“Nói tớ nghe, cậu lại không bình thường chỗ nào?” Vưu Giai bưng ly cà phê, nhấp một ngụm rồi nhìn cô gái đối diện.
Nhan Thư khó khăn thở một hơi rồi nói: “Không phải, Hứa Bùi mới là người bất thường.”
Cô đang muốn thử lòng anh, còn chưa kịp hành động nhưng cô cảm thấy mình đã có câu trả lời rồi.
Vưu Giai cảm thấy hứng thú hơn: “Anh ấy bất thường chỗ nào?”
Nhan Thư trầm mặc vài giây: “Tớ thấy hình như anh ấy…”
“Hình như cái gì? Sao cậu cứ ấp a ấp úng thế, tớ gấp muốn chết rồi đây này!”
“… Hình như anh ấy cũng có tình cảm với tớ.”
Sau khi nói ra suy đoán này, Nhan Thư lại kể với Vưu Giai những chuyện xảy ra gần đây.
Vưu Giai chết đứng: “Anh ấy cho cậu vân tay mở két sắt, còn đưa cả chìa khóa dự phòng cho cậu?”
Nhan Thư gật đầu.
Vưu Giai cảm thán nói: “Anh ấy đúng là giao tài sản và tính mạng cho cậu luôn rồi!”
Vưu Giai nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt nghiêm túc: “Tớ nói thật đấy Nhan Nhan à, Hứa Bùi không phải là một tên nghèo khổ mà trái lại kể cả địa vị gia đình hay bản thân của anh ấy đều hơn người, anh ấy có thể làm đến như vậy chẳng lẽ còn chuyện gì chưa rõ ràng sao?”
Nhan Thư luống cuống: “Lẽ nào anh ấy cũng, thích tớ?”
“Ở đây không chỉ có thích, rõ ràng là yêu thảm luôn rồi!”
Nhan Thư suýt chút nữa thì bị sặc: “… Người chị em, cậu đừng khoa trương như vậy được không?”
Đúng là, Hứa Bùi rất tốt với cô.
Nhưng cô không thể xác định là anh muốn đối tốt với cô hay chỉ vì cô là vợ của anh nên anh mới đối tốt với cô vì trách nhiệm.
Những lời cô vừa nói, Vưu Giai cũng không hề để ý, cô nàng nói tiếp: “Vậy cậu phải đi hỏi anh ấy rồi! Hỏi anh ấy rằng anh ấy có thích cậu hay không.”
Nhan Thư do dự nói: “Không ổn lắm?”
Vưu Giai hơi kỳ quái: “Có gì mà không ổn! Muốn biết thì phải hỏi, đây không phải là nguyên tắc cậu vẫn luôn dùng sao? Trước kia cũng vì cậu thẳng tính, còn cãi lộn với ba cậu cơ mà, sao bây giờ một câu cũng không dám hỏi?”
Vưu Giai nhìn Nhan Thư rồi lắc đầu, chậc chậc hai tiếng: “Quả nhiên, tình yêu khiến con người ta sợ hãi mà.”
Nhan Thư là kiểu người đặc biệt không chịu được phép khích tướng: “Ai nói tớ sợ?”
“Vậy thì cậu đi hỏi đi nha!”
“…”
Nhan Thư hít sâu một hơi: “Hỏi thì hỏi.”
Cô lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Hứa Bùi: [Lát nữa có rảnh không, có chuyện cần nói với anh.]
Vừa đặt điện thoại xuống, đầu dây bên kia liền gọi điện đến.
Vừa bấm nhận cô liền nghe thấy những tạp âm bên đầu dây của anh, Nhan Thư hoảng hốt khi nghe được giọng Quan Văn Cường đang phân tích, không đầy một giây sau đã yên tĩnh lại.
Âm thanh phát ra ở đầu dây bên kia như bị ngưng đọng trong chốc lát.
Giọng nói Hứa Bùi rất nhẹ, dường như còn cười cười: “Có chuyện gì thế? Bây giờ anh đang rảnh.”
Quan Văn Cường kế bên anh đang che miệng với vẻ mặt hỏi chấm cùng mọi người ngơ ngác nhìn nhau trên bàn hội nghị.
Bây giờ đang rảnh???
