Lúc Tịch Mộ tỉnh lại cạnh đầu anh đã có một đám người vây quanh, anh nhìn thoáng qua thấy được Lam Tư Ngộ, La Trạch, Ngụy Tri Thục và An Khê.
Tình cảnh này giống hệt một cái meme trên mạng*.
Tịch Mộ buồn nôn một hồi.
La Trạch là người đầu tiên đáp lại anh. Anh ta đẩy 3 người khác ra rồi ghé qua với gương mặt đầy lo lắng, “Đàn em, em không sao chứ?”
Tịch Mộ nhìn mặt anh ta rồi che miệng lại, “Ọe.” Anh nôn khan.
La Trạch lau mặt mình một cái, ánh mắt thấy rõ sự bất lực. “Mặt anh chắc không buồn nôn đến mức đấy chứ.”
Tịch Mộ nhanh chóng đứng dậy khỏi sofa, sau đó anh chạy đến cạnh cửa sổ mở cửa cho thoáng khí.
Đúng là anh ta buồn nôn thật.
Nghĩ đến nơi đây là một bệnh viện dùng cơ thể người thật làm thí nghiệm, hơn nữa người bị hại lại là người từng nói chuyện với mình, bản thân anh cũng từng hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho người ta. Còn chưa đuổi kịp bệnh nhân đó anh đã thấy mùi chua bốc lên, cuống họng thì buồn nôn.
“Thật ghê tởm.” Một tay Tịch Mộ che miệng, một tay anh vịn bệ cửa sổ.
“Anh mang thai sao?” Một giọng nói bập bẹ truyền đến.
Tịch Mộ quay đầu, nhìn thấy Lam Tư Ngộ. Anh phất tay một cái rồi thở dài một hơi.
Lam Tư Ngộ giơ tay ra, sờ bụng của anh, bày ra vẻ mặt chân thành: “Ở đây có em bé sao?”
“Cậu nghiêm túc à?” Tịch Mộ cảm thấy ngụm khí kia đã về lại bụng anh.
Lam Tư Ngộ nheo mắt lại nở nụ cười, “Tôi đùa thôi.”
Tịch Mộ nói: “Tôi không cười nổi.”
Lam Tư Ngộ vươn tay ra nhẹ nhàng xoa sống lưng anh. “Sao thế? Vận động quá mạnh nên không thoải mái sao? Tôi cũng chả hiểu sao anh phải vội vậy nữa, rõ ràng tôi chỉ ở đây thôi, có chạy đi đâu đâu.”
Tịch Mộ cũng khó mà nói hết trong một lời bởi vì đúng thật là sợ cậu ta không ở đây.
Lam Tư Ngộ tiếp tục vuốt lưng cho anh, “Không sao nữa rồi, anh tự nghỉ ngơi trước đi, hít chậm rồi thở đều sẽ ổn thôi.”
Tịch Mộ theo lời cậu ta, hít thở đều mấy lần, say đó chậm rãi bình ổn nhịp thở. Bởi vì đã điều hòa được hơi thở, cho nên những thứ khác trong đầu anh đã dần bị đẩy ra ngoài, mùi chua bốc lên cũng dần bớt đi.
Kỹ năng xoa dịu người khác của Lam Tư Ngộ khá tốt, lúc Tịch Mộ lấy lại được tinh thần mới phát hiện bàn tay Tịch Mộ đã từ cổ xuống sống lưng anh từ hồi nào.
Tịch Mộ thoải mái như con mèo được chạm vào điểm nhạy cảm.
Con mèo là anh chỉ suýt chút nữa đã phát ra tiếng khò khè.
Chỉ là bây giờ không phải là lúc để thả lỏng.
La Trạch bên cạnh còn đang cằn nhằn, “Sao bây giờ em ấy không còn buồn nôn nữa nhỉ?”
Ngụy Tri Thục cười trên sự đau khổ của người khác, “Giữa hai người có sự cách biệt về nhan sắc.”
La Trạch không nhịn được sờ mũi của chính mình.
Đúng là anh ta cũng không nghĩ đến, một cậu trai gầy gò đến mức không khác gì bộ xương khô lại có thể lột xác biến thành một cậu trai xinh đẹp đến mức quỷ thần kinh sợ chỉ trong ba tháng.
Ngụy Tri Thục cũng mang máng dựa vào biểu cảm trên mặt của anh ta mà đoán được suy nghĩ nên bèn vỗ vai La Trạch an ủi: “Người ta vốn đã là thiên nga, chỉ là không cẩn thận đi lạc vào đàn vịt nhỏ xấu xí thôi.”
La Trạch dở khóc dở cười, “Thật ra cậu ta xấu hay đẹp cũng không liên quan gì đến tôi.”
Tiếng trò chuyện của bọn họ truyền vào tai Tịch Mộ. Khi năng lực tính toán đã trở về thì Tịch Mộ cầm lấy tay Lam Tư Ngộ, sau đó quay đầu nhìn La Trạch, “Đàn anh à, sao anh lại ở đây?”
La Trạch thở dài, “Anh vừa khéo ở gần đây, nghe thấy bên này có tiếng động nên chạy đến. “Anh ta nhìn ánh mắt cười cợt nhìn Tịch Mộ, “Anh mới đến đã thấy Lam Tư Ngộ hôn em ở trên nền nhà.”
Tịch Mộ cảm thấy mặt mình đang dần nóng lên.
Cảm giác này thật sự quá mới lạ.
Lam Tư Ngộ không cảm thấy có gì không ổn, cậu ta nhìn La Trạch một cách ngây thơ, “Bởi vì anh ấy không thở được, tôi chỉ đang hô hấp nhân tạo cho anh ấy thôi.”
Cứu người là một đức tính cao quý đáng được ca ngợi.
“Vậy sao?” La Trạch tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Lam Tư Ngộ. Anh ta ngồi xổm xuống chỉ môi mình trước mặt Lam Tư Ngộ. “Nếu như tôi cũng hôn mê vậy cậu cũng hô hấp nhân tạo để cứu tôi một mạng chứ?” Anh ta cười như phường trộm cướp.
Tịch Mộ hừ một tiếng, tính bảo anh ta đừng đùa Lam Tư Ngộ nữa.
Ngay dưới ánh mắt của mọi người, Lam Tư Ngộ làm ra hành động tiếp theo, cậu ta giơ tay, tát một cái “bép” vang dội lên mặt La Trạch.
Mọi người hoá đá.
Ngụy Tri Thục lặng lẽ ôm cổ An Khê.
Bàn tay có ý ngăn cản La Trạch của Tịch Mộ khựng giữa không trung.
Tay của Lam Tư Ngộ vẫn còn trên mặt La Trạch, “Yên tâm đi, tôi biết tình huống nào thì dùng cách gì để cứu người bệnh.” Cậu ta chân thành nhìn vào mắt anh ta, “Bây giờ có phải anh cảm thấy đầu óc tỉnh táo và hô hấp cũng thông thuận hơn rồi không?”
Bộ dạng nghiêm túc của cậu ta khiến cho La Trạch không bắt bẻ được cái gì.
“Lời cảm ơn đâu rồi?” Lam Tư Ngộ hỏi anh ta.
“Ha, cảm ơn.” La Trạch sờ bên má bị cậu ta đánh.
Lam Tư Ngộ xoay người, hất cằm với Tịch Mộ. “Lời cảm ơn của anh đâu?”
“Thằng nhóc quỷ kiêu căng này.” Tịch Mộ không để ý cậu ta.
“Ha.” La Trạch thật sự tỉnh táo rồi, “Đàn em, em sao thế? Đột nhiên không khỏe à?”
Tịch Mộ lắc đầu, sau đó nhìn La Trạch.
