Lần đầu tiên Hàn Tiến bảo Tư Đế Nhĩ Bá Cách dìu đi ra bên ngoài lều. Bây giờ mới qua mười ngày trong khi đó tục ngữ có câu: tồn thương gân cốt không thể hoạt động một trăm ngày, Hàn Tiến có thể hoàn toàn bình phục cũng không phải dễ dàng gì.
Trong vòng mười ngày đó đã xảy ra khá nhiều chuyện. Chuyện quan trong nhất, ảnh hưởng sâu đậm nhất tới tương lai chính là trong thời gian đó mối quan hệ của mọi người đã có chuyển biến cơ bản.
Tuyệt đối không thể coi thường mười ngày này. Nếu như Hàn Tiến không bị thương thì sau khi Khởi Lệ khôi phục lại trạng thái tinh thần bình thường, bọn họ sẽ lựa chọn cách rời khỏi đó, đi về hướng Bái Đặc Minh nhưng khi tới Bái Đặc Minh thì sao? Tát Tư Âu đi theo con đường nào thì vẫn còn khó nói nhưng Tiên Ny Nhĩ nhất định sẽ không tiếp tục ở lại với mọi người. Nàng sẽ vì chính bản thân mình, vì tộc Tinh Linh đi tìm một câu trả lời.
Hiển nhiên Hàn Tiến và Ma Tín Khoa đều không đủ tư cách để trả lời, Khởi Lệ cũng sẽ rời đi, nàng có vấn đề cần giải quyết của chính mình. Tương lai sau này khi có cơ hội gặp lại nhau, bọn họ sẽ vẫn là bạn hay là kẻ thù vẫn chưa thể nói trước được.
Tiên Ny Nhĩ và Tát Tư Âu thường xuyên tranh luận gay gắt với nhau. Chủ đề tranh luận của hai người là tương lai thế giới sẽ đi theo xu hướng nào, sau đó Khởi Lệ cũng tham gia cuộc tranh luận. Thân phận của Tiên Ny Nhĩ rất rõ ràng. Nàng là Tinh Linh ở Dã Liễu Thành. Văn minh Tinh Linh không được thừa nhận rộng rãi, Tát Tư Âu luôn sống ở thành thị, khi lang thang đã hiểu rõ nỗi khổ đau của tầng lớp bình dân, nô lệ trong khi đó Khởi Lệ lại đại diện cho đẳng cấp đặc quyền của loài người. Nói cách khác địa vị của ba người hoàn toàn khác nhau, cách nhìn nhận về nhân sinh quan, thế giới quan cũng hoàn toàn khác nhau, giống như một loại tam quốc vậy, luôn luôn tranh cãi với nhau, không ai thuyết phục được ai. Đôi khi hai người liên kết với nhau tranh cãi kịch liệt với người còn lại, khi chuyển sang đề tài khác thì đồng minh cũ lại giải tán, đồng minh mới được thành lập. Sự biến hóa vô cùng khó lường.
Thế nhưng trong khi tranh cãi, tình bạn của bọn họ cũng từ đó mà sâu sắc thêm. Thật ra cách tranh cãi của bọn họ cũng cục kỳ ngây thơ. Đừng nói là thay đồi thế giới, quyết định tương lai. Bọn họ ngay cả một trấn nhỏ cũng không thay đổi được nhưng mà cần phải thừa nhận một điều. Việc chỉ vẽ giang sơn đất nước, gạn đục khơi trong trong cách ăn nói chính là đặc quyền cùng đặc tính của tuổi trẻ bởi vì bọn họ chính là nghé con không sợ hồ. Chính vì đạo lý này mà ngay cả thiếu niên cũng mất đi nhuệ khí, nhiệt huyết thì thế giới này thực sự đã hết thuốc chữa.
Ma Tín Khoa là người nhàn nhã nhất. Đúng như lời Hàn Tiến nói hắn là người không thông minh lắm, hắn cũng không có lý tưởng xa vời gì hay suy nghĩ muốn cho thế giới thái bình. Điều này nhất định là một lý tưởng vô cùng cao qúy nhưng so với điều đó thì Ma Tín Khoa chỉ hy vọng bản thân mình trở thành một Kiếm thánh liếc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Nếu xuất hiện một thần linh có thể thỏa mãn nguyện vọng của Ma Tín Khoa hắn, hắn nhất định sẽ không do dự lựa chọn người đó.
