Mọi người ngồi vây quanh lò sưởi đỏ rực. Ngọn lửa hừng hừng thiêu đốt, xua tan bóng tối cũng như xua đuổi cái lạnh lẽo. Căn phòng này không rộng, ở trong một thung lũng xa xôi khi một gia đình nông dân bình thường xây dựng nhà cửa, chất liệu dựng nhà là gỗ nên có thể nghĩ ra được kích thước của ngôi nhà. Ngay cả cái lò sưởi trong tường này cũng là do mấy người Ma Tín Khoa sau khi mua ngôi nhà này đã xây dựng nên bởi vì bọn họ khôngbiết sẽ phải đợi trong bao lâu.
Hàn Tiến trầm ngâm không nói gì, có vẻ hắn đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người hắn. Lúc này Tiên Ny Nhĩ đã đưa ra một câu hỏi. Bây giờ Hàn Tiến đã quay về, vậy nhóm của bọn họ sẽ đi con đường nào? Bọn họ tiếp tục ở lại đây hay muốn đi tới chỗ khác?
"Nói thật, vận khí của chúng ta không tốt lắm" Hàn Tiến cười nói: "Chúng ta luôn gặp phải phiền toái. Ta thậm chí còn có một cảm giác bất đắc dĩ phải như vậy, một cảm giác chạy trốn khắp nơi".
Nghe Hàn Tiến nói xong, ai nấy cũng cười gượng gạo. Quả thật đúng như hắn nói. Bắt đầu từ trấn Lạp Đông, cho tới tận thành Cô Nhai bọn họ không có một khoảng thời gian yên tĩnh. Bọn họ luôn sống trong cảnh sợ hãi, hay phải chạy trốn tới một nơi khác.
"Các ngươi có chú ý không? Trên thế giới này có một thứ lực lượng có thể quang minh chính đại cướp đoạt được tư cách sinh tồn của người khác, cướp đoạt tài sản của người khác" Hàn Tiên chậm rãi nói.
"Điều ngươi nói chính là quyền lực" Tiên Ny Nhĩ thở dài nói.
"Thật ra bất kỳ cái gì đều có điểm tối của nó. Các ngươi nói thành Cô Nhai rất an toàn, kết quả thì như thế nào? Ta không muốn các ngươi phải tỉnh ngộ ra điều gì đó nhưng ít nhất ta muốn các ngươi hãy bớt ngây thơ, khờ khạo đi một chút" Hàn Tiến chậm rãi nói: "Cho dù chúng ta đi tới nơi nào, kết quả có khác nhau không?"
"Lạp Phi Nhĩ, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?" Tát Tư Âu hỏi nhỏ.
"Nếu người khác có thể sử dụng thanh kiếm trong tay. Đây đã trở thành quy tắc chung của thế giới này thì chúng ta cũng có thể" Hàn Tiến dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ta nghĩ không có bất kỳ ai nguyện ý muốn vật lộn sống trong một khe hở hẹp? Tại sao chúng ta không thay đổi suy nghĩ của mình?"
"Tại sao ta lại có cảm giác là ngươi thích đối đầu với các lĩnh chủ khác vậy?" Tiên Ny Nhĩ cười gượng nói. Không phải bất kỳ người nào cũng có thể sử dụng kiếm. Chỉ có các lĩnh chủ cầm quyền mới có tư cách mà thôi. Cho dù đi tới nơi nào, thì cũng phải phục tùng, tuân thủ quy tắc của nơi đó. Lời nói của Hàn Tiến rất rõ ràng, hắn muốn chính mình nắm quyền lực.
"Nếu như các ngươi thực sự có niềm tin, tại sao lại không chứ?' Hàn Tiến hỏi ngược lại.
Tất cả mọi người ngây như phỗng. Khẩu khí của Hàn Tiến vô cùng ngông cuồng. Chỉ dựa vào lực lượng của mấy người, chẳng lẽ bọn họ có thể đối đầu được với các lĩnh chủ quyềncao kia sao?
