Nhà họ Lý.
Hứa Như đứng trước gương, nhìn khóe miệng bị cắn đến chảy máu, Lý Thế Nhiên có phải là chó không? Lại còn cắn cô!
Phải mất một lúc sau Hứa Như mới đi ra ngoài, tắm xong người cô thoắt ẩn thoắt hiện mùi hương nhàn nhạt,Lý Thế Nhiên ngước mắt lên, khuôn mặt anh tuấn luôn hờ hững.
“Tối nay chúng ta phải ngủ chung à?” Hứa Như lo lắng hỏi.
Lý Thế Nhiên cau mày, thấy rõ sự miễn cưỡng trên khuôn mặt Hứa Như.
Sự khó chịu trong mắt anh lộ ra, anh cởi vài nút áo, nhưng lại dọa đến nỗi Hứa Như không dám bước đến, cứng ngắc đứng trước cửa.
“Sợ tôi à?” Giọng của Lý Thế Nhiên nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.
Chỉ là Hứa Như thực sự bài xích anh.
Cô mím môi một lúc rồi gật đầu.
Lúc ở trong xe, Lý Thế Nhiên đã hôn cô gần như điên cuồng, thậm chí đè cô xuống ghế và bắt nạt cô.
“Hứa Như, tôi chỉ tức giận thôi.” Lý Thế Nhiên đứng dậy, từng bước đi đến trước mặt cô.
Hứa Như lùi lại, cho đến khi lưng cô dựa vào tường, không còn chỗ để lùi nữa.
“Tại sao?” Hứa Như hỏi.
Cô và Trần Minh Thành đã chuyện quá khứ rồi, Lý Thế Nhiênh tức giận cái gì?
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của Hứa Như, Lý Thế Nhiên buồn rầu, không nói gì.
Được một lúc, anh mặc kệ cô rồi đi vào phòng tắm, tiếng đóng cửa khiến Hứa Như giật mình.
Cô cau mày, thần kinh căng thẳng vẫn thể không thả lỏng, muốn mở cửa, nhưng cánh cửa đã bị khóa như đêm qua.
Là Lý Thế Nhiêng khóa sao?
Nghĩ đến điều này, Hứa Như thậm chí không thể ngồi yên.
Khi Lý Thế Nhiên đi ra, Hứa Như đứng ở cửa phòng, nhìn anh cảnh giác: “Tôi muốn ngủ ở phòng khách.”
Khuôn mặt của người đàn ông không thay đổi, dường như anh đã đoán được từ trước.
“Đợi ở đây.” Lời nói vừa thốt ra, Lý Thế Nhiên dễ dàng nhấn dấu vân tay mở cửa.
Khi Hứa Như đi lại mở cửa lần nữa, lại bị khóa.
“Đáng ghét!”
Cô cau mày, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì nếu Lý Thế Nhiên không ở đây, cô có thể yên tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau, Hứa Như bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, bộ phận nhân sự của công ty gọi điện thông báo cho cô phải đi làm.
Hôm nay ông chủ mới sẽ đến, tất cả nhân viên có nghĩa vụ phải nhận lệnh.
Hứa Như không dám đến muộn, sau khi tắm rửa cô đi xuống phòng khách, chỉ thấy hình dáng Lý Thành.
“Cháu dâu, đi làm sao?” Lý Thành ân cần hỏi.
“Vâng, thưa ông, cháu đang vội, ông từ từ ăn sáng nhé, cháu đi trước đây.”
Dược phẩm Thiên Nhất.
Khi Hứa Như đến, Lưu Thanh cũng vừa xuống xe.
Chứng kiến Hứa Như xuống khỏi chiếc xe Rolls Royce, tháo kính râm ra, bước qua: “Trời ạ, đây có phải là xe của Bác sĩ Lý không?”
Hứa Như sững lại: “Tất nhiên là không rồi… chỉ là chiếc xe tiện đường đưa tôi đi làm thôi.”
“Tiện đường? Trong chiếc xe này không có ai ngoài người lái xe.” Lưu Thanh vạch trần cô.
Hứa Như xấu hổ, cô thực sự không thích làm những điều quá khoa trương như vậy, vì vậy cô mới không đồng ý để tài xế đón.
“Như, dù sao đi nữa, Bác sĩ Lý đủ khả năng, tôi bảo nhé, cô nên từ chức rồi trở thành một phu nhân toàn thời gian đi.”
“Không được, làm phu nhân toàn thời gian sớm muộn cũng bị giục sinh con, tôi từ chối!” Hứa Như nhanh chóng bác bỏ.
Nhưng ngay lập tức nghĩ, cô và Lý Thế Nhiên còn chưa thực sự kết hôn, nghĩ nhiều như vậy làm gì?
“Aiya, có vẻ như cô rất thích thế giới hai người với Bác sĩ Lý!” Cả hai đã bước vào thang máy, giọng nói của Lưu Thanh không lớn, nhưng không gian thang máy thì nhỏ, mọi người trong đây đều nghe thấy những gì cô nói.
Tuy nhiên, Hứa Như chỉ là một nhân viên nhỏ bé trong công ty, sẽ không nhiều người chú ý đến cô.
Nhưng để tránh tin đồn, cô vẫn phải bịt miệng Lưu Thanh: “Thanh, không thể nói điều này đâu!”
/460
|