"Các ngươi còn muốn luyện tập không?" Tiên Ny Nhĩ lên tiếng hỏi.
"Hôm nay coi như đủ rồi. Ta hẳn là đã sai lầm ở chỗ nào đó" Hàn Tiến cau mày nói: "Trước đó ta hiểu rất rõ mà. Bây giờ luyện tập lại không có hiệu quả".
"Thật ra ta vẫn có thể kiên trì thêm một lát nữa" Ma Tín Khoa thấy Hàn Tiến có vẻ không muốn luyện tập nữa thì thở phào nhẹ nhõm nhưng hắn lại cố ý vẽ rắn thêm chân, ra vẻ thân thể hắn cũng mạnh mẽ, cứng cỏi.
"Ồ? Vậy hả?" Sắc mặt Hàn Tiến có vẻ tươi tỉnh.
"Ta thấy chúng ta nên đi về ăn cơm đã" Ma Tín Khoa vội vàng nói, hắn hận không thể tự bạt tai mình: "Mọi người đều đói bụng rồi, phải không?"
"Ta không đói bụng" Tát Tư Âu cười xấu xa nói: "Hay chính quan trọng hơn, Lạp Phi Nhĩ, ngươi đã nghĩ ra điểm nào sai chưa?"
"Mẹ kiếp, ta đã hiểu, ngươi đúng là đồ xấu xa nhất" Ma Tín Khoa tức giận nói.
"Thôi đừng gây chuyện ầm ĩ nữa. Hãy nhìn xem kia là cái gì?" Đột nhiên Tiên Ny Nhĩ lên tiếng nói.
Mọi người vội vàng nhìn theo ánh mắt của Tiên Ny Nhĩ. Có một điểm đen đang uốn lượn từ xa đi tới. Từ xa mọi người có thể mơ hồ nhìn thấy mấy chục cờ xí bay phất phới trong gió. Rất hiển nhiên, đây không phải là thương đội mà là một đội quân chính quy có số lượng khá đông. Từ phương hướng di chuyển của bọn họ, có thể đoán được là bọn họ đến từ Bắc Thành, Bái Đặc Minh.
"Quân đội?" Ma T ín Khoa cau mày hỏi.
"Ta có thể ngửi được mùi của đội quân này” Hàn Tiến tươi cười nói.
"Mùi? Ngươi có ý gì?" Tiên Ny Nhĩ ngạc nhiên hỏi.
"Trước kia, Bái Đặc Minh luôn đưa ra các kháng nghị bằng miệng nhưng không thay đổi cách hành động, vì sao lại vậy? Bởi vì bọn họ không muốn gia nhập cuộc hỗn chiến đó" Hàn Tiến dừng lại một chút rồi nói: "Bây giờ... ta đoán chừng cuộc chiến thành Thánh Quan và thành Hắc Nha đã phân thắng bại vì vậy người Bái Đặc Minh không nhịn được, rốt cuộc đã muốn ra tay".
Tiên Ny Nhĩ liếc mắt nhìn Hàn Tiến một cái. Cho dù Hàn Tiến phân tích đúng hay sai nhưng suy đoán này của hắn cũng có thê chứng minh được vài điều.
"Vậy ngươi có nghĩ quân đội Bái Đặc Minh có thể chiếm được lợi thế hay không?"
"Ta không biết việc này nhưng ta biết một điều, kiếm không mài sẽ cùn" Hàn Tiến cười nói: "Đã bao lâu rồi Bái Đặc Minh không tham gia chiến tranh?"
"Đây có phải là điều quan trọng nhất không?' Tiên Ny Nhĩ chậm rãi hỏi.
"Nếu ngay cả điều này cũng không quan trọng thì không còn gì quan trọng nữa" Hàn Tiến mim cười nói: "Trát cổ Nội Đức của thành Hắc Nha là người khiến người khác căm thù, người muốn giết hắn có rất nhiều, đúng không? Nhưng Trát cổ Nội Đức vẫn sống rất thoải mái. Khi bị người khác thù ghét, căm thù, sợ hãi, hắn vẫn sống tới ngày hôm nay. Đó là vì hắn cực kỳ bản lĩnh. Hơn nữa hắn vẫn tiếp tục giết người, vẫn đánh cướp, vì sao lại vậy? Ta nghĩ không ai có thể phủ nhận được Trát cổ Nội Đức có trong tay một đội quân cực kỳ tinh nhuệ".
