Hỗn Loạn Chiến Thần

Chương 33: Tạp học.

/93


Hàn Tiến kéo Khởi Lệ lại, cười ha ha đi về phía mấy tên kị sĩ, Khởi Lệ đi theo sau Hàn Tiến vài bước, lại cúi đầu. Hàn Tiến cứ thế đi đến gần bọn chúng mới phát hiện ra Khởi Lệ không theo sau, hắn giơ tay lên vẫy: "Muội nghĩ gì vậy? mau lại đây, đừng để đại nhân tức giận!"

Khởi Lệ cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng nơi khóe mắt chỉ chực trào ra, gương mặt sợ hãi và ấm ức, bộ mặt đó đúng là khiến người khác thấy đáng thương.

Khi còn ở thành Thánh Quan, Khởi Lệ đã nổi tiếng là xinh đẹp, vẻ đẹp và gia tộc thân thế của nàng luôn là mơ ước của nhiều người, mà thành Thánh Quan phồn hoa hơn chốn Bái Đặc Minh của Tây Thành này nhiều, một là thủ phủ, một là thành vệ tinh, mấy tên kị sĩ kia chưa từng nhìn thấy mĩ nữ nào xinh đẹp hơn Khởi Lệ, lúc đó ai ai cũng ngẩn ngơ nhìn Khởi Lệ.

"Lại đây!" Hàn Tiến xem ra nổi giận thật rồi, rồi hắn quay lại cười trừ với mấy tên kia: "Đại nhân chớ lấy làm lạ, tính muội muội tôi có phần không được ôn hòa lắm..."

Vị thủ lĩnh đó gật đầu thân thiện với Hàn Tiến, hắn rất muốn đề bạt người thanh niên biết điều này, tiếc là đối phương không có đấu khí, cũng không có năng lực ma thuật, về cơ bản là phế vật.

Khởi Lệ bước lên, nước mắt đã trào ra, tuy lúc nãy nàng không kiềm chế được cảm xúc của mình, để rước họa vào thân, nhưng đó chỉ vì cuộc sống trước kia quá sung túc, yên lành, nên tạo nên tính cách nhỏ mọn trong nàng, nhưng điều đó không có nghĩa nàng là con ngốc, bây giờ giở trò diễn kịch lại diễn đạt thế này, thật khiến cả bọn bất ngờ.

Bọn kị sĩ đã cười đến mức không ngậm được miệng lại, quên mất là sau lưng mình phế vật đã xuất hiện từ lúc nào.

Hàn Tiến xoay cổ tay, một tấm hỏa phù phóng ra, khoảng cách giữa hắn và ma pháp sư kia quá gần, đến nỗi ánh lửa vừa hình thành thì hỏa phù đã dán chặt vào sau đầu ma pháp sư kia, 'phừng', vô số mảnh thịt nhỏ và tia máu bắn ra tứ phía, cái thi thể không đầu run lên bần bật rồi đổ ụp xuống.

Hàn Tiến lui lại phía sau với tốc độ nhanh nhất có thể, lấy một binh phù mộc nhân ra, không gian lóe lèn một ánh sáng xanh, một thân người cao khoảng 3 trượng xuất hiện và đè lên bọn kị sĩ.

Ma Tín Khoa đã rút thanh trường kiếm ra, phẫn nộ xông vào đám kị sĩ đó, rẹt, một vật gì đó đen đen bay xẹt qua cổ hắn, hắn chưa kịp định hình là có chuyện gì thì có một kị sĩ đối diện ngã xuống, giữa sống mũi tên đó có một mũi tên đang còn rung rinh do sức bật.

Rồi mũi thứ hai, mũi thứ ba, mái tóc vàng óng của Tiên Ni Nhĩ bay phất phơ trong gió, đôi mắt xanh lơ ánh lên sự sắc lẹm khiến người ta không dám nhìn thẳng vào, mỗi một mũi tên bay ra thì lại có một tên kị sĩ đổ xuống.

Tát Tư Âu cũng sử dụng đến ma pháp, tốc độ lùi lại của Hàn Tiến nhanh để nhường lại cho Ma Tín Khoa, tuy hai người mới lần đầu phối hợp nhưng vẫn ăn ý, bây giờ người đang bị vây nguy hiểm nhất là Hàn Tiến, giúp Hàn Tiến chạy trước rồi cải thiện tốc độ của Ma Tín Khoa, phản ứng của Tát Tư Âu đúng là nhanh thật.

Tên cầm đầu đã rút kiếm ra, ngăn lại sự nặng nề của hình nhân, đầu tiên là tiếng nổ lớn, sau đó là chuỗi tiếng nổ chói tai, hình nhân rung mạnh, mọi người có thể nhìn thấy rõ ánh sáng mà mỗi tiếng nổ gây ra, tên cầm đầu lấy kiếm xua xua mấy mảnh vụn đi.

"Đấu kĩ!" Ma Tín Khoa hét lớn, hắn đang muốn nhắc Hàn Tiến cẩn thận.

