Đến khi hai người ra khỏi phòng đã là mười lăm phút sau, Lưu Ly chậm chạp không chịu sánh vai cùng đi với Hoa Huyết, một mực đi ở phía sau. Nói trắng ra là cô đang muốn dùng tấm lưng rộng của hắn che chắn tầm mắt người khác, không cho những người ngoài cửa thấy được cô.
“Chủ nhân.”
“Thánh chủ.”
Năm người như một cúi đầu cung kính chào Hoa Huyết, tiếp theo đó rất ăn ý nhìn ngang ngó dọc tìm kiếm bóng hình của Lưu Ly. Bọn họ mơ hồ thấy sau lưng Hoa Huyết có người, ngoài Lưu Ly ra thì còn có thể là ai? Trừ Tiểu Sát hiểu rõ tình hình ra, tất cả những người còn lại đều mù mịt không hiểu tại sao Lưu Ly không chịu đi ra gặp bọn họ mà lại trốn sau lưng Hoa Huyết.
Hoa Huyết thản nhiên ừ một tiếng, quay đầu lại nói với cô.
“Bước ra đây. Em là đà điểu hả? Trốn cái gì?”
Lưu Ly buồn bực bước ra đừng trước đứng sóng vai với Hoa Huyết. Gì chứ, cô như thế này là do ai hại đây, thật không không biết tốt xấu. Hít vào một hơi thật sâu, cười gượng lên tiếng.
“Chào... chào mọi người. Buổi sáng tốt lành.”
Cô thề là chưa bao giờ thấy mình ngu như thế này. Mặt trời sắp đến đỉnh đầu rồi, còn chào buổi sáng làm gì nữa. Đúng là làm chuyện cười cho người ta.
“Tiểu thư?”
Y Hàn, Y Thiên và Hạ Hướng là người đầu tiên thấy Lưu Ly. Phản ứng của ba người họ không khó đoán, hai mắt trợn to, cằm như muốn rớt xuống đất, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin được trông vô cùng buồn cười. Dù đã đoán trước được sẽ như thế này, Lưu Ly cũng nhịn không được cười khổ.
“Lưu...”
Liễu Quỳnh Nhi càng phô trương hơn, chưa nói hết câu đã ú ớ ngay tại chỗ. Quá khác rồi, đây là Lưu Ly sao?
Khác với vẻ mặt kinh ngạc của bốn người kia, Tiểu Sát hoàn toàn bình thường, dùng ánh mắt như đã biết trước từ lâu khinh bỉ nhìn bốn người họ. Dù gì thì gì cô cũng đã nhìn thấy lúc sáng rồi, có kinh ngạc đi chăng nữa cũng chẳng có thêm miếng thịt nào.
“Đi thôi. Còn đứng ngẩn ra đó làm gì?”
Hắn không nghĩ tới định lực của bọn họ lại kém như vậy, xem ra Lưu Ly còn phải chịu đựng những ánh mắt như thế này dài dài.
Thân là thành viên ưu tú của Hoa tộc, bốn người kia tất nhiên biết được Lưu Ly trở nên như vậy là nhờ vào cái gì. Kinh ngạc qua đi, bọn họ liền lấy lại tinh thần bước theo sau Hoa Huyết, còn không quên trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc chí của Tiểu Sát.
“Sao chị không nói cho em biết?”
Tiểu Sát nhìn trần nhà, cười cười nói với Liễu Quỳnh Nhi.
“Nói trước thì còn gì là thú vị nữa.”
Vẫn còn hai tên nhóc đứng ngoài cửa phòng của Chấn Nam, để xem phản ứng của hai đứa nhóc này thế nào. Khẳng định sẽ rất đặc sắc đây. Tiểu Sát như mèo trộm được mỡ, cười vui vẻ đến nỗi quên trời đất, cũng may cô cười mà không phát ra tiếng nếu không nhất định sẽ rất man rợ.
Phòng của Hoa Huyết nằm độc lập ở tầng cuối cùng, là phòng tổng thống cao cấp nhất. Mất ba phút đi thang máy chuyên dụng mới đến được tầng lầu nơi có phòng của Hạ Chấn Nam. Đội hình của Hoa Huyết khiến rất nhiều người chú ý, nhưng cũng không ai dám tiến đến làm quen. Người bước ra từ thang máy chuyên dụng của phòng tổng thống đều không dễ chọc, sơ sảy một chút kết quả của bọn họ không nghi ngờ gì sẽ rất thê thảm.
Trước cửa phòng 702 có ba người mang vẻ mặt lo lắng không yên đi đi lại lại, hai người trong số đó là Vương Khải Minh và Âu Thần, người phụ nữ trông rất trẻ còn lại chính là Phong Lan, mẹ của Hạ Chấn Nam.
Thấy Hoa Huyết đi tới, Phong Lan dừng chân lại, cũng giống như năm người trước, cúi đầu cung kính chào Hoa Huyết.
“Thánh... Ông chủ.”
Suýt thì lỡ miệng, Phong Lan nhanh chóng sửa lại. Đúng như lời Liễu Quỳnh Nhi đã nói trước đây, nếu so về vẻ bề ngoài, nếu không biết thì rất dễ lầm tưởng Phong Lan chính là con gái lớn của Hạ Hướng. Thực chất, tuổi của bà đã không còn nhỏ, ít nhất cũng ngang bằng với Hạ Hướng, nhưng thiên tính của người hoa vốn yêu cái đẹp, lại là phụ nữ, không muốn bản thân già đi cũng là điều tất nhiên nên tuổi của bà vĩnh viễn dừng lại ở hai bảy, hai tám tuổi. Còn Hạ Hướng tuy có thể giống như bà, nhưng sống trong thế giới loài người, nếu ông không biến mình thành một người đàn ông trung niên chững chạc thành thục thì sẽ rất bất tiện. Hơn nữa Hạ Chấn Nam mỗi ngày một lớn, ông mà không già đi sẽ gây ra nhiều chuyện rắc rối. Vì lợi ích toàn cục ông không thể không từ bỏ vẻ bề ngoài của bản thân.
