Tiểu Vũ thấy học trưởng thật sự nhắm mắt, mới e dè luồn tay vào trong khe ngực mình lấy chìa khóa. Nhưng do quá nóng vội và khẩn trương nên không lấy ra ngay được, chiếc chìa khóa càng chui vào sâu hơn. Vì Tiểu Vũ không mặc áo ngực bên trong, không có gì cản lại, chiếc chìa khóa cứ thế trượt thẳng từ giữa khe ngực xuống dưới bụng, khiến mặt cô đỏ bừng bừng đến mức muốn nổ tung.
Nghiêm Mân Triết cảm nhận được động tác của Tiểu Vũ, không nhịn được tơ tưởng đến rãnh ngực sâu hút của cô, người anh em bên dưới bất giác sưng to.
- Sao rồi? – Nghiêm Mân Triết khàn giọng hỏi.
Tiểu Vũ nghe giọng Nghiêm Mân Triết lại càng luống cuống tay chân, muốn lấy tay che mắt Nghiêm Mân Triết lại, ai dè chậm mất một bước.
Nghiêm Mân Triết nhìn thấy trên bụng Tiểu Vũ gồ lên một vết hình chìa khóa, ánh mắt tối sầm lại. Tay trái ôm sát người Tiểu Vũ, tay phải từ từ buông lỏng cho Tiểu Vũ đứng xuống, đồng thời chiếc chìa khóa cũng rơi ra.
“Keng” một tiếng, chìa khóa cuối cùng cũng rơi trên mặt đất. Nghiêm Mân Triết ôm Tiểu Vũ ngồi xuống để cho cô lượm nó.
Tiểu Vũ chỉ thấy xấu hổ muốn chết, mặt đỏ đến mức bốc khói.
Tiểu Vũ cầm chìa khóa lên, vừa bị Nghiêm Mân Triết ôm, vừa cầm chìa khóa mở cửa, tay không ngừng run rẩy.
Nghiêm Mân Triết vô cùng kiên nhẫn, nhiều lần cô không cắm trúng lỗ khóa, anh cũng không thúc giục cô.
Tiểu Vũ cảm thấy vô cùng lúng túng. Vừa được Nghiêm Mân Triết ôm vào cửa liền giãy dụa muốn ngồi lên sofa, không muốn tiếp tục làm phiền anh ôm mình.
Nghiêm Mân Triết cũng không từ chối. Đặt Tiểu Vũ lên sofa sau đó ngồi xổm xuống, ôm lấy chân cô nhẹ nhàng xoa nắn:
- Còn đau không?
Kỳ thật lúc vấp ngã chân Tiểu Vũ cũng không có gì nghiêm trọng. Lúc Nghiêm Mân Triết ôm cô vào lòng đã không còn thấy đau nữa. Có điều cô tham lam muốn được Nghiêm Mân Triết ôm ấp nên không có nói ra. Bây giờ nghe Nghiêm Mân Triết hỏi, sắc mặt cô có chút không tự nhiên.
- Thật ra hồi nãy té cũng không đau lắm – Tiểu Vũ nói thật.
Nghiêm Mân Triết lại làm bộ không tin, nâng chân trái Tiểu Vũ lên, cởi giày cao gót ra, tay không ngừng xoa nắn mắt cá chân mảnh khảnh của cô.
- Thật sự không đau sao?
- Không đau – Tiểu Vũ đỏ mặt trả lời.
- Tiểu Vũ đúng là một cô bé thành thật!
Nghiêm Mân Triết nói xong liền hôn lên mắt cá chân của Tiểu Vũ. Kỳ thật ngay từ đâu anh đã biết chân Tiểu Vũ không có gì nghiêm trọng, chỉ là anh muốn nhân cơ hội này ôm cô. Thấy cô không từ chối vòng tay của anh, anh thật sự rất vui mừng.
Mắt cá chân của Tiểu Vũ cảm nhận được độ ấm trên làn môi mỏng của Nghiêm Mân Triết, cả người cô đều mềm nhũn ra. Cơ thể không nhịn được dựa hẳn vào ghế sofa, bất giác “ưm” một tiếng.
