“Nhan Thư, em với Bùi ca lớn lên cùng nhau thật à?”
“Ồ, Bùi ca hồi bé trông như thế nào? Từ nhỏ đã rất lợi hại sao?”
“…”
Nhan Thư vừa đến phòng làm việc một cái, chân còn đứng chưa vững, liền bị mấy cậu nam sinh trong phòng làm việc kéo đi hỏi hết thứ này đến thứ khác.
Đối với thời thơ ấu của thiên tài, bọn họ vô cùng vô cùng tò mò!
Trước kia không dám hỏi Bùi ca, giờ vất vả lắm mới tóm được Nhan Thư, phải hỏi đến cùng mới được.
Chính Bùi ca tuyên bố cô ấy là thanh mai trúc mã đó!
Mọi người đang bàn tán xôn xao, Quan Văn Cường không cam tâm bị bỏ lại phía sau, dùng thân hình to lớn của mình chen vào cuộc nói chuyện: “Nhan Thư, nói nghe một chút, khi còn bé Bùi ca đã giỏi đến mức nào?”
“Đại khái là…” Nhan Thư liếc mắt thấy cuốn sách dày cộp trong tay cậu, “Bảy tuổi đã học xong cuốn sách anh đang cầm trong tay.”
Quan Văn Cường: “…”
“Cường ca, vậy là không ổn rồi. Chỉ là đặt câu hỏi thôi, làm thế nào lại rước nhục vào mình thế?”
“…”
Mọi người cười khúc khích, Nhan Thư cũng cười theo, nhưng lại nghe thấy sau lưng có một giọng nói lạnh lùng: “Nhan Thư.”
Nhan Thư quay đầu lại.
Hứa Bùi dựa lưng vào cửa, trên tay cầm một ly nước ép, một tay cởi khăn quàng cổ, cài lên mắc áo ở cửa rồi bước vào.
Đặt ly nước trên mặt bàn, hất cằm về phía Nhan Thư, “Lại đây.”
Nhan Thư hơi bối rối: “Đi qua làm gì?”
Hứa Bùi ngồi ở mép bàn, cầm một cây bút, đưa lên giữa không trung: “Vào học.”
Lúc này mọi người trong phòng làm việc thu lại tiếng cười, giả vờ bận rộn đi tới đi lui, nhưng tầm mắt vẫn như có như không vẫn lia về phía hai người họ.
Nhan Thư cười híp mắt vâng một tiếng, nhanh nhẹn chạy tới, chìa tay.
Lúc cầm lấy bút, cô duỗi ngón trỏ ra, to gan gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh, còn âm thầm nháy mắt với anh một cái.
Hứa Bùi cúi đầu xuống, tránh ánh mắt giảo hoạt của cô gái nhỏ.
Lòng bàn tay ngứa ngáy, nhưng trên mặt không một dao động.
Anh để quyển “Toán học rời rạc và ứng dụng của nó” lên trên bàn, mở ra xem, vẻ mặt vẫn như không: “Hôm nay học chương ba, Toán học Suy ra, Quy nạp và Đệ quy…”
Nhan Thư lập tức như cái bánh ỉu.
Đây là cuộc sống hôn nhân sau khi tỏ tình à.
Chẳng thú vị gì cả.
Cũng không biết nháy mắt lại với cô một cái!
Cô nói thầm trong lòng, sau đó bị thầy Hứa gõ bàn: “Tập trung.”
Nhan Thư “ồ” một tiếng, lên dây cót, nghiêng đầu nhìn về phía sách vở.
Hai người ngồi cạnh nhau, sách vở ở giữa bọn họ, người Nhan Thư mới nhích qua gần anh một chút, nhưng bàn tay trái dưới ngăn bàn đã dần ấm lên.
Nhan Thư kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh không nhìn cô lấy một cái, chỉ cụp mi mắt như không có chuyện gì xảy ra, nhìn về phía trang sách, giọng nói bình đạm không gợn sóng: “Vì một tập hợp không rỗng phân biệt sẽ xác định mối quan hệ tương đương trên tập hợp này…”
Những ngón tay dưới ngăn bàn trườn dọc theo đốt ngón tay trắng nõn mảnh mai của cô đi lên từng chút từng chút.
Sau đó, nhẹ nhàng xuyên qua kẽ tay của cô, đan chặt vào.
