ hoành tráng của Tống Nhiễm Cầm đả kích, còn có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh, mà không phải đứng dậy nổ tung, ngay cả chính cô cũng phải bội phục mình.

Cô hít một hơi thật sâu, thật sâu, sau đó chậm rãi, chậm rãi thở ra.

Bạch Tang Tang quay đầu, nhìn Tống Nhiễm Cầm đang tự nhận kế hoạch không chê vào đâu được, giật giật khóe miệng: Mẹ, mẹ xác định kế hoạch hôn lễ này của mẹ sẽ hoành tráng đến mức làm người ta xem thế là đủ rồi sao?

Thịnh Thế Hào Đình chính là khách sạn năm sao xa hoa bậc nhất, không nói riêng ở thành phố này, đó chính là nơi có một không hai của Trung Quốc, mỗi ngày có bao nhiêu người chèn phá cúi đầu muốn tới nơi này đặt tiệc cưới, lại có bao nhiêu người thất vọng mà ra về?

Tuy nhiên một câu nói của Tống Nhiễm Cầm, liền mang Thịnh Thế Hào Đình đổi thành rồi Vương Trung Vương hạng ba sao, cái cấp bậc đó không phải rớt xuống một chút, mà là giảm xuống một khoảng cách rất lớn.

Nhìn Thịnh Thế Hào Đình rồi, lại đi nhìn Vương Trung vương, đơn giản là khác nhau một trời một vực!

Hơn nữa, trước đó công ty tổ chức hôn lễ mà cô chọn cũng là công ty danh tiếng nhất thành phố này, dĩ nhiên giá tiền cũng cao nhất, nhưng Bạch tiểu thư tự nhận là người ở gia tộc cực kỳ có danh giá ở thành phố này, hôn lễ ngày đó, nếu không biến mình trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, làm thế nào cũng đúng không vực dậy nổi cái họ Bạch ở trong thành phố này

Cho dù là có bực tức, cô cũng là đổ thừa là công ty tổ chức hôn lễ này đã định rồi.

Kết quả, Tống Nhiễm Cầm đùng đùng, mấy giây ngắn ngủn, liền biến công ty tổ chức hôn lễ này trở nên không đáng giá một đồng.

Bạch Tang Tang há miệng muốn phản bác, nhưng suy nghĩ lại, phát hiện Tống Nhiễm Cầm thường ngày ngu muội lần này lại làm đủ công phu, cứ thế để cho cô không tìm được một lý do để nhảy vào, cuối cùng không thể không thừa nhận, Thịnh Thế Hào Đình cùng công ty tổ chức hôn lễ mà cô vừa ý quả thật không thích hợp cho hôn lễ theo nghi thức Trung hoa.

E rằng Tống Nhiễm Cầm cũng biết điều này, mới cố ý định hình thức hôn lễ là kiểu Trung Quốc!

Vừa suy xét như vậy, Bạch Tang Tang khó khăn mà phun ra một ngụm khí ngột ngạt, mặt cũng lập tức xụ xuống.

Về vấn đề tiệc rượu đây, ta cũng đã cùng ba của A Phong thương lượng qua, đại khái là, tiền cho mỗi bàn là bốn ngàn, tổng cộng có thể cần hai mươi bàn, lại thêm tiền rượu nước, cho nên, các con tạm thời cho ta mười vạn đi.

Cái gì? Bạch Tang Tang lần này rốt cuộc không giữ được bình tĩnh, không thể tin được điều mình nghe qua.

Cái gì cái gì! Ta muốn các con đưa mười vạn cũng chỉ là ước chừng, ta tính toán đây, đến lúc đó lại thêm vài món ăn nữa, thêm mấy bình rượu, đoán chừng phải mười hai mười ba vạn, còn có chi phí cho công ty tổ chức hôn lễ, ai da, ta làm thế nào lại quên một khoản như vậy? Đúng rồi, áo cưới các con mua chưa? Mấy ngày trước ta có vừa ý một kiểu dáng, hỏi thử giá cả, đại khái cũng chỉ một vạn tám, công ty bọn họ là phục vụ dây chuyền về đến nhà, bao gồm trang điểm nè, chụp ảnh gì đó, cần ba vạn khối, như vậy tính ra, còn thêm những cái tiền linh tinh khác nữa, các con chỉ cho ta hai mươi vạn thôi.

Lúc này càng nói càng không hợp thói thường, Bạch Tang Tang nhìn giọng điệu Tống Nhiễm Cầm như nói chuyện đương nhiên, nghẹn họng nhìn trân trối.

Lúc này còn nói cái gì, cử hành hôn lễ còn muốn tiền của đôi tân nhân họ, bọn họ làm cha mẹ, chẳng lẽ tuyệt không giúp đứa con độc nhất này chuẩn bị hết sao? Ở nhà họ Tống nhiều năm như vậy, hơn nữa chồng còn có công ty bất động sản riêng, bây giờ ngay cả mười mấy hai mươi vạn cũng không mang ra được?

Bạch Tang Tang chỉ cảm thấy mình nghe được một chuyện cười lớn, buồn cười lại phát hiện giận đến khủng khiếp!

Mẹ, Vương Trung Vương này cũng không phải là tôi chưa từng đến, vừa khéo tôi biết quản lý ở đó, chuyện tiệc rượu này tôi có thể để cho cô ấy làm, tôi tin chỉ cần bốn vạn thôi thì cô ấy có thể giúp tôi có được thể thể diện diện!

