Hôn Nhân Danh Giá: Phó Gia Theo Đuổi Vợ

Chương 2.2: Tam gia: Gọi tôi là chú ba, cô xứng sao?

/4162


Chương 2.2: Tam gia: Gọi tôi là chú ba, cô xứng sao?
Chỉ cần nghe nói người đó đến, vậy mà lại sợ đến mức như vậy sao?
Tống Phong Vãn không biết tam gia nhà họ Phó đến đây với mục đích gì nhưng lúc này nhìn thấy anh ta sợ đến vậy, cô lại thấy sảng khoái lạ thường, cô khẽ cười, móc cán ô: "Tam gia nhà họ Phó mà cô không biết sao?"
Giang Phong Nhã ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt đầy vẻ hoang mang khó hiểu.
Trước khi ở bên Phó Duật Tu, cô ta chỉ là một người bình thường, cách biệt với giới của họ như trời với đất, có rất nhiều chuyện cô ta không biết.
"Anh ta không nói với cô sao?" Tống Phong Vãn tỏ vẻ trêu chọc.
Lúc này Giang Phong Nhã dường như mới nhận ra, người này họ Phó, chẳng lẽ là họ hàng gì đó của Phó Duật Tu nhưng cô ta thực sự chưa nghe Phó Duật Tu nhắc đến.
"Thật sự không biết à." Tống Phong Vãn cười khẽ, đôi mắt phượng xinh đẹp chứa đựng ánh sáng trêu chọc: "Xem ra quan hệ của hai người cũng không thân mật như tôi nghĩ."
Sắc mặt Giang Phong Nhã hơi thay đổi.
"Hai người quen nhau lâu như vậy rồi, sao đến cả tam gia là ai mà cũng không biết? Hai người có thực sự đang kết giao không?"
"Hay là..." Cô ta còn trẻ nhưng khi cười lại mang theo phong tình khác lạ: "Anh ta cho rằng, cô căn bản không cần biết?"
Cô ta biết Tống Phong Vãn cố tình gây chia rẽ, cô ta tự nhủ không thể mắc mưu cô ta nhưng trong lòng lại chua xót không thôi.
Tống Phong Vãn thành công nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Giang Phong Nhã, nụ cười trên khóe miệng càng thêm xảo quyệt, cô ta hoàn toàn không biết, người đàn ông ban đầu ở trong xe đã xuống xe và đi đến.
Vì trời đang mưa, tiếng bước chân bị át đi nhưng giọng nói của Tống Phong Vãn lại truyền đến tai anh ta một cách đứt quãng.
"Hai người còn định nói bao lâu nữa? Tam gia vẫn còn ở ngoài kia kìa." Tống Phong Vãn nhướng mày.
"Nhanh chuẩn bị trà nóng và khăn mặt, chú đi đón người." Không biết rõ ý định của người này, Tống Kính Nhân nói chuyện cũng không có gì là tự tin.
"Cháu đi cùng chú." Phó Duật Tu sao dám ngồi không chờ đợi.
Giang Phong Nhã thấy vậy cũng vội vàng đứng dậy nhưng cô ta vừa đứng lên thì nghe thấy giọng nói của một người đàn ông từ bên ngoài truyền vào.
"Tôi đến rồi."
Giọng nói đó trầm thấp khàn khàn, bình ổn nhẹ nhàng, hơi có từ tính, hòa cùng tiếng mưa, có một cảm giác phiêu diêu.
Tống Phong Vãn khựng người lại, vô thức quay người, người đàn ông đó chỉ cách mình một thước.
**
Lưng tựa ánh sáng trời, bước qua màn mưa, tựa như thần linh.
Ánh mắt chạm nhau, cô hít thở không thông, vừa rồi nhìn anh qua màn mưa, không rõ ràng lắm, lúc này người này đứng trước mặt mình, rõ ràng như vậy, trên người anh có mùi đàn hương thoang thoảng, hòa cùng nước mưa, tiêu cực mê hoặc.
Chiếc áo dài cân đối màu đen làm cho thân hình anh trở nên thon dài, anh trông chỉ khoảng hai mươi ban, hai mươi lăm tuổi nhưng trên người anh không có sự trẻ trung, hăng hái đặc trưng của những người trẻ tuổi, ngược lại còn toát lên một sự điềm đạm, trầm ổn sau khi trải qua muôn vàn sóng gió.
Giống như chư thiên thần phật, siêu phàm thoát tục.
Tống Phong Vãn không biết anh đến từ lúc nào, vì trời đang mưa, tiếng bước chân hoàn toàn không nghe thấy, nghĩ đến việc mình vừa mượn danh anh, mượn gió bẻ măng, không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ.

/4162

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status