Hai người ăn khuya ở gần đó xong thì Lý Thế Nhiên đưa Hứa Như về nhà họ Lâm, nhưng trên đường về cô đã mệt nên ngủ quên mất.
Bỗng điện thoại của cô vang lên là Lâm Vy gọi điện thoại cho Hứa Như.
Lý Thế Nhiên nhìn qua, không đánh thức Hứa Như mà tự mình nghe máy trước.
“Bà Lâm, đêm nay Hứa Như ở cạnh tôi.” Lý Thế Nhiên nói nhẹ nhàng.
Lâm Vy vẫn luôn lo lắng cho tình hình sức khỏe của Hứa Như, khẩn trương hỏi: “Lý Thế Nhiên, cậu nói cho tôi biết đi, chip trong đầu Hứa Như có thể lấy ra không?”
“Trong đầu Hứa Như không có chip, bà Lâm yên tâm, chuyện này tôi đã điều tra xong rồi.”
“Cậu nói cái gì?” Lâm Vy bất ngờ.
Chuyện này do Kỳ Chiến tự mình nói cho bà ta nghe, lúc Kỳ Chiến bị phạt bà ta cũng sợ hết hồn, nhưng vì tin tưởng Lý Thế Nhiên nên không làm gì.
Mà bây giờ, sao lại thế này… “Tôi đã tìm được bác sĩ lúc ấy phẫu thuật cho Hứa Như, tôi từng cứu con của ông ấy, có lẽ là vì báo ân, ông ấy không ra tay với Hứa Như, bà Lâm yên tâm.”
Nghe vậy, tâm trạng Lâm Vy dần bình tĩnh lại, lúc lâu sau đầu óc mới minh mẫn lại.
Không có việc gì… Chỉ cần con gái của bà ta không có việc gì thì tốt rồi.
“Cậu xác định rồi phải không…” Lâm Vy khẩn trương nói.
“Ừ, tôi xác định, tôi cũng đã đưa Hứa Như đi kiểm tra làm kiểm tra não bộ thêm một lần rồi, bà Lâm yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi, thật tốt quá, con bé khổ quá mà, nó không thể lại xảy ra chuyện.” Lâm Vy rơi những giọt nước mắt vui mừng.
Nếu Hứa Như lại làm phẫu thuật nữa tất nhiên là sẽ rất nguy hiểm, bà ta biết thế nên cứ lo lắng mãi.
May mắn, may mắn.
“Lý Thế Nhiên, nếu con gái tôi vẫn chọn cậu, mà cậu lại làm nó đau lòng, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cậu.” Lâm Vy tỉnh táo lại, giọng điệu nghiêm túc.
Trước kia bà ta thật sự có thành kiến với Lý Thế Nhiên, bà ta không hy vọng Hứa Như qua lại với người của Lý gia như anh.
Nhưng bây giờ, những việc anh làm cho Hứa Như, bà ta đều nhìn thấy rõ ràng, bà ta cũng không muốn chia rẽ uyên ương.
“Bà Lâm, tôi yêu Hứa Như.” Lý Thế Nhiên chân thành nói, nhấn mạnh từng chữ.
Lúc này, mắt Hứa Như dần mở ra, trong mơ màng, cô nhìn thấy góc nghiêng của Lý Thế Nhiên đẹp trai mê người.
Cô nghe câu này của anh, trái tim thật sự đã rung động.
Hốc mắt cũng rưng rưng, Hứa Như nhắm mắt lại, Lý Thế Nhiên ở bên cạnh nói gì nữa cô đều không nghe vào.
Anh yêu cô.
Vậy là đủ rồi.
Nước mắt không biết sao không kìm được mà rơi ra, Lý Thế Nhiên cúp điện thoại, nhìn cô đang khóc, anh cười càng cưng chiều hơn.
Bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, mười ngón tay chạm vào nhau.
“Cảm động như vậy?”
Anh biết Hứa Như nghe thấy điều anh nói vừa rồi.
Hứa Như cũng không giả bộ ngủ nữa, mở to mắt nhìn Lý Thế Nhiên, sau đó nhào lên hôn môi anh.
Hôn môi đa số là do Lý Thế Nhiên chủ động, nên Hứa Như hôn không có kỹ xảo gì, chỉ ghì chặt lấy cổ anh.
Lý Thế Nhiên cười cười, giữ lấy ót cô, giọng nói từ tính vang bên tai cô: “Học được rồi.”
Dứt lời, lại xâm nhập vào môi cô vừa ôn nhu lại vừa cuốn hút, làm Hứa Như mềm nhũn người ra .
Đôi mắt Hứa Như ngập nước, cô tựa vào lòng Lý Thế Nhiên, than thở : “Học từ đâu.”
Hình như từ khi bắt đầu quen với Lý Thế Nhiên, kĩ thuật hôn của anh đã rất tốt.
Cô luôn bị anh khi dễ mà.
“Tự biết thôi.” Lý Thế Nhiên kiêu căng nói.
“Hứ.”
Trở lại nhà họ Lý, Hứa Như đi tắm trước, Lý Thế Nhiên xem số liệu công ty, nhưng anh vừa ngước lên đã thấy Hứa Như mặc áo ngủ ren trắng đi tới.