Trong lòng anh vẫn còn nghi ngờ, chỉ là anh không biết có nên đặt niềm tin vào đàn anh vốn là thân quen này không? Nếu nói không đáng tin thì cũng không hẳn, vì những mối quan hệ tiếp xúc ở trường học đều là thật. Anh thật sự nhìn thấy vẻ ngoài sáng sủa và thân thiện, cũng như tinh thần tràn đầy năng lượng của người đàn ông này. Nếu như nói phải tin tưởng vậy ngày ấy bệnh nhân vô tội bị đưa đi là anh ta đưa, bệnh án bị làm giả vốn định muốn lừa mình cũng thế thì tính sao?
Nếu như bạn là anh ấy, bạn sẽ lựa chọn đối diện với một người quen đã hoàn toàn thay đổi như thế nào?
Tịch Mộ nghiêng người, lợi dụng bệ cửa sổ chặn lại ánh sáng chiếu lên mặt mình.
“Chỉ là đột nhiên không khỏe thôi, trước đây cũng từng có lần như thế, chỉ cần nghỉ chút là được rồi.” Tịch Mộ không biết bây giờ đóng vai yếu đuối có ích lợi gì không.
“Vậy sao.” La Trạch như đã chấp nhận. “Vậy anh ra ngoài làm việc tiếp đây, em nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Anh ta liếc Lam Tư Ngộ một cái, “Nếu mệt quá thì để người khác đưa Lam Tư Ngộ về cũng được. Thật ra em cũng không cần thiết lần nào cũng đưa cậu ta ra đâu.
Lam Tư Ngộ trốn sau Tịch Mộ bám lấy tay của anh.
La Trạch đi ra ngoài.
Anh ta vừa rời đi, Lam Tư Ngộ liền lập tức đỡ Tịch Mộ đến ngồi xuống ghế sofa.
“Cũng giống mang thai thật.” An Khê lại lẩm bẩm.
“Sao vậy? Áp lực quá nên buồn nôn à?” Ngụy Tri Thục cũng có thể đoán được sơ sơ anh đã có chuyện gì.
Tịch Mộ gật đầu, sau đó lần thứ hai bưng kín miệng mình.
Trên mặt bàn vừa khéo có một ly nước, Lam Tư Ngộ cầm lấy rồi đưa cho Tịch Mộ.
“Nước ai uống rồi à?” Tịch Mộ không nhận lấy ngay.
“Nước rót cho tôi, nhưng tôi không uống.”
Tịch Mộ lập tức nói cảm ơn, sau đó cầm ly nước tu một hơi cạn sạch.
Lam Tư Ngộ thưởng thức góc cạnh đẹp đẽ của gương mặt lẫn hầu kết quyến rũ của anh khi anh ngước cằm lên từ khoảng cách gần.
Tịch Mộ đặt ly nước xuống, Lam Tư Ngộ ngay lập tức ngoảnh mặt đi.
Ngụy Tri Thục nhìn toàn bộ quá trình chỉ ôm cổ An Khê, đôi mắt An Khê tỏa sáng lấp lánh. “Tình yêu đồng giới kìa.”
“Im miệng.” Ngụy Tri Thục bịt miệng An Khê.
Ngụy Tri Thục nhìn Tịch Mộ thở dài, “Tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng có nghĩ đến chuyện Tống Luân nữa thì hơn, cứ làm cho tốt chuyện cậu quyết định đã, đừng làm mấy chuyện điên rồ. Vốn tôi còn không muốn nói bất cứ chuyện gì liên quan đến nơi này đâu, thế nhưng nếu là cậu thì tôi cho cậu lời khuyên vậy. Ngoại trừ chuyện cậu muốn làm thì không cần bận tâm những chuyện khác. Tôi nhìn ra được từ đầu cậu cũng rất khó vượt qua, thế nhưng sau này nhất định sẽ tốt lên. Cho nên, tuyệt đối đừng làm mấy chuyện ngu ngốc.”
Tịch Mộ cúi đầu.
Lần đầu tiên sẽ rất khó vượt qua.
Thế nhưng khi thời gian qua rồi sẽ không còn đau đớn nữa.
Chuyện khiến bạn bất lực không làm được gì, sau này nhất định sẽ ngày càng nhiều hơn và có khi còn chất cao như núi, tới lúc ấy, bạn sẽ quên đi chuyện đầu tiên khiến bạn mệt mỏi là gì.
Lam Tư Ngộ nhìn Tịch Mộ sa sút, vươn tay ra, nắm lấy tay phải của anh.
Tịch Mộ kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Lam Tư Ngộ cười với anh.
“Nếu như cậu không thể ở lại đây nữa, vậy cậu bảo Lam Tư Ngộ phải làm sao đây?” Ngụy Tri Thục tiếp tục khuyên anh.
An Khê ngẩng đầu nhìn Ngụy Tri Thục, tinh thần hóng hớt của cô bé đang online, “Mấy người nói chuyện gì vậy?”
“Nói chuyện người lớn mới biết.” Ngụy Tri Thục cúi đầu, đối diện với cô bé, “Con nít con nôi im mồm cho chú, đừng có lắm mồm.”
An Khê yên lặng phản bác anh ta, “Có mà chú ấy, chú đừng có quản chuyện của tôi nhiều vậy nữa, chú cũng có phải ba tôi đâu.”
“Chú là người giám hộ của bé ở đây.” Ngụy Tri Thục tàn nhẫn xoa tóc An Khê.
Tịch Mộ dựa lên ghế sofa lặng lẽ điều chỉnh hô hấp của mình.
Nhìn qua anh thực sự rất mệt mỏi, vì thế sau đó La Trạch đã kêu người đến đón Lam Tư Ngộ đi.
Tịch Mộ không nói gì, An Khê cứ ồn ào đòi đi nên Ngụy Tri Thục cũng đành dẫn An Khê ra ngoài, để lại cho Tịch Mộ không gian yên tĩnh.
Sau khi không còn ai nữa, con người dễ chìm vào suy nghĩ của mình.
Kể ra, Tịch Mộ cũng là một người tự mãn và tính cách không tốt.
Anh và chị gái tính rất giống nhau, không biết là vấn đề gen hay do hồi bé anh ở với chị gái quá lâu mà mục tiêu của anh với chị gái cứ khắc nhau một cách khó hiểu.
Khi còn bé, chị gái của anh thành tích rất tốt, là người đứng thứ nhất toàn trường.
Thành tích học tập của anh cũng tốt, thế nhưng cứ luôn thua người đứng đầu một chút.
Sau khi lớn rồi, chị gái anh đặt mục tiêu là vào học viện cảnh sát. Chị ấy ôm mục tiêu bảo vệ lẽ phải, từ đó thành công thi đậu trường hình sự, còn được thăng chức suốt chặng đường.
Tịch Mộ cũng hiếu thắng, mục tiêu của anh cũng ở ngay cạnh.
Anh cũng từng nghĩ đến làm cảnh sát, thế nhưng anh hiểu rõ cho dù anh đậu vào trường cảnh sát và có công việc thì cũng không thể nào được như chị gái.
Từ mười mấy năm trước, anh đã chưa một lần từng thành công.
Lần thất bại đầu tiên anh không cam lòng, lần thứ bại thứ hai anh vẫn còn mục tiêu để tiếp tục, thế nhưng sau đó Tịch Mộ đã dần chết lặng.
Bởi vậy đến khi thi đại học, người trong nhà đã cho rằng anh sẽ đăng ký vào trường như chị gái. Đúng thật là anh cũng từng dùng bút chì điền tên ngôi trường kia, thế nhưng cuối cùng sau khi nghĩ thêm, anh vẫn quyết định dùng tẩy xóa sạch tên ngôi trường đó, sau đấy điền tên trường nổi tiếng nhất về tâm thần học.
Tịch Mộ không biết hành vi này của mình xem như là buông tha cho bản thân hay là hành vi của một tên quỷ nhát gan nữa.
