“Đúng là hồng sắc tiệm binh”.
“Xem, đám điên đó đã trở về rồi”.
“Ngươi nói nhỏ một chút....”.
Hàn Tiến nghe được những lời xì xào bàn tán phát ra rừ đám đông, hắn bất giác nhìn theo hướng đó. Mọi người trên quảng trường đều rẽ sang hai bên như thủy triều, bóng dáng vài người nghênh ngang bước ra.
Đi phía trên cùng là hai chiến sĩ, bọn họ cao tương đương nhau, đều rất khôi ngô, một người mặc áo giáp nặng, một người mặc bộ áo giáp mỏng và nhẹ, ánh mắt bọn họ đều vô cùng lạnh lùng, thờ ơ nhìn khắp lượt đám đông xung quanh, không có chút cảm xúc nào. Hàn Tiến có cảm giác, sự lạnh lùng đó không phải là cố ý ra vẻ như vậy, mà là do sau khi đã trải qua vô số lần tắm trong biển máu, vô số lần trải nghiệm giữa sự sống và cái chết mà tạo nên.
Đi phía sau họ là một ma pháp sư nam. So với hai người đi phía trước, hắn ăn vận vô cùng đẹp đẽ, đặc biệt là chiếc trượng ma pháp, phía trên còn khảm nạm rất nhiều ma tinh màu đỏ thượng đẳng kích cỡ khác nhau, ánh sáng lung linh phát ra từ hàng trăm ngọn đuốc cũng bị lu mờ trước vầng hào quang chói lọi của những viên ma tinh đó.
Phía sau nữa là một nữ tinh linh, đeo ở chéo vai là một cây trường cung màu xanh sẫm, mái tóc dài màu xanh, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển. Cuối cùng là một người con trai khoác chiếc áo choàng màu đen. Thân hình hắn rất gầy gò, ánh mắt vô cùng âm u lạnh lẽo. Khi ánh mắt của hắn lướt qua, Hàn Tiến chợt cảm thấy lạnh gáy, Tát Tư Âu đứng bên nuốt nước bọt một cách khó khăn, tất nhiên hắn cũng có cảm giác giống như thế.
Tinh linh đó nhìn thấy Tiên Ni Nhĩ, ánh mắt chợt sáng lên, sau đó đi qua điềm nhiên như không có gì, nói lớn :“Mấy người các ngươi, hôm nay đừng đi lại lung tung ở bên ngoài nữa, sớm về quán trọ Bách Hợp mà nghỉ ngơi đi”.
“Vẫn còn sớm như vậy, chúng ta có thể ngủ được sao?” Ma pháp sư đó quay đầu lại nói :“Kì là thật đấy....hôm nay sao bỗng dưng lại quản chuyện của bọn ta?”
“Đừng quên, ngày mai còn phải đi tiếp nhận nhiệm vụ”. Tinh linh đó khẽ trau mày.
“Yên tâm đi, chúng ta đã khi nào làm lỡ việc chưa?” Chiến sĩ đi phía đầu cười nói.
Đám người cứ thế đi qua quảng trường, biến mất ở con đường phía xa. Mọi người trên quảng trường vẫn còn thì thào bàn tán cái gì đó.
Hàn Tiến biết, mỗi một ngành nghề đều có những người khiến kẻ khác phỉa ngưỡng mộ. Từ thái độ của đám đông không khó để nhận ra tiểu đội lính đánh thuê đó tuyệt đối là một đội lính đánh thuê truyền kì.
“Nếu có một ngày chúng ta cũng có thể làm được như vậy....” Tát Tư Âu than thở.
“Cho chúng ta thêm thời gian vài năm nữa, chưa chắc chúng ta đã kém họ” Hàn Tiến cười nói.