Bùi ca bận đến nỗi chỉ hận không có thêm một cái đầu, con mẹ nó như vậy gọi là rảnh rỗi???
Nhan Thư ở đầu dây bên kia bỗng dừng lại: “Nói qua điện thoại không tiện, nếu anh có thời gian thì chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”
Hứa Bùi nhíu mày: “Hệ trọng như vậy sao? Được, vậy trưa nay cùng nhau ăn cơm.”
Nhan Thư: “Buổi trưa không được rồi, chị họ của tôi kết hôn, tôi phải tham dự hôn lễ của chị ấy, buổi chiều được không?”
“Gửi địa chỉ cho anh.”
“Hả?”
Hứa Bùi gạt những người đang ngạc nhiên sang một bên, từ tốn nói: “Buổi chiều anh rảnh, sẽ đón em.”
Anh đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Ánh mắt dừng lại trên dây cột tóc hoa hướng dương nhỏ một giây, nhẹ nhàng cười nói: “Một giờ được không?”
–
Hôn lễ của Thư Ninh diễn ra ở một nhà hàng năm sao phía Đông thành phố.
Hôm nay Vưu Giai không bận, trực tiếp lấy xe chuẩn bị đưa cô đi.
Lúc cô nàng nổ máy thì Nhan Thư đang tết tóc trên ghế phụ.
Vưu Giai khó hiểu nhìn cô: “Tạo hình của cậu đẹp lắm rồi, cậu còn tết lại làm gì?”
Nhan Thư gỡ vài sợi tóc của mình xuống, thản nhiên đáp: “Tết tượng trưng.”
Tay của Nhan Thư vuốt tóc về phía sau, chạm vào hoa hướng dương nhỏ trên dây chun, cong mắt cười.
Hình như hôm nay Hứa Bùi có đeo hoa hướng dương nhỏ thì phải?
Đi được nửa đường thì WeChat vang lên.
Nhan Thư lôi điện thoại ra, là Điền Tư Điềm.
Điền Tư Điềm: [Aaaaa tức chết mất thôi!]
Nhan Thư nhắn vài cái: [?]
Điền Tư Điềm: [Mẹ nó, lại có người kiếm chuyện trên diễn đàn kìa!]
Cô nàng nhanh chóng gửi đường link qua.
Nhan Thư ấn vào.
Trang chủ không có thứ gì, chỉ có duy nhất một video.
Nhan Thư nhìn thoáng qua cô đã nhận ra, đây chính là video ăn thịt nướng hôm trước.
Trong video có hai người một nam một nữ, video dài khoảng 1 phút, có thể thấy rõ ràng cô gái với gương mặt tươi cười đang bận rộn gắp thức ăn cho chàng trai, thái độ phải dùng đến hai chữ ‘ân cần’ để miêu tả.
Lúc đầu nhìn không được rõ mặt của hai người, nhưng lúc sau nhờ ánh sáng của lửa mới thấy rõ được gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người của cô gái cùng với chàng trai lạnh lùng đang ngồi bên cạnh.
Cả hai người đều là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, cộng thêm chuyện xôn xôn xao xao trước kia, vì vậy video vừa tung ra đã thu hút được nhiều lượt xem và bình luận, bài viết nhanh chóng được đưa lên HOT.
[Sợ thật đấy, hoa khôi không biết xấu hổ sao? Sắp dán lên người Hứa thần rồi!]
[Trước kia tôi còn tưởng là do một đàn chị nào đó giở trò với cô ta, còn nói đỡ cho hoa khôi, không ngờ cô ta quấn lấy Hứa thần thật, móa nó!]
[Tôi chỉ xem nó như một trò hề mà thôi hahaha, Hứa thần nhìn cũng chẳng có vẻ thoải mái khi thấy cô ta, nếu không phải vì được dạy đỗ tốt, tôi cá là anh ấy sẽ phải lật bàn tại chỗ.]
[Ờmmm chắc chỉ có mình tôi nghĩ CP của họ rất đẹp thôi nhỉ? Có thể là bọn họ đang yêu rồi chăng?]
[Não của lầu trên sao không đem đi quyên góp luôn đi, còn nói yêu đương? Sao bà không nói hai người bọn họ đã kết hôn rồi luôn đi haha.]