“Như thế nào rồi?”
Phong Lan lắc đầu đi đến gần cạnh Hạ Hướng, bà chỉ ở trong đó với Chấn Nam một lúc đã bị nó ép ra ngoài. Giờ Chấn Nam như thế nào bà cũng không biết, vết thương trên người nó rất nặng, tốc độ hồi phục chậm đến mức khiến bà muốn điên lên, thế mà nó lại còn ương bướng không cho bà chữa trị. Nó sợ bà, sợ Hạ Hướng, sợ chính bản thân mình là quái vật. Rốt cuộc bà phải làm như thế nào mới có thể khiến nó thừa nhận sự thật đây? Thừa nhận nó không phải là quái vật, thừa nhận dòng máu đang chảy trong cơ thể nó, thừa nhận mỗi nhành hoa ngọn cỏ ngoài kia là đồng loại. Đó là cội nguồn của nó, bác bỏ quên đi chính là hành động bất kính không thể nào tha thứ.
Hoa Huyết nhìn sắc mặt của ba người, không nhanh không chậm tuyên bố.
“Một tiếng nữa chúng ta sẽ trở về. Còn chuyện gì thì giải quyết nhanh đi.”
Chưa kể đến Hạ Chấn Nam là người của Hoa tộc, riêng với việc cậu ta là đàn ông mà ngay cả khả năng tiếp nhận sự thật cũng không có thì cậu ta không đáng để hắn phải chờ. Hắn biết cậu ta rất sốc, nhưng cứ trốn tránh như vậy thì làm được gì, dũng cảm đối mặt với nó mới chính là việc mà cậu ta nên làm lúc này. Vì Hạ Hướng và Phong Lan hắn cho cậu ta một tiếng, nếu một tiếng sau cậu ta còn không bước ra khỏi căn phòng này thì từ nay về sau cậu ta không cần phải trở về Hoa tộc nữa. Hoa tộc không cần một người hoa chỉ biết trốn tránh thực tại, gặp một chút khó khăn đã nản chí lùi bước.
“Nhưng...”
Phong Lan lo lắng nhìn cánh cửa, bà hiểu suy nghĩ của Thánh chủ, nhưng một tiếng có phải quá ngắn không. Nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Thánh chủ, những gì bà muốn nói đều không thể thành lời được, một tiếng đã là ban ơn lớn nhất cho bà và Hạ Hướng rồi.
Chấn Nam khóa chặt cửa không cho người ngoài vào trong, bà muốn khuyên nhủ cũng không thể, cưỡng chế mở cửa thì lại sợ Chấn Nam làm liều. Thế này không được, thế kia cũng không xong, rốt cuộc bà nên làm gì đây?
“Để con khuyên cậu ấy đi.”
Lưu Ly từ sau lưng Hoa Huyết bước ra đằng trước, không muốn người khác chú ý nên khi ra khỏi thang máy cô lại lùi về đứng sau lưng hắn để hắn che chắn cho cô. Nhưng tình hình hiện tại không cho phép cô làm đà điểu nữa, muốn nhìn thì cứ nhìn đi, kinh ngạc mấy thì cũng sẽ xong thôi, những rắc rối mà nó mang lại cô không muốn để ý nữa. Sớm muộn gì rồi cũng phải đối mặt, vậy thì dứt khoát một chút, ngẩng cao đầu tiến về phía trước, có gì đáng sợ chứ.
“Thông suốt rồi?”
Hoa Huyết cười, hài lòng nhìn cô. Như thế này mới chính là Lưu Ly mà hắn biết, rất tốt. Trong những thời khắc quan trọng, hắn sẽ không để ý cô gặp mặt người đàn ông khác, miễn sao những gì mà cô và người đàn ông đó bàn tới không liên quan đến phản bội hắn là được.
Lưu Ly gật đầu, không nói gì tiến tới đứng trước cửa phòng, nói vọng vào. Bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc quen thuộc của nhị vị vương tử, hai người họ chắc chắn đang không tin vào mắt mình, nhưng cô không có thời gian bịa chuyện giải thích, muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đi.
“Chấn Nam, mở cửa.”
Hạ Chấn Nam ngồi trong phòng nghe thấy tiếng Lưu Ly, trong lòng xôn xao nhưng cũng không có ý định mở cửa. Sức lực hắn lúc này không còn được bao nhiêu, hắn không muốn cô thấy hắn thảm hại như thế này.
Đợi một lúc lâu cũng không thấy trong phòng có động tĩnh gì, Lưu Ly tiếp tục lên tiếng. Người ở ngoài nhất trí giữ im lặng, nhị vị vương tử ôm một bụng nghi hoặc nhìn Lưu Ly, trong mắt không che giấu được vẻ khó tin. Nếu không phải lúc nãy Quỳnh Nhi nhỏ giọng nói cho bọn hắn biết đó thật sự là Lưu Ly thì bọn hắn cũng không dám tin vào mắt mình. Chỉ mới một đêm, phẩu thuật thẩm mĩ cũng không nhanh như vậy.
“Chấn Nam, nếu cậu còn không chịu mở cửa. Tớ sẽ phá cửa mà vào đó có biết không?”
Trong phòng yên tĩnh, ngoài phòng càng yên tĩnh hơn, đến lúc này nếu Lưu Ly còn không nhận ra Hạ Chấn Nam có chết cũng không mở cửa thì thật xin lỗi trí não của bản thân. Đặt tay lên tay cầm mở cửa, vốn dĩ cô muốn dùng linh lực phá khóa nhưng lại ngại hai người ngoại đạo đang nhìn chằm chằm vào cô ở sau lưng, bất đắc dĩ phải buông ra.