Nghiêm Mân Triết nhìn thấy dáng vẻ ham muốn động tình của Tiểu Vũ, cười xấu xa, vừa hôn từ mắt cá chân cô dần lên trên đùi, vừa hỏi:
- Tiểu Vũ được học trưởng ôm, có phải đã động tình rồi không?
Tiểu Vũ bị hôn đến không chịu được, vẫn đỏ mặt “Ừm” một tiếng.
Thế là Nghiêm Mân Triết hôn nhanh lên bắp đùi Tiểu Vũ, nhìn chiếc váy che chắn làn da của cô, anh xấu bụng ngừng lại, ra lệnh cho cô:
- Tiểu Vũ, cởi đồ.
Tiểu Vũ đỏ mặt hơi do dự, lại nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Nghiêm Mân Triết nhìn mình, cuối cùng cũng xấu hổ kéo sợi dây áo xuống. Bộ váy trên người Tiểu Vũ như một lớp màn mỏng che chắn cơ thể cô, vì không có sợi dây giữ lại, chiếc váy lập tức tuột từ trên ngực cô xuống. Đôi nhũ trắng cứ như vậy nhảy ra ngoài, hai đỉnh hồng hồng e lệ, rụt rè, run rẩy trong không khí.
Nghiêm Mân Triết thất thần nhìn đôi nhũ phong đẹp đẽ của Tống Tiểu Vũ, chen vào giữa hai chân cô, thả người áp sát cô, rồi há miệng cắn lấy quả dâu quyến rũ kia. Tiểu Vũ bất giác đưa tay ôm đầu Nghiêm Mân Triết, hai chân không biết từ lúc nào đã dùng sức quấn lấy eo anh.
- Ưm... Học trưởng...
Nghiêm Mân Triết nghe tiếng Tiểu Vũ rên rỉ, trong lòng vô cùng kích động, không ngừng hôn lên thân thể cô, dọc theo bộ ngực hôn dần xuống dưới. Rồi sau đó kéo hai chân cô gác lên vai mình, muốn cởi bỏ mảnh vải che chắn trên người Tiểu Vũ xuống. Ai ngờ anh phát hiện, thân dưới của Tiểu Vũ đã không còn mặc gì, hoa huyệt đã sớm ướt át, còn hai cánh hoa đang hé mở, mấp máy như đang mời gọi anh thưởng thức.
Nghiêm Mân Triết cảm nhận được động tác của Tiểu Vũ, không nhịn được tơ tưởng đến rãnh ngực sâu hút của cô, người anh em bên dưới bất giác sưng to.
- Sao rồi? – Nghiêm Mân Triết khàn giọng hỏi.
Tiểu Vũ nghe giọng Nghiêm Mân Triết lại càng luống cuống tay chân, muốn lấy tay che mắt Nghiêm Mân Triết lại, ai dè chậm mất một bước.
Nghiêm Mân Triết nhìn thấy trên bụng Tiểu Vũ gồ lên một vết hình chìa khóa, ánh mắt tối sầm lại. Tay trái ôm sát người Tiểu Vũ, tay phải từ từ buông lỏng cho Tiểu Vũ đứng xuống, đồng thời chiếc chìa khóa cũng rơi ra.
“Keng” một tiếng, chìa khóa cuối cùng cũng rơi trên mặt đất. Nghiêm Mân Triết ôm Tiểu Vũ ngồi xuống để cho cô lượm nó.
Tiểu Vũ chỉ thấy xấu hổ muốn chết, mặt đỏ đến mức bốc khói.
Tiểu Vũ cầm chìa khóa lên, vừa bị Nghiêm Mân Triết ôm, vừa cầm chìa khóa mở cửa, tay không ngừng run rẩy.
Nghiêm Mân Triết vô cùng kiên nhẫn, nhiều lần cô không cắm trúng lỗ khóa, anh cũng không thúc giục cô.
Tiểu Vũ cảm thấy vô cùng lúng túng. Vừa được Nghiêm Mân Triết ôm vào cửa liền giãy dụa muốn ngồi lên sofa, không muốn tiếp tục làm phiền anh ôm mình.
