Sinh hoạt chính là làm việc và ăn uống, nếu như trốn trong thâm sơn rừng già. mọi người thực ra không có nhiều nhu cầu. nhưng ở trong thành thị không như vậy.
Hôm nay, Ma Tín Khoa mạnh mẽ yêu cầu đi ra ngoài một chuyến, từ khi ở đây. Hàn Tiến và Tiên Ny Nhĩ đã định ra quy củ, đồ ăn cùng đồ sinh hoạt do Mễ Hiết Nhĩ cùng Tư Đế Nhĩ Bá Cách phụ trách, nói cách khác, trừ bọn họ. những người khác chỉ có thể ở trong viện, nhiệm vụ của họ ngoài tu luyện cũng chỉ là tu luyện. Hàn Tiến trong lòng biết, bên ngoài đông nghịt.
Ma Tín Khoa có thể chịu đựng vài ngày đã không dễ dàng rồi, trầm ngâm một hồi. nghĩ cũng nên cho mọi người ra ngoài thay đổi không khí, cứ ở nhà mãi cuối cùng cũng xảy ra vấn đề a.
Cuối cùng, chỉ có Tát Tư Âu. Khởi Lệ cùng Mễ Hiết Nhĩ không muốn ra ngoài, những người khác đều ra khỏi viện, Tư Đế Nhĩ Bá Cách mỗi ngày đều có cơ hội dạo phố. vốn không cần đi theo... nhưng đây là bản năng, trừ khi Hàn Tiến yêu cầu. nếu không hắn thủy chung đi phía sau Hàn Tiến.
Người hưng phấn nhất là Hi Nhĩ Na, mặc kệ nàng khiến người ta có cảm giác ngực to não nhỏ, hay kiến thức thấp, nhưng này có tính kỷ luật, huống hồ mấy ngày này kinh nghiệm nàng cũng tăng lên không ít, nếu là người bừa bãi, phát hiện sinh hoạt không dễ dàng, có thể vô ý thức mà chọn ẩn nấp.
Lôi Triết so với Hi Nhĩ Na thì trầm hơn, căn cứ vào quan sát của Hàn Tiến, người này không thích cười, cũng ít khi tức giận, mọi người ôn ào thì nàng luôn ỡ một bên lẳng lặng nhìn, so ra còn nhút nhát hơn Khởi Lệ. Ma Tín Khoa không có việc gì cũng tìm Hàn Tiến, nhưng Lôi Triết chưa bao giờ chủ động yêu cầu cái gì. Hàn Tiến giúp hắn, hắn cảm ơn, Hàn Tiến không giúp, hắn liền im lặng, không khác Tiên Ny Nhĩ nhiều lắm. Hiện tại, hắn đội mũ của Tát Tư Âu. che kín cả khuôn mặt, ai cũng không rõ mặt hắn, khi đi lại vô cùng nhẹ nhàng, như là ngồi trên vật gì bay đi vậy
"Ha... quán bar!" Ma Tín Khoa đột nhiên quát lớn.
Mọi nguời bị Ma Tín Khoa làm cho giật mình, nguời đi đường cũng bị hắn dọa cho hết hồn. mấy con quạ đen kêu lên vài tiếng chói tai. vỗ cánh kinh hãi lao vào bầu trời đêm.
"Lạp Phi Nhĩ, chúng ta vào ngồi đi." Ma Tín Khoa cười trừ. đại đa số lính đánh thuê không rời rượu, mà quán bar đương nhiên là nơi lính đánh thuê tụ tập, trao đổi tin tức, vật phẩm.
"Đúng là nam nhân…" Tiên Ny Nhĩ cười rộ lên.
Hàn Tiến ngẩng đầu nhìn quán bar tên Dạ sắc Vi, hắn có chút lo lắng: "Quan trọng là an toàn, chúng ta uống rượu, không ai được gây chuyện."
"Gây sự?" Ma Tín Khoa cười to nói: "Ai đến chọc chúng ta là rước họa a."