"Quân đội thành Hắc Nha... quả thực rất đáng sợ" sắc mặt Tiên Ny Nhĩ tai tái, hiển nhiên là là nàng nhớ tới khoảng thời gian liên tục chiến đấu trên chiến trường trước kia của mình.
"Ta đi tìm một người bạn" Tiên Ny Nhĩ thở dài nói.
"Bạn?" Hàn Tiến sửng sốt. Không phải tất cả thủ hạ của Trát cổ Nội Đức đều làm đám cực kỳ hung ác sao? Tại sao Tiên Ny Nhĩ lại có bạn bè trong đám người đó?
"Không phải chỉ mấy câu có thể giải thích hết, sau này ta sẽ nói rõ cho ngươi biết' Tiên Ny Nhĩ nói nhỏ.
"Được" Hàn Tiến thấy Tiên Ny Nhĩ không muốn nói nên hắn cũng không hỏi nữa.
Vào lúc hoàng hôn, một đội quân vận tải quân sự tới đóng quân ở bên cạnh sơn thôn thế nhưng bọn họ không làm phiền dân cư trong sơn thôn. Doanh trại được thiết lập ở một mảnh đất bên đường. Mấy người Ma Tín Khoa và Tiên Ny Nhĩ nằm trên núi quan sát hồi lâu sau khi xác định những người lính này không có ý định quấy nhiễu dân trong sơn thôn, hai người mới quay về son thôn.
Không thể trách bọn họ đa nghi. Trong con mắt những nông phu ở đây, bọn họ là những người rất giàu có. Ví dụ như khi bọn họ mua một ít lúa mạch và thổ sản vùng núi, mấy người Tiên Ny Nhĩ trả giá rất hào phóng. Một mặt bọn họ không muốn cò kè với mấy nông phu nghèo khổ, mặt khác bọn họ chỉ mang theo Kim tệ để mua bán nên cũng chỉ còn cách dùng Kim tệ mà thôi.
Nếu vạn nhất binh lính biết được trong sơn thôn này có mấy nguời có tiền, chúng có thể sẽ nổi lòng tham làm bậy, khi đó sẽ rất phiền phức. Khi chạy trốn từ thành thị này tới thành thị khác, có lẽ bản lĩnh của bọn họ đã tăng lên khá nhiều nhưng có một điều bọn họ luôn nhớ kỹ là lòng người hiểm ác.
Hàn Tiến đi đi lại lại trong phòng. Hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao thần đả thuật lại làm con người mất đi lý trí của mình? Đáng lẽ không xảy ra điều đó chứ. Bùa chú không sai, tâm pháp cũng không sai. Ba cuốn đạo điển của sư phụ lần trước hắn đã học thuộc. Hơn nữa hắn đã từng thi triên thần đả thuật, ngoại trừ có cảm giác mệt mỏi nhưng không thấy có tác hại xấu nào. Chẳng lẽ nguyên nhân là do hai thế giới khác nhau?
Hàn Tiến hao tổn nhiều tâm trí nghiên cứu thần đả thuật là vì xét trên thực lực của tập thể, thần đả thuật có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng. Mặc dù thần đả thuật chỉ là đạo môn cơ bản nhưng chỉ cần thấy Tát Tư Âu tôn sùng "cuồng hoá" ma pháp thì có thể thấy khả năng của nó hoàn toàn không tầm thường.
Thuật cuồng hoá chỉ có thể nâng cao sức mạnh của con người, một loại ma tuý thần kinh, có thể khiến tinh thần con người cực kỳ cáu bẳn, hung hãn khi tấn công.
Trong khi đó thần đả thuật không chỉ đề cao sức mạnh mà còn cả thị lực, tốc độ tiến lui. Khi một thi thuật giả đủ tư cách sử dụng thần đả thuật có thể sinh ra một loại lực phòng ngự giống như Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam. Theo truyền thuyết dân gian thì đao thương cũng không chém được, đương nhiên không phải tất cả chỉ là truyền thuyết.