Thế nhưng đúng thật là anh thoải mái hơn nhiều.
Cảm giác trái tim bị đè nặng rất khó chịu.
Tịch Mộ đấm đấm lưng rồi chậm rãi đứng lên.
Anh đi ra khỏi khu mở rồi đi dạo ở nơi tiếp giáp giữa khu mở và khu đóng giống hệt như một ông già.
Hai khu vực bị ngăn cách bởi một tấm lưới sắt. Nghe đâu nơi này còn có lưới điện, chỉ là chưa từng thấy ai khởi động.
Tịch Mộ đi lại ở gần đó ba lần, mãi cho đến sau đó bảo vệ phải chạy đến hỏi ảnh có phải có chuyện gì không. Tịch Mộ tìm một cái cớ, sau đó tính toán thời gian rồi rời đi.
Đến buổi tối, ngoại trừ khu vực trực ban có nhân viên y tế thì tất cả mọi người đều phải về ký túc xá.
Trăng lưỡi liềm treo cao giữa bầu trời không một áng sao, đầu thu không có gió mạnh.
Tịch Mộ mặc đồ đen từ đầu đến chân, sau đó lén lút chạy ra ngoài.
Bệnh viện này không thích lắp camera, với anh mà nói đây là thứ đáng mừng nhất.
Trong ký túc xá thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, Tịch Mộ vừa nghe tiếng bước chân liền trốn đi. Sau đó chờ cho người kia đi rồi anh mới vội đi ra. Anh lẩn trốn suốt chặng đường cho đến khi đến nơi giao nhau giữa khu mở và khu đóng.
Trước kia anh đã thấy kỳ lạ, làm sao Ngụy Tri Thục chạy từ khu mở đến khu đóng được, hôm anh tìm thật lâu mới phát hiện được, thì ra nơi này có một cái lỗ.
Tịch Mộ nằm sấp xuống, dứt khoát chui qua cái lỗ, sau đó vội vàng chạy đến một góc của khu đóng. Anh lấy áo blouse trắng đã chuẩn bị trước đó và khẩu trang ra, sau đó cột mái tóc hơi dài của mình lại, đổi một chiếc kính gọng đen khác.
Thay đổi áo quần xong xuôi, Tịch Mộ đeo găng tay rồi đút vào túi quần, anh mang gương mặt bình tĩnh đi vào khu đóng.
Anh đã từng đi qua sẽ không quên đường, hơn nữa anh có năng lực nắm giữ không gian rất mạnh. Trải qua vài lần từng đi đến khu đóng, anh đã có thể thuận lợi tìm đến khu vực của bệnh nhân.
Bây giờ đã là đêm khuya, theo lý mà nói, tất cả bác sĩ và y tá đều nên nghỉ ngơi.
Thế nhưng Tịch Mộ vừa vào tòa nhà thì trước mặt anh đã lập tức có bác sĩ và y tá cùng đẩy bệnh nhân trên giường bệnh đi qua người anh nhanh như bay. “Bệnh nhân 703 có điều bất thường.” Y tá báo cáo tình huống với giọng lạnh như băng.
Tịch Mộ dừng chân lại.
Nơi này là một thế giới khác.
Người bình thường không chú ý đến lời cảnh báo sẽ phải chịu một đòn bất ngờ nặng nề.
Bây giờ, rời khỏi vẫn còn kịp.
Tịch Mộ cũng thật sự lùi về sau một bước.
Nếu lùi một bước vậy phải bù bằng hai bước.
Càng là thời khắc căng thẳng, trạng thái của Tịch Mộ càng bình tĩnh.
Anh chậm rãi cẩn thận giữ vững trạng thái ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào tòa nhà này.
Người nơi này đến lúc bắt đầu công việc.
Tịch Mộ phát hiện thiết bị cách âm của nơi này thật sự quá tốt, anh càng đi vào sâu càng có thể được nhiều tiếng la hét. Thế nhưng khi anh ở khu mở lại không hề nghe được chút tiếng thét nào.
Trước kia anh đến đây, khắp các phòng bệnh đều được khóa lại bằng nhiều lớp cửa sắt và được chắn lại.
Mà bây giờ, vách tường và cánh cửa đó được kéo lên trông giống như cửa cuốn trong quầy hàng, có thể nhìn thấy được rõ ràng tình huống của bọn họ ở bên trong.
Trong mỗi một phòng bệnh đều có một bệnh nhân đang nằm, có một số người là trạng thái tự do, có một người trong trạng thái bị khóa tay chân lại. Trong bọn họ có người khóc trời gào đất, có người nằm bẹp trên sàn, dường như rất đau đớn thậm chí còn kêu gào lên. Một số trạng thái này dù sao cũng được tính là bình thường, dù sao nơi này cũng là bệnh viện tâm thần. Điều không bình thường là những người đang ngơ ngác sau đó điên cuồng tính toán, đánh đàn hoặc là nghĩ ngợi như kẻ điên.
Trước mặt bọn họ có mấy bác sĩ, bọn họ cầm từng quyển sổ ghi chép bệnh nhân được mình phụ trách.
Nơi này là căn cứ thí nghiệm độc ác chỉ từng xuất hiện trong phim ảnh hay sách giáo khoa.
Ánh đèn trên đầu dần sáng như ban ngày, hô hấp của Tịch Mộ ngày càng nhanh.
“Chuẩn bị để bệnh nhân mới đến uống thuốc.” Một bác sĩ trung niên nói thế.
“Bệnh nhân mới đến bây giờ đang ở tầng ba.” Y tá báo cáo.
“Đưa xuống.” Ông ta quyết đoán nói vậy.
Ngay lập tức, có một y tá giẫm giày cao gót đến cạnh bác sĩ này rồi lấy một túi thuốc trong xe đẩy y tế rồi rời đi.
Nơi này rất trật tự và có quy định riêng.
Tịch Mộ xoay chân đi theo y tá kia.
“Bác sĩ, ở đây có chuyện xảy ra.” Có một vị bác sĩ chạy qua Tịch Mộ.
Mặt người kia cũng đeo khẩu trang, Tịch Mộ không nhìn rõ gương mặt người kia, thế nhưng anh nhận ra được giọng người nọ.
Là La Trạch.
Đêm này bóng tối đã vây kín.
Tịch Mộ hơi dừng lại chỉ vì tiếng của La Trạch, lúc ổn định tinh thần thì y tá kia đã biến mất. Anh đành phải tự mình đi đến tầng ba, thế nhưng ở đây có quá nhiều đường. Nếu như anh dò từng đường một chỉ e là sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Ngay lúc anh thở không nổi thì điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Tịch Mộ luống cuống tay chân nhanh chóng muốn tắt chiếc điện thoại đang rung lại.
Anh mở điện thoại lên, từng tin nhắn một liên tục nhảy lên chiếm đầy màn hình.
[Nghe theo hướng dẫn của tôi.]
[Cậu không nên đến đó.]
[Chẳng mấy chốc sẽ có người phát hiện sự tồn tại của cậu.]
[Chạy.]
[Ngay bây giờ, rời khỏi tòa nhà này.]
Điện thoại di động của anh rung lên như dính virut, ngoại trừ những chữ kia thì không còn gì nữa.
[Có người đến.]
Tin nhắn này mới vừa đến, nơi khúc cua hành lang liền truyền đến âm thanh, “Tôi phát hiện một bác sĩ rất khả nghi, trên ngực không đeo thẻ công tác. Đúng, người đó ở lối vào tầng ba, nhanh đến xử lý đi.”
Tịch Mộ run tay, suýt chút nữa không cầm chắc được điện thoại di động.
[Bên trái, chỗ hành lang, núp đi.] Hướng dẫn gửi đến.
Tịch Mộ chưa kịp suy nghĩ thì cơ thể đã liền hành động theo bản năng làm theo tin nhắn, anh rón rén đi ra, rẽ trái, sau đó bắt đầu lẩn trốn trong bóng tối.
