“Phóng viên Nhan, buổi sáng quỹ Ái Đức đã gọi điện thoại cho chúng tôi, nói thông qua xét duyệt, khoản tiền kia mới vừa được chuyển đi, thật sự… Cảm ơn cô…”
Nhan Thư đặt điện thoại bên tai, nghe giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia nức nở, cô nhẹ giọng: “Mẹ của Nhạc Nhạc, việc này chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Mẹ của Nhạc Nhạc còn muốn nói gì đó, bên cạnh cô, một giọng trẻ con non nớt phát âm không rõ ràng lắm: “Nhan… Nhan…”
“Đừng quấy rầy Nhạc Nhạc, ôi đừng nghe điện thoại… Cái đứa nhỏ này, sang chỗ khác chơi đi.” Sau một loạt tạp âm, lại nghe thấy giọng áy náy của mẹ Nhạc Nhạc: “Xin lỗi cô, phóng viên Nhan.”
Nhan Thư đi ra khỏi trường học, quan tâm hỏi: “Nhạc Nhạc sao vậy ạ?”
Mẹ Nhạc Nhạc cười một cái: “Cũng không có gì, đứa nhỏ này cứ làm ầm lên muốn gặp cô, thấy tôi gọi điện thoại cho cô còn biết chạy tới cướp điện thoại của tôi.”
Với trí lực của Nhạc Nhạc, mỗi một hoạt động trông có vẻ bình thường đối với thằng bé mà nói cũng không đơn giản.
Nhan Thư khích lệ: “Thật thông minh.”
Cô tính thời gian một chút: “Mẹ Nhạc Nhạc, phiền cô nói với Nhạc Nhạc một tiếng, sau Tết nguyên đán tôi sẽ đến thăm thằng bé.”
Nhan Thư cúp điện thoại đi ra khỏi trường, cô thấy một chiếc xe rất giống xe của Hứa Bùi, đến lúc tới gần cô mới xác nhận đó là Hứa Bùi.
Anh đang cất hai chiếc hộp gì đó vào cốp, hơi cong eo, đưa tay sắp xếp lại cốp.
Nhan Thư rón rén chạy tới, ôm anh từ phía sau: “Thầy Hứa!”
Hứa Bùi thuận tay bắt được tay cô, nghiêng người sang, xác nhận không có nhận nhầm mới đối mắt với cô.
Một giây sau, cô nhón chân lên hôn anh một cái, cười híp mắt: “Muốn hôn em thì nói, còn bỏ phiếu làm gì?”
Hứa Bùi cúi đầu xuống, quay lại hôn cô, sau đó nhíu mày hỏi: “Bỏ phiếu gì?”
Dừng một hai giây, dường như anh nhớ tới cái gì, nhàn nhạt trả lời: “Ồ, em đang nói chuyện Quan Văn Cường gây ra.”
Nhan Thư: “Sao cơ?”
Hứa Bùi giải thích: “Dạo này phòng làm việc của anh hợp tác với Ninh Hợp, bên kia yêu cầu phòng làm việc phối hợp tuyên truyền sản phẩm, gần đây anh bận việc nên đưa mật khẩu Weibo cho Quan Văn Cường.”
“Ồ vậy à.” Nhan Thư nhớ tới mấy hôm nay anh đều bận rộn với công việc, trông có vẻ sắp giàu to.
Hóa ra là hiểu lầm anh rồi.
“Em đã nói rồi mà, làm sao anh có thể bỏ phiếu mấy cái bình chọn nhàm chán đó.” Nhan Thư hơi lúng túng che kín mặt, dời đề tài: “Ơ, anh đang làm gì thế?”
Hứa Bùi trả lời: “Bê đồ.”
“Em giúp anh.” Nhan Thư vừa nói xong liền đi dọn hai chiếc hộp còn lại, nhưng lại bị người đàn ông ôm thắt lưng kéo trở về.
Hứa Bùi buông tay, hất cằm sang bên cạnh: “Em ở đây đi.”
Nhan Thư cười nói: “Em nào có yếu ớt như vậy, bình thường ở đài truyền hình có mấy thùng còn nặng hơn, em vẫn thừa sức bê được.”
Hứa Bùi nhấc hai chiếc hộp kia bỏ vào cốp sau, nhẹ giọng nói: “Đài truyền hình có thể chịu được, nhưng anh không nỡ.”
Vừa dứt lời, cô gái trước mặt liền sà vào lồng ngực anh cười hì hì: “Thầy Hứa, sao anh tốt thế!”
Anh đưa tay đóng cốp cạch một tiếng, nhẹ nhàng ôm cô, xoa đầu cô hai cái, ý cười nơi đáy mắt dần tản ra: “Lên đường thôi, bà Hứa.”
“Ông ngoại đang chờ chúng ta về ăn cơm tối.”
Nhan Thư khịt mũi, thu hồi sự cảm động trong lòng rồi “Vâng vâng” hai tiếng, lại kiễng chân lên hôn anh một cái mới mỹ mãn buông ra.
Đang chuẩn bị chạy tới cửa xe, nhưng khi vừa xoay người cô lập tức bất động.
Chẳng biết từ lúc nào có thêm một đám nữ sinh đứng ở cổng trường Lan Đại.
Ánh mắt của một nữ sinh kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhỏ giọng nói qua điện thoại: “Aaaaa hôn thật kìa! Ngay tại cổng trường! Không cần bỏ phiếu luôn aaa!”
Nhan Thư: “QAQ”
Cô nhanh chóng mở cửa xe, tựa như muốn trốn, đóng cửa xe bịch một tiếng.
Đợi xe đi được một đoạn, nhiệt độ trên mặt Nhan Thư mới dần hạ xuống.
Cô che khuôn mặt nhỏ nhắn, nhỏ giọng oán giận: “Đàn anh Quan nghĩ thế nào vậy, tại sao lại kêu gọi mọi người bỏ phiếu, giờ thì hay lắm, em không còn mặt mũi gặp ai.”
Hứa Bùi an ủi: “Ừ, lần sau gặp phải xử cậu ta thật tốt.”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Anh vừa dứt lời, tiếng điện thoại lập tức vang lên, là Quan Văn Cường.
Tay Hứa Bùi đang đặt ở vô lăng, liếc mắt nhìn: “Nghe giúp anh.”
Nhan Thư vâng một tiếng, cầm điện thoại di động lên, mới vừa bấm nút nghe, giọng Quan Văn Cường oang oang phát ra từ điện thoại: “Bùi ca, các anh em đã dựa theo phân phó của cậu, đưa các lượt bình chọn của cậu và Nhan Thư dẫn đầu liên tiếp, hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ hôm nay!”
Nhan Thư: “…”
Hứa Bùi: “…”
Không khí trong xe hơi ngột ngạt, nhưng dường như Quan Văn Cường ở đầu dây bên kia không phát hiện ra: “Đúng rồi Bùi ca, hôm nay mới xuất hiện một bình chọn khác, cậu muốn xếp đầu không? Alo? Alo?”
*
Sông Liễu Hà cách Lan Thành bốn giờ đi xe.
Mười hai giờ bọn họ xuất phát, đến sông Liễu Hà vừa vặn bốn giờ chiều.
Nhan Thư mới xuống xe đã thấy ông ngoại chống gậy, tinh thần phấn chấn đứng ở cửa, đưa đầu ra ngó về hướng cô.
Cô lập tức bay tới, dùng sức nhào vào lòng ông cụ Nhan: “Ông ngoại!”