Vấn đề mấu chốt chính là tiêu hao năng lượng bùa chú của thần đả thuật, tương đương với tiêu hao năng lượng của Hồi Nguyên Thanh Thần Chú. Tiền vốn bỏ ra nhỏ nhất nhưng lại thu lợi nhiều nhất.
Nếu như mấy người Tiên Ny Nhĩ có thể sử dụng thần đả thuật, khi đó sẽ sao nhỉ? Tát Tư Âu nhẩy vào giữa quân thù với phong thái vô cùng kiên cường, chỉ thấy ma pháp trượng của hắn bay múa khắp nơi, xoay quanh quân thù, quân thù lần lượt bị giết...
Thực lực của Tiên Ny Nhĩ cũng tăng lên gấp bội. Nếu như đưa cho nàng một cánh cung đủ lớn, nàng có thể bắn ra mũi tên làm nguyẻn từ một cây gỗ.
Còn về phần Ma Tín Khoa thì càng không cần phải nói, Hàn Tiến dám chắc rằng, nhất định Ma Tín Khoa sẽ thích cảm giác đó.
Nhưng điều kiện tiên quyết của hết thảy những việc đó chính là giải quyết vấn đề mất lý trí, Hàn Tiến căng thăng tự hỏi bản thân mình tới mức hắn đã quên mất thời gian. Không biết trải qua bao lâu thì đột nhiên hắn nghe thấy bên ngoài có một tiếng động nhỏ. Lúc này hắn đang đứng cạnh cửa nên tiện tay đẩy cửa ra.
Trước tiên Hàn Tiến nhìn thấy một đôi mắt như của dã thú, tràn ngập cừu hận và tuyệt vọng, tiếp đó một đạo hàn quang đâm thẳng vào cổ họng hắn.
"Được, Tiên Ny Nhĩ, ta nhớ là lần trước ta gặp ngươi, ngươi đang bị một đám quân Hắc Nha bao vây" Hàn Tiến nói: "Ngươi... ngươi không phải là muốn xông vào doanh trại của chúng đấy chứ?"
"Hôm nay coi như đủ rồi. Ta hẳn là đã sai lầm ở chỗ nào đó" Hàn Tiến cau mày nói: "Trước đó ta hiểu rất rõ mà. Bây giờ luyện tập lại không có hiệu quả".
"Thật ra ta vẫn có thể kiên trì thêm một lát nữa" Ma Tín Khoa thấy Hàn Tiến có vẻ không muốn luyện tập nữa thì thở phào nhẹ nhõm nhưng hắn lại cố ý vẽ rắn thêm chân, ra vẻ thân thể hắn cũng mạnh mẽ, cứng cỏi.
"Ồ? Vậy hả?" Sắc mặt Hàn Tiến có vẻ tươi tỉnh.
"Ta thấy chúng ta nên đi về ăn cơm đã" Ma Tín Khoa vội vàng nói, hắn hận không thể tự bạt tai mình: "Mọi người đều đói bụng rồi, phải không?"
"Ta không đói bụng" Tát Tư Âu cười xấu xa nói: "Hay chính quan trọng hơn, Lạp Phi Nhĩ, ngươi đã nghĩ ra điểm nào sai chưa?"
"Mẹ kiếp, ta đã hiểu, ngươi đúng là đồ xấu xa nhất" Ma Tín Khoa tức giận nói.
"Thôi đừng gây chuyện ầm ĩ nữa. Hãy nhìn xem kia là cái gì?" Đột nhiên Tiên Ny Nhĩ lên tiếng nói.
Mọi người vội vàng nhìn theo ánh mắt của Tiên Ny Nhĩ. Có một điểm đen đang uốn lượn từ xa đi tới. Từ xa mọi người có thể mơ hồ nhìn thấy mấy chục cờ xí bay phất phới trong gió. Rất hiển nhiên, đây không phải là thương đội mà là một đội quân chính quy có số lượng khá đông. Từ phương hướng di chuyển của bọn họ, có thể đoán được là bọn họ đến từ Bắc Thành, Bái Đặc Minh.
