“Ngoan, anh cũng nhớ em.”
Vừa nói xong, Kỳ Hạ Cảnh nghe thấy tiếng hít thở ở đầu dây bên kia đột nhiên ngừng lại vài giây.
Nghĩ đến gương mặt đỏ bừng, nín thở rũ mắt ngượng ngùng không biết trả lời thế nào, yết hầu của Kỳ Hạ Cảnh khẽ chuyển động một cái, cổ họng hơi ngứa.
Cơn nghiện thuốc lá từ lâu bỗng xuất hiện, anh lười biếng ngồi trong xe, tay trái cầm điện thoại, ánh mắt dừng lại trên chiếc kẹo que trong hộc xe.
Đây là cái kẹo Lê Đông tặng anh hôm phẫu thuật thất bại.
Tay phải rảnh rỗi lấy kẹo ra đặt trong lòng bàn tay ngắm nhìn, Kỳ Hạ Cảnh kiên nhẫn nhìn những đường vân trên cây kẹo, nặng nề nói: “Sao không nói gì?”
Một lúc lâu sau, Lê Đông mới hắng giọng, gượng gạo nói sang chuyện khác: “Chiều nay anh đột nhiên xin nghỉ, có việc gì gấp sao?”
“Đi gặp một người.” Đôi mắt đen láy của Kỳ Hạ Cảnh hơi trầm xuống, nhếch môi một cái, giọng điệu lại trở nên thoải mái: “Khoảng một tiếng nữa là về thôi, sẽ không trễ hẹn đâu.”
Lê Đông lại ngẩn người, khẽ giải thích: “Em không có ý thúc giục anh…”
“Ừm, anh biết.”
Kỳ Hạ Cảnh trêu chọc: “Là em không chờ được muốn gặp anh.”
Cúp điện thoại, không khí trong xe trở lại sự trầm lặng, sự dịu dàng tan biến trong đôi mắt đen của người đàn ông, thay vào đó là sự xa cách lạnh lẽo sâu không thấy đáy.
Cẩn thận tính toán, ngoại trừ lần về tham gia tang lễ ông ngoại, lần gần nhất Kỳ Hạ Cảnh về nhà họ Kỳ là mười năm trước.
Khi đó anh chia tay xong vẫn chưa đi nước A, ở nhà như cái xác không hồn một thời gian.
Khu nhà giàu nằm ở khu vực hoàng kim, là nơi tấc đất tấc vàng dựa núi gần sông, ngàn vạn người liều hết cả đời, chen vỡ đầu cũng muốn vào ở, nhưng Kỳ Hạ Cảnh tới gần chỉ cảm thấy chán ghét.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước biệt thự ba tầng kiểu Anh, Kỳ Hạ Lục bước xuống xe, tiện tay đưa chìa khóa xe cho người giữ cửa đang cung kính đứng đó, bước chân dài đi về phía bậc thang bằng đá cẩm thạch.
Người chờ trước cửa chính đứng thành hai hàng chỉnh tề, trong đó không thiếu những gương mặt quen thuộc, chỉ có điều già hơn trong ấn tượng của anh rất nhiều, trên mặt đầy dấu hiệu của thời gian.
Quản gia là chú Tề nhìn Kỳ Hạ Cảnh lớn lên từ nhỏ, giờ đã hơn năm mươi tuổi tóc cũng hoa râm, sớm không còn trẻ trung như thời xưa nữa. Ông nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Cuối cùng Hạ Cảnh cũng về rồi…”
Những người đứng sau ông là bảo mẫu của nhà họ Kỳ từ mười mấy năm trước, thấy thế cũng nhao nhao cúi đầu, lén dùng ống tay áo lau nước mắt.
Từ trước khi chia tay, đã rất lâu rồi anh chưa từng gọi người phụ nữ kia là mẹ.
