Trên thực tế, ngoại trừ những người ở môn phái khác không có sự tín nhiệm lẫn nhau, mà nguyên nhân chủ yếu là có người phá rối, dĩ nhiên chính là năm vị Thiên Dục Ma Nữ kia hoánh hành khắp nơi.
Thiên Dục ma nữ như cá gặp nước, hoàn toàn không sợ phát hiện, tùy ý phụ thể, sau đó lợi dụng thân phận mới, khơi mào phần lớn các cuộc tranh đấu.
Những tu sĩ này thời gian trước đó sớm đã đánh đấm rất lâu, lúc vào có tới ba bốn ngàn người, giờ chỉ còn lại một phần ba. Hoàng Kim Thuyền rồng nơi nơi đều là thi thể cùng vết máu, có thể thấy chiến sự thảm thiết nhường nào. Bởi lẽ khắp nơi là thi thể, áp lực rất lớn, trong lòng lại tràn ngập cảnh giác. Cho nên chỉ cần nảy sinh một chút mâu thuẫn, liền ngay lập tức phát động một hồi đại chiến. Nhóm Thiên Dục ma nữ tung hoành thật sự rất thoải mái.
Tống Chung đang trốn trong mật thất thấy phần đông tu sĩ vốn đã bắt đầu ngưng chiến, lại một lần nữa cắn xé lẫn nhau như chó điên, hắn mừng rỡ đến lăn lộn trên mặt đất. Đương nhiên, Hỏa Thanh Vân, Sắc Ma đạo nhân cùng Hỏa Long đạo nhân ở bên ngoài nghe được tin tức thiếu chút nữa là máu dồn lên não đoạn khí mà chết.
- Thật là một đám không nên thân!
Hỏa Long đạo nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
- Không thể đợi được nữa, cơ hội sẽ qua mất.
Sắc Ma đạo nhân nhíu mày nói:
- Chi bằng chúng ta cử ra hai vị Nguyên Anh tu sĩ, hơn mười vị Kim Đan, hợp thành một tổ công kích cường đại, cường hành giết vào hủy diệt phi hành đại trận.
- Cũng tốt!
Hỏa Thanh Vân lập tức gật đầu nói:
- Việc này không nên châm trễ, tốt nhất là ngay lập tức tiến hành.
- Được!
Hỏa Long đạo nhân đáp ứng một tiếng, không nói vô nghĩa, trực tiếp hướng về phía sau, rất nhanh hai Nhị Đại tiên sinh cùng mang theo mười Kim Đan tu sĩ chuẩn bị sẵn sàng. Mặt khác, Sắc Ma đạo nhân không biết như thế nào thuyết phục được tỷ muội Phong Vân ma nữ tham chiến. Mà Hỏa Thanh Vân lại bang quơ phái ra hai vị Nguyên Anh nữ tu.
Sáu vị Nguyên Anh tu sĩ sau khi họp lại, lập tức mang theo mười vị Kim Đan tu sĩ dưới tay tiến nhập thuyền rồng hoàng kim. Ba mươi sáu vị tu sĩ cường đại vừa xuất hiện, ngay lập tức chấn động đám tu sĩ đang ẩu đả chung quanh. Bọn họ không biết người tới là địch hay bạn, không dám sơ ý, nhao nhao tránh đi.
Điều này lại khiến mấy kẻ đang đấu đá lung tung trên phi thuyền không hề cố kỵ, ngẫu nhiên có vài kẻ đui mù chặn đường trực tiếp bị đá bay, cho dù là không giết, nhưng chí ít cũng bị đánh cho khí huyết quay cuồng, khó chịu một hồi. Đây chính là uy thế của ba đại môn phái liên thủ, đám tôm tép tiểu môn hộ chịu thiệt cũng chỉ có thể nén giận chứ nào dám ho he gì.
Bất quá, cái gọi là đi đêm lắm có ngày gặp ma. Lần này cũng không ngoại lệ, trong khi bọn hắn trên thuyền vừa đấu đá lung tung, vừa tìm cái trận pháp phi hành kia. Đột nhiên một Kim Đan tu sĩ cấp tốc lao tới, sau lưng hắn còn có hai Kim Đan tu sĩ môn phái khác.
Hiển nhiên là đang chạy đào mệnh. Chỉ có điều túng quẫn thế nào lại đâm đầu đúng đám gia hỏa này. Bởi hắn xuất hiện quá đột ngột, cho nên mọi người mang tâm lý đề phòng vừa thấy hắn chạy xổ ra căn bản là không có hai lời, sáu đạo kiếm quang liên tiếp bắn ra. Dù gì thì cũng là danh nghĩa minh hữu, bọn họ cũng không dám giết người. Sáu đoạn kiếm quang này thoạt nhìn hùng hùng hổ hổ, nhưng cả Kim Đan tu sĩ cũng có thể ngăn trở. Dù sao thì họ cũng chỉ nghĩ đem người này tránh ra mà không có ý giết người.
Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ đến, Kim Đan tu sĩ này đối mặt với năm sáu đạo kiếm quang cũng không thập phần cường đại cho lắm, không ngờ biểu hiện thất kinh, chẳng những không sử dụng phi kiếm pháp bảo ngăn cản, không chạy nhanh tránh khỏi, mà lại như thằng ngốc hoa chân múa tay loạn lên. Kết quả là bi kịch đã xảy ra. Trước mắt bao nhiêu người, vị Kim Đan tu sĩ này bị mấy đạo kiếm khí xuyên thủng, ô hô ai tai chết không nhắm mắt.
Rồi sau đó là hai Kim Đan tu sĩ vốn là kẻ truy đuổi người này, giờ thấy hắn bị giết. Ngược lại không chỉ có mất hứng, mà còn lớn tiếng hô hoán:
- Tam đại môn phái giết người rồi, bọn họ rõ ràng là muốn đem chúng ta một lưới bắt hết, sau đó độc chiếm Hoàng Kim thuyền rồng cùng bảo vật của Tống Chung!