Nhan Thư: “!!!”
“Số lượng quan hệ tương đương trên một tập hợp hữu hạn bằng với số lượng phân chia trong tập hợp…” Giọng nói trầm thấp của anh vẫn chầm chậm vang lên bên tai, “Hiểu không?”
Lúc này trong đầu Nhan Thư đều là hình ảnh tay hai người đan vào nhau, hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của anh.
Hứa Bùi nhéo mu bàn tay của cô một cái, nói nhỏ: “Hử?”
Nhan Thư im lặng, nắm lại tay anh.
Từ lúc anh dạy cách nắm tay chính xác, trải qua vài lần luyện tập, bây giờ cô nắm tay, đã đạt đến trình độ thuần thục.
Nhan Thư cong môi cười, bắt chước anh, gật gật đầu: “Hiểu.”
–
Tiểu Lục Tử bận làm việc với máy tính một lúc, vừa duỗi người, vô thức ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang bàn học bên kia.
Sửng sốt một chút.
Bàn học bên kia, Bùi ca với Nhan Thư đang ngồi ngay ngắn, nét mặt nghiêm túc, nghiêm trang đạo mạo, có thể nói là trông như phiên bản tiêu chuẩn của một thầy giáo tốt và một học sinh ngoan.
Nhưng không biết có phải do ảo giác hay không, nhìn đi nhìn lại cậu vẫn thấy giữa hai người, có một cảm giác mờ ám không thể giải thích được.
Rốt cuộc vấn đề ở đâu chứ?
Tiểu Lục Tử suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Không đúng, tại sao Bùi ca lại đang dùng tay trái viết chữ?
Tiểu Lục Tử thận trọng nhìn sang, không ngờ tầm mắt lại bị một thân hình to lớn che mất.
–
Quan Văn Cường ngồi vào vị trí đối diện với Hứa Bùi, bắt đầu gào khóc thảm thiết: “Bùi ca cứu mạng, cậu nhìn mô hình kĩ thuật số của tôi với, nó có vấn đề ở đâu vậy! Sao tôi không mở rộng được!”
Hứa Bùi liếc nhìn câu, khép mấy ngón tay lại, ngoắc ngoắc.
Quan Văn Cường liền hiểu ý, cậu chuyển máy tính đến trước mặt Hứa Bùi: “Chỗ này, Bùi ca.”
Trong khi nói chuyện, người cậu nghiêng về phía trước.
Trong lòng Nhan Thư hơi căng thẳng.
May mắn là máy tính cách Quan Văn Cường không xa, từ góc độ hiện tại của cậu, căn bản không thấy được hai bàn tay đang nắm chặt dưới bàn.
Hứa Bùi bình thản vuốt ve mu bàn tay của cô, tầm mắt lướt qua màn hình máy tính: “Chỗ này cần tính toán sự giãn nở và co lại của các cơ cấu truyền động khác nhau tại mặt tiếp xúc…”
Anh vừa chậm rãi nói, vừa giơ tay trái lên rồi gõ số liệu tiếp theo.
Ở dưới bàn, ngón cái tay phải vuốt ve mu bàn tay bé nhỏ mịn màng hai lần như đang đùa nghịch.
Quan Văn Cường nhìn chằm chằm vào màn hình, lát sau con ngươi dần mở lớn, cảm thán:
“Má nó, ra là thế!”
“Trâu bò trâu bò!”
“Đỉnh quá Bùi ca!”
Cậu nói rất nhiều, nhưng vốn từ ngữ lại ít đến đáng thương, Hứa Bùi nghe không ngừng lắc đầu, trực tiếp nói: “Còn có việc gì không?”
Quan Văn Cường giơ tay: “Có!”
“Ừ?”
Quan Văn Cường khiêm tốn hỏi: “Bùi ca, sao hôm nay cậu lại dùng tay trái đánh máy vậy!”
Ánh mắt Hứa Bùi chậm rãi đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái bên cạnh, rồi mới nhẹ nhàng nói: “Bởi vì tay phải có việc quan trọng hơn phải làm.”
Nhan Thư: “…”
Tim cô đập nhanh hai phần, bị cái nắm tay của anh làm sốt ruột, cô cướp lời Quan Văn Cường trước khi cậu muốn hỏi nữa: “Còn có thể vì sao! Không phải là đề này quá đơn giản, Hứa thần dùng tay trái thôi cũng có thể giải ra!”