“Bà chủ vẫn đang họp online ở trên lầu.” Mặt chú Tề lộ vẻ khó xử, hình như sợ Kỳ Hạ Cảnh quay đầu bước đi, lấy lòng cười: “Hay Hạ Cảnh đến phòng khách trước đi, bà chủ sẽ xuống nhanh thôi.”
Dứt lời, ông lập tức giục người phía sau chuẩn bị trà bánh.
Kỳ Hạ Cảnh khẽ gật đầu coi như đồng ý, đi theo quản gia bước vào lao tù đã từng giam giữ anh mười tám năm trời.
Biệt thự huy hoàng như cung điện lặng lẽ không một tiếng động, ở nhà họ Kỳ, một đồ vật bày biện tùy ý cũng có giá trị vô cùng, nếu bảo là thiếu cái gì thì chắc chính là hơi người.
Phòng khách rộng rãi trống trải không một bóng người, bàn ghế đều làm bằng gỗ lim trải đệm hoa văn tơ vàng, ngay cả bình sứ cắm hoa trên bàn nhỏ cũng là vật vô cùng quý giá.
Kỳ Hạ Cảnh cụp mắt nhìn tất cả, liên tục cười lạnh, sau khi ngồi xuống thì lười nhác liếc nhìn bóng dáng nhỏ gầy chỗ góc cầu thang, thờ ơ nói: “Nó bao nhiêu tuổi rồi?”
“Vừa qua sinh nhật chín tuổi xong.” Chú Tề trả lời, nụ cười trên miệng cứng đờ: “Hạ Cảnh, cháu đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa và tiếng nói chuyện mơ hồ, Kỳ Hạ Cảnh lười nhác nhếch môi cười, Luvevaland chấm co, lưng dựa vào đệm mềm, chờ người phụ nữ kia đi từ trên cầu thang xuống.
Nhan Như vẫn tinh tế gọn gàng như mười năm trước, trang phục màu xám nhạt vừa vặn, ngay cả tóc con trên trán và thái dương cũng chải tỉ mỉ ra sau tai, giống như cuộc sống tinh vi không được phép xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài kế hoạch của bà ta.
Mặt Kỳ Hạ Cảnh không chút thay đổi nhìn người phụ nữ ngồi xuống đối diện, tầm mắt rơi vào túi tài liệu tay phải của bà.
Đã lâu không gặp, hai mẹ con gặp lại không hề có một câu hàn huyên nào, im lặng giằng co vài giây, Nhan Như đưa tài liệu trong tay qua, bình tĩnh nói: “Đây là thứ mẹ cho con bé xem.”
Tại sao Kỳ Hạ Cảnh lại về, “con bé” là chỉ ai, trong lòng hai mẹ con đều hiểu.
Hơi bất ngờ vì Nhan Như phối hợp vô điều kiện, Kỳ Hạ Cảnh nhướng mày nhận lấy tài liệu, mở ra, ánh mắt theo từng trang giấy lật mở dần dần trầm xuống.
Nói ra đúng là buồn cười, chỉ mấy chục trang giấy ngắn ngủi lại có thể đóng khung tất cả mười tám năm quá khứ của anh, thậm chí còn muốn giam cầm cuộc sống mấy chục năm sau đó của anh nữa.
“Cho cô ấy xem những thứ này để làm gì?” Một lúc lâu sau anh ngước mắt, châm chọc nhếch môi nở nụ cười: “Sao nào, khoe khoang bà và đoàn đội của bà làm thế nào để chế tạo ra một sản phẩm hoàn mỹ không có khuyết điểm sao?”
Đối mặt với sự trào phúng không chút lưu tình của con trai, sắc mặt Nhan Như khó coi hơn rất nhiều, chỉ là giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Dùng sự thật nói cho nó biết, muốn bồi dưỡng ra một “Kỳ Hạ Cảnh” mà nó thích thì phải cần bao nhiêu tài nguyên mà thôi.”
