Trung tâm buôn bán phía nam Lan Thành, trong phòng bao KTV, tiếng người huyên náo.
Có người ca hát, có người đố số*, còn có tốp ba tốp năm tụ tập một chỗ nhỏ giọng hưng phấn nói chuyện bát quái.
(*划拳: khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thi hoà.)
“Nhan Thư lớp chúng ta và Hứa thần thật sự ở bên nhau?”
“Còn có thể là giả à? Chậc chậc, lớp 21 kiêu ngạo rồi!”
“Đính chính một chút, không phải ở bên nhau, là kết hôn rồi, không phải mới vừa nãy Nhan Thư còn nói với một bạn học cấp ba của chúng ta là sẽ đến à, tôi cá đợi một hồi chúng ta còn có thể nhận được thiệp mời.”
“Hey đây đây! Nhan Thư, nơi này!”
“…”
Nhan Thư đi vào phòng bao, thuận tay treo áo khoác lông ở kệ áo chỗ cửa ra vào, cười khanh khách đi về hướng các bạn học đang vẫy tay.
Hôm nay mới mùng hai, cũng là ngày họp mặt lớp cấp ba các cô, Nhan Thư vốn muốn mặc chiếc áo khoác dạ màu nâu nhạt, ăn mặc thật xinh đẹp tới tham gia họp lớp.
Nhưng không ngờ mới ra đến cửa, lại bị Hứa Bùi xách trở lại đổi sang một chiếc áo lông thật dày, người đàn ông vẫn chưa yên tâm, sợ cổ cô bị gió lùa, lấy một chiếc khăn quàng thay cô trùm lên, lại đưa đống thiệp đã chuẩn bị cho cô, một tấm cũng không sót bọc trong túi nhỏ, cúi người hôn cô một cái, sau đó mới để cô đi.
Cũng may cô coi như có chút cẩn thận, bên trong mặc một bộ quần áo lông trễ vai, chỉ cần cởi áo khoác liền có thể khiến người xung quanh lóa mắt.
“Nhan Thư, sao nửa năm không gặp cậu lại xinh đẹp hơn rồi!” Cô gái mặt tròn chọc một cái ở ngang hông cô, trêu ghẹo giả vờ hét lên: “Tớ vừa để ý dường như thượng đế không chỉ mở cho cậu một cánh cửa, làm người ta ghen tị quá nha!”
Quan hệ giữa bạn học chung lớp của đám người cấp ba các cô không tệ, bình thường tuy mọi người không liên lạc nhưng khi tập hợp để họp lớp thì luôn tụ tập đông đủ, lời nói cũng tương đối tùy ý.
Nhan Thư cười đẩy cô ấy một cái, ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Phương Hi, hàng năm cậu cầm học bổng sáu con số, sao còn không xấu hổ ghen tị với tớ?”
Phương Hi đưa cho cô một ly bia, cười hì hì nói: “Tớ đây sao có thể xem là học bá, chồng cậu mới thật sự là học bá. Đúng rồi, có phải có tin tức tốt gì muốn chia sẻ với chúng tớ không?”
Nhan Thư hào phóng móc một chồng thiệp mời trong túi xách ra: “Có bom muốn gửi.”
Mấy nữ sinh xung quanh bắt đầu ồn ào lên.
Động tĩnh bên này hấp dẫn những bạn học khác, rối rít lại gần, thấy thiệp mời trong tay cô, nhất thời nổ tung.
Có người hậu tri hậu giác khiếp sợ, có người nhận lấy thiệp mời hào hứng chụp hình lưu niệm…
Còn có một bạn học nam ghé vào microphone bắt đầu hét: “Cái gì! Nhan Thư cậu kết hôn rồi? Coi như bông hoa trấn lớp* của chúng ta, tại sao cậu có thể cưới sớm như vậy! Tớ phải nhìn một chút rốt cuộc là người đàn ông nào hoa ngôn xảo ngữ** lừa cậu đi… Ôi mẹ ơi, là, là Hứa thần à… Vậy thì không sao…”
(*Như kiểu bảo vật trấn tiệm vậy:>
**Hoa ngôn xảo ngữ: lời nói khéo léo nhưng không thật, những lời nói hay nhưng vô nghĩa.)
Lời nói kèm theo biểu cảm khoa trương của nam sinh này chọc cho tất cả mọi người cười rộ lên.
Nhan Thư cũng bị những hành động này chọc cho cười nghiêng ngả, bỗng Phương Hi ở bên cạnh đụng đụng cánh tay cô: “Ây Nhan Thư, có phải các cậu đã ở bên nhau từ cấp ba không?”
“Không.” Nhan Thư lắc đầu, cười: “Hồi cấp ba tớ với anh ấy không quen.”
“Có mình cậu đơn phương cảm thấy không quen thôi.”
“Hả?”
Phương Hi nhướng mày, “Còn nhớ hồi lớp 10 lúc hai chúng ta ngồi cùng bàn không, hình như cậu gặp phải chuyện gì đó, có một buổi chiều khóc rất lâu, hỏi cậu cũng không nói, lúc ấy tớ lo lắng cậu xảy ra chuyện, muốn len lén đưa cậu về nhà, nhưng sau đó… Cậu hẳn cũng đoán được. Tớ thấy Hứa thần một mực đi theo sau lưng cậu, mấy ngày sau đều là như vậy.”
Nhan Thư khẽ run.
Đoạn thời gian Phương Hi nói, hẳn là lúc cô mới vừa biết thân phận của Thư Nhu Nhi, trước đây cô biết từ miệng ông ngoại rằng Hứa Bùi từng vì cô mà thay đèn điện của cả một con đường, hôm nay, lại từ miệng Phương Hi biết được hóa ra anh còn đi theo sau lưng cô, an tĩnh đưa cô về nhà.
Nhan Thư nhìn về phía Phương Hi, nhẹ giọng: “Cảm ơn cậu Phương Hi, cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết những thứ này, cũng cảm ơn cậu ban đầu đã quan tâm tới tớ.”