“Y Hàn, anh gọi giúp tôi quản lí khách sạn đem thẻ phòng 702 lên đây được không?”
“Vâng, tiểu thư.”
Y Hàn không dám chậm trễ quay người đi gọi quản lí. Cách đây không lâu chủ nhân nói với hắn muốn Lưu Ly trở thành Thiếu chủ của Hoa tộc, là Thánh chủ đời tiếp theo, coi như là một nửa chủ nhân của hắn. Phục tùng mệnh lệnh của cô là nhiệm vụ cũng là chức trách của hắn và tất cả những người hoa trong Hoa tộc.
Một lát sau quản lí khách sạn cùng với Y Hàn đi tới, tránh chỗ cho quản lí mở cửa phòng, Lưu Ly nói với Phong Lan để bà yên tâm.
“Cô, con và Chấn Nam cũng xem như là người cùng cảnh ngộ. Con sẽ cố gắng khuyên cậu ấy chấp nhận, cùng lắm thì con đánh ngất cậu ấy rồi đưa lên máy bay là được chứ gì.”
Cùng chung cảnh ngộ, không sai, từng là con người bỗng nhiên không còn là người nữa, Lưu Ly có thể chấp nhận được thì Chấn Nam cũng sẽ vậy thôi. Phong Lan cười, như một người mẹ dịu dàng giúp cô vén tóc mai ra sau tai. Dung mạo mà huyết hoa ban tặng thật không tồi, Lưu Ly trước đây đã không tệ, bây giờ thì càng thêm chói mắt.
“Ừ, nếu nó không nghe lời cứ đánh nó mạnh tay vào. Đứa ngốc đó nếu được như con thì thật tốt, dù gì đó cũng là cội nguồn của nó cơ mà. Lưu Ly, nhờ cả vào con đấy.”
Lưu Ly tặng cho Phong Lan một ánh mắt an tâm, khi đi qua Hoa Huyết lại nghe hắn nhắc nhở cô.
“Em còn hơn bốn mươi phút.”
“Biết rồi, anh đúng là keo kiệt."
Một chút thời gian cũng phải canh từng giây từng phút, hắn không thấy mệt nhưng cô thì nản rồi.
Hoa Huyết từ chối cho ý kiến, không phải hắn keo kiệt, chỉ là hắn không muốn cô ở trong đó quá lâu thôi, dù sao hắn cũng thấy khó chịu, việc gì hắn phải vì một đứa nhóc như Hạ Chấn Nam mà khiến bản thân không thoải mái chứ.
Cánh cửa phòng lặng lẽ mở ra, quản lí lui qua một bên rồi biến mất ở cuối hành lang, ông không dám ở đó lâu, những người khách đó vẫn nên ít tiếp xúc thì hơn. Lưu Ly xốc lại tinh thần rồi bước vào trong, cánh cửa một lần nữa đóng lại. Nhìn quanh phòng, cô nhanh chóng phát hiện ra Hạ Chấn Nam đang ngồi ngoài ban công, trên người đầy vết thương, chiếc áo mặc trên người đã đỏ một mảng vì dính máu, vết thương khôi phục thật chậm.
Lưu Ly bước từng bước, chậm rãi đến gần cậu ta, ấn kí huyết hoa đã ẩn đi trên mi tâm cũng xuất hiện lại. Cô bước vào đây với thân phận là một người hoa đã từng là con người để khuyên nhủ Hạ Chấn Nam, cô muốn cho Hạ Chấn Nam biết hành động của cậu ta lúc này ấu trĩ ra sao, những người như cậu ta là đáng khinh thường cỡ nào. Vừa gặp phải chuyện nhỏ này đã muốn sống muốn chết cự tuyệt người khác, cậu ta quá may mắn vì được sinh ra trong một gia đình giàu có, có đủ tình thương yêu của ba mẹ, nên không thể nào biết được để có được cuộc sống như thế là khó khăn cỡ nào. Nếu cậu ta là cô, với tính cách này đã sớm chết vì dư luận, vì tự ti mặc cảm, vì yếu đuối vô dụng rồi. Bình thường cậu ta giỏi giang, mạnh mẽ cỡ nào cô không biết, chỉ riêng đối với chuyện này là cô phải chấn chỉnh cậu ta lại rồi.
“Đã bị thương như vậy mà cậu còn ra đây hứng gió, không muốn sống nữa sao?”
Lưu Ly không chờ Hạ Chấn Nam mời ngồi đã tự tiện kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn. Ban công của khách sạn Pradise đều hướng ra biển, lúc này đã hơn mười một giờ, ánh nắng khá chói chang, gió từ biển lùa vào mang theo hơi muối mặn chát đậm hương vị biển.
Hạ Chấn Nam không trả lời, hắn biết Lưu Ly rất cứng đầu, sẽ không có chuyện đứng ở ngoài phí lời thuyết phục hắn mở cửa, ánh mắt chầm chậm rời khỏi mặt biển nhìn vào người đối diện. Đã không nhìn thì thôi, một khi thấy được liền giật mình, trái tim không nghe lời đập nhanh như trống trận, hơi thở vì bị thương mà lúc mạnh lúc nhẹ cũng gần như biến mất. Hạ Chấn Nam hai mắt mở to không chớp lấy một cái, gọi như dò hỏi.
“Lưu Ly?”