Quan Văn Cường cảm giác chỉ số thông minh của mình một lần nữa bị làm nhục: “…”
Làm phiền rồi!
Quan Văn Cường khóc trong lòng, ủ rũ đứng dậy ôm máy tính về chỗ, nhưng lại không cẩn thận khiến vạt áo quét qua bút máy trên mặt bàn.
“Lạch cạch” một tiếng, bút máy rơi xuống đất.
Cậu vội vàng đặt máy tính xuống, cúi người nhặt bút.
Trong tầm mắt của Nhan Thư.
Quan Văn Cường ngồi xổm xuống, nhặt bút máy, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên.
Nếu như tầm mắt nhìn lên một chút nữa.
Như vậy…
Thâm tâm Nhan Thư có chút sốt ruột, bàn tay đang nắm dưới bàn run lên một cái.
Trước khi bộ não kịp phản ứng, cô nhanh chóng nhấc tay, cố gắng vung ra khỏi bàn tay của ai đó.
Quan Văn Cường vừa mới ngẩng đầu liền nghe thấy một tiếng “Ầm” vang lên.
Ngay sau đó, truyền đến tiếng ‘a’ khe khẽ của một người đàn ông.
Quan Văn Cường nhìn sang, thấy gương mặt điển trai của Hứa Bùi trắng nhợt, cùng với mu bàn tay ửng đỏ.
–
Nhan Thư cầm túi chườm đá, áy náy đặt lên mu bàn tay ửng đỏ của Hứa Bùi, bên tai là giọng nói trầm thấp của anh: “Sao em lại tránh?”
“Dạ?”
Hứa Bùi cụp mắt xuống: “Lúc nãy.”
Nhan Thư cúi đầu, cẩn thận chườm chỗ đau của anh: “Nếu em không tránh sẽ bị Quan Văn Cường phát hiện!”
Chỉ là không ngờ dùng quá nhiều sức, tay anh chưa kịp buông ra đã bị đập vào bàn.
Hứa Bùi lặng lẽ nói: “Phát hiện thì sao?”
Nhan Thư sửng sốt một chút.
Đúng nhỉ, phát hiện thì làm sao!
Trước kia không công khai quan hệ, chẳng qua vì bọn họ chỉ kết hôn mà thôi.
Nhưng bây giờ, bọn họ không chỉ là quan hệ kết hôn.
Mà là…
Mà là quan hệ thích nhau, dựa vào nhau, có thể nắm tay, ôm, thậm chí là không muốn buông tay.
Giọng nói trầm thấp của anh vang trên đỉnh đầu cô, mang theo một tia lạnh lẽo: “Không muốn người ta nhận ra chúng ta đến như vậy?”
Nhan Thư vội vàng giải thích: “Không phải không phải, là thói quen thôi mà! Em phản xạ có điều kiện như thế! Lần sau, lần sau em nhất định sẽ không tránh nữa!”
Hứa Bùi không nói nữa, chỉ thầm lặng nhìn cô.
Nhan Thư bị anh nhìn chằm chằm đến ná thở*: “Vậy không thì như này, bây giờ chúng ta nắm tay nhau đi ra ngoài?”
(*亚历山大: Alexander, theo tiếng lóng của Internet, nó cũng có thể có nghĩa là một người đang phải chịu rất nhiều áp lực.)
Tay Hứa Bùi đưa lên giữa không trung một chút, lười biếng từ chối: “Bị thương, không nắm được.”
Nhan Thư lúng túng ồ một tiếng.
Cũng đúng, sao thầy Hứa có thể chấp nhận lời đề nghị nhàm chán như vậy.
Cô chườm đá xong, xoay người, mới đi được hai bước, lại thấy anh đưa tay trái ra.
Anh vung tay lên, vòng qua cổ cô, rồi siết chặt cô trong lồng ngực mình.
Bàn tay gân cốt rõ ràng của người đàn ông lần xuống, một giây tiếp theo, bắt lấy mấy ngón tay nhỏ trắng mềm của cô, nắm trong lòng bàn tay.
Hứa Bùi dịu dàng nắm tay cô, cười nhẹ: “Nhưng tay này thì không bị thương.”