Cô cho rằng cuộc sống trở nên mờ mịt vô cùng, nhưng lại không ngờ có rất nhiều người ở cạnh bị cô lơ là trong góc nhỏ, âm thầm quan tâm cô.
Phương Hi hơi ngượng ngùng, xua tay một cái: “Nói cái gì khách khí vậy.”
Nhan Thư nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng cụng với cô ấy một cái, cười đùa nói: “Khách sáo đôi câu mà thôi.”
“Ầyy cái người này, còn muốn tớ kể tiếp không?”
“Ừm?”
Phương Hi uống một ngụm rượu mới nói tiếp: “Còn nữa, cậu nhớ học kỳ tiếp theo lớp 10 có đại hội thể thao không? Lớp chúng ta hợp thành đội với lớp Hứa thần rút thăm chơi trò 2 người 3 chân, không phải cậu rút được lá thăm cùng đội với Hứa thần sao.”
Nhan Thư nhớ tới lần chơi kia liền không nhịn được muốn cười: “Nhớ, thì sao?”
Phương Hi: “Thật ra là cậu rút được lá thăm chung đội với tớ, sau đó, Hứa thần tìm tớ để nhờ đổi thăm.”
Nhan Thư sửng sốt một chút: “… Cái gì?”
Phương Hi cười: “Chẳng lẽ cậu cho rằng thật sự ngẫu nhiên á? Nghe qua câu nói này chưa? Tất cả sự trùng hợp trên cuộc đời này, đều là một người nào đó cố ý tạo nên. Lúc ấy tớ liền tự hỏi lúc nào cậu sẽ bị hốt đi, không ngờ Hứa thần trực tiếp nhét cậu vào túi chạy thẳng đến cục dân chính, không hổ là Hứa thần!”
Sau lại trở về đề tài hàng năm của buổi tiệc tụ họp《 Bàn về Hứa Bùi kiêu ngạo thế nào 》, Nhan Thư hùa theo mọi người hát hai bài hát, uống một chút rượu, không qua bao lâu liền nhận được tin nhắn WeChat từ Hứa Bùi.
[Anh vừa làm việc ở gần đó, kết thúc nói với anh, tiện đường đón em về nhà.]
Nhan Thư suy nghĩ một chút, trực tiếp gọi qua: “Có tiện lên chơi một lát không, em giới thiệu bạn học cấp ba của em cho anh biết?”
Đầu điện thoại bên kia, giọng người đàn ông không lộ ra sự vui thích rõ ràng, vẫn lãnh đạm nói: “Lát anh có cuộc hội nghị trên điện thoại, nếu em muốn anh đi lên chơi, anh đành trích ra chút thời gian vậy.”
Nhan Thư bổ não một chút, trong đầu xuất hiện hình ảnh thầy Hứa rõ ràng rất vui vẻ nhưng nỗ lực chặn khóe môi đang cong lên, nhất thời bị hình ảnh đáng yêu ấy đánh úp, cố ý chọc anh: “Ồ, không tiện à, vậy coi như không được rồi.”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia trầm ngâm không tới nửa giây: “Anh đã vào thang máy.”
Nhan Thư: “…”
Hứa Bùi đến khiến bầu không khí sôi động của buổi tụ họp trực tiếp đẩy lên cao trào, anh ngồi ở giữa các bạn học, thỉnh thoảng đáp lời của đám nam sinh.
Lúc này Nhan Thư mới phát hiện, hóa ra anh không chỉ giỏi mỗi số học, các nam sinh bình thường thích trò chuyện về bóng rổ, game, máy móc, anh cũng có thể đối đáp mấy câu.
Một phen trao đổi như vậy, cô dám chắc các bạn học nam lại càng sùng bái anh, vốn là giúp cô chống đỡ mấy người kia, sao lại thiếu chút nữa kết thành anh em rồi.
Nhan Thư âm thầm tức giận, khẽ đưa tay ra, ở nơi người khác không nhìn thấy véo anh một cái, lại bị anh thờ ơ bắt được tay nhỏ.
Trong tiếng người ồn ào, ngón tay anh vuốt ve cổ tay mịn màng của cô, tỉnh bơ khẽ cào một cái trong lòng bàn tay cô.
“Bài hát này ai chọn?”
“Hình như là Hứa thần.”
Hứa Bùi đưa tay đón micro nói: “Tôi chọn.”
Tầm mắt mọi người cùng nhìn sang, nhìn động tác dựa vào nhau khi ở chung của hai người, bắt đầu ồn ào lên.
Mặt mày Hứa Bùi giãn ra, nhàn nhạt câu môi dưới, nụ cười ở đuôi mắt tựa như muốn tràn ra.
Anh cầm mic lên, thấp giọng hát ——
“Anh nguyện ý cùng tiến cùng lùi trên con đường tình yêu này.
Em là người trân quý nhất.”
(*)
–
Sáng sớm mùng sáu, Hứa Bùi và Nhan Thư lái xe đến sông Liễu Hà, đón ông cụ Nhan tới Lan Thành.
11 giờ, còn chưa tới giữa trưa, hai vợ chồng Hứa gia đã mặc trang phục chỉnh tề, ở trước nhà hàng tư nhân đã đặt sẵn, nhìn trái nhìn phải trông mong đôi vợ chồng son đón ông cụ Nhan tới.
Hai người cách đó không xa, một nhân viên bộ dạng trông như quản lý không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Giám đốc, đối phương có lai lịch gì vậy nhỉ, còn khiến vợ chồng Chủ tịch Hứa tự mình nghênh đón.”
Lấy giá trị con người của hai người, từ trước đến giờ chỉ có người khác chờ bọn họ, nào thấy trường hợp hai người đứng ngoài cổng một tiếng để chờ.
Giám đốc cũng hạ thấp giọng: “Nghe nói là nhà mẹ đẻ của con dâu nhà họ.”
Vị quản lý gật đầu liên tục, lộ ra thần sắc bừng tỉnh: “Khó trách.”