Lưu Ly thầm thở dài ảo não, không mặn không nhạt đáp một tiếng. Chỉ sau một đêm đã hầu như không còn người nào nhận ra cô, những người mà cô thân quen đã thế này. Vậy, những người khác sẽ còn như thế nào đây? Cô không cần gương mặt mới này, không phải cô không thích, chỉ là cô không thích ứng được. Cô không chịu được ánh mắt xa lạ như nhìn người dưng qua đường của người khác, trưởng thành trong cô đơn, thứ cô ao ước nhất không phải là tiền bạc, không phải là một cuộc sống xa hoa giàu sang ngàn người mơ ước. Cô chỉ đơn giản muốn người khác nhớ rõ cô là ai, cô đã cố gắng như thế nào để được như hiện tại, cô sợ bản thân mình cứ thế mà bị người khác lãng quên, rồi họ sẽ chỉ nhớ đến một Lưu Ly sau khi gặp Hoa Huyết mà quên mất một Lưu Ly luôn luôn nổ lực hết mình để chứng tỏ giá trị của bản thân. Cô chỉ muốn cô là chính cô, chứ không phải là một chiếc túi bọc da đẹp đẽ đứng sau cái bóng của người khác. Cô muốn khi mình đi ra đường họ sẽ nhìn cô rồi nói đó chính là Lưu Ly mà không phải là cô gái ở cạnh một người nào đó.
“Lạ lắm sao? Ngay cả cậu cũng không nhận ra tớ?”
Hạ Chấn Nam gật đầu rồi lại lắc đầu, hắn vẫn nhận ra cô, chỉ là không dám chắc mà thôi. Lưu Ly trước đây tuy đẹp nhưng không đến mức làm người khác khó thở thế này. Nói như thế nào nhỉ, nếu lúc trước cô là một viên ngọc thô kệch bán phá giá ngoài chợ, thì bây giờ cô đã là một viên kim cương quý giá được trưng bày bên trong tủ kính ở một cửa hàng sang trọng, không ai có thể mua được, bọn họ chỉ có thể đưa mắt nhìn và ước mong mình sẽ được như cô mà thôi.
Lưu Ly lúc này mặc một chiếc váy xanh da trời cổ tròn suông dài đến đầu gối, phần eo dùng một sợi dây cũng màu xanh nhưng đậm màu buộc lại tạo điểm nhấn, tuy đơn giản nhưng vô cùng tươi đẹp. Chất liệu tơ lụa càng khiến cô trở nên dịu dàng, mềm mại như nước. Lúc vào phòng tắm trong phòng của Hoa Huyết cô đã thấy chiếc váy này, đoán chắc Hoa Huyết sai người chuẩn bị cho cô nên mới mặc vào. Phỏng chừng đây là kiểu con gái mà Hoa Huyết thích, cái cô Nhược Hy gì đó trong mơ cũng tạo hình y chang cô lúc này. Mái tóc đen dài ngang thắt lưng lúc trước vì ảnh hưởng của huyết hoa cũng trở nên dài hơn, thêm một chút nữa là chạm mặt đất. Chất tóc đen óng mượt tự nhiên, sờ vào rất thoải mái. Vì tóc quá dài, càng dễ trở thành tâm điểm chú ý của người khác, Lưu Ly bất đắc dĩ phải búi lên cao, chỉ chừa lại vài sợi buông thả bên vai, trông càng hợp với chiếc váy. Trải qua một đêm thay da đổi thịt, cơ thể của Lưu Ly trở nên đầy đặn một cách khiến người ta đỏ mắt ghen tị. Trước lồi sau vểnh, thân hình chữ S uốn lượn nhấp nhô, mười phần gợi cảm nóng bỏng, tuy bị chiếc váy dạng con nhà lành che mắt nhưng cũng không thể không nói, thân hình này nhất định sẽ làm vô số tên đàn ông đều phải mất ăn mất ngủ. Tiếp đến là đôi bắp chân trắng mịn bóng loáng khiến người ta mơ màng, xuống một chút nữa là đôi giày cao gót năm phân cùng tông màu với váy nhẹ nhàng nâng niu hai bàn chân ngà ngọc để lộ mười đầu ngón chân xinh xắn khiến người ta không thể rời mắt.
Nhưng điều làm cho người khác khó lòng nhận ra cô không phải là thân hình mà chính là gương mặt với làn da trắng mịn hồng hào dù có căn mắt cũng không thể nào tìm thấy một lỗ chân lông. Đôi lông mày lá liễu đen tuyền cong cong, lông mi so với trước đây dài gấp hai lần cong vút như hai cánh bướm dập dờn trong nắng, yếu ớt và xinh đẹp. Ánh mắt cô sáng rỡ, đáy mắt sâu thẳm như một cái động đen không đáy thần bí dụ người, hai con ngươi như hai viên bảo thạch đen chốc chốc lại lướt qua ánh tím mơ hồ. Từ nay khi cô toàn lực sử dụng sức mạnh của huyết hoa thì đôi mắt đen này sẽ hoàn toàn hóa tím, đó là màu mắt đặc trưng nhất của người mang trong mình huyết thống huyết hoa. Chiếc mũi cao nhỏ nhắn hài hòa với gương mặt trái xoan, hai cánh môi đỏ như máu khẽ mở để lộ hàm răng trắng đều. Đôi môi là bộ phận đẹp nhất trên gương mặt Lưu Ly, căng tràn mọng nước, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn cắn một cái. Không biết ai sẽ là người may mắn được thưởng thức nó đây, hương vị đó chắc chắn sẽ làm cho người ta say mê không nỡ rời.
Về cơ bản Lưu Ly không hề thay đổi. Chỉ là đường nét trên gương mặt càng lúc càng sắc sảo, ngũ quan càng thêm tinh tế tuyệt mỹ, huyết hoa cải tạo gương mặt, vóc dáng của một người dựa trên những gì có sẵn của người đó nên cũng không thể nói là hoàn toàn thay đổi được, quá lắm cũng chỉ là nâng cấp lên một đẳng cấp mới. Mỗi thứ đẹp lên một tí làm cho người khác không thể lập tức liên tưởng tới Lưu Ly của trước đây mà thôi.