Từ xa Hàn Tiến thấy ba người Tiên Ny Nhĩ, Tát Tư Âu ngồi vây quanh tảng đá vuông im lặng không nói gì khiến cho hắn cảm thấy có gì kỳ quái, hắn chỉ tay hỏi Ma Tín Khoa: "Bọn họ làm sao vậy? Không phải bình thường rất náo động sao?"
"Hừ" Ma Tín Khoa giơ ngón tay trỏ lên nói: "Mới rồi bọn họ nói tới chuyện của Khởi Lệ. Bây giờ Khởi Lệ đang rất đau lòng".
'Có chuyện gì vậy?" Hàn Tiến cau mày hỏi.
Ma Tín Khoa thuật lại sơ lược câu chuyện. Theo như lời của Khởi Lệ thì nàng tới Lạp Đông trấn mở cửa hàng rèn. Đó chính là khảo hạch của gia tộc. Khi đó không nhận được bất kỳ trợ giúp nào của gia tộc, tài chính ban đầu cũng cố định, không đổi. Thời hạn khảo hạch là một năm. Đây chính là điều quyết định để lựa chọn người đứng đầu gia tộc trong tương lai. Thật ra dựa theo tục lệ thì thời hạn tiến hành khảo hạch của Khởi Lệ còn hai năm nữa mới tới. Đương nhiên nàng cũng hiểu rõ, gia tộc khiến nàng rời khỏi Thánh Quan thành là để né tránh một người.
Về chuyện này thì Hàn Tiến và Ma Tín Khoa đã biết rồi. Sau này đột nhiên Khởi Lệ nhận được thư của nhà. Người đưa thư lại là một người bạn già của phụ thân nàng, đấu sĩ cao giai Hoắc Phu Mạn. Trong thư phụ thân nàng có nói là nàng phải ngay lập tức rời khỏi Lạp Đông trấn, ra đi mãi mãi, vĩnh viễn không được quay lại Thánh Quan thành.
Khởi Lệ không biết nguyên nhân là gì. Nàng chỉ có thể suy đoán lung tung nhưng không sao có thể phân tích một cách chính xác, Tát Tư Âu và Tiên Ny Nhĩ hợp lực lại trợ giúp cũng không đủ, Hắc Nha thành liên hợp với Địch Phổ thành tấn công Địch Tư Mã Khắc, Địch Tư Mã Khắc cầu viện Dã Liễu thành nhưng lại bị từ chối vì vậy Địch Tư Mã Khắc chỉ còn lại duy nhất một lựa chọn: tăng cường quân sự, tăng cường quân sự với tốc độ nhanh nhất.
Muốn tăng cường quân bị thì việc đẩu tiên cẩn phải giải quyết đó chính là quân phí. Gia tộc của Khởi Lệ lại là phú hộ số một, số hai ở Thánh Quan thành. Thủ thành Địch Tư Mã Khắc đầu tiên là lôi kéo mục tiêu nhưng xuất phát từ một vài suy nghĩ không thể nào suy đoán ra, gia tộc của Khởi Lệ đã quyết định không có quan hệ thông gia với Địch Tư Mã Khắc, quyết định cho Khởi Lệ rời khỏi Quan Thánh thành chính là để trì hoãn một thời gian.
Vấn đề là Địch Tư Mã Khắc đã lâm vào cảnh an nguy trong sớm tối, làm gì còn thời gian và tinh thần để giao thiệp với một thương nhân. Cuối cùng Địch Tư Mã Khắc đã dùng một thủ đoạn vô cùng cực đoan. Đó cùng chính là nguyên nhân có lá thư đó.
Mặc dù tất cả chỉ là suy đoán nhưng nó cũng là đòn đánh mạnh đối với Khởi Lệ . Hơn nữa ngoại trừ cái đó ra nàng cũng không tìm thấy một lý do nào hợp lý hơn.
Hàn Tiến lặng lẽ một lúc rất lâu, sau rồi hắn chậm rãi nói: "Đi thôi, chúng ta tới đó ngồi".
"Ta không đi. Bọn họ chỉ nói những thứ linh tinh mà thôi" Ma Tín Khoa lắc đầu nói.
"Ngươi ấy à..." Hàn Tiến vừa tức vừa buồn cười: "Đi thôi, chúng ta có thể thương lượng với nhau xem bước tiếp theo nên làm thế nào?"
