Nhìn cô một ngụm rồi lại một ngụm uống chai nước bị bỏ thuốc, tim của Mộ Duệ Trạch đập nhanh, hơi thở nóng lên.
Mộ Uy nói đúng, chỉ cần cô trở thành người của hắn, sau này khiến cô thích hắn không phải chuyện khó. Cho nên, sau khi cô tỉnh lại có hận hắn, thì hắn cũng không từ bỏ ý định.
Thần Ngàn Ấm uống hết hơn nửa chai nước, chợt nghe giọng nói trầm ấm của Mộ Duệ Trạch: Đã tốt hơn chưa?
Ừ, tốt hơn nhiều, cảm ơn. Cô gật đầu, hai má có chút phiếm hồng.
Cô xoa hai má, không hiểu tại sao, cơ thể càng ngày càng nóng, như có lửa.
Tôi đưa em về.
Mộ Duệ Trạch đáy mắt phức tạp, liếc nhìn rồi đứng lên.
Thần Ngàn Ấm lấy tay lau mồ hôi trên trán, nhìn hắn lắc đầu: Không cần, tôi sẽ bắt taxi về.
Đã muộn, em còn ăn mặc như vậy, đi taxi an toàn sao? Mộ Duệ Trạch chăm chú nhìn cô, giọng nói trở lên khàn khàn.
Hắn không thể quên, dáng vẻ quyến rũ đến mê người của cô lúc lên nhận giải, mặc dù thân phận không tốt, nhưng lại vô cùng xinh đẹp, Thần Tâm Ngữ so với cô còn kém xa.
Có lẽ, mẹ hắn nói đúng, cô vừa giỏi giang lại xinh đẹp.
Thần Ngàn Ấm không biết trong lòng Mộ Duệ Trạch có ý xấu, mà nghe hắn nói đi taxi không an toàn, làm cô nhớ đến bài báo gần đây, một cô gái trẻ đã bị giết trên taxi, đành phải đồng ý: Vậy làm phiền anh.
Dù sao hắn cũng biết cô đang ở cùng với anh, thực sự không còn gì để lo lắng hay giấu giếm nữa.
Thấy cô đồng ý, Mộ Duệ Trạch khẽ cười thành tiếng: Vậy em ở đây chờ, tôi đi lấy xe.
Được. Thần Ngàn Ấm phất tay ý bảo hắn đi đi.
Lúc này, ánh mắt của cô mơ hồ, đèn đường chiếu xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp đến mê người.
Nếu không phải đi lấy xe, chắc chắn Mộ Duệ Trạch sẽ tiến đến ôm cô một chút, nhưng mà, hắn tự nhủ phải nhịn xuống, bước nhanh đến bãi đỗ xe.
Sở dĩ hắn không muốn đưa Thần Ngàn Ấm đến bãi đỗ xe, bởi vì ở chỗ đó có rất nhiều phóng viên. Nếu không cẩn thận bị bọn họ phát hiện, mọi chuyện sẽ trở lên phức tạp. Vì vậy hắn để cô ở lại, dù sao cũng đi một lát, nhất định cô sẽ không rời đi.
Mộ Duệ Trạch vô cùng tự tin, đáng tiếc, không phải cứ tự tin thì mọi chuyện sẽ theo ý hắn. Hắn còn chưa đi được một phút, một chiếc Bentley màu đen đã đỗ bên cạnh cô.
Cửa xe bị mở mạnh, một đôi chân dài thẳng bước xuống, tiếp theo cả cơ thể cường tráng cũng ra khỏi xe. Thần Ngàn Ấm ngẩng đầu, vừa đúng lúc chạm mắt với Mộ Diễn Đình.
Lúc này, mọi nguồn sáng như bị lấy hết, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh.
Chú...
Nhìn thấy người mình đang mong đợi, Thần Ngàn Ấm cười ngây ngốc, muốn nhanh chóng đứng lên, nhưng không biết có phải do ngồi quá lâu hay không cả chân tê cứng, đứng lên không vững liền ngã xuống, còn không cẩn thận đụng vào một góc ghế, đau đến kêu lên một tiếng.
Đau quá...
Giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại vang lên bên tai Mộ Diễn Đình, trong lòng anh dâng lên cảm xúc hỗ độn.
