Đêm đã khuya, mọi người lần lượt chìm vào trong giấc ngủ bên ánh lửa, tuy tin tức ma cà rồng đã lan đi khắp nơi làm người ta vừa sợ vừa lo, nhưng dù gì thì đó cũng không phải là nguy cơ trước mặt, buồn ngủ thì cứ ngủ đã.
Hàn Tiến ngồi trong số đó, thi thoảng lại ném thêm vào mấy cành củi khô, chỉ có hắn là không ngủ nổi, vì lý tưởng mà hắn ấp ủ là xây dựng được một thành thị thuộc về mình, nắm giữ quyền lực cao nhất, hay là quyền quyết định cuối cùng.
Thế cục trước mắt ngày càng hỗn loạn, hắn rốt cuộc phải làm thế nào mới có cơ hội đó đây?
Hàn Tiến thân là tu chân giả, kiêm trình thám tử, nói gì đến hai chữ kiêu hùng hay anh hùng gì chứ, lại không phải người có công trong quân sự. Nói cho đúng hơn, vì lý do nghề nghiệp, hắn đã gặp nhiều người làm trong nhiều ngành khác nhau, chỉ là cách nghĩ trong lòng những người nắm giữ ma thuật mà thôi.
Bây giờ có lý tưởng rồi, nhưng làm sao thực hiện được lý tưởng của mình, hắn có cảm giác bị bó buộc, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đúng lúc đó có tiếng gì âm u khe khẽ vang lại, Hàn Tiến ngẩng đầu, nhìn theo hướng có âm thanh phát ra, thân hình Lôi Triết run bắn lên, rồi bắt đầu động đậy.
Hàn Tiến đứng đậy, đi đến trước người Lôi Triết nói nhỏ: “Tỉnh rồi sao? Xem ra thể chất của ngươi tốt hơn ta nghĩ nhiều đấy”
Lôi Triết cố gắng ngẩng đầu dậy, nhìn thẳng vào Hàn Tiến, cái cảnh mà lần cuối cùng nhìn thấy trước khi ngất đi vụt qua đầu hắn, Hàn Tiến trong ấn tượng và Hàn Tiến bây giờ hợp lại, Lôi Triết đang định nói gì đó thì hắn đột nhiên ngửi thấy mùi gì khó chịu. Lúc này hắn mới phát hiện ra hai cánh tay hắn toàn máu, trong lòng bàn tay còn có không ít máu đen đã khô kết lại, cứ như là mới bò ra từ bể máu vậy.
“Là.. .là ngươi cứu ta sao?” Gương mặt Lôi Triết hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Đừng nghĩ nhiều quá, điều quan trọng nhất bây giờ là ngươi cần nghỉ ngơi” Hàn Tiến chuyển đề tài, thành tựu của hắn về mặt Hậu Hắc học có hạn, chỉ có thể nói, hẳn nhặt được Lôi Triết về đây chứ không phải là cứu về, hắn không thể nhận mình là ân nhân của người ta được.
“Ngươi giết bọn chúng rồi?” Lôi Triết không có cách nào bỏ qua đề tài này.
“Ta không giết bọn chúng” Hàn Tiến thật thà trả lời.
“Ngươi đã cứu ta còn lo ta bán đứng ngươi sao?” Lôi Triết cười, hắn căn bản không tin câu trả lời của Hàn Tiến, tình hình lúc đó, nếu không giết sạch mấy kỵ sĩ đi thì hắn sớm đã tiêu rồi, hơn nữa, làm sao giải thích được về số máu dính trên người mình đây !?
“Ha ha...” Hàn Tiến cuời khan,hắn không biết nên nói gì nữa.
“Cám ơn” Lôi Triết nói nhỏ, câu nói của hắn tuy rất đơn giản nhưng ngữ khí vô cùng kiên định.
“Khách khí gì chứ” Hàn Tiến bật cười.
Cái chữ cảm ơn đó hắn còn đỡ đựợc, vì nếu không nhặt tên này về thì số phận tên này toi là chắc, không chết vì đói vì rét thì cũng bị chết vì mất quá nhiều máu, hay có lẽ sẽ bị ma cà rồng giết chết. Ban đầu khi hắn nhặt Lôi Triết về thì người tên này toàn máu, chính Hàn Tiến đích thân lau sạch cho tên này.