Ma Tín Khoa cuồng vọng như vậy là có nguyên nhân, hắn bản thân là đấu sĩ. Tiên Ny Nhĩ là xuyên tâm xạ thủ. còn có Lôi Triết am hiêu ẩn thân, cấp bậc thấp nhất cũng là thất giai chức nghiệp giả. Hơn nữa Hàn Tiến còn một thân tài nghệ vô cùng, bọn họ trong giới lính đánh thuê cũng coi như nổi tiếng, tuy răng còn xa mới bằng Hồng sắc tiêm lính đánh thuê tiểu đội. nhưng chức nghiệp của họ lại phối hợp hoàn mỹ, cận chiến hay viễn công đều không yếu. đám lính đánh thuê nào chọn họ mà gây sự chính là chuốc lấy nhục.
"Ngươi a…" Hàn Tiến có chút bất đắc dĩ, nhưng thấy Ma Tín Khoa hăng hái, hắn cũng
không làm mọi người mất hứng.
Bọn họ không phát hiện ra, cũng không cách nào nhận ra, trên thực tế toàn bộ tây thành đều đầy quạ đen. vài con bị Ma Tín Khoa dọa sợ khiến quạ đen ở khắp nơi kêu liên thanh, sau trước cùng bay lên cao ly khai Tây thành, hay chúng nó đã phát hiện nơi chúng muốn đến, không cần ở chỗ này nữa.
Vừa đẩy cửa lớn, một cỗ âm thanh ồn ào đập vào mặt. trong tây thành tụ tập nhiều lính đánh thuê, tiểu quán cũng gần như kín người.
Hàn Tiến bước vào đại môn liền hấp dẫn vài ánh mắt quan tâm, bởi bình thường đến quán bar chỉ khoảng năm ba người đi cùng nhau, nhiều người cùng đi như vậy quả thực ít thấy.
Bàn ở đây hơi nhỏ. đám Hàn Tiến cũng chỉ có thể chia ra hai bàn mà ngồi.
"Cho ta một chai mạch tửu!" Vừa đặt mông lên ghế, Ma Tín Khoa vội vã hô.
"Uống ít thôi." Hi Nhĩ Na không biết tại sao. trong giọng nói có thêm vài phần ôn nhu.
Cũng không biết Ma tín Khoa rút cuộc có chuyện gì với Hi Nhĩ Na, nàng nói với hắn như thế, hắn hẳn phải vui vẻ mới phải, nhưng trái lại, Ma Tín Khoa không đáp lại sự ôn nhu của Hi Nhĩ Na, ngược lại trừng mắt nói: "Chuyện của đàn ông. phụ nữ đừng xen vào."
Hi Nhĩ Na chuẩn bị nổi giận, bỗng nhiên nhớ tới Hàn Tiến nói: Đàn ông thông thường đều thích phụ nữ ôn nhu.
Nghĩ đến đây. Hi Nhĩ Na vội cúi đầu. âm thầm cắn răng, trong lòng tự an ủi: Hi Nhĩ Na, ngươi là thục nữ, là thục nữ dịu dàng nhất thế giới.
Rút cuộc cũng bình phục tâm tình, Hi Nhĩ Na ngẩng đầu. trên mặt lộ nụ cười nhẹ nhàng, mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng đã là cực hạn của nàng.
"Uống rượu không tốt cho thân thể." Hi Nhĩ Na ôn nhu nói, nói xong bất giác nổi da gà. nghĩ thầm, xem ra lão nương quá quan tâm tới ngươi rồi a.
Đáng tiếc, Ma Tín Khoa không cảm thấy sự quan tâm của Hi Nhĩ Na. hắn chỉ cảm thấy có thể biến cọp cái thành một con cừu non, đây là chuyện vinh dự cỡ nào a!
Vì vậy, để biểu hiện khí khái nam nhân, Ma Tín Khoa cầm chén rượu lên một hơi cạn sạch.