“Ồ, Bùi ca hồi bé trông như thế nào? Từ nhỏ đã rất lợi hại sao?”
“…”
Nhan Thư vừa đến phòng làm việc một cái, chân còn đứng chưa vững, liền bị mấy cậu nam sinh trong phòng làm việc kéo đi hỏi hết thứ này đến thứ khác.
Đối với thời thơ ấu của thiên tài, bọn họ vô cùng vô cùng tò mò!
Trước kia không dám hỏi Bùi ca, giờ vất vả lắm mới tóm được Nhan Thư, phải hỏi đến cùng mới được.
Chính Bùi ca tuyên bố cô ấy là thanh mai trúc mã đó!
Mọi người đang bàn tán xôn xao, Quan Văn Cường không cam tâm bị bỏ lại phía sau, dùng thân hình to lớn của mình chen vào cuộc nói chuyện: “Nhan Thư, nói nghe một chút, khi còn bé Bùi ca đã giỏi đến mức nào?”
“Đại khái là…” Nhan Thư liếc mắt thấy cuốn sách dày cộp trong tay cậu, “Bảy tuổi đã học xong cuốn sách anh đang cầm trong tay.”
Quan Văn Cường: “…”
“Cường ca, vậy là không ổn rồi. Chỉ là đặt câu hỏi thôi, làm thế nào lại rước nhục vào mình thế?”
“…”
Mọi người cười khúc khích, Nhan Thư cũng cười theo, nhưng lại nghe thấy sau lưng có một giọng nói lạnh lùng: “Nhan Thư.”
Nhan Thư quay đầu lại.
Hứa Bùi dựa lưng vào cửa, trên tay cầm một ly nước ép, một tay cởi khăn quàng cổ, cài lên mắc áo ở cửa rồi bước vào.
Đặt ly nước trên mặt bàn, hất cằm về phía Nhan Thư, “Lại đây.”
Nhan Thư hơi bối rối: “Đi qua làm gì?”
Hứa Bùi ngồi ở mép bàn, cầm một cây bút, đưa lên giữa không trung: “Vào học.”
Lúc này mọi người trong phòng làm việc thu lại tiếng cười, giả vờ bận rộn đi tới đi lui, nhưng tầm mắt vẫn như có như không vẫn lia về phía hai người họ.
Nhan Thư cười híp mắt vâng một tiếng, nhanh nhẹn chạy tới, chìa tay.
Lúc cầm lấy bút, cô duỗi ngón trỏ ra, to gan gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh, còn âm thầm nháy mắt với anh một cái.
Hứa Bùi cúi đầu xuống, tránh ánh mắt giảo hoạt của cô gái nhỏ.
Lòng bàn tay ngứa ngáy, nhưng trên mặt không một dao động.
Anh để quyển “Toán học rời rạc và ứng dụng của nó” lên trên bàn, mở ra xem, vẻ mặt vẫn như không: “Hôm nay học chương ba, Toán học Suy ra, Quy nạp và Đệ quy…”
Nhan Thư lập tức như cái bánh ỉu.
Đây là cuộc sống hôn nhân sau khi tỏ tình à.
Chẳng thú vị gì cả.
Cũng không biết nháy mắt lại với cô một cái!
Cô nói thầm trong lòng, sau đó bị thầy Hứa gõ bàn: “Tập trung.”
Nhan Thư “ồ” một tiếng, lên dây cót, nghiêng đầu nhìn về phía sách vở.
Hai người ngồi cạnh nhau, sách vở ở giữa bọn họ, người Nhan Thư mới nhích qua gần anh một chút, nhưng bàn tay trái dưới ngăn bàn đã dần ấm lên.
Nhan Thư kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh không nhìn cô lấy một cái, chỉ cụp mi mắt như không có chuyện gì xảy ra, nhìn về phía trang sách, giọng nói bình đạm không gợn sóng: “Vì một tập hợp không rỗng phân biệt sẽ xác định mối quan hệ tương đương trên tập hợp này…”
Những ngón tay dưới ngăn bàn trườn dọc theo đốt ngón tay trắng nõn mảnh mai của cô đi lên từng chút từng chút.
Sau đó, nhẹ nhàng xuyên qua kẽ tay của cô, đan chặt vào.