Có thể nói rằng, vẫn là gương mặt đó lại không phải gương mặt đó, vừa lạ vừa quen. Nghe qua có vẻ mâu thuẫn, nhưng lại là hình dung đúng nhất cho Lưu Ly lúc này.
“Chủ nhân.”
“Thánh chủ.”
Năm người như một cúi đầu cung kính chào Hoa Huyết, tiếp theo đó rất ăn ý nhìn ngang ngó dọc tìm kiếm bóng hình của Lưu Ly. Bọn họ mơ hồ thấy sau lưng Hoa Huyết có người, ngoài Lưu Ly ra thì còn có thể là ai? Trừ Tiểu Sát hiểu rõ tình hình ra, tất cả những người còn lại đều mù mịt không hiểu tại sao Lưu Ly không chịu đi ra gặp bọn họ mà lại trốn sau lưng Hoa Huyết.
Hoa Huyết thản nhiên ừ một tiếng, quay đầu lại nói với cô.
“Bước ra đây. Em là đà điểu hả? Trốn cái gì?”
Lưu Ly buồn bực bước ra đừng trước đứng sóng vai với Hoa Huyết. Gì chứ, cô như thế này là do ai hại đây, thật không không biết tốt xấu. Hít vào một hơi thật sâu, cười gượng lên tiếng.
“Chào... chào mọi người. Buổi sáng tốt lành.”
Cô thề là chưa bao giờ thấy mình ngu như thế này. Mặt trời sắp đến đỉnh đầu rồi, còn chào buổi sáng làm gì nữa. Đúng là làm chuyện cười cho người ta.
“Tiểu thư?”
Y Hàn, Y Thiên và Hạ Hướng là người đầu tiên thấy Lưu Ly. Phản ứng của ba người họ không khó đoán, hai mắt trợn to, cằm như muốn rớt xuống đất, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin được trông vô cùng buồn cười. Dù đã đoán trước được sẽ như thế này, Lưu Ly cũng nhịn không được cười khổ.
“Lưu...”
Liễu Quỳnh Nhi càng phô trương hơn, chưa nói hết câu đã ú ớ ngay tại chỗ. Quá khác rồi, đây là Lưu Ly sao?
Khác với vẻ mặt kinh ngạc của bốn người kia, Tiểu Sát hoàn toàn bình thường, dùng ánh mắt như đã biết trước từ lâu khinh bỉ nhìn bốn người họ. Dù gì thì gì cô cũng đã nhìn thấy lúc sáng rồi, có kinh ngạc đi chăng nữa cũng chẳng có thêm miếng thịt nào.
“Đi thôi. Còn đứng ngẩn ra đó làm gì?”
Hắn không nghĩ tới định lực của bọn họ lại kém như vậy, xem ra Lưu Ly còn phải chịu đựng những ánh mắt như thế này dài dài.
Thân là thành viên ưu tú của Hoa tộc, bốn người kia tất nhiên biết được Lưu Ly trở nên như vậy là nhờ vào cái gì. Kinh ngạc qua đi, bọn họ liền lấy lại tinh thần bước theo sau Hoa Huyết, còn không quên trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc chí của Tiểu Sát.
“Sao chị không nói cho em biết?”
Tiểu Sát nhìn trần nhà, cười cười nói với Liễu Quỳnh Nhi.
“Nói trước thì còn gì là thú vị nữa.”
Vẫn còn hai tên nhóc đứng ngoài cửa phòng của Chấn Nam, để xem phản ứng của hai đứa nhóc này thế nào. Khẳng định sẽ rất đặc sắc đây. Tiểu Sát như mèo trộm được mỡ, cười vui vẻ đến nỗi quên trời đất, cũng may cô cười mà không phát ra tiếng nếu không nhất định sẽ rất man rợ.
Phòng của Hoa Huyết nằm độc lập ở tầng cuối cùng, là phòng tổng thống cao cấp nhất. Mất ba phút đi thang máy chuyên dụng mới đến được tầng lầu nơi có phòng của Hạ Chấn Nam. Đội hình của Hoa Huyết khiến rất nhiều người chú ý, nhưng cũng không ai dám tiến đến làm quen. Người bước ra từ thang máy chuyên dụng của phòng tổng thống đều không dễ chọc, sơ sảy một chút kết quả của bọn họ không nghi ngờ gì sẽ rất thê thảm.
Trước cửa phòng 702 có ba người mang vẻ mặt lo lắng không yên đi đi lại lại, hai người trong số đó là Vương Khải Minh và Âu Thần, người phụ nữ trông rất trẻ còn lại chính là Phong Lan, mẹ của Hạ Chấn Nam.
Thấy Hoa Huyết đi tới, Phong Lan dừng chân lại, cũng giống như năm người trước, cúi đầu cung kính chào Hoa Huyết.
“Thánh... Ông chủ.”
Suýt thì lỡ miệng, Phong Lan nhanh chóng sửa lại. Đúng như lời Liễu Quỳnh Nhi đã nói trước đây, nếu so về vẻ bề ngoài, nếu không biết thì rất dễ lầm tưởng Phong Lan chính là con gái lớn của Hạ Hướng. Thực chất, tuổi của bà đã không còn nhỏ, ít nhất cũng ngang bằng với Hạ Hướng, nhưng thiên tính của người hoa vốn yêu cái đẹp, lại là phụ nữ, không muốn bản thân già đi cũng là điều tất nhiên nên tuổi của bà vĩnh viễn dừng lại ở hai bảy, hai tám tuổi. Còn Hạ Hướng tuy có thể giống như bà, nhưng sống trong thế giới loài người, nếu ông không biến mình thành một người đàn ông trung niên chững chạc thành thục thì sẽ rất bất tiện. Hơn nữa Hạ Chấn Nam mỗi ngày một lớn, ông mà không già đi sẽ gây ra nhiều chuyện rắc rối. Vì lợi ích toàn cục ông không thể không từ bỏ vẻ bề ngoài của bản thân.