Cô còn ngại không đủ, dứt khoát ôm ông một hồi, nhấc ông lên xoay hai vòng.
Làm bác sĩ Đỗ ở bên cạnh run như cầy sấy: “Chậm thôi, cẩn thận chút…”
Ông cụ Nhan cười, xua tay: “Không sao, con bé này từ nhỏ đã có sức lực lớn, không phải lúc bé còn đòi ôm anh Hứa Bùi xoay vòng vòng sao ha ha ha.”
Nhan Thư kinh hãi: “Có chuyện này ạ?”
Sau lưng, tiếng cười của Hứa Bùi bỗng vang lên: “Không cho em ôm thì em sẽ nằm ra đất ăn vạ, ông nội anh đành trói anh đến trước mặt em, để em ôm anh xoay một vòng mới chịu cho mọi người mặt mày vui vẻ.”
Nhan Thư: “…”
Có à?!!
Cô hoàn toàn không nhớ chuyện này!
Cô quay đầu lại.
Hứa Bùi xách hai hộp đồ đi tới, cười nói: “Ông ngoại, dạo này ông khỏe không ạ?”
*
Trong phòng khách, Nhan Thư và Hứa Bùi ngồi song song trên ghế sofa.
Nhan Thư nhìn đống quà tặng chỉnh tề trên bàn đối diện, sau khi nhìn kĩ mới kịp phản ứng, hóa ra mấy thùng mấy hộp trong cốp đều là quà Hứa Bùi tặng ông ngoại cô.
Cô ghé người qua, nhỏ giọng hỏi: “Anh mua nhiều đồ như vậy làm gì?”
Hứa Bùi: “Lần đầu tiên đến nhà, tặng ông ngoại quà gặp mặt, nhiều hơn nữa cũng không đủ.”
Nhan Thư sửa lời anh: “Cái gì mà lần đầu tiên đến? Làm như hồi bé anh chưa tới bao giờ ấy.”
Hứa Bùi nhẹ giọng trả lời: “Với thân phận cháu rể là lần đầu tiên.”
Nhan Thư lén nhìn đống đồ kia: “Nhưng cũng quá nhiều rồi.”
Cùng lúc đó, ông cụ Nhan gật gật đầu nói: “Đúng vậy, thằng nhóc này mua nhiều đồ này nọ làm gì.”
Hứa Bùi cười: “Ông ngoại yên tâm, cũng không phải đồ đắt tiền gì.”
Anh cầm từng chiếc hộp gỗ, mở ra: “Đây là mồi câu do Lâm đại sư chính tay làm, cháu hiếm khi về một chuyến nên mua mấy hộp.”
Ông cụ Nhan giật mình: “Mồi câu do Lâm đại sư tự làm?”
Vừa phản ứng, ánh mắt ông sáng ngời, nhận lấy hộp gỗ, khuôn mặt mừng rỡ: “Đồ tốt! Cháu còn mang theo cái gì?”
Lúc này ông cụ Nhan rất hứng thú, không đợi Hứa Bùi đáp lời liền tự mình chống gậy sải bước đi tới: “Phao nổi của cần câu, cái này cũng tốt! Nghe nói đây là nhãn hiệu mới nhất được gia công độc quyền… Ui, chiếc cần câu này cũng không tệ…”
Ông thay đổi 360°, vừa nãy còn bình tĩnh mà bây giờ đã hào hứng mở quà, càng xem càng vui vẻ, cuối cùng vẫy tay một cái, đuổi bọn họ ra ngoài, ngồi một mình trong phòng nghiên cứu đồ mới.
Nhan Thư đứng trong sân, bất đắc dĩ lắc đầu: “Bảy mươi tuổi rồi mà còn như trẻ con.”
“Rất tốt, dễ dỗ giống em.” Hứa Bùi cười, chỉ vào giàn nho phía Đông Nam: “Em còn nhớ chỗ kia không?”
Nhan Thư hồi tưởng, vừa đi theo anh vừa cười: “Sao không nhớ chứ, hồi bé mỗi ngày anh đều ngồi ở đó, không đọc sách thì là giải đề, nhàm chán bỏ xừ.”
Hứa Bùi nhíu mày: “Khi ấy ngày nào em cũng đến quấy rầy anh mấy lần, anh làm gì có cơ hội nhàm chán?”
Nhan Thư cãi lại: “Cái gì gọi là quấy rầy hả! Đấy là em tìm anh đi chơi! Ai bảo anh suốt ngày ru rú ở kia, chẳng khác gì mọt sách, khi anh giải đề toán thì em đi chơi với các bạn vui chết đi được, không mò nước bắt cá thì lên núi tìm nấm, còn leo cây móc trứng chim… Những thứ này hẳn là anh cũng không biết.”
“Biết.”
Nhan Thư hơi ngạc nhiên: “Anh biết?”
Từ giàn nho cao, men theo băng đá nhìn sang, vừa vặn có thể thấy hết tình hình bên bờ sông.
Hứa Bùi không nói chuyện này, chỉ không nhẹ không nặng ừ một tiếng, nói: “Các em cười lớn tiếng như vậy, anh có thể không biết à?”
Anh nghiêm mặt, chậm rãi tố cáo:
“Có ai đó sau khi bắt được cá liền dùng bút đỏ của anh bôi son cho nó, còn nhớ không?”
“À, còn có lần hái đồ dại, không nấu chín đã lén để trong bát của anh, hại anh đau bụng ba ngày.”
“Khều trứng chim còn ngã vào người anh, thiếu chút nữa đè gãy luôn cả cánh tay anh.”
“Còn có…”
Nhan Thư nghe mà mí mắt nhảy loạn, một tay bịt miệng anh: “Đừng nói nữa!”
Khi cô còn bé, sao có thể nghịch ngợm như vậy.
Không trách được, anh chưa bao giờ cho cô sắc mặt tốt.
Nhan Thư bĩu môi: “Nhất định hồi nhỏ anh thấy em rất phiền, lần nào cũng như quỷ gây chuyện, nhảy tới nhảy lui bên cạnh anh.”
Giây tiếp theo, cô cười hì hì ôm cánh tay anh: “Nhưng phải làm sao bây giờ, em còn muốn làm phiền anh cả đời cơ! Không ngờ đúng không?”
Hứa Bùi nhìn cô chằm chằm, đáy mắt tràn đầy ý cười, nhàn nhạt trả lời: “Ừm, không ngờ.”
Thật ra không phải không ngờ.
Mà là không dám nghĩ.
Từ lúc anh ý thức được mình thích cô, cô là điều anh không dám nghĩ tới.
*
Hai người ở trong sân ôm nhau một lúc lâu mới vào nhà.
Ông cụ Nhan đã táy máy xong những món đồ anh tặng, đang cầm bàn cờ vây ngồi trong phòng khách.
Hứa Bùi cười cho qua, cùng ông chiến hai hiệp, khiến ông cụ Nhan nhớ lại cảnh tượng hồi cùng ông nội anh đánh cờ, liên tục cảm động.
Nếu không phải đến giờ ăn cơm thì hai người còn muốn tái chiến.
Ăn cơm xong, Hứa Bùi chủ động vào bếp giúp dì rửa bát.
Nhan Thư kéo kéo áo góc áo của anh, định nói không cần thì thấy anh cười cười: “Kiều Kiều, dù sao cũng đang ở trước mặt ông ngoại, cho anh ít cơ hội thể hiện đi?”
Nhan Thư đành từ bỏ, nhưng ánh mắt cô cứ dán trên người anh.