“Con sinh ra đã có được thứ mà người khác cả đời không thể với tới, mà đồng thời, khi con có được thì cũng phải gánh vác trách nhiệm tương tự.” Nhan Như lúc nào cũng tìm được logic của bản thân, thái độ không sợ gì khiến người khác nổi giận.
“Cho dù mười năm sau là bây giờ, con át chủ bài mà con có thể lấy ra vẫn là nhà họ Kỳ. Con cũng không thể phủ nhận, những vinh dự và ái mộ con nhận được từ nhỏ đến giờ đều có liên quan đến điều kiện vật chất và giáo dục mà nhà họ Kỳ cung cấp cho con.”
“Mà sự ái mộ mà mẹ nói đến, bao gồm cả tình cảm mà cô gái kia dành cho con.”. Truyện Đô Thị
Vẻ mặt của Nhan Như có sáu bảy phần giống Kỳ Hạ Cảnh, dựa vào kinh nghiệm chinh chiến thương trường nhiều năm, người phụ nữ có thể nói trúng chỗ đau, đâm thẳng vào tim đen người khác.
Cuối cùng Kỳ Hạ Cảnh cũng hiểu, tại sao Nhan Như lại đồng ý thoải mái như vậy.
Thì ra là lửa giận tràn ngập không có chỗ phát tiết, lời khó nghe nhất định phải gặp mặt mới nói ra được.
“Thế nên tôi mới cút khỏi cái nhà này.”
Kỳ Hạ Cảnh bình tĩnh xem hết tài liệu, sau đó tiện tay ném lên mặt bàn, liếc nhìn thằng bé đang trốn ở đầu cầu thang, khóe miệng không nhanh không chậm nhếch lên, nhẹ nhàng nói: “ Thế nào, tôi đi rồi, sản phẩm mới mà bà tạo ra có nghe lời không? Có phải nó cũng sống theo cuộc sống bà mà sắp đặt không?”
Thấy Nhan Như bị hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, Kỳ Hạ Cảnh liền thu hồi ánh mắt, vắt chéo chân, nhắc lại mục đích anh tới đây: “Cho nên, sau khi khoe khoang thành phẩm, bà đã nói gì với cô ấy?”
“Hết rồi.”
Đối mặt với sự khinh bỉ không che giấu trong mắt con trai, Nhan Như nhìn thẳng vào hai mắt Kỳ Hạ Cảnh, mặt không đổi sắc nói: “Chỗ tài liệu đó đã đủ để nó hiểu ý của mẹ rồi.”
“… Nuôi dưỡng một người rất khó, nhưng nó muốn hủy thì rất dễ dàng.”
Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy sao không hiểu cho được.
Người sắc bén như Nhan Như, lần đầu tiên nhìn thấy Lê Đông đã biết cuộc trò chuyện giữa hai người sẽ rất nhẹ nhàng, Luvevaland chấm co, cho nên bà ta không cần nói chuyện thẳng thắn khó nghe, chỉ cần bày sự thật trần trụi ra, như vậy cũng đủ khiến Lê Đông phải nhục nhã rồi.
Mục đích của tài liệu rất rõ ràng.
Không ai quan tâm bọn họ có chia tay hay không, nhưng nếu vì mối tình này mà Kỳ Hạ Cảnh bỏ xuất ngoại, thì cũng đồng nghĩa với việc với tự tay đánh mất tiền đồ tươi sáng mà mấy năm qua đã cố gắng, cũng tự tay cắt đứt tất cả liên hệ giữa anh và người nhà.
Lê Đông hiểu.
Cô làm vậy sẽ khiến tiền đồ của Kỳ Hạ Cảnh bị hủy hoại, bị mọi người xa lánh.
Thậm chí Nhan Như không cần nhắc tới hai chữ chia tay, bà ta cũng không nghi ngờ tình cảm của Lê Đông đối với Kỳ Hạ Cảnh.