Ánh sáng trên điện thoại di động cũng tối sầm.
“Có ai đâu.” Người đến không thấy được anh.
“Anh có nhìn nhầm không?”
“Dù sao đi nữa thì mấy người cứ đi kiểm tra một vòng đi.”
“Được.”
Nghe tiếng bước chân chạy đến từ chỗ xa, Tịch Mộ lo lắng đề phòng.
May là, những tiếng bước chân đến gần anh thì đều bẻ hướng hoặc đi nơi khác.
Điện thoại di động lại sáng lên.
[Đi đến tầng ba, vào hành lang thứ nhất, cậu lấy tấm thẻ treo phía trên tường, sau đó rời khỏi tòa nhà này càng nhanh càng tốt.]
[Phải nhanh.]
Hai chữ cuối cùng thật sự như bùng nổ sự sợ hãi của người nói chuyện.
Tuy rằng Tịch Mộ không biết đây là chuyện gì xảy ra, thế nhưng anh cũng không rảnh bận tâm. Anh dựa theo sự chỉ dẫn của người kia đi tới hành lang thứ nhất. Trên vách tường quả nhiên có treo một tấm thẻ, anh gỡ nó xuống.
“Bác sĩ?”
Tịch Mộ nghe được tiếng, ngơ ngác ngẩng đầu.
Người đang ở trong phòng bệnh trước mặt anh là Tống Luân.
Tịch Mộ lập tức nhào đến trước mặt gã ta. “Rốt cục là chuyện gì xảy ra đây?” Anh sốt ruột nhìn Tống Luân, “Anh có ổn không?”
“Bác sĩ, cứu tôi sao?” Tống Luân nghe được giọng của anh cũng lập tức xác nhận anh là người mà gã nghĩ đến, gã ta lăn đến đó, sốt ruột nhoài người lên vách tường trong suốt. “Bác sĩ, bệnh nhân vào đây không chết cũng phát điên, cậu nhất định phải giúp tôi!”
Tịch Mộ lo lắng quét mắt trong phòng bệnh, anh không thấy xích đâu cả.
“Thẻ... Thẻ, tôi tôi tôi thấy họ dùng thẻ mở cửa!” Tống Luân hốt hoảng chỉ vào thẻ trong tay anh.
Tịch Mộ đang tìm khắp nơi kiếm chỗ quẹt thẻ.
Điện thoại di động của anh liền rung lên.
Bây giờ anh không rảnh tay, Tịch Mộ vội vàng quét mắt qua điện thoại một cái.
[Có người đến.]
[Tạm để người kia ở đó đã.]
[Đi mau.]
Tai Tịch Mộ còn nghe được rõ ràng tiếng đập bịch bịch của trái tim mình.
Tình thế khó xử, khó có thể lựa chọn.
[Nghe lời.] Người ở bên kia điện thoại vội vàng gửi tin nhắn mới đến.
Đó là một mệnh lệnh từ người không biết tên, thế nhưng giọng điệu của người kia lại khiến Tịch Mộ có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, đồng thời anh cũng theo bản năng muốn nghe theo lời người kia nói.
Người kia, giống như thầy của anh.
Tịch Mộ ra hiệu im lặng với Tống Luân, sau đó treo tấm thẻ lên cổ mình. “Tôi sẽ quay lại.” Anh bảo đảm, anh biết bây giờ Tống Luân đang ở đâu thì lần sau đến sẽ càng thuận lợi hơn. “Bây giờ tôi không đưa anh đi được, lần sau sẽ chuẩn bị sẵn sàng.” Anh đút hai tay vào túi rồi chuẩn bị rời đi.
“Nhất định cậu phải đến cứu tôi đấy.” Tống Luân quỳ xuống, “Thật sự cầu xin cậu.” Một con cừu đang đợi bị làm thịt thì điều duy nhất nó có thể làm chỉ là cầu nguyện.
Cầu nguyện cho cái ác sớm ngày chấm dứt, cầu nguyện cho chúa xuống trần gian, cầu xin sự may mắn không tồn tại đến với mình. Ngoại trừ cầu nguyện thì người đó không làm được gì nữa cả.
Người đi đầu xuất hiện.
Vốn Tịch Mộ còn có thể thành công giả vờ, thế nhưng ngay khoảnh khắc anh thấy người đến thì đôi mắt không dời đi được.
Cậu ta mặc straitjacket như cũ, mái tóc màu đay tung bay nhẹ nhàng, gương mặt cậu ta không hề có cảm xúc, hệt như một con rối không biết giận.
Nhân viên y tế đi theo sau cậu ta, hộ tống.
Lam Tư Ngộ ngước mắt, đối diện với đôi mắt của người trước mặt.
Đôi mắt hổ phách của cậu ta chuyển động trong giây lát.
“Chờ chút.” Bác sĩ theo sau Lam Tư Ngộ gọi Tịch Mộ lại, “Anh là bác sĩ nào, báo số đi?” Người nọ chưa từng thấy bác sĩ này.
Tịch Mộ dừng chân.
Bác sĩ kia nhíu mày.
Trong lòng Tịch Mộ có hai chữ đang vang vọng.
Xong đời.
“Hô.” Lam Tư Ngộ hít sâu một hơi.
Ngay lúc Tịch Mộ không biết làm sao, đột nhiên Lam Tư Ngộ vung tay ra, đẩy bác sĩ kia một cái, sau đó quay người bỏ chạy.
“Này!” Hành động bất ngờ của cậu ta khiến mọi người hoảng loạn không kịp chuẩn bị để bắt lại.
Lam Tư Ngộ thấy kế hoạch chạy trốn không thành liền dứt khoát tóm một bác sĩ gần nhất rồi cưỡi lên người hắn vung nắm đấm không thương tiếc. Sau khi đánh người kia bất tỉnh rồi thì muốn bẻ đầu ngón tay của gã. “Cho tao một đầu ngón tay!” Cậu ta nói, động tác thô lỗ như muốn bẻ gãy ngón tay người nọ.
Bác sĩ bên dưới đang kêu gào thảm thiết.
Mọi người lật đật muốn kéo cậu ta đi.
“Lam Tư Ngộ phát điên rồi! Nhanh đi lấy thuốc!” Có người ra lệnh.
Nghe vậy, ngay lập tức có người chạy đi, dường như là đi lấy thuốc.
Tịch Mộ thừa dịp bọn họ không rảnh bận tâm chính mình, vội vàng chạy theo.
Sau khi rời khỏi đám người, điện thoại liền không ngừng được gửi đến tin nhắn.
[Rẽ trái.]
[Quẹt thẻ.]
[Dừng lại.]
[Chạy.]
Tịch Mộ hành động theo mệnh lệnh, thành công rời khỏi được khu đóng.
Sau khi anh rời được khỏi đó, điện thoại liền nhanh chóng im lặng, Tịch Một bật màn hình điện thoại lên thì nó đã ngay lập tức biến thành một chiếc điện thoại di động bình thường.
Những tin nhắn đã từng được gửi đến giống hệt như phòng bệnh khu đóng đêm nay, giống như là ảo ảnh.
Trải nghiệm đêm nay thật ly kỳ.
Tịch Mộ trở lại ký túc xá, ôm chặt chính mình, anh sợ đến mức không cách nào ngủ nổi.
Tinh thần anh căng thẳng hết mức, đến lúc rạng sáng, anh chịu không nổi nữa mới ngủ thiếp đi.
Trong mơ có một chiếc container đang lao đến.
Những chiếc xe kia giống như những chiếc xe trong phim thế chiến thứ hai, anh mặc đồ quân nhân bị đẩy lên xe.
Trên xe có rất nhiều người, bọn họ chen chúc một chỗ, là đau đớn hoặc là tê dại, hoặc là bất lực.