Trong mắt Lôi Triết, thoảng qua điều gì khó nói nên lời, đối phương thản nhiên tiếp nhận lời cám ơn của mình, điều đó nói lên rất nhiều thứ, trong đó đương nhiên bao gồm cả việc nguyên nhân mình nằm ở đây và những việc đã trải qua, hồi lâu, Lôi Triết lên tiếng: “Ngươi gặp rắc rối rồi, thật đấy, đáng nhẽ ra ngươi không nên giúp ta”
“Rắc rối?! Ha ha...” Hàn Tiến bật cười, “Ta trước nay chưa từng để ý đến rắc rối” Từ khi đến thế giới này hắn đâu có thiếu rắc rối?
Khác với Lôi Triết bây giờ, Hàn Tiến luôn thu dọn cho mình gọn gàng, vì vậy, cái vẻ thanh thoát nhẹ nhàng thư thả phong tình của hắn rất hút mắt của Lôi Triết, khoảnh khắc đó, đối với Lôi Triết mà nói, Hàn Tiến là một nhân vật rất có sức hấp dẫn! cái khí chất coi mọi chuyện lúc nào cũng dễ dàng đó khó có thề dùng lời nói hình dung ra được, ít nhất cũng khiến cho hắn khâm phục.
Lôi Triết không biết nên nói gì thì hay, cảm ơn? Thà ghi nhớ mối ân tình này trong lòng còn hơn là dùng lời nói biểu đạt.
“Được rồi, ngươi nghỉ cho sớm đis dưỡng thương mới là quan trọng” Hàn Tiến mỉm cười nói: “Đợi ngươi hồi phục rồi thì muốn đi ta cũng không giữ. Nếu muốn đi cùng bọn ta thì chỉ cần bọn ta có ăn sẽ không thiếu phần của ngươi đâu” Hàn Tiến nói xong thì khai triển một chú thanh thần hồi nguyên cho Lôi Triết.
Lôi Triết trước thì kinh ngạc, sau lại cảm thấy xấu hồ, hắn ban đầu còn tưởng ân nhân dùng ma pháp tấn công mình chứ. Được một lúc, khi cảm nhận rõ tác dụng của chú thanh thần hồi nguyên với cơ thề mình hắn mới run run nói:
“Ngươi.. .ngươi.. .đây là ma pháp gì vậy?”
“Ma pháp giúp người” Hàn Tiến cười đáp, nụ cười của hắn lúc này thậm chí còn mang chút hương vị cao thâm khó lường nữa chứ.
Tát Tư Âu nằm cạnh đó nhíu mắt, vì ở góc Lôi Triết không nhìn thấy, hắn giơ ngón tay ra hiệu cho Hàn Tiến, chỉ có người từng trải mới hiểu được cảm giác này, trên đời này làm gì có ai không muốn vươn tới đỉnh cao trong nghề chứ? Nhưng người có thể tự tin vào mình, có thể nhìn thấy hi vọng thì chỉ có vài người. Vì tư chất có hạn, thể lực có hạn, mà thời gian càng có hạn hơn!
Ma pháp của Hàn Tiến đã làm thay đồi tất cả những điều trên, chỉ cần có được sự giúp đỡ của Hàn Tiến thì tương lai chắc chắn không phải là một giấc mơ! Tát Tư Ầu nhớ lại cảm giác của mình khi lần đầu tiên đuợc hưởng ma pháp đó, hắn rất rõ, điều nầy hoàn toàn có sức mê hoặc với bất cứ ai.
“Tỉnh rồi?” Hàn Tiến cuời nói.
“Xuỵt.. ” Tát Tư Âu đưa ngón tay lên trước miệng rồi chỉ chỉ sang bên cạnh.
Nhìn theo hướng tay Tát Tư Âu chỉ, Hàn Tiến xém chút nữa thì lăn ra cười hô hô, trước khi ngủ Ma Tín Khoa và Hi Nhĩ Na thì thầm gì đó, đến lúc ngủ hai người cũng dính lấy nhau.
Chỉ là Hi Nhĩ Na ngủ rất ngon, nàng gác chân lên người Ma Tín Khoa mà hắn ta ngủ vẫn rất ngon, mặt lại còn như đang cười cười nữa chứ.