Ông cụ Nhan ở một bên cảm thán: “Thằng nhóc Hứa Bùi này không tệ.”
Nhan Thư phì cười: “Chỉ rửa bát đã mua chuộc được ông? Chẳng trách Hứa Bùi nói ông dễ dỗ!”
Ông cụ Nhan lắc đầu: “Đâu chỉ rửa bát, cháu nhìn từ lúc cậu ta vào cửa, một đống chuyện kia không phí tâm tư ư? Chuẩn bị nhiều quà tặng như vậy, món nào cũng không quá đắt tiền, nhưng lại hợp lòng ông, e rằng tốn không ít thời gian và tâm sức. Đúng rồi, bàn cờ vây kia cũng là cậu ta tặng, cờ vây tuy không quá quý, nhưng đáng quý chính là với cách chơi của thằng bé, có khi chỉ vừa học hai ba ngày trước. Để khiến lão già này vui vẻ cũng thật phí tâm.”
Nhan Thư trầm mặc.
Những ngày qua cô bận đầu bù tóc rối, hoàn toàn không chú ý việc Hứa Bùi dành nhiều thời gian để chuẩn bị đến vậy, cô thậm chí cũng không ngờ, đối với cô mà nói là về nhà, đối với Hứa Bùi lại là lần đầu tiên lấy thân phận cháu rể về thăm ông ngoại.
Anh chuẩn bị rất thận trọng.
Nhưng chưa bao giờ đề cập với cô.
Nhan Thư bĩu môi: “Anh ấy làm những chuyện này mà chẳng thèm nói với cháu.”
Ông cụ Nhan cười rộ lên, đuôi mắt hiện ra mấy nếp nhăn: “Đứa nhỏ này từ bé đến giờ toàn như vậy. Còn nhớ khi hai đứa còn bé, rõ ràng lúc ấy thằng nhóc rất quan tâm cháu, nhưng suốt ngày tỏ vẻ đau đầu với cháu.”
Nhan Thư cười cười: “Thực sự anh ấy thấy cháu rất phiền.”
Ông cụ Nhan lắc đầu: “Thấy phiền mà lại đi khắp nơi tìm cháu? Còn nhớ lúc mẹ cháu bệnh nặng nên để cháu về nhà ở nửa tháng không?”
“Nhớ ạ.” Nhan Thư nói: “Sau đó bố cháu còn đưa Thư Nhu Nhi dọn đến nơi này ở rất lâu.”
Ông cụ Nhan gật đầu: “Chính là lần đó, cháu bị mẹ dẫn đi, thằng nhóc Hứa Bùi này ngày nào cũng sang nhà ông hỏi ăn cá.”
Nhan Thư hỏi theo bản năng: “Không phải anh ấy không ăn cá sao?”
Ông cụ Nhan cười rộ: “Kiều Kiều ngốc, thằng bé tới ăn cá ư? Nó tới xem cháu đã trở lại chưa.”
Ông lại nghĩ tới cái gì, nói tiếp:
“Có lần cháu nghịch ngợm, không bôi son được cho cá nhỏ nên làm loạn ầm ĩ, ông và lão Hứa đều bó tay với cháu, may mà thằng nhóc Hứa Bùi cắt giấy đỏ dán ngoài miệng con cá, mới dỗ cháu vui vẻ được.”
“Năm thằng bé 7 tuổi bị tiêu chảy, thiếu chút nữa mất hết nước, hỏi thằng bé có phải ăn trúng đồ không sạch sẽ không, nó cũng không lên tiếng, sau đó ông mới biết là con nhóc nhỏ này giở trò quỷ.”
“Lần cháu khều trứng chim bị ngã, bản thân thằng bé cũng bị thương nhưng vẫn còn muốn bôi thuốc cho cháu…”
Khi con người tới một độ tuổi nhất định sẽ luôn nhớ lại chuyện xưa.
Hơn nữa càng xa xôi thường càng sâu khắc.
Nhan Thư nghe ông cụ Nhan lải nhải bên tai, khóe môi dần dần cong lên.
Cho nên hồi bé, anh căn bản không chán ghét cô nhỉ.
Suýt bị anh lừa rồi.
Nhan Thư: “Sau đó thì sao ạ? Ông ngoại sẽ không vì những chuyện thuở nhỏ mà gả cháu cho anh ấy chứ?”
Ông cụ Nhan thở dài: “Nửa năm trước, ông khám bệnh ung thư gan ——”
“Cái gì!” Nhan Thư bị dọa cho giật mình.
“Đừng sợ Kiều Kiều, là chẩn đoán sai.”
Nhan Thư tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không yên tâm hỏi rất nhiều vấn đề, cho đến khi bác sĩ Đỗ mở miệng bảo đảm ông không sao, trái tim cô mới thật sự bình tĩnh.
Ông cụ Nhan: “Lúc ông nhận được báo cáo thì có một suy nghĩ, ông đi cũng không sao, nhưng Kiều Kiều của ông phải làm thế nào.”
“Ông ngoại!” Nhan thư nghĩ mà sợ: “Đừng nói chuyện này!”
Ông cụ Nhan khoát khoát tay tỏ ý không sao cả, cười nói: “Chẩn đoán sai chỉ là một cách khiến ông dần đối mặt với cái chết thôi, lúc ấy ông cũng thấy tuyệt vọng, tự hỏi nếu ngày nào ông đi, còn lại một mình cháu, ông làm sao yên tâm được, dù sao cũng phải có người chăm sóc cháu đúng chứ? Về phần tại sao ông nghĩ đến Hứa Bùi…”
Ông khom người, lấy một tấm hình từ ngăn kéo bàn uống trà đưa cho Nhan Thư: “Cháu xem này.”
Nhan Thư nhận lấy, cúi đầu liền giật mình.
Khung cảnh trong hình là một con đường nhựa cô vô cùng quen thuộc, nó cách biệt thự Thư gia và công viên gần đó một đoạn đường.
Hai hàng đèn đường xếp chỉnh tề ở hai bên đường phố, ở cây cột đèn gần nhất có một chiếc thang kim loại.
Một thiếu niên cao gầy ngồi trên thang, cắn một cái tua vít trong miệng, ngón tay đưa về phía đèn đường, ánh mắt tập trung.
Sườn mặt anh hướng về phía ống kính, vẻ mặt anh tuấn mang theo vài phần ngây ngô của thiếu niên.
Thần sắc hờ hững trong trẻo lạnh lùng.
Nhan Thư kinh ngạc nhìn tấm hình, thật lâu cũng chưa hoàn hồn được.
*
Hứa Bùi rửa bát xong, anh đến phòng tắm của phòng dành cho khách dưới sự chỉ dẫn của dì, mới vừa quấn khăn tắm đi ra ngoài, một bóng dáng nhỏ xinh mang theo hương chanh chạy vào lòng.
Ngoài quấn một chiếc khăn tắm ra, trên người anh không còn gì che chắn. Thân thể cô gái ấm áp dán chặt trên người anh, mang theo hơi ấm phả vào ngực anh.
Ánh mắt Hứa Bùi hơi tối lại: “Kiều Kiều…”
Cô gái trong ngực khịt mũi một cái: “Là anh đúng không?”
Hứa Bùi: “Hửm?”
“Người giúp em sửa đèn đường không phải Thẩm Thời mà là anh.” Nhan Thư bình tĩnh nhìn anh: “Đúng chứ?”
Hứa Bùi hạ mắt nhìn cô không nói gì.
Hồi lâu sau mới khẽ ừ một tiếng.