Bốn vạn? Tống Nhiễm Cầm nghe thấy âm lượng đột nhiên lên cao, Lúc này bốn vạn có thể làm được gì? Không được không được, nếu để làm phiền đến cái người bạn đó của con đứng ra tổ chức, còn gọi là hôn lễ sao? Quá vô lý rồi, thế nhưng còn chặt đứt hơn phân nửa tiền dự trù cho tiệc rượu, A Phong, Tang Tang không hiểu những chuyện này, chẳng lẽ con cũng không biết sao?

Tống Nhiễm Cầm dường như cảm thấy phía Bạch Tang Tang nói không thông, lại lập tức chuyển đầu súng về phía Tô Hành Phong.

A Phong, tiệc rượu này cũng không thể qua loa, mẹ xài nhiều tiền như vậy còn không phải là vì cho các con có thể ở trước mặt mọi người mà nở mày nở mặt sao? Tiền này, con đưa ra trước làm đệm lót, sau này cùng Tang Tang thương lượng cho đàng hoàng một chút.

Bạch Tang Tang giận quá thành cười, lập tức nghiêm mặt, Mẹ, mẹ sinh dưỡng Hành Phong, cũng đừng nói cho con biết, hôn lễ này, chẳng những phải để con trai mình bỏ tiền, lúc này cha mẹ còn muốn từ bên trong đó vớt một số lớn để đút vào trong túi riêng của mình! Thiên hạ này hàng ngàn cha mẹ đủ loại, nhưng làm mẹ như mẹ vậy chính là lần đầu tiên tôi thấy!

Bạch Tang Tang lời nói này nói xong cực kỳ châm chọc, Tống Nhiễm Cầm có ngu cũng nghe ra, bà nặng nề đặt mạnh ly trà trong tay xuống khay trà, mặt trầm xuống cũng lạnh giọng nói: Tang Tang, con nói lời này quá tổn thương lòng người!

Cái này tổn thương lòng người sao? Lời khó nghe hơn cô vẫn còn chưa nói ra khỏi miệng đây!

Bạch Tang Tang há mồm vừa muốn chống đối, Tô Hành Phong vẫn trầm mặc lại đột nhiên đưa tay kéo cô, cô bất mãn quay đầu lại trừng anh, Tô Hành Phong cũng không nhìn cô, lập tức lấy từ bên trong túi quần tây ra một tấm chi phiếu mỏng.

Đây là hai mươi vạn, mẹ đi tổ chức trước đi, nếu như không đủ nữa nói với con.

Hầu như chân mày Tô Hành Phong cũng không nhíu lấy một cái, ở trên chi phiếu điền lên hai mươi vạn, sau đó đưa cho Tống Nhiễm Cầm, Tống Nhiễm Cầm tựa hồ sợ anh hối hận, tay mắt lanh lẹ mà đoạt đi.

Bạch Tang Tang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà liếc nhìn Tô Hành Phong, khẽ cắn răng, giậm chân một cái, mà bên kia Tống Nhiễm Cầm lại thoải mái nhàn nhã mà gấp chi phiếu lại, sau đó ung dung mà giấu vào trong túi của mình.

Liếc nhìn dáng vẻ Bạch Tang Tang không phục, trong lòng Tống Nhiễm Cầm cười lạnh, trên mặt cũng là nghiêm trang, thanh thanh cổ họng, thành khẩn mà mở miệng nói: Tang Tang nè, mẹ dầu gì nuôi Hành Phong nhiều năm như vậy, không nói hai mươi vạn này là vì mua sắm hôn lễ cho các con, coi như mẹ dựa vào đó mở miệng muốn tiền Hành Phong, nếu nó là người con có hiếu cũng phải cho.

Bạch Tang Tang trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng bà già đáng chết tại sao không đi cướp ngân hàng?

Trên mặt cô cũng là lộ ra một nụ cười ngọt ngào, liên tiếp gật đầu: Mẹ chồng à, mẹ nói phải đó, A Phong cũng không phải là không hiếu thuận sao! Tôi sống lớn như vậy chưa từng thấy qua con trai hiếu thuận như thế, giống như một đoá hoa hiếm lạ ngàn năm khó gặp.

Lời này vừa nói ra, trước hết là Tô Hành Phong đang ngồi ở bên cạnh mặt đen lại.

Bạch Tang Tang, cô còn có yên hay không?

Nghe giọng nói Tô Hành Phong không tốt khiển trách, trong lòng Bạch Tang Tang kìm nén khuất phục, nhưng biết đạo lý người ít không đánh lại đông, dứt khoát quay đầu không nhiều lời nữa, các người đã muốn thương lượng vậy các người đi thương lượng cho đã.

Dù sao coi như bị khoét đục tiền cũng là khoét đục tiền của Tô Hành Phong, nếu muốn cô lấy tiền ra, chớ hòng mơ tưởng!

Bạch Tang Tang tự mình có tính toán, liền quyết định hoàn toàn không nhìn tới hai mẹ con như loài hoa lại này, cái gì cũng không cần, cái gì cũng không nói, bản thân bưng lấy ly nước ngồi ở trong góc, nhắm mắt làm ngơ!

Tống Nhiễm Cầm thấy Bạch Tang Tang cam chịu, trong lòng thật sự thì mừng rỡ nở hoa, xem đi xem đi, mặc dù con ta cưới vợ, ta đây kẻ làm mẹ ở trong lòng nó thủy chung đều đã sắp đặt vị thứ nhất, cùng ta đấu sao? Cô tỉnh lại đi!

