Sau khi trời tối, Tống Chung cũng không dám tiếp tục đào bới. Phải biết rằng, xung quanh Huyền Thiên biệt viện có vẻ yên bình nhưng cũng không có nghĩa là an toàn. Đê giai yêu thú tồn tại ở nơi này quả thực là không đếm xuể. Nhất là ở trong khe Thiên Câu, ban ngày tuy yên bình nhưng một khi đêm xuống sẽ có hung mãnh yêu thú ra ngoài tìm thức ăn. Tống Chung thực lực bây giờ không mạnh, cũng không muốn bỏ mạng một cách hồ đồ ở nơi đây. Hơn nữa hắn cũng đã có một ngày mệt nhọc, vì thế hắn dứt khoát trốn vào trong không gian bổn mạng pháp bảo ngồi điều tức.
Ba ngày sau, Tiểu Bàn đã đào sâu xuống hơn mười trượng, chết lặng cầm một kiện đồ vật. Lúc mới cầm nó lên, liền tiện tay muốn ném đi, nhưng không ngờ đúng lúc đó, châu tử kia đột nhiên nhảy lên kinh động Tống Chung. Hắn lập tức ý thức được mình đã tìm thấy đồ cần tìm liền vội vàng rút tay về, cẩn thận đánh giá vật trong tay.
Đây là một khối tàn phá đồng phiến, lớn chừng lòng bàn tay, dày hai đốt ngón tay, nhìn bộ dáng dường như là tán phiến của đồ vật nào đó đã vỡ vụn. Tống Chung không cảm nhận được một chút linh khí nào tản ra, cũng nhìn không ra món đồ chơi này có cái gì kinh người, hắn thầm nói: "Chẳng lẽ ta lầm, thứ bổn mạng pháp bảo tìm không phải là nó?"
Nghĩ vậy, Tống Chung lập tức làm bộ muốn ném, nhưng không ngờ khỏa châu tử kia lập tức lại chấn động. Tống Chung này mới ý thức được mình thực sự đã tìm đúng rồi.
Ngay sau đó, Tống Chung mang theo tàn phiến đi tới không gian bổn mạng pháp bảo. Sau đó hắn đung đưa đồng phiến trong tay nói : "Bảo bối, đúng là ngươi muốn tìm thứ đồ vứt đi này sao? Nó có ích lợi gì a?"
Tất nhiên là không có người trả lời hắn, trong không gian cũng không có chút biến hóa nào. Tống Chung được một phen chán nản, mình ở nơi này đào bới ba ngày, chỉ để tìm một vật không ra gì như vậy sao? Hắn tức giận, trực tiếp ném đồng phiến vào trong hắc thổ, sau đó hung tợn nói : "Nếu không thấy được tác dụng của ngươi, vậy thì trước hết phân giải ngươi đi!"
Làm xong hết những việc đó, Tiểu Bàn liền ra khỏi không gian pháp bảo, sau đó ngự kiếm bay về phía gian nhà gỗ của mình. Trở lại cái ổ chuột của mình, mệt mỏi không chịu nổi, Tiểu Bàn lập tức ngã xuống giường đánh một giấc.
Những ngày sau đó , Tống Chung không có ra khỏi cửa, một lòng ở trong không gian của mình tập trung đả tọa tu luyện. Tuy nhiên trong thời gian này hắn cũng có đi ra ngoài ba ngày, đa số thời gian đều là lấy đồ bỏ đi, thế nhưng đồ bỏ đi đó cũng không phải là giấy vụn, ở núi đồ bỏ đi phía dưới Thiên Câu, thực sự có không ít đồ tốt. Tóm lại, ba ngày đó Tống Chung cũng không có sống uổng, hắn tìm được mấy trăm kiện pháp bảo, pháp khí bỏ đi, cơ hồ lấp đầy không gian trong khỏa châu tử kia, nếu không phải tìm được nhiều đồ như thế, hắn cũng sẽ không trở về! Chẳng qua hàng cao cấp trong đó không nhiều lắm, đa số đều là pháp khí cấp bậc thấp nhất.
Bất quá, pháp khí cấp thấp cũng là pháp khí a! Bên trong luôn có một chút tài liệu tốt. Mà phiến hắc thổ thần kỳ kia cũng không có làm cho Tống Chung thất vọng, mặc kệ là bảo vật cấp bậc gì, đã chôn vào thì phải bị phân giải. Sau khi đồng bảo vật bị phân hủy, lại ngưng tụ ra từng loại tài liệu trân quý chất đống ở bên cạnh.
