Hỗn Chiến Thú Tộc

Chương 14 - Trận Chiến Lúc Nửa Đêm

/17


Trời đã xế chiều tự bao giờ. Mặt trời đang mệt mỏi xuống núi, chỉ thấy phía chân trời toàn một màu cam đỏ của ráng chiều. Alisia vui vẻ nắm tay Anna kéo về nhà, Alex chỉ lẳng lặng theo sau. Còn Add – theo lệnh của Alex – đã dời đi ngay sau đó. Dù hắn đã kì kèo mãi để được ở lại, nhưng chỉ nhận được câu trả lời “Không!” chắc nịch. Cũng phải thôi, vì Tộc Sói là Tộc rất khó quản lí, chỉ toàn những kẻ săn mồi khát máu. Với lại, trong khoảng thời gian chập tối và tối hẳn này là quãng thời gian kiếm ăn ưa thích của Tộc Sói. Khác với Tộc Mèo Rừng, trong bữa ăn của họ phải có ít nhất hai con mồi, tức là hai động vật bị ăn thịt. Và sói kiếm ăn theo đàn, nên Add bất đắc dĩ phải thế chỗ Alex làm thủ lĩnh dẫn họ đi săn, dù nó chẳng ham muốn gì.

Trời tối. Những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm tạo nên một bức tranh kì ảo. Alisia tâm trạng vô cùng vui sướng. Cô quên bẵng đi sự khó chịu đối với Alex. Trong khi Anna đi thay đồ, Alisia giơ trước mặt Alex hai miếng thịt mà cô định làm cho bữa tối. Alex ngẩng đầu nhìn. Là thịt lợn rừng, khá ngon. Đúng là lũ heo ngu ngốc! Chỉ cần một chút nấm cục là có thể dễ dàng đưa chúng vào bẫy. Cậu hỏi:

- Đi săn lúc nào vậy?

Từ lúc đưa Anna về dạng người Alex đều theo dõi cô suốt. Vậy cô ta làm sao có hai miếng thịt này ?

- Không có. Là Daisy và Trasy cho.

Alisia có hơi khó chịu khi nói ra nguồn gốc. Vì khi cho cô thịt lợn rừng, hai cô bạn thân này chỉ vì thấy Alex ở đây nên gửi cho cô và anh ta bồi dưỡng, chứ không phải vì tình bạn giữa cô và họ. Thật sự rất đau lòng a~

Alisia ném mấy thanh củi vào lò sưởi để nhóm lửa. Ngọn lửa cháy rực, soi sáng cả một căn nhà. Alisia không chút đắn đo, thẳng tay ném hai miếng thịt vào ngọn lửa. Điều này khiến Alex không khỏi lắc đầu khi trong nảy ra ý nghĩ thực chất cô nấu ăn rất dở. Sau đó, Alisia xiên một con cá to vào một thanh củi, chuẩn bị nướng. Lập tức, một bàn tay rắn rỏi giành lấy nó từ tay cô. Alisia nhìn sang bên, thấy Alex đang xiên con cá vào thanh ngang khác bằng đá, thêm cả mấy cây nấm hương nhỏ. Alex đưa lại xiên cá cho Alisia khiến cô không khỏi xấu hổ. Bản thân không biết xiên cá cho đúng, cô thật bất tài khi làm bếp!

Alex mặt khác lại dùng que củi khi nãy, cời củi lôi hai miếng thịt xấu số kia ra ngoài. Cậu thở phào. May quá! Không bị cháy. Mùi thịt nướng bốc lên thơm nức không khỏi làm dao động bao tử. Alex bày 2 đĩa thịt lên bàn, đặt cạnh là một cái dĩa và một con dao. Alisia há hốc khi thấy cậu biết hết chỗ cô đặt chúng. Rốt cuộc tên này đi tham quan nhà cô lúc nào vậy ??? Món cá nướng cũng đã hoàn thành, dù có hơn cháy xém vì quá lửa. Alisia dập bớt lửa, sợ nếu nó cháy to quá, lan sang các đồ dùng trong nhà thì nguy to. Anna từ trong nhà đi ra, trên người mặc một chiếc váy ren ngắn tới đầu gối, mái tóc buộc cao năng động. Ngồi vào bàn, Anna reo lên:

- Cá nướng a~ Đúng món em thích. Mọi người ăn ngon!

