"Lúc ở Anh đã nghe Khải Minh kể rất nhiều về cậu."
Khải Minh...
Ánh mắt Lưu Ly như muốn đem Vương Khải Minh ra tùng xẻo. Tên lẻo mép này được lắm, còn giám đem cô ra làm đề tài buôn chuyện.
Vương Khải Minh ngồi bàn trên quay mặt xuống nhún vai cười trừ, hắn cũng không định nói đâu, chỉ tại lỡ miệng nhắc đến tên Lưu Ly, cuối cùng bị Quỳnh Nhi khủng bố điện thoại ép cung mà thôi.
"Khải Minh đã nói gì?"
"Đại loại là nói cậu xinh đẹp, lần đầu tiên bước chân vào Diamond đã đốn ngã hai trái tim ngây thơ của Chấn Nam và Âu Thần nhưng mãi mà chẳng thấy cậu động lòng trước ai cả. À, còn chuyện này nữa."
Hai mắt Liễu Quỳnh Nhi sáng lên, long lanh như có nước.
"Có thật là cậu nhìn thấy ma cây giết người không? Tớ chính là vì chuyện này mà vượt ngàn dặm xa xôi về đây."
Mày Lưu Ly nhíu lại rồi giãn ra rất nhanh, khẽ cười gật đầu.
Ánh mắt mong chờ của Quỳnh Nhi rất chân thành, trong đến nổi có thể nhìn thấy đáy. Hai tay bắt lấy tay Lưu Ly lắc qua lắc lại, háo hức như trẻ nhỏ sắp được đưa đi chơi.
"Vậy cậu kể đi, nghe Khải Minh nói chẳng tin được mấy phần."
Lưu Ly còn chưa mở miệng nói câu nào thì cô giáo dạy Hóa đi vào, đành quay qua nói với Quỳnh Nhi.
"Giờ giải lao tớ sẽ kể."
"Được, được. Tớ sẽ cố gắng chờ đến khi đó."
Liễu Quỳnh Nhi nguyên là một đóa hoa quỳnh lớn lên trong thế giới loài người. Trong lần Hoa Huyết bị phong ấn mười tám năm trước, ba mẹ và anh trai của Liễu Quỳnh Nhi bị U Linh sát hại, sau này khi Hạ Hướng trở về Hoa tộc đã nhận nuôi Liễu Quỳnh Nhi rồi mang cô ra thế giới loài người. Tò mò về đồng loại của mình là điều dễ hiểu.
"Ngồi ngẩn ở đó suy nghĩ cái gì?"
Câu hỏi của Vương Khải Minh đánh tan suy nghĩ của Hạ Chấn Nam, hắn đang nghĩ xem nên giải thích với Lưu Ly như thế nào về hành động lúc nãy của Quỳnh Nhi.
"Không có gì. Cô đến rồi tập trung học đi."
Vương Khải Minh cười cười giở sách ra, cũng không có vạch trần tâm tư của Hạ Chấn Nam.
Cái loại ngơ ngẩn này cũng chỉ có vì Lưu Ly mà tồn tại thôi. Cậu và Âu Thần đều như nhau, mắc bệnh nặng quá rồi.
Tiết học trôi qua nhanh chóng, chuông báo hết giờ vừa vang lên Liễu Quỳnh Nhi đã không thèm để ý đến ai, trực tiếp kéo Lưu Ly đi xuống canteen.
Hạ Chấn Nam, Vương Khải Minh chỉ biết lắc đầu đứng dậy đi qua lớp bên cạnh gọi Âu Thần cùng đi hóng chuyện. Nghe đồn chưa hẳn đã kịch tính bằng nghe Lưu Ly kể.