Nghe tiếng bước chân phía sau, Tát Tư Âu quay đầu lại, hắn kinh ngạc nói: "Lạp Phi Nhĩ, tại sao ngươi lại ra đây? Thương thế của ngươi...".
"Không có chuyện gì" Hàn Tiến vừa nói hắn vừa ngồi xuống một tảng đá vuông nhỏ.
Khởi Lệ cười gượng rồi lại cúi đầu xuống không nói gì, Tiên Ny Nhĩ liếc mắt nhìn Hàn Tiến rồi hỏi: "Ngươi thật sự không có việc gì hả?"
"Đương nhiên là thật" Hàn Tiến cổ sức lắc lư cánh tay của mình để chứng minh bản thân đã hoàn toàn bình phục: "Chúng ta ở chỗ này đã quá lâu rồi. Liệu chúng ta có cần di chuyển tới chỗ khác không?"
"Ngươi muốn đi tới đâu?" Tiên Ny Nhĩ sửng sốt hỏi.
"Nơi nào cũng được, ít nhất chúng ta cũng hỏi thăm được xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì". Hàn Tiến liếc mắt nhìn mọi người: "Ý kiến của mọi người thế nào?"
"Ta sao cũng được" Tát Tư Âu nói.
"Được" Khởi Lệ cảm kích liếc mắt nhìn Hàn Tiến. Dù Hàn Tiến không nói ra thì nàng cũng sẽ nói ra đề nghị này. Mới rồi nàng còn do dự không quyết định vì thương thế của Hàn Tiến. Bây giờ Hàn Tiến đã chủ động nói ra thì không còn gì tốt hơn nữa.
"Vậy đi đâu? Dù sao cùng phải có nơi nào để đi chứ?" Tiên Ny Nhĩ hỏi.
"Đi Thập Nhất trấn, nơi đó rất phồn hoa hơn nữa ta cũng khá thông thạo nơi đó" Ma Tín Khoa gãi gãi đầu nói.
"Thập Nhất trấn? Cái tên này có vẻ rất cổ quái" Hàn Tiến tò mò nói.
"Bái Đặc Minh có tổng cộng bổn vệ thành, phân chia ra bổn hướng. Mỗi tòa vệ thành lại có bốn trấn lớn, tổng cộng có mười sáu trấn. Hơn nữa mỗi thôn trấn đều dùng con số để đặt tên".
"Xem ra lĩnh chủ Bái Đặc Minh là người cực kỳ có đầu óc, là người rất cẩn thận" Hàn Tiến thoáng chấn động trong lòng.
"Bái Đặc Minh chỉ có minh chủ chứ không có lĩnh chủ. Cứ ba năm lại thay đổi minh chủ một lần" Tát Tư Âu cười nói: "Trên thực tế Bái Đặc Minh do bổn thành chủ nắm giữ. Chức minh chủ là do bọn họ luân phiên nhau nắm giữ".
"Như vậy hả?" Hàn Tiến suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Tiên Ny Nhĩ, mấy ngày nay chúng ta thu hoạch được khá nhiều, đúng không?"
"Thế nào, sợ ta tham ô hả?" Tiên Ny Nhĩ cười hỏi.
"Không phải, dù sao trong lòng cũng phải nắm chắc".
Tiên Ny Nhĩ mở giới chỉ không gian của mình ra, từng khối ma tinh xuất hiện trên mặt bàn đá vuông. Tất cả chỉ là ma tinh phẩm bậc không cao, tứ giai hay ngũ giai. Đại khái có khoảng hơn hai mươi khối.
"Tát Tư Âu, cái này có thể bán bao nhiêu tiền?"
"Một trăm mai Kim tệ. Nếu như gặp nhiều có nhu cầu khẩn cấp thì có thể bán với giá cao hơn một chút" Khởi Lệ lên tiếng trước.
Tát Tư Âu nhún vai. Thật ra có mặt Khởi Lệ ở đây, Hàn Tiến hỏi hắn cũng bằng thừa.
"Vậy là đủ rồi" Hàn Tiến thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại tất cả đều rất nghèo, duy chỉ có Khởi Lệ là người có tiền nhưng lại bị tên phản đồ Duy Lạp Nhĩ vơ vét hết. Một khi muốn thực hiện nguyện vọng của mình, tất cả chỉ còn cách tự lực cánh sinh.
"Ngươi muốn làm gì?" Tiên Ny Nhĩ hỏi.