"Thống khoái." Ma Tín Khoa đặt chén lên bàn, thở ra một hơi.
Hi Nhĩ Na không cam lòng, chả lẽ lời của lão nương là vô ích?
Bốp một tiếng, Hi Nhĩ na vỗ bàn, khiến Ma Tín Khoa càng hoảng sợ.
"Ta không cho ngươi uống." Hi Nhĩ Na có chút lớn tiếng, hai bên bàn rượu mọi người hiếu kỳ nhìn lại.
Nếu như chỉ có hai người bọn họ, Ma Tín Khoa có khả năng nhượng bộ. nhưng nhiều người như vậy, hắn không thể chịu mất mặt.
"Ngươi quyết định hay ta quyết định!" Ma Tín Khoa phùng mang trợn má, cầm chén rượu lên uống cạn.
"Ngươi quyết định! Đương nhiên là nguơi quyết định!" Hi Nhĩ Na cười nhạt.
Ma Tín Khoa nhìn Hi Nhĩ Na tươi cười, mơ hồ nghĩ có chút không đúng, nhưng lúc này tuyệt đối không thể yếu thế: "Ngươi biết là tốt rồi. lúc đàn ông uống rượu, phụ nữ tốt nhất đừng xen mồm vào!"
Nói đến đây. hắn cẩn thận nhìn Hi Nhĩ Na, sợ nàng còn làm khó hắn.
Không ngờ Hi Nhĩ Na chỉ nhìn hắn một cái, liền quay đầu ra chỗ khác.
Thấy Hi Nhi Na phản ứng như vậy. Ma Tín Khoa thầm thở phào, trong lòng còn chút buồn bực. sao hôm nay tính tình lão bà nương này lại tốt đến vậy?
Nhưng một khắc sau, Ma Tín Khoa tự mình phủ định ý nghĩ này.
"Cho ta một chai." Hi Nhĩ Na quát, con mắt không thèm nhìn Ma Tín Khoa, biểu tình chính là nói. ngươi uống bao nhiêu lão nương uống bấy nhiêu a.
Ma Tín Khoa có chút tê dại da đầu, Hi Nhĩ Na say rượu, hậu quả hắn biết rõ: "Ngươi uống cái gì? Ai cho uống?"
"Phụ nữ uống rượu, đàn ông đừng xen mồm vào." Hi Nhĩ Na nghiến răng nghiến lợi nói.
Ma Tín Khoa có chút chột dạ nhìn Hàn Tiến, phát hiện mọi người như đang nói chuyện gì, không chú ý đến hắn, lúc này mới khiến hắn yên tâm, nếu không trước mặt nhiều người như vậy bị Hi Nhĩ Na quát mắng, thật sự không còn mặt mũi.
Mắt thấy chai rượu trắng được để trước mặt Hi Nhĩ Na, Ma Tín Khoa cũng không nhịn được rùng mình, Hi Nhĩ Na uống rượu, kẻ không may chính là hắn.
"Tỷ. đừng uống." Ma Tín Khoa nhỏ giọng nói.
"Dựa vào cái gì? Ngươi uống của ngươi, ta uống của ta, không ai liên quan đến ai." Hi Nhĩ Na đang nổi nóng, sao có thể nghe hắn.
"Tỷ. ta sai rồi được chưa, ngươi xem, ta cũng không uống." Ma Tín Khoa cười trừ, đem chén rượu đổ sang một bên.
"Hừ!" Hi Nhĩ Na hừ lạnh, quay đầu. để lại cho Ma tín Khoa một cái gáy.
Ma Tín Khoa thở phào, Hi Nhĩ Na không nói gì cũng tốt, chỉ cần nàng không uống rượu là tổt rồi.
"Tỷ. ta sai rồi được chưa! Ha ha ha!" Trừ bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm quái khí.
Ma Tín Khoa giận tím mặt. xoay người vừa nhìn, thì ra là một khách uống rượu, trong lòng bế một nữ tử trang phục đẹp đẽ, chỉ trỏ phía đối diện, miệng cười không ngớt.