Tốc độ phân giải của Hắc Thổ không tính là mau, nhưng là cũng tuyệt đối không phải là chậm, pháp khí bình thường trong một ngày sẽ bị phân giải hoàn toàn, pháp bảo thì cũng chỉ ba ngày là phải khuất phục. Mà mỗi lần cũng có thể chôn xuống mười mấy món vật phẩm, vì thế hơn nửa tháng sau không sai biệt lắm, mấy trăm kiện đồ vật Tống Chung kiếm được đã bị phân giải hết bảy tám phần.
Không gian bổn mạng pháp bảo của Tiểu Bàn đã hoàn toàn thay đổi, rốt cục cũng đã bắt đầu mở rộng. Đầu tiên, nó bành trướng gấp mấy trăm lần, đạt được đường kính năm mươi trượng. Đây đều là công lao của những không gian pháp khí mà Tiểu Bàn tìm được.
Mặt khác, sau khi không gian mở rộng, phiến Hắc Thổ thần kỳ kia cũng bành trướng lên rất nhiều, đã có đường kính năm thước, chiều sâu cũng vượt quá một trượng. Dường như xương cốt, thú giác bị phân giải có thể làm cho nó bành trướng ra. Sở dĩ Tiểu Bàn đoán như vậy là vì trong không gian có kim chúc, có Ngọc Thạch, chỉ riêng không có cốt chất. Mà rất nhiều bảo vật bị phân giải đều là dùng thú giác cùng thú cốt chế tạo.
Mặt khác, Hoàng thổ bình thường trong không gian cũng biến hóa rất nhiều, không ngờ lại sinh ra một dòng nước linh khí đến cực điểm, bây giờ đã hình thành một cái đầm nhỏ, đến tận bây giờ Tiểu Bàn vẫn không biết dòng nước này làm sao mà có thể sinh ra.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến thu hoạch của Tống Chung, mấy trăm kiện bảo vật, phân giải ra hơn một ngàn loại tài liệu. Số lượng nhiều nhất vẫn là Huyền Thiết cấp thấp nhất, hình thành một ngọn núi nhỏ cao hơn một trượng không sai biệt lắm. Những loại khác thì có Phong Đồng, Luyện Ngân, Tử Kim cũng là những tài liêu thông thường, những thứ này, số lượng nhỏ nhất cũng to bằng quyền đầu, lớn hơn thì không sai biệt lắm bằng quả dưa hấu. Ngoài ra, làm cho Tống Chung kinh hỉ chính những tài liệu tương đối cao cấp như Hỏa Tinh Ngọc, Cương Tinh, Băng Hàn Thiết, cùng với một ít tài liệu khác nữa mà hắn cũng chẳng biết gọi là gì. Tuy rằng chúng đều rất nhỏ, đại đa số như hạt đậu phụ, nhỏ nhất thì bằng hạt gạo, lớn nhất cũng được như quả trứng gà. Nhưng tính đến giá trị thì đều lớn hơn Huyền Thiết không biết bao nhiêu lần.
Dựa theo hiểu biết của Tống Chung, loại tài liệu Huyền Thiết cấp thấp nhất này là rẻ mạt nhất, một trăm cân mới có giá trị một khối hạ phẩm linh thạch, mà Tử Kim cũng được xếp vào loại tài liệu bình thường, một lượng đã có giá trị mấy trăm hạ phẩm linh thạch, thậm chí là mấy vạn, nó là tài liệu mà Trúc Cơ kỳ tu sĩ muốn dùng nhất. Về phần các loại bảo bối như Hỏa Tinh ngọc, lại càng là những bảo vật mà những tu sĩ ngoài Kết Đan kỳ theo đuổi. Giá trị bao nhiêu thì tên quê mùa như Tống Chung căn bản không thể đánh giá. Hơn nữa, bởi vì học thức của Tống Chung không đủ, trong đống tài liệu này chỉ nhận biết được không đến 1 phần trăm, đại đa số tài liệu cũng không nhận ra, nói không chừng trong đó còn có những tài liệu cấp cao hơn nữa. Nếu may mắn nhặt được đồ chơi cấp Nguyên Anh kỳ tu sĩ, dù là bằng hạt gạo, cũng có thể đổi lấy một món pháp bảo không tệ.