Thực ra Ma Tín Khoa là người xưa nay ngủ tỉnh, bị người khác đặt chân lên người như thể mà vẫn ngủ được chỉ có thể nói Hi Nhĩ Na khiến hắn cảm thấy thoải mái yên tâm mà thôi.
“Lạp Phi Nhĩ (Raphael), ngươi có biết giữa hai người họ rốt cuộc có chuyện gì không?” Tát Tư Âu hạ giọng hỏi.
“Ma Tín Khoa không nói gì với ngươi sao?”
“Không, ta có hỏi qua, nhưng hắn ta có nói là ta không phải quản nhiều chuyện” Tát Tư Âu nói có vẻ rất ấm ức.
“Hi Nhĩ Na là con gái của thầy giáo Ma Tín Khoa, hai người họ là thanh mai trúc mã đấy”
Hàn Tiến cười nói: “Còn chuyện giữa hai người họ bây giờ thì chắc không cần phải nói đúng không? Ngươi cũng tự nhìn ra được mà!”
“ừm, ta biết Hi Nhĩ Na rất thích Ma Tín Khoa, nhưng hắn thì…cũng thích Hi Nhĩ Na chứ?”
“Đương nhiên là thích rồi” Hàn Tiến nói nhỏ, “Bọn họ có hơn mười năm tình cảm cơ mà, nhưng Ma Tín Khoa không chịu nổi tính cách của Hi Nhĩ Na, hắn cũng khổ tâm lắm, vì vậy đã đến tâm sự với ta rồi mà”
“Cái tên này...” Tát Tư Âu tức giận nói: “Ta hỏi hắn thì hắn cho ta qua một bên nhưng lại chủ động tìm ngươi nói chuyện! Thật coi thường người khác quá!”
“Ma Tín Khoa nói mặt ngươi là gian tướng, không tin tưởng ngươi, nói cho ngươi những điều này để mà ngươi cười nhạo Ma Tín Khoa sao” Hàn Tiến cười ha ha đáp.
“Ta...” Tát Tư Âu không phục chút nào, nhưng nhìn gương mặt anh tuấn của Hàn Tiến và nụ cười ấm áp của hắn, về mặt này Tát Tư Âu chẳng thể nào bằng được hắn, Tát Tư Âu lại gần hắn ngồi xuống cuời trừ nói: “Nói đi, lúc đó Ma Tín Khoa đã nói vói ngươi những gì?
“Cái này không được” Hàn Tiến có phần chần chừ.
“Ay chà, có cái gì khó nói cơ chứ? Ta sẽ không đi nói yới hắn đâu!” Tát Tư Âu có vẻ nóng lòng.”
“Thực ra, nói ra cũng bình thường lắm, Tát Tư Âu ngươi đã từng tưởng tượng ra người vợ lý tưởng trong tương lai của mình sẽ như thế nào chưa?”
“Ta...dĩ nhiên là có rồi” Tát Tư Âu đảo con mắt, hắn đang muốn hỏi bí mật của Ma Tín Khoa, sao tự nhiên lại kéo cả mình vào.
“Tưởng tượng của ngươi chắc chắn vô cùng hoàn mĩ, vừa hiền dịu đại lượng, lại thông minh lanh lợi, lại còn phải đẹp mê người, người trong tưởng tượng đó chắc vô cùng nhiều ưu điểm và không có chút khuyết điểm nào” .
Tát Tư Âu ngớ ra::“Đó là đương nhiên mà, ai rảnh rỗi đi tưởng tượng ra khuyết điểm làm gì?”
“Đó chính là mâu thuẫn giữa tưởng tượng và thực tế” Hàn Tiến nhẹ nhàng nói: “Ma Tín Khoa cũng vậy, hắn cho rằng người vợ của mình phải hoàn mĩ, vì vậy không nghĩ rằng Hi Nhĩ Na sẽ trở thành vợ của mình nhưng lại thích Hi Nhĩ Na”
“Vậy ngươi nói với hắn thế nào?”
“Thì ta bảo hắn là ai cũng có khuyết điểm, không chỉ người khác mà bản thân hắn cũng có” Hàn Tiến ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Ngươi nói xem cái tật nào của Ma Tín Khoa khiến mọi người thấy khó chịu nhất?”