Alisia nhìn Anna đầy trìu mến, ngồi vào chỗ của mình. Bỗng cô nảy ra một ý tưởng. Cô quay sang Anna nói:

- Này, em biến tóc thành màu hồng đi, như tóc ta í.

Một màu hồng đào thế chỗ cho màu trắng bạch kim lúc trước. Giờ nhìn vào ai cũng nghĩ họ là một cặp song sinh đáng yêu, đều tỏa ra một sức hút khó cưỡng. Alisia hớn hở nói:

- Này, giờ ngươi có phân biệt được không?

Alex đưa dĩa thức ăn vào miệng, nhìn hai cô gái đối diện, thong thả nói:

- Được. Vì cô ta buộc tóc, còn ngươi thì không.

- Nếu Anna không buộc thì sao ? – Alisia nhăn mày.

- Yêu khí và yêu lực của ngươi mạnh hơn cô ta.

Mắt Alisia long lanh như chứa đựng cả một bầu trời sao trong đó. Lần đầu tiên được hắn khen nghe thực lòng như vậy, không vui mới lạ. Nhưng chưa vui được bao lâu, Alex lại chậm rãi buông từng chữ:

- Nhưng vẫn chưa bằng ta. Cần cố gắng.

Đây là một trong những cách dập tắt niềm vui của người khác nhanh chóng và hiệu quả nhất, bằng cách nâng người ta lên một tầng mây, còn cho chính mình lên thẳng thiên đường. Alisia lập tức thay đổi thái độ, lừ lừ cầm dao lên thái thịt, ăn cho hả giận. Anna bĩu môi khinh bỉ:

- Ngươi và con sói háo sắc đó thì có gì hay chứ?

- Không phải hồi trước đã suýt giết hai ngươi sao?

Alex nhún vai, trả lời bằng một câu hỏi. Mái tóc màu hồng đào chuyển phắt sang màu đỏ rực, Anna bóp chặt cái dĩa trong tay khiến thân dĩa biến thành một đường cong. Cô nhìn Alex với ánh mắt muốn giết người. Đúng là lần đó đánh nhau, Alex và Add công, thủ đều rất tốt, giành lợi thế tuyệt đối, không một chút sơ hở. Bữa ăn tiếp diễn trong bầu không khí căm hận cho đến tận lúc kết thúc bữa ăn rồi đi ngủ. Anna lúc đầu còn phải đối việc nằm chung, nhưng rồi cũng phải cắn môi chịu nếu như không muốn nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo. Vậy là ba người nằm chung một giường.

________________Tôi là đường phân cách nằm ngủ chung một chiếc giường_______________

- Alisia!!!

Mới sáng ra đã được nghe tiếng hét oanh vàng của “ai đó”, quả thực rất khó chịu! Alisia uể oải giơ năm ngón tay lên theo phản xạ, chủ ý năm phút nữa mới dậy. Cô vùi mặt vào gối, định tiếp tục say giấc nồng. Nhưng lập tức lức một ai đó đã nắm lấy vai cô, liên tục lay và gọi tên cô. Alisia hay nổi cáu nhất là khi ngủ dậy, mà dậy trong sự ồn ào này càng khiến cô cảm thấy khó chịu. Không thể chịu được được nữa, Alisia gào lên trong khi mắt vẫn nhắm tịt:

- Này Alex, thường ngày ngươi cho ta ngủ thêm năm phút, sau hôm nay ngươi phiền phức vậy!

- Không phải ta.

Hình như loáng thoáng có giọng Alex nói không phải hắn thì phải. Không phải hắn thì là ai ? Phòng này chỉ có cô với hắn và... Anna! Nghĩ vậy, Alisia cố kìm nén cơn buồn ngủ, dụi mắt tỉnh dậy. Trước mặt cô là gương mặt Anna với đầu đủ các biểu cảm: lo lắng, bực mình, vui vẻ. Và cái nụ cười đó thì hình như có ẩn ý gì thì phải. Đánh mắt sang bên cạnh, Alisia thấy Alex đang nhíu mày nhìn mình. Rồi hắn đưa ngón trỏ chỉ vào hai tay cô, hiện đang ...ôm chặt lấy tay trái hắn. Alisia đạp tung mền bật dậy, theo đà đó Anna bị hất khỏi giường. Anna lồm cồm bò dậy, vừa xoa đầu vừa chỉ tay nhằm hướng ánh mắt oán hận của Alisia ra cửa:

- Chủ nhân, có người đến nhà.

- David!