Mấy ngày trước vẫn là một tên tiểu tử nghèo rớt, đột nhiên giàu có trong một đêm, điều này làm cho Tống Chung cảm giác thật giống như mình đang nằm mơ. Bất quá, Tống Chung rất nhanh tỉnh táo lại, bởi vì hắn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, đó là hắn khẳng định không thể vĩnh viễn có được nhiều bảo vật bỏ đi như vậy, bởi vì những bảo vật cao cấp vốn đã rất ít, mà đồ vứt đi lại càng không nhiều lắm, hắn ở Thiên Câu tìm vài ngày mới được chừng đó, chỉ sợ không được bao nhiêu năm, những thứ tốt bên trong không gian pháp bảo cũng sẽ hết. Cũng may thời gian còn nhiều, hiện tại cũng không cần phải lo lắng, những thứ hiện tại có ở đây, cũng đủ cho mình tiêu xài mấy chục thậm chí trên trăm năm.
Mặt khác còn có một vấn đề, làm thế nào mới có thể đưa chúng ra ngoài để đổi lấy những thứ mình cần. Nghĩ đến vấn đề này, Tiểu Bàn liền có một ý nghĩ, lúc hắn còn nhỏ hắn từng cùng cha mẹ đi qua một địa phương gọi là Lăng Tiêu thành. Nơi đó là một tòa thành thị Tu Chân giả xây dựng, cách Huyền Thiên biệt viện mười mấy vạn dặm, do tất cả các đại môn phái ở Thương Mang Sơn quản lý chung, dùng làm địa phương cho Tu Chân giả giao dịch. Bên trong có rất nhiều cửa hàng uy tín tốt, trong đó có một số thậm chí là truyền thừa mấy ngàn năm. Nếu như mình có thể đi tới đó, khẳng định có thể đem mấy thứ này ra ngoài mà không lo phát sinh vấn đề gì cả.
Mà muốn đi Lăng Tiêu thành có hai loại phương thức, một là tự mình bay qua, lấy thực lực Tiểu Bàn bây giờ, không sai biệt lắm phải bay mấy tháng mới tới nơi, trên đường sẽ có thể gặp phải cường lực yêu thú hoặc là tu sĩ đánh cướp, hiển nhiên lấy sức chiến đấu hiện tại của Tiểu Bàn, chọn đường này chẳng khác nào muốn chết.
Một cách nữa, chính là sử dụng Truyền Tống Trận. Cách này tốt ở chỗ có thể trực tiếp tới trong thành, một chút nguy hiểm cũng không có, còn đặc biệt rất nhanh chóng. Năm đó Tống Chung và cha mẹ chính là sử dụng phương thức này. Nhưng là thực đáng tiếc, Truyện Tống Trận của môn phái có thu phí, mỗi lần truyền tống đều thu 20 đồng hạ phẩm linh thạch. Điều này thực có thể làm khó Tiểu Bàn.
Tuy rằng trong tay hắn có bảo vật giá trị thật lớn, nhưng đáng tiếc hắn căn bản không dám đưa ra ở đây. Cho dù là Huyền Thiết cấp thấp nhất, hắn cũng không dám lấy ra bán ở trong môn phái. Bởi hắn ở Huyền Thiên biệt viện địa vị thấp kém cực kỳ, trước kia là tên nghèo siêu cấp, hiện tại lại có thể đột nhiên xuất ra thứ tốt, nhất định sẽ khiến cho người khác hoài nghi, đó hoàn toàn là tự sát.
Suy đi nghĩ lại, không tìm được biện pháp tốt, Tiểu Bàn chỉ có thể tạm thời buông tha ý định này. Nhàm chán, Tiểu Bàn phát hiện những món đồ hắn chôn vào trong Hắc Thổ đều đã bị phân giải sạch sẻ. Không để Hắc Thổ nhàn rỗi, Tống Chung tùy tay nắm một thanh đoạn kiếm màu đỏ ở bên cạnh, sau đó cắm vào trong Hắc Thổ, định rằng sẽ tiếp tục tiến hành phân giải. Nhưng vừa lúc đó, hắn bỗng nhiên cảm giác tay cầm kiếm của mình chấn động, tựa hồ là cắm phải vật cứng gì đó.