Nhan Thư dùng sức ôm anh, giống như muốn dùng hết sức ôm anh thật chặt.
Ôm chặt lần nữa.
Hóa ra thật sự là anh.
Người thắp sáng đường cô về, cho tới bây giờ không phải ai khác.
Là Hứa Bùi.
Hóa ra cô đã giữ một vị trí quan trọng trong tim anh từ sớm mà cô chẳng hay biết.
Không đúng, hình như còn sớm hơn.
Anh làm miệng cá nhỏ thành màu đỏ, anh lén bảo vệ cô trước mặt người khác, anh giả vờ không thích cô nhưng lại nguyện ý làm mọi thứ cho cô, tặng cô hai que kẹo ngọt ngào…
Khi ấy, ngoại trừ ông ngoại, không ai thương cô cả, nhưng anh lại ở sau lưng yên lặng thay cô che mưa chắn gió.
Vẫn luôn ở bên.
Nhan Thư cảm động, nước mắt lưng tròng: “Tại sao anh không nói! May là thiệp chúc phúc của em đưa cho Thẩm Thời bị mất, nếu không em sẽ lỗ to huhuhu…”
Hứa Bùi cười cười, cúi đầu nói: “Anh sẽ không để em thua thiệt.”
Giọng anh rất thấp, tựa như có dòng điện chạy qua.
Cô gật đầu nghiêng ngả, đôi mắt thâm sâu của anh cứ nhìn cô như vậy, dưới ánh đèn, vẻ đẹp trai càng thêm rõ ràng.
Nhan Thư nhìn đến nhập thần, đầu óc không có thời gian suy nghĩ ẩn ý trong lời nói của anh, chỉ đưa tay chạm vào mắt anh.
Ngón tay men theo lông mày anh đi xuống, dọc theo hốc mắt tới chiếc mũi cao thẳng, một đường hướng xuống, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng xoay vòng, sờ bờ môi mỏng của anh.
Tiếp theo trượt xuống cằm, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng chụm lại, nắm cằm anh, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên rồi đối mắt với anh.
Đuôi mắt cô gái trong ngực phiếm đỏ, chóp mũi cũng hồng hồng, tròng mắt ướt át tựa như làn nước, như sương mù mông lung, lẳng lặng nhìn anh.
Bờ môi anh đào của cô hé mở: “Hứa Bùi…”
Giọng nói và đôi mắt ấy, mềm mại đến lạ, giống như đang mời gọi anh.
Tầm mắt Hứa Bùi lướt qua mặt cô, ánh mắt tối sầm.
Cô gái trong ngực không chờ được nữa, nhắm mắt kiễng chân, gợi tình hôn lên môi anh.
Chớp mắt, miệng anh tràn đầy mùi hương của cô.
Yết hầu Hứa Bùi giật giật, răng anh không nặng không nhẹ cắn môi cô, khiến cô khẽ run lên, ngón tay bám chặt, đầu ngón tay trên lưng anh khẽ cào hai cái.
Hô hấp của Hứa Bùi nặng thêm mấy phần, theo bản năng thăm dò vạt áo của cô.
Nhan Thư chóng mặt đành tùy ý để anh lộng hành, nhưng không ngờ động tác của người đàn ông đột nhiên dừng lại, làn sương mù trong mắt cô lan ra, bất mãn nhìn anh.
Hơi thở người đàn ông trước mặt dồn dập, quai hàm căng chặt, đôi mắt luôn lạnh nhạt giờ đây hiện lên một tầng nguy hiểm u ám, đuôi mắt đỏ thẫm, con ngươi đen sâu như sói đói.
Anh nhìn cô chằm chằm một lát.
Sau đó kiềm chế nhắm hai mắt lại, lúc mở ra, sự nguy hiểm đã rút đi.
Hứa Bùi từ từ buông cô ra, tầm mắt đảo qua, đưa tay sửa sang cổ áo xộc xệch của cô.
Chờ đến khi toàn bộ thân thể trắng như tuyết của cô được che lại, anh mới chậm rãi mở miệng: “Anh đi tắm.”
Giọng rất khàn.
Nhan Thư nhất thời không kịp phản ứng, thở gấp: “Hả? Không phải anh vừa tắm sao?”
Hứa Bùi không lên tiếng, chỉ hôn trán cô một cái, xoay người đi vào phòng tắm lần nữa.
Lát sau, tiếng nước chảy rào rào vang lên.
*
“Cái gì! Người sửa đèn thật sự là Hứa thần?” Vưu Giai há to miệng, khoa trương thốt lên.
“Đúng vậy.” Nhan Thư thở dài ra một hơi, khịt mũi: “Cũng may lúc ấy thiệp chúc phúc cho Thẩm Thời bị mất, nếu không thì đưa sai người rồi.”
“Khi ấy Hứa thần đã để ý cậu rồi? Kìm nén cũng quá lâu nha! Sau đó thì sao?”
“Sau đó liền xảy ra thứ tớ với cậu vừa nói, lúc ấy bầu không khí rất tốt, nhưng cậu có thể tin nổi không! Không khí tốt thế mà chúng tớ lại không phát sinh cái gì!” Nhan Thư cắn ống hút, ấm ức nói.
Vưu Giai há miệng còn to hơn vừa nãy: “Ôi mẹ kiếp! Không thể nào! Anh ấy không làm gì à?”
Thấy biểu cảm Nhan Thư trầm trọng gật đầu một cái, Vưu Giai trầm mặc nửa ngày mới trợn to mắt, không thể tưởng tượng nói: “Chẳng lẽ anh ấy không phải đàn ông!”
Nhan Thư cũng nghiến răng nghiến lợi: “Tớ cũng hơi hoài nghi… Khụ khụ…”
“Cậu bị cảm à?”
“Ừ, hơi hơi.” Nhan Thư gật gật đầu, tiếp tục cắn răng: “Nhất định là bị anh ấy chọc tức, khụ khụ…”
Tuy nói như vậy, nhưng cô suy nghĩ một chút, lại nghi ngờ hỏi: “Có phải tớ chưa đủ gợi cảm?”
Vưu Giai cạn lời.
“Cậu còn chưa đủ gợi cảm?” Cô nàng kéo Nhan Thư tới trước gương của cửa hàng: “Cậu nhìn kĩ đi, không biết cậu ưu tú đến mức nào sao?”
Nhan Thư nhìn mình trong gương, đồng cảm sâu sắc nghiêm túc gật đầu: “Đúng! Tớ ưu tú như vậy, nhất định vấn đề không nằm ở tớ.”
“Cho nên, là vấn đề của Hứa Bùi?”
Vẻ mặt Nhan Thư nặng nề: “Vấn đề của anh ấy lớn thật, nhưng tớ sẽ không bỏ rơi anh ấy đâu.”
Cô suy nghĩ sâu xa hai giây, cầm điện thoại lên Taobao, ở trước mặt Vưu Giai bấm bấm liên tục.
Sau đó, như trút được gánh nặng: “Đã giải quyết xong!”
Vưu Giai liếc nhìn điện thoại của cô liền thấy một chuỗi đơn hàng mới đặt.
Bổ Thận Hoàn*, Hoàng Hoàn Lục Vị**, trà Ngọc Cẩu Tráng Dương***…
*Thuốc viên bổ thận
**Thuốc viên vàng sáu vị
***Trà làm từ nấm Ngọc Cẩu, dùng để bổ thận tráng dương
Tóm lại đều là thuốc bồi bổ cho ‘cậu bé’
(◉‿◉)
Vưu Giai khâm phục: “Chị em, ác thật đấy.”