Là nhà mẹ đẻ của con dâu, vậy thì dễ nói, dẫu sao chuyện vợ chồng Hứa gia chiều nàng con dâu này cũng không phải ngày một ngày hai, mọi người đều từng nghe nói.
Giám đốc cũng nghĩ đến chuyện này, không yên tâm dặn dò: “Chờ lát nữa để ý một chút, ngàn vạn lần đừng chậm trễ việc đón khách quý.”
“Vâng.” Vị quản lý trả lời, vội vàng chạy về sau bếp, gặp người phụ trách bên kia một lần nữa để bảo đảm đồ ăn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Khua chiêng gõ trống chuẩn bị hồi lâu, tai nghe truyền tới giọng nói khẩn trương của giám đốc: “Khách quý tới, các bộ phận chú ý.”
Ở cửa, một đám người vây quanh một ông lão tinh thần phấn chấn, đi tới phòng ăn.
Nhan Thư kéo kéo ống tay áo Hứa Bùi, hai người ở phía sau mọi người nửa bước, cô ngẩng đầu nói bên tai anh: “Ba mẹ cũng quá khoa trương rồi.”
Hứa Bùi chỉ cười: “Lần đầu tiên bọn họ làm việc quan trọng thế này, lại sợ ông ngoại cảm thấy lạnh nhạt, khó tránh khỏi thận trọng chút.”
Nhưng đến khi nghe bọn họ nói tới tập tục trước ngày kết hôn chú rể cô dâu không thể gặp mặt, Hứa Bùi cau mày: “Đã là thế kỷ 21 rồi sao còn tin cái này.”
“Thà tin còn hơn không, thận trọng chút vẫn tốt.” Hứa phu nhân nói, “Nghe nói trước khi kết hôn một ngày vợ chồng gặp mặt sẽ bị xui xẻo.”
Hứa Thành Sơn cũng ở bên cạnh bênh vực vợ: “Đúng vậy, con nhìn con trai nhà chú nhỏ đi, lần trước không tin những thứ này, kết quả không được hai năm liền ly dị.”
Nhan Thư định thuyết phục bọn họ: “Ba mẹ, những thứ này đều là mê tín ——”
Nói được một nửa, lại nghe Hứa Bùi trầm mặc một hai giây, nói: “Nếu không, hay là tin một chút đi.”
Nhan Thư: “?”
Anh đường đường là một học bá, không tin khoa học lại tin những thứ không có này?
–
Lúc Quan Văn Cường nhận được điện thoại của Hứa Bùi có chút thụ sủng nhược kinh nói: “Bùi ca, sao cậu lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi!”
Cuối cùng ai cũng biết, Bùi ca trừ công việc và học tập bên ngoài, tất cả thời gian đều dành cho Nhan Thư, sau này tình cảm hai người bọn họ tốt hơn, muốn hẹn Bùi ca một lần thật là còn khó hơn lên trời.
Quan Văn Cường: “Bùi ca, có phải cậu đột nhiên phát hiện có chút xíu nhớ tôi rồi không!”
Hứa Bùi ở đầu bên kia điện thoại khẽ ừ một tiếng: “Đúng, nhớ cậu thật.”
Quan Văn Cường còn chưa kịp cảm động, liền nghe anh mỉm cười: “Hạng mục mới của Ngọ Quang cũng rất nhớ cậu.”
Quan Văn Cường: “…”
Vẫn là không nên nghĩ tới!
Mùng bảy năm mới, cậu ta đã bị Bùi ca kéo đến phòng làm việc, bắt đầu làm cẩu võ sĩ tăng ca ban đêm.
Bùi ca của cậu như bị tiêm máu gà, gương mặt tuấn tú lãnh khốc vô tình, ngồi trước máy tính điên cuồng gõ bàn phím.
Quan Văn Cường quả thực cầm đầu trong làng can đảm, ghé trên bàn làm việc kêu rên nói: “Bùi ca, không phải ngày mai cậu kết hôn à? Sao còn chưa đi nghỉ ngơi!”
Mặt Hứa Bùi vô cảm: “Ngày mai kết hôn là chuyện của ngày mai.”
Quan Văn Cường lại gào một tiếng, không cam lòng tiếp tục thuyết phục: “Bùi ca, cậu nhìn hôm nay cũng đã muộn thế này, cậu về nhà chăm sóc Nhan Thư cũng tốt, sao cứ phải liều mạng làm thêm giờ như vậy!”
“Chăm sóc không được.” Động tác trên tay Hứa Bùi ngừng một lát, “Dựa theo phong tục, hôm nay chúng tôi không thể gặp mặt.”
Quan Văn Cường: “?”
Hóa ra đây mới là nguyên nhân khiến cậu làm thêm giờ!
Biết ngay mà, nếu Nhan Thư ở nhà, Bùi ca sớm đã không thấy bóng dáng!
Quan Văn Cường từ bỏ thuyết phục, len lén lướt vòng bạn bè, chuẩn bị lướt đến cái cuối rồi tắt máy bỗng thấy thông báo hoạt động mới nhất của Điền Tư Điềm.
Cậu ngẩng đầu hỏi: “Bùi ca, lúc này Nhan Thư vẫn còn ở bên ngoài hả?”
“Ừ, cô ấy tụ họp cùng bạn.” Hứa Bùi đáp.
Mặc dù không thể gặp mặt lẫn nhau, nhưng điện thoại lại không thể không nhắn.
Quan Văn Cường vội la lên: “Đây cũng không phải là tụ họp thông thường, mà là party độc thân nha!”
Vừa nói cậu vừa đưa điện thoại tới.
Hứa Bùi liếc mắt sang, thấy bài viết của Điền Tư Điềm.
—— Party độc thân của chị em tốt, a a a bùng nổ lên các chị em!