[…]
Nhan Thư chẳng hề để ý đến những bình luận, vô cùng nhàm chán, cô còn tưởng là mình sẽ được xem chuyện vui gì chứ.
Cuối cùng cô vẫn bấm tim cho bình luận cuối cùng.
Một lát sau đã đến khách sạn.
Lúc nhỏ Thư Ninh vẫn muốn làm hôn lễ trên thảm cỏ, hôn lễ lần này của cô ấy cũng được bố trí tại tầng cao nhất của khách sạn như ý nguyện.
Lúc Nhan Thư đến vẫn còn rất sớm, Thư Ninh đang ngồi trước bàn trang điểm dành cho cô dâu, thợ trang điểm đang make up cho cô ấy.
Thư Ninh vừa thấy người tới lập tức hô lên: “Kiều Kiều, bên này.”
Thợ trang điểm vội vàng giữ lại cằm của cô: “Bé cưng à, đừng nhúc nhích.”
Nhan Thư cười nhẹ bước tới: “Lát nữa ném hoa kiểu gì cũng có người khóc.”
“Có khi lại tốt, dù sao thì lát nữa kiểu gì cũng sẽ khóc, cùng nhau cùng nhau.” Thư Ninh huyên thuyên.
Nhan Thư không load kịp: “Tại sao phải chờ lát nữa mới khóc?”
Thư Ninh nhìn thấu lòng cô: “Đến khi em làm hôn lễ sẽ biết, hôm qua diễn tập suýt chút nữa là chị khóc rồi.”
Nhan Thư bật cười: “Nước mắt của em cũng có giá lắm đấy, sao có thể nói khóc là khóc được.”
“Em cũng nên kết hôn đi rồi nói sau.” Thư Ninh nhịn không nổi cảm thán, “Nhưng bộ dạng này của em cũng không biết khi nào mới nguyện ý kết hôn đây.”
“Không đúng, em kết hôn rồi.” Nhan Thư nửa đùa nửa thật.
“Em thôi đi.”
Hai người dỗi nhau vài câu, bỗng dưng có người đi vào gọi cô dâu ra tiếp khách, Thư Ninh nghĩ Nhan Thư và bố của em ấy đang căng thẳng, cô cũng không muốn hành xử qua loa với người thân trong nhà, để con bé ở đây một mình thì rất lúng túng nên Thư Ninh liền kéo tay Nhan Thư: “Kiều Kiều, em đi cùng chị.”
Hai người đi đến phòng khách, Thư Ninh quan tâm ân cần nhắc nhở: “Em với ba em vẫn còn xích mích sao?”
Nhan Thư không nặng không nhẹ vâng một tiếng, không nhìn ra biểu tình ưu sầu gì.
Thư Ninh thở dài: “Suýt chút nữa thì, cha con nào có thù một đêm?”
Nhan Thư không nói lời nào.
Thư Ninh tiếp tục khuyên bảo cô: “Ba của em đối đãi với hai mẹ con kia đúng là quá tốt rồi, nhưng em mới là con gái ruột của ông ấy, ông ấy có thể đối xử với người khác tốt hơn với em sao?”
Bước chân của Nhan Thư bỗng khựng lại.
Cô cúi mặt xuống, hàng mi run rẩy, đôi môi khẽ động nhưng không nói được lời nào.
Một giây sau, Thư Ninh nắm tay áo cô.
Thư Ninh nhíu mày: “Mặt trời mọc lên từ phía Tây à? Sao bọn họ đến sớm vậy!”
Nhan Thư theo tầm mắt của chị họ nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy hai mẹ con Chung Diễm và Thư Nhu Nhi đang chuyện trò ở phòng khách.
Thư Ninh khó hiểu.
Các cô từ trẻ con đến người lớn đều nghiêng về Nhan Thư, đối với hai mẹ con kia cũng chỉ ngoài mặt mà thôi.
Thật không ngờ rằng bọn họ đến sớm như vậy.
Lúc này, xung quanh hai mẹ con bị một vòng người như chúng tinh phủng nguyệt* vây lấy, cũng chẳng biết Chung Diễm nói câu gì mà vẻ mặt của mọi người trông có vẻ rất ngưỡng mộ, sau đó nâng ly lên chen nhau mời rượu hai người họ.