Ăn hết mấy thứ này, Hứa thần… chậc chậc chậc.
Không được cũng phải được!
Nhan Thư đặt điện thoại bên tai, nghe giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia nức nở, cô nhẹ giọng: “Mẹ của Nhạc Nhạc, việc này chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Mẹ của Nhạc Nhạc còn muốn nói gì đó, bên cạnh cô, một giọng trẻ con non nớt phát âm không rõ ràng lắm: “Nhan… Nhan…”
“Đừng quấy rầy Nhạc Nhạc, ôi đừng nghe điện thoại… Cái đứa nhỏ này, sang chỗ khác chơi đi.” Sau một loạt tạp âm, lại nghe thấy giọng áy náy của mẹ Nhạc Nhạc: “Xin lỗi cô, phóng viên Nhan.”
Nhan Thư đi ra khỏi trường học, quan tâm hỏi: “Nhạc Nhạc sao vậy ạ?”
Mẹ Nhạc Nhạc cười một cái: “Cũng không có gì, đứa nhỏ này cứ làm ầm lên muốn gặp cô, thấy tôi gọi điện thoại cho cô còn biết chạy tới cướp điện thoại của tôi.”
Với trí lực của Nhạc Nhạc, mỗi một hoạt động trông có vẻ bình thường đối với thằng bé mà nói cũng không đơn giản.
Nhan Thư khích lệ: “Thật thông minh.”
Cô tính thời gian một chút: “Mẹ Nhạc Nhạc, phiền cô nói với Nhạc Nhạc một tiếng, sau Tết nguyên đán tôi sẽ đến thăm thằng bé.”
Nhan Thư cúp điện thoại đi ra khỏi trường, cô thấy một chiếc xe rất giống xe của Hứa Bùi, đến lúc tới gần cô mới xác nhận đó là Hứa Bùi.
Anh đang cất hai chiếc hộp gì đó vào cốp, hơi cong eo, đưa tay sắp xếp lại cốp.
Nhan Thư rón rén chạy tới, ôm anh từ phía sau: “Thầy Hứa!”
Hứa Bùi thuận tay bắt được tay cô, nghiêng người sang, xác nhận không có nhận nhầm mới đối mắt với cô.
Một giây sau, cô nhón chân lên hôn anh một cái, cười híp mắt: “Muốn hôn em thì nói, còn bỏ phiếu làm gì?”
Hứa Bùi cúi đầu xuống, quay lại hôn cô, sau đó nhíu mày hỏi: “Bỏ phiếu gì?”
Dừng một hai giây, dường như anh nhớ tới cái gì, nhàn nhạt trả lời: “Ồ, em đang nói chuyện Quan Văn Cường gây ra.”
Nhan Thư: “Sao cơ?”
Hứa Bùi giải thích: “Dạo này phòng làm việc của anh hợp tác với Ninh Hợp, bên kia yêu cầu phòng làm việc phối hợp tuyên truyền sản phẩm, gần đây anh bận việc nên đưa mật khẩu Weibo cho Quan Văn Cường.”
“Ồ vậy à.” Nhan Thư nhớ tới mấy hôm nay anh đều bận rộn với công việc, trông có vẻ sắp giàu to.
Hóa ra là hiểu lầm anh rồi.
“Em đã nói rồi mà, làm sao anh có thể bỏ phiếu mấy cái bình chọn nhàm chán đó.” Nhan Thư hơi lúng túng che kín mặt, dời đề tài: “Ơ, anh đang làm gì thế?”
Hứa Bùi trả lời: “Bê đồ.”
“Em giúp anh.” Nhan Thư vừa nói xong liền đi dọn hai chiếc hộp còn lại, nhưng lại bị người đàn ông ôm thắt lưng kéo trở về.
Hứa Bùi buông tay, hất cằm sang bên cạnh: “Em ở đây đi.”
Nhan Thư cười nói: “Em nào có yếu ớt như vậy, bình thường ở đài truyền hình có mấy thùng còn nặng hơn, em vẫn thừa sức bê được.”
Hứa Bùi nhấc hai chiếc hộp kia bỏ vào cốp sau, nhẹ giọng nói: “Đài truyền hình có thể chịu được, nhưng anh không nỡ.”
Vừa dứt lời, cô gái trước mặt liền sà vào lồng ngực anh cười hì hì: “Thầy Hứa, sao anh tốt thế!”
Anh đưa tay đóng cốp cạch một tiếng, nhẹ nhàng ôm cô, xoa đầu cô hai cái, ý cười nơi đáy mắt dần tản ra: “Lên đường thôi, bà Hứa.”
“Ông ngoại đang chờ chúng ta về ăn cơm tối.”
Nhan Thư khịt mũi, thu hồi sự cảm động trong lòng rồi “Vâng vâng” hai tiếng, lại kiễng chân lên hôn anh một cái mới mỹ mãn buông ra.
Đang chuẩn bị chạy tới cửa xe, nhưng khi vừa xoay người cô lập tức bất động.
Chẳng biết từ lúc nào có thêm một đám nữ sinh đứng ở cổng trường Lan Đại.
Ánh mắt của một nữ sinh kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhỏ giọng nói qua điện thoại: “Aaaaa hôn thật kìa! Ngay tại cổng trường! Không cần bỏ phiếu luôn aaa!”
Nhan Thư: “QAQ”
Cô nhanh chóng mở cửa xe, tựa như muốn trốn, đóng cửa xe bịch một tiếng.
Đợi xe đi được một đoạn, nhiệt độ trên mặt Nhan Thư mới dần hạ xuống.
Cô che khuôn mặt nhỏ nhắn, nhỏ giọng oán giận: “Đàn anh Quan nghĩ thế nào vậy, tại sao lại kêu gọi mọi người bỏ phiếu, giờ thì hay lắm, em không còn mặt mũi gặp ai.”
Hứa Bùi an ủi: “Ừ, lần sau gặp phải xử cậu ta thật tốt.”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Anh vừa dứt lời, tiếng điện thoại lập tức vang lên, là Quan Văn Cường.
Tay Hứa Bùi đang đặt ở vô lăng, liếc mắt nhìn: “Nghe giúp anh.”
Nhan Thư vâng một tiếng, cầm điện thoại di động lên, mới vừa bấm nút nghe, giọng Quan Văn Cường oang oang phát ra từ điện thoại: “Bùi ca, các anh em đã dựa theo phân phó của cậu, đưa các lượt bình chọn của cậu và Nhan Thư dẫn đầu liên tiếp, hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ hôm nay!”
Nhan Thư: “…”
Hứa Bùi: “…”
Không khí trong xe hơi ngột ngạt, nhưng dường như Quan Văn Cường ở đầu dây bên kia không phát hiện ra: “Đúng rồi Bùi ca, hôm nay mới xuất hiện một bình chọn khác, cậu muốn xếp đầu không? Alo? Alo?”
*
Sông Liễu Hà cách Lan Thành bốn giờ đi xe.
Mười hai giờ bọn họ xuất phát, đến sông Liễu Hà vừa vặn bốn giờ chiều.
Nhan Thư mới xuống xe đã thấy ông ngoại chống gậy, tinh thần phấn chấn đứng ở cửa, đưa đầu ra ngó về hướng cô.
Cô lập tức bay tới, dùng sức nhào vào lòng ông cụ Nhan: “Ông ngoại!”
Cô còn ngại không đủ, dứt khoát ôm ông một hồi, nhấc ông lên xoay hai vòng.