Nếu là người khác nói những lời này, Tát Tư Âu nhất định sẽ cười cho vào mũi, nhưng Hàn Tiến thì không như vậy, ma pháp của hắn đem đến cho người ta một tương lai có sự mê hoặc vô hạn. chính là nói bản thân hắn, hắn cho rằng trong hai năm có thể trở thành thuật sĩ cao cấp đã là rất giỏi rồi, nhưng dưới sự giúp đỡ của Hàn Tiến, một tháng trước hắn đã có thể vượt qua Bình Cảnh. Theo hắn thấy, chỉ cần có Hàn Tiến, tương lai nhất định không còn xa xôi.
“Đại nhân, bọn họ....là hồng sắc tiệm binh đấy” Tiểu Ước Sắt Phu nói nhỏ. Biểu cảm của nó rất kì dị, trước mặt đều là chủ thuê nó, nó không thể tùy ý cười lời nói của ai, nhưng lời nói của mấy người này thật sự là rất buồn cười.
“Ta biết họ là hồng sắc tiệm binh” Hàn Tiến giống như chưa nghe ra cái gì, nói một cách lãnh đạm :“Phí tư vấn hội ta đã đưa cho ngươi rồi, có gì muốn giới thiệu với chúng ta không?”
Tiểu Ước Sắt Phu lại rất kính nghề, có hỏi tất có trả lời, bắt đầu giảng giải không biết chán, hành hội lính đánh thuê có mười bốn trận truyền tống ma pháp đơn hướng, có thể trực tiếp đưa lính đánh thuê vào nơi sâu nhất của dãy núi Tháp Lạp Hạ. Mà tất cả các lính đánh thuê đều có thể phân thành ba loại, lính đánh thuê hàng đầu đều là chức nghiệp cao cấp, luôn tiếp nhận những nhiệm vụ khó khăn, đi săn giết những ma thú cao cấp, họ đi trực tiếp qua truyền tống trận, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ dùng truyền tống quyển trục quay về. Tuy đi lại một lượt như vậy tiêu hao số lượng lớn tiền vàng nhưng tiết kiệm được thời gian, nếu có đủ thực lực để bảo đảm, thời gian tiết kiệm được đủ để làm thêm một nhiệm vụ nữa.
Loại lính đánh thuê thứ hai chính là tốt xấu lẫn lộn, chỉ cần tiếp nhận nhiêm vụ bình thường thì cũng có thể đi từ cửa truyền tống, nhưng tuyệt đối không có đủ tài lực để mua truyền tống quyến trục, vì vậy bọn họ dùng mạng sống của mình để làm cái giá đánh đổi cho những gì thu được, phải dâng lên cho hành hội lính đánh thuê xong, thậm chí còn thiếu nợ.
Loại lính đánh thuê thứ ba không cần nói đến, tất cả đều chỉ có thể dựa vào đôi tay và đôi chân của mình.
Hàn Tiến dường như đã hiểu ra một chút, vì sao thành Cô Nhai phồn vinh như vậy, có hai loại tiền là dễ kiếm nhất, một loại là do lũng đoạn, một loại là nhờ chiến tranh. Hiện nay khắp nơi đều đánh nhau, buôn bán ma tinh đương nhiên sẽ không tồi, hơn nữa quản lí của hành hội dung binh đã rát chuyên nghiệp hóa rồi, bọn họ nghĩ trăm phương nghìn cách để nâng cao năng suất công việc của dung binh, còn dốc sức bảo đảm an toàn cho lính đánh thuê, nâng cao sản lượng ma tinh.
Chín thương đoàn lớn của Cô Nhai thành không động đến hành hội lính đánh thuê, một phần nguyên nhân là ở chỗ họ nhận ra được lính đánh thuê chính là nền tảng căn bản để phát triển thành thị, nếu lính đánh thuê cấp cao đều bị đuổi đi hết thì sẽ thiếu người làm, tổng thu nhập của họ đương nhiên cũng sẽ ít đi.
Còn về việc sai hộ vệ ra ngoài săn ma tinh đó đơn thuần chỉ là việc vô nghĩa, đoàn lính đánh thuê cho dù thu nhập được bao nhiêu cuối cùng vẫn là chia đều cho mọi người, hộ vệ thu được gì nhất định phải giao nộp cho thương đoàn một nửa lớn thì ai bằng lòng đi làm đây? Có can đảm và dũng khí như vậy để tham gia vào đoàn lính đánh thuê thật là tốt biết bao.