Ma Tín Khoa muốn lên giáo huấn hắn một chút, không ngờ có nguời còn nhanh hơn, Hi Nhĩ Na bên người vụt một cái đã đến trước mặt đối phương.
"Cười cái gì? Nói ngươi đó!" Hi Nhĩ Na hung hăng quát.
"Thế nào? Ta cười cũng không được? Nguơi quản nhiều quá đó!” Người nọ không thèm nhìn Hi Nhĩ Na. bộ dạng phớt lờ.
Hàn Tiến cùng Tiên Ny Nhĩ hai mắt nhìn nhau, hắn đã nói qua, uống rượu chứ không gây chuyện, không ngờ ngồi chưa nóng mông, đã có phiền phức kéo đến. nhưng là người ta chọc họ. cũng không trách được Ma Tín Khoa cùng Hi Nhĩ Na.
Hàn Tiến đánh mắt với Tư Đế Nhĩ Bá Cách, Tư Đế Nhĩ Bá Bách vội đứng lên hô lớn: "Hi Nhĩ Na tiểu thư, loại người thích bị coi thường ở đây nhiều lắm, không nên chấp hắn...."
Nhìn Tư Đế Nhĩ Bá Cách đi tới, Hi Nhĩ Na nhớ tới lời dặn của Hàn Tiến, lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người đi về, nhưng khách nhân kia trừng mắt nhin Tư Đế Nhĩ Bá Cách, tức giận nói: "Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem."
"Ta...." Tư Đế Nhĩ Bá Cách sợ hãi lùi một bước, nói: "Ta không nói, vừa rồi coi như... như như đàn gảy tai trâu, không hợp ý ngươi vậy mong thông cảm nhiều."
Đám Hàn Tiến ngẩn người, sau đó phát tiếng cười vang, bọn họ thấy nhiều cảnh mắng chửi người khác, nhưng chưa ai thấy lại mắng mình mắng người như vậy. Ma Tín Khoa vỗ
vai Tư Đế Nhĩ Bá Cách, tay kia vươn ngón cái.
Hôm nay, Ma Tín Khoa mạnh mẽ yêu cầu đi ra ngoài một chuyến, từ khi ở đây. Hàn Tiến và Tiên Ny Nhĩ đã định ra quy củ, đồ ăn cùng đồ sinh hoạt do Mễ Hiết Nhĩ cùng Tư Đế Nhĩ Bá Cách phụ trách, nói cách khác, trừ bọn họ. những người khác chỉ có thể ở trong viện, nhiệm vụ của họ ngoài tu luyện cũng chỉ là tu luyện. Hàn Tiến trong lòng biết, bên ngoài đông nghịt.
Ma Tín Khoa có thể chịu đựng vài ngày đã không dễ dàng rồi, trầm ngâm một hồi. nghĩ cũng nên cho mọi người ra ngoài thay đổi không khí, cứ ở nhà mãi cuối cùng cũng xảy ra vấn đề a.
Cuối cùng, chỉ có Tát Tư Âu. Khởi Lệ cùng Mễ Hiết Nhĩ không muốn ra ngoài, những người khác đều ra khỏi viện, Tư Đế Nhĩ Bá Cách mỗi ngày đều có cơ hội dạo phố. vốn không cần đi theo... nhưng đây là bản năng, trừ khi Hàn Tiến yêu cầu. nếu không hắn thủy chung đi phía sau Hàn Tiến.
Người hưng phấn nhất là Hi Nhĩ Na, mặc kệ nàng khiến người ta có cảm giác ngực to não nhỏ, hay kiến thức thấp, nhưng này có tính kỷ luật, huống hồ mấy ngày này kinh nghiệm nàng cũng tăng lên không ít, nếu là người bừa bãi, phát hiện sinh hoạt không dễ dàng, có thể vô ý thức mà chọn ẩn nấp.