Tóc của cô đã dài ra, dài gần tới xương quai xanh, hai má trắng nõn còn dính bọt nước, đôi mắt trong veo hơi nheo lại, giống như đang mời anh.
Ngọn lửa dục vọng bùng lên, cổ họng khô khốc, Lý Thế Nhiên buông văn kiện xuống, bước tới gần.
Hứa Như cố ý.
Vừa rồi lúc tìm áo ngủ, cô vô tình thấy bộ đồ này, hình như là lúc đi dạo phố Tô Khinh mua cho cô.
Cô chưa mặc qua bao giờ.
Da của cô vốn đã trắng nõn, song váy ngủ màu trắng càng tôn da cô hơn, như là trứng gà mới lột vỏ vậy.
Nhìn dáng vẻ Lý Thế Nhiên như muốn “ăn” cô, Hứa Như ngại ngùng quay người đi.
Nhưng sau đó, Lý Thế Nhiên đã ôm lấy cô vào lòng anh, lưng anh ép sát vào cô, hai tay ôm lấy cô đẩy dần vào tường.
Cái kia khiến cô căng thẳng không dám nhút nhít.
Mặt cô lập tức đỏ lên.
Loại cảm giác này đã quá quen thuộc rồi.
“Như, em dụ dỗ anh.” Giọng Lý Thế Nhiên khàn khàn kèm theo dục vọng.
Hứa Như cắn môi, không dám quay đầu.
Dứt lời, Lý Thế Nhiên hôn vào tai cô, một đường đi xuống, cả người Hứa Như như bị điện dựt, tê dại.
Chỉ có thể dựa vào người Lý Thế Nhiên mới có thể đứng vững.
“Ân…” Hứa Như cúi đầu đáp lời.
Tiếng này kích thích mạnh sự sung sướng của anh, anh bế Hứa Như lên giường, ánh đèn xung quanh dần tắt đi.
… Mãi đến trưa hôm sau, Hứa Như mới thức dậy.
Những hình ảnh tối qua từng màn từng màn xuất hiện trong đầu cô, cô xấu hổ chôn đầu vào chăn.
Hai người lâu rồi không như vậy, nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa rồi lại dư vị chưa hết.
Hứa Như thích cực kỳ.
Lý Thế Nhiên mặc đồ thoải mái quay lại phòng, anh kéo chăn ra nhìn gương mặt đang ửng đỏ của cô, môi nhếch lên: “Nghĩ gì mà đỏ vậy.”
Hứa Như mở to mắt nhìn anh, anh thật là… Càng nhìn càng đẹp trai mà.
Càng ngày càng không thể tự kiềm chế.
“Nghĩ về anh .” Ở cạnh Lý Thế Nhiên, da mặt cô hình như đã dày hơn… Lý Thế Nhiên không trả lời cô mà chỉ hôn cô một cách mãnh liệt nhưng vẫn đầy cưng chiều.
Đã là giữa trưa, Lý Thế Nhiên làm xong bữa trưa rồi, lâu lắm không ăn món Lý Thế Nhiên nấu, Hứa Như thật sự rất mong chờ.
Uống hết một chén canh thơm nồng, nhưng ánh mắt Hứa Như vẫn không rời khỏi Lý Thế Nhiên.
“Cẩn thận nóng.” Lý Thế Nhiên nhíu mày, dời chén canh của cô đi, chờ nguội bớt rồi uống.
“Ừ.” Hứa Như ngoan ngoãn đáp lời.
Ăn uống no say thỏa mãn rồi, Hứa Như lại mệt rã rời … Hứa Như mới nhớ tới hôm nay không phải cuối tuần, cô nhìn về anh đang ở cạnh bên: “Anh không đi làm sao.”
“Vì em bỏ bê công việc.” Lý Thế Nhiên nói chân thành.
“Nói lung tung, giờ anh có thể đi làm rồi.” Hứa Như không vui nói.
Liên quan gì tới cô… “Anh phải chăm sóc mợ chủ Lý tương lại, không thể rời xa cô ấy.”
Niềm vui lan tràn trong mắt Hứa Như, dọn đồ ăn xong cô nhìn đồng hồ, đến lúc nên về nhà họ Lâm rồi.
Còn mấy ngày là khai giảng rồi, rảnh rỗi cô muốn đọc ít sách nhưng sách vở của cô đều để hết ở nhà họ Lâm rồi.
“Mấy ngày này ở lại đây với anh, bà Lâm sẽ đồng ý.” Lý Thế Nhiên không cho cô cơ hội rời đi.
Thật ra Hứa Như cũng không nỡ… “Đáng ghét.”
“Mệt thì đi ngủ đi, anh đi làm việc.” Lý Thế Nhiên sờ tóc cô giống như sờ chó cưng vậy.
Hứa Như lập tức né khỏi tay anh, thở phì phì nói: “Em không ngủ đâu, mới ăn no đi ngủ ngay sẽ mập đó.”
“Ừ, mập lên chút cũng tốt, em nhỏ quá.” Lý Thế Nhiên cau mày.
/460
|