Thậm chí bởi vì tin tưởng tình cảm này, bà ta cũng càng hiểu rõ, sự lợi và hại trong mối quan hệ đã đủ đè bẹp một đứa trẻ vị thành niên chưa từng tiếp xúc xã hội.
Kỳ Hạ Cảnh nhắm mắt lại.
Lê Đông là người như thế này, anh nên biết từ lâu mới phải.
Cô gái trầm mặc ít nói từ trước đến nay chỉ làm chứ không nói, có tủi thân uất ức đến đâu cũng chỉ biết đối mặt một mình.
Trái tim vặn vẹo từng cơn đau đớn, nghe Nhan Như hời hợt nói về quá khứ không muốn người khác biết, anh thậm chí không biết nên trách sự kiên cường chịu đựng của Lê Đông hay là thương cô phải cắn răng nuốt sự uất ức này vào lòng.
Hoặc là thương cho khoảng cách mười năm mà bọn họ không thể bù đắp nữa.
Cùng lúc đó, giọng nói trấn định tự nhiên của Nhan Như lại vang lên: “Mẹ đã nói rồi, mẹ và con bé đều đã cho con cơ hội, chỉ cần lúc ấy con đồng ý xuất ngoại, mẹ sẽ không ép con phải chia tay.”
Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy cười nhạo ra tiếng, ánh mắt lạnh lẽo.
“Thật ra trong lòng con vẫn luôn hiểu.” Ánh mắt của Nhan Như sắc bén như dao găm, từng chữ như dao đâm vào tim anh: “Khi con liều lĩnh vứt bỏ tất cả, tất cả áp lực cũng chỉ rơi trên người con bé.”
“Con luôn nói mẹ ép các con, nhưng Kỳ Hạ Cảnh con để tay lên ngực tự hỏi xem, chẳng lẽ hành động của con không phải đang ép con bé buông bỏ tất cả ư?”
Máu cả người như đọng lại, chỉ hít thở thôi cũng thấy buồn nôn, Kỳ Hạ Cảnh chán ghét tất cả những gì xuất hiện trong lồng giam này.
Anh lười phản bác lại lời Nhan Như, đừng dậy nhìn từ trên cao xuống người phụ nữ, giọng nói khàn khàn: “Sau đó thì sao, cô ấy nói gì với bà?”
Đối diện với đôi mắt đen lạnh như hàn sương của Kỳ Hạ Cảnh, Nhan Như đột nhiên ý thức được mối quan hệ mẹ con này không thể bù đắp lại được, Luvevaland chấm co, lần đầu tiên có chút cảm xúc hối hận.
Cho tới bây giờ, bà ta vẫn rất ghét Lê Đông, thậm chí vẫn nhớ buổi chiều mười năm trước, trước khi cô gái kia rời đi đã khom lưng cúi đầu với bà ta thế nào, hơn nữa còn nói mấy lời rất dài.
“… Con bé nói con dị ứng với xoài, không thích ăn hành gừng tỏi, không ăn sáng nên thỉnh thoảng đau dạ dày, ghét tất cả sinh vật rụng lông.”
Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy thì sửng sốt, cảm giác nghẹt thở mắc ở cổ họng gần như bao phủ anh.
Thật lâu sau, anh nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình vang lên: “Còn gì nữa?”
Nhan Như cụp mắt, trong cuộc nói chuyện đối chọi gay gắt này, lần đầu tiên bà ta lảng tránh tầm mắt: “Con bé nói với mẹ, tuy con không nói nhưng trong lòng thật sự rất khao khát có một người có thể yêu thương mình hết lòng.”
“... Đông Đông? Cháu có nghe cô nói không?” Trên tầng hai yên tĩnh của cửa hàng áo cưới, dưới ánh đèn sáng rỡ, Lê Viện đứng ở thử áo cưới trên đài tròn, xung quanh đầy gương.
Bà nhìn về phía Lê Đông, kiên nhẫn cười nhẹ giọng hỏi: “Cháu cảm tháy cô mặc bộ này thế nào?”