Hồng sắc tiệm binh chính là một đội lính đánh thuê có thực lực vô cùng lớn mạnh, nghe nói phẩm cấp thấp nhất của năm thành viên cũng là chức nghiệp cấp chín. Trong Cô Nhai thành, có khoảng hơn hai mươi đoàn lính đánh thuê hàng đầu, cuộc sống của họ đều vô cùng xa xỉ, sống tại quán trọ thoải mái nhất, uống rượu ngon nhất, chơi với những người phụ nữ đẹp nhất.
Nghe đến đây, nhìn thấy hai mắt Tiểu Ước Sắt Phu sáng lấp lánh, Hàn Tiến không có cách nào nhịn được cười :“Tiểu tử kia, ngươi có biết thế nào là chơi gái không?”
Tiểu Ước Sắt Phu thoáng chốc liền đỏ hết cả mặt, mạnh miệng nói :“Đừng cho rằng ta còn nhỏ, ta cái gì cũng biết”.
“Nói thử xem, ngươi chơi gái như thế nào?” Tát Tư Âu cười nói, hắn cũng có suy nghĩ đen tối trong đầu.
“Ta.....” Tiểu Ước Sắt Phu cắn chặt răng, lấy lại dũng khí, đáng định nói gì thì Tiên Ni Nhĩ đã lãnh đạm nói :“Mấy người các ngươi, coi không có chúng ta tồn tại hay sao hả? Đừng có mà làm hư tiểu tử nhà người ta”.
Hàn Tiến vừa quay đầu lại, phát hiện sắc mặt Khởi Lệ cũng rất hồng, nhận thấy Hàn Tiến nhìn mình còn cố ý tránh ánh mắt Hàn Tiến.
“Haha.....” Hàn Tiến cười lớn :“Chúng ta vào bên trong xem thử xem”.
“Cũng được” Tát Tư Âu gật đầu nói.
Hàn Tiến cố ý đi chậm lại phía sau vài bước, hạ giọng nói với Tiên Ni Nhĩ :“Vừa nãy tinh linh đó....ngươi có quen không?”
“Ừ, cô ta tên là Julia, là bạn tốt của anh trai ta” Tiên Ni Nhĩ cũng không có gì phải giấu diếm.
“Ta đoán cô ta cũng nhận ra ngươi” Hàn Tiến ngừng lại một lát rồi nói :“Cô ta bảo ngươi đến quán trọ Bách Hợp tìm cô ta”.
“Ta biết” Tiên Ni Nhĩ gật đầu nói :“Lát nữa ba người các ngươi tự mình về trước đi, ta để Tiểu Ước Sắt Phu đưa ta đến quán trọ Bách Hợp”.
“Sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Sẽ không, cô ta hơn mười năm nay không trở về rồi, chắc muốn hỏi ta tình hình ở thành Dã Liễu”.
“Vậy vì sao lúc nãy cô ta không nói chuyện với Tiên Ni Nhĩ?” Khởi Lệ sắc mặt đầy vẻ nghi ngờ hỏi.
“Khởi Lệ, có rất nhiều thứ...cần phải tự mình suy nghĩ, không thể cứ đi hỏi người khác được, nếu không vĩnh viễn không thể trưởng thành được. Trên thế giới này không có chuyện gì là vô duyên vô cớ phát sinh cả. Cô ta không nói chuyện với Tiên Ni Nhĩ, nhất định là có nguyên nhân của cô ấy” Hàn Tiến nói một cách nhẹ nhàng :“Ví dụ như cô ta có kẻ thù ở đây hoặc đã đắc tội với một người nào đó, đối phương không dám động đến hồng sắc tiệm binh, nếu biết Tiên Ni Nhĩ là bạn bè của cô ta, như vậy....cũng có thể muốn đến gây phiền phức cho chúng ta rồi”.
“Ta hiểu rồi” Khởi Lệ gật mạnh đầu đáp.