Alisia nhìn theo hướng chỉ của Anna rồi reo lên mừng rỡ, khuôn mặt sáng bừng. Nhưng rồi cô liền ngưng bặt. David đứng ở giữa phòng, im lặng như hóa đá, cánh cửa mở tung chưa kịp đóng lại, đôi mắt đầy vẻ sững sờ. Hai túi đồ rơi xuống đất, những thứ trong đó bắn tung tóe nhưng David không có vẻ gì là để ý chúng, điều này đủ thấy sự ngạc nhiên của anh cao đến chừng nào. Alisia cảm thấy xấu hổ về bản thân. Rõ ràng trước khi anh đi, cô đã hứa sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt và cố không tiếp xúc nhiều với Alex. Vậy mà giờ lại bị anh bắt gặp trong hoàn cảnh đáng nguyền rủa như thế này, không phải là đã phụ lòng tin tưởng của anh sao? Hồi lâu sau, David định thần lại, nở nụ cười gượng gạo:

- Xin lỗi đã làm phiền, Trưởng Tộc.

Hai chữ “Trưởng Tộc” anh cố ý kéo dài, ý rằng đang nói chuyện với Alisia với tư cách là cận vệ, chứ không phải một người anh trai. Điều này càng làm Alisia đau lòng. Cô xua tay rối rít:

- Không không... Nghe em giải thích đã David...

- Chỉ là tôi tình cờ thôi, Trưởng Tộc đừng xưng hô như vậy. – David cắt lời Alisia.

- Đây... đây là Anna. – Alisia đành chuyển chủ đề.

- Hân hạnh. – David cúi đầu.

Ngày hôm đó lại diễn ra như thường lệ, tức là giống những hôm trước khi David ra khỏi Tộc đi công chuyện. Chỉ có điều, David không vui thấy rõ. Anh chẳng còn cười nói và có những cử chỉ thân tình mà một người anh trai hay làm cho Alisia nữa. Anh lơ là trong công việc, lúng túng khi được hỏi ý kiến, nhiều lúc lại nhìn Alisia với Alex với ánh mắt khó hiểu. Alisia biết, anh không hài lòng về cô và càng không thích thú gì khi nhìn thấy chuyện sáng nay. Anna đã quay lại hình dáng cũ và biến mất. Còn Alex thì giữ thái độ lạnh lùng, thậm chí là khiêu khích. Alisia cảm thấy mình là người bất hạnh nhất ở yêu giới Evelyn này. Cô cảm thấy bản thân là người có tội, đã làm nhiều việc sai trái, nên bây giờ trong lòng mới dấy lên cảm giác ăn năn hối cải này. Nhưng dù mọi chuyện rất xấu, thì cũng không ai ngờ rằng tối đó lại xảy ra chuyện lớn khác...

_____________________Tôi là đường phân cách có chuyện lúc nửa đêm ____________________

0 giờ 0 phút 0 giây...

Cánh cửa gỗ khẽ mở. Một bóng đen bước vào trong nhà, đưa mắt nhìn quanh. Con dao trên tay hắn được ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi sáng loáng. Hắn từng bước tiến đến chỗ Trưởng Tộc Sói, nhìn cậu bằng con mắt căm hận. Chẳng ai hiểu lí do tại sao hắn hận cậu, và cũng không biết hắn là kẻ nào. Hắn nắm chặt con dao bằng hai tay, dường như đây là điều cuối cùng hắn phải làm. Con dao giơ lên cao quá đầu và lao xuống...

“Phập!”

Con dao cắm thẳng vào chiếc gối trên giường. Người con trai đã không còn ở đó, cũng tức là hắn đã ám sát thất bại mục tiêu. Alex đứng sau tên mặc đồ đen, chính xác hơn là đang giơ tay lên bóp cổ hắn. Cậu nhíu mày, tay ngày càng siết chặt, tưởng chừng như muốn bóp nát vụn xương cổ hắn. Nhưng hắn không có vẻ gì là lúng túng, nhanh tay cầm lấy con dao, đâm ra phía sau. Alex lập tức biến mất. Nhân cơ hội đó, tên mặc đồ đen lao ra ngoài. Alex nhanh chóng đuổi theo sau. Cậu muốn biết lí do hắn tấn công cậu. Với lại, hắn ta vừa đụng vào một con thú dữ. Không ai chạm vào nó mà toàn mạng trốn được. Và biết đâu, hắn chính là đồng bọn của hai kẻ sát thủ trong lễ đính hôn. Nhưng dù là gì đi nữa thì hắn cũng chỉ có một kết quả thôi: Cái chết.