Kim Đan tu sĩ pháp lực hùng hậu cất giọng hô lên, người ngoài trăm dặm cũng nghe rõ rành mạch. Nghe vậy, mọi người tức khắc chấn động, nhao nhao dừng tay, so với bọn Hỏa Thanh Vân kêu gọi đầu hàng lúc nãy hiệu quả mạnh hơn nhiều. Mấy người còn lại nghe vậy, lại cũng tức thì giận tím mặt, lẩm bẩm thầm nói mình hảo tâm đến hỗ trợ, như thế nào tiểu tử này lại úp cho chúng ta một chậu phân như vậy lên đầu a? Hỗn đản này rõ ràng là đến gây rối mà.
Trong những người này, tỷ muội Phong Vân ma nữ tính tình nóng nảy nhất, đầu tiên là Thiên Dục Môn bị hủy. Hai người mình lại hãm trong quỷ kế, giết Tào Nghị Tiên Cúc đại đệ tử của chưởng môn. Vì giải thích việc này, da miệng các nàng cơ hồ đều phải rách ra một mảng, mà Sắc Ma đạo nhân tự nhiên khó tránh khỏi một hồi châm chọc khiêu khích. Cuối cùng, tỷ muội Phong Vân ma nữ đuối lý không thể không đáp ứng Sắc Ma đạo nhân một đống điều kiện, đổi lấy việc hắn không đem việc này đi hồi báo.
Vô duyên vô cớ dính phải cái vận rủi lớn như vậy, tỷ muội Phong Vân ma nữ tự nhiên là giận sôi máu. Thực ra bình thường dù có nộ hỏa các nàng cũng không tùy tiện mà phát tiết với đệ tử, mà hôm nay lại đột nhiên chui đâu ra hai thằng tiểu bối đui mù muốn vu hãm các nàng. Lần này chẳng khác nào là thêm dầu vào lửa a! Hai tỷ muội Phong Vân ma nữ vốn đầy một bụng tức không thể kiềm chế được nữa, một câu cũng không nói, tay ngọc vung lên, hai thanh phi kiếm, một hồng một lục hóa thành hai bóng kiếm tinh tế chợt lóe vun vút lao tới. Hai gã Kim Đan kia ngay cả há mồm cũng không kịp, đương trường bị miểu sát.
Thỏa mãn ý sát nhân xong, tỷ muội Phong Vân ma nữ ngạo nghễ, dương dương tự đắc khinh thường phun ra một câu:
- Đám tiểu bối vô tri cũng dám ở trước mặt ta kiêu ngạo? Quả thực không biết sống chết!
Tất cả tu sĩ thấy một màn này, đều bị các nàng dọa sợ vãi đái, nhao nhao rụt hết vòi vào. Mau chóng chuồn lẹ, cũng không dám… tranh phong cùng các nàng nữa!.
Nhưng mà, khi tỷ muội Phong Vân ma nữ còn đang đắc ý dào dạt rằng bản cô nương mình đã sắp xếp ổn thỏa vụ này. Ai dè lại có một âm thanh chả giống ai truyền đến:
- Đại gia cũng cẩn thận đó, tỷ muội Phong Vân ma nữ đại khai sát giới, sau khi đánh chết cao thủ Vạn Ma Môn- Hắc Đồ Tể, lại lập tức trảm Cổ Kiếm Môn- Nghịch Thương, Ngịch Phong huynh đệ, đại gia nếu..nếu không liên hợp lại chúng ta sớm muộn gì cũng bị các nàng tiêu diệt từng bộ phận, tất cả đều táng thân tại đây!
Tỷ muội Phong Vân ma nữ nghe xong lời ấy, một cỗ hơi thở chết chóc bốc lên ngùn ngụt, các nàng muốn tìm tên kia chém xả xác hắn ra, nhưng mà chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người. Rơi vào đường cùng, các nàng chỉ có thể căm giận mắng:
- Bọn chuột nhắt phương nào, có gan thì lòi cái mặt ra đây! (chuột làm gì có gan)
Cái thanh âm kia lại hướng về phía này lên tiếng:
- Nếu ta đi ra, các ngươi muốn làm gì?
- Làm gì? Đương nhiên là làm thịt (hấp diêm) ngươi!
Tỷ muội Phong Vân ma nữ hung tơn mắng.
- Hắc, chư vị cũng nghe thấy vậy có được hay không? Liên tiếp giết ba vị Kim Đan, các nàng vẫn chưa hài lòng lại còn muốn giết tiếp, chẳng nhẽ các ngươi chịu đứng một chỗ cho người ta đâm chém hay sao?
Cái âm thanh kia lại hô lên.
- Ngươi!
Tỷ muội Phong Vân ma nữ một lần nữa bị hắn khiêu khích cũng tái mặt đi. Các nàng nghĩ muốn lên tiếng. Không ngờ lại một âm thanh tức giận xa xa truyền tới:
- Phong Vân ma nữ, đồ nhi lão phu trêu chọc các ngươi như thế nào? Các ngươi thân là trưởng bối, không ngờ lại vô sỉ hạ độc thủ!
Khi nói chuyện, một đội ngũ mấy chục tu sĩ từ một góc xuất hiện, bọn họ nam có nữ có, tu vi ước chừng cũng Kim Đan hoặc Trúc Cơ, hai người đầu lĩnh đều là Nguyên Anh tu sĩ, lồng ngực thêu một thanh cổ kiếm, đích thị là huy hiệu Cổ Kiếm Môn, người nói chuyện chính là một lão giả không giận mà uy, hắn cầm trong tay một thanh cự kiếm màu đen, khuôn mặt sôi sục căm giận trừng mắt nhìn tỷ muội Phong Vân ma nữ. Thấy một đám người xuất hiện như vậy, tỷ muội Phong Vân ma nữ cũng nhướng mày, các nàng không nghĩ tới gia trưởng nhà người ta tới nhanh như vậy. Vừa nãy chỉ muốn trút giận, lại quên thế cục hiện tại không thích hợp, căn bản không phải lúc đánh nhau.