Tiểu Bàn lập tức sửng sốt thầm nghĩ, sao Hắc Thổ lại có vật cứng? Những thứ đưa vào lần trước chẳng phải đã bị phân giải hết rồi sao? Nghĩ vậy, Tống Chung mang tâm tình tò mò dụng thần thức thăm dò vào trong Hắc Thổ, rất nhanh tìm ra một mảnh đồng cứng, đó chính là mảnh đồng phiến hắn chốn trong Hắc Thổ trước kia.
Tiểu Bàn nhất thời chấn động, vội vàng vươn tay vận công, thu mảnh đồng phiến kia vào trong tay cẩn thận quan sát, hắn lại lập tức khiếp sợ phát hiện, mảnh đồng phiến nhìn có vẻ tầm thường này lại không bị phân giải một chút nào. Phải biết rằng, hắn đã chôn vật này vào trong Hắc Thổ nửa tháng trước a! Mà với năng lực phân giải của Hắc Thổ, ngay cả pháp bảo tàn phiến trong vòng 3 ngày cũng sẽ bị phân giải hoàn toàn, vậy mà đối với nó lại không có chút ảnh hưởng nào, điều này thật sự làm cho Tống Chung khiếp sợ không thôi.
Theo bản năng, Tiểu Bàn lập tức nhận định khối đồng phiến này nhất định là không giống bảo vật bình thường, lại nói, nếu không phải như vậy bổn mạng pháp bảo cũng sẽ không ép mình đi tìm nó.
Bất quá, sau đó Tiểu Bàn lại buồn bực, khối đồng phiến này chỉ có độc một mảnh nhỏ, một chút tác dụng thực tế đều không có. Cho dù là bảo vật, tới tay mình cũng không hữu dụng a? Trừ phi có thể có đủ một bộ, nói không chừng còn . . . .
Nghĩ vậy, trong mắt Tiểu Bàn bỗng nhiên lóe lên, nhịn không được lầu bầu nói: "Khối đồng phiến này tìm được ở Thiên Câu, nói không chừng ngoài nó ra, còn có những mảnh khác ở Thiên Câu cũng nên, có bổn mạng pháp bảo cảm ứng, ta chỉ cần đến gần là có thể tìm ra. Nếu quả thật tìm được đầy đủ một bộ, nói không chừng uy lực của nó sẽ hiển hiện ra!
Có ý nghĩ này, Tống Chung làm sao còn có thể ngồi yên được a? Hắn vội vàng phi thân lên, bay ra khỏi phòng, ngự kiếm đến thẳng Thiên Câu.
Ba tháng sau, Tiểu Bàn cả người mệt mỏi trở lại căn nhà gỗ của mình, tuy rằng thân hình gầy đi một vòng, làn da phơi nắng cũng đen đi rất nhiều, bộ dạng có vẻ rất phong sương, nhưng điều trái ngược là mặt mày hắn lại rất hớn hở, tựa hồ chiếm được đại tiện nghi của cô nương nào đó.
Trong ba tháng này, Tiểu Bàn chỉ trở về có một lần lấy lương thực, trở thành ngoại môn đệ tử, hắn có đến lấy chút thực vật cũng không ai nói gì. Ngoài ra những lúc khác, thì Tiểu Bàn toàn bộ đều ở Thiên Câu đào bới tìm tòi. Suốt thời gian ba tháng, hắn lục soát hết một lần mấy trăm dặm đồ bỏ đi ở Thiên Câu, rốt cục tìm được ba mươi sáu khối đồng phiến.
Những khối đồng phiến này tìm được rất không dễ dàng, có nhiều cái hắn tùy tay tìm được, có cái lại cần đào móc, đôi khi, hắn thậm chí còn phải vào tận trong hang thú để trộm. May mắn chỉ là một con đê giai Yêu Trư không biết bay, bị Tống Chung dùng kế điều hổ ly sơn lừa, để cho hắn dễ dàng đắc thủ. Nhưng con Yêu Trư rất tức giận vì bị lừa, đuổi theo hắn vài trăm dặm, thiếu chút nữa làm Tống Chung mệt chết.
Thật vất vả tìm về những mảnh tàn phiến này, Tiểu Bàn không hề muốn ở lại đây chút nào nữa, vội vàng trở về căn nhà gỗ của mình, nằm thẳng cẳng trên giường hảo hảo ngủ một giấc.