Lôi Triết so với Hi Nhĩ Na thì trầm hơn, căn cứ vào quan sát của Hàn Tiến, người này không thích cười, cũng ít khi tức giận, mọi người ôn ào thì nàng luôn ỡ một bên lẳng lặng nhìn, so ra còn nhút nhát hơn Khởi Lệ. Ma Tín Khoa không có việc gì cũng tìm Hàn Tiến, nhưng Lôi Triết chưa bao giờ chủ động yêu cầu cái gì. Hàn Tiến giúp hắn, hắn cảm ơn, Hàn Tiến không giúp, hắn liền im lặng, không khác Tiên Ny Nhĩ nhiều lắm. Hiện tại, hắn đội mũ của Tát Tư Âu. che kín cả khuôn mặt, ai cũng không rõ mặt hắn, khi đi lại vô cùng nhẹ nhàng, như là ngồi trên vật gì bay đi vậy
"Ha... quán bar!" Ma Tín Khoa đột nhiên quát lớn.
Mọi nguời bị Ma Tín Khoa làm cho giật mình, nguời đi đường cũng bị hắn dọa cho hết hồn. mấy con quạ đen kêu lên vài tiếng chói tai. vỗ cánh kinh hãi lao vào bầu trời đêm.
"Lạp Phi Nhĩ, chúng ta vào ngồi đi." Ma Tín Khoa cười trừ. đại đa số lính đánh thuê không rời rượu, mà quán bar đương nhiên là nơi lính đánh thuê tụ tập, trao đổi tin tức, vật phẩm.
"Đúng là nam nhân…" Tiên Ny Nhĩ cười rộ lên.
Hàn Tiến ngẩng đầu nhìn quán bar tên Dạ sắc Vi, hắn có chút lo lắng: "Quan trọng là an toàn, chúng ta uống rượu, không ai được gây chuyện."
"Gây sự?" Ma Tín Khoa cười to nói: "Ai đến chọc chúng ta là rước họa a."
Ma Tín Khoa cuồng vọng như vậy là có nguyên nhân, hắn bản thân là đấu sĩ. Tiên Ny Nhĩ là xuyên tâm xạ thủ. còn có Lôi Triết am hiêu ẩn thân, cấp bậc thấp nhất cũng là thất giai chức nghiệp giả. Hơn nữa Hàn Tiến còn một thân tài nghệ vô cùng, bọn họ trong giới lính đánh thuê cũng coi như nổi tiếng, tuy răng còn xa mới bằng Hồng sắc tiêm lính đánh thuê tiểu đội. nhưng chức nghiệp của họ lại phối hợp hoàn mỹ, cận chiến hay viễn công đều không yếu. đám lính đánh thuê nào chọn họ mà gây sự chính là chuốc lấy nhục.
"Ngươi a…" Hàn Tiến có chút bất đắc dĩ, nhưng thấy Ma Tín Khoa hăng hái, hắn cũng
không làm mọi người mất hứng.
Bọn họ không phát hiện ra, cũng không cách nào nhận ra, trên thực tế toàn bộ tây thành đều đầy quạ đen. vài con bị Ma Tín Khoa dọa sợ khiến quạ đen ở khắp nơi kêu liên thanh, sau trước cùng bay lên cao ly khai Tây thành, hay chúng nó đã phát hiện nơi chúng muốn đến, không cần ở chỗ này nữa.
Vừa đẩy cửa lớn, một cỗ âm thanh ồn ào đập vào mặt. trong tây thành tụ tập nhiều lính đánh thuê, tiểu quán cũng gần như kín người.
Hàn Tiến bước vào đại môn liền hấp dẫn vài ánh mắt quan tâm, bởi bình thường đến quán bar chỉ khoảng năm ba người đi cùng nhau, nhiều người cùng đi như vậy quả thực ít thấy.
Bàn ở đây hơi nhỏ. đám Hàn Tiến cũng chỉ có thể chia ra hai bàn mà ngồi.
"Cho ta một chai mạch tửu!" Vừa đặt mông lên ghế, Ma Tín Khoa vội vã hô.