Bất quá, tỷ muội Phong Vân ma nữ thành danh nhiều năm, tự nhiên không dễ dàng để mất mặt mũi, cho nên bất chấp vừa rồi biết mình xuất thủ lỗ mãng, nhưng vẫn cứng rắn nói:
- Hai cái khúc gỗ mục kia, ta thay ngươi thanh lý môn hộ, miễn cho mất mặt Cổ Kiếm Môn.
Người Cổ Kiếm Môn nghe vậy giận dữ, ngay lập tức muốn tuốt gươm động thủ. Nhị Đại tiên sinh cùng người Ban Cơ Các thấy thế vội vàng ngăn cản, sau đó tận tình khuyên giải nói cái gì là lấy đại cục làm trọng. Thực ra người Cổ Kiếm Môn tuy rằng có ý muốn phát tác nhưng lại ngại gây khó dễ với Ban Cơ Các cùng Huyền Thiên biệt viện, cho nên tạm thời thực không dám động thủ, miễn cho một hồi phong ba. Nhưng là bọn hắn vẫn không chịu từ bỏ ý đồ, thế nào cũng phải bắt Phong Vân ma nữ cấp cho một cái công đạo.
Kỳ thật đến bước này rồi, tất cả mọi người đã nhìn ra Cổ Kiếm Môn chính là đã xuống thang, chỉ cần Phong Vân ma nữ mềm mỏng nói đôi câu nhận lỗi, như vậy sự việc sẽ tạm thời lắng xuống. Còn cứ tiếp diễn như hiện tại sự việc càng thêm phức tạp, ai cũng khôgn ngăn được việc phát sinh. Cho nên tu sĩ Ban Cơ Các cùng Huyền Thiên biệt viện bắt đầu túm lại khuyên giải tỷ muội Phong Vân ma nữ, nhưng không nghĩ tới tính tình hai bà cô này sống chết không chịu cúi đầu. Dù sao chăng nữa Nguyên Anh tu sĩ đều cực lực muốn giữ thể diện, chịu yếu thế trước mặt nhiều người như vậy đúng là một chuyện dọa người a.
Vì thế song phương lâm vào cục diện bế tắc, một bên không chịu nhận lỗi, một bên sống chết không chịu, Nhị Đại tiên sinh cùng Ban Cơ Các bị kẹp ở giữa, thật là khó xử. Mà ở thời điểm này, Người của Vạn Ma Ma Môn cũng đã tìm đến càng làm cho sự việc thêm nghiêm trọng, hơn nữa vừa có mặt đã nhắm ngay tỷ muội Phong Vân ma nữ hung sư vấn tội. Bọn họ lúc ấy cũng không rõ đệ tử mình chết như thế nào, chỉ là nghe người ta đồn đại, nói là Phong Vân ma nữ giết chết liền tin ngay là thật.
Mà trên thực tế, vị tu sĩ đầu tiên bị năm sáu đạo kiếm khí tùy ý bắn ra mà chết cùng tỷ muội Phong Vân ma nữ nửa điểm quan hệ cũng không có. Lúc này, tỷ muội Phong Vân ma nữ vốn đang bị một đám Nguyên Anh tu sĩ làm phiền không chịu được, Vạn Ma Môn lại còn cố tình chĩa mũi dùi vào… Từ đấy, vốn là đầy một bụng hỏa khí, tỷ muội Phong Vân ma nữ rốt cuộc chịu không được, núi lửa phun trào, các nàng điên tiết hét lên:
- Không phải chỉ là mấy gã tiểu bối chết sao? Có gì hơn người chứ? ta lại cho là vô nghĩa, ngay cả các ngươi cùng lên ta cũng muốn giết!
Như thế thì tốt rồi, lửa giận của Cổ Kiếm Môn cùng Vạn Ma Môn rốt cục cũng hừng hực tuôn trào, binh khí sáng loáng nhao nhao tuốt ra khỏi vỏ, đồng thời rống giận một tiếng. Mà tỷ muội Phong Vân Ma Nữ cùng thủ hạ cũng không chịu yếu thế. Ban Cơ Các cùng Huyền Thiên biệt viện bị kẹp ở giữa càng thêm buồn bực, bọn họ không muốn xui xẻo hai mặt thụ địch, vì thế nhao nhao tránh sang một bên. Chỉ còn lại bốn vị Nguyên Anh vẫn đang tiến hành cố gắng cuối cùng làm công tác tư tưởng.
Bởi vì nơi đây đã là vùng duyên hải Đông Hải, tùy thời đều có khả năng gặp yêu tộc. Cho nên song phương tới tình trạng này vẫn nhất định duy trì giằng co, không thật sự xông đến, cũng chỉ là đánh võ mồm. Nhưng mà bọn họ có kiềm chế thế nào cũng không ngăn được có kẻ âm thầm gây rối a! Chỉ thấy một vị Kim Đan tu sĩ Vạn Ma Môn cố ý xuất ra một đạo kiếm khí khiêu khích tu sĩ Thiên Dục Môn đối diện, người đối diện cũng không chịu yếu thế, lấy ra phi kiếm cùng hắn đối luyện, kiếm khí hai người đầu tiên cũng không dính chút sát khí nào, sau đó khoảng cách càng ngày càng gần, cuối cùng đụng phải nhau, chém gió bừa một phát.
