Edit: Diệp Lưu Cát
Điện thoại vừa quay số, Kiều Thư Vân lập tức nhấn tắt máy.
Không được, với thái độ ngông cuồng của Thần Ngàn Ấm, lúc này tìm đến chắc chắn sẽ không thuyết phục được cô ta, cô phải suy nghĩ cách để đối phó trước rồi mới có thể gọi điện.
Suy nghĩ đến điều này, Kiều Thư Vân bình tĩnh ngồi xuống ghế, khoảng nửa giờ sau, rốt cục cũng có cách.
Khi Kiều Thư Vân gọi, Thần Ngàn Ấm đang ở ban công vẽ tranh.
Di động vang lên, Thần Ngàn Ấm nhìn thấy dãy số lạ, tưởng có người quấy rối, quyết định không nghe.
Hành động này của Thần Ngàn Ấm khiến Kiều Thư Vân tức điên, nhưng cô vẫn phải cắn răng chịu đựng gọi lại.
Chuông điện thoại reo liên tục và không có dấu hiệu dừng lại, Thần Ngàn Ấm đành phải bắt máy: Alo, xin hỏi ai vậy?
Kiều Thư Vân vốn chán ghét Thần Ngàn Ấm, bây giờ nghe giọng trầm thấp của cô trong lòng càng khó chịu, nhưng để kế hoạch diễn ra suôn sẻ, Kiều Thư Vân ép mình lễ phép mỉm cười: Xin chào, cô có phải tiểu thư Thần Ngàn Ấm không ạ?
Vâng, là tôi đây.
Thần Ngàn Ấm trả lời.
Tôi là giám đốc thiết kế của công ty JR, Kiều Thư Vân.
Kiều Thư Vân tự giới thiệu, giọng nói không thể che dấu cảm giác ưu việt(*)
À, hóa ra là Kiều tổng.
Thần Ngàn Ấm suy nghĩ một chút, ánh mắt xẹt qua vài tia đề phòng: Có chuyện gì sao?
Kiều Thư Vân không đi thẳng vào vấn đề, thay vào đó đưa ra lời mời: Cô có thời gian không? Chúng ta ra ngoài uống cafe.
Uống cà phê?
Chồn chúc tết gà, chắc chắn không có lòng tốt.
Không đợi Thần Ngàn Ấm trả lời, Kiều Thư Vân lại nói: Tôi có chút chuyện muốn nói với cô, không biết có được không?
Thần Ngàn Ấm nghĩ rằng cô và Kiều Thư Vân không có chuyện gì tốt để nói, ngoại trừ...
Nghĩ tới chuyện này, đáy mắt Thần Ngàn Ấm hiện lên vài tia sáng, đi thẳng vào vấn đề hỏi: JR có liên quan đến việc của Thần gia, vì danh tiếng của công ty, chẳng lẽ Kiều tổng muốn tìm tôi để xin lỗi?
Kiều Thư Vân bị lời nói của cô làm cho tức tức giận đến khuôn mặt dần biến sắc, nhưng vẫn phải nhịn xuống, giả vờ mỉm cười: Đúng vậy, còn hy vọng Thần tiểu thư không để chuyện này trong lòng, chúng tôi cũng chỉ vì lời nói của Thần phu nhân mà đối với cô như vậy.
Được rồi, tôi sẽ không để bụng. Nhưng cafe thì không cần.
Thần Ngàn Ấm thẳng thắn trả lời, thực ra cô cũng không quan tâm chuyện này.
Kiều Thư Vân tiếp tục nói: Một khi đã như vậy, chúng ta nói chuyện qua điện thoại đi. Không biết Thần tiểu thư có hứng thú làm việc trong bộ phận thiết kế JR của chúng tôi không? Cô còn đang đi học, áp lực kinh tế cũng rất lớn, vì vậy tôi đã thảo luận với chủ tịch, có thể để cô làm việc bán thời gian, không cần lo lắng về tiền lương, hoàn toàn giống với nhân viên chính thức của công ty. Thần tiểu thư cảm thấy thế nào?
Lời nói của Kiều Thư Vân tràn đầy thành ý, nhưng Thần Ngàn Ấm cảm thấy có gì không đúng: Cảm ơn ý tốt của Kiều tổng, nhưng thực sự xin lỗi, kỳ sau tôi bận học, không có thời gian làm việc.
Người phụ nữ này, ngay từ cái nhìn đầu tiên Thần Ngàn Ấm đã không có thiện cảm, sau này cũng không nghĩ muốn tiếp xúc nhiều.
Không ngờ Thần Ngàn Ấm lại thẳng thắn từ chối, Kiều Thư Vân hung hăng xiết chặt di động, sắc mặt trở nên hung dữ đáng sợ, giọng kiềm chế mỉm cười: Thần tiểu thư, tôi thành thật xin lỗi vì đêm chung kết cuộc thi, nhưng xin cô đừng hành động theo cảm tình. Hãy xem cả A thị, thực sự không có công ty thiết kế trang sức nào có thể so sánh với JR, cơ hội rất ít, mong cô suy nghĩ lại một chút.
Hừ, người phụ nữ chết tiệt này càng không đồng ý, cô càng phải tìm cách khiến cô ta gật đầu.
Hơn nữa, sau chuyện này, nhiều công ty trang sức sẽ chú ý đến tài năng của Thần Ngàn Ấm, nếu cô không nhanh thuyết phục về sau chắc chắn không còn cơ hội.
___
Cảm giác ưu việt: cảm giác về sự ưu việt, tự cho mình hơn hẳn người khác.