Bất quá, ngoài mặt, Tống Nhiễm Cầm vẫn là giận hờn liếc Tô Hành Phong một cái: A Phong, làm thế nào nói chuyện với Tang Tang như vậy cùng? Mẹ bị chút tủi thân thì xem là cái gì chứ, vợ chồng các con hòa thuận mới là quan trọng nhất.

Tô Hành Phong cúi đầu không đáp lại, Bạch Tang Tang nghiêng người đi làm bộ không nghe thấy.

Bất quá, cái kết quả này hợp tâm ý Tống Nhiễm Cầm, bà liếm liếm đôi môi phát khô của mình, lúc này thắt lưng cố giữ thẳng quá đã hơi mệt chút, bà miễn cưỡng tựa lưng vào ghế sofa, quả nhiên là Phúc hậu đến bức người!

Được rồi, chuyện tiệc rượu này cứ quyết định như vậy, bây giờ chúng ta nói đến quy trình hôn lễ một chút. Mới vừa nói đến đâu rồi? Aa, đá cửa kiệu đúng không, đến lúc cửa kiệu mở ra, Tang Tang từ bên trong bước xuống, A Phong con sẽ cõng nó vào cửa đi tới phòng tiệc.

Bạch Tang Tang mặc dù không có nhìn Tống Nhiễm Cầm, nhưng vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe, mới nghe đến, muốn Tô Hành Phong cõng mình đi một đoạn đường lớn, trong lòng cô vẫn cảm thấy vui vẻ, coi như là báo thù mới vừa rồi anh ta rống mình.

Về phần cấp tiền hôn lễ, nếu Tô Hành Phong cấp nổi mười vạn, Bạch Tang Tang quyết định đợi lát nữa trở về phòng sẽ khuyên nhủ Tô Hành Phong thật tốt, với tính tình Tô Hành Phong không quả quyết, cô tuyệt đối nắm chắc thuyết phục được anh.

Tuy nhiên, Bạch Tang Tang nghe xong câu sau của Tống Nhiễm Cầm thì thay đổi sắc mặt.

Khi đó, ta an vị ở ngay phía trên phòng tiệc, ta sẽ cho khách sạn trải thảm đỏ từ phòng tiệc đến ngay phía trên cửa, lúc Tang Tang đi tới, chiếu theo phong tục quê nhà chúng ta, là phải quỳ lạy Chi Lễ . Đến lúc đó đây, Tang Tang mang thai, ta cũng không phải là khó khăn với con, chỉ đi ba bước quỳ một bước thôi!

Bà nói đùa sao? Bạch Tang Tang rốt cuộc kiềm chế không nổi mà đứng lên, tức giận nhìn Tống Nhiễm Cầm chằm chằm.

Đáng tiếc, Tống Nhiễm Cầm vẫn là vẻ mặt ngơ ngẩn mà nhìn Bạch Tang Tang, hoàn toàn không biết mình sai ở nơi nào.

Muốn tôi quỳ, nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi cũng không phải là từ cổ đại chuyển kiếp tới, phải quỳ lạy Chi Lễ cái gì chứ? Mẹ à, bà đã xem trạch đấu trên TV nhiều thôi, thật coi mình là lão thái thái trong đại trạch viện sao?

Hôn lễ thời buổi này, còn có cô dâu nào quỳ xuống chân mẹ chồng, nhiều lắm là cúi đầu xuống cung kính.

Bà già đáng chết, thật đúng là hếch mũi lên mặt rồi, lại dám để cho cô đường đường Đại tiểu thư nhà họ Bạch phải quỳ xuống với bà ta!

Bạch Tang Tang giận không kềm được, lồng ngực phập phồng lên xuống dữ dội, hai tay nắm chặt, làm mấy móng tay xinh đẹp thiếu chút nữa bị bẻ gẫy, nhìn chằm chằm Tống Nhiễm Cầm bởi vì kinh ngạc khẽ nhếch miệng to như chậu máu, cô hận không thể cầm khối giẻ rách chặn bà ta lại, nhìn xem trong miệng con chó kia còn dám khạc ra ngà voi hay không!

Lúc này mắt thấy đại chiến mẹ chồng nàng dâu sẽ diễn ra, Tô Hành Phong lại bỗng dưng đứng lên.

Anh cầm lấy thuốc lá và cái bật lửa trên khay trà, mắt nhìn xuống Tống Nhiễm Cầm đang vô cùng sửng sốt, Con đi ra ngoài trước hóng mát một chút, các người tiếp tục thương lượng, đến lúc quyết định xong nói cho con biết. Nói xong, không đợi hai người kịp phản ứng liền bỏ đi.

Tô Hành Phong rời sân, cũng không có khiến cho không khí trong phòng khách được dịu đi.

Tống Nhiễm Cầm lại uống một hớp Bích Loa Xuân, tinh thần bừng bừng khắp nơi mà liếc về phía Bạch Tang Tang một cái, dùng giọng điệu hỏi ý nhưng cũng là không cho người khác được xía vào mà nói với Bạch Tang Tang: Tang Tang, con nói xem kế hoạch của ta được không?

Bạch Tang Tang cười khẩy: Tôi nói không được, bà sẽ đổi sao?