(Chúng tinh phủng nguyệt*: thành ngữ TQ, ý chỉ được mọi người vây quanh ủng hộ và tôn trọng.)
Ngay lúc đó, có một giọng nữ chen vào: “Con nhìn mẹ con kia xem, làm ra biết bao nhiêu là chuyện! Con chỉ cần học hỏi nửa phần cách dỗ người của mẹ con họ thì bố con con cũng đâu đến nỗi như hôm nay.”
Nhan Thư đưa mắt qua bên đó nhìn, cười cười: “Thím à, ngày vui của chị họ mà nói những câu gây mất hứng đó làm gì vậy?”
“Con nghĩ thím thích nhắc đến bọn họ?” Mẹ của Thư Ninh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Nhan Thư rồi nhíu mày: “Chẳng phải là mẹ con ai kia cứ như đôi khổng tước, một ngày không xòe đuôi là khó chịu, người khác không biết còn tưởng là bà ta gả con gái đi ấy.”
Thư Ninh trông có vẻ suy tư: “Hôm nay họ trông có vẻ phách lối như vậy, có chuyện tốt gì sao?”
Mẹ Thư Ninh thở dài hơi có vẻ ghen tỵ cảm thán: “Có thể không phải chuyện tốt à, còn là chuyện cực kỳ tốt ấy chứ. Nghe nói Thư Nhu Nhi được chọn làm con dâu nhà họ Hứa, sau này sẽ làm thiếu phu nhân nhà giàu.”
Bà nhớ lại, không cam lòng khẽ cắn môi nói: “Ninh Ninh, mẹ biết từ nhỏ con đã không hợp với Thư Nhu Nhi, nhưng chồng con vẫn đang làm ở tập đoàn Ngôn Ngọ, sau này không chừng còn phải dựa dẫm vào mẹ con họ. Con hãy kiềm chế tính tình nóng nảy của mình, đợi mẹ rồi chúng ta cùng đi mời họ một ly, nghe chưa?”
“Tại sao!”
“Tại vì nó được Hứa gia chọn.”
Nhan Thư bị hai mẹ con Thư Ninh làm cho mù mờ, càng nghe cô càng cảm thấy sai sai: “Hứa gia nào cơ?”
Nhan Thư khó khăn thở một hơi rồi nói: “Không phải, Hứa Bùi mới là người bất thường.”
Cô đang muốn thử lòng anh, còn chưa kịp hành động nhưng cô cảm thấy mình đã có câu trả lời rồi.
Vưu Giai cảm thấy hứng thú hơn: “Anh ấy bất thường chỗ nào?”
Nhan Thư trầm mặc vài giây: “Tớ thấy hình như anh ấy…”
“Hình như cái gì? Sao cậu cứ ấp a ấp úng thế, tớ gấp muốn chết rồi đây này!”
“… Hình như anh ấy cũng có tình cảm với tớ.”
Sau khi nói ra suy đoán này, Nhan Thư lại kể với Vưu Giai những chuyện xảy ra gần đây.
Vưu Giai chết đứng: “Anh ấy cho cậu vân tay mở két sắt, còn đưa cả chìa khóa dự phòng cho cậu?”
Nhan Thư gật đầu.
Vưu Giai cảm thán nói: “Anh ấy đúng là giao tài sản và tính mạng cho cậu luôn rồi!”
Vưu Giai nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt nghiêm túc: “Tớ nói thật đấy Nhan Nhan à, Hứa Bùi không phải là một tên nghèo khổ mà trái lại kể cả địa vị gia đình hay bản thân của anh ấy đều hơn người, anh ấy có thể làm đến như vậy chẳng lẽ còn chuyện gì chưa rõ ràng sao?”
Nhan Thư luống cuống: “Lẽ nào anh ấy cũng, thích tớ?”
“Ở đây không chỉ có thích, rõ ràng là yêu thảm luôn rồi!”
Nhan Thư suýt chút nữa thì bị sặc: “… Người chị em, cậu đừng khoa trương như vậy được không?”
Đúng là, Hứa Bùi rất tốt với cô.
Nhưng cô không thể xác định là anh muốn đối tốt với cô hay chỉ vì cô là vợ của anh nên anh mới đối tốt với cô vì trách nhiệm.