Vừa nói xong, Kỳ Hạ Cảnh nghe thấy tiếng hít thở ở đầu dây bên kia đột nhiên ngừng lại vài giây.
Nghĩ đến gương mặt đỏ bừng, nín thở rũ mắt ngượng ngùng không biết trả lời thế nào, yết hầu của Kỳ Hạ Cảnh khẽ chuyển động một cái, cổ họng hơi ngứa.
Cơn nghiện thuốc lá từ lâu bỗng xuất hiện, anh lười biếng ngồi trong xe, tay trái cầm điện thoại, ánh mắt dừng lại trên chiếc kẹo que trong hộc xe.
Đây là cái kẹo Lê Đông tặng anh hôm phẫu thuật thất bại.
Tay phải rảnh rỗi lấy kẹo ra đặt trong lòng bàn tay ngắm nhìn, Kỳ Hạ Cảnh kiên nhẫn nhìn những đường vân trên cây kẹo, nặng nề nói: “Sao không nói gì?”
Một lúc lâu sau, Lê Đông mới hắng giọng, gượng gạo nói sang chuyện khác: “Chiều nay anh đột nhiên xin nghỉ, có việc gì gấp sao?”
“Đi gặp một người.” Đôi mắt đen láy của Kỳ Hạ Cảnh hơi trầm xuống, nhếch môi một cái, giọng điệu lại trở nên thoải mái: “Khoảng một tiếng nữa là về thôi, sẽ không trễ hẹn đâu.”
Lê Đông lại ngẩn người, khẽ giải thích: “Em không có ý thúc giục anh…”
“Ừm, anh biết.”
Kỳ Hạ Cảnh trêu chọc: “Là em không chờ được muốn gặp anh.”
Cúp điện thoại, không khí trong xe trở lại sự trầm lặng, sự dịu dàng tan biến trong đôi mắt đen của người đàn ông, thay vào đó là sự xa cách lạnh lẽo sâu không thấy đáy.
Cẩn thận tính toán, ngoại trừ lần về tham gia tang lễ ông ngoại, lần gần nhất Kỳ Hạ Cảnh về nhà họ Kỳ là mười năm trước.
Khi đó anh chia tay xong vẫn chưa đi nước A, ở nhà như cái xác không hồn một thời gian.
Khu nhà giàu nằm ở khu vực hoàng kim, là nơi tấc đất tấc vàng dựa núi gần sông, ngàn vạn người liều hết cả đời, chen vỡ đầu cũng muốn vào ở, nhưng Kỳ Hạ Cảnh tới gần chỉ cảm thấy chán ghét.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước biệt thự ba tầng kiểu Anh, Kỳ Hạ Lục bước xuống xe, tiện tay đưa chìa khóa xe cho người giữ cửa đang cung kính đứng đó, bước chân dài đi về phía bậc thang bằng đá cẩm thạch.
Người chờ trước cửa chính đứng thành hai hàng chỉnh tề, trong đó không thiếu những gương mặt quen thuộc, chỉ có điều già hơn trong ấn tượng của anh rất nhiều, trên mặt đầy dấu hiệu của thời gian.
Quản gia là chú Tề nhìn Kỳ Hạ Cảnh lớn lên từ nhỏ, giờ đã hơn năm mươi tuổi tóc cũng hoa râm, sớm không còn trẻ trung như thời xưa nữa. Ông nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Cuối cùng Hạ Cảnh cũng về rồi…”
Những người đứng sau ông là bảo mẫu của nhà họ Kỳ từ mười mấy năm trước, thấy thế cũng nhao nhao cúi đầu, lén dùng ống tay áo lau nước mắt.
Từ trước khi chia tay, đã rất lâu rồi anh chưa từng gọi người phụ nữ kia là mẹ.