Quan Văn Cường lớn giọng nói bên tai anh: “Bùi ca, cái party độc thân này rất không đơn giản, tôi xem trên TV, bạn bè chủ tiệc còn tìm đến mấy tên đàn ông, aydo hình ảnh kia, thật là không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Cậu ta bùm bùm nói một lượng lớn tin tức, quay đầu liếc thấy gương mặt tuấn tú của Hứa Bùi hơi trầm xuống, vội vàng ngậm miệng.
Tắt điện thoại, đang chuẩn bị bắt đầu chăm chỉ làm số liệu, lại thấy Hứa Bùi đứng lên, thuận tay với lấy áo choàng dài ở một bên, hai ba động tác đã mặc xong đi tới cửa.
Trong miệng hỏi: “Điền Tư Điềm đăng vị trí, gửi cho tôi.”
Quan Văn Cường hơi ngơ ra: “Bùi ca, cậu muốn đến đó?”
“Ừ.” Hứa Bùi mở cửa, sải bước đi ra ngoài, “Tôi gọi điện Nhan Thư luôn không nghe, tôi đi qua nhìn một chút.”
Đầu Quan Văn Cường toát ra một dấu: “?”
Cậu ta vội vàng túm áo khoác lên đuổi theo, “Bùi ca, không phải nói không thể gặp mặt à, cậu gọi làm gì!”
Hứa Bùi bấm thang máy đi xuống, nghiêm mặt: “Không nói sẽ gặp mặt, chỉ là đi qua ngồi một chút.”
Nửa giờ sau.
Quan Văn Cường sâu sắc ý thức được lời Hứa Bùi nói cái gì mà ‘Chỉ qua ngồi một chút’, đúng thật chỉ ngồi một chút mà thôi, hơn nữa còn là ngồi ở trong xe.
Cậu dừng xe ở ven đường, liếc nhìn ven đường thiếu chút nữa sáng mù mắt cậu ta, bảng hiệu sặc sỡ ánh đèn viết hai chữ ‘Thanh Sắc’, cậu ta có chút mù mờ nhìn về phía Hứa Bùi: “Bùi ca, sao cậu không đi lên?”
Hứa Bùi tùy ý gác cánh tay trên cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn về lối vào: “Cậu quên à? Hôm nay không thể gặp mặt.”
Quan Văn Cường gãi đầu một cái: “Vậy cậu tới đây làm gì? Xa như vậy, cái gì cũng không thấy được!”
Cậu ta nói xong, liền thấy Hứa Bùi trầm mặc chốc lát, một giây kế tiếp, lấy một chiếc ống nhòm độ phóng đại lớn từ trong hộp bên cạnh tay vịn ra, đặt ở trước mắt.
Quan Văn Cường: “…”
Cho nên đây chính là vừa không gặp mặt, vừa có thể thấy chị dâu đồng thời giải quyết rắc rối hoàn mỹ sao?
Không hổ là cậu ấy!
Thế mà có thể nghĩ ra chủ ý quái quỷ này!
–
Nhan Thư đáp ứng nguyện vọng của Điền Tư Điềm, mang một đám chị em cùng nhau tới ‘Thanh Sắc’, điên cuồng chơi đùa mấy tiếng.
Đến khi ra đại sảnh tính tiền, mở điện thoại mới phát hiện cuộc gọi nhỡ của Hứa Bùi.
Cô vội vàng gọi lại, một giây sau: “Kiều Kiều.”
Mới ra cửa, gió rét toàn bộ chui vào cổ cô, Nhan Thư run lập cập,“Vừa nãy bên trong rất ồn ào, không nghe thấy anh gọi, em ra ngoài mới nhìn thấy.”
Đầu bên kia, Hứa Bùi khẽ ừ một tiếng: “Có phải quên khăn quàng ở bên trong rồi không?”
Nhan Thư liếc nhìn cái cổ trống rỗng của mình: “Úi, quên cầm thật, may mà có anh nhắc nhở em! À, làm sao anh biết?”
Người đàn ông thấp giọng cười: “Anh ở trong xe đối diện em.”
“Anh ở đối diện?”
Nhan Thư nhìn bốn phía xung quanh, không phí bao nhiêu sức lực đã tìm được anh đang ngồi trong chiếc xe màu trắng.
Cô hơi kinh ngạc vui mừng nhấc chân đi đến bên kia, nhưng khi đi hai bước.
“Đừng tới đây.”
“Hả?”
Hứa Bùi dừng lại: “Nói rồi, hôm nay không thể gặp mặt.”
Lời nói của anh nghiêm trang, Nhan Thư nghe vào trong tai cảm thấy buồn cười lại có chút không biết làm sao: “Em đã hỏi Thư Ninh rồi, lúc chị ấy kết hôn cũng không tin cái này.”
Giọng Hứa Bùi dịu dàng, cũng rất kiên trì: “Ngoan, ngày mai lại gặp.”
“Mê tín.” Nhan Thư bĩu môi nói một câu.
Cô vừa nói dứt lời, trong điện thoại Hứa Bùi liền truyền tới âm thanh “tút tút tút”, thể hiện đã bị đối phương cúp điện thoại.
Nhưng mà một giây sau, điện thoại anh rung lên, ấn vào nút trả lời, trong màn hình nhất thời xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ của Nhan Thư.
Đèn quảng cáo sặc sỡ phát ra từ đỉnh đầu cô, rơi trên chóp mũi ửng đỏ của cô, mang theo mấy phần khả ái động lòng người.
Kế tiếp, cô gái có ‘mấy phần khả ái động lòng người’ hướng về phía ống kính, cong cong đôi mắt sinh động: “Như vậy thì có thể chứ?”
“Ừ, có thể.”
Khuỷu tay Hứa Bùi gác trên cửa xe, mấy ngón tay thon dài đỡ trán, nhẹ giọng cười một cái, “Kiều Kiều, còn tám tiếng nữa, chờ anh tới đón em.”
Cách cửa sổ xe, Nhan Thư nhìn về phía anh.
Cô nở một nụ cười tỏa sáng, gật đầu: “Được thôi, em chờ anh.”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Quan Văn Cường: Tôi hẳn là nên ở cốp xe, không nên ở trong xe.
