Edit: Diệp Lưu Cát
Thấy thái độ của dì Thẩm không bình thường, Mộ Diễn Đình nhíu mày: Dì có gì muốn nói sao?
Đúng vậy, cậu chủ.
Dì Thẩm do dự một lát, rốt cuộc cũng gật đầu, mang chuyện bà biết nói cho anh: Hôm nay, ông chủ đến tìm phu nhân, sau khi ông chủ về, tâm trạng của phu nhân không được tốt lắm, cơm tối cũng chưa ăn.
Mộ Diễn Đình: ...
Mười phút sau, anh lên tầng trở về phòng.
Trong phòng chỉ có ánh đèn ngủ màu cam trên đầu giường, mà không thấy bóng dáng của cô.
Đi đâu?
Mộ Diễn Đình theo bản năng đi về phía ban công, thực sự thấy thân hình nhỏ bé đang ngồi trên chiếc ghế sofa lớn, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm xa xăm, dường như mang rất nhiều tâm sự.
Đều tại anh nhất thời sơ suất để ba tìm tới cửa, không biết hai người đã nói những gì? Cô có bị khi dễ hay không?
Mặc dù bình thường cô nhanh mồm nhanh miệng, nhưng đối mặt với một con cáo chỉ sợ một chút thắng lợi đều không có...
Cô chưa biết sự có mặt của Mộ Diễn Đình, vẫn như cũ đắm chìm trong suy nghĩ riêng, cho đến khi sô pha mềm mại trũng xuống vì bị người nào đó ngồi, cô mới quay đầu.
Chú về rồi sao?
Không thể phủ nhận, dù tâm trạng rất tồi tệ, nhưng khi nhìn thấy Mộ Diễn Đình, cô liền có thể vui vẻ.
Mộ Diễn Đình đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt thâm thúy lộ rõ vẻ lo lắng: Nghe dì Thẩm nói, cháu chưa ăn cơm tối, có đói bụng không? Chú cùng cháu xuống nhà ăn một chút.
Trong lòng Thần Ngàn Ấm nhanh chóng xẹt qua vài tia ấm áp: Không cần, cháu không đói. Chú thì sao? Đã ăn cơm tối chưa?
Đã ăn.
Mộ Diễn Đình nhàn nhạt lên tiếng trả lời, tay trái thuận thế ôm eo nhỏ nhắn của cô, ôm cô vào lòng.
Thần Ngàn Ấm hơi giật mình, tất nhiên không đoán được anh đột nhiên ôm mình, trái tim không thể kiềm nén kích động.
Ai, anh không phải lần đầu tiên ôm cô, nhưng mỗi lần như vậy mặt đều đỏ, tim đập nhanh, thực không ngăn được.
Cô âm thầm nuốt nước bọt, sau đó, liền nghe giọng nói mỏng manh của anh vang lên: Ông nội đến tìm cháu nói cái gì?
...
Đáy mắt Thần Ngàn Ấm lặng lẽ lóe lên tia mập mờ, không trả lời anh ngay.
Thực ra, trong lòng bọn họ đều biết rõ, cuộc hôn nhân này nhất định sẽ bị Mộ gia phản đối, cho nên Mộ Xuyến Hải tìm tới có mục đích gì, trên cơ bản không cần cũng biết.
Vì thế, cô không có ý định giấu diếm, thận trọng nói một câu: Ông nội muốn cháu ly hôn, nhưng cháu không đồng ý.
Tất nhiên, cô không có khả năng kể lại toàn bộ nội dung câu chuyện, bởi vì, những lời nói kia cố tình hạ thấp, chê bai cô, thật sự cô không có dũng khí lên tiếng nói ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Diễn Đình trầm xuống, giọng lập tức nghiêm túc: Cháu không cần để ý tới lời ông nội, để chú xử lý chuyện này.
Phản ứng của anh rất kiên quyết, nhưng Thần Ngàn Ấm vẫn là nhịn không được hỏi: Chú có thực sự muốn ly hôn với cháu không?