"Uống ít thôi." Hi Nhĩ Na không biết tại sao. trong giọng nói có thêm vài phần ôn nhu.
Cũng không biết Ma tín Khoa rút cuộc có chuyện gì với Hi Nhĩ Na, nàng nói với hắn như thế, hắn hẳn phải vui vẻ mới phải, nhưng trái lại, Ma Tín Khoa không đáp lại sự ôn nhu của Hi Nhĩ Na, ngược lại trừng mắt nói: "Chuyện của đàn ông. phụ nữ đừng xen vào."
Hi Nhĩ Na chuẩn bị nổi giận, bỗng nhiên nhớ tới Hàn Tiến nói: Đàn ông thông thường đều thích phụ nữ ôn nhu.
Nghĩ đến đây. Hi Nhĩ Na vội cúi đầu. âm thầm cắn răng, trong lòng tự an ủi: Hi Nhĩ Na, ngươi là thục nữ, là thục nữ dịu dàng nhất thế giới.
Rút cuộc cũng bình phục tâm tình, Hi Nhĩ Na ngẩng đầu. trên mặt lộ nụ cười nhẹ nhàng, mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng đã là cực hạn của nàng.
"Uống rượu không tốt cho thân thể." Hi Nhĩ Na ôn nhu nói, nói xong bất giác nổi da gà. nghĩ thầm, xem ra lão nương quá quan tâm tới ngươi rồi a.
Đáng tiếc, Ma Tín Khoa không cảm thấy sự quan tâm của Hi Nhĩ Na. hắn chỉ cảm thấy có thể biến cọp cái thành một con cừu non, đây là chuyện vinh dự cỡ nào a!
Vì vậy, để biểu hiện khí khái nam nhân, Ma Tín Khoa cầm chén rượu lên một hơi cạn sạch.
"Thống khoái." Ma Tín Khoa đặt chén lên bàn, thở ra một hơi.
Hi Nhĩ Na không cam lòng, chả lẽ lời của lão nương là vô ích?
Bốp một tiếng, Hi Nhĩ na vỗ bàn, khiến Ma Tín Khoa càng hoảng sợ.
"Ta không cho ngươi uống." Hi Nhĩ Na có chút lớn tiếng, hai bên bàn rượu mọi người hiếu kỳ nhìn lại.
Nếu như chỉ có hai người bọn họ, Ma Tín Khoa có khả năng nhượng bộ. nhưng nhiều người như vậy, hắn không thể chịu mất mặt.
"Ngươi quyết định hay ta quyết định!" Ma Tín Khoa phùng mang trợn má, cầm chén rượu lên uống cạn.
"Ngươi quyết định! Đương nhiên là nguơi quyết định!" Hi Nhĩ Na cười nhạt.
Ma Tín Khoa nhìn Hi Nhĩ Na tươi cười, mơ hồ nghĩ có chút không đúng, nhưng lúc này tuyệt đối không thể yếu thế: "Ngươi biết là tốt rồi. lúc đàn ông uống rượu, phụ nữ tốt nhất đừng xen mồm vào!"
Nói đến đây. hắn cẩn thận nhìn Hi Nhĩ Na, sợ nàng còn làm khó hắn.
Không ngờ Hi Nhĩ Na chỉ nhìn hắn một cái, liền quay đầu ra chỗ khác.
Thấy Hi Nhi Na phản ứng như vậy. Ma Tín Khoa thầm thở phào, trong lòng còn chút buồn bực. sao hôm nay tính tình lão bà nương này lại tốt đến vậy?
Nhưng một khắc sau, Ma Tín Khoa tự mình phủ định ý nghĩ này.
"Cho ta một chai." Hi Nhĩ Na quát, con mắt không thèm nhìn Ma Tín Khoa, biểu tình chính là nói. ngươi uống bao nhiêu lão nương uống bấy nhiêu a.