“Không vệ sinh!” Tát Tư Âu cắn răng cắn lợi nói, cái này là hắn không thể chịu nổi: “Luyện kiếm xong người đầy mồ hôi, lại chạy lăng xăng khắp nơi, nói là cái gì mà như thế mới đàn ông đàn an, ta chịu luôn!!”
“Lúc đó đệ cũng nói vói hắn cái này, ta hỏi hắn Hi Nhĩ Na chê hắn bao giờ chưa?” Hàn Tiến nói chầm chậm: “Thực ra thích một người không những là thích những ưu điểm của một người mà còn phải biết chấp nhận những khuyết điểm của người đó nữa. Con người Hi Nhĩ Na rất được, ngây thơ nên không phàm tục, từ ngày mà Ma Tín Khoa còn dở ông dở thằng đã thích hắn rồi, mà thích đến tận bây giờ. Ta nghĩ, sau này cho dù Ma Tín Khoa có leo được lên cao hay thất bại ê chề thì Hi Nhĩ Na vẫn ở bên cạnh hắn. Đó là tình cảm đáng trân trọng.”
“Ngươi nói có lý”
“Đương nhiên, ưu điểm và khuyết điểm của Hi Nhĩ Na rất rõ, ngây thơ và ấu trĩ, không hiểu lòng người hiểm ác, không hiểu được những gian nan của thế đạo, suốt ngày mang đến rắc rối và phiền phức cho bản thân và những người xung quanh.
“Lúc nãy ngươi nói Hi Nhĩ Na ngây thơ nên không phàm tục, giờ lại nói vì ngây thơ nên ấu trĩ là sao?” Tát Tư Âu cuời: “Ta thật không hiểu, ngây thơ rốt cuộc là tốt hay không?”
“Ngươi thấy kiếm của Ma Tín Khoa chưa?”
“Nhìn thấy rồi!” Tát Tư Âu càng thấy khó hiểu: “Sao?”
“Thực ra có nhiều thứ là con dao hai lưỡi, biết dùng thì giúp người, còn không thì sẽ hại người”
“Ngươi...” Tát Tư Âu ngập ngừng, “Ta thấy lạ rồi đấy, lúc đó Ma Tín Khoa nghe ngươi nói không bị ngươi nói cho đến không hiểu đấy chứ?”
Hàn Tiến ngồi trong số đó, thi thoảng lại ném thêm vào mấy cành củi khô, chỉ có hắn là không ngủ nổi, vì lý tưởng mà hắn ấp ủ là xây dựng được một thành thị thuộc về mình, nắm giữ quyền lực cao nhất, hay là quyền quyết định cuối cùng.
Thế cục trước mắt ngày càng hỗn loạn, hắn rốt cuộc phải làm thế nào mới có cơ hội đó đây?
Hàn Tiến thân là tu chân giả, kiêm trình thám tử, nói gì đến hai chữ kiêu hùng hay anh hùng gì chứ, lại không phải người có công trong quân sự. Nói cho đúng hơn, vì lý do nghề nghiệp, hắn đã gặp nhiều người làm trong nhiều ngành khác nhau, chỉ là cách nghĩ trong lòng những người nắm giữ ma thuật mà thôi.
Bây giờ có lý tưởng rồi, nhưng làm sao thực hiện được lý tưởng của mình, hắn có cảm giác bị bó buộc, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đúng lúc đó có tiếng gì âm u khe khẽ vang lại, Hàn Tiến ngẩng đầu, nhìn theo hướng có âm thanh phát ra, thân hình Lôi Triết run bắn lên, rồi bắt đầu động đậy.
Hàn Tiến đứng đậy, đi đến trước người Lôi Triết nói nhỏ: “Tỉnh rồi sao? Xem ra thể chất của ngươi tốt hơn ta nghĩ nhiều đấy”
Lôi Triết cố gắng ngẩng đầu dậy, nhìn thẳng vào Hàn Tiến, cái cảnh mà lần cuối cùng nhìn thấy trước khi ngất đi vụt qua đầu hắn, Hàn Tiến trong ấn tượng và Hàn Tiến bây giờ hợp lại, Lôi Triết đang định nói gì đó thì hắn đột nhiên ngửi thấy mùi gì khó chịu. Lúc này hắn mới phát hiện ra hai cánh tay hắn toàn máu, trong lòng bàn tay còn có không ít máu đen đã khô kết lại, cứ như là mới bò ra từ bể máu vậy.