Tiểu Bàn ngủ cả ngày, đến tận hoàng hôn ngày hôm sau mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại hắn cũng chẳng muốn đi đến nhà ăn, trực tiếp xuất ra một ít lương khô cắn hai cái, sau đó lấy ra một khối đồng phiến cuối cùng, xuất hiện trong không gian pháp bảo của mình.
Luận đàm, báo lỗi Hỗn Độn Lôi Tu:
http://4vn/forum/showthread.php?p=545910
Ba ngày sau, Tiểu Bàn đã đào sâu xuống hơn mười trượng, chết lặng cầm một kiện đồ vật. Lúc mới cầm nó lên, liền tiện tay muốn ném đi, nhưng không ngờ đúng lúc đó, châu tử kia đột nhiên nhảy lên kinh động Tống Chung. Hắn lập tức ý thức được mình đã tìm thấy đồ cần tìm liền vội vàng rút tay về, cẩn thận đánh giá vật trong tay.
Đây là một khối tàn phá đồng phiến, lớn chừng lòng bàn tay, dày hai đốt ngón tay, nhìn bộ dáng dường như là tán phiến của đồ vật nào đó đã vỡ vụn. Tống Chung không cảm nhận được một chút linh khí nào tản ra, cũng nhìn không ra món đồ chơi này có cái gì kinh người, hắn thầm nói: "Chẳng lẽ ta lầm, thứ bổn mạng pháp bảo tìm không phải là nó?"
Nghĩ vậy, Tống Chung lập tức làm bộ muốn ném, nhưng không ngờ khỏa châu tử kia lập tức lại chấn động. Tống Chung này mới ý thức được mình thực sự đã tìm đúng rồi.
Ngay sau đó, Tống Chung mang theo tàn phiến đi tới không gian bổn mạng pháp bảo. Sau đó hắn đung đưa đồng phiến trong tay nói : "Bảo bối, đúng là ngươi muốn tìm thứ đồ vứt đi này sao? Nó có ích lợi gì a?"
Tất nhiên là không có người trả lời hắn, trong không gian cũng không có chút biến hóa nào. Tống Chung được một phen chán nản, mình ở nơi này đào bới ba ngày, chỉ để tìm một vật không ra gì như vậy sao? Hắn tức giận, trực tiếp ném đồng phiến vào trong hắc thổ, sau đó hung tợn nói : "Nếu không thấy được tác dụng của ngươi, vậy thì trước hết phân giải ngươi đi!"
Làm xong hết những việc đó, Tiểu Bàn liền ra khỏi không gian pháp bảo, sau đó ngự kiếm bay về phía gian nhà gỗ của mình. Trở lại cái ổ chuột của mình, mệt mỏi không chịu nổi, Tiểu Bàn lập tức ngã xuống giường đánh một giấc.
Những ngày sau đó , Tống Chung không có ra khỏi cửa, một lòng ở trong không gian của mình tập trung đả tọa tu luyện. Tuy nhiên trong thời gian này hắn cũng có đi ra ngoài ba ngày, đa số thời gian đều là lấy đồ bỏ đi, thế nhưng đồ bỏ đi đó cũng không phải là giấy vụn, ở núi đồ bỏ đi phía dưới Thiên Câu, thực sự có không ít đồ tốt. Tóm lại, ba ngày đó Tống Chung cũng không có sống uổng, hắn tìm được mấy trăm kiện pháp bảo, pháp khí bỏ đi, cơ hồ lấp đầy không gian trong khỏa châu tử kia, nếu không phải tìm được nhiều đồ như thế, hắn cũng sẽ không trở về! Chẳng qua hàng cao cấp trong đó không nhiều lắm, đa số đều là pháp khí cấp bậc thấp nhất.
Bất quá, pháp khí cấp thấp cũng là pháp khí a! Bên trong luôn có một chút tài liệu tốt. Mà phiến hắc thổ thần kỳ kia cũng không có làm cho Tống Chung thất vọng, mặc kệ là bảo vật cấp bậc gì, đã chôn vào thì phải bị phân giải. Sau khi đồng bảo vật bị phân hủy, lại ngưng tụ ra từng loại tài liệu trân quý chất đống ở bên cạnh.