Liễu Quỳnh Nhi ấn Lưu Ly xuống ghế ngồi, bản thân mình cũng ngồi xuống bên cạnh rồi vẫy vẫy tay gọi phục vụ. Canteen của trường Diamond thật ra là một nhà hàng năm sao đúng chuẩn, đầu bếp cũng là được tuyển chọn rất kĩ càng mới có thể vào làm việc ở đây. Thực đơn nhanh chóng được đưa đến trong tay Quỳnh Nhi, không cần nhìn xem trong đó có gì Quỳnh Nhi đã thuận miệng gọi một đống đồ ăn bảo phục vụ đi chuẩn bị.
Lưu Ly không để ý tới hành động hoang phí thức ăn của Quỳnh Nhi nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, Quỳnh Nhi sôi nổi cũng rất dễ gần, biết đâu sau này sẽ là bạn thân của cô.
Bạn thân? Hai từ này trước nay đối với cô luôn rất xa xỉ.
"Nhóm Chấn Nam đến rồi kìa."
"Bọn họ chính là đi theo hai chúng ta hóng chuyện."
Tam vương tử đi tới kéo ghế cùng ngồi xuống. Lâu thật lâu vẫn không thấy Lưu Ly lên tiếng, đừng nói là Quỳnh Nhi nôn nóng mà ngay cả tam vương tử bọn họ cũng sắp bị Lưu Ly làm cho tò mò chết rồi.
Như thường lệ vẫn là Vương Khải Minh lên tiếng mở đầu.
"Đừng yên lặng thế chứ. Chẳng phải là muốn kể chuyện ma cho Quỳnh Nhi nghe à?"
Lưu Ly im lặng không phải không muốn nói mà đang sắp xếp lại trình tự một chút, tránh đến lúc đó lại lỡ miệng nói ra cái gì không nên nói. Cảm thấy đã không còn vấn đề gì Lưu Ly mới nhẹ giọng lên tiếng. Bình thản, nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện không có chính mình trong đó.
"Lúc đó là mười giờ tối, trên đường vắng tanh không một bóng người, không bao lâu sau đó tớ nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng mình, không hiểu sao thấy bất an mới bỏ chạy. Ai ngờ tớ đen đủi gặp phải yêu râu xanh, mới chạy một đoạn đã bị tóm lại ném thẳng vào tường. Sau đó..."
Lưu Ly chầm chậm kể lại, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót, chỉ là không nói đến người điều khiển rễ cây đó chính là mình.
Tam vương tử, Liễu Quỳnh Nhi và cả canteen đều chăm chú nghe Lưu Ly nói, ngay cả anh phục vụ mang thức ăn ra cũng quên mất nhiệm vụ của mình mà ở lại hóng chuyện.
"Lúc tớ ý thức được xung quanh đang xảy chuyện gì thì người đàn ông đó đã chết rồi. Chết rất thảm. Tớ không biết tại sao trong miệng mình có máu, mùi vị đó kinh tởm đến mức những gì ăn được trước đó đều bị nôn hết ra ngoài."
Tiêu hóa hết những gì Lưu Ly nói, Liễu Quỳnh Nhi mới chép miệng bình phẩm vài lời, chung quy lại là người đàn ông đó đáng chết. Không biết là ai ở đằng sau điểu khiển đám rễ cây đó cứu Lưu Ly?
"Họa từ một chữ sắc, đáng đời. Sau này ba cậu cũng coi chừng đó. Mà Lưu Ly này, cậu bị mất giọng nói phải không?"
"Ừ, nhưng mà không sao nữa rồi."
"Cậu về đây có ai biết không?"
Hạ Chấn Nam đột ngột lên tiếng, Quỳnh Nhi trở về hắn không thể nào không biết gì.
"Không. Sáng nay vừa xuống máy bay tớ đã đến đây rồi. Cô chú cũng chưa gặp qua."
"Cậu về sớm một chút nhất định sẽ thấy cảnh Chấn Nam phát điên lao vào vườn trường."
Hóa ra cô bỏ qua nhiều chuyện như vậy, lần này về rồi sẽ không đi nữa.
"Âu Thần kể nghe nào?"
Một câu chuyện nữa tiếp tục từ đó, năm người vừa ăn vừa tám chuyện cho đến khi hết giờ giải lao.