Lúc này, tu sĩ Thiên Dục Môn đâu còn tưởng rằng đối phương khiêu khích nữa, cho nên theo quán tính, tiếp theo tung ra một đạo kiếm khí càng mạnh mẽ hơn. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới đối phương sau khi tiếp nhận một kiếm lại ngay lập tức thu tay lại. Đợi cho lúc hắn phát hiện tu sĩ Thiên Dục Môn kia không chỉ không thu tay mà ngược lại còn phách tới một kiếm còn mạnh hơn, muốn ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể hoa chân múa tay loạn lên. Nhưng người sao nhanh bằng kiếm khí a? song phương khoảng cách lại quá gần, bất quá cũng chỉ vài chục trượng. Lấy tốc độ phi kiếm quả thực nháy mắt thời gian cũng không cần.
Vì thế hài tử đáng thương lĩnh bi kịch, dưới sự chăm chú theo dõi của mọi người, đạo kiếm khí này đương trường cũng không có gì mạnh nhưng lại chém ngang eo thành hai nửa. Một vị Kim Đan tu sĩ bất luận thế nào cũng thể chết dễ dàng như thế được, trong chuyện này đúng là nghi ngờ trùng điệp. Vấn đề là đôi bên đang giương cung bạt kiếm nào có suy nghĩ gì khác a? vừa thấy đồng môn mình chết thảm, người Vạn Ma Môn đỏ mắt, xưa nay thực lực Vạn Ma Môn so với Thiên Dục Môn không chỉ là kém một chút, vốn bị mấy gia hỏa Thiên Dục Môn kiêu ngạo chèn ép giờ lại bọn chúng chém liền hai Kim Đan tu sĩ, đến tượng đất cũng chịu không nổi a?
Một bên là mười Kim Đan tu sĩ Thiên Dục Môn, một bên là đại đội hai phái cộng lại hơn trăm người. Một bên là tỷ muội Phong Vân ma nữ một bên là bốn vị Nguyên Anh. Thực lực kém xa như thế, Thiên Dục Môn sao có thể ngăn trở a? Mới có giao thủ một hồi, Thiên Dục Môn hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Tỷ muội Phong Vân ma nữ thấy tình huống không ổn vọi vàng kêu lên:
- Ban Cơ Các cùng Huyền Thiên biệt việt thấy chết không cứu sao? Nếu muốn vậy, ta đây liền giết ra ngoài, hướng môn chủ báo lại!
Vừa nghe xong lời ấy của Phong Vân ma nữ, hai người Nhị Đại tiên sinh tức khắc rơi vào tình huống khó xử. Tuy rằng bọn người Thiên Dục Môn cực kỳ trơ trẽn, nghĩ lại dù sao hiện tại tam gia cũng là minh hữu cùng chung mối thù đối phó Tống Chung, Thiên Dục Môn so với những môn phái khác cũng tích cực hơn.
Cho nên mọi việc lại rơi vào ngõ cụt, Ban Cơ Các đành nhao nhao xuất thủ. Bất quá bọn họ xuất thủ cũng có chừng mực, chỉ có ý tách song phương ra mà không có ý nhắm vào bên nào.Nhưng lúc này vô tình một vị tu sĩ Cổ Kiếm Môn cùng một vị Vạn Ma Môn tu sĩ cực kỳ xảo diệu bị kiếm phong của đệ tử Huyền Thiên biệt viện đanh tới, kiếm phong qua đi phát ra một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương kèm theo một cái chết thảm. Trong hỗn loạn, tự nhiên không có người nào chuyên môn nhìn chằm chằm vào nơi ấy, cho nên người này cụ thể chết ra sao không a thấy. Mọi người chỉ thấy chính là người chết dưới kiếm của đệ tử Ban Cơ Các cùng Huyền Thiên biệt viện. Lần này, Vạn Ma Môn cùng Cổ Kiếm Môn đều bị chọc tức. Một vị Nguyên Anh tu sĩ Vạn Ma Môn lập tức hét lớn:
- Ban Cơ Các, Huyền Thiên biệt viện, còn có Thiên Dục Môn! Hảo hảo hảo, các ngươi không ngờ thật sự cấu kết với nhau, nghĩ muốn diệt sát chúng ta sao?
- Hiểu nhầm, hiểu nhầm, đó là điều không thể a!
Đại Nhị tiên sinh cơ hồ mang theo tiếng nấc nghẹn giải thích.
Đáng tiếc tại thời điểm này, căn bản là không có người cho hắn cơ hội giải thích. Người cũng đã chết, nhân chứng vật chứng đầy đủ, bằng chứng như núi, người ta sao có thể không tin a? vị hắc y lão giả Vạn Ma Môn kia tính tình nóng nảy, hơn nữa hai Kim Đan tu sĩ mới chết kia chính là thân truyền đệ tử của lão, trong lòng bi phẫn tới cực điểm, hoàn toàn không để lời của Nhị Đại tiên sinh vào lỗ tai, trực tiếp vung kiếm chém về phía hai người, đồng thời cũng cười lạnh một tiếng nói:
- Lão huynh, ta cũng muốn hiểu lầm một phen.
Đại Nhị tiên sinh thấy tình cảnh này, lập tức hiểu rằng sự việc hôm nay đã không thể vãn hồi. Liên tiếp chết nhiều người như vậy, hiểu lầm đến mức này thực hoàn toàn không có cách nào giải thích, phỏng chừng hai bên sẽ không chết không ngừng, còn tìm Tống Chung như thế nào a? Cho nên đành cười khổ một tiếng nói:
- Quên đi, các đệ tử nghe lệnh ta! Rút!
