Sau ba giờ bay, hai người thuận lợi đến sân bay quốc tế Thủ Đô Bắc Kinh.
Mộ Diễn Đình không đưa Thần Ngàn Ấm về Mộ gia, mà đưa cô đến một nhà riêng của anh.
Đó là một biệt thự ba tầng đơn giản so với những biệt thự khác của Mộ Diễn Đình, anh chưa từng sống ở đây, nhưng vì để thuận tiện cho việc học của Thần Ngàn Ấm chỉ có thể lựa chọn nơi này.
Xe mới tiến vào cửa, đã thấy hai người trung niên từ trong đi ra, lễ phép đứng chờ.
Bọn họ vừa xuống xe, hai người lập tức tiến tới, vừa đỡ lấy hành lý vừa chào hỏi: Thiếu gia, Thiếu phu nhân.
Ừ.
Mộ Diễn Đình nhàn nhạt gật đầu.
Thần Ngàn Ấm còn hơi giật mình, dù sao đây cũng là lần đầu tiên có người gọi cô là Thiếu phu nhân, nhất thời có chút không quen.
Mộ Diễn Đình vỗ nhẹ bả vai của cô giới thiệu: Đây là chú Lâm, còn đây là dì Thẩm.
Xin chào chú Lâm, dì Thẩm.
Rốt cục Thần Ngàn Ấm cũng lấy lại tinh thần, ngại ngùng mỉm cười.
Vợ chồng chú Lâm đã làm việc ở Mộ gia nhiều năm, Mộ Diễn Đình đặc biệt tin tưởng họ nên để họ đến chăm sóc Thần Ngàn Ấm.
Khi hai người nghe thiếu gia kết hôn, vui mừng suýt chút nữa mà khóc.
Nhìn Thần Ngàn Ấm, trên mặt dì Thẩm tươi cười, không ngừng khen ngợi: Thiếu phu nhân rất xinh đẹp, thiếu gia nhà chúng ta thực có mắt nhìn người.
Dì Thẩm quá khen. Thần Ngàn Ấm khẽ cười, bị khen có chút xấu hổ.
Vào nhà, chú Lâm dì Thẩm vội vàng đi cất hành lý, còn Mộ Diễn Đình thì đưa Thần Ngàn Ấm lên tầng ba.
Biệt thự tuy không lớn nhưng có đầy đủ tiện nghi, được trang trí ấm áp, vì vậy khi Mộ Diễn Đình hỏi cô có thích hay không cô liền không chút do dự trả lời.
Rất thích.
Vậy là tốt rồi, dù sao sau này cũng ở trường.
Mộ Diễn Đình lặng lẽ thở phào một hơi.
Anh thực sự rất ít khi đến nơi này, có thể thấy được cô hài lòng, anh cũng không cần lo lắng nữa.
_____
Gần tối, Mộ Diễn Đình ở trong phòng làm việc, nhận được điện thoại của Mộ Duệ Trạch.
Chú trở về Bắc Kinh rồi sao?
Trong điện thoại, Mộ Duệ Trạch vui vẻ nói.
Mộ Diễn Đình: Ừ, đã về.
Tối nay ông nội nói muốn cùng cả nhà dùng bữa, chú có về không?
Hắn thành thực đáp lại.
Chú có chút việc, sẽ không về. Mộ Diễn Đình không chút do dự từ chối.
Nếu như bình thường, anh sẽ không từ chối mà về nhà, nhưng hôm nay cô mới tới Bắc Kinh, anh không thể bỏ cô một mình.
Ông nội có việc muốn nói với chú ạ.
Mộ Duệ Trạch cũng không hy vọng.
Mộ Diễn Đình nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết ba muốn nói chuyện gì.
Anh khẽ liếm môi, đang định lên tiếng, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói khác, âm thanh tràn ngập cảnh cáo: Con đang ở Bắc Kinh, tối nay phải trở về nhà, nếu không, ba sẽ khiến con hối hận!
Là ba anh, Mộ Xuyến Hải.
Mộ Diễn Đình nhướn mày, suy nghĩ một lát: Được, tối con sẽ về.
Dứt lời, không đợi Mộ Xuyến Hải lên tiếng trả lời, anh liền tắt máy.
Tâm trạng vốn đang tốt hoàn toàn bị phá vỡ, Mộ Diễn Đình ném điện thoại sang một bên, ngồi ở trước bàn, khuôn mặt tuấn tú dần biến sắc.
Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
Mộ Diễn Đình ngẩng đầu: Vào đi.
Cánh cửa mở ra, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện: Cháu có làm phiền chú không?
Không có.
Lúc này, nhìn Thần Ngàn Ấm mọi buồn bực trong lòng anh đều tan biến, nhưng nghĩ đến lời uy hiếp của ba, tâm trạng lại đột nhiên trở nên nặng nề.