Mới đó mà Quỳnh Nhi vào học đã được một tháng, một tháng này tam vương tử hoàn toàn bị bỏ lơ. Bất kể là ở trường hay ở ngoài Quỳnh Nhi đều dính lấy Lưu Ly như sam, tình cảm vì thế mà cũng trở nên thân thiết.
Từ nửa tháng trước Diamond lên kế hoạch tổ chức cho học sinh đi du lịch ở Hawaii, đối với các thiếu gia tiểu thư gia đình quyền quý, Hawaii chẳng có gì xa lạ nhưng Lưu Ly là lần đầu tiên đến đây, tâm trạng không khỏi có chút phấn khích.
Lớp Lưu Ly được sắp xếp ở khách sạn Paradise (Thiên đường), đây là một khách sạn năm sao đạt chuẩn quốc tế nổi tiếng trên toàn thế giới, được một ông chủ bí ẩn cho xây dựng cách đây năm năm. Giống như tên gọi của nó Paradise là chốn ăn chơi hưởng lạc của những kẻ có tiền, phòng nghỉ cao cấp, nhà hàng sang trọng... phàm là những thứ có ở đây đều thể hiện được đẳng cấp của người sử dụng.
Quả thật nơi này rất đẹp nhưng đem so với cung điện của Hoa Huyết thì còn kém xa, Lưu ly bỏ hành lý vào tủ bước đến gần cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Những bãi cát trắng lả lơi bóng dừa đổ xuống soi mình dưới dòng nước biển trong xanh như ngọc, từ nơi này có thể nhìn ra đảo Maui được tạp chí du lịch "Condé Nast Traveler" bình chọn là "Hòn đảo tuyệt vời nhất hành tinh". Phong cảnh của vùng đảo tươi đẹp, khí hậu ôn hòa, đời sống văn hóa, giải trí sôi động và phong phú đã khiến Hawaii được coi là "thiên đường du lịch và nghỉ dưỡng" của thế giới. Tất nhiên nhắc đến Hawaii thì không thể nào bỏ sót điệu nhày Hula nổi tiếng của thổ dân nơi đây.
"Lưu Ly..."
Quỳnh Nhi ở ngoài cửa ló đầu vào, thấy Lưu Ly có trong phòng mới bước vào.
Gương mặt Liễu Quỳnh Nhi có cái gì đó bất thường nhưng không biết là bất thường ở chỗ nào.
Lưu Ly quay người lại, tươi cười đi đến chỗ Liễu Quỳnh Nhi đang đứng.
"Đại tiểu thư, có chuyện gì?"
"Có muốn đi du thuyền ra biển chơi không?"
"Tất nhiên là muốn, đến Hawaii mà không ra biển thì còn đi làm gì."
"Vậy thì đi thôi, cả lớp chỉ chờ mỗi mình cậu. Tớ còn lo cậu đi máy bay mệt sẽ không đi nữa chứ."
Hai người cứ như thế ríu rít đi ra bến cảng, từ xa nhìn lại Lưu Ly hoàn toàn choáng váng với mức độ xa xỉ của học sinh trường Diamond. Cái này cũng được gọi là du thuyền sao?
Siêu du thuyền mô phỏng hòn đảo này được thiết kế bởi công ty Yacht Island Designs của Anh. Điểm độc đáo nhất của nó chính là thiết kế núi lửa nhân tạo cao chót vót. Đặc biệt hơn, bên trong núi lửa này, người ta xây một rạp chiếu phim, thư viện, phòng chơi game, phòng gym, spa và các phòng nghỉ VIP. Trong khi đó, ngoài boong tàu có hồ bơi tuyệt đẹp, nước xanh ngắt được tạo thành nhờ một thác nước nhân tạo đổ xuống từ đỉnh núi lửa. Bao quanh hồ bơi là các nhà nghỉ ngơi, thư giãn dành cho các đại gia. Ngoài ra, trên boong tàu còn có quán bar và điểm ăn tối ngoài trời. Thậm chí, siêu du thuyền này còn được trang bị một một bãi đỗ trực thăng và bến tàu nhỏ ở phía sau.