“Là.. .là ngươi cứu ta sao?” Gương mặt Lôi Triết hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Đừng nghĩ nhiều quá, điều quan trọng nhất bây giờ là ngươi cần nghỉ ngơi” Hàn Tiến chuyển đề tài, thành tựu của hắn về mặt Hậu Hắc học có hạn, chỉ có thể nói, hẳn nhặt được Lôi Triết về đây chứ không phải là cứu về, hắn không thể nhận mình là ân nhân của người ta được.
“Ngươi giết bọn chúng rồi?” Lôi Triết không có cách nào bỏ qua đề tài này.
“Ta không giết bọn chúng” Hàn Tiến thật thà trả lời.
“Ngươi đã cứu ta còn lo ta bán đứng ngươi sao?” Lôi Triết cười, hắn căn bản không tin câu trả lời của Hàn Tiến, tình hình lúc đó, nếu không giết sạch mấy kỵ sĩ đi thì hắn sớm đã tiêu rồi, hơn nữa, làm sao giải thích được về số máu dính trên người mình đây !?
“Ha ha...” Hàn Tiến cuời khan,hắn không biết nên nói gì nữa.
“Cám ơn” Lôi Triết nói nhỏ, câu nói của hắn tuy rất đơn giản nhưng ngữ khí vô cùng kiên định.
“Khách khí gì chứ” Hàn Tiến bật cười.
Cái chữ cảm ơn đó hắn còn đỡ đựợc, vì nếu không nhặt tên này về thì số phận tên này toi là chắc, không chết vì đói vì rét thì cũng bị chết vì mất quá nhiều máu, hay có lẽ sẽ bị ma cà rồng giết chết. Ban đầu khi hắn nhặt Lôi Triết về thì người tên này toàn máu, chính Hàn Tiến đích thân lau sạch cho tên này.
Trong mắt Lôi Triết, thoảng qua điều gì khó nói nên lời, đối phương thản nhiên tiếp nhận lời cám ơn của mình, điều đó nói lên rất nhiều thứ, trong đó đương nhiên bao gồm cả việc nguyên nhân mình nằm ở đây và những việc đã trải qua, hồi lâu, Lôi Triết lên tiếng: “Ngươi gặp rắc rối rồi, thật đấy, đáng nhẽ ra ngươi không nên giúp ta”
“Rắc rối?! Ha ha...” Hàn Tiến bật cười, “Ta trước nay chưa từng để ý đến rắc rối” Từ khi đến thế giới này hắn đâu có thiếu rắc rối?
Khác với Lôi Triết bây giờ, Hàn Tiến luôn thu dọn cho mình gọn gàng, vì vậy, cái vẻ thanh thoát nhẹ nhàng thư thả phong tình của hắn rất hút mắt của Lôi Triết, khoảnh khắc đó, đối với Lôi Triết mà nói, Hàn Tiến là một nhân vật rất có sức hấp dẫn! cái khí chất coi mọi chuyện lúc nào cũng dễ dàng đó khó có thề dùng lời nói hình dung ra được, ít nhất cũng khiến cho hắn khâm phục.
Lôi Triết không biết nên nói gì thì hay, cảm ơn? Thà ghi nhớ mối ân tình này trong lòng còn hơn là dùng lời nói biểu đạt.
“Được rồi, ngươi nghỉ cho sớm đis dưỡng thương mới là quan trọng” Hàn Tiến mỉm cười nói: “Đợi ngươi hồi phục rồi thì muốn đi ta cũng không giữ. Nếu muốn đi cùng bọn ta thì chỉ cần bọn ta có ăn sẽ không thiếu phần của ngươi đâu” Hàn Tiến nói xong thì khai triển một chú thanh thần hồi nguyên cho Lôi Triết.
Lôi Triết trước thì kinh ngạc, sau lại cảm thấy xấu hồ, hắn ban đầu còn tưởng ân nhân dùng ma pháp tấn công mình chứ. Được một lúc, khi cảm nhận rõ tác dụng của chú thanh thần hồi nguyên với cơ thề mình hắn mới run run nói:
“Ngươi.. .ngươi.. .đây là ma pháp gì vậy?”
