Chớm đông. Trời đất rùng mình thay áo.
Nắng trở nên mỏng manh dần. Mây không còn trắng xốp và tinh khôi nữa, trở nên nhạt nhòa và thơ thẩn trôi dạt trên bầu trời. Những chiếc lá thu mơ màng đã thôi úa vàng và dần chuyển qua sắc tím u buồn ly biệt, để lại những cành cây trên sân trường trơ trọi khẳng khiu ngày ngày tuyệt vọng nhìn lá rơi.
Hơi thở se se lạnh của buổi sáng đầu đông phả vào không gian, lẩn khuất từng ngóc ngách trong căn tin, nơi luôn rộn ràng và náo nhiệt. Mọi người vẫn đang hào hứng bàn tán chủ đề nóng hổi, ấy chính là điểm kiểm tra trên bảng xếp hạng.
Học viện Phương Đông mỗi tuần một lần luôn có đợt kiểm tra, và thành tích của các học sinh đều được xếp hạng theo kết quả từ trên xuống dưới ở bảng tin điện tử ở chính giữa căn tin, nơi luôn tập họp đông đảo học viên nhất. Top đứng đầu gồm hai mươi người bao giờ cũng sẽ được vinh danh và nhận phần thưởng xứng đáng.
Tuần học này, ngoài những cái tên đã rất quen thuộc với các học viên như Hoàng Nguyên Vũ, Đỗ Uyên Nhi, Trịnh Quốc Anh, Dương Hạ Quân…xuất hiện thêm một cái tên lạ hoắc: Trần Minh Vy. Đáng chú ý hơn là nó đã chiếm luôn vị trí thứ năm vốn dĩ luôn là cái tên khác – Nguyễn Bảo Ngọc.
Trần Minh Vy trở thành cái tên hot nhất trong ngày.
Dù mọi việc nằm trong kế hoạch dự định, nhưng tự nhiên biến thành người nổi tiếng đúng là không phải dễ chịu khi luôn bị nhìn chằm chằm bằng đôi mắt tò mò xen lẫn ghen tị. Bỗng dưng được rất nhiều người chú ý khiến Minh Vy có chút bối rối. Từ lúc phát hiện ra mình không bình thường như những người khác ở cô nhi viện, cô luôn bị ám ảnh bởi những ánh mắt soi mói, dè dặt xen lẫn ghê sợ của họ. Lạc lõng, cô đóng kín cửa tâm hồn, giấu trái tim sâu trong một góc tối và tự khép mình sống câm lặng như một cái bóng để hạn chế sự tiếp xúc và chú ý của mọi người. Dù những năm tháng đó đã qua đi rất lâu nhưng sâu thẳm trong cô vẫn có một vùng tối tăm của sự sợ hãi và cô đơn, khiến cô không thể mở lòng với bất kỳ ai được.
Chợt một dáng người cao cao xuất hiện ở cửa khiến những tiếng trò chuyện ồn ào gần như ngưng lại vài giây. Rất nhiều người, đa phần là nữ sinh hướng sự chú ý của mình ra đó, riêng Minh Vy vẫn đang chăm chú nhìn vào món bò bít tết hôm nay trông có vẻ rất ngon. Nhưng thật sự, cô đủ nhạy cảm để hiểu những gì đang diễn ra.
Dáng người cao lớn, đẹp mạnh mẽ như chiến thần, mái tóc lãng tử hơi rối, gương mặt rất điển trai theo một cách riêng, không phải sự non nớt và hoang dã của tuổi nổi loạn như những người bạn khác mà là một vẻ thâm trầm và điềm tĩnh già dặn. Ở đôi mắt cậu ta, một sự lạnh lẽo phảng phất tỏa ra khiến người ta có cảm giác nguy hiểm.
Cậu cũng lấy khay và đợi thức ăn như bao học sinh khác, một vài nữ sinh mỉm cười tỏ ý nhường đi trước, nhưng cậu từ chối. Luôn lịch sự, nhưng không hề dễ gần. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Minh Vy bất giác nhớ đến một đôi mắt sâu thẳm dịu dàng, ẩn chứa một nỗi buồn da diết của một chàng trai trong cơn mưa liêu xiêu, dường như khác hoàn toàn với đôi mắt lãnh đạm và lạnh lẽo của người đó bây giờ.