Cảnh tượng thay đổi một nhoáng, anh mặc quần áo tù bị trói trên giường bệnh, một bác sĩ mặc blouse trắng xuất hiện, chữ thập đỏ trên ngực đã bị máu tươi nhuộm thẫm. Người kia cầm dao phẫu thuật, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi muốn mổ đầu cậu.”
Tịch Mộ hoảng hốt choàng tỉnh.
Ngay lúc anh mở mắt, đồng hồ báo thức cũng vang lên.
Tinh thần tịch mộ đã bị dồn đến đường cùng, anh nhấn tắt đồng hồ báo thức.
Sau khi đồng hồ báo thức bị tắt thì một tin nhắn bình thường được gửi đến.
[Đi làm, đừng trốn, nếu không sẽ bị nghi ngờ.] Người gửi tin nhắn là một người tên là God.
Tốt nhất người đó nên là thần.
Tịch Mộ gửi một tin nhắn cho người kia.
Thế nhưng qua hồi lâu vẫn không nhận được trả lời từ bên kia.
Tịch Mộ gọi qua, tiếng điện thoại báo cho anh đối phương bên kia đã tắt máy.
Tịch Mộ đến phòng rửa tay dùng nước lạnh xối mặt mình. Xối đến mức mặt không còn cảm giác anh mới có thể thay đồ rồi đi ra khỏi phòng ký túc xá.
“Bác sĩ Tịch, chào buổi sáng.” Y tá xinh đẹp chào hỏi anh.
Tịch Mộ nhìn gương mặt xinh đẹp của cô rồi lại liên tưởng đến cảnh tượng buổi tối, mùi chua lại bốc lên. “Chào buổi sáng.” Anh ép buộc chính mình nói chuyện bình thường.
“Sắc mặt anh không tốt lắm.” Cô quan tâm đến vấn đề sức khỏe của anh.
“Không có gì đâu, gần đây dạ dày không ổn, nên chất lượng giấc ngủ cũng không tốt. Tôi uống thuốc rồi, chẳng mấy chốc sẽ ổn thôi.” Sắc mặt Tịch Mộ tái nhợt.
Y tá gật gật đầu, dặn anh chăm sóc cơ thể cho thật tốt sau đó rời đi.
Tịch Mộ rời khỏi chỗ cô ta thì gần như là chạy vội đến phòng bệnh.
Anh vẫn luôn lễ phép gõ cửa trước khi bước vào.
Thế nhưng lần này, anh dường như thô lỗ đẩy cửa.
Lam Tư Ngộ ngồi trên giường, sau khi nghe được âm thanh thì ngẩng đầu. Trên mặt cậu ta được dán miếng bông y tế, bởi vì nhìn thấy Tịch Mộ khác hẳn thường ngày thế nên trong ánh mắt của cậu ta chứa đầy sự bối rối.
Có lẽ là do lo lắng cho Lam Tư Ngộ một đêm, cũng có lẽ là do tinh thần anh sắp hỏng mất, cho nên anh cần một chút an ủi.
Tịch Mộ xông lên ôm chặt lấy cậu ta dưới ánh mắt kinh ngạc của Lam Tư Ngộ.
Cơ thể gầy gò của Lam Tư Ngộ như là sắp bị ép vào cơ thể anh.
Tịch Mộ ôm chặt cậu ta, ngón tay anh bắt lấy straitjacket của cậu.
Lồng ngực dán chặt, trái tim dần hoà chung một nhịp.
Hết chương 35.
Tác giả có lời muốn nói: kịch ngắn
Lam Tư Ngộ: Cầu hôn?
Tịch Mộ: Tình huống này nhìn thế nào cũng đâu có giống hiện trường cầu hôn đâu?!!
*Quả meme khiến Tịch Mộ buồn nôn =)))
Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Tình cảnh này giống hệt một cái meme trên mạng*.
Tịch Mộ buồn nôn một hồi.
La Trạch là người đầu tiên đáp lại anh. Anh ta đẩy 3 người khác ra rồi ghé qua với gương mặt đầy lo lắng, “Đàn em, em không sao chứ?”
Tịch Mộ nhìn mặt anh ta rồi che miệng lại, “Ọe.” Anh nôn khan.
La Trạch lau mặt mình một cái, ánh mắt thấy rõ sự bất lực. “Mặt anh chắc không buồn nôn đến mức đấy chứ.”
Tịch Mộ nhanh chóng đứng dậy khỏi sofa, sau đó anh chạy đến cạnh cửa sổ mở cửa cho thoáng khí.
Đúng là anh ta buồn nôn thật.
Nghĩ đến nơi đây là một bệnh viện dùng cơ thể người thật làm thí nghiệm, hơn nữa người bị hại lại là người từng nói chuyện với mình, bản thân anh cũng từng hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho người ta. Còn chưa đuổi kịp bệnh nhân đó anh đã thấy mùi chua bốc lên, cuống họng thì buồn nôn.
“Thật ghê tởm.” Một tay Tịch Mộ che miệng, một tay anh vịn bệ cửa sổ.
“Anh mang thai sao?” Một giọng nói bập bẹ truyền đến.
Tịch Mộ quay đầu, nhìn thấy Lam Tư Ngộ. Anh phất tay một cái rồi thở dài một hơi.
Lam Tư Ngộ giơ tay ra, sờ bụng của anh, bày ra vẻ mặt chân thành: “Ở đây có em bé sao?”
“Cậu nghiêm túc à?” Tịch Mộ cảm thấy ngụm khí kia đã về lại bụng anh.
Lam Tư Ngộ nheo mắt lại nở nụ cười, “Tôi đùa thôi.”
Tịch Mộ nói: “Tôi không cười nổi.”
Lam Tư Ngộ vươn tay ra nhẹ nhàng xoa sống lưng anh. “Sao thế? Vận động quá mạnh nên không thoải mái sao? Tôi cũng chả hiểu sao anh phải vội vậy nữa, rõ ràng tôi chỉ ở đây thôi, có chạy đi đâu đâu.”
Tịch Mộ cũng khó mà nói hết trong một lời bởi vì đúng thật là sợ cậu ta không ở đây.
Lam Tư Ngộ tiếp tục vuốt lưng cho anh, “Không sao nữa rồi, anh tự nghỉ ngơi trước đi, hít chậm rồi thở đều sẽ ổn thôi.”
Tịch Mộ theo lời cậu ta, hít thở đều mấy lần, say đó chậm rãi bình ổn nhịp thở. Bởi vì đã điều hòa được hơi thở, cho nên những thứ khác trong đầu anh đã dần bị đẩy ra ngoài, mùi chua bốc lên cũng dần bớt đi.
Kỹ năng xoa dịu người khác của Lam Tư Ngộ khá tốt, lúc Tịch Mộ lấy lại được tinh thần mới phát hiện bàn tay Tịch Mộ đã từ cổ xuống sống lưng anh từ hồi nào.
Tịch Mộ thoải mái như con mèo được chạm vào điểm nhạy cảm.
Con mèo là anh chỉ suýt chút nữa đã phát ra tiếng khò khè.
Chỉ là bây giờ không phải là lúc để thả lỏng.
La Trạch bên cạnh còn đang cằn nhằn, “Sao bây giờ em ấy không còn buồn nôn nữa nhỉ?”
Ngụy Tri Thục cười trên sự đau khổ của người khác, “Giữa hai người có sự cách biệt về nhan sắc.”
La Trạch không nhịn được sờ mũi của chính mình.
Đúng là anh ta cũng không nghĩ đến, một cậu trai gầy gò đến mức không khác gì bộ xương khô lại có thể lột xác biến thành một cậu trai xinh đẹp đến mức quỷ thần kinh sợ chỉ trong ba tháng.