Những lời cô vừa nói, Vưu Giai cũng không hề để ý, cô nàng nói tiếp: “Vậy cậu phải đi hỏi anh ấy rồi! Hỏi anh ấy rằng anh ấy có thích cậu hay không.”
Nhan Thư do dự nói: “Không ổn lắm?”
Vưu Giai hơi kỳ quái: “Có gì mà không ổn! Muốn biết thì phải hỏi, đây không phải là nguyên tắc cậu vẫn luôn dùng sao? Trước kia cũng vì cậu thẳng tính, còn cãi lộn với ba cậu cơ mà, sao bây giờ một câu cũng không dám hỏi?”
Vưu Giai nhìn Nhan Thư rồi lắc đầu, chậc chậc hai tiếng: “Quả nhiên, tình yêu khiến con người ta sợ hãi mà.”
Nhan Thư là kiểu người đặc biệt không chịu được phép khích tướng: “Ai nói tớ sợ?”
“Vậy thì cậu đi hỏi đi nha!”
“…”
Nhan Thư hít sâu một hơi: “Hỏi thì hỏi.”
Cô lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Hứa Bùi: [Lát nữa có rảnh không, có chuyện cần nói với anh.]
Vừa đặt điện thoại xuống, đầu dây bên kia liền gọi điện đến.
Vừa bấm nhận cô liền nghe thấy những tạp âm bên đầu dây của anh, Nhan Thư hoảng hốt khi nghe được giọng Quan Văn Cường đang phân tích, không đầy một giây sau đã yên tĩnh lại.
Âm thanh phát ra ở đầu dây bên kia như bị ngưng đọng trong chốc lát.
Giọng nói Hứa Bùi rất nhẹ, dường như còn cười cười: “Có chuyện gì thế? Bây giờ anh đang rảnh.”
Quan Văn Cường kế bên anh đang che miệng với vẻ mặt hỏi chấm cùng mọi người ngơ ngác nhìn nhau trên bàn hội nghị.
Bây giờ đang rảnh???
Bùi ca bận đến nỗi chỉ hận không có thêm một cái đầu, con mẹ nó như vậy gọi là rảnh rỗi???
Nhan Thư ở đầu dây bên kia bỗng dừng lại: “Nói qua điện thoại không tiện, nếu anh có thời gian thì chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”
Hứa Bùi nhíu mày: “Hệ trọng như vậy sao? Được, vậy trưa nay cùng nhau ăn cơm.”
Nhan Thư: “Buổi trưa không được rồi, chị họ của tôi kết hôn, tôi phải tham dự hôn lễ của chị ấy, buổi chiều được không?”
“Gửi địa chỉ cho anh.”
“Hả?”
Hứa Bùi gạt những người đang ngạc nhiên sang một bên, từ tốn nói: “Buổi chiều anh rảnh, sẽ đón em.”
Anh đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Ánh mắt dừng lại trên dây cột tóc hoa hướng dương nhỏ một giây, nhẹ nhàng cười nói: “Một giờ được không?”
–
Hôn lễ của Thư Ninh diễn ra ở một nhà hàng năm sao phía Đông thành phố.
Hôm nay Vưu Giai không bận, trực tiếp lấy xe chuẩn bị đưa cô đi.
Lúc cô nàng nổ máy thì Nhan Thư đang tết tóc trên ghế phụ.
Vưu Giai khó hiểu nhìn cô: “Tạo hình của cậu đẹp lắm rồi, cậu còn tết lại làm gì?”
Nhan Thư gỡ vài sợi tóc của mình xuống, thản nhiên đáp: “Tết tượng trưng.”
Tay của Nhan Thư vuốt tóc về phía sau, chạm vào hoa hướng dương nhỏ trên dây chun, cong mắt cười.
Hình như hôm nay Hứa Bùi có đeo hoa hướng dương nhỏ thì phải?
Đi được nửa đường thì WeChat vang lên.
Nhan Thư lôi điện thoại ra, là Điền Tư Điềm.
Điền Tư Điềm: [Aaaaa tức chết mất thôi!]
Nhan Thư nhắn vài cái: [?]
Điền Tư Điềm: [Mẹ nó, lại có người kiếm chuyện trên diễn đàn kìa!]
Cô nàng nhanh chóng gửi đường link qua.