Tốc độ phân giải của Hắc Thổ không tính là mau, nhưng là cũng tuyệt đối không phải là chậm, pháp khí bình thường trong một ngày sẽ bị phân giải hoàn toàn, pháp bảo thì cũng chỉ ba ngày là phải khuất phục. Mà mỗi lần cũng có thể chôn xuống mười mấy món vật phẩm, vì thế hơn nửa tháng sau không sai biệt lắm, mấy trăm kiện đồ vật Tống Chung kiếm được đã bị phân giải hết bảy tám phần.
Không gian bổn mạng pháp bảo của Tiểu Bàn đã hoàn toàn thay đổi, rốt cục cũng đã bắt đầu mở rộng. Đầu tiên, nó bành trướng gấp mấy trăm lần, đạt được đường kính năm mươi trượng. Đây đều là công lao của những không gian pháp khí mà Tiểu Bàn tìm được.
Mặt khác, sau khi không gian mở rộng, phiến Hắc Thổ thần kỳ kia cũng bành trướng lên rất nhiều, đã có đường kính năm thước, chiều sâu cũng vượt quá một trượng. Dường như xương cốt, thú giác bị phân giải có thể làm cho nó bành trướng ra. Sở dĩ Tiểu Bàn đoán như vậy là vì trong không gian có kim chúc, có Ngọc Thạch, chỉ riêng không có cốt chất. Mà rất nhiều bảo vật bị phân giải đều là dùng thú giác cùng thú cốt chế tạo.
Mặt khác, Hoàng thổ bình thường trong không gian cũng biến hóa rất nhiều, không ngờ lại sinh ra một dòng nước linh khí đến cực điểm, bây giờ đã hình thành một cái đầm nhỏ, đến tận bây giờ Tiểu Bàn vẫn không biết dòng nước này làm sao mà có thể sinh ra.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến thu hoạch của Tống Chung, mấy trăm kiện bảo vật, phân giải ra hơn một ngàn loại tài liệu. Số lượng nhiều nhất vẫn là Huyền Thiết cấp thấp nhất, hình thành một ngọn núi nhỏ cao hơn một trượng không sai biệt lắm. Những loại khác thì có Phong Đồng, Luyện Ngân, Tử Kim cũng là những tài liêu thông thường, những thứ này, số lượng nhỏ nhất cũng to bằng quyền đầu, lớn hơn thì không sai biệt lắm bằng quả dưa hấu. Ngoài ra, làm cho Tống Chung kinh hỉ chính những tài liệu tương đối cao cấp như Hỏa Tinh Ngọc, Cương Tinh, Băng Hàn Thiết, cùng với một ít tài liệu khác nữa mà hắn cũng chẳng biết gọi là gì. Tuy rằng chúng đều rất nhỏ, đại đa số như hạt đậu phụ, nhỏ nhất thì bằng hạt gạo, lớn nhất cũng được như quả trứng gà. Nhưng tính đến giá trị thì đều lớn hơn Huyền Thiết không biết bao nhiêu lần.
Dựa theo hiểu biết của Tống Chung, loại tài liệu Huyền Thiết cấp thấp nhất này là rẻ mạt nhất, một trăm cân mới có giá trị một khối hạ phẩm linh thạch, mà Tử Kim cũng được xếp vào loại tài liệu bình thường, một lượng đã có giá trị mấy trăm hạ phẩm linh thạch, thậm chí là mấy vạn, nó là tài liệu mà Trúc Cơ kỳ tu sĩ muốn dùng nhất. Về phần các loại bảo bối như Hỏa Tinh ngọc, lại càng là những bảo vật mà những tu sĩ ngoài Kết Đan kỳ theo đuổi. Giá trị bao nhiêu thì tên quê mùa như Tống Chung căn bản không thể đánh giá. Hơn nữa, bởi vì học thức của Tống Chung không đủ, trong đống tài liệu này chỉ nhận biết được không đến 1 phần trăm, đại đa số tài liệu cũng không nhận ra, nói không chừng trong đó còn có những tài liệu cấp cao hơn nữa. Nếu may mắn nhặt được đồ chơi cấp Nguyên Anh kỳ tu sĩ, dù là bằng hạt gạo, cũng có thể đổi lấy một món pháp bảo không tệ.