Tên thủ lĩnh đó bất chấp ma pháp sư đã chết và sự uy hiếp của những mũi tên, xông thẳng về phía Hàn Tiến, có thể thấy hắn ta đã hận Hàn Tiến đến mức nào.

Tuy Hàn Tiến đã bị ảnh hướng của việc gia tốc nhưng tốc độ lùi lại của Hàn Tiến không bằng được sự tấn công của tên thủ lĩnh kia, hơn nữa hắn cần sự hỗ trợ của bạn bè, không dám rời bỏ chiến đoàn, chỉ có thể đơn thương độc mã, khoảng cách giữa hai người này càng ngắn lại.

Hàn Tiến lật bàn tay phải, một tia sáng vụt lên nhắm thẳng vào đối phương, tên thủ lĩnh chỉ cười nhạt, hắn không thèm để ý đến sự tấn công đó, luồng sáng từ thanh trường kiếm trong tay hắn đã dài hơn hai mét, chỉ thẳng vào Hàn Tiến.

Một tiếng nổ lớn phát ra, một luồng sáng đen bao chặt lấy tên thủ lĩnh kia, bước chân hắn lảo đảo, rồi hắn xông ra từ luồng sáng đen đó.

Hàn Tiến xoay người, đổi hướng chạy thoát, cổ tay hắn lại xoay, một ánh sáng màu đen bay vụt ra.

Thủ lĩnh kị sĩ không dám sơ ý, mũi kiếm hứng trọn ánh sáng đen đó, khi chạm mặt kiếm thì có tiếng nổ lớn vang lên.

Hàn Tiến chạy lên trước, tay phải đưa về phía sau, ba vệt sáng đen xếp thành chữ phẩm, nhằm thẳng vào tên thủ lĩnh kị sĩ.

Việc phân loại đạo môn rất phức tạp, hơn nữa lại có sự hạn chế nghiêm khắc, một tu chân tu luyện nội thuật thì không thể đồng thời tu luyện ngoại thuật, công pháp sẽ xung đột nhau, thậm chí có thể nói hắn ta là loại tạp học, nội thuật, ngoại thuật, đạo thuật hắn đều lấn sân, e rằng thứ khó nhằn như 36 thuật của Kì Môn hắn cũng phải biết đến 12 thuật, đương nhiên không phải là tinh thông, vì cái hắn hướng tới là năng lượng, nên không có sự xung đột, mà tất cả các pháp môn đều vì một mục đích nào đó nhằm tích tụ hay tiêu hao năng lượng.

Cho dù tu chân giả khác nhìn Hàn Tiến thế nào, Hàn Tiến luôn cho rằng mình đã có được một số vốn đáng tự hào, nói trắng ra, chính là quyền cước của hắn hơn hẳn những người tu luyện nội thuật, đạo thuật cũng rành hơn những người tu luyện ngoại thuật, và hiêu biết uyên thâm những người theo đạo thuật...

Đến liên đại thành quyền, thái cực, còn các loại ám khí mà tu chân giả thấy chướng mắt nữa, Hàn Tiến đều học qua, tuy chỉ là học trong chớp nhoáng, thậm chí chỉ chơi được hai tuần là hắn đã chán rồi, nhưng thế cũng đủ để hắn nắm được điều căn bản. Sư phụ hắn xưa nay chưa từng can thiệp vào chuyện đó, nói theo cách của sư phụ thì vạn pháp quy nhất! khi tu đến giới hạn cao nhất thì mọi pháp môn không còn tồn tại sự khác biệt nữa.

Bên này Hàn Tiến đang cố chạy thoát, bên kia Ma Tín Khoa lại đang chiếm thế thượng phong, trong số kị sĩ còn lại chỉ có hai tên có thể được coi là xứng với danh hiệu kị sĩ, còn lại chỉ có thể coi là võ sĩ cấp cao, Ma Tín Khoa thừa thế xông lên, còn những mũi tên của Tiên Ni Nhĩ không lãng phí chút nào, cuối cùng chỉ còn lại hai tên kị sĩ đúng nghĩa cầm cự được.

Tên thủ lĩnh kị sĩ đó thấy thế bất lợi, hắn ta sử dụng thanh trường kiếm chỉ lên không trung, đầu mũi kiếm xuất hiện vật gì đó như hạt ngọc, phát ra ánh sáng rực rỡ, luồng sáng đó càng lúc càng lóa mắt, khiến mọi người không tài nào mở được mắt ra.

"Nổ mìn!!" Tiếp đó là tiếng nổ đinh tai, một luồng sáng trắng cao khoảng 10m, rồi bay thẳng về phía Hàn Tiến.

Rồi ánh sáng đó nuốt gọn Hàn Tiến vào trong, một bóng người lớn nghiêng thân xông ra, dang hai cánh tay ra đứng chắn cho Hàn Tiến.

Ầm ầm, hình nhân đó bị luồng sáng đẩy về phía sau, Hàn Tiến bị xô ngã bắn ra xa khoảng 7-8m, hắn thấy họng mình ngọt ngọt, rồi sao trời bay quanh trên đầu, chân tay mềm nhũn, và không có cách nào đứng dậy được.


/93

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status