"Lạp Phi Nhĩ, ngươi không biết lĩnh chủ có ý nghĩa như thế nào" Tiên Ny Nhĩ chậm rãi nói: "Lấy lĩnh chủ thành Thánh Quan là Địch Tư Mã Khắc làm ví dụ. Vì chúng ta từng là đồng minh của nhau nên ta hiểu rõ thực lực của thành Thánh Quan. Bản thân Địch Tư Mã Khắc là kỵ sĩ cao quý, thủ hạ bên dưới có hơn một trăm tướng quân, còn có khoảng hai trăm pháp sư. Ngươi muốn nói... chúng ta phải đối đầu với người như vậy sao? Đây không phải là vấn đề tự tin mà chính là điên cuồng".
"Xem ra định nghĩa về tự tin của chúng ta khác nhau" Hàn Tiến hờ hững nói: "Ta cho rằng tự tin không phải là tin tưởng vào sức mạnh của chính mình mà tin tưởng chính mình sẽ tạo ra sự thay đổi mạnh mẽ".
"Thay đổi mạnh mẽ? Trở nên hùng mạnh như Địch Tư Mã Khắc?" Tiên Ny Nhĩ cười hỏi.
"Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều. Bây giờ khắp nơi vô cùng hỗn loạn. Ngay cả sinh tồn đã là cả một vấn đề" Hàn Tiến nói nhỏ nhẹ nói: "Hì hì, là kẻ yếu, không thể sống tốt, là kẻ mạnh, sẽ không thể chết tử tế. Vì vận mệnh của mình, hãy lựa chọn xem không thể sống tốt hay là không có cái chết tử tế".
Câu nói này của Hàn Tiến có phần bi quan hay nói đúng là bi tráng nhưng hắn đã thành công trong việc bỏ qua chủ đề có nên cầm vũ khí phản kháng hay không sang chủ đề khác: hãy lựa chọn có một cuộc sống không tốt với một cái chết không được tử tế.
Trong bọn họ, có người học ma pháp, có người tu luyện đấu khí. Trong thâm tâm của mình, bọn họ thật sự không muốn làm một kẻ yếu vậy bọn họ sẽ thật sự lựa chọn cuộc sống không tốt đẹp sao? Hãy thử nghĩ xem, vì sao không dứt khoát lựa chọn một cái chết không tử tế để làm kẻ mạnh? ít nhất bọn họ cũng có giây phút huy hoàng, hả dạ.
Thật ra cách nói của Hàn Tiến có gì đó không ổn bởi vì hắn nói: 'không có cái chết tử tế" lên vị trí đầu tiên nhưng hắn lại khéo léo đệm "không có cuộc sống tốt" ở sau. Lúc này mọi người đang chạy trốn khắp nơi nên hiểu rất rõ ý nghĩa của câu nói đó. Hai vấn đề đối lập với nhau không khỏi có một cảm giác cực kì bi tráng, lực mê hoặc rất lớn.
Sợ chết không làm lính đánh thuê! Ma Tín Khoa dùng chính hành động của mình diễn tả sự dũng mãnh của lính đánh thuê, hắn chậm rãi nói: "Chỉ cần có ngươi ở đây, ta tuyệt đối tin tưởng vào tương lai của chúng ta".
Ánh mắt Tát Tư Âu sáng lên. Đúng vậy, Hàn Tiến nắm giữ ma pháp độc nhất vô nhị. Chỉ cần có thời gian cùng với sự nỗ lực và mồ hôi, việc trở thành cường giả hạng nhất không phải chỉ là giấc mộng. ***, trên thế giới này cái gì là tài năng, cái gì là cuộc sống hạnh phúc? Cuối cùng chính là thực lực, thực lực các loại khác nhau. Nếu có mấy cường giả hạng nhất làm chỗ dựa, còn chuyện gì là không làm được?
Đột nhiên Tiên Ny Nhĩ phá lên cười, nàng cười sặc sụa, thậm chí còn không thể cười nổi nữa.