Ánh sáng lung linh của ánh trăng trải xuống khắp mặt đất, soi sáng cả Evelyn. Dưới ánh trăng, có hai bóng người như đang chơi trò đuổi bắt. Chạy trước là một kẻ mặc đồ đen, khuôn mặt bị che khuất phân nửa, vẫn giữ nguyên ánh mắt căm hận, đôi lúc lại nhìn ra sau tìm kiếm bóng dáng kẻ kia. Phía sau là một chàng trai với gương mặt điển trai hằn lên nét giận dữ, chiếc áo choàng trắng tung bay, nổi bật như mang cả vẻ đẹp của ánh trăng. Đột nhiên, chàng trai kia biến mất. Kẻ mặc đồ đen vội dừng lại tìm kiếm thân ảnh của cậu.

- Đủ rồi đấy!

Alex đứng trước mặt hắn, lạnh lùng cất tiếng. Nhưng trong giọng nói đã không còn vẻ tức giận, ám khí xung quanh cậu cũng biến mất. Phải chăng cậu đã biết được gì? Liệu điều là điều tốt hay là xấu? Hoặc có thể là cả hai chăng...

Kẻ mặc đồ đen khẽ cười. Chiếc khăn bịt mặt rơi xuống đất. Không một chi tiết nào thay đổi trên gương mặt Alex, dường như cậu đã biết rõ mọi chuyện từ lúc nó được bắt đầu.

- David...

- Sao cậu biết là tôi? – David nhíu mày.

- Giác quan thứ sáu. – Alex nhún vai.

Từ lúc đuổi theo sau tới tận lúc này, cậu đã cảm thấy yêu khí của kẻ ám sát này rất quen và cậu đã lờ mờ đoán ra. Sự thật rất dễ đoán. Điều đó lí giải vì sao hắn chỉ tấn công cậu mà không có ý định làm hại Alisia. Và kẻ mặc đồ đen lại ám sát ở một cự li rất gần mục tiêu, điều này rất nguy hiểm bởi chỉ cần một chút sơ sẩy sẽ để lộ danh tính của mình. Chẳng có tên sát thủ chuyên nghiệp nào lại hành động lộ liễu như vậy.

Chẳng ai nói thêm gì, David lao về phía Alex. Trên tay anh cầm một thanh kiếm dài và sắc bén hướng về phía Alex. Đường kiếm loang loáng chém đến nhưng phút chốc lại chém vào khoảng không vô định. Lại biến mất. David đứng yên, không có ý định tìm kiếm thân ảnh của Alex.

“Keng!”

Âm thanh của tiếng va chạm kim loại vang lên. Hai lưỡi kiếm ép vào nhau không khoan nhượng. Alex nhếch môi. Qủa không hổ danh là cận vệ giỏi nhất yêu giới Evelyn, lại còn được giao trọng trách bảo vệ Nữ Chúa Rừng, sức mạnh của David không phải hạng tầm thường. Hai người đồng thời nhảy ra sau, hai lưỡi kiếm tách ra. Những đường kiếm đầy giận dữ của David chém về phía Alex cùng ánh mắt đằng đằng sát khí cũng khiến nó thêm phần tàn bạo. Nhìn David lúc này, ai có thể hình dung thường ngày anh là một người tốt chứ. Anh giống một con thú hoang tàn bạo, khát máu, chỉ có giết chết đối phương mới hả dạ. Còn Alex vẫn giữ nét bình tĩnh trên khuôn mặt, dường như không muốn đả thương David nên ngoài việc phòng thủ và tránh né, cậu không hề có hành động tấn công. Nhưng chính vì thế, Alex đang tự đưa mình vào thế khó, vì năng lực của David cao hơn hẳn Alisia vài bậc.

Lúc hai người dừng lại, cũng là lúc thanh kiếm bạc của Alex bị hất tung, cắm xuống mặt đất còn David dường như chẳng chịu chút trầy xước nào, thậm chí không có lấy một giọt mồ hôi. Vì anh biết cách điều chỉnh nội công nên dù tấn công rất nhiều nhưng đều không mấy mất sức. Alex nhìn thanh kiếm của mình, rồi lại nhìn David nói:

- Chậc, ngươi không bình tĩnh được sao ?