Tống Nhiễm Cầm trợn mắt, Xem lời con nói này Tang Tang, làm như ta là một kẻ độc tài vậy! Tang Tang, nếu con gả đến nhà họ Tô chúng ta, mẹ chồng như ta đây tuyệt đối sẽ không bạc đãi con, chờ con hạ sinh cho nhà họ Tô chúng ta đứa nhỏ, địa vị của con sẽ an ổn, biết không?

Lời này, giọng điệu này, vẻ mặt này, còn nói mình không phải là giống lão thái thái thời trước sao?

Bạch Tang Tang nghe thấy mà buồn cười, đặt mông ngồi ở trên ghế sofa, hai chân tréo nguẩy, hai tay ôm ngực: Mẹ chồng nói rất đúng, dù sao hôn lễ này làm cũng đơn sơ, mất thể diện cũng không phải là tôi, mà là nhà họ Tô, Tô Hành Phong, cùng nhà họ Bạch của tôi có gì liên quan chứ, lúc này là bát nước tát ra ngoài cũng không thuộc chuyện nhà họ Bạch xía vào.

Tống Nhiễm Cầm nghe Bạch Tang Tang nói lời này, giống như muốn cùng nhà họ Bạch phủi sạch quan hệ, lập tức nóng nảy, đâu nào còn ngồi ở được?

Tang Tang con nói lời này không đúng, con là con gái cưng duy nhất của Bạch chủ tịch, làm sao ông ấy có thể không thương con? Lời này nếu như bị Bạch chủ tịch cùng bà thông gia nghe được, đúng là khó chịu rồi!

Bạch Tang Tang dùng đầu ngón tay phủi phủi quần áo không hề có bụi, cười hòa ái đến vô cùng dị thường, Phải không?

Đừng cho là tôi không biết, cái bà tham muốn bất quá là tiền của và mạng lưới quan hệ của nhà họ Bạch chúng tôi, hôm nay tôi nói tôi muốn cùng nhà họ Bạch vạch rõ giới hạn, nhìn xem bà già bà còn không nóng ruột đến chết sao!

Trong lòng Bạch Tang Tang vui lên vài phần, không để ý ánh mắt Tống Nhiễm Cầm vội vàng lo lắng, thích ý mà bưng ly nước lên khẽ nhấp một miếng, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn Tống Nhiễm Cầm: Mẹ, chúng ta lại bàn bạc tiếp hôn lễ thôi.

Tô Hành Phong ra khỏi phòng khách, đứng ở cạnh cửa sổ trên hành lang, lấy điếu thuốc từ trong bao, đốt lên.

Gió đêm lành lạnh lướt qua mặt, anh không nhịn được rùng mình.

Thậm chí còn có thể nghe được từ trên hành lang lầu hai tiếng trẻ con chơi đùa cười khanh khách và tiếng chụp bóng cao su thùng thùng.

Anh có chút phiền não nên hung hăng hít một hơi thuốc, không chú ý nên bị sặc trong khí quản mà ho khan.

Cho đến khi ho đến hai mắt đỏ lên vẫn không dừng lại được, khí lực toàn thân đều đã giống như bị rút sạch rồi.

Anh đột nhiên không hiểu tại sao mình muốn cùng Bạch Tang Tang kết hôn, anh không thương cô, thậm chí ngay cả tình bằng hữu giữa bạn bè cũng không có, hai người ở chung một phòng, cũng là đồng sàng dị mộng.

Chẳng lẽ chỉ là vì đứa bé kia trong bụng Bạch Tang Tang sao?

Tô Hành Phong không khỏi cười lạnh, chỉ sợ mẹ của anh quan tâm là khối thịt béo nhà họ Bạch này.

Khi thuốc lá đốt đến cuối, nóng ngón tay, anh co rút đau đớn một cái, rồi ném điếu thuốc ra gốc cây bên ngoài cửa sổ.

Sau đó phía sau lại vang lên giọng nói đầy kinh ngạc của một người phụ nữ: Hành Phong, cậu làm gì đứng ở chỗ này?

Tô Hành Phong phản ứng theo bản năng quay đầu, thì nhìn thấy Bạch phu nhân xách chiếc túi PRADA đi đến, tóc dài đen nhánh chỉnh tề bới lên ở sau ót, một thân áo váy tinh xảo, thấy thế nào làm thế nào cũng đầy khí chất một quý phụ.

Đúng là cùng mẹ của anh ở bản làng rẻo cao với một thiên kim danh môn như vậy không cách nào so sánh được!

Tô Hành Phong không nhịn được tự giễu mà cười cười, anh phát hiện sau lưng Bạch phu nhân còn có hai người đi theo.

Một người trong đó anh biết, còn cùng hắn ta ẩu đả, là Bạch Lộ Thần.

Một người khác, lại là một cô gái trẻ mười mấy tuổi, ăn mặc loè loẹt, cùng Bạch Lộ Thần dính lấy nhau, nhuộm một đầu tóc màu tím, gần xương quai xanh còn có xăm một con bướm, nhìn thế nào làm thế nào cũng non kém.

A Thần à, nơi này là nhà anh sao? Thật lộng lẫy nha, giống như toà thành trong phim hoạt hình vậy!

Cô gái trẻ kia từ khi đi vào đến bây giờ, hai con mắt giống như mấy trăm cái bóng đèn, tỏa sáng lấp lánh, đôi bàn tay không ngừng mà sờ sờ chỗ này rồi sờ sờ chỗ nọ, tựa như Già Lưu vào thăm đại quan viên.