Biểu hiện của ba người không phải là không có lý do. Nói đúng ra đều là kinh nghiệm không giống nhau hình thành. So sánh với nhau, sự từng trải của Ma Tín Khoa là kém nhất trong mấy người, hơn nữa tính tình hắn lỗ mãng, hay xúc động vì vậy hắn là người đầu tiên thể hiện sự ủng hộ Hàn Tiến, Tát Tư Âu là người trầm tĩnh hơn nhiều nhưng cũng không thể chống cự sự hấp dẫn đối với ma pháp của Hàn Tiến nên đương nhiên có một lý do để ủng hộ hắn.
Chỉ có Tiên Ny Nhĩ là khác hẳn. Nàng đã từng tham gia bản anh hùng ca chiến tranh du kích , có thể nói nàng là người bò ra từ đống xác chết. Người như nàng không dễ bị người khác thuyết phục. Thật ra Hàn Tiến cũng không muốn thuyết phục Tiên Ny Nhĩ, hắn chỉ cần nàng không phản đối mạnh mẽ là được. Bây giờ hắn có thể có hy vọng thông qua hành động của Tiên Ny Nhĩ.
"Ngươi cười cái gì?" Ma Tín Khoa bực bội hỏi.
"Mấy người chúng ta chen chúc trong một căn phòng rách nát gió lùa, sáng sớm nay mới ăn một ít bánh mì khô, cùng một ít pho mát mang theo có mùi vị khác thường. Chúng ta ở đây có chưa tới mười người nhưng chúng ta đang thảo luận việc chống lại các lĩnh chủ. Ha ha ha, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy đáng buồn cười sao?"
"Buồn cười sao? Khi một người còn sống mà không có bất kỳ giấc mộng nào, người đó mới đáng cười" Hàn Tiến hờ hững nói.
"Xem ra ngươi rất nghiêm túc?" Tiên Ny Nhĩ thôi cười, nàng hỏi lại hắn.
"Ta không chỉ rất nghiêm túc mà ta sẽ còn là rất nhiều chuyện" Hàn Tiến dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Các ngươi có biết không? Khi chúng ta hộ tống quân phí đó, tại sao bọn kỵ sĩ lại chờ chúng ta ở chỗ đó? Chúng ta vẫn còn chưa tiến vào lãnh địa thành Thánh Quan mà".
Hàn Tiến trầm ngâm không nói gì, có vẻ hắn đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người hắn. Lúc này Tiên Ny Nhĩ đã đưa ra một câu hỏi. Bây giờ Hàn Tiến đã quay về, vậy nhóm của bọn họ sẽ đi con đường nào? Bọn họ tiếp tục ở lại đây hay muốn đi tới chỗ khác?
"Nói thật, vận khí của chúng ta không tốt lắm" Hàn Tiến cười nói: "Chúng ta luôn gặp phải phiền toái. Ta thậm chí còn có một cảm giác bất đắc dĩ phải như vậy, một cảm giác chạy trốn khắp nơi".
Nghe Hàn Tiến nói xong, ai nấy cũng cười gượng gạo. Quả thật đúng như hắn nói. Bắt đầu từ trấn Lạp Đông, cho tới tận thành Cô Nhai bọn họ không có một khoảng thời gian yên tĩnh. Bọn họ luôn sống trong cảnh sợ hãi, hay phải chạy trốn tới một nơi khác.
"Các ngươi có chú ý không? Trên thế giới này có một thứ lực lượng có thể quang minh chính đại cướp đoạt được tư cách sinh tồn của người khác, cướp đoạt tài sản của người khác" Hàn Tiên chậm rãi nói.
"Điều ngươi nói chính là quyền lực" Tiên Ny Nhĩ thở dài nói.
"Thật ra bất kỳ cái gì đều có điểm tối của nó. Các ngươi nói thành Cô Nhai rất an toàn, kết quả thì như thế nào? Ta không muốn các ngươi phải tỉnh ngộ ra điều gì đó nhưng ít nhất ta muốn các ngươi hãy bớt ngây thơ, khờ khạo đi một chút" Hàn Tiến chậm rãi nói: "Cho dù chúng ta đi tới nơi nào, kết quả có khác nhau không?"
