Edit: Diệp Lưu Cát
Chú, cảm ơn vì trà và bữa sáng, cháu rất thích.
Tin nhắn vừa được gửi đi, cô còn cười ngây ngốc một chút, nhưng rất nhanh, liền cảm thấy hối hận.
A, cô khẳng định mình còn chưa tỉnh rượu, bằng không làm sao dám nói những lời thân mật như vậy với anh chứ.
Gỡ xuống, gỡ xuống...
May mắn, tin nhắn có chức năng gỡ sms, cô vội vàng chọn tin, đáng tiếc vẫn là chậm một bước, bởi vì màn hình hiện lên hai chữ đã đọc .
Ách, anh sẽ bị cô dọa đến sợ đi?
Thần Ngàn Ấm ôm mặt.
Cùng lúc ấy, người nào đó sáng sớm đã trở về Bắc Kinh, đang trong hội nghị của tập đoàn Mộ gia, nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình, khóe môi khẽ cười, ánh mắt rất ôn nhu.
Phản ứng của Mộ Diễn Đình, khiến các giám đốc điều hành đều sợ hãi, dù sao, trong mắt bọn họ từ trước đến nay anh là tổng tài lạnh khốc, lại có thể ở trong hội nghị thất thần, hơn nữa tựa hồ đang cười.
Thật kỳ lạ.
Suy nghĩ của bọn họ như nào, Mộ Diễn Đình không có thời gian để quan tâm, lúc này, thứ xuất hiện duy nhất trong đầu anh đó là cảnh quyến rũ của cô đêm qua...
Chỉ nghĩ như vậy, hơi thở liền trở lên nóng rực.
Anh nhìn vào màn hình điện thoại, đáy mắt có chút khác thường, ngón tay thon dài rất nhanh trả lời tin nhắn của cô.
Bên kia, Thần Ngàn Ấm còn đang hối hận, đột nhiên nghe điện thoại tinh một tiếng, khiến cô giật mình, ngay lập tức mở tin nhắn ra xem.
Trông nhà thật tốt.
Ngắn ngủi bốn chữ, lại làm cho cô sửng sốt nửa ngày, bình tĩnh lại, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
Trông nhà thật tốt!
Nếu đây là nhà của chúng ta, thì thật tốt....
Nghĩ đến đây, trái tim Thần Ngàn Ấm có chút đau đớn, hít thở một hơi, qua vài giây mới trả lời tin nhắn của anh: Vâng.
Mộ Diễn Đình không trả lời lại, mà tập trung vào công việc của hội nghị.
Một giờ sau, hội nghị kết thúc, anh dẫn đầu đứng dậy rời đi, vừa mới bước ra khỏi cửa, phía sau liền truyền đến một giọng nữ có phần tức giận: Chị có việc cần tìm em, đi vào phòng em nói chuyện.
Là Mộ Khiếm Hoa, chị gái Mộ Diễn Đình.
Được. Mộ Diễn Đình quay đầu lại, hướng tới Mộ Khiếm Hoa nhẹ nhàng gật đầu.
Mộ Khiếm Hoa lớn hơn anh 20 tuổi, hai người cùng cha khác mẹ, tình cảm không tính là thân thiết, nhưng anh vẫn là nên tôn trọng chị.
Hai người một trước một sau đi vào văn phòng tổng tài, vừa vào cửa, Mộ Khiếm Hoa liền lạnh giọng chất vấn: Em không phải nên cho chị một lời giải thích?
Cái gì giải thích?
Mộ Diễn Đình cau mày, bước đến ghế giám đốc ngồi xuống.
Mộ Khiếm Hoa theo anh đi đến trước bàn, đặt mạnh hai tay lên, ánh mắt giận dữ: Chị đã nhiều lần nhấn mạnh với em, con dâu chị muốn chỉ có Thần Ngàn Ấm, em không giúp thì thôi trái lại còn ngầm đồng ý để Duệ Trạch làm loạn, kiên quyết đem con bé đổi thành người khác. Chị mặc kệ, em hiện tại cùng chị đến A thị gặp Thần gia giải thích rõ ràng chúng ta chỉ cần Thần Ngàn Ấm, sau đó, đem tên nhóc Duệ Trạch kia trở về.
Thật xin lỗi, chuyện này em làm không được. Con trai chị muốn kết hôn cùng ai, là do thằng bé tự lựa chọn.
Mộ Diễn Đình không chút do dự từ chối, nhìn thái độ của anh, sắc mặt Mộ Khiếm Hoa càng thêm tức giận: Họa là em gây ra, em phải giải quyết tốt. Nếu không, chị đây liền về nói với cha.
Tùy chị. Mộ Diễn Đình mặt không chút thay đổi.
Em...
Mộ Khiếm Hoa tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại nghe anh nói: Em còn có việc gấp, chị về đi.
Hừ, dù sao chị tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.
Thấy không thể thay đổi quyết định của anh, Mộ Khiếm Hoa không khỏi hừ lạnh một tiếng, tức giận rời đi.
Để trút cơn giận dữ, thậm chí còn cố tình đóng sầm cửa lại, phanh một tiếng rất lớn, khiến Mộ Diễn Đình mặt khó coi, nhướn mày.
Chị có quá cố chấp hay không?