“Ma pháp giúp người” Hàn Tiến cười đáp, nụ cười của hắn lúc này thậm chí còn mang chút hương vị cao thâm khó lường nữa chứ.
Tát Tư Âu nằm cạnh đó nhíu mắt, vì ở góc Lôi Triết không nhìn thấy, hắn giơ ngón tay ra hiệu cho Hàn Tiến, chỉ có người từng trải mới hiểu được cảm giác này, trên đời này làm gì có ai không muốn vươn tới đỉnh cao trong nghề chứ? Nhưng người có thể tự tin vào mình, có thể nhìn thấy hi vọng thì chỉ có vài người. Vì tư chất có hạn, thể lực có hạn, mà thời gian càng có hạn hơn!
Ma pháp của Hàn Tiến đã làm thay đồi tất cả những điều trên, chỉ cần có được sự giúp đỡ của Hàn Tiến thì tương lai chắc chắn không phải là một giấc mơ! Tát Tư Ầu nhớ lại cảm giác của mình khi lần đầu tiên đuợc hưởng ma pháp đó, hắn rất rõ, điều nầy hoàn toàn có sức mê hoặc với bất cứ ai.
“Tỉnh rồi?” Hàn Tiến cuời nói.
“Xuỵt.. ” Tát Tư Âu đưa ngón tay lên trước miệng rồi chỉ chỉ sang bên cạnh.
Nhìn theo hướng tay Tát Tư Âu chỉ, Hàn Tiến xém chút nữa thì lăn ra cười hô hô, trước khi ngủ Ma Tín Khoa và Hi Nhĩ Na thì thầm gì đó, đến lúc ngủ hai người cũng dính lấy nhau.
Chỉ là Hi Nhĩ Na ngủ rất ngon, nàng gác chân lên người Ma Tín Khoa mà hắn ta ngủ vẫn rất ngon, mặt lại còn như đang cười cười nữa chứ.
Thực ra Ma Tín Khoa là người xưa nay ngủ tỉnh, bị người khác đặt chân lên người như thể mà vẫn ngủ được chỉ có thể nói Hi Nhĩ Na khiến hắn cảm thấy thoải mái yên tâm mà thôi.
“Lạp Phi Nhĩ (Raphael), ngươi có biết giữa hai người họ rốt cuộc có chuyện gì không?” Tát Tư Âu hạ giọng hỏi.
“Ma Tín Khoa không nói gì với ngươi sao?”
“Không, ta có hỏi qua, nhưng hắn ta có nói là ta không phải quản nhiều chuyện” Tát Tư Âu nói có vẻ rất ấm ức.
“Hi Nhĩ Na là con gái của thầy giáo Ma Tín Khoa, hai người họ là thanh mai trúc mã đấy”
Hàn Tiến cười nói: “Còn chuyện giữa hai người họ bây giờ thì chắc không cần phải nói đúng không? Ngươi cũng tự nhìn ra được mà!”
“ừm, ta biết Hi Nhĩ Na rất thích Ma Tín Khoa, nhưng hắn thì…cũng thích Hi Nhĩ Na chứ?”
“Đương nhiên là thích rồi” Hàn Tiến nói nhỏ, “Bọn họ có hơn mười năm tình cảm cơ mà, nhưng Ma Tín Khoa không chịu nổi tính cách của Hi Nhĩ Na, hắn cũng khổ tâm lắm, vì vậy đã đến tâm sự với ta rồi mà”
“Cái tên này...” Tát Tư Âu tức giận nói: “Ta hỏi hắn thì hắn cho ta qua một bên nhưng lại chủ động tìm ngươi nói chuyện! Thật coi thường người khác quá!”
“Ma Tín Khoa nói mặt ngươi là gian tướng, không tin tưởng ngươi, nói cho ngươi những điều này để mà ngươi cười nhạo Ma Tín Khoa sao” Hàn Tiến cười ha ha đáp.
“Ta...” Tát Tư Âu không phục chút nào, nhưng nhìn gương mặt anh tuấn của Hàn Tiến và nụ cười ấm áp của hắn, về mặt này Tát Tư Âu chẳng thể nào bằng được hắn, Tát Tư Âu lại gần hắn ngồi xuống cuời trừ nói: “Nói đi, lúc đó Ma Tín Khoa đã nói vói ngươi những gì?