"Lạp Phi Nhĩ, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?" Tát Tư Âu hỏi nhỏ.
"Nếu người khác có thể sử dụng thanh kiếm trong tay. Đây đã trở thành quy tắc chung của thế giới này thì chúng ta cũng có thể" Hàn Tiến dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ta nghĩ không có bất kỳ ai nguyện ý muốn vật lộn sống trong một khe hở hẹp? Tại sao chúng ta không thay đổi suy nghĩ của mình?"
"Tại sao ta lại có cảm giác là ngươi thích đối đầu với các lĩnh chủ khác vậy?" Tiên Ny Nhĩ cười gượng nói. Không phải bất kỳ người nào cũng có thể sử dụng kiếm. Chỉ có các lĩnh chủ cầm quyền mới có tư cách mà thôi. Cho dù đi tới nơi nào, thì cũng phải phục tùng, tuân thủ quy tắc của nơi đó. Lời nói của Hàn Tiến rất rõ ràng, hắn muốn chính mình nắm quyền lực.
"Nếu như các ngươi thực sự có niềm tin, tại sao lại không chứ?' Hàn Tiến hỏi ngược lại.
Tất cả mọi người ngây như phỗng. Khẩu khí của Hàn Tiến vô cùng ngông cuồng. Chỉ dựa vào lực lượng của mấy người, chẳng lẽ bọn họ có thể đối đầu được với các lĩnh chủ quyềncao kia sao?
"Lạp Phi Nhĩ, ngươi không biết lĩnh chủ có ý nghĩa như thế nào" Tiên Ny Nhĩ chậm rãi nói: "Lấy lĩnh chủ thành Thánh Quan là Địch Tư Mã Khắc làm ví dụ. Vì chúng ta từng là đồng minh của nhau nên ta hiểu rõ thực lực của thành Thánh Quan. Bản thân Địch Tư Mã Khắc là kỵ sĩ cao quý, thủ hạ bên dưới có hơn một trăm tướng quân, còn có khoảng hai trăm pháp sư. Ngươi muốn nói... chúng ta phải đối đầu với người như vậy sao? Đây không phải là vấn đề tự tin mà chính là điên cuồng".
"Xem ra định nghĩa về tự tin của chúng ta khác nhau" Hàn Tiến hờ hững nói: "Ta cho rằng tự tin không phải là tin tưởng vào sức mạnh của chính mình mà tin tưởng chính mình sẽ tạo ra sự thay đổi mạnh mẽ".
"Thay đổi mạnh mẽ? Trở nên hùng mạnh như Địch Tư Mã Khắc?" Tiên Ny Nhĩ cười hỏi.
"Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều. Bây giờ khắp nơi vô cùng hỗn loạn. Ngay cả sinh tồn đã là cả một vấn đề" Hàn Tiến nói nhỏ nhẹ nói: "Hì hì, là kẻ yếu, không thể sống tốt, là kẻ mạnh, sẽ không thể chết tử tế. Vì vận mệnh của mình, hãy lựa chọn xem không thể sống tốt hay là không có cái chết tử tế".
Câu nói này của Hàn Tiến có phần bi quan hay nói đúng là bi tráng nhưng hắn đã thành công trong việc bỏ qua chủ đề có nên cầm vũ khí phản kháng hay không sang chủ đề khác: hãy lựa chọn có một cuộc sống không tốt với một cái chết không được tử tế.
Trong bọn họ, có người học ma pháp, có người tu luyện đấu khí. Trong thâm tâm của mình, bọn họ thật sự không muốn làm một kẻ yếu vậy bọn họ sẽ thật sự lựa chọn cuộc sống không tốt đẹp sao? Hãy thử nghĩ xem, vì sao không dứt khoát lựa chọn một cái chết không tử tế để làm kẻ mạnh? ít nhất bọn họ cũng có giây phút huy hoàng, hả dạ.