"Quân đội?" Ma T ín Khoa cau mày hỏi.
"Ta có thể ngửi được mùi của đội quân này” Hàn Tiến tươi cười nói.
"Mùi? Ngươi có ý gì?" Tiên Ny Nhĩ ngạc nhiên hỏi.
"Trước kia, Bái Đặc Minh luôn đưa ra các kháng nghị bằng miệng nhưng không thay đổi cách hành động, vì sao lại vậy? Bởi vì bọn họ không muốn gia nhập cuộc hỗn chiến đó" Hàn Tiến dừng lại một chút rồi nói: "Bây giờ... ta đoán chừng cuộc chiến thành Thánh Quan và thành Hắc Nha đã phân thắng bại vì vậy người Bái Đặc Minh không nhịn được, rốt cuộc đã muốn ra tay".
Tiên Ny Nhĩ liếc mắt nhìn Hàn Tiến một cái. Cho dù Hàn Tiến phân tích đúng hay sai nhưng suy đoán này của hắn cũng có thê chứng minh được vài điều.
"Vậy ngươi có nghĩ quân đội Bái Đặc Minh có thể chiếm được lợi thế hay không?"
"Ta không biết việc này nhưng ta biết một điều, kiếm không mài sẽ cùn" Hàn Tiến cười nói: "Đã bao lâu rồi Bái Đặc Minh không tham gia chiến tranh?"
"Đây có phải là điều quan trọng nhất không?' Tiên Ny Nhĩ chậm rãi hỏi.
"Nếu ngay cả điều này cũng không quan trọng thì không còn gì quan trọng nữa" Hàn Tiến mim cười nói: "Trát cổ Nội Đức của thành Hắc Nha là người khiến người khác căm thù, người muốn giết hắn có rất nhiều, đúng không? Nhưng Trát cổ Nội Đức vẫn sống rất thoải mái. Khi bị người khác thù ghét, căm thù, sợ hãi, hắn vẫn sống tới ngày hôm nay. Đó là vì hắn cực kỳ bản lĩnh. Hơn nữa hắn vẫn tiếp tục giết người, vẫn đánh cướp, vì sao lại vậy? Ta nghĩ không ai có thể phủ nhận được Trát cổ Nội Đức có trong tay một đội quân cực kỳ tinh nhuệ".
"Quân đội thành Hắc Nha... quả thực rất đáng sợ" sắc mặt Tiên Ny Nhĩ tai tái, hiển nhiên là là nàng nhớ tới khoảng thời gian liên tục chiến đấu trên chiến trường trước kia của mình.
"Ta đi tìm một người bạn" Tiên Ny Nhĩ thở dài nói.
"Bạn?" Hàn Tiến sửng sốt. Không phải tất cả thủ hạ của Trát cổ Nội Đức đều làm đám cực kỳ hung ác sao? Tại sao Tiên Ny Nhĩ lại có bạn bè trong đám người đó?
"Không phải chỉ mấy câu có thể giải thích hết, sau này ta sẽ nói rõ cho ngươi biết' Tiên Ny Nhĩ nói nhỏ.
"Được" Hàn Tiến thấy Tiên Ny Nhĩ không muốn nói nên hắn cũng không hỏi nữa.
Vào lúc hoàng hôn, một đội quân vận tải quân sự tới đóng quân ở bên cạnh sơn thôn thế nhưng bọn họ không làm phiền dân cư trong sơn thôn. Doanh trại được thiết lập ở một mảnh đất bên đường. Mấy người Ma Tín Khoa và Tiên Ny Nhĩ nằm trên núi quan sát hồi lâu sau khi xác định những người lính này không có ý định quấy nhiễu dân trong sơn thôn, hai người mới quay về son thôn.
Không thể trách bọn họ đa nghi. Trong con mắt những nông phu ở đây, bọn họ là những người rất giàu có. Ví dụ như khi bọn họ mua một ít lúa mạch và thổ sản vùng núi, mấy người Tiên Ny Nhĩ trả giá rất hào phóng. Một mặt bọn họ không muốn cò kè với mấy nông phu nghèo khổ, mặt khác bọn họ chỉ mang theo Kim tệ để mua bán nên cũng chỉ còn cách dùng Kim tệ mà thôi.
