Hứa Như như bị nói trúng tim đen, nhất thời có chút không biết làm sao.
Cô cảm thấy mình sớm đã từ bỏ anh ta, nhưng người này để lại vết sẹo quá nặng trong lòng cô, cho nên từ đầu tới cuối vẫn có nút thắt.
“Chuyện không liên quan tới anh.” Cô đưa lưng về phía Lý Thế Nhiên, không muốn bị anh nhìn thấy tâm tình của mình.
Lý Thế Nhiên nguy hiểm híp mắt, trên mặt hiện lên sự u ám.
“Bà Lý, quên anh ta đi.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Lúc này, điện thoại lại vang lên, Hứa Như mở messenger Trần Minh Thành nói chuyện riêng với cô.
“Hứa Như, ngày mai sẽ đến chứ? Anh có đồ muốn đưa cho em.”
Hứa Như không trả lời, cả đêm trong lòng không yên, cũng may buổi tối Lý Thế Nhiên ra ngoài, mình Hứa Như ở trong phòng, nhưng mà, đây là phòng của Lý Thế Nhiên.
Tuần trước cô ngất xỉu mới ngủ trong phòng anh, tối nay không được.
Cô đẩy cửa, thấy người làm đi qua hỏi cô ấy: “Cho hỏi phòng khách ở đâu?”
“Mợ chủ, phòng khách ở tầng ba.” Người làm trả lời.
Hứa Như búng tay một cái, lập tức cầm đồ của mình lên lầu ba, cho dù khoảng thời gian này phải ở đây, cô cũng không muốn ở trong phòng của Lý Thế Nhiên!
Chỉ là phòng ở đây rất nhiều, cô chỉ có thể tùy ý đẩy cửa một căn phòng trong số đó, đập vào mắt là căn phòng đầy bụi, bố cục màu trắng, đồ gia dụng có thế nhìn ra có chút cũ, nhưng trang trí rất có phẩm vị.
Đây là phòng của phụ nữ, nhưng hẳn ra rất lâu không ai ở rồi.
Cô đang định đóng cửa tìm phòng khác, thì giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô.
“Ở đây làm gì!”
Hứa Như sững sờ, cả người cứng ngắc, giọng nói của Lý Thế Nhiên rất dọa người!
Cô cứng đờ xoay người, còn chưa kịp hồi thần thì đã bị anh kéo vào lòng, đưa xuống lầu hai như tội phạm.
“Lý Thế Nhiên, buông tay!” Hứa Như giãy dụa.
Về tới phòng anh, Lý Thế Nhiên không khách khí ném Hứa Như lên giường, thân ảnh thon dài áp tới gần, bức Hứa Như không chỗ trốn.
“Bà Lý, không muốn ngủ với anh? Hử?” Lý Thế Nhiên híp mắt, ngón tay dài lướt qua cằm Hứa Như.
Thời khắc này, biểu cảm của anh mới từ từ ôn hòa một chút.
Nhưng vừa nãy, Hứa Như thật sự bị khí thế của anh dọa sợ.
Cô nắm ga giường, gật đầu.
“Không được.”
Hứa Như nhíu mày, đến lúc phát hiện cửa phòng bị khóa mới hiểu ra ý của Lý Thế Nhiên.
Cần thiết sao!
Cô đã tắm xong, nằm trên giường, lại ngồi dậy, tìm chăn đi đến trên sofa, tối nay cô ngủ trên sofa được rồi.
Lúc Lý Thế Nhiên đi ra, Hứa Như đã nhắm mắt, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, ngũ quan xinh đẹp, Lý Thế Nhiên rất lâu không dời ánh mắt.
Anh đến gần, không ngoài ý muốn nhìn thấy đầu ngón tay của Hứa Như cử động.
Thực ra Hứa Như vẫn chưa ngủ, chỉ là không biết phải ở cùng một căn phòng với Lý Thế Nhiên như thế nào, cho nên chỉ có thể giả bộ đã ngủ.
Chỉ là ngày càng lại gần, cuối cùng Hứa Như có thể cảm thấy được cả hô hấp của anh gần trong gang tấc.
Giống như là vật gì chạm vào đôi môi anh đào của cô, Hứa Như chỉ cảm thấy như điện giật, gần như lập tức mở mắt, lại thấy ngón trỏ thon dài của Lý Thế Nhiên đang đè lên giữa hai cánh môi cô.
Cô hơi mở miệng, hồi thần lập tức nhắm chặt lại.
“Em muốn ngủ rồi.” Hứa Như có chút căng thẳng chớp chớp mắt.
Lý Thế Nhiên ở gần như vậy, tim cô đập loạn rồi.
“Ừ.” Người đàn ông sững sờ một chút, một giây sau đột nhiên ôm ngang Hứa Như lên, cô bất giác ôm cổ anh.
Anh ôm cô lên giường, xoay thân hình to cao đè lên người cô.
/460
|