Học viện Nghệ thuật Hoàng gia là một trong những trường thiết kế hàng đầu thế giới, đã đào tạo được rất nhiều bậc thầy và nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế.
Thần Ngàn Ấm luôn khao khát được vào trường này, nhưng vì nó quá xa, ở tận Luân Đôn mà cô thì không muốn rời khỏi anh, cho nên chưa bao giờ có ý định sẽ sang đó du học. Ngay cả khi nhận được thông báo trúng tuyển, cô vẫn quyết định chọn Đại học Bắc Kinh.
Tuy nhiên, trải qua nhiều đêm dài suy nghĩ, hiện tại cô thay đổi quyết định.
Cô quyết định đi du học, cô muốn bản thân mạnh mẽ hơn, cô phải trở nên thật xuất sắc, mới có thể đường đường chính chính ở bên cạnh anh...
Nghĩ tới điều này, đáy mắt cô lóe lên tia sáng trong suốt như ngọc.
______
Mộ Diễn Đình chạy bộ trở về, vừa bước vào nhà liền thấy Thần Ngàn Ấm ân cần cầm chiếc khăn đưa tới, cười tủm tỉm nói: Chú thật vất vả, mau lau mồ hôi.
Anh nhận lấy chiếc khăn, tầm mắt khó hiểu dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến rạng rỡ của cô, nhướn mày hỏi: Cháu làm chuyện gì có lỗi hay sao mà ân cần như vậy?
Thần Ngàn Ấm làm bộ tức giận liếc nhìn anh một cái: Từ trước đến nay cháu đều ân cần như vậy.
Cô nói xong, nhanh chóng mở tủ giày lấy ra một đôi dép nam, tiếp tục đóng vai cô vợ bé nhỏ đức hạnh: Đây là dép của chú, chú nhanh lên phòng tắm rồi xuống ăn sáng.
...
Mộ Diễn Đình nghi ngờ nghiêng đầu nhìn cô, cảm thấy được hôm nay cô có gì đó không bình thường.
Tuy nhiên, anh không nói gì, thay giày đi lên phòng.
Mười lăm phút sau, anh tắm xong tinh thần thoải mái bước xuống tầng, Thần Ngàn Ấm đã ngồi ở bàn ăn đợi anh.
Vừa thấy anh tới gần phòng ăn, cô lập tức đứng dậy giúp anh kéo ghế.
Mộ Diễn Đình thấy thế, nhịn không được nhìn cô vài lần, chậm rãi hỏi: Cháu có chuyện gì muốn nói với chú sao?
Hắc hắc, chú thật thông minh.
Thần Ngàn Ấm không phủ nhận, chờ sau khi anh tao nhã ngồi xuống, mới lên tiếng: Chú à, chuyện Đại học Bắc Kinh chú không cần lo lắng cho cháu nữa, cháu sẽ không học ở đó.
Mộ Diễn Đình đang uống sữa liền dừng lại: Tại sao? Cháu lại dễ dàng buông tay như vậy.
Vì...
Ánh mắt Thần Ngàn Ấm trốn tránh, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Lúc đầu, cô còn vui mừng muốn nói cho anh biết ý định sang Anh quốc du học, nhưng giờ phút quan trọng này, cô không hiểu vì sao không nói nên lời.
Đều do cô không suy nghĩ chu đáo, bây giờ mới nhận ra, chắc chắn anh sẽ không đồng ý để cô đi...
Ai, nếu anh trách cô tự ý quyết định, sau đó tức giận với cô, thì cô phải làm sao?
Hử? Vì sao?
Mộ Diễn Đình đặt bát cơm xuống, ánh mắt sáng nhìn về phía cô.
Vì cháu vừa nhận được thông báo trúng tuyển của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia, cháu muốn đến Anh quốc.
Thần Ngàn Ấm khó khăn mang toàn bộ chuyện nói ra.
Cô vừa nói xong, khuôn mặt tuấn tú tinh xảo của anh trở nên âm trầm, dần biến sắc.
Đột nhiên, không khí xung quanh trở nên căng thẳng, cả căn phòng rơi vào im lặng chỉ nghe thấy tiếng thở gấp của cô.
Chú, chú à...
Thần Ngàn Ấm thăm dò, chậm rãi lên tiếng gọi anh.
Sắc mặt tối đen của Mộ Diễn Đình cũng dịu đi một chút, nhưng lời nói lộ rõ vẻ lạnh lùng: Cháu nộp đơn vào Học viện Nghệ thuật Hoàng gia khi nào? Vì sao không nói với chú?
Thần Ngàn Ấm cắn môi, thành thật trả lời: Cháu không nộp đơn, một giáo sư ở trường nhìn thấy tác phẩm của cháu trong cuộc thi chung kết của JR, ông ấy rất thích và muốn nhận cháu là học viên. Thông báo được gửi tuần trước, nhưng cháu vừa mới biết.