Chú, cảm ơn vì trà và bữa sáng, cháu rất thích.
Tin nhắn vừa được gửi đi, cô còn cười ngây ngốc một chút, nhưng rất nhanh, liền cảm thấy hối hận.
A, cô khẳng định mình còn chưa tỉnh rượu, bằng không làm sao dám nói những lời thân mật như vậy với anh chứ.
Gỡ xuống, gỡ xuống...
May mắn, tin nhắn có chức năng gỡ sms, cô vội vàng chọn tin, đáng tiếc vẫn là chậm một bước, bởi vì màn hình hiện lên hai chữ đã đọc .
Ách, anh sẽ bị cô dọa đến sợ đi?
Thần Ngàn Ấm ôm mặt.
Cùng lúc ấy, người nào đó sáng sớm đã trở về Bắc Kinh, đang trong hội nghị của tập đoàn Mộ gia, nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình, khóe môi khẽ cười, ánh mắt rất ôn nhu.
Phản ứng của Mộ Diễn Đình, khiến các giám đốc điều hành đều sợ hãi, dù sao, trong mắt bọn họ từ trước đến nay anh là tổng tài lạnh khốc, lại có thể ở trong hội nghị thất thần, hơn nữa tựa hồ đang cười.
Thật kỳ lạ.
Suy nghĩ của bọn họ như nào, Mộ Diễn Đình không có thời gian để quan tâm, lúc này, thứ xuất hiện duy nhất trong đầu anh đó là cảnh quyến rũ của cô đêm qua...
Chỉ nghĩ như vậy, hơi thở liền trở lên nóng rực.
Anh nhìn vào màn hình điện thoại, đáy mắt có chút khác thường, ngón tay thon dài rất nhanh trả lời tin nhắn của cô.
Bên kia, Thần Ngàn Ấm còn đang hối hận, đột nhiên nghe điện thoại tinh một tiếng, khiến cô giật mình, ngay lập tức mở tin nhắn ra xem.
Trông nhà thật tốt.
Ngắn ngủi bốn chữ, lại làm cho cô sửng sốt nửa ngày, bình tĩnh lại, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
Trông nhà thật tốt!
Nếu đây là nhà của chúng ta, thì thật tốt....
Nghĩ đến đây, trái tim Thần Ngàn Ấm có chút đau đớn, hít thở một hơi, qua vài giây mới trả lời tin nhắn của anh: Vâng.
Mộ Diễn Đình không trả lời lại, mà tập trung vào công việc của hội nghị.
Một giờ sau, hội nghị kết thúc, anh dẫn đầu đứng dậy rời đi, vừa mới bước ra khỏi cửa, phía sau liền truyền đến một giọng nữ có phần tức giận: Chị có việc cần tìm em, đi vào phòng em nói chuyện.
Là Mộ Khiếm Hoa, chị gái Mộ Diễn Đình.
Được. Mộ Diễn Đình quay đầu lại, hướng tới Mộ Khiếm Hoa nhẹ nhàng gật đầu.
Mộ Khiếm Hoa lớn hơn anh 20 tuổi, hai người cùng cha khác mẹ, tình cảm không tính là thân thiết, nhưng anh vẫn là nên tôn trọng chị.
Hai người một trước một sau đi vào văn phòng tổng tài, vừa vào cửa, Mộ Khiếm Hoa liền lạnh giọng chất vấn: Em không phải nên cho chị một lời giải thích?
Cái gì giải thích?
Mộ Diễn Đình cau mày, bước đến ghế giám đốc ngồi xuống.
Mộ Khiếm Hoa theo anh đi đến trước bàn, đặt mạnh hai tay lên, ánh mắt giận dữ: Chị đã nhiều lần nhấn mạnh với em, con dâu chị muốn chỉ có Thần Ngàn Ấm, em không giúp thì thôi trái lại còn ngầm đồng ý để Duệ Trạch làm loạn, kiên quyết đem con bé đổi thành người khác. Chị mặc kệ, em hiện tại cùng chị đến A thị gặp Thần gia giải thích rõ ràng chúng ta chỉ cần Thần Ngàn Ấm, sau đó, đem tên nhóc Duệ Trạch kia trở về.
Thật xin lỗi, chuyện này em làm không được. Con trai chị muốn kết hôn cùng ai, là do thằng bé tự lựa chọn.
Mộ Diễn Đình không chút do dự từ chối, nhìn thái độ của anh, sắc mặt Mộ Khiếm Hoa càng thêm tức giận: Họa là em gây ra, em phải giải quyết tốt. Nếu không, chị đây liền về nói với cha.
Tùy chị. Mộ Diễn Đình mặt không chút thay đổi.
Em...
Mộ Khiếm Hoa tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại nghe anh nói: Em còn có việc gấp, chị về đi.
Hừ, dù sao chị tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.
Thấy không thể thay đổi quyết định của anh, Mộ Khiếm Hoa không khỏi hừ lạnh một tiếng, tức giận rời đi.
Để trút cơn giận dữ, thậm chí còn cố tình đóng sầm cửa lại, phanh một tiếng rất lớn, khiến Mộ Diễn Đình mặt khó coi, nhướn mày.
Chị có quá cố chấp hay không?
/141
|