"Tớ chưa đi lên đó đã có cảm giác say sóng, thật sự quá xa xỉ."
Càng tới gần càng cảm thấy có cái gì đó không ổn. Tại sao ai cũng nhìn cô với ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu đó?
Lưu Ly nhíu mày kéo tay áo Quỳnh Nhi hỏi nhỏ.
"Trông tớ lạ lắm à?"
Nhìn qua mới phát hiện ra chính Quỳnh Nhi cũng có ánh mắt đó.
"Cậu thật sự không biết?"
Lưu Ly thành thật lắc đầu.
Không giống đang nói dối, chắc là ai đó thầm ngưỡng mộ Lưu Ly thôi. Người này cũng quá cường đại rồi.
"Cậu không lạ, thật đó."
Lưu Ly triệt để ngơ ngẩn. Đây là đang có chuyện gì vậy?
Liễu Quỳnh Nhi đột nhiên ôm chầm lấy Lưu Ly hét toán lên.
"Lưu Ly cậu trúng số độc đắc rồi. Chiếc du thuyền này là có người mang đến, nói là tặng cho cậu."
Lưu Ly đơ ra như tượng đá, tặng... tặng cho cô? Có khi nào nhầm không?
Đẩy Quỳnh Nhi ra, Lưu Ly nuốt nước bọt vài lần mới có thể lên tiếng.
"Cậu đừng đùa, làm gì có chuyện đó chứ."
"Quỳnh Nhi không đùa đâu."
Tam vương tử từ sau lưng của Lưu Ly đi đến.
Thấy Lưu Ly vẫn còn đứng đơ ra đó, Hạ Chấn Nam bực bội lên tiếng. Chiếc du thuyền này ngay cả hắn cũng là lần đầu nhìn thấy. Cả tháng nay không có chuyện lạ làm hắn tưởng mọi chuyện đã qua nào ngờ đi đến đây rồi mà cũng không tránh khỏi.
"Chính xác là tặng cho cậu. Nói đi, là ai tặng cậu hả?"
"Tôi... tôi không biết."
Chắc là cô đang mơ rồi. Cô làm gì quen người nào giàu có đến mức này.
Tam vương tử bọn họ đến gặp người mang du thuyền đến, chính tai nghe người đó nói còn không tin được huống gì là Lưu Ly.
"Lưu Ly... cậu có kim chủ phải không?"
Từ đằng xa tiến đến một cô gái có mái tóc màu hung đỏ, giọng nói nghe ra rất không vui. Vì cái gì Lưu Ly luôn được nhiều nhân vật có tiền, có quyền để ý đến?
Lưu Ly nhìn Dương Nguyệt Mỹ, nhàn nhạc lên tiếng. Cô bạn này trước nay không vừa mắt cô, cũng từng khiến cô suýt chết mấy lần.
"Tôi mà có người bao dưỡng thì cậu hẳn là được làm vợ bé của nhân vật phong vân nào đó rồi."
Dương Nguyệt Mỹ tức đến xám mặt muốn nói gì đó nhưng cố nhịn, ở đây toàn là người suốt ngày bám theo Lưu Ly, làm gì cô ta ở đây chỉ có cô thiệt thòi. Đem gương mặt xinh đẹp méo mó đi lên du thuyền, một chiếc du thuyền thôi mà, có gì to tát.
Quỳnh Nhi kéo tay Lưu Ly đi lên tàu.
"Bỏ qua đi, du thuyền này là tặng cho cậu, cũng phải xem nó như thế nào chứ. Đi thôi."
Lưu Ly cũng không muốn chấp nhất với Dương Nguyệt Mỹ, cùng Quỳnh Nhi và tam vương tử đi lên thuyền, trong lòng vẫn thắc mắc về người đã tặng chiếc du thuyền này cho cô.