Có người ca hát, có người đố số*, còn có tốp ba tốp năm tụ tập một chỗ nhỏ giọng hưng phấn nói chuyện bát quái.
(*划拳: khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thi hoà.)
“Nhan Thư lớp chúng ta và Hứa thần thật sự ở bên nhau?”
“Còn có thể là giả à? Chậc chậc, lớp 21 kiêu ngạo rồi!”
“Đính chính một chút, không phải ở bên nhau, là kết hôn rồi, không phải mới vừa nãy Nhan Thư còn nói với một bạn học cấp ba của chúng ta là sẽ đến à, tôi cá đợi một hồi chúng ta còn có thể nhận được thiệp mời.”
“Hey đây đây! Nhan Thư, nơi này!”
“…”
Nhan Thư đi vào phòng bao, thuận tay treo áo khoác lông ở kệ áo chỗ cửa ra vào, cười khanh khách đi về hướng các bạn học đang vẫy tay.
Hôm nay mới mùng hai, cũng là ngày họp mặt lớp cấp ba các cô, Nhan Thư vốn muốn mặc chiếc áo khoác dạ màu nâu nhạt, ăn mặc thật xinh đẹp tới tham gia họp lớp.
Nhưng không ngờ mới ra đến cửa, lại bị Hứa Bùi xách trở lại đổi sang một chiếc áo lông thật dày, người đàn ông vẫn chưa yên tâm, sợ cổ cô bị gió lùa, lấy một chiếc khăn quàng thay cô trùm lên, lại đưa đống thiệp đã chuẩn bị cho cô, một tấm cũng không sót bọc trong túi nhỏ, cúi người hôn cô một cái, sau đó mới để cô đi.
Cũng may cô coi như có chút cẩn thận, bên trong mặc một bộ quần áo lông trễ vai, chỉ cần cởi áo khoác liền có thể khiến người xung quanh lóa mắt.
“Nhan Thư, sao nửa năm không gặp cậu lại xinh đẹp hơn rồi!” Cô gái mặt tròn chọc một cái ở ngang hông cô, trêu ghẹo giả vờ hét lên: “Tớ vừa để ý dường như thượng đế không chỉ mở cho cậu một cánh cửa, làm người ta ghen tị quá nha!”
Quan hệ giữa bạn học chung lớp của đám người cấp ba các cô không tệ, bình thường tuy mọi người không liên lạc nhưng khi tập hợp để họp lớp thì luôn tụ tập đông đủ, lời nói cũng tương đối tùy ý.
Nhan Thư cười đẩy cô ấy một cái, ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Phương Hi, hàng năm cậu cầm học bổng sáu con số, sao còn không xấu hổ ghen tị với tớ?”
Phương Hi đưa cho cô một ly bia, cười hì hì nói: “Tớ đây sao có thể xem là học bá, chồng cậu mới thật sự là học bá. Đúng rồi, có phải có tin tức tốt gì muốn chia sẻ với chúng tớ không?”
Nhan Thư hào phóng móc một chồng thiệp mời trong túi xách ra: “Có bom muốn gửi.”
Mấy nữ sinh xung quanh bắt đầu ồn ào lên.
Động tĩnh bên này hấp dẫn những bạn học khác, rối rít lại gần, thấy thiệp mời trong tay cô, nhất thời nổ tung.
Có người hậu tri hậu giác khiếp sợ, có người nhận lấy thiệp mời hào hứng chụp hình lưu niệm…
Còn có một bạn học nam ghé vào microphone bắt đầu hét: “Cái gì! Nhan Thư cậu kết hôn rồi? Coi như bông hoa trấn lớp* của chúng ta, tại sao cậu có thể cưới sớm như vậy! Tớ phải nhìn một chút rốt cuộc là người đàn ông nào hoa ngôn xảo ngữ** lừa cậu đi… Ôi mẹ ơi, là, là Hứa thần à… Vậy thì không sao…”
(*Như kiểu bảo vật trấn tiệm vậy:>
**Hoa ngôn xảo ngữ: lời nói khéo léo nhưng không thật, những lời nói hay nhưng vô nghĩa.)
Lời nói kèm theo biểu cảm khoa trương của nam sinh này chọc cho tất cả mọi người cười rộ lên.
Nhan Thư cũng bị những hành động này chọc cho cười nghiêng ngả, bỗng Phương Hi ở bên cạnh đụng đụng cánh tay cô: “Ây Nhan Thư, có phải các cậu đã ở bên nhau từ cấp ba không?”
“Không.” Nhan Thư lắc đầu, cười: “Hồi cấp ba tớ với anh ấy không quen.”
“Có mình cậu đơn phương cảm thấy không quen thôi.”
“Hả?”
Phương Hi nhướng mày, “Còn nhớ hồi lớp 10 lúc hai chúng ta ngồi cùng bàn không, hình như cậu gặp phải chuyện gì đó, có một buổi chiều khóc rất lâu, hỏi cậu cũng không nói, lúc ấy tớ lo lắng cậu xảy ra chuyện, muốn len lén đưa cậu về nhà, nhưng sau đó… Cậu hẳn cũng đoán được. Tớ thấy Hứa thần một mực đi theo sau lưng cậu, mấy ngày sau đều là như vậy.”
Nhan Thư khẽ run.
Đoạn thời gian Phương Hi nói, hẳn là lúc cô mới vừa biết thân phận của Thư Nhu Nhi, trước đây cô biết từ miệng ông ngoại rằng Hứa Bùi từng vì cô mà thay đèn điện của cả một con đường, hôm nay, lại từ miệng Phương Hi biết được hóa ra anh còn đi theo sau lưng cô, an tĩnh đưa cô về nhà.
Nhan Thư nhìn về phía Phương Hi, nhẹ giọng: “Cảm ơn cậu Phương Hi, cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết những thứ này, cũng cảm ơn cậu ban đầu đã quan tâm tới tớ.”