Mộ Diễn Đình không chờ cô đứng lên, bước nhanh đến đỡ.
Mộ Uy nói đúng, chỉ cần cô trở thành người của hắn, sau này khiến cô thích hắn không phải chuyện khó. Cho nên, sau khi cô tỉnh lại có hận hắn, thì hắn cũng không từ bỏ ý định.
Thần Ngàn Ấm uống hết hơn nửa chai nước, chợt nghe giọng nói trầm ấm của Mộ Duệ Trạch: Đã tốt hơn chưa?
Ừ, tốt hơn nhiều, cảm ơn. Cô gật đầu, hai má có chút phiếm hồng.
Cô xoa hai má, không hiểu tại sao, cơ thể càng ngày càng nóng, như có lửa.
Tôi đưa em về.
Mộ Duệ Trạch đáy mắt phức tạp, liếc nhìn rồi đứng lên.
Thần Ngàn Ấm lấy tay lau mồ hôi trên trán, nhìn hắn lắc đầu: Không cần, tôi sẽ bắt taxi về.
Đã muộn, em còn ăn mặc như vậy, đi taxi an toàn sao? Mộ Duệ Trạch chăm chú nhìn cô, giọng nói trở lên khàn khàn.
Hắn không thể quên, dáng vẻ quyến rũ đến mê người của cô lúc lên nhận giải, mặc dù thân phận không tốt, nhưng lại vô cùng xinh đẹp, Thần Tâm Ngữ so với cô còn kém xa.
Có lẽ, mẹ hắn nói đúng, cô vừa giỏi giang lại xinh đẹp.
Thần Ngàn Ấm không biết trong lòng Mộ Duệ Trạch có ý xấu, mà nghe hắn nói đi taxi không an toàn, làm cô nhớ đến bài báo gần đây, một cô gái trẻ đã bị giết trên taxi, đành phải đồng ý: Vậy làm phiền anh.
Dù sao hắn cũng biết cô đang ở cùng với anh, thực sự không còn gì để lo lắng hay giấu giếm nữa.
Thấy cô đồng ý, Mộ Duệ Trạch khẽ cười thành tiếng: Vậy em ở đây chờ, tôi đi lấy xe.
Được. Thần Ngàn Ấm phất tay ý bảo hắn đi đi.
Lúc này, ánh mắt của cô mơ hồ, đèn đường chiếu xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp đến mê người.
Nếu không phải đi lấy xe, chắc chắn Mộ Duệ Trạch sẽ tiến đến ôm cô một chút, nhưng mà, hắn tự nhủ phải nhịn xuống, bước nhanh đến bãi đỗ xe.
Sở dĩ hắn không muốn đưa Thần Ngàn Ấm đến bãi đỗ xe, bởi vì ở chỗ đó có rất nhiều phóng viên. Nếu không cẩn thận bị bọn họ phát hiện, mọi chuyện sẽ trở lên phức tạp. Vì vậy hắn để cô ở lại, dù sao cũng đi một lát, nhất định cô sẽ không rời đi.
Mộ Duệ Trạch vô cùng tự tin, đáng tiếc, không phải cứ tự tin thì mọi chuyện sẽ theo ý hắn. Hắn còn chưa đi được một phút, một chiếc Bentley màu đen đã đỗ bên cạnh cô.
Cửa xe bị mở mạnh, một đôi chân dài thẳng bước xuống, tiếp theo cả cơ thể cường tráng cũng ra khỏi xe. Thần Ngàn Ấm ngẩng đầu, vừa đúng lúc chạm mắt với Mộ Diễn Đình.
Lúc này, mọi nguồn sáng như bị lấy hết, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh.
Chú...
Nhìn thấy người mình đang mong đợi, Thần Ngàn Ấm cười ngây ngốc, muốn nhanh chóng đứng lên, nhưng không biết có phải do ngồi quá lâu hay không cả chân tê cứng, đứng lên không vững liền ngã xuống, còn không cẩn thận đụng vào một góc ghế, đau đến kêu lên một tiếng.
Đau quá...
Giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại vang lên bên tai Mộ Diễn Đình, trong lòng anh dâng lên cảm xúc hỗ độn.
Mộ Diễn Đình không chờ cô đứng lên, bước nhanh đến đỡ.
/141
|