Mộ Diễn Đình liếc nhìn cô một cái: Chú không có sở thích kết hôn hai lần, vì thế, cháu cũng đừng giữ suy nghĩ ly hôn trong đầu.
Thần Ngàn Ấm: ...
Cô sẽ không đề cập đến việc ly hôn.
Nhưng nghĩ lại, nếu cuộc hôn nhân của bọn họ cả đời đều không thể mang ra ánh sáng, cả đời không danh phận, cô có thể chịu đựng được sao?
Nếu như anh không thích cô, không đụng vào cô, vì sao phải kết hôn với cô?
Chẳng lẽ, thật sự vì trách nhiệm?
Chẳng lẽ, đối với người phụ nữ khác, anh cũng như vậy?
Tưởng tượng đến khả năng này, lồng ngực Thần Ngàn Ấm bắt đầu đau, thật là khó chịu, thật là khó chịu....
Cô càng nghĩ tâm càng loạn, cơ thể nhỏ nhắn vô thức run rẩy kịch liệt.
Cháu sao vậy? Không thoải mái?
Nhận thấy được người trong lòng khác thường, Mộ Diễn Đình nhíu nhíu mày, đưa tay sờ lên trán cô.
Anh không chút che dấu quan tâm, khiến mũi Thần Ngàn Ấm cay cay, tốn rất nhiều sức lực mới kiểm soát được mình, không để nước mắt rơi xuống.
Không, cháu không sao.
Cô lắc đầu, vội vàng rời khỏi lồng ngực anh, từ sô pha đứng lên: Chú à, muộn rồi, cháu đi ngủ trước, ngủ ngon.
Nói xong, cô nhanh chóng bước đi, ai ngờ, lại bị Mộ Diễn Đình nắm cổ tay kéo lại: Cháu có chuyện.
Cháu...
Ông nội đã nói gì với cháu?
Lúc đầu anh tưởng rằng ba tới đây chỉ để uy hiếp cảnh báo vài câu, nhưng nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của cô, Mộ Diễn Đình chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Nghĩ tới điều này, khuôn mặt anh tuấn của anh nhất thời âm trầm, dần biến sắc.
Thấy thái độ của dì Thẩm không bình thường, Mộ Diễn Đình nhíu mày: Dì có gì muốn nói sao?
Đúng vậy, cậu chủ.
Dì Thẩm do dự một lát, rốt cuộc cũng gật đầu, mang chuyện bà biết nói cho anh: Hôm nay, ông chủ đến tìm phu nhân, sau khi ông chủ về, tâm trạng của phu nhân không được tốt lắm, cơm tối cũng chưa ăn.
Mộ Diễn Đình: ...
Mười phút sau, anh lên tầng trở về phòng.
Trong phòng chỉ có ánh đèn ngủ màu cam trên đầu giường, mà không thấy bóng dáng của cô.
Đi đâu?
Mộ Diễn Đình theo bản năng đi về phía ban công, thực sự thấy thân hình nhỏ bé đang ngồi trên chiếc ghế sofa lớn, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm xa xăm, dường như mang rất nhiều tâm sự.
Đều tại anh nhất thời sơ suất để ba tìm tới cửa, không biết hai người đã nói những gì? Cô có bị khi dễ hay không?
Mặc dù bình thường cô nhanh mồm nhanh miệng, nhưng đối mặt với một con cáo chỉ sợ một chút thắng lợi đều không có...
Cô chưa biết sự có mặt của Mộ Diễn Đình, vẫn như cũ đắm chìm trong suy nghĩ riêng, cho đến khi sô pha mềm mại trũng xuống vì bị người nào đó ngồi, cô mới quay đầu.
Chú về rồi sao?
Không thể phủ nhận, dù tâm trạng rất tồi tệ, nhưng khi nhìn thấy Mộ Diễn Đình, cô liền có thể vui vẻ.
Mộ Diễn Đình đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt thâm thúy lộ rõ vẻ lo lắng: Nghe dì Thẩm nói, cháu chưa ăn cơm tối, có đói bụng không? Chú cùng cháu xuống nhà ăn một chút.