Những tia nắng nhạt màu khẽ khàng buông xuống cửa sổ, dìu dịu và tinh khôi. Chếch bên góc phải căn tin, hai nữ sinh đang ngồi đối diện nhau đang nói chuyện rất rôm rả. Cô gái mái tóc hung đỏ, gương mặt rất dễ thương nhưng kiêu kỳ vừa cắn một miếng bánh, nói.
- Tớ vẫn không thể tin được là tớ bị đá xuống hạng sáu. Con bé đó cùng phòng với tớ ấy, nhìn trầm trầm thế thôi nhưng đúng là không hề đơn giản.
Cô gái còn lại, mái tóc đen xoăn mềm nhẹ nhàng, duyên dáng nhấp một nhụm nước cam, khuôn mặt xinh đẹp thánh thiện như thiên thần khẽ mỉm cười.
- Dù sao cũng là điểm tuần thôi mà, điểm khảo sát cuối tháng mới quan trọng. Hơn nữa điểm của cậu vẫn giữ nguyên, chỉ là Minh Vy cao hơn thôi.
Bảo Ngọc nhướn mày, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
- Chỉ là nó may mắn thôi. Tớ không tin lại thua một người suốt ngày không làm gì ngoài mấy việc chơi game, đọc sách, xem hoạt hình…
- Chỉ cần điểm tháng cao thì sẽ kéo điểm tuần lên thôi. Dù sao, Minh Vy mới vào học có một tuần mà đã xếp tứ hạng cao như vậy, chứng tỏ cậu ấy rất có năng lực. – Vẫn một mực nhẹ nhàng, Uyên Nhi đặt chiếc ly nước xuống bàn. Đôi mắt đen láy rất trong, rất sáng, và người ta nhìn vào sẽ chìm hẳn vào đó mà chưa kịp nhận ra sâu trong nó là những suy nghĩ gì.
Nữ sinh tóc đỏ thoáng cười khẩy, sự ngạo mạn và tham vọng lộ rõ trong ánh mắt.
- Cậu yên tâm. Nữ sinh xuất sắc thứ hai trong trường này là tớ, chỉ có thể là Nguyễn Bảo Ngọc này, và tớ tuyệt đối không để cho ai cướp vị trí đó đâu.
Uyên Nhi không nói gì, chỉ khẽ cười. Nụ cười nhàn nhạt được che dấu sất khéo léo sau vẻ dịu dàng thuần khiết.
Chợt nhớ ra việc quan trọng, Bảo Ngọc chồm tới sát với Uyên Nhi:
- Thôi dẹp chuyện này qua một bên. Mà hai tuần nữa là kỷ niệm thành lập trường rồi. Hội Sân khấu- Kịch bọn mình chắc cũng đăng ký một tiết mục Uyên Nhi nhỉ?
- Ờ. Hôm trước mọi người cũng đã bàn là sẽ diễn vở kịch “Hai nàng công chúa”. Có lẽ thứ sáu tuần này sẽ họp phân vai.
- Còn phải họp nữa sao, hai vai chính đương nhiên cậu và tớ rồi.
- Cái này còn phải diễn thử trước sự chấm điểm của mọi người nữa.- Uyên Nhi bình thản đặt cốc nước cam xuống bàn. Sự tự tin của Bảo Ngọc cũng không phải là không có cơ sở, hai người vốn là gương mặt xuất sắc đại diện cho hội và năm nào cũng có giải thưởng.
Bảo Ngọc nhìn theo một dáng người cao cao vừa lướt qua, đôi ánh mắt lên những tia sáng khó hiểu, giọng nói trở nên phấn khích hào hứng.
- Nhi này, hôm qua vừa lên web của trường, cậu và Nguyên Vũ được bình chọn là cặp đôi hoàn hảo nhất đấy.
- Tớ không hiểu, tớ và Nguyên Vũ thậm chí chỉ mới trò chuyện xã giao và chưa hề thân mật với nhau lần nào. – Uyên Nhi tỏ ra ngạc nhiên, kỳ thực đã biết rõ nguyên nhân. Cậu ta có lẽ là thần tượng của rất nhiều nữ sinh trong trường, nhưng không phải bất cứ cô gái nào đều bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp ấy. Và sâu xa hơn, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích ai đó thêm lần nữa.