Tô Hành Phong nhìn cô nhíu nhíu mày, mà Bạch phu nhân dường như làm thế nào cũng không thích cô gái trẻ này, liếc xéo cô một cái, nhưng có chút bất đắc dĩ, cho nên cuối cùng quyết định hoàn toàn không nhìn đến cô gái cứ dính lấy con trai bà không thả này.

Bạch Lộ Thần cũng biểu hiện thật hào phóng, ôm lấy cổ cô gái, kéo cô ta vào trong ngực, đùa với cô: Thích không? Chờ chị gái anh sau khi kết hôn, chúng ta sẽ dọn đến nơi này tới ở mười ngày nửa tháng !

Có thật không? Cô gái nhỏ kia vui mừng khó có thể kiềm chế, dùng sức hôn một cái bẹp thật mạnh lên trên má của Bạch Lộ Thần: A Thần anh tốt nhất, em thật sự rất rất rất yêu anh!

Bạch phu nhân rốt cục không nhìn nổi, hạ thấp giọng trách cứ: Há mồm ngậm miệng tình tình ái ái, người mới mười mấy tuổi, biết cái gì tình yêu, tiếp tục nhiều chuyện nữa thì đi ra ngoài cho ta, để khỏi mất mặt xấu hổ!

Cô gái trẻ bị dáng vẻ nghiêm nghị cáu kỉnh của Bạch phu nhân doạ cho sợ phải rụt rụt vào trong lòng Bạch Lộ Thần, mím cái miệng nhỏ nhắn khoing dám ăn nói lung tung nữa, bất quá đôi mắt lại lưu chuyển qua lại khắp hành lang lộng lẫy, khó nén được sự yêu thích và hướng về nới này.

Ngược lại Bạch Lộ Thần thờ ơ mà bỉu môi, khóe mắt liếc đến gương mặt băng bó của Tô Hành Phong, mở miệng: A, anh rể à, chị gái tôi đâu? Chúng tôi chính là cố ý đến thăm chị gái, nhưng anh chớ giấu chị ấy đi đó!

Tô Hành Phong lười phải cùng tên lưu manh này ứng đối, Cô ấy ở trong phòng khách.

Bạch Lộ Thần đối với việc Tô Hành Phong xem thường không muốn gặp, rảnh rỗi tới nhàm chán nên trêu chọc cô gái nhỏ ở trong ngực, âm thanh hi hi ha ha tràn đầy cả dãy hành lang.

Bạch phu nhân hung hăng mà trợn mắt nhìn đứa con trai không nghe lời này mấy lần, nếu không phải là trong nhà không ai lái xe, bà nơi nào sẽ để cho cái tên tiểu tử thúi này đưa bà tới đây, còn mang theo Thái muội (chỉ cô gái tuổi vị thành niên ăn chơi phóng đãng) không biết ở đâu ra này đi tới.

Ý thức được Tô Hành Phong mất hứng, Bạch phu nhân vội ho một tiếng, kéo mở đề tài: Đúng rồi Hành Phong, ta nghe Tang Tang nói các con gần đây đang thương lượng tổ chức hôn lễ, ngay cả thiệp mời cũng đã gửi ra ngoài, ta không quá yên tâm, nên cố ý tới xem một chút, có chuyện gì cần ta giúp một tay không?

Bạch phu nhân khó được khách khí như vậy, Tô Hành Phong có chút không quen mà cười cười, nhưng không nói tiếp.

Thật sự thì Bạch phu nhân cũng là nói lời khách sáo, nếu như Tô Hành Phong thật sự không có năng lực mà để cho bà làm lấy, khó bảo đảm một giây kế tiếp bà sẽ không giận tái mặt, cho nên không nghe thấy Tô Hành Phong mở miệng, ngược lại bà vô cùng hài lòng.

Cũng không có hỏi Tô Hành Phong một câu, Bạch phu nhân lướt qua anh rồi tiếp tục đẩy cửa phòng khách ra.

Bạch Tang Tang mặc một bộ quần áo đỏ ở dưới ánh đèn rất nổi bật, Bạch phu nhân hầu như chỉ liếc mắt một cái thì nhìn thấy cô, giống như đang ở nhà mình lên tiếng gọi cô: Tang Tang, thiệp mời phát như thế nào rồi?

Tống Nhiễm Cầm đang nổi lên một bụng tính toán tinh thần hăng hái mà thuyết phục Bạch Tang Tang, khiến cho cô vừa đối với mình biết vâng lời, vừa lại để cho cô ngoan ngoãn cùng nhà họ Bạch giữ vững quan hệ tốt đẹp, được ngày sau sử dụng cho nhà họ Tô.

Kết quả đột nhiên bị Bạch phu nhân xông vào từ đó cắt đứt, giống như là cao thủ Luyện Khí công giữa đường bị cắt ngang, không phải tắt thở thì cũng chính là đi đời nhà ma, đơn giản, Tống Nhiễm Cầm chẳng qua là ho khan vài cái.

Bạch Tang Tang nhìn thấy mẹ của mình, khó có thể kiềm chế vui sướng, giống như là nông nô nổi dậy làm chủ, cô vội vàng đứng lên nghênh đón.

Nếu như mẹ của cô tối nay không đến, cô còn không biết mình sẽ cùng Tống Nhiễm Cầm phát sinh xung đột gì!

Tống Nhiễm Cầm nhìn thấy trợ thủ của Bạch Tang Tang đến đây, có chút không vui, nhất là bây giờ, dưới tình huống bà bị Tống Kỳ Diễn đuổi ra Tống thị chật vật, nhìn thấy nét mặt phong thái cú Bạch phu nhân không khỏi hâm mộ đố kị.

