Bệnh viện nhân dân.
Diệp Hạ Hạ hôn mê trong thời gian không ngắn, sáng nay cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, Lý Thế Nhiên rất nhanh qua kiểm tra cho cô ta.
“Bác sĩ Lý, phải không?” Diệp Hạ Hạ mở mắt, nhìn người đàn ông đẹp trai mặc áo blouse trước mắt.
“Ừm.” Sắc mặt Lý Thế Nhiên luôn hờ hững.
“Tôi biết, tôi sẽ không chết.” Diệp Hạ Hạ vô thức nắm lấy áo của anh.
Lý Thế Nhiên có chút không vui đẩy cô ta ra, bỏ bệnh án xuống: “Cô Diệp, tôi là bác sĩ, cô là bệnh nhân, quan hệ của chúng ta chỉ giới hạn ở đó.”
“Nói linh tinh, ba tôi đã nói với tôi, anh thức cả đêm không ngủ để trông chừng tôi, mạng của tôi là do anh cứu, Bác sĩ Lý, anh là ân nhân của tôi.” Diệp Hạ Hạ yếu ớt nhưng giọng lại rất lớn.
Chỉ là Lý Thế Nhiên cũng không biết có nghe vào hay không, đưa thuốc cho Diệp Hạ Hạ, dặn dò cô ta một chút rồi rời khỏi.
Diệp Hạ Hạ không thể xuống giường ngăn cản anh, chỉ có thể kêu vệ sĩ ngăn Lý Thế Nhiên lại.
“Cô Diệp, tôi còn có việc.” Lý Thế Nhiên ngẩng đầu, ngữ khí không vui.
“Ba tôi đã nói với viện trưởng rồi, trước khi tôi khỏe trở lại, anh chỉ cần phụ trách một mình bệnh nhân là tôi thôi.” Diệp Hạ Hạ đắc ý nói.
Cô ta à con gái đốc nhất của nhà họ Diệp, thân phận tôn quý, từ nhỏ đến lớn đều đã ngang ngược vô lối.
Nghe thấy vậy, Lý Thế Nhiên nhìn Lý San ở bên cạnh, cô ta cũng gật đầu.
Đây thực sự là lệnh của viện trưởng lúc sáng nay, cô ta còn chưa kịp nói cho Lý Thế Nhiên.
“Có gì không ổn thì nhấn chuông.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói, vẫn như cũ rời đi.
Vệ sĩ ở cửa căn bản không ngăn nổi anh.
Diệp Hạ Hạ tức giận muốn cầm gối ném, thế nhưng thân thể yếu nhược, cuối cũng chỉ có thể nhìn Lý Thế Nhiên đi ra ngoài.
Chập tối, thời gian tan làm.
Hứa Như thu dọn đồ đạc lại, nhớ đến Lý Thế Nhiên tối nay nói sẽ đến đón cô, cũng không biết anh có nhớ hay không.
Ra khỏi tòa nhà, trước cửa quả nhiên có chiếc xe quen thuộc đỗ sẵn, Hứa Như nhanh chóng chạy tới, sợ bị người khác nhìn thấy, rất nhanh liền lên xe.
Lý Thế Nhiên dựa lưng vào ghế sau, lúc này đang nhắm mắt ngủ.
Hứa Như nhìn gương mặt đẹp trai của anh có chút tái xanh, sự mệt mỏi ấy khiến cô đau lòng.
“Anh ấy vừa tan làm sao?” Hứa Như hỏi tài xế.
Tài xế gật đầu, chiếc xe rất nhanh lăn bánh.
“Lý Thế Nhiên.” Cô ngồi gần, một giây sau, cánh tay của Lý Thế Nhiên đã ôm lấy bả vai của cô, thế nhưng anh vẫn như cũ không có mở mắt.
Ngủ thật hay giả vờ ngủ vậy?
Bị anh ôm, Hứa Như chỉ có thể dựa vào trước ngực của anh, không dám làm ồn anh, cô cũng không thể có bất kỳ động tác nào.
Mùi nước khử trùng nhàn nhạt tỏa ra, Hứa Như nghe được tiếng tim anh đập, khoảng khắc này thật bình yên.
Chỉ là không lâu sau bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.
Điện thoại ở trong túi của Lý Thế Nhiên, Hứa Như lấy điện thoại của anh ra, hiển thị trên màn hình là “khoa thần kinh”.
Chắc là công việc.
“Lý Thế Nhiên, có điện thoại.” Hứa Như nhỏ tiếng nhắc anh.
“Tự nghe.” Lý Thế Nhiên mắt vẫn nhắm nghiền phân phó.
Hứa Như nghe lời nhấn vào núi nghe.
“Bác sĩ Lý, đầu của tôi đau chết rồi, thật khó chịu…” Một trận âm thanh khóc lóc truyền đến.
Hứa Như hơi cau mày, nhìn thấy Lý Thế Nhiên cuối cùng cũng mở mắt, trên mặt lóe lên một tia cảm xúc không có kiên nhẫn.
“Diệp Hạ Hạ, để tôi yên đi.” Giọng của Lý Thế Nhiên rất lạnh, dứt lời, một giây sau liền tắt máy.
Hứa Như ngây người, cô cũng bị Lý Thế Nhiên dọa cho sợ, anh hình như chưa từng tức giận trước mặt cô, trước nay đều rất ôn hòa ưu nhã.
“Ở bệnh viện của chuyện gì sao?” Cô lo lắng hỏi.
“Không có chuyện gì.” Lý Thế Nhiên sắc mặt trầm xuống.
“Ồ.” Hứa Như cau mày, nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như có công việc, tôi tự mình trở về cũng được.”
“Bà Lý, tôi nếu tiếp tục công việc, có thể sẽ đột tử mà chết đấy.” Lý Thế Nhiên nhẹ nhàng nói.
/460
|