Mấy ngày trước vẫn là một tên tiểu tử nghèo rớt, đột nhiên giàu có trong một đêm, điều này làm cho Tống Chung cảm giác thật giống như mình đang nằm mơ. Bất quá, Tống Chung rất nhanh tỉnh táo lại, bởi vì hắn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, đó là hắn khẳng định không thể vĩnh viễn có được nhiều bảo vật bỏ đi như vậy, bởi vì những bảo vật cao cấp vốn đã rất ít, mà đồ vứt đi lại càng không nhiều lắm, hắn ở Thiên Câu tìm vài ngày mới được chừng đó, chỉ sợ không được bao nhiêu năm, những thứ tốt bên trong không gian pháp bảo cũng sẽ hết. Cũng may thời gian còn nhiều, hiện tại cũng không cần phải lo lắng, những thứ hiện tại có ở đây, cũng đủ cho mình tiêu xài mấy chục thậm chí trên trăm năm.
Mặt khác còn có một vấn đề, làm thế nào mới có thể đưa chúng ra ngoài để đổi lấy những thứ mình cần. Nghĩ đến vấn đề này, Tiểu Bàn liền có một ý nghĩ, lúc hắn còn nhỏ hắn từng cùng cha mẹ đi qua một địa phương gọi là Lăng Tiêu thành. Nơi đó là một tòa thành thị Tu Chân giả xây dựng, cách Huyền Thiên biệt viện mười mấy vạn dặm, do tất cả các đại môn phái ở Thương Mang Sơn quản lý chung, dùng làm địa phương cho Tu Chân giả giao dịch. Bên trong có rất nhiều cửa hàng uy tín tốt, trong đó có một số thậm chí là truyền thừa mấy ngàn năm. Nếu như mình có thể đi tới đó, khẳng định có thể đem mấy thứ này ra ngoài mà không lo phát sinh vấn đề gì cả.
Mà muốn đi Lăng Tiêu thành có hai loại phương thức, một là tự mình bay qua, lấy thực lực Tiểu Bàn bây giờ, không sai biệt lắm phải bay mấy tháng mới tới nơi, trên đường sẽ có thể gặp phải cường lực yêu thú hoặc là tu sĩ đánh cướp, hiển nhiên lấy sức chiến đấu hiện tại của Tiểu Bàn, chọn đường này chẳng khác nào muốn chết.
Một cách nữa, chính là sử dụng Truyền Tống Trận. Cách này tốt ở chỗ có thể trực tiếp tới trong thành, một chút nguy hiểm cũng không có, còn đặc biệt rất nhanh chóng. Năm đó Tống Chung và cha mẹ chính là sử dụng phương thức này. Nhưng là thực đáng tiếc, Truyện Tống Trận của môn phái có thu phí, mỗi lần truyền tống đều thu 20 đồng hạ phẩm linh thạch. Điều này thực có thể làm khó Tiểu Bàn.
Tuy rằng trong tay hắn có bảo vật giá trị thật lớn, nhưng đáng tiếc hắn căn bản không dám đưa ra ở đây. Cho dù là Huyền Thiết cấp thấp nhất, hắn cũng không dám lấy ra bán ở trong môn phái. Bởi hắn ở Huyền Thiên biệt viện địa vị thấp kém cực kỳ, trước kia là tên nghèo siêu cấp, hiện tại lại có thể đột nhiên xuất ra thứ tốt, nhất định sẽ khiến cho người khác hoài nghi, đó hoàn toàn là tự sát.
Suy đi nghĩ lại, không tìm được biện pháp tốt, Tiểu Bàn chỉ có thể tạm thời buông tha ý định này. Nhàm chán, Tiểu Bàn phát hiện những món đồ hắn chôn vào trong Hắc Thổ đều đã bị phân giải sạch sẻ. Không để Hắc Thổ nhàn rỗi, Tống Chung tùy tay nắm một thanh đoạn kiếm màu đỏ ở bên cạnh, sau đó cắm vào trong Hắc Thổ, định rằng sẽ tiếp tục tiến hành phân giải. Nhưng vừa lúc đó, hắn bỗng nhiên cảm giác tay cầm kiếm của mình chấn động, tựa hồ là cắm phải vật cứng gì đó.
Tiểu Bàn lập tức sửng sốt thầm nghĩ, sao Hắc Thổ lại có vật cứng? Những thứ đưa vào lần trước chẳng phải đã bị phân giải hết rồi sao? Nghĩ vậy, Tống Chung mang tâm tình tò mò dụng thần thức thăm dò vào trong Hắc Thổ, rất nhanh tìm ra một mảnh đồng cứng, đó chính là mảnh đồng phiến hắn chốn trong Hắc Thổ trước kia.