"Tới khi đó ngươi sẽ biết" Hàn Tiến nheo mắt lại nói: "Nếu như bên Thánh Quan thành đã xảy ra chiến tranh, có lẽ chúng ta có thể bán được với giá cao hơn một ít, ha ha ha".
Trong vòng mười ngày đó đã xảy ra khá nhiều chuyện. Chuyện quan trong nhất, ảnh hưởng sâu đậm nhất tới tương lai chính là trong thời gian đó mối quan hệ của mọi người đã có chuyển biến cơ bản.
Tuyệt đối không thể coi thường mười ngày này. Nếu như Hàn Tiến không bị thương thì sau khi Khởi Lệ khôi phục lại trạng thái tinh thần bình thường, bọn họ sẽ lựa chọn cách rời khỏi đó, đi về hướng Bái Đặc Minh nhưng khi tới Bái Đặc Minh thì sao? Tát Tư Âu đi theo con đường nào thì vẫn còn khó nói nhưng Tiên Ny Nhĩ nhất định sẽ không tiếp tục ở lại với mọi người. Nàng sẽ vì chính bản thân mình, vì tộc Tinh Linh đi tìm một câu trả lời.
Hiển nhiên Hàn Tiến và Ma Tín Khoa đều không đủ tư cách để trả lời, Khởi Lệ cũng sẽ rời đi, nàng có vấn đề cần giải quyết của chính mình. Tương lai sau này khi có cơ hội gặp lại nhau, bọn họ sẽ vẫn là bạn hay là kẻ thù vẫn chưa thể nói trước được.
Tiên Ny Nhĩ và Tát Tư Âu thường xuyên tranh luận gay gắt với nhau. Chủ đề tranh luận của hai người là tương lai thế giới sẽ đi theo xu hướng nào, sau đó Khởi Lệ cũng tham gia cuộc tranh luận. Thân phận của Tiên Ny Nhĩ rất rõ ràng. Nàng là Tinh Linh ở Dã Liễu Thành. Văn minh Tinh Linh không được thừa nhận rộng rãi, Tát Tư Âu luôn sống ở thành thị, khi lang thang đã hiểu rõ nỗi khổ đau của tầng lớp bình dân, nô lệ trong khi đó Khởi Lệ lại đại diện cho đẳng cấp đặc quyền của loài người. Nói cách khác địa vị của ba người hoàn toàn khác nhau, cách nhìn nhận về nhân sinh quan, thế giới quan cũng hoàn toàn khác nhau, giống như một loại tam quốc vậy, luôn luôn tranh cãi với nhau, không ai thuyết phục được ai. Đôi khi hai người liên kết với nhau tranh cãi kịch liệt với người còn lại, khi chuyển sang đề tài khác thì đồng minh cũ lại giải tán, đồng minh mới được thành lập. Sự biến hóa vô cùng khó lường.
Thế nhưng trong khi tranh cãi, tình bạn của bọn họ cũng từ đó mà sâu sắc thêm. Thật ra cách tranh cãi của bọn họ cũng cục kỳ ngây thơ. Đừng nói là thay đồi thế giới, quyết định tương lai. Bọn họ ngay cả một trấn nhỏ cũng không thay đổi được nhưng mà cần phải thừa nhận một điều. Việc chỉ vẽ giang sơn đất nước, gạn đục khơi trong trong cách ăn nói chính là đặc quyền cùng đặc tính của tuổi trẻ bởi vì bọn họ chính là nghé con không sợ hồ. Chính vì đạo lý này mà ngay cả thiếu niên cũng mất đi nhuệ khí, nhiệt huyết thì thế giới này thực sự đã hết thuốc chữa.
Ma Tín Khoa là người nhàn nhã nhất. Đúng như lời Hàn Tiến nói hắn là người không thông minh lắm, hắn cũng không có lý tưởng xa vời gì hay suy nghĩ muốn cho thế giới thái bình. Điều này nhất định là một lý tưởng vô cùng cao qúy nhưng so với điều đó thì Ma Tín Khoa chỉ hy vọng bản thân mình trở thành một Kiếm thánh liếc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Nếu xuất hiện một thần linh có thể thỏa mãn nguyện vọng của Ma Tín Khoa hắn, hắn nhất định sẽ không do dự lựa chọn người đó.
Từ xa Hàn Tiến thấy ba người Tiên Ny Nhĩ, Tát Tư Âu ngồi vây quanh tảng đá vuông im lặng không nói gì khiến cho hắn cảm thấy có gì kỳ quái, hắn chỉ tay hỏi Ma Tín Khoa: "Bọn họ làm sao vậy? Không phải bình thường rất náo động sao?"
