Làm sao vậy?
Xe đột nhiên dừng lại, người phụ nữ phía sau nghi hoặc hỏi Tô Ngôn Phỉ.
Ánh mắt của Tô Ngôn Phỉ dừng trên người Thần Ngàn Ấm cách đó không xa, khóe môi gợi lên một trận căm hận: Thấy người quen.
Hai chữ người quen được nhấn mạnh.
Hả?
Người phụ nữ theo ánh mắt của Ngôn Phỉ nhìn lại, thấy Thần Ngàn Ấm, không khỏi nhíu mày: À, em cùng cô ấy có thù oán sao?
Không tính là thù oán, chính là không quen nhìn loại người vong ân phụ nghĩa này.
Tô Ngôn Phỉ nghiến răng nghiến lợi, thêm lời nói: Cô ta đem mẹ của mình đẩy xuống lầu, còn câu dẫn vị hôn phu của Thần Tâm Ngữ.
Người phụ nữ nghe xong, cũng tức giận theo: Thật không nghĩ cô ấy là người như vậy, tiếc thay lần trước, chị đặc biệt bầu chọn cho cô ấy tham gia chung kết Cuộc thi thiết kế trang sức JR.
A! Học trưởng, chị như thế nào lại giúp cô ta? Không, cô ta học quản trị kinh doanh, sao có thể vào chung kết cuộc thi Thiết kế trang sức của JR? Có phải là ăn cắp của người khác không?
Tô Ngôn Phỉ không dám tin nhìn về phía học trưởng, người này là nhà thiết kế nổi tiếng trong nước, đồng thời cũng là giám đốc của JR, Kiều Thư Vân.
Kiều Thư Vân phủ nhận: Việc xem xét các bản thiết kế của hội nghị rất nghiêm ngặt, và không có khả năng lấy cắp của người khác.
Thật..
Tô Ngôn Phỉ xiết chặt vô lăng, hoàn toàn không thể tin Thần Ngàn Ấm tài giỏi như vậy, cô trừng mắt gắt gao nhìn Thần Ngàn Ấm, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, lại thấy người đàn ông phong độ đi đến trước mặt Thần Ngàn Ấm, hai người cùng nhau đi vào.
Mộ Duệ Trạch?
Hắn không phải cùng Thần Tâm Ngữ đính hôn sao?
Hơn nữa, tối hôm qua Thần Tâm Ngữ còn vui vẻ nói, hôm nay hai người sẽ hẹn hò, như thế nào hắn lại đi cùng người đàn bà chết tiệt kia...
Thật không biết xấu hổ, lại ở đây câu dẫn hôn phu của Tâm Ngữ. Tô Ngôn Phỉ giận dữ mắng ra.
Kiều Thư Vân cũng thấy, không khỏi nheo mắt lại, lời nói với Tô Ngôn Phỉ rất không nghi ngờ: Xem ra, Thần Ngàn Ấm này nhân phẩm không được tốt lắm.
Thực sự xấu xa.
Tô Ngôn Phỉ hừ lạnh một tiếng, tròng mắt liếc nhìn, đột nhiên nói: Học trưởng, nghe nói quán quân cuộc thi này sẽ cùng JR ký hợp đồng sao? Nếu cô ta thực sự được quán quân, chị chẳng phải sẽ làm việc cùng cô ta?
Chỉ sợ không đủ khả năng. Kiều Thư Vân cắn môi, đáy mắt lộ vẻ khinh thường.
Tô Ngôn Phỉ nhớ tới cái gì đó, mắt sáng lên: Học trưởng, em cũng muốn tham gia đêm chung kết, bằng không chị cho em giấy mời đi.
Không thành vấn đề. Kiều Thư Vân vui vẻ đáp ứng, cô biết Tô Ngôn Phỉ có mục đích, xem như vẫn thẳng thắn giúp đỡ.
Tô Ngôn Phỉ cười lớn: Cảm ơn học trưởng
Nghĩ Thần Tâm Ngữ hẳn không biết chuyện này, vì thế, Ngôn Phỉ thích thú lấy điện thoại nhắn tin cho Tâm Ngữ.
Lúc này, Thần Tâm Ngữ đang ngồi ở sofa, cùng Tô Ngọc Liên nói chuyện.
Nhận được tin nhắn, Thần Tâm Ngữ nhất thời không bình tĩnh, méo máo, ủy khuất nói với Tô Ngọc Liên: Mẹ, Thần Ngàn Ấm đem con ra làm trò cười.
Sao lại thế?
Tô Ngọc Liên buông chén trà trong tay, giọng quan tâm hỏi.
Thần Tâm Ngữ không nói, đưa điện thoại cho Tô Ngọc Liên xem.
Tô Ngọc Liên mặt tối sầm, đối với Thần Tâm Ngữ không vừa lòng: Con bé này, như thế nào không an phận?
Thần Tâm Ngữ có chút hoảng, phút chốc đứng lên: Không được, con muốn đi gặp bọn họ. Con muốn Mộ Duệ Trạch giải thích, anh ấy như thế nào cùn Thần Tâm Ngữ ở cùng một chỗ...
Ngồi xuống!
Mẹ...
Con đừng vội.
Tô Ngọc Liên khuyên bảo: Một Thần Ngàn Ấm không thể thay đổi mọi chuyện, không cần tự hạ thấp mình.
Chính là...
Việc này coi như không biết, tạm thời nhẫn nhịn, mẹ sẽ không để con bé có cuộc sống yên ổn.
...Vâng.
Thần Ngàn Ấm lúc này mới không cam lòng ngồi xuống, đối với Tâm Ngữ càng hận.