Rốt cuộc người này là ai?
Khải Minh...
Ánh mắt Lưu Ly như muốn đem Vương Khải Minh ra tùng xẻo. Tên lẻo mép này được lắm, còn giám đem cô ra làm đề tài buôn chuyện.
Vương Khải Minh ngồi bàn trên quay mặt xuống nhún vai cười trừ, hắn cũng không định nói đâu, chỉ tại lỡ miệng nhắc đến tên Lưu Ly, cuối cùng bị Quỳnh Nhi khủng bố điện thoại ép cung mà thôi.
"Khải Minh đã nói gì?"
"Đại loại là nói cậu xinh đẹp, lần đầu tiên bước chân vào Diamond đã đốn ngã hai trái tim ngây thơ của Chấn Nam và Âu Thần nhưng mãi mà chẳng thấy cậu động lòng trước ai cả. À, còn chuyện này nữa."
Hai mắt Liễu Quỳnh Nhi sáng lên, long lanh như có nước.
"Có thật là cậu nhìn thấy ma cây giết người không? Tớ chính là vì chuyện này mà vượt ngàn dặm xa xôi về đây."
Mày Lưu Ly nhíu lại rồi giãn ra rất nhanh, khẽ cười gật đầu.
Ánh mắt mong chờ của Quỳnh Nhi rất chân thành, trong đến nổi có thể nhìn thấy đáy. Hai tay bắt lấy tay Lưu Ly lắc qua lắc lại, háo hức như trẻ nhỏ sắp được đưa đi chơi.
"Vậy cậu kể đi, nghe Khải Minh nói chẳng tin được mấy phần."
Lưu Ly còn chưa mở miệng nói câu nào thì cô giáo dạy Hóa đi vào, đành quay qua nói với Quỳnh Nhi.
"Giờ giải lao tớ sẽ kể."
"Được, được. Tớ sẽ cố gắng chờ đến khi đó."
Liễu Quỳnh Nhi nguyên là một đóa hoa quỳnh lớn lên trong thế giới loài người. Trong lần Hoa Huyết bị phong ấn mười tám năm trước, ba mẹ và anh trai của Liễu Quỳnh Nhi bị U Linh sát hại, sau này khi Hạ Hướng trở về Hoa tộc đã nhận nuôi Liễu Quỳnh Nhi rồi mang cô ra thế giới loài người. Tò mò về đồng loại của mình là điều dễ hiểu.
"Ngồi ngẩn ở đó suy nghĩ cái gì?"
Câu hỏi của Vương Khải Minh đánh tan suy nghĩ của Hạ Chấn Nam, hắn đang nghĩ xem nên giải thích với Lưu Ly như thế nào về hành động lúc nãy của Quỳnh Nhi.
"Không có gì. Cô đến rồi tập trung học đi."
Vương Khải Minh cười cười giở sách ra, cũng không có vạch trần tâm tư của Hạ Chấn Nam.
Cái loại ngơ ngẩn này cũng chỉ có vì Lưu Ly mà tồn tại thôi. Cậu và Âu Thần đều như nhau, mắc bệnh nặng quá rồi.
Tiết học trôi qua nhanh chóng, chuông báo hết giờ vừa vang lên Liễu Quỳnh Nhi đã không thèm để ý đến ai, trực tiếp kéo Lưu Ly đi xuống canteen.
Hạ Chấn Nam, Vương Khải Minh chỉ biết lắc đầu đứng dậy đi qua lớp bên cạnh gọi Âu Thần cùng đi hóng chuyện. Nghe đồn chưa hẳn đã kịch tính bằng nghe Lưu Ly kể.
Liễu Quỳnh Nhi ấn Lưu Ly xuống ghế ngồi, bản thân mình cũng ngồi xuống bên cạnh rồi vẫy vẫy tay gọi phục vụ. Canteen của trường Diamond thật ra là một nhà hàng năm sao đúng chuẩn, đầu bếp cũng là được tuyển chọn rất kĩ càng mới có thể vào làm việc ở đây. Thực đơn nhanh chóng được đưa đến trong tay Quỳnh Nhi, không cần nhìn xem trong đó có gì Quỳnh Nhi đã thuận miệng gọi một đống đồ ăn bảo phục vụ đi chuẩn bị.