"Hừ" Ma Tín Khoa giơ ngón tay trỏ lên nói: "Mới rồi bọn họ nói tới chuyện của Khởi Lệ. Bây giờ Khởi Lệ đang rất đau lòng".
'Có chuyện gì vậy?" Hàn Tiến cau mày hỏi.
Ma Tín Khoa thuật lại sơ lược câu chuyện. Theo như lời của Khởi Lệ thì nàng tới Lạp Đông trấn mở cửa hàng rèn. Đó chính là khảo hạch của gia tộc. Khi đó không nhận được bất kỳ trợ giúp nào của gia tộc, tài chính ban đầu cũng cố định, không đổi. Thời hạn khảo hạch là một năm. Đây chính là điều quyết định để lựa chọn người đứng đầu gia tộc trong tương lai. Thật ra dựa theo tục lệ thì thời hạn tiến hành khảo hạch của Khởi Lệ còn hai năm nữa mới tới. Đương nhiên nàng cũng hiểu rõ, gia tộc khiến nàng rời khỏi Thánh Quan thành là để né tránh một người.
Về chuyện này thì Hàn Tiến và Ma Tín Khoa đã biết rồi. Sau này đột nhiên Khởi Lệ nhận được thư của nhà. Người đưa thư lại là một người bạn già của phụ thân nàng, đấu sĩ cao giai Hoắc Phu Mạn. Trong thư phụ thân nàng có nói là nàng phải ngay lập tức rời khỏi Lạp Đông trấn, ra đi mãi mãi, vĩnh viễn không được quay lại Thánh Quan thành.
Khởi Lệ không biết nguyên nhân là gì. Nàng chỉ có thể suy đoán lung tung nhưng không sao có thể phân tích một cách chính xác, Tát Tư Âu và Tiên Ny Nhĩ hợp lực lại trợ giúp cũng không đủ, Hắc Nha thành liên hợp với Địch Phổ thành tấn công Địch Tư Mã Khắc, Địch Tư Mã Khắc cầu viện Dã Liễu thành nhưng lại bị từ chối vì vậy Địch Tư Mã Khắc chỉ còn lại duy nhất một lựa chọn: tăng cường quân sự, tăng cường quân sự với tốc độ nhanh nhất.
Muốn tăng cường quân bị thì việc đẩu tiên cẩn phải giải quyết đó chính là quân phí. Gia tộc của Khởi Lệ lại là phú hộ số một, số hai ở Thánh Quan thành. Thủ thành Địch Tư Mã Khắc đầu tiên là lôi kéo mục tiêu nhưng xuất phát từ một vài suy nghĩ không thể nào suy đoán ra, gia tộc của Khởi Lệ đã quyết định không có quan hệ thông gia với Địch Tư Mã Khắc, quyết định cho Khởi Lệ rời khỏi Quan Thánh thành chính là để trì hoãn một thời gian.
Vấn đề là Địch Tư Mã Khắc đã lâm vào cảnh an nguy trong sớm tối, làm gì còn thời gian và tinh thần để giao thiệp với một thương nhân. Cuối cùng Địch Tư Mã Khắc đã dùng một thủ đoạn vô cùng cực đoan. Đó cùng chính là nguyên nhân có lá thư đó.
Mặc dù tất cả chỉ là suy đoán nhưng nó cũng là đòn đánh mạnh đối với Khởi Lệ . Hơn nữa ngoại trừ cái đó ra nàng cũng không tìm thấy một lý do nào hợp lý hơn.
Hàn Tiến lặng lẽ một lúc rất lâu, sau rồi hắn chậm rãi nói: "Đi thôi, chúng ta tới đó ngồi".
"Ta không đi. Bọn họ chỉ nói những thứ linh tinh mà thôi" Ma Tín Khoa lắc đầu nói.
"Ngươi ấy à..." Hàn Tiến vừa tức vừa buồn cười: "Đi thôi, chúng ta có thể thương lượng với nhau xem bước tiếp theo nên làm thế nào?"
Nghe tiếng bước chân phía sau, Tát Tư Âu quay đầu lại, hắn kinh ngạc nói: "Lạp Phi Nhĩ, tại sao ngươi lại ra đây? Thương thế của ngươi...".