Mộ Diễn Đình không đưa Thần Ngàn Ấm về Mộ gia, mà đưa cô đến một nhà riêng của anh.
Đó là một biệt thự ba tầng đơn giản so với những biệt thự khác của Mộ Diễn Đình, anh chưa từng sống ở đây, nhưng vì để thuận tiện cho việc học của Thần Ngàn Ấm chỉ có thể lựa chọn nơi này.
Xe mới tiến vào cửa, đã thấy hai người trung niên từ trong đi ra, lễ phép đứng chờ.
Bọn họ vừa xuống xe, hai người lập tức tiến tới, vừa đỡ lấy hành lý vừa chào hỏi: Thiếu gia, Thiếu phu nhân.
Ừ.
Mộ Diễn Đình nhàn nhạt gật đầu.
Thần Ngàn Ấm còn hơi giật mình, dù sao đây cũng là lần đầu tiên có người gọi cô là Thiếu phu nhân, nhất thời có chút không quen.
Mộ Diễn Đình vỗ nhẹ bả vai của cô giới thiệu: Đây là chú Lâm, còn đây là dì Thẩm.
Xin chào chú Lâm, dì Thẩm.
Rốt cục Thần Ngàn Ấm cũng lấy lại tinh thần, ngại ngùng mỉm cười.
Vợ chồng chú Lâm đã làm việc ở Mộ gia nhiều năm, Mộ Diễn Đình đặc biệt tin tưởng họ nên để họ đến chăm sóc Thần Ngàn Ấm.
Khi hai người nghe thiếu gia kết hôn, vui mừng suýt chút nữa mà khóc.
Nhìn Thần Ngàn Ấm, trên mặt dì Thẩm tươi cười, không ngừng khen ngợi: Thiếu phu nhân rất xinh đẹp, thiếu gia nhà chúng ta thực có mắt nhìn người.
Dì Thẩm quá khen. Thần Ngàn Ấm khẽ cười, bị khen có chút xấu hổ.
Vào nhà, chú Lâm dì Thẩm vội vàng đi cất hành lý, còn Mộ Diễn Đình thì đưa Thần Ngàn Ấm lên tầng ba.
Biệt thự tuy không lớn nhưng có đầy đủ tiện nghi, được trang trí ấm áp, vì vậy khi Mộ Diễn Đình hỏi cô có thích hay không cô liền không chút do dự trả lời.
Rất thích.
Vậy là tốt rồi, dù sao sau này cũng ở trường.
Mộ Diễn Đình lặng lẽ thở phào một hơi.
Anh thực sự rất ít khi đến nơi này, có thể thấy được cô hài lòng, anh cũng không cần lo lắng nữa.
_____
Gần tối, Mộ Diễn Đình ở trong phòng làm việc, nhận được điện thoại của Mộ Duệ Trạch.
Chú trở về Bắc Kinh rồi sao?
Trong điện thoại, Mộ Duệ Trạch vui vẻ nói.
Mộ Diễn Đình: Ừ, đã về.
Tối nay ông nội nói muốn cùng cả nhà dùng bữa, chú có về không?
Hắn thành thực đáp lại.
Chú có chút việc, sẽ không về. Mộ Diễn Đình không chút do dự từ chối.
Nếu như bình thường, anh sẽ không từ chối mà về nhà, nhưng hôm nay cô mới tới Bắc Kinh, anh không thể bỏ cô một mình.
Ông nội có việc muốn nói với chú ạ.
Mộ Duệ Trạch cũng không hy vọng.
Mộ Diễn Đình nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết ba muốn nói chuyện gì.
Anh khẽ liếm môi, đang định lên tiếng, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói khác, âm thanh tràn ngập cảnh cáo: Con đang ở Bắc Kinh, tối nay phải trở về nhà, nếu không, ba sẽ khiến con hối hận!
Là ba anh, Mộ Xuyến Hải.
Mộ Diễn Đình nhướn mày, suy nghĩ một lát: Được, tối con sẽ về.
Dứt lời, không đợi Mộ Xuyến Hải lên tiếng trả lời, anh liền tắt máy.
Tâm trạng vốn đang tốt hoàn toàn bị phá vỡ, Mộ Diễn Đình ném điện thoại sang một bên, ngồi ở trước bàn, khuôn mặt tuấn tú dần biến sắc.
Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
Mộ Diễn Đình ngẩng đầu: Vào đi.
Cánh cửa mở ra, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện: Cháu có làm phiền chú không?
Không có.
Lúc này, nhìn Thần Ngàn Ấm mọi buồn bực trong lòng anh đều tan biến, nhưng nghĩ đến lời uy hiếp của ba, tâm trạng lại đột nhiên trở nên nặng nề.
/141
|