Lưu Ly không để ý tới hành động hoang phí thức ăn của Quỳnh Nhi nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, Quỳnh Nhi sôi nổi cũng rất dễ gần, biết đâu sau này sẽ là bạn thân của cô.
Bạn thân? Hai từ này trước nay đối với cô luôn rất xa xỉ.
"Nhóm Chấn Nam đến rồi kìa."
"Bọn họ chính là đi theo hai chúng ta hóng chuyện."
Tam vương tử đi tới kéo ghế cùng ngồi xuống. Lâu thật lâu vẫn không thấy Lưu Ly lên tiếng, đừng nói là Quỳnh Nhi nôn nóng mà ngay cả tam vương tử bọn họ cũng sắp bị Lưu Ly làm cho tò mò chết rồi.
Như thường lệ vẫn là Vương Khải Minh lên tiếng mở đầu.
"Đừng yên lặng thế chứ. Chẳng phải là muốn kể chuyện ma cho Quỳnh Nhi nghe à?"
Lưu Ly im lặng không phải không muốn nói mà đang sắp xếp lại trình tự một chút, tránh đến lúc đó lại lỡ miệng nói ra cái gì không nên nói. Cảm thấy đã không còn vấn đề gì Lưu Ly mới nhẹ giọng lên tiếng. Bình thản, nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện không có chính mình trong đó.
"Lúc đó là mười giờ tối, trên đường vắng tanh không một bóng người, không bao lâu sau đó tớ nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng mình, không hiểu sao thấy bất an mới bỏ chạy. Ai ngờ tớ đen đủi gặp phải yêu râu xanh, mới chạy một đoạn đã bị tóm lại ném thẳng vào tường. Sau đó..."
Lưu Ly chầm chậm kể lại, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót, chỉ là không nói đến người điều khiển rễ cây đó chính là mình.
Tam vương tử, Liễu Quỳnh Nhi và cả canteen đều chăm chú nghe Lưu Ly nói, ngay cả anh phục vụ mang thức ăn ra cũng quên mất nhiệm vụ của mình mà ở lại hóng chuyện.
"Lúc tớ ý thức được xung quanh đang xảy chuyện gì thì người đàn ông đó đã chết rồi. Chết rất thảm. Tớ không biết tại sao trong miệng mình có máu, mùi vị đó kinh tởm đến mức những gì ăn được trước đó đều bị nôn hết ra ngoài."
Tiêu hóa hết những gì Lưu Ly nói, Liễu Quỳnh Nhi mới chép miệng bình phẩm vài lời, chung quy lại là người đàn ông đó đáng chết. Không biết là ai ở đằng sau điểu khiển đám rễ cây đó cứu Lưu Ly?
"Họa từ một chữ sắc, đáng đời. Sau này ba cậu cũng coi chừng đó. Mà Lưu Ly này, cậu bị mất giọng nói phải không?"
"Ừ, nhưng mà không sao nữa rồi."
"Cậu về đây có ai biết không?"
Hạ Chấn Nam đột ngột lên tiếng, Quỳnh Nhi trở về hắn không thể nào không biết gì.
"Không. Sáng nay vừa xuống máy bay tớ đã đến đây rồi. Cô chú cũng chưa gặp qua."
"Cậu về sớm một chút nhất định sẽ thấy cảnh Chấn Nam phát điên lao vào vườn trường."
Hóa ra cô bỏ qua nhiều chuyện như vậy, lần này về rồi sẽ không đi nữa.
"Âu Thần kể nghe nào?"
Một câu chuyện nữa tiếp tục từ đó, năm người vừa ăn vừa tám chuyện cho đến khi hết giờ giải lao.