“Xem, đám điên đó đã trở về rồi”.
“Ngươi nói nhỏ một chút....”.
Hàn Tiến nghe được những lời xì xào bàn tán phát ra rừ đám đông, hắn bất giác nhìn theo hướng đó. Mọi người trên quảng trường đều rẽ sang hai bên như thủy triều, bóng dáng vài người nghênh ngang bước ra.
Đi phía trên cùng là hai chiến sĩ, bọn họ cao tương đương nhau, đều rất khôi ngô, một người mặc áo giáp nặng, một người mặc bộ áo giáp mỏng và nhẹ, ánh mắt bọn họ đều vô cùng lạnh lùng, thờ ơ nhìn khắp lượt đám đông xung quanh, không có chút cảm xúc nào. Hàn Tiến có cảm giác, sự lạnh lùng đó không phải là cố ý ra vẻ như vậy, mà là do sau khi đã trải qua vô số lần tắm trong biển máu, vô số lần trải nghiệm giữa sự sống và cái chết mà tạo nên.
Đi phía sau họ là một ma pháp sư nam. So với hai người đi phía trước, hắn ăn vận vô cùng đẹp đẽ, đặc biệt là chiếc trượng ma pháp, phía trên còn khảm nạm rất nhiều ma tinh màu đỏ thượng đẳng kích cỡ khác nhau, ánh sáng lung linh phát ra từ hàng trăm ngọn đuốc cũng bị lu mờ trước vầng hào quang chói lọi của những viên ma tinh đó.
Phía sau nữa là một nữ tinh linh, đeo ở chéo vai là một cây trường cung màu xanh sẫm, mái tóc dài màu xanh, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển. Cuối cùng là một người con trai khoác chiếc áo choàng màu đen. Thân hình hắn rất gầy gò, ánh mắt vô cùng âm u lạnh lẽo. Khi ánh mắt của hắn lướt qua, Hàn Tiến chợt cảm thấy lạnh gáy, Tát Tư Âu đứng bên nuốt nước bọt một cách khó khăn, tất nhiên hắn cũng có cảm giác giống như thế.
Tinh linh đó nhìn thấy Tiên Ni Nhĩ, ánh mắt chợt sáng lên, sau đó đi qua điềm nhiên như không có gì, nói lớn :“Mấy người các ngươi, hôm nay đừng đi lại lung tung ở bên ngoài nữa, sớm về quán trọ Bách Hợp mà nghỉ ngơi đi”.
“Vẫn còn sớm như vậy, chúng ta có thể ngủ được sao?” Ma pháp sư đó quay đầu lại nói :“Kì là thật đấy....hôm nay sao bỗng dưng lại quản chuyện của bọn ta?”
“Đừng quên, ngày mai còn phải đi tiếp nhận nhiệm vụ”. Tinh linh đó khẽ trau mày.
“Yên tâm đi, chúng ta đã khi nào làm lỡ việc chưa?” Chiến sĩ đi phía đầu cười nói.
Đám người cứ thế đi qua quảng trường, biến mất ở con đường phía xa. Mọi người trên quảng trường vẫn còn thì thào bàn tán cái gì đó.
Hàn Tiến biết, mỗi một ngành nghề đều có những người khiến kẻ khác phỉa ngưỡng mộ. Từ thái độ của đám đông không khó để nhận ra tiểu đội lính đánh thuê đó tuyệt đối là một đội lính đánh thuê truyền kì.
“Nếu có một ngày chúng ta cũng có thể làm được như vậy....” Tát Tư Âu than thở.
“Cho chúng ta thêm thời gian vài năm nữa, chưa chắc chúng ta đã kém họ” Hàn Tiến cười nói.
Nếu là người khác nói những lời này, Tát Tư Âu nhất định sẽ cười cho vào mũi, nhưng Hàn Tiến thì không như vậy, ma pháp của hắn đem đến cho người ta một tương lai có sự mê hoặc vô hạn. chính là nói bản thân hắn, hắn cho rằng trong hai năm có thể trở thành thuật sĩ cao cấp đã là rất giỏi rồi, nhưng dưới sự giúp đỡ của Hàn Tiến, một tháng trước hắn đã có thể vượt qua Bình Cảnh. Theo hắn thấy, chỉ cần có Hàn Tiến, tương lai nhất định không còn xa xôi.