Ngụy Tri Thục cũng mang máng dựa vào biểu cảm trên mặt của anh ta mà đoán được suy nghĩ nên bèn vỗ vai La Trạch an ủi: “Người ta vốn đã là thiên nga, chỉ là không cẩn thận đi lạc vào đàn vịt nhỏ xấu xí thôi.”
La Trạch dở khóc dở cười, “Thật ra cậu ta xấu hay đẹp cũng không liên quan gì đến tôi.”
Tiếng trò chuyện của bọn họ truyền vào tai Tịch Mộ. Khi năng lực tính toán đã trở về thì Tịch Mộ cầm lấy tay Lam Tư Ngộ, sau đó quay đầu nhìn La Trạch, “Đàn anh à, sao anh lại ở đây?”
La Trạch thở dài, “Anh vừa khéo ở gần đây, nghe thấy bên này có tiếng động nên chạy đến. “Anh ta nhìn ánh mắt cười cợt nhìn Tịch Mộ, “Anh mới đến đã thấy Lam Tư Ngộ hôn em ở trên nền nhà.”
Tịch Mộ cảm thấy mặt mình đang dần nóng lên.
Cảm giác này thật sự quá mới lạ.
Lam Tư Ngộ không cảm thấy có gì không ổn, cậu ta nhìn La Trạch một cách ngây thơ, “Bởi vì anh ấy không thở được, tôi chỉ đang hô hấp nhân tạo cho anh ấy thôi.”
Cứu người là một đức tính cao quý đáng được ca ngợi.
“Vậy sao?” La Trạch tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Lam Tư Ngộ. Anh ta ngồi xổm xuống chỉ môi mình trước mặt Lam Tư Ngộ. “Nếu như tôi cũng hôn mê vậy cậu cũng hô hấp nhân tạo để cứu tôi một mạng chứ?” Anh ta cười như phường trộm cướp.
Tịch Mộ hừ một tiếng, tính bảo anh ta đừng đùa Lam Tư Ngộ nữa.
Ngay dưới ánh mắt của mọi người, Lam Tư Ngộ làm ra hành động tiếp theo, cậu ta giơ tay, tát một cái “bép” vang dội lên mặt La Trạch.
Mọi người hoá đá.
Ngụy Tri Thục lặng lẽ ôm cổ An Khê.
Bàn tay có ý ngăn cản La Trạch của Tịch Mộ khựng giữa không trung.
Tay của Lam Tư Ngộ vẫn còn trên mặt La Trạch, “Yên tâm đi, tôi biết tình huống nào thì dùng cách gì để cứu người bệnh.” Cậu ta chân thành nhìn vào mắt anh ta, “Bây giờ có phải anh cảm thấy đầu óc tỉnh táo và hô hấp cũng thông thuận hơn rồi không?”
Bộ dạng nghiêm túc của cậu ta khiến cho La Trạch không bắt bẻ được cái gì.
“Lời cảm ơn đâu rồi?” Lam Tư Ngộ hỏi anh ta.
“Ha, cảm ơn.” La Trạch sờ bên má bị cậu ta đánh.
Lam Tư Ngộ xoay người, hất cằm với Tịch Mộ. “Lời cảm ơn của anh đâu?”
“Thằng nhóc quỷ kiêu căng này.” Tịch Mộ không để ý cậu ta.
“Ha.” La Trạch thật sự tỉnh táo rồi, “Đàn em, em sao thế? Đột nhiên không khỏe à?”
Tịch Mộ lắc đầu, sau đó nhìn La Trạch.
Trong lòng anh vẫn còn nghi ngờ, chỉ là anh không biết có nên đặt niềm tin vào đàn anh vốn là thân quen này không? Nếu nói không đáng tin thì cũng không hẳn, vì những mối quan hệ tiếp xúc ở trường học đều là thật. Anh thật sự nhìn thấy vẻ ngoài sáng sủa và thân thiện, cũng như tinh thần tràn đầy năng lượng của người đàn ông này. Nếu như nói phải tin tưởng vậy ngày ấy bệnh nhân vô tội bị đưa đi là anh ta đưa, bệnh án bị làm giả vốn định muốn lừa mình cũng thế thì tính sao?
Nếu như bạn là anh ấy, bạn sẽ lựa chọn đối diện với một người quen đã hoàn toàn thay đổi như thế nào?
Tịch Mộ nghiêng người, lợi dụng bệ cửa sổ chặn lại ánh sáng chiếu lên mặt mình.
“Chỉ là đột nhiên không khỏe thôi, trước đây cũng từng có lần như thế, chỉ cần nghỉ chút là được rồi.” Tịch Mộ không biết bây giờ đóng vai yếu đuối có ích lợi gì không.
“Vậy sao.” La Trạch như đã chấp nhận. “Vậy anh ra ngoài làm việc tiếp đây, em nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Anh ta liếc Lam Tư Ngộ một cái, “Nếu mệt quá thì để người khác đưa Lam Tư Ngộ về cũng được. Thật ra em cũng không cần thiết lần nào cũng đưa cậu ta ra đâu.
Lam Tư Ngộ trốn sau Tịch Mộ bám lấy tay của anh.
La Trạch đi ra ngoài.
Anh ta vừa rời đi, Lam Tư Ngộ liền lập tức đỡ Tịch Mộ đến ngồi xuống ghế sofa.
“Cũng giống mang thai thật.” An Khê lại lẩm bẩm.
“Sao vậy? Áp lực quá nên buồn nôn à?” Ngụy Tri Thục cũng có thể đoán được sơ sơ anh đã có chuyện gì.
Tịch Mộ gật đầu, sau đó lần thứ hai bưng kín miệng mình.
Trên mặt bàn vừa khéo có một ly nước, Lam Tư Ngộ cầm lấy rồi đưa cho Tịch Mộ.
“Nước ai uống rồi à?” Tịch Mộ không nhận lấy ngay.
“Nước rót cho tôi, nhưng tôi không uống.”
Tịch Mộ lập tức nói cảm ơn, sau đó cầm ly nước tu một hơi cạn sạch.
Lam Tư Ngộ thưởng thức góc cạnh đẹp đẽ của gương mặt lẫn hầu kết quyến rũ của anh khi anh ngước cằm lên từ khoảng cách gần.
Tịch Mộ đặt ly nước xuống, Lam Tư Ngộ ngay lập tức ngoảnh mặt đi.
Ngụy Tri Thục nhìn toàn bộ quá trình chỉ ôm cổ An Khê, đôi mắt An Khê tỏa sáng lấp lánh. “Tình yêu đồng giới kìa.”
“Im miệng.” Ngụy Tri Thục bịt miệng An Khê.
Ngụy Tri Thục nhìn Tịch Mộ thở dài, “Tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng có nghĩ đến chuyện Tống Luân nữa thì hơn, cứ làm cho tốt chuyện cậu quyết định đã, đừng làm mấy chuyện điên rồ. Vốn tôi còn không muốn nói bất cứ chuyện gì liên quan đến nơi này đâu, thế nhưng nếu là cậu thì tôi cho cậu lời khuyên vậy. Ngoại trừ chuyện cậu muốn làm thì không cần bận tâm những chuyện khác. Tôi nhìn ra được từ đầu cậu cũng rất khó vượt qua, thế nhưng sau này nhất định sẽ tốt lên. Cho nên, tuyệt đối đừng làm mấy chuyện ngu ngốc.”
Tịch Mộ cúi đầu.
Lần đầu tiên sẽ rất khó vượt qua.
Thế nhưng khi thời gian qua rồi sẽ không còn đau đớn nữa.
Chuyện khiến bạn bất lực không làm được gì, sau này nhất định sẽ ngày càng nhiều hơn và có khi còn chất cao như núi, tới lúc ấy, bạn sẽ quên đi chuyện đầu tiên khiến bạn mệt mỏi là gì.