Đổi lại ngày trước, Tống Nhiễm Cầm đã sớm không thể chờ đợi mà phân phó người giúp việc vừa dâng trà vừa đưa điểm tâm, nhưng tối nay Tống Nhiễm Cầm lại mệt mỏi, theo đó vừa bệnh nặng xong, ngồi sững ở tại chỗ không tinh thần không vực dậy nổi.

Bạch phu nhân sờ sờ gương mặt Bạch Tang Tang, xác định không ốm mới thở phào nhẹ nhõm, quay qua nhìn về phía Tống Nhiễm Cầm ngồi bên kia bất động, không nhịn được tò mò hỏi: Tô phu nhân đây sao thế?

Tống Nhiễm Cầm nói lầm bầm hai tiếng, còn chưa nói xong, Bạch Lộ Thần tiến vào đột nhiên Ai nha một tiếng, sau đó cười hì hì lên nhìn Tống Nhiễm Cầm: Đây không phải là vị Tống đại tỷ một phen ôm cây chổi quét sạch cả sân vườn hoa Thiên Hương sao? Làm thế nào gục xuống đây? Tới tới tới, vừa lúc tôi lái xe tới, đưa bà đi bệnh viện!

Bạch Lộ Thần kia thanh sắc biểu diễn cũng tốt, khiến cho sắc mặt Tống Nhiễm Cầm nhất thời khó coi, cũng không giả bộ, vẫn ở trên ghế sofa ngồi dậy, sửa lại quần áo của mình một chút, không nhìn đến Bạch Lộ Thần châm chọc bà.

Mà cô gái trẻ trong ngực Bạch Lộ Thần đảo đôi tròng mắt nâu nhanh như chớp, nhìn diện mạo Tống Nhiễm Cầm hung thần ác sát, có chút sợ, ngược lại Bạch Lộ Thần vỗ vỗ đầu vai của cô: Lên tiếng chào hỏi Tống đại tỷ đi.

Lộ Thần! Bạch phu nhân nghiêm nghị quét mắt nhìn hắn một cái.

Bạch Lộ Thần nhún nhún vai, vỗ nhẹ đầu cô gái trẻ: Anh nói sai rồi, không phải đại tỷ, là dì.

Cô gái trẻ đơn thuần mà ồ một tiếng, ngây ngốc, thế nhưng thật sự đi lên trước, nhếch cái miệng nhỏ nhắn đưa tay ra với Tống Nhiễm Cầm tâm cao khí ngạo: Chào dì Tống, cháu là bạn gái của A Thần, rất hân hạnh được biết dì.

Tống Nhiễm Cầm dùng khóe mắt lướt qua cô gái trẻ từ trên xuống dưới, không cách nào che giấu sự ghét bỏ, hơn nữa đối với cô ăn mặc váy ôm mông lộ rốn càng cau mày, chỉ thiếu không có chỉa vào mũi cô mắng không biết chừng mực ý tứ!

Cho nên, Tống Nhiễm Cầm ngẩng mặt hất cao càm, không nhìn thẳng bàn tay của cô gái.

Cô gái trẻ lúng túng duỗi tay ở giữa không trung một lát, mới ngượng ngập mà thu hồi, quay đầu lại khó xử mà nhìn Bạch Lộ Thần, gãi gãi đầu của mình, ý kia giống như đang nói: dì không để ý tới em làm sao bây giờ?

Bạch Lộ Thần gật gật đầu, chỉ sợ thiên hạ không loạn mà chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh Tống Nhiễm Cầm: Dì hôm nay có thể tâm tình không tốt, không phải cố ý nhằm vào em, em cứ ngồi xuống cùng dì nói chuyện một chút đi!

Aa! Em biết rồi! Cô gái trẻ nhếch miệng cười một tiếng, thật sự vui vẻ mà đi qua.

Bạch phu nhân trách cứ mà liếc nhìn Bạch Lộ Thần, Bạch Lộ Thần chẳng qua là mím môi, mà cô gái trẻ kia đã đi qua ngồi xuống một cái chỗ trống nhỏ hẹp bên cạnh Tống Nhiễm Cầm, chen chen lấn lấn, khí lực không nhỏ, thật sự đẩy cái mông to lớn của Tống Nhiễm Cầm qua bên cạnh.

Tống Nhiễm Cầm mất thăng bằng thiếu chút nữa bị chen lách mà nằm ở trên ghế sofa, hung tợn mà quay đầu lại mắt trợn trắng nhìn chằm chằm cô gái trẻ, ngoài dự đoán cô gái khờ dại khoác lên cánh tay của bà, chớp mi vào cái: Dì à, dì bị bệnh đục tinh thể rồi sao?

Mặt của Tống Nhiễm Cầm đen như đáy nồi, thầm mắng: mày mới bệnh đục tinh thể, cả nhà mày bệnh đục tinh thể!

Chẳng qua là không đợi Tống Nhiễm Cầm nói ra lời cay nghiệt gì, đôi bàn tay của cô gái trẻ cũng đã hoạt động ở trên người bà, hai mắt toả sáng: Dì, quần áo này của dì là lông thỏ thật hay là lông giả vậy? Thật đắt mà, bất quá dì mặc lên người thật là đẹp mắt, tròn trịa, nhìn xa xa, nhất định so với Teddy còn Teddy hơn!

