Edit: Diệp Lưu Cát
Ngàn Ấm, dù sao cháu và Duệ Trạch cũng từng là thanh mai trúc mã, cháu có thể nhẫn tâm nhìn thằng bé vì cháu mà chịu khổ sao?
Lúc này, Mộ Khiếm Hoa thay đổi cách thức, hạ thấp cao quý của bản thân: Coi như dì xin cháu, giúp Duệ Trạch được không?
Thần Ngàn Ấm dừng bước, quay đầu, bất đắc dĩ nói: Dì, chuyện này cháu thực sự không thể giúp, xin tha lỗi cho cháu.
Mộ Khiếm Hoa là chị của Mộ Diễn Đình, hơn nữa bà không có thù địch với cô, nên Thần Ngàn Ấm vẫn giữ thái độ lễ phép với bà.
Hơn nữa cô nhìn ra được, Mộ Khiếm Hoa thực sự rất thương Mộ Duệ Trạch.
Nếu cháu không đi Châu Phi, vậy có thể khuyên nhủ Diễn Đình không?
Khuyên chú?
Thần Ngàn Ấm nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.
Mộ Khiếm Hoa nói: Ông nội chỉ nghe lời Diễn Đình, dì đã đến chú út vài lần, nhưng chú ấy không chịu giúp đỡ.
Nhắc tới việc này, Mộ Khiếm Hoa nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.
Thần Ngàn Ấm không tin anh thấy chết không cứu, nhưng cô cũng không dám biểu lộ quan hệ của hai người trước Mộ Khiếm Hoa, nên từ chối: Dì quá đề cao cháu rồi, dì tới xin chú không đáp ứng, huống chi là cháu.
Không thử làm sao mà biết? Lần này, chỉ cần cháu có thể giúp Duệ Trạch trở về, dì liền nợ cháu một ân tình, được không?
Nhưng...
Nếu cháu không đồng ý, dì chỉ có thể tìm nơi cháu ở, mỗi ngày đến cửa tìm cháu.
Thần Ngàn Ấm: ...
Khi nghe bà nói đến nước này, cô khẽ cắn môi: Được rồi, cháu sẽ thử xem, nhưng không dám cam đoan có thể thành công.
Đi! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi.
À...
____
Nửa giờ sau, tại tập đoàn Mộ thị.
Thần Ngàn Ấm không nghĩ Mộ Khiếm Hoa đi nhanh như vậy, cư nhiên đưa cô lên thang máy cao nhất.
Cháu vào tìm Diễn Đình, dì xuống dưới trước, nói chuyện xong gọi điện cho dì.
Đương nhiên, Mộ Khiếm Hoa không có khả năng cùng cô đi vào tìm Mộ Diễn Đình, dặn dò hai tiếng, bà vội vàng đóng cửa thang máy.
Thần Ngàn Ấm âm thầm thở phào một hơi, chậm rãi đi tới khu vực văn phòng.
Ở tầng này, ngoài phòng tổng giám đốc, còn có phòng họp, phòng đặc biệt và phòng tập thể thao. Cánh cửa của mỗi phòng đều đóng kín, hành lang vắng vẻ, vô cùng im lặng.
Lần đầu tiên, Thần Ngàn Ấm một mình lên đây, không nhớ rõ phòng làm việc của Mộ Diễn Đình rốt cuộc là phòng nào, đành đi thẳng theo trực giác.
Lúc này, đột nhiên di động nhắc weibo có tin nhắn mới.
Thần Ngàn Ấm mở ra xem, là tin nhắn của Trầm Nghệ...
【Ngàn Ấm thân mến, vai diễn của mình kết thúc rồi, sáng mai sẽ lên máy bay trở về A thị, nhớ kỹ tới đón mình, lalala. 】
Nhìn thông báo quan trọng này, trong đầu Thần Ngàn Ấm không khỏi hiện lên khuôn mặt sáng lạn của cô bạn cùng phòng, khóe môi tự nhiên cười vui vẻ.
【Haha, mình cũng muốn tới đón cậu, nhưng mình đang ở Bắc Kinh. Nếu không, cậu sửa vé máy bay sang đây đi.
【Cậu không phải đã bắt đầu học rồi sao? Đột nhiên chạy tới Bắc Kinh làm gì?
Đáy mắt Thần Ngàn Ấm trốn tránh, không hiểu sao trong lòng nặng trĩu, cô đưa những ngón tay thon dài gõ lên màn hình, nghĩ muốn kể ra chuyện gần đây, nhưng trong lúc nhất thời, lại không biết mở miệng như thế nào.
Cô vừa đi, vừa nhìn di động, hoàn toàn không để ý đối diện có người đi tới, lập tức ngây ngốc đụng phải.
Bịch...
Di động rơi trên mặt đất, phút chốc Thần Ngàn Ấm bình tĩnh trở lại, không ngừng xin lỗi: Thực sự xin lỗi.
Dứt lời, cô cúi người muốn nhặt di động, ai ngờ, một đôi giày cao gót màu rượu vang, nhanh hơn một bước, dẵm lên di động của cô.