“Như thế nào rồi?”
Phong Lan lắc đầu đi đến gần cạnh Hạ Hướng, bà chỉ ở trong đó với Chấn Nam một lúc đã bị nó ép ra ngoài. Giờ Chấn Nam như thế nào bà cũng không biết, vết thương trên người nó rất nặng, tốc độ hồi phục chậm đến mức khiến bà muốn điên lên, thế mà nó lại còn ương bướng không cho bà chữa trị. Nó sợ bà, sợ Hạ Hướng, sợ chính bản thân mình là quái vật. Rốt cuộc bà phải làm như thế nào mới có thể khiến nó thừa nhận sự thật đây? Thừa nhận nó không phải là quái vật, thừa nhận dòng máu đang chảy trong cơ thể nó, thừa nhận mỗi nhành hoa ngọn cỏ ngoài kia là đồng loại. Đó là cội nguồn của nó, bác bỏ quên đi chính là hành động bất kính không thể nào tha thứ.
Hoa Huyết nhìn sắc mặt của ba người, không nhanh không chậm tuyên bố.
“Một tiếng nữa chúng ta sẽ trở về. Còn chuyện gì thì giải quyết nhanh đi.”
Chưa kể đến Hạ Chấn Nam là người của Hoa tộc, riêng với việc cậu ta là đàn ông mà ngay cả khả năng tiếp nhận sự thật cũng không có thì cậu ta không đáng để hắn phải chờ. Hắn biết cậu ta rất sốc, nhưng cứ trốn tránh như vậy thì làm được gì, dũng cảm đối mặt với nó mới chính là việc mà cậu ta nên làm lúc này. Vì Hạ Hướng và Phong Lan hắn cho cậu ta một tiếng, nếu một tiếng sau cậu ta còn không bước ra khỏi căn phòng này thì từ nay về sau cậu ta không cần phải trở về Hoa tộc nữa. Hoa tộc không cần một người hoa chỉ biết trốn tránh thực tại, gặp một chút khó khăn đã nản chí lùi bước.
“Nhưng...”
Phong Lan lo lắng nhìn cánh cửa, bà hiểu suy nghĩ của Thánh chủ, nhưng một tiếng có phải quá ngắn không. Nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Thánh chủ, những gì bà muốn nói đều không thể thành lời được, một tiếng đã là ban ơn lớn nhất cho bà và Hạ Hướng rồi.
Chấn Nam khóa chặt cửa không cho người ngoài vào trong, bà muốn khuyên nhủ cũng không thể, cưỡng chế mở cửa thì lại sợ Chấn Nam làm liều. Thế này không được, thế kia cũng không xong, rốt cuộc bà nên làm gì đây?
“Để con khuyên cậu ấy đi.”
Lưu Ly từ sau lưng Hoa Huyết bước ra đằng trước, không muốn người khác chú ý nên khi ra khỏi thang máy cô lại lùi về đứng sau lưng hắn để hắn che chắn cho cô. Nhưng tình hình hiện tại không cho phép cô làm đà điểu nữa, muốn nhìn thì cứ nhìn đi, kinh ngạc mấy thì cũng sẽ xong thôi, những rắc rối mà nó mang lại cô không muốn để ý nữa. Sớm muộn gì rồi cũng phải đối mặt, vậy thì dứt khoát một chút, ngẩng cao đầu tiến về phía trước, có gì đáng sợ chứ.
“Thông suốt rồi?”
Hoa Huyết cười, hài lòng nhìn cô. Như thế này mới chính là Lưu Ly mà hắn biết, rất tốt. Trong những thời khắc quan trọng, hắn sẽ không để ý cô gặp mặt người đàn ông khác, miễn sao những gì mà cô và người đàn ông đó bàn tới không liên quan đến phản bội hắn là được.
Lưu Ly gật đầu, không nói gì tiến tới đứng trước cửa phòng, nói vọng vào. Bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc quen thuộc của nhị vị vương tử, hai người họ chắc chắn đang không tin vào mắt mình, nhưng cô không có thời gian bịa chuyện giải thích, muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đi.
“Chấn Nam, mở cửa.”
Hạ Chấn Nam ngồi trong phòng nghe thấy tiếng Lưu Ly, trong lòng xôn xao nhưng cũng không có ý định mở cửa. Sức lực hắn lúc này không còn được bao nhiêu, hắn không muốn cô thấy hắn thảm hại như thế này.
Đợi một lúc lâu cũng không thấy trong phòng có động tĩnh gì, Lưu Ly tiếp tục lên tiếng. Người ở ngoài nhất trí giữ im lặng, nhị vị vương tử ôm một bụng nghi hoặc nhìn Lưu Ly, trong mắt không che giấu được vẻ khó tin. Nếu không phải lúc nãy Quỳnh Nhi nhỏ giọng nói cho bọn hắn biết đó thật sự là Lưu Ly thì bọn hắn cũng không dám tin vào mắt mình. Chỉ mới một đêm, phẩu thuật thẩm mĩ cũng không nhanh như vậy.
“Chấn Nam, nếu cậu còn không chịu mở cửa. Tớ sẽ phá cửa mà vào đó có biết không?”
Trong phòng yên tĩnh, ngoài phòng càng yên tĩnh hơn, đến lúc này nếu Lưu Ly còn không nhận ra Hạ Chấn Nam có chết cũng không mở cửa thì thật xin lỗi trí não của bản thân. Đặt tay lên tay cầm mở cửa, vốn dĩ cô muốn dùng linh lực phá khóa nhưng lại ngại hai người ngoại đạo đang nhìn chằm chằm vào cô ở sau lưng, bất đắc dĩ phải buông ra.
“Y Hàn, anh gọi giúp tôi quản lí khách sạn đem thẻ phòng 702 lên đây được không?”