Nhan Thư: “!!!”
“Số lượng quan hệ tương đương trên một tập hợp hữu hạn bằng với số lượng phân chia trong tập hợp…” Giọng nói trầm thấp của anh vẫn chầm chậm vang lên bên tai, “Hiểu không?”
Lúc này trong đầu Nhan Thư đều là hình ảnh tay hai người đan vào nhau, hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của anh.
Hứa Bùi nhéo mu bàn tay của cô một cái, nói nhỏ: “Hử?”
Nhan Thư im lặng, nắm lại tay anh.
Từ lúc anh dạy cách nắm tay chính xác, trải qua vài lần luyện tập, bây giờ cô nắm tay, đã đạt đến trình độ thuần thục.
Nhan Thư cong môi cười, bắt chước anh, gật gật đầu: “Hiểu.”
–
Tiểu Lục Tử bận làm việc với máy tính một lúc, vừa duỗi người, vô thức ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang bàn học bên kia.
Sửng sốt một chút.
Bàn học bên kia, Bùi ca với Nhan Thư đang ngồi ngay ngắn, nét mặt nghiêm túc, nghiêm trang đạo mạo, có thể nói là trông như phiên bản tiêu chuẩn của một thầy giáo tốt và một học sinh ngoan.
Nhưng không biết có phải do ảo giác hay không, nhìn đi nhìn lại cậu vẫn thấy giữa hai người, có một cảm giác mờ ám không thể giải thích được.
Rốt cuộc vấn đề ở đâu chứ?
Tiểu Lục Tử suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Không đúng, tại sao Bùi ca lại đang dùng tay trái viết chữ?
Tiểu Lục Tử thận trọng nhìn sang, không ngờ tầm mắt lại bị một thân hình to lớn che mất.
–
Quan Văn Cường ngồi vào vị trí đối diện với Hứa Bùi, bắt đầu gào khóc thảm thiết: “Bùi ca cứu mạng, cậu nhìn mô hình kĩ thuật số của tôi với, nó có vấn đề ở đâu vậy! Sao tôi không mở rộng được!”
Hứa Bùi liếc nhìn câu, khép mấy ngón tay lại, ngoắc ngoắc.
Quan Văn Cường liền hiểu ý, cậu chuyển máy tính đến trước mặt Hứa Bùi: “Chỗ này, Bùi ca.”
Trong khi nói chuyện, người cậu nghiêng về phía trước.
Trong lòng Nhan Thư hơi căng thẳng.
May mắn là máy tính cách Quan Văn Cường không xa, từ góc độ hiện tại của cậu, căn bản không thấy được hai bàn tay đang nắm chặt dưới bàn.
Hứa Bùi bình thản vuốt ve mu bàn tay của cô, tầm mắt lướt qua màn hình máy tính: “Chỗ này cần tính toán sự giãn nở và co lại của các cơ cấu truyền động khác nhau tại mặt tiếp xúc…”
Anh vừa chậm rãi nói, vừa giơ tay trái lên rồi gõ số liệu tiếp theo.
Ở dưới bàn, ngón cái tay phải vuốt ve mu bàn tay bé nhỏ mịn màng hai lần như đang đùa nghịch.
Quan Văn Cường nhìn chằm chằm vào màn hình, lát sau con ngươi dần mở lớn, cảm thán:
“Má nó, ra là thế!”
“Trâu bò trâu bò!”
“Đỉnh quá Bùi ca!”
Cậu nói rất nhiều, nhưng vốn từ ngữ lại ít đến đáng thương, Hứa Bùi nghe không ngừng lắc đầu, trực tiếp nói: “Còn có việc gì không?”
Quan Văn Cường giơ tay: “Có!”
“Ừ?”
Quan Văn Cường khiêm tốn hỏi: “Bùi ca, sao hôm nay cậu lại dùng tay trái đánh máy vậy!”
Ánh mắt Hứa Bùi chậm rãi đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái bên cạnh, rồi mới nhẹ nhàng nói: “Bởi vì tay phải có việc quan trọng hơn phải làm.”
Nhan Thư: “…”
Tim cô đập nhanh hai phần, bị cái nắm tay của anh làm sốt ruột, cô cướp lời Quan Văn Cường trước khi cậu muốn hỏi nữa: “Còn có thể vì sao! Không phải là đề này quá đơn giản, Hứa thần dùng tay trái thôi cũng có thể giải ra!”