Thật ra cách nói của Hàn Tiến có gì đó không ổn bởi vì hắn nói: 'không có cái chết tử tế" lên vị trí đầu tiên nhưng hắn lại khéo léo đệm "không có cuộc sống tốt" ở sau. Lúc này mọi người đang chạy trốn khắp nơi nên hiểu rất rõ ý nghĩa của câu nói đó. Hai vấn đề đối lập với nhau không khỏi có một cảm giác cực kì bi tráng, lực mê hoặc rất lớn.
Sợ chết không làm lính đánh thuê! Ma Tín Khoa dùng chính hành động của mình diễn tả sự dũng mãnh của lính đánh thuê, hắn chậm rãi nói: "Chỉ cần có ngươi ở đây, ta tuyệt đối tin tưởng vào tương lai của chúng ta".
Ánh mắt Tát Tư Âu sáng lên. Đúng vậy, Hàn Tiến nắm giữ ma pháp độc nhất vô nhị. Chỉ cần có thời gian cùng với sự nỗ lực và mồ hôi, việc trở thành cường giả hạng nhất không phải chỉ là giấc mộng. ***, trên thế giới này cái gì là tài năng, cái gì là cuộc sống hạnh phúc? Cuối cùng chính là thực lực, thực lực các loại khác nhau. Nếu có mấy cường giả hạng nhất làm chỗ dựa, còn chuyện gì là không làm được?
Đột nhiên Tiên Ny Nhĩ phá lên cười, nàng cười sặc sụa, thậm chí còn không thể cười nổi nữa.
Biểu hiện của ba người không phải là không có lý do. Nói đúng ra đều là kinh nghiệm không giống nhau hình thành. So sánh với nhau, sự từng trải của Ma Tín Khoa là kém nhất trong mấy người, hơn nữa tính tình hắn lỗ mãng, hay xúc động vì vậy hắn là người đầu tiên thể hiện sự ủng hộ Hàn Tiến, Tát Tư Âu là người trầm tĩnh hơn nhiều nhưng cũng không thể chống cự sự hấp dẫn đối với ma pháp của Hàn Tiến nên đương nhiên có một lý do để ủng hộ hắn.
Chỉ có Tiên Ny Nhĩ là khác hẳn. Nàng đã từng tham gia bản anh hùng ca chiến tranh du kích , có thể nói nàng là người bò ra từ đống xác chết. Người như nàng không dễ bị người khác thuyết phục. Thật ra Hàn Tiến cũng không muốn thuyết phục Tiên Ny Nhĩ, hắn chỉ cần nàng không phản đối mạnh mẽ là được. Bây giờ hắn có thể có hy vọng thông qua hành động của Tiên Ny Nhĩ.
"Ngươi cười cái gì?" Ma Tín Khoa bực bội hỏi.
"Mấy người chúng ta chen chúc trong một căn phòng rách nát gió lùa, sáng sớm nay mới ăn một ít bánh mì khô, cùng một ít pho mát mang theo có mùi vị khác thường. Chúng ta ở đây có chưa tới mười người nhưng chúng ta đang thảo luận việc chống lại các lĩnh chủ. Ha ha ha, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy đáng buồn cười sao?"
"Buồn cười sao? Khi một người còn sống mà không có bất kỳ giấc mộng nào, người đó mới đáng cười" Hàn Tiến hờ hững nói.
"Xem ra ngươi rất nghiêm túc?" Tiên Ny Nhĩ thôi cười, nàng hỏi lại hắn.
"Ta không chỉ rất nghiêm túc mà ta sẽ còn là rất nhiều chuyện" Hàn Tiến dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Các ngươi có biết không? Khi chúng ta hộ tống quân phí đó, tại sao bọn kỵ sĩ lại chờ chúng ta ở chỗ đó? Chúng ta vẫn còn chưa tiến vào lãnh địa thành Thánh Quan mà".
/93
|