“Bà chủ vẫn đang họp online ở trên lầu.” Mặt chú Tề lộ vẻ khó xử, hình như sợ Kỳ Hạ Cảnh quay đầu bước đi, lấy lòng cười: “Hay Hạ Cảnh đến phòng khách trước đi, bà chủ sẽ xuống nhanh thôi.”
Dứt lời, ông lập tức giục người phía sau chuẩn bị trà bánh.
Kỳ Hạ Cảnh khẽ gật đầu coi như đồng ý, đi theo quản gia bước vào lao tù đã từng giam giữ anh mười tám năm trời.
Biệt thự huy hoàng như cung điện lặng lẽ không một tiếng động, ở nhà họ Kỳ, một đồ vật bày biện tùy ý cũng có giá trị vô cùng, nếu bảo là thiếu cái gì thì chắc chính là hơi người.
Phòng khách rộng rãi trống trải không một bóng người, bàn ghế đều làm bằng gỗ lim trải đệm hoa văn tơ vàng, ngay cả bình sứ cắm hoa trên bàn nhỏ cũng là vật vô cùng quý giá.
Kỳ Hạ Cảnh cụp mắt nhìn tất cả, liên tục cười lạnh, sau khi ngồi xuống thì lười nhác liếc nhìn bóng dáng nhỏ gầy chỗ góc cầu thang, thờ ơ nói: “Nó bao nhiêu tuổi rồi?”
“Vừa qua sinh nhật chín tuổi xong.” Chú Tề trả lời, nụ cười trên miệng cứng đờ: “Hạ Cảnh, cháu đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa và tiếng nói chuyện mơ hồ, Kỳ Hạ Cảnh lười nhác nhếch môi cười, Luvevaland chấm co, lưng dựa vào đệm mềm, chờ người phụ nữ kia đi từ trên cầu thang xuống.
Nhan Như vẫn tinh tế gọn gàng như mười năm trước, trang phục màu xám nhạt vừa vặn, ngay cả tóc con trên trán và thái dương cũng chải tỉ mỉ ra sau tai, giống như cuộc sống tinh vi không được phép xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài kế hoạch của bà ta.
Mặt Kỳ Hạ Cảnh không chút thay đổi nhìn người phụ nữ ngồi xuống đối diện, tầm mắt rơi vào túi tài liệu tay phải của bà.
Đã lâu không gặp, hai mẹ con gặp lại không hề có một câu hàn huyên nào, im lặng giằng co vài giây, Nhan Như đưa tài liệu trong tay qua, bình tĩnh nói: “Đây là thứ mẹ cho con bé xem.”
Tại sao Kỳ Hạ Cảnh lại về, “con bé” là chỉ ai, trong lòng hai mẹ con đều hiểu.
Hơi bất ngờ vì Nhan Như phối hợp vô điều kiện, Kỳ Hạ Cảnh nhướng mày nhận lấy tài liệu, mở ra, ánh mắt theo từng trang giấy lật mở dần dần trầm xuống.
Nói ra đúng là buồn cười, chỉ mấy chục trang giấy ngắn ngủi lại có thể đóng khung tất cả mười tám năm quá khứ của anh, thậm chí còn muốn giam cầm cuộc sống mấy chục năm sau đó của anh nữa.
“Cho cô ấy xem những thứ này để làm gì?” Một lúc lâu sau anh ngước mắt, châm chọc nhếch môi nở nụ cười: “Sao nào, khoe khoang bà và đoàn đội của bà làm thế nào để chế tạo ra một sản phẩm hoàn mỹ không có khuyết điểm sao?”
Đối mặt với sự trào phúng không chút lưu tình của con trai, sắc mặt Nhan Như khó coi hơn rất nhiều, chỉ là giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Dùng sự thật nói cho nó biết, muốn bồi dưỡng ra một “Kỳ Hạ Cảnh” mà nó thích thì phải cần bao nhiêu tài nguyên mà thôi.”