- Này nhé - Bảo Ngọc bắt đầu phân tích – Cậu và cậu ấy đều…ừm, rất đẹp, thành tích học tập và hoạt động ngoại khóa luôn đứng đầu trường, Nguyên Vũ điềm đạm và lạnh lùng, cậu thân thiện và ấm áp, tớ thấy hai người mà đi với nhau thật là quá hoàn hảo.
Uyên Nhi ngẩng đầu nhìn cô bạn, trong đôi mắt có chiều khó đoán.
- Tớ tự hỏi sao cậu lại thích thú với tớ và Nguyên Vũ như thế, trong khi chính cậu cũng thích cậu ấy, đúng không Bảo Ngọc?
Gương mặt dễ thương đang tươi cười của cô nàng kiêu kỳ đột nhiên cứng đờ, chiếc bánh mì trong tay bị những cái móng sơn hồng đẹp đẽ bấu vào, khô khốc. Một tia sợ hãi chạy xoẹt qua đôi mắt, nhưng lại nhanh chóng lấp liếm nó bởi một nụ cười gượng gạo.
- Đúng là tớ thích cậu ấy. Nhưng mà tình cảm đó cũng giống như tớ thần tượng Justin Bieber vậy thôi, cậu biết tớ cực thích anh ấy mà. Một người vừa đẹp trai vừa tài giỏi ai lại không ngưỡng mộ chứ.
Vẫn gương mặt thánh thiện như thiên thần, Uyên Nhi vuốt một lọn tóc xoăn ra sau, cười dịu dàng. Nụ cười bí hiểm ấy lọt vào mắt của một người đang loanh quanh tìm bàn gần đó và tình cờ nghe được cuộc đối thoại. Đôi lông mày lá liễu thanh tú trong một thoáng khẽ nhíu lại, nhưng lại nhanh chóng phụt tắt, như thể chưa từng có sự biến chuyển nào trên gương mặt tĩnh lặng như mặt nước mùa thu ấy.
“Người không đơn giản chính là cậu đấy, Nguyễn Bảo Ngọc. Nhưng Đỗ Uyên Nhi, cậu xem ra còn nguy hiểm hơn…”
Nắng trở nên mỏng manh dần. Mây không còn trắng xốp và tinh khôi nữa, trở nên nhạt nhòa và thơ thẩn trôi dạt trên bầu trời. Những chiếc lá thu mơ màng đã thôi úa vàng và dần chuyển qua sắc tím u buồn ly biệt, để lại những cành cây trên sân trường trơ trọi khẳng khiu ngày ngày tuyệt vọng nhìn lá rơi.
Hơi thở se se lạnh của buổi sáng đầu đông phả vào không gian, lẩn khuất từng ngóc ngách trong căn tin, nơi luôn rộn ràng và náo nhiệt. Mọi người vẫn đang hào hứng bàn tán chủ đề nóng hổi, ấy chính là điểm kiểm tra trên bảng xếp hạng.
Học viện Phương Đông mỗi tuần một lần luôn có đợt kiểm tra, và thành tích của các học sinh đều được xếp hạng theo kết quả từ trên xuống dưới ở bảng tin điện tử ở chính giữa căn tin, nơi luôn tập họp đông đảo học viên nhất. Top đứng đầu gồm hai mươi người bao giờ cũng sẽ được vinh danh và nhận phần thưởng xứng đáng.
Tuần học này, ngoài những cái tên đã rất quen thuộc với các học viên như Hoàng Nguyên Vũ, Đỗ Uyên Nhi, Trịnh Quốc Anh, Dương Hạ Quân…xuất hiện thêm một cái tên lạ hoắc: Trần Minh Vy. Đáng chú ý hơn là nó đã chiếm luôn vị trí thứ năm vốn dĩ luôn là cái tên khác – Nguyễn Bảo Ngọc.
Trần Minh Vy trở thành cái tên hot nhất trong ngày.