“Cái này không được” Hàn Tiến có phần chần chừ.
“Ay chà, có cái gì khó nói cơ chứ? Ta sẽ không đi nói yới hắn đâu!” Tát Tư Âu có vẻ nóng lòng.”
“Thực ra, nói ra cũng bình thường lắm, Tát Tư Âu ngươi đã từng tưởng tượng ra người vợ lý tưởng trong tương lai của mình sẽ như thế nào chưa?”
“Ta...dĩ nhiên là có rồi” Tát Tư Âu đảo con mắt, hắn đang muốn hỏi bí mật của Ma Tín Khoa, sao tự nhiên lại kéo cả mình vào.
“Tưởng tượng của ngươi chắc chắn vô cùng hoàn mĩ, vừa hiền dịu đại lượng, lại thông minh lanh lợi, lại còn phải đẹp mê người, người trong tưởng tượng đó chắc vô cùng nhiều ưu điểm và không có chút khuyết điểm nào” .
Tát Tư Âu ngớ ra::“Đó là đương nhiên mà, ai rảnh rỗi đi tưởng tượng ra khuyết điểm làm gì?”
“Đó chính là mâu thuẫn giữa tưởng tượng và thực tế” Hàn Tiến nhẹ nhàng nói: “Ma Tín Khoa cũng vậy, hắn cho rằng người vợ của mình phải hoàn mĩ, vì vậy không nghĩ rằng Hi Nhĩ Na sẽ trở thành vợ của mình nhưng lại thích Hi Nhĩ Na”
“Vậy ngươi nói với hắn thế nào?”
“Thì ta bảo hắn là ai cũng có khuyết điểm, không chỉ người khác mà bản thân hắn cũng có” Hàn Tiến ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Ngươi nói xem cái tật nào của Ma Tín Khoa khiến mọi người thấy khó chịu nhất?”
“Không vệ sinh!” Tát Tư Âu cắn răng cắn lợi nói, cái này là hắn không thể chịu nổi: “Luyện kiếm xong người đầy mồ hôi, lại chạy lăng xăng khắp nơi, nói là cái gì mà như thế mới đàn ông đàn an, ta chịu luôn!!”
“Lúc đó đệ cũng nói vói hắn cái này, ta hỏi hắn Hi Nhĩ Na chê hắn bao giờ chưa?” Hàn Tiến nói chầm chậm: “Thực ra thích một người không những là thích những ưu điểm của một người mà còn phải biết chấp nhận những khuyết điểm của người đó nữa. Con người Hi Nhĩ Na rất được, ngây thơ nên không phàm tục, từ ngày mà Ma Tín Khoa còn dở ông dở thằng đã thích hắn rồi, mà thích đến tận bây giờ. Ta nghĩ, sau này cho dù Ma Tín Khoa có leo được lên cao hay thất bại ê chề thì Hi Nhĩ Na vẫn ở bên cạnh hắn. Đó là tình cảm đáng trân trọng.”
“Ngươi nói có lý”
“Đương nhiên, ưu điểm và khuyết điểm của Hi Nhĩ Na rất rõ, ngây thơ và ấu trĩ, không hiểu lòng người hiểm ác, không hiểu được những gian nan của thế đạo, suốt ngày mang đến rắc rối và phiền phức cho bản thân và những người xung quanh.
“Lúc nãy ngươi nói Hi Nhĩ Na ngây thơ nên không phàm tục, giờ lại nói vì ngây thơ nên ấu trĩ là sao?” Tát Tư Âu cuời: “Ta thật không hiểu, ngây thơ rốt cuộc là tốt hay không?”
“Ngươi thấy kiếm của Ma Tín Khoa chưa?”
“Nhìn thấy rồi!” Tát Tư Âu càng thấy khó hiểu: “Sao?”
“Thực ra có nhiều thứ là con dao hai lưỡi, biết dùng thì giúp người, còn không thì sẽ hại người”
“Ngươi...” Tát Tư Âu ngập ngừng, “Ta thấy lạ rồi đấy, lúc đó Ma Tín Khoa nghe ngươi nói không bị ngươi nói cho đến không hiểu đấy chứ?”
/93
|