Ngàn Ấm, dù sao cháu và Duệ Trạch cũng từng là thanh mai trúc mã, cháu có thể nhẫn tâm nhìn thằng bé vì cháu mà chịu khổ sao?
Lúc này, Mộ Khiếm Hoa thay đổi cách thức, hạ thấp cao quý của bản thân: Coi như dì xin cháu, giúp Duệ Trạch được không?
Thần Ngàn Ấm dừng bước, quay đầu, bất đắc dĩ nói: Dì, chuyện này cháu thực sự không thể giúp, xin tha lỗi cho cháu.
Mộ Khiếm Hoa là chị của Mộ Diễn Đình, hơn nữa bà không có thù địch với cô, nên Thần Ngàn Ấm vẫn giữ thái độ lễ phép với bà.
Hơn nữa cô nhìn ra được, Mộ Khiếm Hoa thực sự rất thương Mộ Duệ Trạch.
Nếu cháu không đi Châu Phi, vậy có thể khuyên nhủ Diễn Đình không?
Khuyên chú?
Thần Ngàn Ấm nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.
Mộ Khiếm Hoa nói: Ông nội chỉ nghe lời Diễn Đình, dì đã đến chú út vài lần, nhưng chú ấy không chịu giúp đỡ.
Nhắc tới việc này, Mộ Khiếm Hoa nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.
Thần Ngàn Ấm không tin anh thấy chết không cứu, nhưng cô cũng không dám biểu lộ quan hệ của hai người trước Mộ Khiếm Hoa, nên từ chối: Dì quá đề cao cháu rồi, dì tới xin chú không đáp ứng, huống chi là cháu.
Không thử làm sao mà biết? Lần này, chỉ cần cháu có thể giúp Duệ Trạch trở về, dì liền nợ cháu một ân tình, được không?
Nhưng...
Nếu cháu không đồng ý, dì chỉ có thể tìm nơi cháu ở, mỗi ngày đến cửa tìm cháu.
Thần Ngàn Ấm: ...
Khi nghe bà nói đến nước này, cô khẽ cắn môi: Được rồi, cháu sẽ thử xem, nhưng không dám cam đoan có thể thành công.
Đi! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi.
À...
____
Nửa giờ sau, tại tập đoàn Mộ thị.
Thần Ngàn Ấm không nghĩ Mộ Khiếm Hoa đi nhanh như vậy, cư nhiên đưa cô lên thang máy cao nhất.
Cháu vào tìm Diễn Đình, dì xuống dưới trước, nói chuyện xong gọi điện cho dì.
Đương nhiên, Mộ Khiếm Hoa không có khả năng cùng cô đi vào tìm Mộ Diễn Đình, dặn dò hai tiếng, bà vội vàng đóng cửa thang máy.
Thần Ngàn Ấm âm thầm thở phào một hơi, chậm rãi đi tới khu vực văn phòng.
Ở tầng này, ngoài phòng tổng giám đốc, còn có phòng họp, phòng đặc biệt và phòng tập thể thao. Cánh cửa của mỗi phòng đều đóng kín, hành lang vắng vẻ, vô cùng im lặng.
Lần đầu tiên, Thần Ngàn Ấm một mình lên đây, không nhớ rõ phòng làm việc của Mộ Diễn Đình rốt cuộc là phòng nào, đành đi thẳng theo trực giác.
Lúc này, đột nhiên di động nhắc weibo có tin nhắn mới.
Thần Ngàn Ấm mở ra xem, là tin nhắn của Trầm Nghệ...
【Ngàn Ấm thân mến, vai diễn của mình kết thúc rồi, sáng mai sẽ lên máy bay trở về A thị, nhớ kỹ tới đón mình, lalala. 】
Nhìn thông báo quan trọng này, trong đầu Thần Ngàn Ấm không khỏi hiện lên khuôn mặt sáng lạn của cô bạn cùng phòng, khóe môi tự nhiên cười vui vẻ.
【Haha, mình cũng muốn tới đón cậu, nhưng mình đang ở Bắc Kinh. Nếu không, cậu sửa vé máy bay sang đây đi.
【Cậu không phải đã bắt đầu học rồi sao? Đột nhiên chạy tới Bắc Kinh làm gì?
Đáy mắt Thần Ngàn Ấm trốn tránh, không hiểu sao trong lòng nặng trĩu, cô đưa những ngón tay thon dài gõ lên màn hình, nghĩ muốn kể ra chuyện gần đây, nhưng trong lúc nhất thời, lại không biết mở miệng như thế nào.
Cô vừa đi, vừa nhìn di động, hoàn toàn không để ý đối diện có người đi tới, lập tức ngây ngốc đụng phải.
Bịch...
Di động rơi trên mặt đất, phút chốc Thần Ngàn Ấm bình tĩnh trở lại, không ngừng xin lỗi: Thực sự xin lỗi.
Dứt lời, cô cúi người muốn nhặt di động, ai ngờ, một đôi giày cao gót màu rượu vang, nhanh hơn một bước, dẵm lên di động của cô.
/141
|