Nghiêm Mân Triết cũng không từ chối. Đặt Tiểu Vũ lên sofa sau đó ngồi xổm xuống, ôm lấy chân cô nhẹ nhàng xoa nắn:
- Còn đau không?
Kỳ thật lúc vấp ngã chân Tiểu Vũ cũng không có gì nghiêm trọng. Lúc Nghiêm Mân Triết ôm cô vào lòng đã không còn thấy đau nữa. Có điều cô tham lam muốn được Nghiêm Mân Triết ôm ấp nên không có nói ra. Bây giờ nghe Nghiêm Mân Triết hỏi, sắc mặt cô có chút không tự nhiên.
- Thật ra hồi nãy té cũng không đau lắm – Tiểu Vũ nói thật.
Nghiêm Mân Triết lại làm bộ không tin, nâng chân trái Tiểu Vũ lên, cởi giày cao gót ra, tay không ngừng xoa nắn mắt cá chân mảnh khảnh của cô.
- Thật sự không đau sao?
- Không đau – Tiểu Vũ đỏ mặt trả lời.
- Tiểu Vũ đúng là một cô bé thành thật!
Nghiêm Mân Triết nói xong liền hôn lên mắt cá chân của Tiểu Vũ. Kỳ thật ngay từ đâu anh đã biết chân Tiểu Vũ không có gì nghiêm trọng, chỉ là anh muốn nhân cơ hội này ôm cô. Thấy cô không từ chối vòng tay của anh, anh thật sự rất vui mừng.
Mắt cá chân của Tiểu Vũ cảm nhận được độ ấm trên làn môi mỏng của Nghiêm Mân Triết, cả người cô đều mềm nhũn ra. Cơ thể không nhịn được dựa hẳn vào ghế sofa, bất giác “ưm” một tiếng.
Nghiêm Mân Triết nhìn thấy dáng vẻ ham muốn động tình của Tiểu Vũ, cười xấu xa, vừa hôn từ mắt cá chân cô dần lên trên đùi, vừa hỏi:
- Tiểu Vũ được học trưởng ôm, có phải đã động tình rồi không?
Tiểu Vũ bị hôn đến không chịu được, vẫn đỏ mặt “Ừm” một tiếng.
Thế là Nghiêm Mân Triết hôn nhanh lên bắp đùi Tiểu Vũ, nhìn chiếc váy che chắn làn da của cô, anh xấu bụng ngừng lại, ra lệnh cho cô:
- Tiểu Vũ, cởi đồ.
Tiểu Vũ đỏ mặt hơi do dự, lại nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Nghiêm Mân Triết nhìn mình, cuối cùng cũng xấu hổ kéo sợi dây áo xuống. Bộ váy trên người Tiểu Vũ như một lớp màn mỏng che chắn cơ thể cô, vì không có sợi dây giữ lại, chiếc váy lập tức tuột từ trên ngực cô xuống. Đôi nhũ trắng cứ như vậy nhảy ra ngoài, hai đỉnh hồng hồng e lệ, rụt rè, run rẩy trong không khí.
Nghiêm Mân Triết thất thần nhìn đôi nhũ phong đẹp đẽ của Tống Tiểu Vũ, chen vào giữa hai chân cô, thả người áp sát cô, rồi há miệng cắn lấy quả dâu quyến rũ kia. Tiểu Vũ bất giác đưa tay ôm đầu Nghiêm Mân Triết, hai chân không biết từ lúc nào đã dùng sức quấn lấy eo anh.
- Ưm... Học trưởng...
Nghiêm Mân Triết nghe tiếng Tiểu Vũ rên rỉ, trong lòng vô cùng kích động, không ngừng hôn lên thân thể cô, dọc theo bộ ngực hôn dần xuống dưới. Rồi sau đó kéo hai chân cô gác lên vai mình, muốn cởi bỏ mảnh vải che chắn trên người Tiểu Vũ xuống. Ai ngờ anh phát hiện, thân dưới của Tiểu Vũ đã không còn mặc gì, hoa huyệt đã sớm ướt át, còn hai cánh hoa đang hé mở, mấp máy như đang mời gọi anh thưởng thức.
/34
|