“Con sinh ra đã có được thứ mà người khác cả đời không thể với tới, mà đồng thời, khi con có được thì cũng phải gánh vác trách nhiệm tương tự.” Nhan Như lúc nào cũng tìm được logic của bản thân, thái độ không sợ gì khiến người khác nổi giận.
“Cho dù mười năm sau là bây giờ, con át chủ bài mà con có thể lấy ra vẫn là nhà họ Kỳ. Con cũng không thể phủ nhận, những vinh dự và ái mộ con nhận được từ nhỏ đến giờ đều có liên quan đến điều kiện vật chất và giáo dục mà nhà họ Kỳ cung cấp cho con.”
“Mà sự ái mộ mà mẹ nói đến, bao gồm cả tình cảm mà cô gái kia dành cho con.”. Truyện Đô Thị
Vẻ mặt của Nhan Như có sáu bảy phần giống Kỳ Hạ Cảnh, dựa vào kinh nghiệm chinh chiến thương trường nhiều năm, người phụ nữ có thể nói trúng chỗ đau, đâm thẳng vào tim đen người khác.
Cuối cùng Kỳ Hạ Cảnh cũng hiểu, tại sao Nhan Như lại đồng ý thoải mái như vậy.
Thì ra là lửa giận tràn ngập không có chỗ phát tiết, lời khó nghe nhất định phải gặp mặt mới nói ra được.
“Thế nên tôi mới cút khỏi cái nhà này.”
Kỳ Hạ Cảnh bình tĩnh xem hết tài liệu, sau đó tiện tay ném lên mặt bàn, liếc nhìn thằng bé đang trốn ở đầu cầu thang, khóe miệng không nhanh không chậm nhếch lên, nhẹ nhàng nói: “ Thế nào, tôi đi rồi, sản phẩm mới mà bà tạo ra có nghe lời không? Có phải nó cũng sống theo cuộc sống bà mà sắp đặt không?”
Thấy Nhan Như bị hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, Kỳ Hạ Cảnh liền thu hồi ánh mắt, vắt chéo chân, nhắc lại mục đích anh tới đây: “Cho nên, sau khi khoe khoang thành phẩm, bà đã nói gì với cô ấy?”
“Hết rồi.”
Đối mặt với sự khinh bỉ không che giấu trong mắt con trai, Nhan Như nhìn thẳng vào hai mắt Kỳ Hạ Cảnh, mặt không đổi sắc nói: “Chỗ tài liệu đó đã đủ để nó hiểu ý của mẹ rồi.”
“… Nuôi dưỡng một người rất khó, nhưng nó muốn hủy thì rất dễ dàng.”
Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy sao không hiểu cho được.
Người sắc bén như Nhan Như, lần đầu tiên nhìn thấy Lê Đông đã biết cuộc trò chuyện giữa hai người sẽ rất nhẹ nhàng, Luvevaland chấm co, cho nên bà ta không cần nói chuyện thẳng thắn khó nghe, chỉ cần bày sự thật trần trụi ra, như vậy cũng đủ khiến Lê Đông phải nhục nhã rồi.
Mục đích của tài liệu rất rõ ràng.
Không ai quan tâm bọn họ có chia tay hay không, nhưng nếu vì mối tình này mà Kỳ Hạ Cảnh bỏ xuất ngoại, thì cũng đồng nghĩa với việc với tự tay đánh mất tiền đồ tươi sáng mà mấy năm qua đã cố gắng, cũng tự tay cắt đứt tất cả liên hệ giữa anh và người nhà.
Lê Đông hiểu.
Cô làm vậy sẽ khiến tiền đồ của Kỳ Hạ Cảnh bị hủy hoại, bị mọi người xa lánh.
Thậm chí Nhan Như không cần nhắc tới hai chữ chia tay, bà ta cũng không nghi ngờ tình cảm của Lê Đông đối với Kỳ Hạ Cảnh.