Cô cho rằng cuộc sống trở nên mờ mịt vô cùng, nhưng lại không ngờ có rất nhiều người ở cạnh bị cô lơ là trong góc nhỏ, âm thầm quan tâm cô.
Phương Hi hơi ngượng ngùng, xua tay một cái: “Nói cái gì khách khí vậy.”
Nhan Thư nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng cụng với cô ấy một cái, cười đùa nói: “Khách sáo đôi câu mà thôi.”
“Ầyy cái người này, còn muốn tớ kể tiếp không?”
“Ừm?”
Phương Hi uống một ngụm rượu mới nói tiếp: “Còn nữa, cậu nhớ học kỳ tiếp theo lớp 10 có đại hội thể thao không? Lớp chúng ta hợp thành đội với lớp Hứa thần rút thăm chơi trò 2 người 3 chân, không phải cậu rút được lá thăm cùng đội với Hứa thần sao.”
Nhan Thư nhớ tới lần chơi kia liền không nhịn được muốn cười: “Nhớ, thì sao?”
Phương Hi: “Thật ra là cậu rút được lá thăm chung đội với tớ, sau đó, Hứa thần tìm tớ để nhờ đổi thăm.”
Nhan Thư sửng sốt một chút: “… Cái gì?”
Phương Hi cười: “Chẳng lẽ cậu cho rằng thật sự ngẫu nhiên á? Nghe qua câu nói này chưa? Tất cả sự trùng hợp trên cuộc đời này, đều là một người nào đó cố ý tạo nên. Lúc ấy tớ liền tự hỏi lúc nào cậu sẽ bị hốt đi, không ngờ Hứa thần trực tiếp nhét cậu vào túi chạy thẳng đến cục dân chính, không hổ là Hứa thần!”
Sau lại trở về đề tài hàng năm của buổi tiệc tụ họp《 Bàn về Hứa Bùi kiêu ngạo thế nào 》, Nhan Thư hùa theo mọi người hát hai bài hát, uống một chút rượu, không qua bao lâu liền nhận được tin nhắn WeChat từ Hứa Bùi.
[Anh vừa làm việc ở gần đó, kết thúc nói với anh, tiện đường đón em về nhà.]
Nhan Thư suy nghĩ một chút, trực tiếp gọi qua: “Có tiện lên chơi một lát không, em giới thiệu bạn học cấp ba của em cho anh biết?”
Đầu điện thoại bên kia, giọng người đàn ông không lộ ra sự vui thích rõ ràng, vẫn lãnh đạm nói: “Lát anh có cuộc hội nghị trên điện thoại, nếu em muốn anh đi lên chơi, anh đành trích ra chút thời gian vậy.”
Nhan Thư bổ não một chút, trong đầu xuất hiện hình ảnh thầy Hứa rõ ràng rất vui vẻ nhưng nỗ lực chặn khóe môi đang cong lên, nhất thời bị hình ảnh đáng yêu ấy đánh úp, cố ý chọc anh: “Ồ, không tiện à, vậy coi như không được rồi.”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia trầm ngâm không tới nửa giây: “Anh đã vào thang máy.”
Nhan Thư: “…”
Hứa Bùi đến khiến bầu không khí sôi động của buổi tụ họp trực tiếp đẩy lên cao trào, anh ngồi ở giữa các bạn học, thỉnh thoảng đáp lời của đám nam sinh.
Lúc này Nhan Thư mới phát hiện, hóa ra anh không chỉ giỏi mỗi số học, các nam sinh bình thường thích trò chuyện về bóng rổ, game, máy móc, anh cũng có thể đối đáp mấy câu.
Một phen trao đổi như vậy, cô dám chắc các bạn học nam lại càng sùng bái anh, vốn là giúp cô chống đỡ mấy người kia, sao lại thiếu chút nữa kết thành anh em rồi.
Nhan Thư âm thầm tức giận, khẽ đưa tay ra, ở nơi người khác không nhìn thấy véo anh một cái, lại bị anh thờ ơ bắt được tay nhỏ.
Trong tiếng người ồn ào, ngón tay anh vuốt ve cổ tay mịn màng của cô, tỉnh bơ khẽ cào một cái trong lòng bàn tay cô.
“Bài hát này ai chọn?”
“Hình như là Hứa thần.”
Hứa Bùi đưa tay đón micro nói: “Tôi chọn.”
Tầm mắt mọi người cùng nhìn sang, nhìn động tác dựa vào nhau khi ở chung của hai người, bắt đầu ồn ào lên.
Mặt mày Hứa Bùi giãn ra, nhàn nhạt câu môi dưới, nụ cười ở đuôi mắt tựa như muốn tràn ra.
Anh cầm mic lên, thấp giọng hát ——
“Anh nguyện ý cùng tiến cùng lùi trên con đường tình yêu này.
Em là người trân quý nhất.”
(*)
–
Sáng sớm mùng sáu, Hứa Bùi và Nhan Thư lái xe đến sông Liễu Hà, đón ông cụ Nhan tới Lan Thành.
11 giờ, còn chưa tới giữa trưa, hai vợ chồng Hứa gia đã mặc trang phục chỉnh tề, ở trước nhà hàng tư nhân đã đặt sẵn, nhìn trái nhìn phải trông mong đôi vợ chồng son đón ông cụ Nhan tới.
Hai người cách đó không xa, một nhân viên bộ dạng trông như quản lý không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Giám đốc, đối phương có lai lịch gì vậy nhỉ, còn khiến vợ chồng Chủ tịch Hứa tự mình nghênh đón.”
Lấy giá trị con người của hai người, từ trước đến giờ chỉ có người khác chờ bọn họ, nào thấy trường hợp hai người đứng ngoài cổng một tiếng để chờ.
Giám đốc cũng hạ thấp giọng: “Nghe nói là nhà mẹ đẻ của con dâu nhà họ.”
Vị quản lý gật đầu liên tục, lộ ra thần sắc bừng tỉnh: “Khó trách.”