Tiểu Bàn nhất thời chấn động, vội vàng vươn tay vận công, thu mảnh đồng phiến kia vào trong tay cẩn thận quan sát, hắn lại lập tức khiếp sợ phát hiện, mảnh đồng phiến nhìn có vẻ tầm thường này lại không bị phân giải một chút nào. Phải biết rằng, hắn đã chôn vật này vào trong Hắc Thổ nửa tháng trước a! Mà với năng lực phân giải của Hắc Thổ, ngay cả pháp bảo tàn phiến trong vòng 3 ngày cũng sẽ bị phân giải hoàn toàn, vậy mà đối với nó lại không có chút ảnh hưởng nào, điều này thật sự làm cho Tống Chung khiếp sợ không thôi.
Theo bản năng, Tiểu Bàn lập tức nhận định khối đồng phiến này nhất định là không giống bảo vật bình thường, lại nói, nếu không phải như vậy bổn mạng pháp bảo cũng sẽ không ép mình đi tìm nó.
Bất quá, sau đó Tiểu Bàn lại buồn bực, khối đồng phiến này chỉ có độc một mảnh nhỏ, một chút tác dụng thực tế đều không có. Cho dù là bảo vật, tới tay mình cũng không hữu dụng a? Trừ phi có thể có đủ một bộ, nói không chừng còn . . . .
Nghĩ vậy, trong mắt Tiểu Bàn bỗng nhiên lóe lên, nhịn không được lầu bầu nói: "Khối đồng phiến này tìm được ở Thiên Câu, nói không chừng ngoài nó ra, còn có những mảnh khác ở Thiên Câu cũng nên, có bổn mạng pháp bảo cảm ứng, ta chỉ cần đến gần là có thể tìm ra. Nếu quả thật tìm được đầy đủ một bộ, nói không chừng uy lực của nó sẽ hiển hiện ra!
Có ý nghĩ này, Tống Chung làm sao còn có thể ngồi yên được a? Hắn vội vàng phi thân lên, bay ra khỏi phòng, ngự kiếm đến thẳng Thiên Câu.
Ba tháng sau, Tiểu Bàn cả người mệt mỏi trở lại căn nhà gỗ của mình, tuy rằng thân hình gầy đi một vòng, làn da phơi nắng cũng đen đi rất nhiều, bộ dạng có vẻ rất phong sương, nhưng điều trái ngược là mặt mày hắn lại rất hớn hở, tựa hồ chiếm được đại tiện nghi của cô nương nào đó.
Trong ba tháng này, Tiểu Bàn chỉ trở về có một lần lấy lương thực, trở thành ngoại môn đệ tử, hắn có đến lấy chút thực vật cũng không ai nói gì. Ngoài ra những lúc khác, thì Tiểu Bàn toàn bộ đều ở Thiên Câu đào bới tìm tòi. Suốt thời gian ba tháng, hắn lục soát hết một lần mấy trăm dặm đồ bỏ đi ở Thiên Câu, rốt cục tìm được ba mươi sáu khối đồng phiến.
Những khối đồng phiến này tìm được rất không dễ dàng, có nhiều cái hắn tùy tay tìm được, có cái lại cần đào móc, đôi khi, hắn thậm chí còn phải vào tận trong hang thú để trộm. May mắn chỉ là một con đê giai Yêu Trư không biết bay, bị Tống Chung dùng kế điều hổ ly sơn lừa, để cho hắn dễ dàng đắc thủ. Nhưng con Yêu Trư rất tức giận vì bị lừa, đuổi theo hắn vài trăm dặm, thiếu chút nữa làm Tống Chung mệt chết.
Thật vất vả tìm về những mảnh tàn phiến này, Tiểu Bàn không hề muốn ở lại đây chút nào nữa, vội vàng trở về căn nhà gỗ của mình, nằm thẳng cẳng trên giường hảo hảo ngủ một giấc.
Tiểu Bàn ngủ cả ngày, đến tận hoàng hôn ngày hôm sau mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại hắn cũng chẳng muốn đi đến nhà ăn, trực tiếp xuất ra một ít lương khô cắn hai cái, sau đó lấy ra một khối đồng phiến cuối cùng, xuất hiện trong không gian pháp bảo của mình.
Luận đàm, báo lỗi Hỗn Độn Lôi Tu:
http://4vn/forum/showthread.php?p=545910
/538
|