“Vâng, tiểu thư.”
Y Hàn không dám chậm trễ quay người đi gọi quản lí. Cách đây không lâu chủ nhân nói với hắn muốn Lưu Ly trở thành Thiếu chủ của Hoa tộc, là Thánh chủ đời tiếp theo, coi như là một nửa chủ nhân của hắn. Phục tùng mệnh lệnh của cô là nhiệm vụ cũng là chức trách của hắn và tất cả những người hoa trong Hoa tộc.
Một lát sau quản lí khách sạn cùng với Y Hàn đi tới, tránh chỗ cho quản lí mở cửa phòng, Lưu Ly nói với Phong Lan để bà yên tâm.
“Cô, con và Chấn Nam cũng xem như là người cùng cảnh ngộ. Con sẽ cố gắng khuyên cậu ấy chấp nhận, cùng lắm thì con đánh ngất cậu ấy rồi đưa lên máy bay là được chứ gì.”
Cùng chung cảnh ngộ, không sai, từng là con người bỗng nhiên không còn là người nữa, Lưu Ly có thể chấp nhận được thì Chấn Nam cũng sẽ vậy thôi. Phong Lan cười, như một người mẹ dịu dàng giúp cô vén tóc mai ra sau tai. Dung mạo mà huyết hoa ban tặng thật không tồi, Lưu Ly trước đây đã không tệ, bây giờ thì càng thêm chói mắt.
“Ừ, nếu nó không nghe lời cứ đánh nó mạnh tay vào. Đứa ngốc đó nếu được như con thì thật tốt, dù gì đó cũng là cội nguồn của nó cơ mà. Lưu Ly, nhờ cả vào con đấy.”
Lưu Ly tặng cho Phong Lan một ánh mắt an tâm, khi đi qua Hoa Huyết lại nghe hắn nhắc nhở cô.
“Em còn hơn bốn mươi phút.”
“Biết rồi, anh đúng là keo kiệt."
Một chút thời gian cũng phải canh từng giây từng phút, hắn không thấy mệt nhưng cô thì nản rồi.
Hoa Huyết từ chối cho ý kiến, không phải hắn keo kiệt, chỉ là hắn không muốn cô ở trong đó quá lâu thôi, dù sao hắn cũng thấy khó chịu, việc gì hắn phải vì một đứa nhóc như Hạ Chấn Nam mà khiến bản thân không thoải mái chứ.
Cánh cửa phòng lặng lẽ mở ra, quản lí lui qua một bên rồi biến mất ở cuối hành lang, ông không dám ở đó lâu, những người khách đó vẫn nên ít tiếp xúc thì hơn. Lưu Ly xốc lại tinh thần rồi bước vào trong, cánh cửa một lần nữa đóng lại. Nhìn quanh phòng, cô nhanh chóng phát hiện ra Hạ Chấn Nam đang ngồi ngoài ban công, trên người đầy vết thương, chiếc áo mặc trên người đã đỏ một mảng vì dính máu, vết thương khôi phục thật chậm.
Lưu Ly bước từng bước, chậm rãi đến gần cậu ta, ấn kí huyết hoa đã ẩn đi trên mi tâm cũng xuất hiện lại. Cô bước vào đây với thân phận là một người hoa đã từng là con người để khuyên nhủ Hạ Chấn Nam, cô muốn cho Hạ Chấn Nam biết hành động của cậu ta lúc này ấu trĩ ra sao, những người như cậu ta là đáng khinh thường cỡ nào. Vừa gặp phải chuyện nhỏ này đã muốn sống muốn chết cự tuyệt người khác, cậu ta quá may mắn vì được sinh ra trong một gia đình giàu có, có đủ tình thương yêu của ba mẹ, nên không thể nào biết được để có được cuộc sống như thế là khó khăn cỡ nào. Nếu cậu ta là cô, với tính cách này đã sớm chết vì dư luận, vì tự ti mặc cảm, vì yếu đuối vô dụng rồi. Bình thường cậu ta giỏi giang, mạnh mẽ cỡ nào cô không biết, chỉ riêng đối với chuyện này là cô phải chấn chỉnh cậu ta lại rồi.
“Đã bị thương như vậy mà cậu còn ra đây hứng gió, không muốn sống nữa sao?”
Lưu Ly không chờ Hạ Chấn Nam mời ngồi đã tự tiện kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn. Ban công của khách sạn Pradise đều hướng ra biển, lúc này đã hơn mười một giờ, ánh nắng khá chói chang, gió từ biển lùa vào mang theo hơi muối mặn chát đậm hương vị biển.
Hạ Chấn Nam không trả lời, hắn biết Lưu Ly rất cứng đầu, sẽ không có chuyện đứng ở ngoài phí lời thuyết phục hắn mở cửa, ánh mắt chầm chậm rời khỏi mặt biển nhìn vào người đối diện. Đã không nhìn thì thôi, một khi thấy được liền giật mình, trái tim không nghe lời đập nhanh như trống trận, hơi thở vì bị thương mà lúc mạnh lúc nhẹ cũng gần như biến mất. Hạ Chấn Nam hai mắt mở to không chớp lấy một cái, gọi như dò hỏi.
“Lưu Ly?”