Làm bác sĩ Đỗ ở bên cạnh run như cầy sấy: “Chậm thôi, cẩn thận chút…”
Ông cụ Nhan cười, xua tay: “Không sao, con bé này từ nhỏ đã có sức lực lớn, không phải lúc bé còn đòi ôm anh Hứa Bùi xoay vòng vòng sao ha ha ha.”
Nhan Thư kinh hãi: “Có chuyện này ạ?”
Sau lưng, tiếng cười của Hứa Bùi bỗng vang lên: “Không cho em ôm thì em sẽ nằm ra đất ăn vạ, ông nội anh đành trói anh đến trước mặt em, để em ôm anh xoay một vòng mới chịu cho mọi người mặt mày vui vẻ.”
Nhan Thư: “…”
Có à?!!
Cô hoàn toàn không nhớ chuyện này!
Cô quay đầu lại.
Hứa Bùi xách hai hộp đồ đi tới, cười nói: “Ông ngoại, dạo này ông khỏe không ạ?”
*
Trong phòng khách, Nhan Thư và Hứa Bùi ngồi song song trên ghế sofa.
Nhan Thư nhìn đống quà tặng chỉnh tề trên bàn đối diện, sau khi nhìn kĩ mới kịp phản ứng, hóa ra mấy thùng mấy hộp trong cốp đều là quà Hứa Bùi tặng ông ngoại cô.
Cô ghé người qua, nhỏ giọng hỏi: “Anh mua nhiều đồ như vậy làm gì?”
Hứa Bùi: “Lần đầu tiên đến nhà, tặng ông ngoại quà gặp mặt, nhiều hơn nữa cũng không đủ.”
Nhan Thư sửa lời anh: “Cái gì mà lần đầu tiên đến? Làm như hồi bé anh chưa tới bao giờ ấy.”
Hứa Bùi nhẹ giọng trả lời: “Với thân phận cháu rể là lần đầu tiên.”
Nhan Thư lén nhìn đống đồ kia: “Nhưng cũng quá nhiều rồi.”
Cùng lúc đó, ông cụ Nhan gật gật đầu nói: “Đúng vậy, thằng nhóc này mua nhiều đồ này nọ làm gì.”
Hứa Bùi cười: “Ông ngoại yên tâm, cũng không phải đồ đắt tiền gì.”
Anh cầm từng chiếc hộp gỗ, mở ra: “Đây là mồi câu do Lâm đại sư chính tay làm, cháu hiếm khi về một chuyến nên mua mấy hộp.”
Ông cụ Nhan giật mình: “Mồi câu do Lâm đại sư tự làm?”
Vừa phản ứng, ánh mắt ông sáng ngời, nhận lấy hộp gỗ, khuôn mặt mừng rỡ: “Đồ tốt! Cháu còn mang theo cái gì?”
Lúc này ông cụ Nhan rất hứng thú, không đợi Hứa Bùi đáp lời liền tự mình chống gậy sải bước đi tới: “Phao nổi của cần câu, cái này cũng tốt! Nghe nói đây là nhãn hiệu mới nhất được gia công độc quyền… Ui, chiếc cần câu này cũng không tệ…”
Ông thay đổi 360°, vừa nãy còn bình tĩnh mà bây giờ đã hào hứng mở quà, càng xem càng vui vẻ, cuối cùng vẫy tay một cái, đuổi bọn họ ra ngoài, ngồi một mình trong phòng nghiên cứu đồ mới.
Nhan Thư đứng trong sân, bất đắc dĩ lắc đầu: “Bảy mươi tuổi rồi mà còn như trẻ con.”
“Rất tốt, dễ dỗ giống em.” Hứa Bùi cười, chỉ vào giàn nho phía Đông Nam: “Em còn nhớ chỗ kia không?”
Nhan Thư hồi tưởng, vừa đi theo anh vừa cười: “Sao không nhớ chứ, hồi bé mỗi ngày anh đều ngồi ở đó, không đọc sách thì là giải đề, nhàm chán bỏ xừ.”
Hứa Bùi nhíu mày: “Khi ấy ngày nào em cũng đến quấy rầy anh mấy lần, anh làm gì có cơ hội nhàm chán?”
Nhan Thư cãi lại: “Cái gì gọi là quấy rầy hả! Đấy là em tìm anh đi chơi! Ai bảo anh suốt ngày ru rú ở kia, chẳng khác gì mọt sách, khi anh giải đề toán thì em đi chơi với các bạn vui chết đi được, không mò nước bắt cá thì lên núi tìm nấm, còn leo cây móc trứng chim… Những thứ này hẳn là anh cũng không biết.”
“Biết.”
Nhan Thư hơi ngạc nhiên: “Anh biết?”
Từ giàn nho cao, men theo băng đá nhìn sang, vừa vặn có thể thấy hết tình hình bên bờ sông.
Hứa Bùi không nói chuyện này, chỉ không nhẹ không nặng ừ một tiếng, nói: “Các em cười lớn tiếng như vậy, anh có thể không biết à?”
Anh nghiêm mặt, chậm rãi tố cáo:
“Có ai đó sau khi bắt được cá liền dùng bút đỏ của anh bôi son cho nó, còn nhớ không?”
“À, còn có lần hái đồ dại, không nấu chín đã lén để trong bát của anh, hại anh đau bụng ba ngày.”
“Khều trứng chim còn ngã vào người anh, thiếu chút nữa đè gãy luôn cả cánh tay anh.”
“Còn có…”
Nhan Thư nghe mà mí mắt nhảy loạn, một tay bịt miệng anh: “Đừng nói nữa!”
Khi cô còn bé, sao có thể nghịch ngợm như vậy.
Không trách được, anh chưa bao giờ cho cô sắc mặt tốt.
Nhan Thư bĩu môi: “Nhất định hồi nhỏ anh thấy em rất phiền, lần nào cũng như quỷ gây chuyện, nhảy tới nhảy lui bên cạnh anh.”
Giây tiếp theo, cô cười hì hì ôm cánh tay anh: “Nhưng phải làm sao bây giờ, em còn muốn làm phiền anh cả đời cơ! Không ngờ đúng không?”
Hứa Bùi nhìn cô chằm chằm, đáy mắt tràn đầy ý cười, nhàn nhạt trả lời: “Ừm, không ngờ.”
Thật ra không phải không ngờ.
Mà là không dám nghĩ.
Từ lúc anh ý thức được mình thích cô, cô là điều anh không dám nghĩ tới.
*
Hai người ở trong sân ôm nhau một lúc lâu mới vào nhà.
Ông cụ Nhan đã táy máy xong những món đồ anh tặng, đang cầm bàn cờ vây ngồi trong phòng khách.
Hứa Bùi cười cho qua, cùng ông chiến hai hiệp, khiến ông cụ Nhan nhớ lại cảnh tượng hồi cùng ông nội anh đánh cờ, liên tục cảm động.
Nếu không phải đến giờ ăn cơm thì hai người còn muốn tái chiến.
Ăn cơm xong, Hứa Bùi chủ động vào bếp giúp dì rửa bát.
Nhan Thư kéo kéo áo góc áo của anh, định nói không cần thì thấy anh cười cười: “Kiều Kiều, dù sao cũng đang ở trước mặt ông ngoại, cho anh ít cơ hội thể hiện đi?”
Nhan Thư đành từ bỏ, nhưng ánh mắt cô cứ dán trên người anh.
Ông cụ Nhan ở một bên cảm thán: “Thằng nhóc Hứa Bùi này không tệ.”