Hai tay David khẽ run lên, tay phải nắm chặt chuôi kiếm. Cậu ta nghĩ anh có thể bình tĩnh được không khi thấy người con gái mình yêu quý thân thiết với người con trai khác? Bao năm qua anh vẫn tự dối lòng mình rằng giữa anh và cô chỉ là mối quan hệ Trưởng Tộc – cận vệ, hoặc thân mật hơn thì cũng chỉ là anh trai – em gái. Nhưng cho đến sáng hôm nay, anh đã biết không phải vậy, thứ tình cảm anh dành cho cô không chỉ đơn giản như thế. Anh thấy đau đớn khi thấy cô thân thiết với Alex, dù có thể đó chỉ là một hành động vô thức. Anh thấy căm ghét cậu ta, kẻ thứ ba đã xen vào mối quan hệ giữa cô và anh. Anh ghét điều đó...

Thấy David không trả lời, Alex đành nói:

- Vậy thì... kết thúc thôi.

Lời nói của Alex nhẹ như gió thoảng khiến David có chút rùng mình. Anh chợt nhận ra rằng đi ám sát Alex là một sai lầm lớn. Alex là một vị Trưởng Tộc rất mạnh, đã đưa Tộc Sói đứng ở vị trí đầu trong Lục Đại Thú Tộc từ khi cậu ta chín tuổi, vượt qua cả Tộc Mèo Rừng hay Tộc Sư Tử, dù hai Tộc đó vốn không phải hạng tầm thường. Từ nhỏ, cậu ta đã được các vị trưởng lão ở Evelyn đánh giá là có năng lực, là thiên tài, thậm chí còn được đặc cách tới nhân giới và ma giới luyện tập. Cậu ta rất mạnh. So với cậu ta, anh là ai kia chứ? Anh chỉ là cận vệ giỏi nhất Evelyn, còn lại cái gì cũng chỉ thuộc hạng bình thường. Anh không là gì khi đem ra so sánh với Alex. Không là gì cả...

Nhưng dù sao cũng đã liều rồi, David đành liều tới cùng. Nếu tiếp tục đánh, với trình độ của Alex, có lẽ sẽ kết thúc sớm hơn dự kiến của anh. Và người thua đương nhiên là David. Hậu quả là cái chết. Còn nếu không đánh, thì sớm muộn gì ngày mai trưởng lão cũng phát hiện ra, anh cũng sẽ mất đầu. Vậy nên tiếp tục hay dừng lại? David chọn tiếp tục. Đã liều rồi thì cứ liều thôi!

Trước mặt David, Alex đã biến mất tự lúc nào, thanh kiếm cũng không còn ở chỗ cũ. Qúa bất ngờ, David vội chuyển sang thế thủ. Đột nhiên, một vật gì đó cứng như đá đập mạnh vào gáy David. Anh khuỵu xuống, thanh kiếm trên tay rơi xuống đất. Cú đánh đó đã đánh vào vị trí gần điểm chết! Cảm giác đau nhói lan đi khắp cơ thể, làm tê liệt hệ thần kinh vận động. David không thể cử động, cũng không đủ sức nói, chỉ có thể ngước mắt nhìn Alex. Quả thực ghê gớm! Chỉ một cú đánh mà đã lấy đi hết sinh lực của kẻ khác, đây tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Alex quay người bước đi.

- Ta sẽ giúp ngươi có cô ta. – Alex lành lạnh nói. – Nhưng tốt hơn hết ngươi nên mạnh hơn và có cái áo choàng này.

- Tình yêu... đâu phải chỉ có quyền lực... – David khó nhọc lên tiếng.

Alex nhếch miệng cười nhạt. Tình yêu là gì cơ chứ? Đối với cậu, tình yêu là thứ quá xa xỉ. Từ khi còn nhỏ, cậu đã không biết đến thứ gọi là tình yêu, ngay cả từ những người thân nhất. Họ không dạy cậu cách yêu thương, họ chỉ dạy cậu cách đóng băng trái tim, cách chiếm lấy thứ mình muốn bằng mọi giá, và không được tin tưởng ai cả. Trăng sáng vằng vặc. Cái bóng to lớn của cậu in xuống mặt đất, giống như chính con người cậu. Đúng vậy, cậu chỉ như cái bóng, sống để bảo vệ cho vật chủ - người mà nó coi là ánh sáng, mãi mãi ngập chìm trong bóng đêm tận cùng. Nhưng có lẽ, sẽ chẳng có ánh sáng nào chiếu rọi được vào phần tối đã lấn sâu trong con người cậu... Sẽ không bao giờ có...

/17

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status