Dù mọi việc nằm trong kế hoạch dự định, nhưng tự nhiên biến thành người nổi tiếng đúng là không phải dễ chịu khi luôn bị nhìn chằm chằm bằng đôi mắt tò mò xen lẫn ghen tị. Bỗng dưng được rất nhiều người chú ý khiến Minh Vy có chút bối rối. Từ lúc phát hiện ra mình không bình thường như những người khác ở cô nhi viện, cô luôn bị ám ảnh bởi những ánh mắt soi mói, dè dặt xen lẫn ghê sợ của họ. Lạc lõng, cô đóng kín cửa tâm hồn, giấu trái tim sâu trong một góc tối và tự khép mình sống câm lặng như một cái bóng để hạn chế sự tiếp xúc và chú ý của mọi người. Dù những năm tháng đó đã qua đi rất lâu nhưng sâu thẳm trong cô vẫn có một vùng tối tăm của sự sợ hãi và cô đơn, khiến cô không thể mở lòng với bất kỳ ai được.
Chợt một dáng người cao cao xuất hiện ở cửa khiến những tiếng trò chuyện ồn ào gần như ngưng lại vài giây. Rất nhiều người, đa phần là nữ sinh hướng sự chú ý của mình ra đó, riêng Minh Vy vẫn đang chăm chú nhìn vào món bò bít tết hôm nay trông có vẻ rất ngon. Nhưng thật sự, cô đủ nhạy cảm để hiểu những gì đang diễn ra.
Dáng người cao lớn, đẹp mạnh mẽ như chiến thần, mái tóc lãng tử hơi rối, gương mặt rất điển trai theo một cách riêng, không phải sự non nớt và hoang dã của tuổi nổi loạn như những người bạn khác mà là một vẻ thâm trầm và điềm tĩnh già dặn. Ở đôi mắt cậu ta, một sự lạnh lẽo phảng phất tỏa ra khiến người ta có cảm giác nguy hiểm.
Cậu cũng lấy khay và đợi thức ăn như bao học sinh khác, một vài nữ sinh mỉm cười tỏ ý nhường đi trước, nhưng cậu từ chối. Luôn lịch sự, nhưng không hề dễ gần. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Minh Vy bất giác nhớ đến một đôi mắt sâu thẳm dịu dàng, ẩn chứa một nỗi buồn da diết của một chàng trai trong cơn mưa liêu xiêu, dường như khác hoàn toàn với đôi mắt lãnh đạm và lạnh lẽo của người đó bây giờ.
Những tia nắng nhạt màu khẽ khàng buông xuống cửa sổ, dìu dịu và tinh khôi. Chếch bên góc phải căn tin, hai nữ sinh đang ngồi đối diện nhau đang nói chuyện rất rôm rả. Cô gái mái tóc hung đỏ, gương mặt rất dễ thương nhưng kiêu kỳ vừa cắn một miếng bánh, nói.
- Tớ vẫn không thể tin được là tớ bị đá xuống hạng sáu. Con bé đó cùng phòng với tớ ấy, nhìn trầm trầm thế thôi nhưng đúng là không hề đơn giản.
Cô gái còn lại, mái tóc đen xoăn mềm nhẹ nhàng, duyên dáng nhấp một nhụm nước cam, khuôn mặt xinh đẹp thánh thiện như thiên thần khẽ mỉm cười.
- Dù sao cũng là điểm tuần thôi mà, điểm khảo sát cuối tháng mới quan trọng. Hơn nữa điểm của cậu vẫn giữ nguyên, chỉ là Minh Vy cao hơn thôi.
Bảo Ngọc nhướn mày, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
- Chỉ là nó may mắn thôi. Tớ không tin lại thua một người suốt ngày không làm gì ngoài mấy việc chơi game, đọc sách, xem hoạt hình…
- Chỉ cần điểm tháng cao thì sẽ kéo điểm tuần lên thôi. Dù sao, Minh Vy mới vào học có một tuần mà đã xếp tứ hạng cao như vậy, chứng tỏ cậu ấy rất có năng lực. – Vẫn một mực nhẹ nhàng, Uyên Nhi đặt chiếc ly nước xuống bàn. Đôi mắt đen láy rất trong, rất sáng, và người ta nhìn vào sẽ chìm hẳn vào đó mà chưa kịp nhận ra sâu trong nó là những suy nghĩ gì.
Nữ sinh tóc đỏ thoáng cười khẩy, sự ngạo mạn và tham vọng lộ rõ trong ánh mắt.
- Cậu yên tâm. Nữ sinh xuất sắc thứ hai trong trường này là tớ, chỉ có thể là Nguyễn Bảo Ngọc này, và tớ tuyệt đối không để cho ai cướp vị trí đó đâu.