“Đại nhân, bọn họ....là hồng sắc tiệm binh đấy” Tiểu Ước Sắt Phu nói nhỏ. Biểu cảm của nó rất kì dị, trước mặt đều là chủ thuê nó, nó không thể tùy ý cười lời nói của ai, nhưng lời nói của mấy người này thật sự là rất buồn cười.
“Ta biết họ là hồng sắc tiệm binh” Hàn Tiến giống như chưa nghe ra cái gì, nói một cách lãnh đạm :“Phí tư vấn hội ta đã đưa cho ngươi rồi, có gì muốn giới thiệu với chúng ta không?”
Tiểu Ước Sắt Phu lại rất kính nghề, có hỏi tất có trả lời, bắt đầu giảng giải không biết chán, hành hội lính đánh thuê có mười bốn trận truyền tống ma pháp đơn hướng, có thể trực tiếp đưa lính đánh thuê vào nơi sâu nhất của dãy núi Tháp Lạp Hạ. Mà tất cả các lính đánh thuê đều có thể phân thành ba loại, lính đánh thuê hàng đầu đều là chức nghiệp cao cấp, luôn tiếp nhận những nhiệm vụ khó khăn, đi săn giết những ma thú cao cấp, họ đi trực tiếp qua truyền tống trận, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ dùng truyền tống quyển trục quay về. Tuy đi lại một lượt như vậy tiêu hao số lượng lớn tiền vàng nhưng tiết kiệm được thời gian, nếu có đủ thực lực để bảo đảm, thời gian tiết kiệm được đủ để làm thêm một nhiệm vụ nữa.
Loại lính đánh thuê thứ hai chính là tốt xấu lẫn lộn, chỉ cần tiếp nhận nhiêm vụ bình thường thì cũng có thể đi từ cửa truyền tống, nhưng tuyệt đối không có đủ tài lực để mua truyền tống quyến trục, vì vậy bọn họ dùng mạng sống của mình để làm cái giá đánh đổi cho những gì thu được, phải dâng lên cho hành hội lính đánh thuê xong, thậm chí còn thiếu nợ.
Loại lính đánh thuê thứ ba không cần nói đến, tất cả đều chỉ có thể dựa vào đôi tay và đôi chân của mình.
Hàn Tiến dường như đã hiểu ra một chút, vì sao thành Cô Nhai phồn vinh như vậy, có hai loại tiền là dễ kiếm nhất, một loại là do lũng đoạn, một loại là nhờ chiến tranh. Hiện nay khắp nơi đều đánh nhau, buôn bán ma tinh đương nhiên sẽ không tồi, hơn nữa quản lí của hành hội dung binh đã rát chuyên nghiệp hóa rồi, bọn họ nghĩ trăm phương nghìn cách để nâng cao năng suất công việc của dung binh, còn dốc sức bảo đảm an toàn cho lính đánh thuê, nâng cao sản lượng ma tinh.
Chín thương đoàn lớn của Cô Nhai thành không động đến hành hội lính đánh thuê, một phần nguyên nhân là ở chỗ họ nhận ra được lính đánh thuê chính là nền tảng căn bản để phát triển thành thị, nếu lính đánh thuê cấp cao đều bị đuổi đi hết thì sẽ thiếu người làm, tổng thu nhập của họ đương nhiên cũng sẽ ít đi.
Còn về việc sai hộ vệ ra ngoài săn ma tinh đó đơn thuần chỉ là việc vô nghĩa, đoàn lính đánh thuê cho dù thu nhập được bao nhiêu cuối cùng vẫn là chia đều cho mọi người, hộ vệ thu được gì nhất định phải giao nộp cho thương đoàn một nửa lớn thì ai bằng lòng đi làm đây? Có can đảm và dũng khí như vậy để tham gia vào đoàn lính đánh thuê thật là tốt biết bao.