Điện thoại vừa quay số, Kiều Thư Vân lập tức nhấn tắt máy.
Không được, với thái độ ngông cuồng của Thần Ngàn Ấm, lúc này tìm đến chắc chắn sẽ không thuyết phục được cô ta, cô phải suy nghĩ cách để đối phó trước rồi mới có thể gọi điện.
Suy nghĩ đến điều này, Kiều Thư Vân bình tĩnh ngồi xuống ghế, khoảng nửa giờ sau, rốt cục cũng có cách.
Khi Kiều Thư Vân gọi, Thần Ngàn Ấm đang ở ban công vẽ tranh.
Di động vang lên, Thần Ngàn Ấm nhìn thấy dãy số lạ, tưởng có người quấy rối, quyết định không nghe.
Hành động này của Thần Ngàn Ấm khiến Kiều Thư Vân tức điên, nhưng cô vẫn phải cắn răng chịu đựng gọi lại.
Chuông điện thoại reo liên tục và không có dấu hiệu dừng lại, Thần Ngàn Ấm đành phải bắt máy: Alo, xin hỏi ai vậy?
Kiều Thư Vân vốn chán ghét Thần Ngàn Ấm, bây giờ nghe giọng trầm thấp của cô trong lòng càng khó chịu, nhưng để kế hoạch diễn ra suôn sẻ, Kiều Thư Vân ép mình lễ phép mỉm cười: Xin chào, cô có phải tiểu thư Thần Ngàn Ấm không ạ?
Vâng, là tôi đây.
Thần Ngàn Ấm trả lời.
Tôi là giám đốc thiết kế của công ty JR, Kiều Thư Vân.
Kiều Thư Vân tự giới thiệu, giọng nói không thể che dấu cảm giác ưu việt(*)
À, hóa ra là Kiều tổng.
Thần Ngàn Ấm suy nghĩ một chút, ánh mắt xẹt qua vài tia đề phòng: Có chuyện gì sao?
Kiều Thư Vân không đi thẳng vào vấn đề, thay vào đó đưa ra lời mời: Cô có thời gian không? Chúng ta ra ngoài uống cafe.
Uống cà phê?
Chồn chúc tết gà, chắc chắn không có lòng tốt.
Không đợi Thần Ngàn Ấm trả lời, Kiều Thư Vân lại nói: Tôi có chút chuyện muốn nói với cô, không biết có được không?
Thần Ngàn Ấm nghĩ rằng cô và Kiều Thư Vân không có chuyện gì tốt để nói, ngoại trừ...
Nghĩ tới chuyện này, đáy mắt Thần Ngàn Ấm hiện lên vài tia sáng, đi thẳng vào vấn đề hỏi: JR có liên quan đến việc của Thần gia, vì danh tiếng của công ty, chẳng lẽ Kiều tổng muốn tìm tôi để xin lỗi?
Kiều Thư Vân bị lời nói của cô làm cho tức tức giận đến khuôn mặt dần biến sắc, nhưng vẫn phải nhịn xuống, giả vờ mỉm cười: Đúng vậy, còn hy vọng Thần tiểu thư không để chuyện này trong lòng, chúng tôi cũng chỉ vì lời nói của Thần phu nhân mà đối với cô như vậy.
Được rồi, tôi sẽ không để bụng. Nhưng cafe thì không cần.
Thần Ngàn Ấm thẳng thắn trả lời, thực ra cô cũng không quan tâm chuyện này.
Kiều Thư Vân tiếp tục nói: Một khi đã như vậy, chúng ta nói chuyện qua điện thoại đi. Không biết Thần tiểu thư có hứng thú làm việc trong bộ phận thiết kế JR của chúng tôi không? Cô còn đang đi học, áp lực kinh tế cũng rất lớn, vì vậy tôi đã thảo luận với chủ tịch, có thể để cô làm việc bán thời gian, không cần lo lắng về tiền lương, hoàn toàn giống với nhân viên chính thức của công ty. Thần tiểu thư cảm thấy thế nào?
Lời nói của Kiều Thư Vân tràn đầy thành ý, nhưng Thần Ngàn Ấm cảm thấy có gì không đúng: Cảm ơn ý tốt của Kiều tổng, nhưng thực sự xin lỗi, kỳ sau tôi bận học, không có thời gian làm việc.
Người phụ nữ này, ngay từ cái nhìn đầu tiên Thần Ngàn Ấm đã không có thiện cảm, sau này cũng không nghĩ muốn tiếp xúc nhiều.
Không ngờ Thần Ngàn Ấm lại thẳng thắn từ chối, Kiều Thư Vân hung hăng xiết chặt di động, sắc mặt trở nên hung dữ đáng sợ, giọng kiềm chế mỉm cười: Thần tiểu thư, tôi thành thật xin lỗi vì đêm chung kết cuộc thi, nhưng xin cô đừng hành động theo cảm tình. Hãy xem cả A thị, thực sự không có công ty thiết kế trang sức nào có thể so sánh với JR, cơ hội rất ít, mong cô suy nghĩ lại một chút.
Hừ, người phụ nữ chết tiệt này càng không đồng ý, cô càng phải tìm cách khiến cô ta gật đầu.
Hơn nữa, sau chuyện này, nhiều công ty trang sức sẽ chú ý đến tài năng của Thần Ngàn Ấm, nếu cô không nhanh thuyết phục về sau chắc chắn không còn cơ hội.
___
Cảm giác ưu việt: cảm giác về sự ưu việt, tự cho mình hơn hẳn người khác.
/141
|