:0 (90):Các dịch giả đăng ký tại đây!!! (http://4vn/forum/showthread.php?p=637619#post637619)
Luận đàm và báo lỗi Hỗn Độn Lôi Tu (http://4vn/forum/showthread.php?70788-Luan-dam-va-bao-loi-Hon-Don-Loi-Tu)
Thiên Dục ma nữ như cá gặp nước, hoàn toàn không sợ phát hiện, tùy ý phụ thể, sau đó lợi dụng thân phận mới, khơi mào phần lớn các cuộc tranh đấu.
Những tu sĩ này thời gian trước đó sớm đã đánh đấm rất lâu, lúc vào có tới ba bốn ngàn người, giờ chỉ còn lại một phần ba. Hoàng Kim Thuyền rồng nơi nơi đều là thi thể cùng vết máu, có thể thấy chiến sự thảm thiết nhường nào. Bởi lẽ khắp nơi là thi thể, áp lực rất lớn, trong lòng lại tràn ngập cảnh giác. Cho nên chỉ cần nảy sinh một chút mâu thuẫn, liền ngay lập tức phát động một hồi đại chiến. Nhóm Thiên Dục ma nữ tung hoành thật sự rất thoải mái.
Tống Chung đang trốn trong mật thất thấy phần đông tu sĩ vốn đã bắt đầu ngưng chiến, lại một lần nữa cắn xé lẫn nhau như chó điên, hắn mừng rỡ đến lăn lộn trên mặt đất. Đương nhiên, Hỏa Thanh Vân, Sắc Ma đạo nhân cùng Hỏa Long đạo nhân ở bên ngoài nghe được tin tức thiếu chút nữa là máu dồn lên não đoạn khí mà chết.
- Thật là một đám không nên thân!
Hỏa Long đạo nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
- Không thể đợi được nữa, cơ hội sẽ qua mất.
Sắc Ma đạo nhân nhíu mày nói:
- Chi bằng chúng ta cử ra hai vị Nguyên Anh tu sĩ, hơn mười vị Kim Đan, hợp thành một tổ công kích cường đại, cường hành giết vào hủy diệt phi hành đại trận.
- Cũng tốt!
Hỏa Thanh Vân lập tức gật đầu nói:
- Việc này không nên châm trễ, tốt nhất là ngay lập tức tiến hành.
- Được!
Hỏa Long đạo nhân đáp ứng một tiếng, không nói vô nghĩa, trực tiếp hướng về phía sau, rất nhanh hai Nhị Đại tiên sinh cùng mang theo mười Kim Đan tu sĩ chuẩn bị sẵn sàng. Mặt khác, Sắc Ma đạo nhân không biết như thế nào thuyết phục được tỷ muội Phong Vân ma nữ tham chiến. Mà Hỏa Thanh Vân lại bang quơ phái ra hai vị Nguyên Anh nữ tu.
Sáu vị Nguyên Anh tu sĩ sau khi họp lại, lập tức mang theo mười vị Kim Đan tu sĩ dưới tay tiến nhập thuyền rồng hoàng kim. Ba mươi sáu vị tu sĩ cường đại vừa xuất hiện, ngay lập tức chấn động đám tu sĩ đang ẩu đả chung quanh. Bọn họ không biết người tới là địch hay bạn, không dám sơ ý, nhao nhao tránh đi.
Điều này lại khiến mấy kẻ đang đấu đá lung tung trên phi thuyền không hề cố kỵ, ngẫu nhiên có vài kẻ đui mù chặn đường trực tiếp bị đá bay, cho dù là không giết, nhưng chí ít cũng bị đánh cho khí huyết quay cuồng, khó chịu một hồi. Đây chính là uy thế của ba đại môn phái liên thủ, đám tôm tép tiểu môn hộ chịu thiệt cũng chỉ có thể nén giận chứ nào dám ho he gì.
Bất quá, cái gọi là đi đêm lắm có ngày gặp ma. Lần này cũng không ngoại lệ, trong khi bọn hắn trên thuyền vừa đấu đá lung tung, vừa tìm cái trận pháp phi hành kia. Đột nhiên một Kim Đan tu sĩ cấp tốc lao tới, sau lưng hắn còn có hai Kim Đan tu sĩ môn phái khác.
Hiển nhiên là đang chạy đào mệnh. Chỉ có điều túng quẫn thế nào lại đâm đầu đúng đám gia hỏa này. Bởi hắn xuất hiện quá đột ngột, cho nên mọi người mang tâm lý đề phòng vừa thấy hắn chạy xổ ra căn bản là không có hai lời, sáu đạo kiếm quang liên tiếp bắn ra. Dù gì thì cũng là danh nghĩa minh hữu, bọn họ cũng không dám giết người. Sáu đoạn kiếm quang này thoạt nhìn hùng hùng hổ hổ, nhưng cả Kim Đan tu sĩ cũng có thể ngăn trở. Dù sao thì họ cũng chỉ nghĩ đem người này tránh ra mà không có ý giết người.
Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ đến, Kim Đan tu sĩ này đối mặt với năm sáu đạo kiếm quang cũng không thập phần cường đại cho lắm, không ngờ biểu hiện thất kinh, chẳng những không sử dụng phi kiếm pháp bảo ngăn cản, không chạy nhanh tránh khỏi, mà lại như thằng ngốc hoa chân múa tay loạn lên. Kết quả là bi kịch đã xảy ra. Trước mắt bao nhiêu người, vị Kim Đan tu sĩ này bị mấy đạo kiếm khí xuyên thủng, ô hô ai tai chết không nhắm mắt.
Rồi sau đó là hai Kim Đan tu sĩ vốn là kẻ truy đuổi người này, giờ thấy hắn bị giết. Ngược lại không chỉ có mất hứng, mà còn lớn tiếng hô hoán:
- Tam đại môn phái giết người rồi, bọn họ rõ ràng là muốn đem chúng ta một lưới bắt hết, sau đó độc chiếm Hoàng Kim thuyền rồng cùng bảo vật của Tống Chung!