Mới đó mà Quỳnh Nhi vào học đã được một tháng, một tháng này tam vương tử hoàn toàn bị bỏ lơ. Bất kể là ở trường hay ở ngoài Quỳnh Nhi đều dính lấy Lưu Ly như sam, tình cảm vì thế mà cũng trở nên thân thiết.
Từ nửa tháng trước Diamond lên kế hoạch tổ chức cho học sinh đi du lịch ở Hawaii, đối với các thiếu gia tiểu thư gia đình quyền quý, Hawaii chẳng có gì xa lạ nhưng Lưu Ly là lần đầu tiên đến đây, tâm trạng không khỏi có chút phấn khích.
Lớp Lưu Ly được sắp xếp ở khách sạn Paradise (Thiên đường), đây là một khách sạn năm sao đạt chuẩn quốc tế nổi tiếng trên toàn thế giới, được một ông chủ bí ẩn cho xây dựng cách đây năm năm. Giống như tên gọi của nó Paradise là chốn ăn chơi hưởng lạc của những kẻ có tiền, phòng nghỉ cao cấp, nhà hàng sang trọng... phàm là những thứ có ở đây đều thể hiện được đẳng cấp của người sử dụng.
Quả thật nơi này rất đẹp nhưng đem so với cung điện của Hoa Huyết thì còn kém xa, Lưu ly bỏ hành lý vào tủ bước đến gần cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Những bãi cát trắng lả lơi bóng dừa đổ xuống soi mình dưới dòng nước biển trong xanh như ngọc, từ nơi này có thể nhìn ra đảo Maui được tạp chí du lịch "Condé Nast Traveler" bình chọn là "Hòn đảo tuyệt vời nhất hành tinh". Phong cảnh của vùng đảo tươi đẹp, khí hậu ôn hòa, đời sống văn hóa, giải trí sôi động và phong phú đã khiến Hawaii được coi là "thiên đường du lịch và nghỉ dưỡng" của thế giới. Tất nhiên nhắc đến Hawaii thì không thể nào bỏ sót điệu nhày Hula nổi tiếng của thổ dân nơi đây.
"Lưu Ly..."
Quỳnh Nhi ở ngoài cửa ló đầu vào, thấy Lưu Ly có trong phòng mới bước vào.
Gương mặt Liễu Quỳnh Nhi có cái gì đó bất thường nhưng không biết là bất thường ở chỗ nào.
Lưu Ly quay người lại, tươi cười đi đến chỗ Liễu Quỳnh Nhi đang đứng.
"Đại tiểu thư, có chuyện gì?"
"Có muốn đi du thuyền ra biển chơi không?"
"Tất nhiên là muốn, đến Hawaii mà không ra biển thì còn đi làm gì."
"Vậy thì đi thôi, cả lớp chỉ chờ mỗi mình cậu. Tớ còn lo cậu đi máy bay mệt sẽ không đi nữa chứ."
Hai người cứ như thế ríu rít đi ra bến cảng, từ xa nhìn lại Lưu Ly hoàn toàn choáng váng với mức độ xa xỉ của học sinh trường Diamond. Cái này cũng được gọi là du thuyền sao?
Siêu du thuyền mô phỏng hòn đảo này được thiết kế bởi công ty Yacht Island Designs của Anh. Điểm độc đáo nhất của nó chính là thiết kế núi lửa nhân tạo cao chót vót. Đặc biệt hơn, bên trong núi lửa này, người ta xây một rạp chiếu phim, thư viện, phòng chơi game, phòng gym, spa và các phòng nghỉ VIP. Trong khi đó, ngoài boong tàu có hồ bơi tuyệt đẹp, nước xanh ngắt được tạo thành nhờ một thác nước nhân tạo đổ xuống từ đỉnh núi lửa. Bao quanh hồ bơi là các nhà nghỉ ngơi, thư giãn dành cho các đại gia. Ngoài ra, trên boong tàu còn có quán bar và điểm ăn tối ngoài trời. Thậm chí, siêu du thuyền này còn được trang bị một một bãi đỗ trực thăng và bến tàu nhỏ ở phía sau.