Lưu Ly thầm thở dài ảo não, không mặn không nhạt đáp một tiếng. Chỉ sau một đêm đã hầu như không còn người nào nhận ra cô, những người mà cô thân quen đã thế này. Vậy, những người khác sẽ còn như thế nào đây? Cô không cần gương mặt mới này, không phải cô không thích, chỉ là cô không thích ứng được. Cô không chịu được ánh mắt xa lạ như nhìn người dưng qua đường của người khác, trưởng thành trong cô đơn, thứ cô ao ước nhất không phải là tiền bạc, không phải là một cuộc sống xa hoa giàu sang ngàn người mơ ước. Cô chỉ đơn giản muốn người khác nhớ rõ cô là ai, cô đã cố gắng như thế nào để được như hiện tại, cô sợ bản thân mình cứ thế mà bị người khác lãng quên, rồi họ sẽ chỉ nhớ đến một Lưu Ly sau khi gặp Hoa Huyết mà quên mất một Lưu Ly luôn luôn nổ lực hết mình để chứng tỏ giá trị của bản thân. Cô chỉ muốn cô là chính cô, chứ không phải là một chiếc túi bọc da đẹp đẽ đứng sau cái bóng của người khác. Cô muốn khi mình đi ra đường họ sẽ nhìn cô rồi nói đó chính là Lưu Ly mà không phải là cô gái ở cạnh một người nào đó.
“Lạ lắm sao? Ngay cả cậu cũng không nhận ra tớ?”
Hạ Chấn Nam gật đầu rồi lại lắc đầu, hắn vẫn nhận ra cô, chỉ là không dám chắc mà thôi. Lưu Ly trước đây tuy đẹp nhưng không đến mức làm người khác khó thở thế này. Nói như thế nào nhỉ, nếu lúc trước cô là một viên ngọc thô kệch bán phá giá ngoài chợ, thì bây giờ cô đã là một viên kim cương quý giá được trưng bày bên trong tủ kính ở một cửa hàng sang trọng, không ai có thể mua được, bọn họ chỉ có thể đưa mắt nhìn và ước mong mình sẽ được như cô mà thôi.
Lưu Ly lúc này mặc một chiếc váy xanh da trời cổ tròn suông dài đến đầu gối, phần eo dùng một sợi dây cũng màu xanh nhưng đậm màu buộc lại tạo điểm nhấn, tuy đơn giản nhưng vô cùng tươi đẹp. Chất liệu tơ lụa càng khiến cô trở nên dịu dàng, mềm mại như nước. Lúc vào phòng tắm trong phòng của Hoa Huyết cô đã thấy chiếc váy này, đoán chắc Hoa Huyết sai người chuẩn bị cho cô nên mới mặc vào. Phỏng chừng đây là kiểu con gái mà Hoa Huyết thích, cái cô Nhược Hy gì đó trong mơ cũng tạo hình y chang cô lúc này. Mái tóc đen dài ngang thắt lưng lúc trước vì ảnh hưởng của huyết hoa cũng trở nên dài hơn, thêm một chút nữa là chạm mặt đất. Chất tóc đen óng mượt tự nhiên, sờ vào rất thoải mái. Vì tóc quá dài, càng dễ trở thành tâm điểm chú ý của người khác, Lưu Ly bất đắc dĩ phải búi lên cao, chỉ chừa lại vài sợi buông thả bên vai, trông càng hợp với chiếc váy. Trải qua một đêm thay da đổi thịt, cơ thể của Lưu Ly trở nên đầy đặn một cách khiến người ta đỏ mắt ghen tị. Trước lồi sau vểnh, thân hình chữ S uốn lượn nhấp nhô, mười phần gợi cảm nóng bỏng, tuy bị chiếc váy dạng con nhà lành che mắt nhưng cũng không thể không nói, thân hình này nhất định sẽ làm vô số tên đàn ông đều phải mất ăn mất ngủ. Tiếp đến là đôi bắp chân trắng mịn bóng loáng khiến người ta mơ màng, xuống một chút nữa là đôi giày cao gót năm phân cùng tông màu với váy nhẹ nhàng nâng niu hai bàn chân ngà ngọc để lộ mười đầu ngón chân xinh xắn khiến người ta không thể rời mắt.
Nhưng điều làm cho người khác khó lòng nhận ra cô không phải là thân hình mà chính là gương mặt với làn da trắng mịn hồng hào dù có căn mắt cũng không thể nào tìm thấy một lỗ chân lông. Đôi lông mày lá liễu đen tuyền cong cong, lông mi so với trước đây dài gấp hai lần cong vút như hai cánh bướm dập dờn trong nắng, yếu ớt và xinh đẹp. Ánh mắt cô sáng rỡ, đáy mắt sâu thẳm như một cái động đen không đáy thần bí dụ người, hai con ngươi như hai viên bảo thạch đen chốc chốc lại lướt qua ánh tím mơ hồ. Từ nay khi cô toàn lực sử dụng sức mạnh của huyết hoa thì đôi mắt đen này sẽ hoàn toàn hóa tím, đó là màu mắt đặc trưng nhất của người mang trong mình huyết thống huyết hoa. Chiếc mũi cao nhỏ nhắn hài hòa với gương mặt trái xoan, hai cánh môi đỏ như máu khẽ mở để lộ hàm răng trắng đều. Đôi môi là bộ phận đẹp nhất trên gương mặt Lưu Ly, căng tràn mọng nước, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn cắn một cái. Không biết ai sẽ là người may mắn được thưởng thức nó đây, hương vị đó chắc chắn sẽ làm cho người ta say mê không nỡ rời.
Về cơ bản Lưu Ly không hề thay đổi. Chỉ là đường nét trên gương mặt càng lúc càng sắc sảo, ngũ quan càng thêm tinh tế tuyệt mỹ, huyết hoa cải tạo gương mặt, vóc dáng của một người dựa trên những gì có sẵn của người đó nên cũng không thể nói là hoàn toàn thay đổi được, quá lắm cũng chỉ là nâng cấp lên một đẳng cấp mới. Mỗi thứ đẹp lên một tí làm cho người khác không thể lập tức liên tưởng tới Lưu Ly của trước đây mà thôi.
Có thể nói rằng, vẫn là gương mặt đó lại không phải gương mặt đó, vừa lạ vừa quen. Nghe qua có vẻ mâu thuẫn, nhưng lại là hình dung đúng nhất cho Lưu Ly lúc này.
/32
|