Thậm chí bởi vì tin tưởng tình cảm này, bà ta cũng càng hiểu rõ, sự lợi và hại trong mối quan hệ đã đủ đè bẹp một đứa trẻ vị thành niên chưa từng tiếp xúc xã hội.
Kỳ Hạ Cảnh nhắm mắt lại.
Lê Đông là người như thế này, anh nên biết từ lâu mới phải.
Cô gái trầm mặc ít nói từ trước đến nay chỉ làm chứ không nói, có tủi thân uất ức đến đâu cũng chỉ biết đối mặt một mình.
Trái tim vặn vẹo từng cơn đau đớn, nghe Nhan Như hời hợt nói về quá khứ không muốn người khác biết, anh thậm chí không biết nên trách sự kiên cường chịu đựng của Lê Đông hay là thương cô phải cắn răng nuốt sự uất ức này vào lòng.
Hoặc là thương cho khoảng cách mười năm mà bọn họ không thể bù đắp nữa.
Cùng lúc đó, giọng nói trấn định tự nhiên của Nhan Như lại vang lên: “Mẹ đã nói rồi, mẹ và con bé đều đã cho con cơ hội, chỉ cần lúc ấy con đồng ý xuất ngoại, mẹ sẽ không ép con phải chia tay.”
Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy cười nhạo ra tiếng, ánh mắt lạnh lẽo.
“Thật ra trong lòng con vẫn luôn hiểu.” Ánh mắt của Nhan Như sắc bén như dao găm, từng chữ như dao đâm vào tim anh: “Khi con liều lĩnh vứt bỏ tất cả, tất cả áp lực cũng chỉ rơi trên người con bé.”
“Con luôn nói mẹ ép các con, nhưng Kỳ Hạ Cảnh con để tay lên ngực tự hỏi xem, chẳng lẽ hành động của con không phải đang ép con bé buông bỏ tất cả ư?”
Máu cả người như đọng lại, chỉ hít thở thôi cũng thấy buồn nôn, Kỳ Hạ Cảnh chán ghét tất cả những gì xuất hiện trong lồng giam này.
Anh lười phản bác lại lời Nhan Như, đừng dậy nhìn từ trên cao xuống người phụ nữ, giọng nói khàn khàn: “Sau đó thì sao, cô ấy nói gì với bà?”
Đối diện với đôi mắt đen lạnh như hàn sương của Kỳ Hạ Cảnh, Nhan Như đột nhiên ý thức được mối quan hệ mẹ con này không thể bù đắp lại được, Luvevaland chấm co, lần đầu tiên có chút cảm xúc hối hận.
Cho tới bây giờ, bà ta vẫn rất ghét Lê Đông, thậm chí vẫn nhớ buổi chiều mười năm trước, trước khi cô gái kia rời đi đã khom lưng cúi đầu với bà ta thế nào, hơn nữa còn nói mấy lời rất dài.
“… Con bé nói con dị ứng với xoài, không thích ăn hành gừng tỏi, không ăn sáng nên thỉnh thoảng đau dạ dày, ghét tất cả sinh vật rụng lông.”
Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy thì sửng sốt, cảm giác nghẹt thở mắc ở cổ họng gần như bao phủ anh.
Thật lâu sau, anh nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình vang lên: “Còn gì nữa?”
Nhan Như cụp mắt, trong cuộc nói chuyện đối chọi gay gắt này, lần đầu tiên bà ta lảng tránh tầm mắt: “Con bé nói với mẹ, tuy con không nói nhưng trong lòng thật sự rất khao khát có một người có thể yêu thương mình hết lòng.”
“... Đông Đông? Cháu có nghe cô nói không?” Trên tầng hai yên tĩnh của cửa hàng áo cưới, dưới ánh đèn sáng rỡ, Lê Viện đứng ở thử áo cưới trên đài tròn, xung quanh đầy gương.
Bà nhìn về phía Lê Đông, kiên nhẫn cười nhẹ giọng hỏi: “Cháu cảm tháy cô mặc bộ này thế nào?”
/59
|