"Tớ chưa đi lên đó đã có cảm giác say sóng, thật sự quá xa xỉ."
Càng tới gần càng cảm thấy có cái gì đó không ổn. Tại sao ai cũng nhìn cô với ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu đó?
Lưu Ly nhíu mày kéo tay áo Quỳnh Nhi hỏi nhỏ.
"Trông tớ lạ lắm à?"
Nhìn qua mới phát hiện ra chính Quỳnh Nhi cũng có ánh mắt đó.
"Cậu thật sự không biết?"
Lưu Ly thành thật lắc đầu.
Không giống đang nói dối, chắc là ai đó thầm ngưỡng mộ Lưu Ly thôi. Người này cũng quá cường đại rồi.
"Cậu không lạ, thật đó."
Lưu Ly triệt để ngơ ngẩn. Đây là đang có chuyện gì vậy?
Liễu Quỳnh Nhi đột nhiên ôm chầm lấy Lưu Ly hét toán lên.
"Lưu Ly cậu trúng số độc đắc rồi. Chiếc du thuyền này là có người mang đến, nói là tặng cho cậu."
Lưu Ly đơ ra như tượng đá, tặng... tặng cho cô? Có khi nào nhầm không?
Đẩy Quỳnh Nhi ra, Lưu Ly nuốt nước bọt vài lần mới có thể lên tiếng.
"Cậu đừng đùa, làm gì có chuyện đó chứ."
"Quỳnh Nhi không đùa đâu."
Tam vương tử từ sau lưng của Lưu Ly đi đến.
Thấy Lưu Ly vẫn còn đứng đơ ra đó, Hạ Chấn Nam bực bội lên tiếng. Chiếc du thuyền này ngay cả hắn cũng là lần đầu nhìn thấy. Cả tháng nay không có chuyện lạ làm hắn tưởng mọi chuyện đã qua nào ngờ đi đến đây rồi mà cũng không tránh khỏi.
"Chính xác là tặng cho cậu. Nói đi, là ai tặng cậu hả?"
"Tôi... tôi không biết."
Chắc là cô đang mơ rồi. Cô làm gì quen người nào giàu có đến mức này.
Tam vương tử bọn họ đến gặp người mang du thuyền đến, chính tai nghe người đó nói còn không tin được huống gì là Lưu Ly.
"Lưu Ly... cậu có kim chủ phải không?"
Từ đằng xa tiến đến một cô gái có mái tóc màu hung đỏ, giọng nói nghe ra rất không vui. Vì cái gì Lưu Ly luôn được nhiều nhân vật có tiền, có quyền để ý đến?
Lưu Ly nhìn Dương Nguyệt Mỹ, nhàn nhạc lên tiếng. Cô bạn này trước nay không vừa mắt cô, cũng từng khiến cô suýt chết mấy lần.
"Tôi mà có người bao dưỡng thì cậu hẳn là được làm vợ bé của nhân vật phong vân nào đó rồi."
Dương Nguyệt Mỹ tức đến xám mặt muốn nói gì đó nhưng cố nhịn, ở đây toàn là người suốt ngày bám theo Lưu Ly, làm gì cô ta ở đây chỉ có cô thiệt thòi. Đem gương mặt xinh đẹp méo mó đi lên du thuyền, một chiếc du thuyền thôi mà, có gì to tát.
Quỳnh Nhi kéo tay Lưu Ly đi lên tàu.
"Bỏ qua đi, du thuyền này là tặng cho cậu, cũng phải xem nó như thế nào chứ. Đi thôi."
Lưu Ly cũng không muốn chấp nhất với Dương Nguyệt Mỹ, cùng Quỳnh Nhi và tam vương tử đi lên thuyền, trong lòng vẫn thắc mắc về người đã tặng chiếc du thuyền này cho cô.
Rốt cuộc người này là ai?
/32
|