Ma Tín Khoa có chút tê dại da đầu, Hi Nhĩ Na say rượu, hậu quả hắn biết rõ: "Ngươi uống cái gì? Ai cho uống?"
"Phụ nữ uống rượu, đàn ông đừng xen mồm vào." Hi Nhĩ Na nghiến răng nghiến lợi nói.
Ma Tín Khoa có chút chột dạ nhìn Hàn Tiến, phát hiện mọi người như đang nói chuyện gì, không chú ý đến hắn, lúc này mới khiến hắn yên tâm, nếu không trước mặt nhiều người như vậy bị Hi Nhĩ Na quát mắng, thật sự không còn mặt mũi.
Mắt thấy chai rượu trắng được để trước mặt Hi Nhĩ Na, Ma Tín Khoa cũng không nhịn được rùng mình, Hi Nhĩ Na uống rượu, kẻ không may chính là hắn.
"Tỷ. đừng uống." Ma Tín Khoa nhỏ giọng nói.
"Dựa vào cái gì? Ngươi uống của ngươi, ta uống của ta, không ai liên quan đến ai." Hi Nhĩ Na đang nổi nóng, sao có thể nghe hắn.
"Tỷ. ta sai rồi được chưa, ngươi xem, ta cũng không uống." Ma Tín Khoa cười trừ, đem chén rượu đổ sang một bên.
"Hừ!" Hi Nhĩ Na hừ lạnh, quay đầu. để lại cho Ma tín Khoa một cái gáy.
Ma Tín Khoa thở phào, Hi Nhĩ Na không nói gì cũng tốt, chỉ cần nàng không uống rượu là tổt rồi.
"Tỷ. ta sai rồi được chưa! Ha ha ha!" Trừ bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm quái khí.
Ma Tín Khoa giận tím mặt. xoay người vừa nhìn, thì ra là một khách uống rượu, trong lòng bế một nữ tử trang phục đẹp đẽ, chỉ trỏ phía đối diện, miệng cười không ngớt.
Ma Tín Khoa muốn lên giáo huấn hắn một chút, không ngờ có nguời còn nhanh hơn, Hi Nhĩ Na bên người vụt một cái đã đến trước mặt đối phương.
"Cười cái gì? Nói ngươi đó!" Hi Nhĩ Na hung hăng quát.
"Thế nào? Ta cười cũng không được? Nguơi quản nhiều quá đó!” Người nọ không thèm nhìn Hi Nhĩ Na. bộ dạng phớt lờ.
Hàn Tiến cùng Tiên Ny Nhĩ hai mắt nhìn nhau, hắn đã nói qua, uống rượu chứ không gây chuyện, không ngờ ngồi chưa nóng mông, đã có phiền phức kéo đến. nhưng là người ta chọc họ. cũng không trách được Ma Tín Khoa cùng Hi Nhĩ Na.
Hàn Tiến đánh mắt với Tư Đế Nhĩ Bá Cách, Tư Đế Nhĩ Bá Bách vội đứng lên hô lớn: "Hi Nhĩ Na tiểu thư, loại người thích bị coi thường ở đây nhiều lắm, không nên chấp hắn...."
Nhìn Tư Đế Nhĩ Bá Cách đi tới, Hi Nhĩ Na nhớ tới lời dặn của Hàn Tiến, lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người đi về, nhưng khách nhân kia trừng mắt nhin Tư Đế Nhĩ Bá Cách, tức giận nói: "Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem."
"Ta...." Tư Đế Nhĩ Bá Cách sợ hãi lùi một bước, nói: "Ta không nói, vừa rồi coi như... như như đàn gảy tai trâu, không hợp ý ngươi vậy mong thông cảm nhiều."
Đám Hàn Tiến ngẩn người, sau đó phát tiếng cười vang, bọn họ thấy nhiều cảnh mắng chửi người khác, nhưng chưa ai thấy lại mắng mình mắng người như vậy. Ma Tín Khoa vỗ
vai Tư Đế Nhĩ Bá Cách, tay kia vươn ngón cái.
/93
|