Lam Tư Ngộ nhìn Tịch Mộ sa sút, vươn tay ra, nắm lấy tay phải của anh.
Tịch Mộ kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Lam Tư Ngộ cười với anh.
“Nếu như cậu không thể ở lại đây nữa, vậy cậu bảo Lam Tư Ngộ phải làm sao đây?” Ngụy Tri Thục tiếp tục khuyên anh.
An Khê ngẩng đầu nhìn Ngụy Tri Thục, tinh thần hóng hớt của cô bé đang online, “Mấy người nói chuyện gì vậy?”
“Nói chuyện người lớn mới biết.” Ngụy Tri Thục cúi đầu, đối diện với cô bé, “Con nít con nôi im mồm cho chú, đừng có lắm mồm.”
An Khê yên lặng phản bác anh ta, “Có mà chú ấy, chú đừng có quản chuyện của tôi nhiều vậy nữa, chú cũng có phải ba tôi đâu.”
“Chú là người giám hộ của bé ở đây.” Ngụy Tri Thục tàn nhẫn xoa tóc An Khê.
Tịch Mộ dựa lên ghế sofa lặng lẽ điều chỉnh hô hấp của mình.
Nhìn qua anh thực sự rất mệt mỏi, vì thế sau đó La Trạch đã kêu người đến đón Lam Tư Ngộ đi.
Tịch Mộ không nói gì, An Khê cứ ồn ào đòi đi nên Ngụy Tri Thục cũng đành dẫn An Khê ra ngoài, để lại cho Tịch Mộ không gian yên tĩnh.
Sau khi không còn ai nữa, con người dễ chìm vào suy nghĩ của mình.
Kể ra, Tịch Mộ cũng là một người tự mãn và tính cách không tốt.
Anh và chị gái tính rất giống nhau, không biết là vấn đề gen hay do hồi bé anh ở với chị gái quá lâu mà mục tiêu của anh với chị gái cứ khắc nhau một cách khó hiểu.
Khi còn bé, chị gái của anh thành tích rất tốt, là người đứng thứ nhất toàn trường.
Thành tích học tập của anh cũng tốt, thế nhưng cứ luôn thua người đứng đầu một chút.
Sau khi lớn rồi, chị gái anh đặt mục tiêu là vào học viện cảnh sát. Chị ấy ôm mục tiêu bảo vệ lẽ phải, từ đó thành công thi đậu trường hình sự, còn được thăng chức suốt chặng đường.
Tịch Mộ cũng hiếu thắng, mục tiêu của anh cũng ở ngay cạnh.
Anh cũng từng nghĩ đến làm cảnh sát, thế nhưng anh hiểu rõ cho dù anh đậu vào trường cảnh sát và có công việc thì cũng không thể nào được như chị gái.
Từ mười mấy năm trước, anh đã chưa một lần từng thành công.
Lần thất bại đầu tiên anh không cam lòng, lần thứ bại thứ hai anh vẫn còn mục tiêu để tiếp tục, thế nhưng sau đó Tịch Mộ đã dần chết lặng.
Bởi vậy đến khi thi đại học, người trong nhà đã cho rằng anh sẽ đăng ký vào trường như chị gái. Đúng thật là anh cũng từng dùng bút chì điền tên ngôi trường kia, thế nhưng cuối cùng sau khi nghĩ thêm, anh vẫn quyết định dùng tẩy xóa sạch tên ngôi trường đó, sau đấy điền tên trường nổi tiếng nhất về tâm thần học.
Tịch Mộ không biết hành vi này của mình xem như là buông tha cho bản thân hay là hành vi của một tên quỷ nhát gan nữa.
Thế nhưng đúng thật là anh thoải mái hơn nhiều.
Cảm giác trái tim bị đè nặng rất khó chịu.
Tịch Mộ đấm đấm lưng rồi chậm rãi đứng lên.
Anh đi ra khỏi khu mở rồi đi dạo ở nơi tiếp giáp giữa khu mở và khu đóng giống hệt như một ông già.
Hai khu vực bị ngăn cách bởi một tấm lưới sắt. Nghe đâu nơi này còn có lưới điện, chỉ là chưa từng thấy ai khởi động.
Tịch Mộ đi lại ở gần đó ba lần, mãi cho đến sau đó bảo vệ phải chạy đến hỏi ảnh có phải có chuyện gì không. Tịch Mộ tìm một cái cớ, sau đó tính toán thời gian rồi rời đi.
Đến buổi tối, ngoại trừ khu vực trực ban có nhân viên y tế thì tất cả mọi người đều phải về ký túc xá.
Trăng lưỡi liềm treo cao giữa bầu trời không một áng sao, đầu thu không có gió mạnh.
Tịch Mộ mặc đồ đen từ đầu đến chân, sau đó lén lút chạy ra ngoài.
Bệnh viện này không thích lắp camera, với anh mà nói đây là thứ đáng mừng nhất.
Trong ký túc xá thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, Tịch Mộ vừa nghe tiếng bước chân liền trốn đi. Sau đó chờ cho người kia đi rồi anh mới vội đi ra. Anh lẩn trốn suốt chặng đường cho đến khi đến nơi giao nhau giữa khu mở và khu đóng.
Trước kia anh đã thấy kỳ lạ, làm sao Ngụy Tri Thục chạy từ khu mở đến khu đóng được, hôm anh tìm thật lâu mới phát hiện được, thì ra nơi này có một cái lỗ.
Tịch Mộ nằm sấp xuống, dứt khoát chui qua cái lỗ, sau đó vội vàng chạy đến một góc của khu đóng. Anh lấy áo blouse trắng đã chuẩn bị trước đó và khẩu trang ra, sau đó cột mái tóc hơi dài của mình lại, đổi một chiếc kính gọng đen khác.
Thay đổi áo quần xong xuôi, Tịch Mộ đeo găng tay rồi đút vào túi quần, anh mang gương mặt bình tĩnh đi vào khu đóng.
Anh đã từng đi qua sẽ không quên đường, hơn nữa anh có năng lực nắm giữ không gian rất mạnh. Trải qua vài lần từng đi đến khu đóng, anh đã có thể thuận lợi tìm đến khu vực của bệnh nhân.
Bây giờ đã là đêm khuya, theo lý mà nói, tất cả bác sĩ và y tá đều nên nghỉ ngơi.
Thế nhưng Tịch Mộ vừa vào tòa nhà thì trước mặt anh đã lập tức có bác sĩ và y tá cùng đẩy bệnh nhân trên giường bệnh đi qua người anh nhanh như bay. “Bệnh nhân 703 có điều bất thường.” Y tá báo cáo tình huống với giọng lạnh như băng.
Tịch Mộ dừng chân lại.
Nơi này là một thế giới khác.
Người bình thường không chú ý đến lời cảnh báo sẽ phải chịu một đòn bất ngờ nặng nề.
Bây giờ, rời khỏi vẫn còn kịp.
Tịch Mộ cũng thật sự lùi về sau một bước.
Nếu lùi một bước vậy phải bù bằng hai bước.
Càng là thời khắc căng thẳng, trạng thái của Tịch Mộ càng bình tĩnh.
Anh chậm rãi cẩn thận giữ vững trạng thái ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào tòa nhà này.
Người nơi này đến lúc bắt đầu công việc.
Tịch Mộ phát hiện thiết bị cách âm của nơi này thật sự quá tốt, anh càng đi vào sâu càng có thể được nhiều tiếng la hét. Thế nhưng khi anh ở khu mở lại không hề nghe được chút tiếng thét nào.
Trước kia anh đến đây, khắp các phòng bệnh đều được khóa lại bằng nhiều lớp cửa sắt và được chắn lại.
Mà bây giờ, vách tường và cánh cửa đó được kéo lên trông giống như cửa cuốn trong quầy hàng, có thể nhìn thấy được rõ ràng tình huống của bọn họ ở bên trong.