Quan Văn Cường cảm giác chỉ số thông minh của mình một lần nữa bị làm nhục: “…”
Làm phiền rồi!
Quan Văn Cường khóc trong lòng, ủ rũ đứng dậy ôm máy tính về chỗ, nhưng lại không cẩn thận khiến vạt áo quét qua bút máy trên mặt bàn.
“Lạch cạch” một tiếng, bút máy rơi xuống đất.
Cậu vội vàng đặt máy tính xuống, cúi người nhặt bút.
Trong tầm mắt của Nhan Thư.
Quan Văn Cường ngồi xổm xuống, nhặt bút máy, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên.
Nếu như tầm mắt nhìn lên một chút nữa.
Như vậy…
Thâm tâm Nhan Thư có chút sốt ruột, bàn tay đang nắm dưới bàn run lên một cái.
Trước khi bộ não kịp phản ứng, cô nhanh chóng nhấc tay, cố gắng vung ra khỏi bàn tay của ai đó.
Quan Văn Cường vừa mới ngẩng đầu liền nghe thấy một tiếng “Ầm” vang lên.
Ngay sau đó, truyền đến tiếng ‘a’ khe khẽ của một người đàn ông.
Quan Văn Cường nhìn sang, thấy gương mặt điển trai của Hứa Bùi trắng nhợt, cùng với mu bàn tay ửng đỏ.
–
Nhan Thư cầm túi chườm đá, áy náy đặt lên mu bàn tay ửng đỏ của Hứa Bùi, bên tai là giọng nói trầm thấp của anh: “Sao em lại tránh?”
“Dạ?”
Hứa Bùi cụp mắt xuống: “Lúc nãy.”
Nhan Thư cúi đầu, cẩn thận chườm chỗ đau của anh: “Nếu em không tránh sẽ bị Quan Văn Cường phát hiện!”
Chỉ là không ngờ dùng quá nhiều sức, tay anh chưa kịp buông ra đã bị đập vào bàn.
Hứa Bùi lặng lẽ nói: “Phát hiện thì sao?”
Nhan Thư sửng sốt một chút.
Đúng nhỉ, phát hiện thì làm sao!
Trước kia không công khai quan hệ, chẳng qua vì bọn họ chỉ kết hôn mà thôi.
Nhưng bây giờ, bọn họ không chỉ là quan hệ kết hôn.
Mà là…
Mà là quan hệ thích nhau, dựa vào nhau, có thể nắm tay, ôm, thậm chí là không muốn buông tay.
Giọng nói trầm thấp của anh vang trên đỉnh đầu cô, mang theo một tia lạnh lẽo: “Không muốn người ta nhận ra chúng ta đến như vậy?”
Nhan Thư vội vàng giải thích: “Không phải không phải, là thói quen thôi mà! Em phản xạ có điều kiện như thế! Lần sau, lần sau em nhất định sẽ không tránh nữa!”
Hứa Bùi không nói nữa, chỉ thầm lặng nhìn cô.
Nhan Thư bị anh nhìn chằm chằm đến ná thở*: “Vậy không thì như này, bây giờ chúng ta nắm tay nhau đi ra ngoài?”
(*亚历山大: Alexander, theo tiếng lóng của Internet, nó cũng có thể có nghĩa là một người đang phải chịu rất nhiều áp lực.)
Tay Hứa Bùi đưa lên giữa không trung một chút, lười biếng từ chối: “Bị thương, không nắm được.”
Nhan Thư lúng túng ồ một tiếng.
Cũng đúng, sao thầy Hứa có thể chấp nhận lời đề nghị nhàm chán như vậy.
Cô chườm đá xong, xoay người, mới đi được hai bước, lại thấy anh đưa tay trái ra.
Anh vung tay lên, vòng qua cổ cô, rồi siết chặt cô trong lồng ngực mình.
Bàn tay gân cốt rõ ràng của người đàn ông lần xuống, một giây tiếp theo, bắt lấy mấy ngón tay nhỏ trắng mềm của cô, nắm trong lòng bàn tay.
Hứa Bùi dịu dàng nắm tay cô, cười nhẹ: “Nhưng tay này thì không bị thương.”
/73
|