Nhan Thư ấn vào.
Trang chủ không có thứ gì, chỉ có duy nhất một video.
Nhan Thư nhìn thoáng qua cô đã nhận ra, đây chính là video ăn thịt nướng hôm trước.
Trong video có hai người một nam một nữ, video dài khoảng 1 phút, có thể thấy rõ ràng cô gái với gương mặt tươi cười đang bận rộn gắp thức ăn cho chàng trai, thái độ phải dùng đến hai chữ ‘ân cần’ để miêu tả.
Lúc đầu nhìn không được rõ mặt của hai người, nhưng lúc sau nhờ ánh sáng của lửa mới thấy rõ được gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người của cô gái cùng với chàng trai lạnh lùng đang ngồi bên cạnh.
Cả hai người đều là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, cộng thêm chuyện xôn xôn xao xao trước kia, vì vậy video vừa tung ra đã thu hút được nhiều lượt xem và bình luận, bài viết nhanh chóng được đưa lên HOT.
[Sợ thật đấy, hoa khôi không biết xấu hổ sao? Sắp dán lên người Hứa thần rồi!]
[Trước kia tôi còn tưởng là do một đàn chị nào đó giở trò với cô ta, còn nói đỡ cho hoa khôi, không ngờ cô ta quấn lấy Hứa thần thật, móa nó!]
[Tôi chỉ xem nó như một trò hề mà thôi hahaha, Hứa thần nhìn cũng chẳng có vẻ thoải mái khi thấy cô ta, nếu không phải vì được dạy đỗ tốt, tôi cá là anh ấy sẽ phải lật bàn tại chỗ.]
[Ờmmm chắc chỉ có mình tôi nghĩ CP của họ rất đẹp thôi nhỉ? Có thể là bọn họ đang yêu rồi chăng?]
[Não của lầu trên sao không đem đi quyên góp luôn đi, còn nói yêu đương? Sao bà không nói hai người bọn họ đã kết hôn rồi luôn đi haha.]
[…]
Nhan Thư chẳng hề để ý đến những bình luận, vô cùng nhàm chán, cô còn tưởng là mình sẽ được xem chuyện vui gì chứ.
Cuối cùng cô vẫn bấm tim cho bình luận cuối cùng.
Một lát sau đã đến khách sạn.
Lúc nhỏ Thư Ninh vẫn muốn làm hôn lễ trên thảm cỏ, hôn lễ lần này của cô ấy cũng được bố trí tại tầng cao nhất của khách sạn như ý nguyện.
Lúc Nhan Thư đến vẫn còn rất sớm, Thư Ninh đang ngồi trước bàn trang điểm dành cho cô dâu, thợ trang điểm đang make up cho cô ấy.
Thư Ninh vừa thấy người tới lập tức hô lên: “Kiều Kiều, bên này.”
Thợ trang điểm vội vàng giữ lại cằm của cô: “Bé cưng à, đừng nhúc nhích.”
Nhan Thư cười nhẹ bước tới: “Lát nữa ném hoa kiểu gì cũng có người khóc.”
“Có khi lại tốt, dù sao thì lát nữa kiểu gì cũng sẽ khóc, cùng nhau cùng nhau.” Thư Ninh huyên thuyên.
Nhan Thư không load kịp: “Tại sao phải chờ lát nữa mới khóc?”
Thư Ninh nhìn thấu lòng cô: “Đến khi em làm hôn lễ sẽ biết, hôm qua diễn tập suýt chút nữa là chị khóc rồi.”
Nhan Thư bật cười: “Nước mắt của em cũng có giá lắm đấy, sao có thể nói khóc là khóc được.”
“Em cũng nên kết hôn đi rồi nói sau.” Thư Ninh nhịn không nổi cảm thán, “Nhưng bộ dạng này của em cũng không biết khi nào mới nguyện ý kết hôn đây.”
“Không đúng, em kết hôn rồi.” Nhan Thư nửa đùa nửa thật.
“Em thôi đi.”
Hai người dỗi nhau vài câu, bỗng dưng có người đi vào gọi cô dâu ra tiếp khách, Thư Ninh nghĩ Nhan Thư và bố của em ấy đang căng thẳng, cô cũng không muốn hành xử qua loa với người thân trong nhà, để con bé ở đây một mình thì rất lúng túng nên Thư Ninh liền kéo tay Nhan Thư: “Kiều Kiều, em đi cùng chị.”