Kim Đan tu sĩ pháp lực hùng hậu cất giọng hô lên, người ngoài trăm dặm cũng nghe rõ rành mạch. Nghe vậy, mọi người tức khắc chấn động, nhao nhao dừng tay, so với bọn Hỏa Thanh Vân kêu gọi đầu hàng lúc nãy hiệu quả mạnh hơn nhiều. Mấy người còn lại nghe vậy, lại cũng tức thì giận tím mặt, lẩm bẩm thầm nói mình hảo tâm đến hỗ trợ, như thế nào tiểu tử này lại úp cho chúng ta một chậu phân như vậy lên đầu a? Hỗn đản này rõ ràng là đến gây rối mà.
Trong những người này, tỷ muội Phong Vân ma nữ tính tình nóng nảy nhất, đầu tiên là Thiên Dục Môn bị hủy. Hai người mình lại hãm trong quỷ kế, giết Tào Nghị Tiên Cúc đại đệ tử của chưởng môn. Vì giải thích việc này, da miệng các nàng cơ hồ đều phải rách ra một mảng, mà Sắc Ma đạo nhân tự nhiên khó tránh khỏi một hồi châm chọc khiêu khích. Cuối cùng, tỷ muội Phong Vân ma nữ đuối lý không thể không đáp ứng Sắc Ma đạo nhân một đống điều kiện, đổi lấy việc hắn không đem việc này đi hồi báo.
Vô duyên vô cớ dính phải cái vận rủi lớn như vậy, tỷ muội Phong Vân ma nữ tự nhiên là giận sôi máu. Thực ra bình thường dù có nộ hỏa các nàng cũng không tùy tiện mà phát tiết với đệ tử, mà hôm nay lại đột nhiên chui đâu ra hai thằng tiểu bối đui mù muốn vu hãm các nàng. Lần này chẳng khác nào là thêm dầu vào lửa a! Hai tỷ muội Phong Vân ma nữ vốn đầy một bụng tức không thể kiềm chế được nữa, một câu cũng không nói, tay ngọc vung lên, hai thanh phi kiếm, một hồng một lục hóa thành hai bóng kiếm tinh tế chợt lóe vun vút lao tới. Hai gã Kim Đan kia ngay cả há mồm cũng không kịp, đương trường bị miểu sát.
Thỏa mãn ý sát nhân xong, tỷ muội Phong Vân ma nữ ngạo nghễ, dương dương tự đắc khinh thường phun ra một câu:
- Đám tiểu bối vô tri cũng dám ở trước mặt ta kiêu ngạo? Quả thực không biết sống chết!
Tất cả tu sĩ thấy một màn này, đều bị các nàng dọa sợ vãi đái, nhao nhao rụt hết vòi vào. Mau chóng chuồn lẹ, cũng không dám… tranh phong cùng các nàng nữa!.
Nhưng mà, khi tỷ muội Phong Vân ma nữ còn đang đắc ý dào dạt rằng bản cô nương mình đã sắp xếp ổn thỏa vụ này. Ai dè lại có một âm thanh chả giống ai truyền đến:
- Đại gia cũng cẩn thận đó, tỷ muội Phong Vân ma nữ đại khai sát giới, sau khi đánh chết cao thủ Vạn Ma Môn- Hắc Đồ Tể, lại lập tức trảm Cổ Kiếm Môn- Nghịch Thương, Ngịch Phong huynh đệ, đại gia nếu..nếu không liên hợp lại chúng ta sớm muộn gì cũng bị các nàng tiêu diệt từng bộ phận, tất cả đều táng thân tại đây!
Tỷ muội Phong Vân ma nữ nghe xong lời ấy, một cỗ hơi thở chết chóc bốc lên ngùn ngụt, các nàng muốn tìm tên kia chém xả xác hắn ra, nhưng mà chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người. Rơi vào đường cùng, các nàng chỉ có thể căm giận mắng:
- Bọn chuột nhắt phương nào, có gan thì lòi cái mặt ra đây! (chuột làm gì có gan)
Cái thanh âm kia lại hướng về phía này lên tiếng:
- Nếu ta đi ra, các ngươi muốn làm gì?
- Làm gì? Đương nhiên là làm thịt (hấp diêm) ngươi!
Tỷ muội Phong Vân ma nữ hung tơn mắng.
- Hắc, chư vị cũng nghe thấy vậy có được hay không? Liên tiếp giết ba vị Kim Đan, các nàng vẫn chưa hài lòng lại còn muốn giết tiếp, chẳng nhẽ các ngươi chịu đứng một chỗ cho người ta đâm chém hay sao?
Cái âm thanh kia lại hô lên.
- Ngươi!
Tỷ muội Phong Vân ma nữ một lần nữa bị hắn khiêu khích cũng tái mặt đi. Các nàng nghĩ muốn lên tiếng. Không ngờ lại một âm thanh tức giận xa xa truyền tới:
- Phong Vân ma nữ, đồ nhi lão phu trêu chọc các ngươi như thế nào? Các ngươi thân là trưởng bối, không ngờ lại vô sỉ hạ độc thủ!
Khi nói chuyện, một đội ngũ mấy chục tu sĩ từ một góc xuất hiện, bọn họ nam có nữ có, tu vi ước chừng cũng Kim Đan hoặc Trúc Cơ, hai người đầu lĩnh đều là Nguyên Anh tu sĩ, lồng ngực thêu một thanh cổ kiếm, đích thị là huy hiệu Cổ Kiếm Môn, người nói chuyện chính là một lão giả không giận mà uy, hắn cầm trong tay một thanh cự kiếm màu đen, khuôn mặt sôi sục căm giận trừng mắt nhìn tỷ muội Phong Vân ma nữ. Thấy một đám người xuất hiện như vậy, tỷ muội Phong Vân ma nữ cũng nhướng mày, các nàng không nghĩ tới gia trưởng nhà người ta tới nhanh như vậy. Vừa nãy chỉ muốn trút giận, lại quên thế cục hiện tại không thích hợp, căn bản không phải lúc đánh nhau.