"Không có chuyện gì" Hàn Tiến vừa nói hắn vừa ngồi xuống một tảng đá vuông nhỏ.
Khởi Lệ cười gượng rồi lại cúi đầu xuống không nói gì, Tiên Ny Nhĩ liếc mắt nhìn Hàn Tiến rồi hỏi: "Ngươi thật sự không có việc gì hả?"
"Đương nhiên là thật" Hàn Tiến cổ sức lắc lư cánh tay của mình để chứng minh bản thân đã hoàn toàn bình phục: "Chúng ta ở chỗ này đã quá lâu rồi. Liệu chúng ta có cần di chuyển tới chỗ khác không?"
"Ngươi muốn đi tới đâu?" Tiên Ny Nhĩ sửng sốt hỏi.
"Nơi nào cũng được, ít nhất chúng ta cũng hỏi thăm được xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì". Hàn Tiến liếc mắt nhìn mọi người: "Ý kiến của mọi người thế nào?"
"Ta sao cũng được" Tát Tư Âu nói.
"Được" Khởi Lệ cảm kích liếc mắt nhìn Hàn Tiến. Dù Hàn Tiến không nói ra thì nàng cũng sẽ nói ra đề nghị này. Mới rồi nàng còn do dự không quyết định vì thương thế của Hàn Tiến. Bây giờ Hàn Tiến đã chủ động nói ra thì không còn gì tốt hơn nữa.
"Vậy đi đâu? Dù sao cùng phải có nơi nào để đi chứ?" Tiên Ny Nhĩ hỏi.
"Đi Thập Nhất trấn, nơi đó rất phồn hoa hơn nữa ta cũng khá thông thạo nơi đó" Ma Tín Khoa gãi gãi đầu nói.
"Thập Nhất trấn? Cái tên này có vẻ rất cổ quái" Hàn Tiến tò mò nói.
"Bái Đặc Minh có tổng cộng bổn vệ thành, phân chia ra bổn hướng. Mỗi tòa vệ thành lại có bốn trấn lớn, tổng cộng có mười sáu trấn. Hơn nữa mỗi thôn trấn đều dùng con số để đặt tên".
"Xem ra lĩnh chủ Bái Đặc Minh là người cực kỳ có đầu óc, là người rất cẩn thận" Hàn Tiến thoáng chấn động trong lòng.
"Bái Đặc Minh chỉ có minh chủ chứ không có lĩnh chủ. Cứ ba năm lại thay đổi minh chủ một lần" Tát Tư Âu cười nói: "Trên thực tế Bái Đặc Minh do bổn thành chủ nắm giữ. Chức minh chủ là do bọn họ luân phiên nhau nắm giữ".
"Như vậy hả?" Hàn Tiến suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Tiên Ny Nhĩ, mấy ngày nay chúng ta thu hoạch được khá nhiều, đúng không?"
"Thế nào, sợ ta tham ô hả?" Tiên Ny Nhĩ cười hỏi.
"Không phải, dù sao trong lòng cũng phải nắm chắc".
Tiên Ny Nhĩ mở giới chỉ không gian của mình ra, từng khối ma tinh xuất hiện trên mặt bàn đá vuông. Tất cả chỉ là ma tinh phẩm bậc không cao, tứ giai hay ngũ giai. Đại khái có khoảng hơn hai mươi khối.
"Tát Tư Âu, cái này có thể bán bao nhiêu tiền?"
"Một trăm mai Kim tệ. Nếu như gặp nhiều có nhu cầu khẩn cấp thì có thể bán với giá cao hơn một chút" Khởi Lệ lên tiếng trước.
Tát Tư Âu nhún vai. Thật ra có mặt Khởi Lệ ở đây, Hàn Tiến hỏi hắn cũng bằng thừa.
"Vậy là đủ rồi" Hàn Tiến thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại tất cả đều rất nghèo, duy chỉ có Khởi Lệ là người có tiền nhưng lại bị tên phản đồ Duy Lạp Nhĩ vơ vét hết. Một khi muốn thực hiện nguyện vọng của mình, tất cả chỉ còn cách tự lực cánh sinh.
"Ngươi muốn làm gì?" Tiên Ny Nhĩ hỏi.
"Tới khi đó ngươi sẽ biết" Hàn Tiến nheo mắt lại nói: "Nếu như bên Thánh Quan thành đã xảy ra chiến tranh, có lẽ chúng ta có thể bán được với giá cao hơn một ít, ha ha ha".
/93
|