Hai người đi đến phòng khách, Thư Ninh quan tâm ân cần nhắc nhở: “Em với ba em vẫn còn xích mích sao?”
Nhan Thư không nặng không nhẹ vâng một tiếng, không nhìn ra biểu tình ưu sầu gì.
Thư Ninh thở dài: “Suýt chút nữa thì, cha con nào có thù một đêm?”
Nhan Thư không nói lời nào.
Thư Ninh tiếp tục khuyên bảo cô: “Ba của em đối đãi với hai mẹ con kia đúng là quá tốt rồi, nhưng em mới là con gái ruột của ông ấy, ông ấy có thể đối xử với người khác tốt hơn với em sao?”
Bước chân của Nhan Thư bỗng khựng lại.
Cô cúi mặt xuống, hàng mi run rẩy, đôi môi khẽ động nhưng không nói được lời nào.
Một giây sau, Thư Ninh nắm tay áo cô.
Thư Ninh nhíu mày: “Mặt trời mọc lên từ phía Tây à? Sao bọn họ đến sớm vậy!”
Nhan Thư theo tầm mắt của chị họ nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy hai mẹ con Chung Diễm và Thư Nhu Nhi đang chuyện trò ở phòng khách.
Thư Ninh khó hiểu.
Các cô từ trẻ con đến người lớn đều nghiêng về Nhan Thư, đối với hai mẹ con kia cũng chỉ ngoài mặt mà thôi.
Thật không ngờ rằng bọn họ đến sớm như vậy.
Lúc này, xung quanh hai mẹ con bị một vòng người như chúng tinh phủng nguyệt* vây lấy, cũng chẳng biết Chung Diễm nói câu gì mà vẻ mặt của mọi người trông có vẻ rất ngưỡng mộ, sau đó nâng ly lên chen nhau mời rượu hai người họ.
(Chúng tinh phủng nguyệt*: thành ngữ TQ, ý chỉ được mọi người vây quanh ủng hộ và tôn trọng.)
Ngay lúc đó, có một giọng nữ chen vào: “Con nhìn mẹ con kia xem, làm ra biết bao nhiêu là chuyện! Con chỉ cần học hỏi nửa phần cách dỗ người của mẹ con họ thì bố con con cũng đâu đến nỗi như hôm nay.”
Nhan Thư đưa mắt qua bên đó nhìn, cười cười: “Thím à, ngày vui của chị họ mà nói những câu gây mất hứng đó làm gì vậy?”
“Con nghĩ thím thích nhắc đến bọn họ?” Mẹ của Thư Ninh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Nhan Thư rồi nhíu mày: “Chẳng phải là mẹ con ai kia cứ như đôi khổng tước, một ngày không xòe đuôi là khó chịu, người khác không biết còn tưởng là bà ta gả con gái đi ấy.”
Thư Ninh trông có vẻ suy tư: “Hôm nay họ trông có vẻ phách lối như vậy, có chuyện tốt gì sao?”
Mẹ Thư Ninh thở dài hơi có vẻ ghen tỵ cảm thán: “Có thể không phải chuyện tốt à, còn là chuyện cực kỳ tốt ấy chứ. Nghe nói Thư Nhu Nhi được chọn làm con dâu nhà họ Hứa, sau này sẽ làm thiếu phu nhân nhà giàu.”
Bà nhớ lại, không cam lòng khẽ cắn môi nói: “Ninh Ninh, mẹ biết từ nhỏ con đã không hợp với Thư Nhu Nhi, nhưng chồng con vẫn đang làm ở tập đoàn Ngôn Ngọ, sau này không chừng còn phải dựa dẫm vào mẹ con họ. Con hãy kiềm chế tính tình nóng nảy của mình, đợi mẹ rồi chúng ta cùng đi mời họ một ly, nghe chưa?”
“Tại sao!”
“Tại vì nó được Hứa gia chọn.”
Nhan Thư bị hai mẹ con Thư Ninh làm cho mù mờ, càng nghe cô càng cảm thấy sai sai: “Hứa gia nào cơ?”
/73
|