Uyên Nhi không nói gì, chỉ khẽ cười. Nụ cười nhàn nhạt được che dấu sất khéo léo sau vẻ dịu dàng thuần khiết.
Chợt nhớ ra việc quan trọng, Bảo Ngọc chồm tới sát với Uyên Nhi:
- Thôi dẹp chuyện này qua một bên. Mà hai tuần nữa là kỷ niệm thành lập trường rồi. Hội Sân khấu- Kịch bọn mình chắc cũng đăng ký một tiết mục Uyên Nhi nhỉ?
- Ờ. Hôm trước mọi người cũng đã bàn là sẽ diễn vở kịch “Hai nàng công chúa”. Có lẽ thứ sáu tuần này sẽ họp phân vai.
- Còn phải họp nữa sao, hai vai chính đương nhiên cậu và tớ rồi.
- Cái này còn phải diễn thử trước sự chấm điểm của mọi người nữa.- Uyên Nhi bình thản đặt cốc nước cam xuống bàn. Sự tự tin của Bảo Ngọc cũng không phải là không có cơ sở, hai người vốn là gương mặt xuất sắc đại diện cho hội và năm nào cũng có giải thưởng.
Bảo Ngọc nhìn theo một dáng người cao cao vừa lướt qua, đôi ánh mắt lên những tia sáng khó hiểu, giọng nói trở nên phấn khích hào hứng.
- Nhi này, hôm qua vừa lên web của trường, cậu và Nguyên Vũ được bình chọn là cặp đôi hoàn hảo nhất đấy.
- Tớ không hiểu, tớ và Nguyên Vũ thậm chí chỉ mới trò chuyện xã giao và chưa hề thân mật với nhau lần nào. – Uyên Nhi tỏ ra ngạc nhiên, kỳ thực đã biết rõ nguyên nhân. Cậu ta có lẽ là thần tượng của rất nhiều nữ sinh trong trường, nhưng không phải bất cứ cô gái nào đều bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp ấy. Và sâu xa hơn, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích ai đó thêm lần nữa.
- Này nhé - Bảo Ngọc bắt đầu phân tích – Cậu và cậu ấy đều…ừm, rất đẹp, thành tích học tập và hoạt động ngoại khóa luôn đứng đầu trường, Nguyên Vũ điềm đạm và lạnh lùng, cậu thân thiện và ấm áp, tớ thấy hai người mà đi với nhau thật là quá hoàn hảo.
Uyên Nhi ngẩng đầu nhìn cô bạn, trong đôi mắt có chiều khó đoán.
- Tớ tự hỏi sao cậu lại thích thú với tớ và Nguyên Vũ như thế, trong khi chính cậu cũng thích cậu ấy, đúng không Bảo Ngọc?
Gương mặt dễ thương đang tươi cười của cô nàng kiêu kỳ đột nhiên cứng đờ, chiếc bánh mì trong tay bị những cái móng sơn hồng đẹp đẽ bấu vào, khô khốc. Một tia sợ hãi chạy xoẹt qua đôi mắt, nhưng lại nhanh chóng lấp liếm nó bởi một nụ cười gượng gạo.
- Đúng là tớ thích cậu ấy. Nhưng mà tình cảm đó cũng giống như tớ thần tượng Justin Bieber vậy thôi, cậu biết tớ cực thích anh ấy mà. Một người vừa đẹp trai vừa tài giỏi ai lại không ngưỡng mộ chứ.
Vẫn gương mặt thánh thiện như thiên thần, Uyên Nhi vuốt một lọn tóc xoăn ra sau, cười dịu dàng. Nụ cười bí hiểm ấy lọt vào mắt của một người đang loanh quanh tìm bàn gần đó và tình cờ nghe được cuộc đối thoại. Đôi lông mày lá liễu thanh tú trong một thoáng khẽ nhíu lại, nhưng lại nhanh chóng phụt tắt, như thể chưa từng có sự biến chuyển nào trên gương mặt tĩnh lặng như mặt nước mùa thu ấy.
“Người không đơn giản chính là cậu đấy, Nguyễn Bảo Ngọc. Nhưng Đỗ Uyên Nhi, cậu xem ra còn nguy hiểm hơn…”
/33
|