Nhan Thư phì cười: “Chỉ rửa bát đã mua chuộc được ông? Chẳng trách Hứa Bùi nói ông dễ dỗ!”
Ông cụ Nhan lắc đầu: “Đâu chỉ rửa bát, cháu nhìn từ lúc cậu ta vào cửa, một đống chuyện kia không phí tâm tư ư? Chuẩn bị nhiều quà tặng như vậy, món nào cũng không quá đắt tiền, nhưng lại hợp lòng ông, e rằng tốn không ít thời gian và tâm sức. Đúng rồi, bàn cờ vây kia cũng là cậu ta tặng, cờ vây tuy không quá quý, nhưng đáng quý chính là với cách chơi của thằng bé, có khi chỉ vừa học hai ba ngày trước. Để khiến lão già này vui vẻ cũng thật phí tâm.”
Nhan Thư trầm mặc.
Những ngày qua cô bận đầu bù tóc rối, hoàn toàn không chú ý việc Hứa Bùi dành nhiều thời gian để chuẩn bị đến vậy, cô thậm chí cũng không ngờ, đối với cô mà nói là về nhà, đối với Hứa Bùi lại là lần đầu tiên lấy thân phận cháu rể về thăm ông ngoại.
Anh chuẩn bị rất thận trọng.
Nhưng chưa bao giờ đề cập với cô.
Nhan Thư bĩu môi: “Anh ấy làm những chuyện này mà chẳng thèm nói với cháu.”
Ông cụ Nhan cười rộ lên, đuôi mắt hiện ra mấy nếp nhăn: “Đứa nhỏ này từ bé đến giờ toàn như vậy. Còn nhớ khi hai đứa còn bé, rõ ràng lúc ấy thằng nhóc rất quan tâm cháu, nhưng suốt ngày tỏ vẻ đau đầu với cháu.”
Nhan Thư cười cười: “Thực sự anh ấy thấy cháu rất phiền.”
Ông cụ Nhan lắc đầu: “Thấy phiền mà lại đi khắp nơi tìm cháu? Còn nhớ lúc mẹ cháu bệnh nặng nên để cháu về nhà ở nửa tháng không?”
“Nhớ ạ.” Nhan Thư nói: “Sau đó bố cháu còn đưa Thư Nhu Nhi dọn đến nơi này ở rất lâu.”
Ông cụ Nhan gật đầu: “Chính là lần đó, cháu bị mẹ dẫn đi, thằng nhóc Hứa Bùi này ngày nào cũng sang nhà ông hỏi ăn cá.”
Nhan Thư hỏi theo bản năng: “Không phải anh ấy không ăn cá sao?”
Ông cụ Nhan cười rộ: “Kiều Kiều ngốc, thằng bé tới ăn cá ư? Nó tới xem cháu đã trở lại chưa.”
Ông lại nghĩ tới cái gì, nói tiếp:
“Có lần cháu nghịch ngợm, không bôi son được cho cá nhỏ nên làm loạn ầm ĩ, ông và lão Hứa đều bó tay với cháu, may mà thằng nhóc Hứa Bùi cắt giấy đỏ dán ngoài miệng con cá, mới dỗ cháu vui vẻ được.”
“Năm thằng bé 7 tuổi bị tiêu chảy, thiếu chút nữa mất hết nước, hỏi thằng bé có phải ăn trúng đồ không sạch sẽ không, nó cũng không lên tiếng, sau đó ông mới biết là con nhóc nhỏ này giở trò quỷ.”
“Lần cháu khều trứng chim bị ngã, bản thân thằng bé cũng bị thương nhưng vẫn còn muốn bôi thuốc cho cháu…”
Khi con người tới một độ tuổi nhất định sẽ luôn nhớ lại chuyện xưa.
Hơn nữa càng xa xôi thường càng sâu khắc.
Nhan Thư nghe ông cụ Nhan lải nhải bên tai, khóe môi dần dần cong lên.
Cho nên hồi bé, anh căn bản không chán ghét cô nhỉ.
Suýt bị anh lừa rồi.
Nhan Thư: “Sau đó thì sao ạ? Ông ngoại sẽ không vì những chuyện thuở nhỏ mà gả cháu cho anh ấy chứ?”
Ông cụ Nhan thở dài: “Nửa năm trước, ông khám bệnh ung thư gan ——”
“Cái gì!” Nhan Thư bị dọa cho giật mình.
“Đừng sợ Kiều Kiều, là chẩn đoán sai.”
Nhan Thư tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không yên tâm hỏi rất nhiều vấn đề, cho đến khi bác sĩ Đỗ mở miệng bảo đảm ông không sao, trái tim cô mới thật sự bình tĩnh.
Ông cụ Nhan: “Lúc ông nhận được báo cáo thì có một suy nghĩ, ông đi cũng không sao, nhưng Kiều Kiều của ông phải làm thế nào.”
“Ông ngoại!” Nhan thư nghĩ mà sợ: “Đừng nói chuyện này!”
Ông cụ Nhan khoát khoát tay tỏ ý không sao cả, cười nói: “Chẩn đoán sai chỉ là một cách khiến ông dần đối mặt với cái chết thôi, lúc ấy ông cũng thấy tuyệt vọng, tự hỏi nếu ngày nào ông đi, còn lại một mình cháu, ông làm sao yên tâm được, dù sao cũng phải có người chăm sóc cháu đúng chứ? Về phần tại sao ông nghĩ đến Hứa Bùi…”
Ông khom người, lấy một tấm hình từ ngăn kéo bàn uống trà đưa cho Nhan Thư: “Cháu xem này.”
Nhan Thư nhận lấy, cúi đầu liền giật mình.
Khung cảnh trong hình là một con đường nhựa cô vô cùng quen thuộc, nó cách biệt thự Thư gia và công viên gần đó một đoạn đường.
Hai hàng đèn đường xếp chỉnh tề ở hai bên đường phố, ở cây cột đèn gần nhất có một chiếc thang kim loại.
Một thiếu niên cao gầy ngồi trên thang, cắn một cái tua vít trong miệng, ngón tay đưa về phía đèn đường, ánh mắt tập trung.
Sườn mặt anh hướng về phía ống kính, vẻ mặt anh tuấn mang theo vài phần ngây ngô của thiếu niên.
Thần sắc hờ hững trong trẻo lạnh lùng.
Nhan Thư kinh ngạc nhìn tấm hình, thật lâu cũng chưa hoàn hồn được.
*
Hứa Bùi rửa bát xong, anh đến phòng tắm của phòng dành cho khách dưới sự chỉ dẫn của dì, mới vừa quấn khăn tắm đi ra ngoài, một bóng dáng nhỏ xinh mang theo hương chanh chạy vào lòng.
Ngoài quấn một chiếc khăn tắm ra, trên người anh không còn gì che chắn. Thân thể cô gái ấm áp dán chặt trên người anh, mang theo hơi ấm phả vào ngực anh.
Ánh mắt Hứa Bùi hơi tối lại: “Kiều Kiều…”
Cô gái trong ngực khịt mũi một cái: “Là anh đúng không?”
Hứa Bùi: “Hửm?”
“Người giúp em sửa đèn đường không phải Thẩm Thời mà là anh.” Nhan Thư bình tĩnh nhìn anh: “Đúng chứ?”
Hứa Bùi hạ mắt nhìn cô không nói gì.
Hồi lâu sau mới khẽ ừ một tiếng.
Nhan Thư dùng sức ôm anh, giống như muốn dùng hết sức ôm anh thật chặt.
Ôm chặt lần nữa.
Hóa ra thật sự là anh.