Lời này làm thế nào nghe vào cũng cảm thấy châm chọc? Tống Nhiễm Cầm nhíu mày một cái, nhưng vẫn là không ngại học hỏi kẻ dưới.

Teddy là vật gì?

Teddy là gấu đó mà! Giọng điệu của cô gái trẻ có chút cất cao, quả nhiên vẫn là giọng nói ngây thơ.

Nhưng sắc mặt Tống Nhiễm Cầm thì lúc xanh lúc đỏ, dùng sức giũ bàn tay ra, muốn hất cái đồ dân quê không có mắt nhìn này ra, tuy nhiên, cô gái trẻ kia tựa như thuốc cao bôi trên da chó dính chặt vào người của bà.

Mấy lần giãy giụa không có kết quả, mặt Tống Nhiễm Cầm đã xanh rồi, dứt khoát cũng lười để ý tới cô ta, tiếp tục nghiêng sang Bạch Tang Tang bày ra một nụ cười dữ tợn: Tang Tang à, mới vừa rồi mẹ sắp xếp hôn lễ, ý của con thế nào? Nếu là cảm thấy tốt, con quay lại lập tức huỷ bỏ kế hoạch đã đặt trước đó đi.

Bạch Tang Tang nhìn cũng không nhìn đến Tống Nhiễm Cầm dù là liếc mắt một cái, ngược lại Bạch phu nhân nghe thấy đến đây thì hăng hái, thoáng nghiêng người qua, nhìn sang Tống Nhiễm Cầm nhiệt tình mà hỏi thăm: A? Đã thương lượng tiệc rượu rồi sao? Bên Thịnh Thế Hào Đình kia đã nói xong rồi sao?

Nghe được cái nhãn Thịnh Thế Hào Đình này, khóe mắt Tống Nhiễm Cầm bất động vẻ mặt co rút.

Bạch Tang Tang lại mỉm cười mà giải thích cho mình mẹ: Mẹ, tuy nhiên mẹ chồng lại nói, Thịnh Thế Hào Đình không thích hợp hôn lễ của chúng con, bà quyết định cử hành hôn lễ cho chúng con ở Vương Trung Vương phía bắc thành phố, nghe nói cần khoảng ba nghìn một bàn đấy, vẫn là một loại món ăn, con cảm thấy nha, đầu bếp đó nhất định là thần bếp cao cấp!

Cái gì, Vương Trung Vương? ! Bạch phu nhân hầu như phản ứng theo bản năng mà đề cao âm lượng.

Sau đó Bạch phu nhân nhìn về phía Tống Nhiễm Cầm: Tô phu nhân, không phải tôi nghe lầm chứ, nhà họ Bạch và nhà họ Tô cũng không phải là một loại tiểu môn tiểu hộ, bà để cho bọn chúng đến Vương Trung Vương mở tiệc, đây không phải là cố ý làm cho người ta chế giễu sao?

Tống Nhiễm Cầm bị nói xong mím chặt môi, kéo lại áo khoác lông chồn nước trên người, giữ vững im lặng.

Bạch Tang Tang còn e không đủ khiếp sợ, giả bộ cười bổ sung: Mẹ, con còn chưa nói xong đây, mẹ chồng còn nói sẽ cho chúng con cử hành hôn lễ theo hình thức Trung Hoa, a, mẹ cũng là người từng trải, giúp chúng con tham khảo một chút thôi!

Bạch phu nhân nghe con gái dùng loại ngữ điệu âm dương quái khí này nói chuyện, cũng biết chuyện có vấn đề, lại nén giận xuống mà nghe Bạch Tang Tang nói cái đại khái, càng nghe đến phần sau sắc mặt càng thêm khó coi, nhất là cái đoạn quỳ lạy kia.

Đến lúc Bạch Tang Tang nói xong, Bạch phu nhân lại mặt lạnh nhìn Tống Nhiễm Cầm: Tô phu nhân, cái quỳ lạy Chi Lễ này, không phải thời cổ đại thị thiếp khi diện kiến chính thất mới có hành lễ dập đầu sao? Tô phu nhân nếu như đối với lễ nghi cổ đại không rõ ràng lắm, chúng ta trước tiên có thể bồi dưỡng thêm tiết học, phổ cập kiến thức một chút!

Tống Nhiễm Cầm cảm giác mình bị hai mẹ con này một xướng một họa làm nhục mất hết mặt mũi, nhưng vẫn cố gắng khắc chế, bởi vì bà còn có chuyện quan trọng hơn phải nói.

Đợi Bạch phu nhân dừng lại, Tống Nhiễm Cầm thuận tiện nhảy vào: Bà thông gia, nếu như bà không thích cái quy trình này, chúng ta vẫn là có thể đổi, bất quá phương diện của hồi môn chúng ta phải nói đến.

Bạch phu nhân mất hứng: Tô phu nhân, các người không sang làm lễ hỏi, nhà họ Bạch chúng tôi cũng không thúc giục, thế nào bây giờ, bà còn muốn chúng tôi mang của hồi môn tới đây?

Tống Nhiễm Cầm nghe xong mặt đen hơn phân nửa.

Cái gì lễ hỏi không lễ hỏi, cái hôn lễ này đều là theo như tập tục của quê hương chúng tôi, chúng tôi ở nơi đó không có lễ hỏi như bà vừa nói, ngược lại của hồi môn của đàn gái, phải mang sang cũng là thật dầy thật phong phú !