Nếu vạn nhất binh lính biết được trong sơn thôn này có mấy nguời có tiền, chúng có thể sẽ nổi lòng tham làm bậy, khi đó sẽ rất phiền phức. Khi chạy trốn từ thành thị này tới thành thị khác, có lẽ bản lĩnh của bọn họ đã tăng lên khá nhiều nhưng có một điều bọn họ luôn nhớ kỹ là lòng người hiểm ác.
Hàn Tiến đi đi lại lại trong phòng. Hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao thần đả thuật lại làm con người mất đi lý trí của mình? Đáng lẽ không xảy ra điều đó chứ. Bùa chú không sai, tâm pháp cũng không sai. Ba cuốn đạo điển của sư phụ lần trước hắn đã học thuộc. Hơn nữa hắn đã từng thi triên thần đả thuật, ngoại trừ có cảm giác mệt mỏi nhưng không thấy có tác hại xấu nào. Chẳng lẽ nguyên nhân là do hai thế giới khác nhau?
Hàn Tiến hao tổn nhiều tâm trí nghiên cứu thần đả thuật là vì xét trên thực lực của tập thể, thần đả thuật có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng. Mặc dù thần đả thuật chỉ là đạo môn cơ bản nhưng chỉ cần thấy Tát Tư Âu tôn sùng "cuồng hoá" ma pháp thì có thể thấy khả năng của nó hoàn toàn không tầm thường.
Thuật cuồng hoá chỉ có thể nâng cao sức mạnh của con người, một loại ma tuý thần kinh, có thể khiến tinh thần con người cực kỳ cáu bẳn, hung hãn khi tấn công.
Trong khi đó thần đả thuật không chỉ đề cao sức mạnh mà còn cả thị lực, tốc độ tiến lui. Khi một thi thuật giả đủ tư cách sử dụng thần đả thuật có thể sinh ra một loại lực phòng ngự giống như Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam. Theo truyền thuyết dân gian thì đao thương cũng không chém được, đương nhiên không phải tất cả chỉ là truyền thuyết.
Vấn đề mấu chốt chính là tiêu hao năng lượng bùa chú của thần đả thuật, tương đương với tiêu hao năng lượng của Hồi Nguyên Thanh Thần Chú. Tiền vốn bỏ ra nhỏ nhất nhưng lại thu lợi nhiều nhất.
Nếu như mấy người Tiên Ny Nhĩ có thể sử dụng thần đả thuật, khi đó sẽ sao nhỉ? Tát Tư Âu nhẩy vào giữa quân thù với phong thái vô cùng kiên cường, chỉ thấy ma pháp trượng của hắn bay múa khắp nơi, xoay quanh quân thù, quân thù lần lượt bị giết...
Thực lực của Tiên Ny Nhĩ cũng tăng lên gấp bội. Nếu như đưa cho nàng một cánh cung đủ lớn, nàng có thể bắn ra mũi tên làm nguyẻn từ một cây gỗ.
Còn về phần Ma Tín Khoa thì càng không cần phải nói, Hàn Tiến dám chắc rằng, nhất định Ma Tín Khoa sẽ thích cảm giác đó.
Nhưng điều kiện tiên quyết của hết thảy những việc đó chính là giải quyết vấn đề mất lý trí, Hàn Tiến căng thăng tự hỏi bản thân mình tới mức hắn đã quên mất thời gian. Không biết trải qua bao lâu thì đột nhiên hắn nghe thấy bên ngoài có một tiếng động nhỏ. Lúc này hắn đang đứng cạnh cửa nên tiện tay đẩy cửa ra.
Trước tiên Hàn Tiến nhìn thấy một đôi mắt như của dã thú, tràn ngập cừu hận và tuyệt vọng, tiếp đó một đạo hàn quang đâm thẳng vào cổ họng hắn.
"Được, Tiên Ny Nhĩ, ta nhớ là lần trước ta gặp ngươi, ngươi đang bị một đám quân Hắc Nha bao vây" Hàn Tiến nói: "Ngươi... ngươi không phải là muốn xông vào doanh trại của chúng đấy chứ?"
/93
|