Trong lòng Thần Ngàn Ấm nhanh chóng xẹt qua vài tia ấm áp: Không cần, cháu không đói. Chú thì sao? Đã ăn cơm tối chưa?
Đã ăn.
Mộ Diễn Đình nhàn nhạt lên tiếng trả lời, tay trái thuận thế ôm eo nhỏ nhắn của cô, ôm cô vào lòng.
Thần Ngàn Ấm hơi giật mình, tất nhiên không đoán được anh đột nhiên ôm mình, trái tim không thể kiềm nén kích động.
Ai, anh không phải lần đầu tiên ôm cô, nhưng mỗi lần như vậy mặt đều đỏ, tim đập nhanh, thực không ngăn được.
Cô âm thầm nuốt nước bọt, sau đó, liền nghe giọng nói mỏng manh của anh vang lên: Ông nội đến tìm cháu nói cái gì?
...
Đáy mắt Thần Ngàn Ấm lặng lẽ lóe lên tia mập mờ, không trả lời anh ngay.
Thực ra, trong lòng bọn họ đều biết rõ, cuộc hôn nhân này nhất định sẽ bị Mộ gia phản đối, cho nên Mộ Xuyến Hải tìm tới có mục đích gì, trên cơ bản không cần cũng biết.
Vì thế, cô không có ý định giấu diếm, thận trọng nói một câu: Ông nội muốn cháu ly hôn, nhưng cháu không đồng ý.
Tất nhiên, cô không có khả năng kể lại toàn bộ nội dung câu chuyện, bởi vì, những lời nói kia cố tình hạ thấp, chê bai cô, thật sự cô không có dũng khí lên tiếng nói ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Diễn Đình trầm xuống, giọng lập tức nghiêm túc: Cháu không cần để ý tới lời ông nội, để chú xử lý chuyện này.
Phản ứng của anh rất kiên quyết, nhưng Thần Ngàn Ấm vẫn là nhịn không được hỏi: Chú có thực sự muốn ly hôn với cháu không?
Mộ Diễn Đình liếc nhìn cô một cái: Chú không có sở thích kết hôn hai lần, vì thế, cháu cũng đừng giữ suy nghĩ ly hôn trong đầu.
Thần Ngàn Ấm: ...
Cô sẽ không đề cập đến việc ly hôn.
Nhưng nghĩ lại, nếu cuộc hôn nhân của bọn họ cả đời đều không thể mang ra ánh sáng, cả đời không danh phận, cô có thể chịu đựng được sao?
Nếu như anh không thích cô, không đụng vào cô, vì sao phải kết hôn với cô?
Chẳng lẽ, thật sự vì trách nhiệm?
Chẳng lẽ, đối với người phụ nữ khác, anh cũng như vậy?
Tưởng tượng đến khả năng này, lồng ngực Thần Ngàn Ấm bắt đầu đau, thật là khó chịu, thật là khó chịu....
Cô càng nghĩ tâm càng loạn, cơ thể nhỏ nhắn vô thức run rẩy kịch liệt.
Cháu sao vậy? Không thoải mái?
Nhận thấy được người trong lòng khác thường, Mộ Diễn Đình nhíu nhíu mày, đưa tay sờ lên trán cô.
Anh không chút che dấu quan tâm, khiến mũi Thần Ngàn Ấm cay cay, tốn rất nhiều sức lực mới kiểm soát được mình, không để nước mắt rơi xuống.
Không, cháu không sao.
Cô lắc đầu, vội vàng rời khỏi lồng ngực anh, từ sô pha đứng lên: Chú à, muộn rồi, cháu đi ngủ trước, ngủ ngon.
Nói xong, cô nhanh chóng bước đi, ai ngờ, lại bị Mộ Diễn Đình nắm cổ tay kéo lại: Cháu có chuyện.
Cháu...
Ông nội đã nói gì với cháu?
Lúc đầu anh tưởng rằng ba tới đây chỉ để uy hiếp cảnh báo vài câu, nhưng nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của cô, Mộ Diễn Đình chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Nghĩ tới điều này, khuôn mặt anh tuấn của anh nhất thời âm trầm, dần biến sắc.
/141
|