Bạch phu nhân vì Tống Nhiễm Cầm không biết xấu hổ mà giận đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Ngược lại cô gái trẻ vốn yên lặng ngồi ở bên cạnh Tống Nhiễm Cầm lại mở miệng: Dì à, dì làm thế nào lại như vậy hả! Tôi mặc dù chưa từng kết hôn, nhưng tôi cũng biết rõ, dì phải cấp cho gia đình A Thần một số tiền lớn, mà không phải dì đưa tay muốn một số tiền lớn từ nhà A Thần, bây giờ là chị gái A Thần gả cho con trai dì, không phải con trai của dì gả cho chị gái A Thần!

Tống Nhiễm Cầm cảm thấy bên tai ong ong, giống như có con ruồi bay loạn.

Đáng tiếc cô gái trẻ kia đang ở chỗ này liến thoắng không ngừng: Dì à, mẹ tôi nói cho tôi biết, làm người đó mà, phải phúc hậu, nếu không sau này sẽ gặp báo ứng, lừa gạt nhà A Thần như dì đây, thật không tốt!

Tống Nhiễm Cầm nghiến răng khanh khách vang dội, rốt cục không nhịn được, hét lớn một tiếng: Tôi nói cô xong chưa, tôi muốn tiền cưới của nhà họ Bạch liên quan cái rắm gì tới cô, cô líu ríu nói không ngừng, cô tính ra là thứ gì chứ!

Cô gái trẻ bị Tống Nhiễm Cầm phun đầy nước miếng lên mặt, Tống Nhiễm Cầm lại trừng mắt lạnh lùng, nhìn sang Bạch phu nhân nói: Bạch phu nhân, bà không đồng ý hôn sự này có thể nói thẳng, không cần thiết tìm người ngoài làm nhục tôi như vậy!

Bạch phu nhân chỉ cảm thấy oan uổng vô cùng, cô gái này đâu nào là do bà tìm tới?

Quay đầu nhìn con trai bên cạnh, Bạch Lộ Thần lại vắt cái chân thon dài lên, thanh thản mà uống trà cắn hạt dưa, bộ dạng tự tại sung sướng, giống như không nghe thấy Tống Nhiễm Cầm gầm thét đinh tai nhức óc.

Cô gái trẻ kia tủi thân mà mở trừng hai mắt: Dì, tại sao dì có thể nói như vậy? Tôi là bạn gái A Thần, cũng chính là bạn gái của em vợ của con trai dì, vậy chị gái của A Thần cũng coi là chị gái của tôi, tôi vì hôn lễ chị gái tôi bất bình dùm, tại sao dì có thể nói tôi là người ngoài?

Bạch Tang Tang đúng lúc mà đứng ra hòa hoãn cục diện bế tắc: Mẹ chồng à, mẹ còn cùng một tiểu nha đầu so đo đúng sai sao? Thời gian không còn sớm, hay là chúng ta thảo luận một chút chuyện hôn lễ trước đi.

Tống Nhiễm Cầm hùng hổ mà nhìn chằm chằm cô gái kia, cô gái kia cũng đã tiêu hao hết kiên nhẫn, không hề ăn nói khép nép nữa, chuyển mông sang bên cạnh, cùng Tống Nhiễm Cầm tạo ra khoảng cách, vểnh môi nói khe khẽ với Bạch Tang Tang.

Chị gái à, cái bà lão này tham tiền của nhà các người, tại sao chị còn phải gả đến nhà bọn họ? Dù cho chị thật sự rất thích con trai bà ta, sau khi kết hôn cũng không cần ở chung với bà ta, nhất định phải cách bà ta xa thật xa!

Cô—— Tống Nhiễm Cầm giận đến nói chuyện cũng không lưu loát rồi.

Trái lại cô gái trẻ cứ thế mà nói tiếp: A Thần, mẹ em tuyệt đối không như thế, trong nhà của chúng em có rất nhiều tiền, tuyệt đối sẽ không đòi hỏi của hồi môn của mẹ anh, ba em nói, đó là chuyện mà người không có tư cách mới làm!

Lần này, Tống Nhiễm Cầm hoàn toàn tối mặt, giận không kềm được, nâng lên bàn tay vốn dầy thịt mà hung hăng quăng tới mặt của cô gái trẻ kia, Bốp một tiếng, vang dội cả phòng khách.

Cô gái trẻ bất ngờ không kịp chuẩn bị mà bị một cái tát, gương mặt trắng trẻo vốn nho nhỏ, lập tức sưng đỏ lên, sau đó chuyển biến thành màu tím bầm, cô không thể tin được mà nhìn sang ảnh phản chiếu của mình trên cốc nước.

Cô đưa tay sờ sờ, một trận nóng hừng hực đau nhói, chờ cô lấy lại tinh thần, quay đầu mà nhìn chằm chằm Tống Nhiễm Cầm đầy căm hận, ánh mắt giống như là giết cả nhà của cô khiến cho Tống Nhiễm Cầm không khỏi lui về phía sau.

Cô gái trẻ cũng ôm Tống Nhiễm Cầm vào trong ngực rồi lên gối đập một cái lên trên bụng bà, cả người điên cuồng bổ nhào về phía Tống Nhiễm Cầm, cả phòng khách đều là tiếng gào thét của cô ta.

A, bà già đê tiện, lại còn dám đánh tôi, còn đánh lên mặt tôi! Tôi tiêu diệt bà!


/392

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status