Người thắp sáng đường cô về, cho tới bây giờ không phải ai khác.
Là Hứa Bùi.
Hóa ra cô đã giữ một vị trí quan trọng trong tim anh từ sớm mà cô chẳng hay biết.
Không đúng, hình như còn sớm hơn.
Anh làm miệng cá nhỏ thành màu đỏ, anh lén bảo vệ cô trước mặt người khác, anh giả vờ không thích cô nhưng lại nguyện ý làm mọi thứ cho cô, tặng cô hai que kẹo ngọt ngào…
Khi ấy, ngoại trừ ông ngoại, không ai thương cô cả, nhưng anh lại ở sau lưng yên lặng thay cô che mưa chắn gió.
Vẫn luôn ở bên.
Nhan Thư cảm động, nước mắt lưng tròng: “Tại sao anh không nói! May là thiệp chúc phúc của em đưa cho Thẩm Thời bị mất, nếu không em sẽ lỗ to huhuhu…”
Hứa Bùi cười cười, cúi đầu nói: “Anh sẽ không để em thua thiệt.”
Giọng anh rất thấp, tựa như có dòng điện chạy qua.
Cô gật đầu nghiêng ngả, đôi mắt thâm sâu của anh cứ nhìn cô như vậy, dưới ánh đèn, vẻ đẹp trai càng thêm rõ ràng.
Nhan Thư nhìn đến nhập thần, đầu óc không có thời gian suy nghĩ ẩn ý trong lời nói của anh, chỉ đưa tay chạm vào mắt anh.
Ngón tay men theo lông mày anh đi xuống, dọc theo hốc mắt tới chiếc mũi cao thẳng, một đường hướng xuống, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng xoay vòng, sờ bờ môi mỏng của anh.
Tiếp theo trượt xuống cằm, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng chụm lại, nắm cằm anh, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên rồi đối mắt với anh.
Đuôi mắt cô gái trong ngực phiếm đỏ, chóp mũi cũng hồng hồng, tròng mắt ướt át tựa như làn nước, như sương mù mông lung, lẳng lặng nhìn anh.
Bờ môi anh đào của cô hé mở: “Hứa Bùi…”
Giọng nói và đôi mắt ấy, mềm mại đến lạ, giống như đang mời gọi anh.
Tầm mắt Hứa Bùi lướt qua mặt cô, ánh mắt tối sầm.
Cô gái trong ngực không chờ được nữa, nhắm mắt kiễng chân, gợi tình hôn lên môi anh.
Chớp mắt, miệng anh tràn đầy mùi hương của cô.
Yết hầu Hứa Bùi giật giật, răng anh không nặng không nhẹ cắn môi cô, khiến cô khẽ run lên, ngón tay bám chặt, đầu ngón tay trên lưng anh khẽ cào hai cái.
Hô hấp của Hứa Bùi nặng thêm mấy phần, theo bản năng thăm dò vạt áo của cô.
Nhan Thư chóng mặt đành tùy ý để anh lộng hành, nhưng không ngờ động tác của người đàn ông đột nhiên dừng lại, làn sương mù trong mắt cô lan ra, bất mãn nhìn anh.
Hơi thở người đàn ông trước mặt dồn dập, quai hàm căng chặt, đôi mắt luôn lạnh nhạt giờ đây hiện lên một tầng nguy hiểm u ám, đuôi mắt đỏ thẫm, con ngươi đen sâu như sói đói.
Anh nhìn cô chằm chằm một lát.
Sau đó kiềm chế nhắm hai mắt lại, lúc mở ra, sự nguy hiểm đã rút đi.
Hứa Bùi từ từ buông cô ra, tầm mắt đảo qua, đưa tay sửa sang cổ áo xộc xệch của cô.
Chờ đến khi toàn bộ thân thể trắng như tuyết của cô được che lại, anh mới chậm rãi mở miệng: “Anh đi tắm.”
Giọng rất khàn.
Nhan Thư nhất thời không kịp phản ứng, thở gấp: “Hả? Không phải anh vừa tắm sao?”
Hứa Bùi không lên tiếng, chỉ hôn trán cô một cái, xoay người đi vào phòng tắm lần nữa.
Lát sau, tiếng nước chảy rào rào vang lên.
*
“Cái gì! Người sửa đèn thật sự là Hứa thần?” Vưu Giai há to miệng, khoa trương thốt lên.
“Đúng vậy.” Nhan Thư thở dài ra một hơi, khịt mũi: “Cũng may lúc ấy thiệp chúc phúc cho Thẩm Thời bị mất, nếu không thì đưa sai người rồi.”
“Khi ấy Hứa thần đã để ý cậu rồi? Kìm nén cũng quá lâu nha! Sau đó thì sao?”
“Sau đó liền xảy ra thứ tớ với cậu vừa nói, lúc ấy bầu không khí rất tốt, nhưng cậu có thể tin nổi không! Không khí tốt thế mà chúng tớ lại không phát sinh cái gì!” Nhan Thư cắn ống hút, ấm ức nói.
Vưu Giai há miệng còn to hơn vừa nãy: “Ôi mẹ kiếp! Không thể nào! Anh ấy không làm gì à?”
Thấy biểu cảm Nhan Thư trầm trọng gật đầu một cái, Vưu Giai trầm mặc nửa ngày mới trợn to mắt, không thể tưởng tượng nói: “Chẳng lẽ anh ấy không phải đàn ông!”
Nhan Thư cũng nghiến răng nghiến lợi: “Tớ cũng hơi hoài nghi… Khụ khụ…”
“Cậu bị cảm à?”
“Ừ, hơi hơi.” Nhan Thư gật gật đầu, tiếp tục cắn răng: “Nhất định là bị anh ấy chọc tức, khụ khụ…”
Tuy nói như vậy, nhưng cô suy nghĩ một chút, lại nghi ngờ hỏi: “Có phải tớ chưa đủ gợi cảm?”
Vưu Giai cạn lời.
“Cậu còn chưa đủ gợi cảm?” Cô nàng kéo Nhan Thư tới trước gương của cửa hàng: “Cậu nhìn kĩ đi, không biết cậu ưu tú đến mức nào sao?”
Nhan Thư nhìn mình trong gương, đồng cảm sâu sắc nghiêm túc gật đầu: “Đúng! Tớ ưu tú như vậy, nhất định vấn đề không nằm ở tớ.”
“Cho nên, là vấn đề của Hứa Bùi?”
Vẻ mặt Nhan Thư nặng nề: “Vấn đề của anh ấy lớn thật, nhưng tớ sẽ không bỏ rơi anh ấy đâu.”
Cô suy nghĩ sâu xa hai giây, cầm điện thoại lên Taobao, ở trước mặt Vưu Giai bấm bấm liên tục.
Sau đó, như trút được gánh nặng: “Đã giải quyết xong!”
Vưu Giai liếc nhìn điện thoại của cô liền thấy một chuỗi đơn hàng mới đặt.
Bổ Thận Hoàn*, Hoàng Hoàn Lục Vị**, trà Ngọc Cẩu Tráng Dương***…
*Thuốc viên bổ thận
**Thuốc viên vàng sáu vị
***Trà làm từ nấm Ngọc Cẩu, dùng để bổ thận tráng dương
Tóm lại đều là thuốc bồi bổ cho ‘cậu bé’
(◉‿◉)
Vưu Giai khâm phục: “Chị em, ác thật đấy.”
Ăn hết mấy thứ này, Hứa thần… chậc chậc chậc.
Không được cũng phải được!
/73
|