Xe đột nhiên dừng lại, người phụ nữ phía sau nghi hoặc hỏi Tô Ngôn Phỉ.
Ánh mắt của Tô Ngôn Phỉ dừng trên người Thần Ngàn Ấm cách đó không xa, khóe môi gợi lên một trận căm hận: Thấy người quen.
Hai chữ người quen được nhấn mạnh.
Hả?
Người phụ nữ theo ánh mắt của Ngôn Phỉ nhìn lại, thấy Thần Ngàn Ấm, không khỏi nhíu mày: À, em cùng cô ấy có thù oán sao?
Không tính là thù oán, chính là không quen nhìn loại người vong ân phụ nghĩa này.
Tô Ngôn Phỉ nghiến răng nghiến lợi, thêm lời nói: Cô ta đem mẹ của mình đẩy xuống lầu, còn câu dẫn vị hôn phu của Thần Tâm Ngữ.
Người phụ nữ nghe xong, cũng tức giận theo: Thật không nghĩ cô ấy là người như vậy, tiếc thay lần trước, chị đặc biệt bầu chọn cho cô ấy tham gia chung kết Cuộc thi thiết kế trang sức JR.
A! Học trưởng, chị như thế nào lại giúp cô ta? Không, cô ta học quản trị kinh doanh, sao có thể vào chung kết cuộc thi Thiết kế trang sức của JR? Có phải là ăn cắp của người khác không?
Tô Ngôn Phỉ không dám tin nhìn về phía học trưởng, người này là nhà thiết kế nổi tiếng trong nước, đồng thời cũng là giám đốc của JR, Kiều Thư Vân.
Kiều Thư Vân phủ nhận: Việc xem xét các bản thiết kế của hội nghị rất nghiêm ngặt, và không có khả năng lấy cắp của người khác.
Thật..
Tô Ngôn Phỉ xiết chặt vô lăng, hoàn toàn không thể tin Thần Ngàn Ấm tài giỏi như vậy, cô trừng mắt gắt gao nhìn Thần Ngàn Ấm, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, lại thấy người đàn ông phong độ đi đến trước mặt Thần Ngàn Ấm, hai người cùng nhau đi vào.
Mộ Duệ Trạch?
Hắn không phải cùng Thần Tâm Ngữ đính hôn sao?
Hơn nữa, tối hôm qua Thần Tâm Ngữ còn vui vẻ nói, hôm nay hai người sẽ hẹn hò, như thế nào hắn lại đi cùng người đàn bà chết tiệt kia...
Thật không biết xấu hổ, lại ở đây câu dẫn hôn phu của Tâm Ngữ. Tô Ngôn Phỉ giận dữ mắng ra.
Kiều Thư Vân cũng thấy, không khỏi nheo mắt lại, lời nói với Tô Ngôn Phỉ rất không nghi ngờ: Xem ra, Thần Ngàn Ấm này nhân phẩm không được tốt lắm.
Thực sự xấu xa.
Tô Ngôn Phỉ hừ lạnh một tiếng, tròng mắt liếc nhìn, đột nhiên nói: Học trưởng, nghe nói quán quân cuộc thi này sẽ cùng JR ký hợp đồng sao? Nếu cô ta thực sự được quán quân, chị chẳng phải sẽ làm việc cùng cô ta?
Chỉ sợ không đủ khả năng. Kiều Thư Vân cắn môi, đáy mắt lộ vẻ khinh thường.
Tô Ngôn Phỉ nhớ tới cái gì đó, mắt sáng lên: Học trưởng, em cũng muốn tham gia đêm chung kết, bằng không chị cho em giấy mời đi.
Không thành vấn đề. Kiều Thư Vân vui vẻ đáp ứng, cô biết Tô Ngôn Phỉ có mục đích, xem như vẫn thẳng thắn giúp đỡ.
Tô Ngôn Phỉ cười lớn: Cảm ơn học trưởng
Nghĩ Thần Tâm Ngữ hẳn không biết chuyện này, vì thế, Ngôn Phỉ thích thú lấy điện thoại nhắn tin cho Tâm Ngữ.
Lúc này, Thần Tâm Ngữ đang ngồi ở sofa, cùng Tô Ngọc Liên nói chuyện.
Nhận được tin nhắn, Thần Tâm Ngữ nhất thời không bình tĩnh, méo máo, ủy khuất nói với Tô Ngọc Liên: Mẹ, Thần Ngàn Ấm đem con ra làm trò cười.
Sao lại thế?
Tô Ngọc Liên buông chén trà trong tay, giọng quan tâm hỏi.
Thần Tâm Ngữ không nói, đưa điện thoại cho Tô Ngọc Liên xem.
Tô Ngọc Liên mặt tối sầm, đối với Thần Tâm Ngữ không vừa lòng: Con bé này, như thế nào không an phận?
Thần Tâm Ngữ có chút hoảng, phút chốc đứng lên: Không được, con muốn đi gặp bọn họ. Con muốn Mộ Duệ Trạch giải thích, anh ấy như thế nào cùn Thần Tâm Ngữ ở cùng một chỗ...
Ngồi xuống!
Mẹ...
Con đừng vội.
Tô Ngọc Liên khuyên bảo: Một Thần Ngàn Ấm không thể thay đổi mọi chuyện, không cần tự hạ thấp mình.
Chính là...
Việc này coi như không biết, tạm thời nhẫn nhịn, mẹ sẽ không để con bé có cuộc sống yên ổn.
...Vâng.
Thần Ngàn Ấm lúc này mới không cam lòng ngồi xuống, đối với Tâm Ngữ càng hận.
/141
|