Bất quá, tỷ muội Phong Vân ma nữ thành danh nhiều năm, tự nhiên không dễ dàng để mất mặt mũi, cho nên bất chấp vừa rồi biết mình xuất thủ lỗ mãng, nhưng vẫn cứng rắn nói:
- Hai cái khúc gỗ mục kia, ta thay ngươi thanh lý môn hộ, miễn cho mất mặt Cổ Kiếm Môn.
Người Cổ Kiếm Môn nghe vậy giận dữ, ngay lập tức muốn tuốt gươm động thủ. Nhị Đại tiên sinh cùng người Ban Cơ Các thấy thế vội vàng ngăn cản, sau đó tận tình khuyên giải nói cái gì là lấy đại cục làm trọng. Thực ra người Cổ Kiếm Môn tuy rằng có ý muốn phát tác nhưng lại ngại gây khó dễ với Ban Cơ Các cùng Huyền Thiên biệt viện, cho nên tạm thời thực không dám động thủ, miễn cho một hồi phong ba. Nhưng là bọn hắn vẫn không chịu từ bỏ ý đồ, thế nào cũng phải bắt Phong Vân ma nữ cấp cho một cái công đạo.
Kỳ thật đến bước này rồi, tất cả mọi người đã nhìn ra Cổ Kiếm Môn chính là đã xuống thang, chỉ cần Phong Vân ma nữ mềm mỏng nói đôi câu nhận lỗi, như vậy sự việc sẽ tạm thời lắng xuống. Còn cứ tiếp diễn như hiện tại sự việc càng thêm phức tạp, ai cũng khôgn ngăn được việc phát sinh. Cho nên tu sĩ Ban Cơ Các cùng Huyền Thiên biệt viện bắt đầu túm lại khuyên giải tỷ muội Phong Vân ma nữ, nhưng không nghĩ tới tính tình hai bà cô này sống chết không chịu cúi đầu. Dù sao chăng nữa Nguyên Anh tu sĩ đều cực lực muốn giữ thể diện, chịu yếu thế trước mặt nhiều người như vậy đúng là một chuyện dọa người a.
Vì thế song phương lâm vào cục diện bế tắc, một bên không chịu nhận lỗi, một bên sống chết không chịu, Nhị Đại tiên sinh cùng Ban Cơ Các bị kẹp ở giữa, thật là khó xử. Mà ở thời điểm này, Người của Vạn Ma Ma Môn cũng đã tìm đến càng làm cho sự việc thêm nghiêm trọng, hơn nữa vừa có mặt đã nhắm ngay tỷ muội Phong Vân ma nữ hung sư vấn tội. Bọn họ lúc ấy cũng không rõ đệ tử mình chết như thế nào, chỉ là nghe người ta đồn đại, nói là Phong Vân ma nữ giết chết liền tin ngay là thật.
Mà trên thực tế, vị tu sĩ đầu tiên bị năm sáu đạo kiếm khí tùy ý bắn ra mà chết cùng tỷ muội Phong Vân ma nữ nửa điểm quan hệ cũng không có. Lúc này, tỷ muội Phong Vân ma nữ vốn đang bị một đám Nguyên Anh tu sĩ làm phiền không chịu được, Vạn Ma Môn lại còn cố tình chĩa mũi dùi vào… Từ đấy, vốn là đầy một bụng hỏa khí, tỷ muội Phong Vân ma nữ rốt cuộc chịu không được, núi lửa phun trào, các nàng điên tiết hét lên:
- Không phải chỉ là mấy gã tiểu bối chết sao? Có gì hơn người chứ? ta lại cho là vô nghĩa, ngay cả các ngươi cùng lên ta cũng muốn giết!
Như thế thì tốt rồi, lửa giận của Cổ Kiếm Môn cùng Vạn Ma Môn rốt cục cũng hừng hực tuôn trào, binh khí sáng loáng nhao nhao tuốt ra khỏi vỏ, đồng thời rống giận một tiếng. Mà tỷ muội Phong Vân Ma Nữ cùng thủ hạ cũng không chịu yếu thế. Ban Cơ Các cùng Huyền Thiên biệt viện bị kẹp ở giữa càng thêm buồn bực, bọn họ không muốn xui xẻo hai mặt thụ địch, vì thế nhao nhao tránh sang một bên. Chỉ còn lại bốn vị Nguyên Anh vẫn đang tiến hành cố gắng cuối cùng làm công tác tư tưởng.
Bởi vì nơi đây đã là vùng duyên hải Đông Hải, tùy thời đều có khả năng gặp yêu tộc. Cho nên song phương tới tình trạng này vẫn nhất định duy trì giằng co, không thật sự xông đến, cũng chỉ là đánh võ mồm. Nhưng mà bọn họ có kiềm chế thế nào cũng không ngăn được có kẻ âm thầm gây rối a! Chỉ thấy một vị Kim Đan tu sĩ Vạn Ma Môn cố ý xuất ra một đạo kiếm khí khiêu khích tu sĩ Thiên Dục Môn đối diện, người đối diện cũng không chịu yếu thế, lấy ra phi kiếm cùng hắn đối luyện, kiếm khí hai người đầu tiên cũng không dính chút sát khí nào, sau đó khoảng cách càng ngày càng gần, cuối cùng đụng phải nhau, chém gió bừa một phát.