Thần Ngàn Ấm luôn khao khát được vào trường này, nhưng vì nó quá xa, ở tận Luân Đôn mà cô thì không muốn rời khỏi anh, cho nên chưa bao giờ có ý định sẽ sang đó du học. Ngay cả khi nhận được thông báo trúng tuyển, cô vẫn quyết định chọn Đại học Bắc Kinh.
Tuy nhiên, trải qua nhiều đêm dài suy nghĩ, hiện tại cô thay đổi quyết định.
Cô quyết định đi du học, cô muốn bản thân mạnh mẽ hơn, cô phải trở nên thật xuất sắc, mới có thể đường đường chính chính ở bên cạnh anh...
Nghĩ tới điều này, đáy mắt cô lóe lên tia sáng trong suốt như ngọc.
______
Mộ Diễn Đình chạy bộ trở về, vừa bước vào nhà liền thấy Thần Ngàn Ấm ân cần cầm chiếc khăn đưa tới, cười tủm tỉm nói: Chú thật vất vả, mau lau mồ hôi.
Anh nhận lấy chiếc khăn, tầm mắt khó hiểu dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến rạng rỡ của cô, nhướn mày hỏi: Cháu làm chuyện gì có lỗi hay sao mà ân cần như vậy?
Thần Ngàn Ấm làm bộ tức giận liếc nhìn anh một cái: Từ trước đến nay cháu đều ân cần như vậy.
Cô nói xong, nhanh chóng mở tủ giày lấy ra một đôi dép nam, tiếp tục đóng vai cô vợ bé nhỏ đức hạnh: Đây là dép của chú, chú nhanh lên phòng tắm rồi xuống ăn sáng.
...
Mộ Diễn Đình nghi ngờ nghiêng đầu nhìn cô, cảm thấy được hôm nay cô có gì đó không bình thường.
Tuy nhiên, anh không nói gì, thay giày đi lên phòng.
Mười lăm phút sau, anh tắm xong tinh thần thoải mái bước xuống tầng, Thần Ngàn Ấm đã ngồi ở bàn ăn đợi anh.
Vừa thấy anh tới gần phòng ăn, cô lập tức đứng dậy giúp anh kéo ghế.
Mộ Diễn Đình thấy thế, nhịn không được nhìn cô vài lần, chậm rãi hỏi: Cháu có chuyện gì muốn nói với chú sao?
Hắc hắc, chú thật thông minh.
Thần Ngàn Ấm không phủ nhận, chờ sau khi anh tao nhã ngồi xuống, mới lên tiếng: Chú à, chuyện Đại học Bắc Kinh chú không cần lo lắng cho cháu nữa, cháu sẽ không học ở đó.
Mộ Diễn Đình đang uống sữa liền dừng lại: Tại sao? Cháu lại dễ dàng buông tay như vậy.
Vì...
Ánh mắt Thần Ngàn Ấm trốn tránh, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Lúc đầu, cô còn vui mừng muốn nói cho anh biết ý định sang Anh quốc du học, nhưng giờ phút quan trọng này, cô không hiểu vì sao không nói nên lời.
Đều do cô không suy nghĩ chu đáo, bây giờ mới nhận ra, chắc chắn anh sẽ không đồng ý để cô đi...
Ai, nếu anh trách cô tự ý quyết định, sau đó tức giận với cô, thì cô phải làm sao?
Hử? Vì sao?
Mộ Diễn Đình đặt bát cơm xuống, ánh mắt sáng nhìn về phía cô.
Vì cháu vừa nhận được thông báo trúng tuyển của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia, cháu muốn đến Anh quốc.
Thần Ngàn Ấm khó khăn mang toàn bộ chuyện nói ra.
Cô vừa nói xong, khuôn mặt tuấn tú tinh xảo của anh trở nên âm trầm, dần biến sắc.
Đột nhiên, không khí xung quanh trở nên căng thẳng, cả căn phòng rơi vào im lặng chỉ nghe thấy tiếng thở gấp của cô.
Chú, chú à...
Thần Ngàn Ấm thăm dò, chậm rãi lên tiếng gọi anh.
Sắc mặt tối đen của Mộ Diễn Đình cũng dịu đi một chút, nhưng lời nói lộ rõ vẻ lạnh lùng: Cháu nộp đơn vào Học viện Nghệ thuật Hoàng gia khi nào? Vì sao không nói với chú?
Thần Ngàn Ấm cắn môi, thành thật trả lời: Cháu không nộp đơn, một giáo sư ở trường nhìn thấy tác phẩm của cháu trong cuộc thi chung kết của JR, ông ấy rất thích và muốn nhận cháu là học viên. Thông báo được gửi tuần trước, nhưng cháu vừa mới biết.
/141
|