Hồng sắc tiệm binh chính là một đội lính đánh thuê có thực lực vô cùng lớn mạnh, nghe nói phẩm cấp thấp nhất của năm thành viên cũng là chức nghiệp cấp chín. Trong Cô Nhai thành, có khoảng hơn hai mươi đoàn lính đánh thuê hàng đầu, cuộc sống của họ đều vô cùng xa xỉ, sống tại quán trọ thoải mái nhất, uống rượu ngon nhất, chơi với những người phụ nữ đẹp nhất.
Nghe đến đây, nhìn thấy hai mắt Tiểu Ước Sắt Phu sáng lấp lánh, Hàn Tiến không có cách nào nhịn được cười :“Tiểu tử kia, ngươi có biết thế nào là chơi gái không?”
Tiểu Ước Sắt Phu thoáng chốc liền đỏ hết cả mặt, mạnh miệng nói :“Đừng cho rằng ta còn nhỏ, ta cái gì cũng biết”.
“Nói thử xem, ngươi chơi gái như thế nào?” Tát Tư Âu cười nói, hắn cũng có suy nghĩ đen tối trong đầu.
“Ta.....” Tiểu Ước Sắt Phu cắn chặt răng, lấy lại dũng khí, đáng định nói gì thì Tiên Ni Nhĩ đã lãnh đạm nói :“Mấy người các ngươi, coi không có chúng ta tồn tại hay sao hả? Đừng có mà làm hư tiểu tử nhà người ta”.
Hàn Tiến vừa quay đầu lại, phát hiện sắc mặt Khởi Lệ cũng rất hồng, nhận thấy Hàn Tiến nhìn mình còn cố ý tránh ánh mắt Hàn Tiến.
“Haha.....” Hàn Tiến cười lớn :“Chúng ta vào bên trong xem thử xem”.
“Cũng được” Tát Tư Âu gật đầu nói.
Hàn Tiến cố ý đi chậm lại phía sau vài bước, hạ giọng nói với Tiên Ni Nhĩ :“Vừa nãy tinh linh đó....ngươi có quen không?”
“Ừ, cô ta tên là Julia, là bạn tốt của anh trai ta” Tiên Ni Nhĩ cũng không có gì phải giấu diếm.
“Ta đoán cô ta cũng nhận ra ngươi” Hàn Tiến ngừng lại một lát rồi nói :“Cô ta bảo ngươi đến quán trọ Bách Hợp tìm cô ta”.
“Ta biết” Tiên Ni Nhĩ gật đầu nói :“Lát nữa ba người các ngươi tự mình về trước đi, ta để Tiểu Ước Sắt Phu đưa ta đến quán trọ Bách Hợp”.
“Sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Sẽ không, cô ta hơn mười năm nay không trở về rồi, chắc muốn hỏi ta tình hình ở thành Dã Liễu”.
“Vậy vì sao lúc nãy cô ta không nói chuyện với Tiên Ni Nhĩ?” Khởi Lệ sắc mặt đầy vẻ nghi ngờ hỏi.
“Khởi Lệ, có rất nhiều thứ...cần phải tự mình suy nghĩ, không thể cứ đi hỏi người khác được, nếu không vĩnh viễn không thể trưởng thành được. Trên thế giới này không có chuyện gì là vô duyên vô cớ phát sinh cả. Cô ta không nói chuyện với Tiên Ni Nhĩ, nhất định là có nguyên nhân của cô ấy” Hàn Tiến nói một cách nhẹ nhàng :“Ví dụ như cô ta có kẻ thù ở đây hoặc đã đắc tội với một người nào đó, đối phương không dám động đến hồng sắc tiệm binh, nếu biết Tiên Ni Nhĩ là bạn bè của cô ta, như vậy....cũng có thể muốn đến gây phiền phức cho chúng ta rồi”.
“Ta hiểu rồi” Khởi Lệ gật mạnh đầu đáp.
/93
|