Lúc này, tu sĩ Thiên Dục Môn đâu còn tưởng rằng đối phương khiêu khích nữa, cho nên theo quán tính, tiếp theo tung ra một đạo kiếm khí càng mạnh mẽ hơn. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới đối phương sau khi tiếp nhận một kiếm lại ngay lập tức thu tay lại. Đợi cho lúc hắn phát hiện tu sĩ Thiên Dục Môn kia không chỉ không thu tay mà ngược lại còn phách tới một kiếm còn mạnh hơn, muốn ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể hoa chân múa tay loạn lên. Nhưng người sao nhanh bằng kiếm khí a? song phương khoảng cách lại quá gần, bất quá cũng chỉ vài chục trượng. Lấy tốc độ phi kiếm quả thực nháy mắt thời gian cũng không cần.
Vì thế hài tử đáng thương lĩnh bi kịch, dưới sự chăm chú theo dõi của mọi người, đạo kiếm khí này đương trường cũng không có gì mạnh nhưng lại chém ngang eo thành hai nửa. Một vị Kim Đan tu sĩ bất luận thế nào cũng thể chết dễ dàng như thế được, trong chuyện này đúng là nghi ngờ trùng điệp. Vấn đề là đôi bên đang giương cung bạt kiếm nào có suy nghĩ gì khác a? vừa thấy đồng môn mình chết thảm, người Vạn Ma Môn đỏ mắt, xưa nay thực lực Vạn Ma Môn so với Thiên Dục Môn không chỉ là kém một chút, vốn bị mấy gia hỏa Thiên Dục Môn kiêu ngạo chèn ép giờ lại bọn chúng chém liền hai Kim Đan tu sĩ, đến tượng đất cũng chịu không nổi a?
Một bên là mười Kim Đan tu sĩ Thiên Dục Môn, một bên là đại đội hai phái cộng lại hơn trăm người. Một bên là tỷ muội Phong Vân ma nữ một bên là bốn vị Nguyên Anh. Thực lực kém xa như thế, Thiên Dục Môn sao có thể ngăn trở a? Mới có giao thủ một hồi, Thiên Dục Môn hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Tỷ muội Phong Vân ma nữ thấy tình huống không ổn vọi vàng kêu lên:
- Ban Cơ Các cùng Huyền Thiên biệt việt thấy chết không cứu sao? Nếu muốn vậy, ta đây liền giết ra ngoài, hướng môn chủ báo lại!
Vừa nghe xong lời ấy của Phong Vân ma nữ, hai người Nhị Đại tiên sinh tức khắc rơi vào tình huống khó xử. Tuy rằng bọn người Thiên Dục Môn cực kỳ trơ trẽn, nghĩ lại dù sao hiện tại tam gia cũng là minh hữu cùng chung mối thù đối phó Tống Chung, Thiên Dục Môn so với những môn phái khác cũng tích cực hơn.
Cho nên mọi việc lại rơi vào ngõ cụt, Ban Cơ Các đành nhao nhao xuất thủ. Bất quá bọn họ xuất thủ cũng có chừng mực, chỉ có ý tách song phương ra mà không có ý nhắm vào bên nào.Nhưng lúc này vô tình một vị tu sĩ Cổ Kiếm Môn cùng một vị Vạn Ma Môn tu sĩ cực kỳ xảo diệu bị kiếm phong của đệ tử Huyền Thiên biệt viện đanh tới, kiếm phong qua đi phát ra một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương kèm theo một cái chết thảm. Trong hỗn loạn, tự nhiên không có người nào chuyên môn nhìn chằm chằm vào nơi ấy, cho nên người này cụ thể chết ra sao không a thấy. Mọi người chỉ thấy chính là người chết dưới kiếm của đệ tử Ban Cơ Các cùng Huyền Thiên biệt viện. Lần này, Vạn Ma Môn cùng Cổ Kiếm Môn đều bị chọc tức. Một vị Nguyên Anh tu sĩ Vạn Ma Môn lập tức hét lớn:
- Ban Cơ Các, Huyền Thiên biệt viện, còn có Thiên Dục Môn! Hảo hảo hảo, các ngươi không ngờ thật sự cấu kết với nhau, nghĩ muốn diệt sát chúng ta sao?
- Hiểu nhầm, hiểu nhầm, đó là điều không thể a!
Đại Nhị tiên sinh cơ hồ mang theo tiếng nấc nghẹn giải thích.
Đáng tiếc tại thời điểm này, căn bản là không có người cho hắn cơ hội giải thích. Người cũng đã chết, nhân chứng vật chứng đầy đủ, bằng chứng như núi, người ta sao có thể không tin a? vị hắc y lão giả Vạn Ma Môn kia tính tình nóng nảy, hơn nữa hai Kim Đan tu sĩ mới chết kia chính là thân truyền đệ tử của lão, trong lòng bi phẫn tới cực điểm, hoàn toàn không để lời của Nhị Đại tiên sinh vào lỗ tai, trực tiếp vung kiếm chém về phía hai người, đồng thời cũng cười lạnh một tiếng nói:
- Lão huynh, ta cũng muốn hiểu lầm một phen.
Đại Nhị tiên sinh thấy tình cảnh này, lập tức hiểu rằng sự việc hôm nay đã không thể vãn hồi. Liên tiếp chết nhiều người như vậy, hiểu lầm đến mức này thực hoàn toàn không có cách nào giải thích, phỏng chừng hai bên sẽ không chết không ngừng, còn tìm Tống Chung như thế nào a? Cho nên đành cười khổ một tiếng nói:
- Quên đi, các đệ tử nghe lệnh ta! Rút!
:0 (90):Các dịch giả đăng ký tại đây!!! (http://4vn/forum/showthread.php?p=637619#post637619)
Luận đàm và báo lỗi Hỗn Độn Lôi Tu (http://4vn/forum/showthread.php?70788-Luan-dam-va-bao-loi-Hon-Don-Loi-Tu)
/538
|