Là nhà mẹ đẻ của con dâu, vậy thì dễ nói, dẫu sao chuyện vợ chồng Hứa gia chiều nàng con dâu này cũng không phải ngày một ngày hai, mọi người đều từng nghe nói.
Giám đốc cũng nghĩ đến chuyện này, không yên tâm dặn dò: “Chờ lát nữa để ý một chút, ngàn vạn lần đừng chậm trễ việc đón khách quý.”
“Vâng.” Vị quản lý trả lời, vội vàng chạy về sau bếp, gặp người phụ trách bên kia một lần nữa để bảo đảm đồ ăn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Khua chiêng gõ trống chuẩn bị hồi lâu, tai nghe truyền tới giọng nói khẩn trương của giám đốc: “Khách quý tới, các bộ phận chú ý.”
Ở cửa, một đám người vây quanh một ông lão tinh thần phấn chấn, đi tới phòng ăn.
Nhan Thư kéo kéo ống tay áo Hứa Bùi, hai người ở phía sau mọi người nửa bước, cô ngẩng đầu nói bên tai anh: “Ba mẹ cũng quá khoa trương rồi.”
Hứa Bùi chỉ cười: “Lần đầu tiên bọn họ làm việc quan trọng thế này, lại sợ ông ngoại cảm thấy lạnh nhạt, khó tránh khỏi thận trọng chút.”
Nhưng đến khi nghe bọn họ nói tới tập tục trước ngày kết hôn chú rể cô dâu không thể gặp mặt, Hứa Bùi cau mày: “Đã là thế kỷ 21 rồi sao còn tin cái này.”
“Thà tin còn hơn không, thận trọng chút vẫn tốt.” Hứa phu nhân nói, “Nghe nói trước khi kết hôn một ngày vợ chồng gặp mặt sẽ bị xui xẻo.”
Hứa Thành Sơn cũng ở bên cạnh bênh vực vợ: “Đúng vậy, con nhìn con trai nhà chú nhỏ đi, lần trước không tin những thứ này, kết quả không được hai năm liền ly dị.”
Nhan Thư định thuyết phục bọn họ: “Ba mẹ, những thứ này đều là mê tín ——”
Nói được một nửa, lại nghe Hứa Bùi trầm mặc một hai giây, nói: “Nếu không, hay là tin một chút đi.”
Nhan Thư: “?”
Anh đường đường là một học bá, không tin khoa học lại tin những thứ không có này?
–
Lúc Quan Văn Cường nhận được điện thoại của Hứa Bùi có chút thụ sủng nhược kinh nói: “Bùi ca, sao cậu lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi!”
Cuối cùng ai cũng biết, Bùi ca trừ công việc và học tập bên ngoài, tất cả thời gian đều dành cho Nhan Thư, sau này tình cảm hai người bọn họ tốt hơn, muốn hẹn Bùi ca một lần thật là còn khó hơn lên trời.
Quan Văn Cường: “Bùi ca, có phải cậu đột nhiên phát hiện có chút xíu nhớ tôi rồi không!”
Hứa Bùi ở đầu bên kia điện thoại khẽ ừ một tiếng: “Đúng, nhớ cậu thật.”
Quan Văn Cường còn chưa kịp cảm động, liền nghe anh mỉm cười: “Hạng mục mới của Ngọ Quang cũng rất nhớ cậu.”
Quan Văn Cường: “…”
Vẫn là không nên nghĩ tới!
Mùng bảy năm mới, cậu ta đã bị Bùi ca kéo đến phòng làm việc, bắt đầu làm cẩu võ sĩ tăng ca ban đêm.
Bùi ca của cậu như bị tiêm máu gà, gương mặt tuấn tú lãnh khốc vô tình, ngồi trước máy tính điên cuồng gõ bàn phím.
Quan Văn Cường quả thực cầm đầu trong làng can đảm, ghé trên bàn làm việc kêu rên nói: “Bùi ca, không phải ngày mai cậu kết hôn à? Sao còn chưa đi nghỉ ngơi!”
Mặt Hứa Bùi vô cảm: “Ngày mai kết hôn là chuyện của ngày mai.”
Quan Văn Cường lại gào một tiếng, không cam lòng tiếp tục thuyết phục: “Bùi ca, cậu nhìn hôm nay cũng đã muộn thế này, cậu về nhà chăm sóc Nhan Thư cũng tốt, sao cứ phải liều mạng làm thêm giờ như vậy!”
“Chăm sóc không được.” Động tác trên tay Hứa Bùi ngừng một lát, “Dựa theo phong tục, hôm nay chúng tôi không thể gặp mặt.”
Quan Văn Cường: “?”
Hóa ra đây mới là nguyên nhân khiến cậu làm thêm giờ!
Biết ngay mà, nếu Nhan Thư ở nhà, Bùi ca sớm đã không thấy bóng dáng!
Quan Văn Cường từ bỏ thuyết phục, len lén lướt vòng bạn bè, chuẩn bị lướt đến cái cuối rồi tắt máy bỗng thấy thông báo hoạt động mới nhất của Điền Tư Điềm.
Cậu ngẩng đầu hỏi: “Bùi ca, lúc này Nhan Thư vẫn còn ở bên ngoài hả?”
“Ừ, cô ấy tụ họp cùng bạn.” Hứa Bùi đáp.
Mặc dù không thể gặp mặt lẫn nhau, nhưng điện thoại lại không thể không nhắn.
Quan Văn Cường vội la lên: “Đây cũng không phải là tụ họp thông thường, mà là party độc thân nha!”
Vừa nói cậu vừa đưa điện thoại tới.
Hứa Bùi liếc mắt sang, thấy bài viết của Điền Tư Điềm.
—— Party độc thân của chị em tốt, a a a bùng nổ lên các chị em!
Quan Văn Cường lớn giọng nói bên tai anh: “Bùi ca, cái party độc thân này rất không đơn giản, tôi xem trên TV, bạn bè chủ tiệc còn tìm đến mấy tên đàn ông, aydo hình ảnh kia, thật là không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Cậu ta bùm bùm nói một lượng lớn tin tức, quay đầu liếc thấy gương mặt tuấn tú của Hứa Bùi hơi trầm xuống, vội vàng ngậm miệng.
Tắt điện thoại, đang chuẩn bị bắt đầu chăm chỉ làm số liệu, lại thấy Hứa Bùi đứng lên, thuận tay với lấy áo choàng dài ở một bên, hai ba động tác đã mặc xong đi tới cửa.
Trong miệng hỏi: “Điền Tư Điềm đăng vị trí, gửi cho tôi.”
Quan Văn Cường hơi ngơ ra: “Bùi ca, cậu muốn đến đó?”
“Ừ.” Hứa Bùi mở cửa, sải bước đi ra ngoài, “Tôi gọi điện Nhan Thư luôn không nghe, tôi đi qua nhìn một chút.”
Đầu Quan Văn Cường toát ra một dấu: “?”
Cậu ta vội vàng túm áo khoác lên đuổi theo, “Bùi ca, không phải nói không thể gặp mặt à, cậu gọi làm gì!”
Hứa Bùi bấm thang máy đi xuống, nghiêm mặt: “Không nói sẽ gặp mặt, chỉ là đi qua ngồi một chút.”
Nửa giờ sau.
Quan Văn Cường sâu sắc ý thức được lời Hứa Bùi nói cái gì mà ‘Chỉ qua ngồi một chút’, đúng thật chỉ ngồi một chút mà thôi, hơn nữa còn là ngồi ở trong xe.
Cậu dừng xe ở ven đường, liếc nhìn ven đường thiếu chút nữa sáng mù mắt cậu ta, bảng hiệu sặc sỡ ánh đèn viết hai chữ ‘Thanh Sắc’, cậu ta có chút mù mờ nhìn về phía Hứa Bùi: “Bùi ca, sao cậu không đi lên?”
Hứa Bùi tùy ý gác cánh tay trên cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn về lối vào: “Cậu quên à? Hôm nay không thể gặp mặt.”
Quan Văn Cường gãi đầu một cái: “Vậy cậu tới đây làm gì? Xa như vậy, cái gì cũng không thấy được!”
Cậu ta nói xong, liền thấy Hứa Bùi trầm mặc chốc lát, một giây kế tiếp, lấy một chiếc ống nhòm độ phóng đại lớn từ trong hộp bên cạnh tay vịn ra, đặt ở trước mắt.
Quan Văn Cường: “…”
Cho nên đây chính là vừa không gặp mặt, vừa có thể thấy chị dâu đồng thời giải quyết rắc rối hoàn mỹ sao?
Không hổ là cậu ấy!
Thế mà có thể nghĩ ra chủ ý quái quỷ này!
–
Nhan Thư đáp ứng nguyện vọng của Điền Tư Điềm, mang một đám chị em cùng nhau tới ‘Thanh Sắc’, điên cuồng chơi đùa mấy tiếng.
Đến khi ra đại sảnh tính tiền, mở điện thoại mới phát hiện cuộc gọi nhỡ của Hứa Bùi.
Cô vội vàng gọi lại, một giây sau: “Kiều Kiều.”
Mới ra cửa, gió rét toàn bộ chui vào cổ cô, Nhan Thư run lập cập,“Vừa nãy bên trong rất ồn ào, không nghe thấy anh gọi, em ra ngoài mới nhìn thấy.”
Đầu bên kia, Hứa Bùi khẽ ừ một tiếng: “Có phải quên khăn quàng ở bên trong rồi không?”
Nhan Thư liếc nhìn cái cổ trống rỗng của mình: “Úi, quên cầm thật, may mà có anh nhắc nhở em! À, làm sao anh biết?”
Người đàn ông thấp giọng cười: “Anh ở trong xe đối diện em.”
“Anh ở đối diện?”
Nhan Thư nhìn bốn phía xung quanh, không phí bao nhiêu sức lực đã tìm được anh đang ngồi trong chiếc xe màu trắng.
Cô hơi kinh ngạc vui mừng nhấc chân đi đến bên kia, nhưng khi đi hai bước.
“Đừng tới đây.”
“Hả?”
Hứa Bùi dừng lại: “Nói rồi, hôm nay không thể gặp mặt.”
Lời nói của anh nghiêm trang, Nhan Thư nghe vào trong tai cảm thấy buồn cười lại có chút không biết làm sao: “Em đã hỏi Thư Ninh rồi, lúc chị ấy kết hôn cũng không tin cái này.”
Giọng Hứa Bùi dịu dàng, cũng rất kiên trì: “Ngoan, ngày mai lại gặp.”
“Mê tín.” Nhan Thư bĩu môi nói một câu.
Cô vừa nói dứt lời, trong điện thoại Hứa Bùi liền truyền tới âm thanh “tút tút tút”, thể hiện đã bị đối phương cúp điện thoại.
Nhưng mà một giây sau, điện thoại anh rung lên, ấn vào nút trả lời, trong màn hình nhất thời xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ của Nhan Thư.
Đèn quảng cáo sặc sỡ phát ra từ đỉnh đầu cô, rơi trên chóp mũi ửng đỏ của cô, mang theo mấy phần khả ái động lòng người.
Kế tiếp, cô gái có ‘mấy phần khả ái động lòng người’ hướng về phía ống kính, cong cong đôi mắt sinh động: “Như vậy thì có thể chứ?”
“Ừ, có thể.”
Khuỷu tay Hứa Bùi gác trên cửa xe, mấy ngón tay thon dài đỡ trán, nhẹ giọng cười một cái, “Kiều Kiều, còn tám tiếng nữa, chờ anh tới đón em.”
Cách cửa sổ xe, Nhan Thư nhìn về phía anh.
Cô nở một nụ cười tỏa sáng, gật đầu: “Được thôi, em chờ anh.”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Quan Văn Cường: Tôi hẳn là nên ở cốp xe, không nên ở trong xe.
/73
|