Trong mỗi một phòng bệnh đều có một bệnh nhân đang nằm, có một số người là trạng thái tự do, có một người trong trạng thái bị khóa tay chân lại. Trong bọn họ có người khóc trời gào đất, có người nằm bẹp trên sàn, dường như rất đau đớn thậm chí còn kêu gào lên. Một số trạng thái này dù sao cũng được tính là bình thường, dù sao nơi này cũng là bệnh viện tâm thần. Điều không bình thường là những người đang ngơ ngác sau đó điên cuồng tính toán, đánh đàn hoặc là nghĩ ngợi như kẻ điên.
Trước mặt bọn họ có mấy bác sĩ, bọn họ cầm từng quyển sổ ghi chép bệnh nhân được mình phụ trách.
Nơi này là căn cứ thí nghiệm độc ác chỉ từng xuất hiện trong phim ảnh hay sách giáo khoa.
Ánh đèn trên đầu dần sáng như ban ngày, hô hấp của Tịch Mộ ngày càng nhanh.
“Chuẩn bị để bệnh nhân mới đến uống thuốc.” Một bác sĩ trung niên nói thế.
“Bệnh nhân mới đến bây giờ đang ở tầng ba.” Y tá báo cáo.
“Đưa xuống.” Ông ta quyết đoán nói vậy.
Ngay lập tức, có một y tá giẫm giày cao gót đến cạnh bác sĩ này rồi lấy một túi thuốc trong xe đẩy y tế rồi rời đi.
Nơi này rất trật tự và có quy định riêng.
Tịch Mộ xoay chân đi theo y tá kia.
“Bác sĩ, ở đây có chuyện xảy ra.” Có một vị bác sĩ chạy qua Tịch Mộ.
Mặt người kia cũng đeo khẩu trang, Tịch Mộ không nhìn rõ gương mặt người kia, thế nhưng anh nhận ra được giọng người nọ.
Là La Trạch.
Đêm này bóng tối đã vây kín.
Tịch Mộ hơi dừng lại chỉ vì tiếng của La Trạch, lúc ổn định tinh thần thì y tá kia đã biến mất. Anh đành phải tự mình đi đến tầng ba, thế nhưng ở đây có quá nhiều đường. Nếu như anh dò từng đường một chỉ e là sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Ngay lúc anh thở không nổi thì điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Tịch Mộ luống cuống tay chân nhanh chóng muốn tắt chiếc điện thoại đang rung lại.
Anh mở điện thoại lên, từng tin nhắn một liên tục nhảy lên chiếm đầy màn hình.
[Nghe theo hướng dẫn của tôi.]
[Cậu không nên đến đó.]
[Chẳng mấy chốc sẽ có người phát hiện sự tồn tại của cậu.]
[Chạy.]
[Ngay bây giờ, rời khỏi tòa nhà này.]
Điện thoại di động của anh rung lên như dính virut, ngoại trừ những chữ kia thì không còn gì nữa.
[Có người đến.]
Tin nhắn này mới vừa đến, nơi khúc cua hành lang liền truyền đến âm thanh, “Tôi phát hiện một bác sĩ rất khả nghi, trên ngực không đeo thẻ công tác. Đúng, người đó ở lối vào tầng ba, nhanh đến xử lý đi.”
Tịch Mộ run tay, suýt chút nữa không cầm chắc được điện thoại di động.
[Bên trái, chỗ hành lang, núp đi.] Hướng dẫn gửi đến.
Tịch Mộ chưa kịp suy nghĩ thì cơ thể đã liền hành động theo bản năng làm theo tin nhắn, anh rón rén đi ra, rẽ trái, sau đó bắt đầu lẩn trốn trong bóng tối.
Ánh sáng trên điện thoại di động cũng tối sầm.
“Có ai đâu.” Người đến không thấy được anh.
“Anh có nhìn nhầm không?”
“Dù sao đi nữa thì mấy người cứ đi kiểm tra một vòng đi.”
“Được.”
Nghe tiếng bước chân chạy đến từ chỗ xa, Tịch Mộ lo lắng đề phòng.
May là, những tiếng bước chân đến gần anh thì đều bẻ hướng hoặc đi nơi khác.
Điện thoại di động lại sáng lên.
[Đi đến tầng ba, vào hành lang thứ nhất, cậu lấy tấm thẻ treo phía trên tường, sau đó rời khỏi tòa nhà này càng nhanh càng tốt.]
[Phải nhanh.]
Hai chữ cuối cùng thật sự như bùng nổ sự sợ hãi của người nói chuyện.
Tuy rằng Tịch Mộ không biết đây là chuyện gì xảy ra, thế nhưng anh cũng không rảnh bận tâm. Anh dựa theo sự chỉ dẫn của người kia đi tới hành lang thứ nhất. Trên vách tường quả nhiên có treo một tấm thẻ, anh gỡ nó xuống.
“Bác sĩ?”
Tịch Mộ nghe được tiếng, ngơ ngác ngẩng đầu.
Người đang ở trong phòng bệnh trước mặt anh là Tống Luân.
Tịch Mộ lập tức nhào đến trước mặt gã ta. “Rốt cục là chuyện gì xảy ra đây?” Anh sốt ruột nhìn Tống Luân, “Anh có ổn không?”
“Bác sĩ, cứu tôi sao?” Tống Luân nghe được giọng của anh cũng lập tức xác nhận anh là người mà gã nghĩ đến, gã ta lăn đến đó, sốt ruột nhoài người lên vách tường trong suốt. “Bác sĩ, bệnh nhân vào đây không chết cũng phát điên, cậu nhất định phải giúp tôi!”
Tịch Mộ lo lắng quét mắt trong phòng bệnh, anh không thấy xích đâu cả.
“Thẻ... Thẻ, tôi tôi tôi thấy họ dùng thẻ mở cửa!” Tống Luân hốt hoảng chỉ vào thẻ trong tay anh.
Tịch Mộ đang tìm khắp nơi kiếm chỗ quẹt thẻ.
Điện thoại di động của anh liền rung lên.
Bây giờ anh không rảnh tay, Tịch Mộ vội vàng quét mắt qua điện thoại một cái.
[Có người đến.]
[Tạm để người kia ở đó đã.]
[Đi mau.]
Tai Tịch Mộ còn nghe được rõ ràng tiếng đập bịch bịch của trái tim mình.
Tình thế khó xử, khó có thể lựa chọn.
[Nghe lời.] Người ở bên kia điện thoại vội vàng gửi tin nhắn mới đến.
Đó là một mệnh lệnh từ người không biết tên, thế nhưng giọng điệu của người kia lại khiến Tịch Mộ có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, đồng thời anh cũng theo bản năng muốn nghe theo lời người kia nói.
Người kia, giống như thầy của anh.
Tịch Mộ ra hiệu im lặng với Tống Luân, sau đó treo tấm thẻ lên cổ mình. “Tôi sẽ quay lại.” Anh bảo đảm, anh biết bây giờ Tống Luân đang ở đâu thì lần sau đến sẽ càng thuận lợi hơn. “Bây giờ tôi không đưa anh đi được, lần sau sẽ chuẩn bị sẵn sàng.” Anh đút hai tay vào túi rồi chuẩn bị rời đi.
“Nhất định cậu phải đến cứu tôi đấy.” Tống Luân quỳ xuống, “Thật sự cầu xin cậu.” Một con cừu đang đợi bị làm thịt thì điều duy nhất nó có thể làm chỉ là cầu nguyện.
Cầu nguyện cho cái ác sớm ngày chấm dứt, cầu nguyện cho chúa xuống trần gian, cầu xin sự may mắn không tồn tại đến với mình. Ngoại trừ cầu nguyện thì người đó không làm được gì nữa cả.
Người đi đầu xuất hiện.
Vốn Tịch Mộ còn có thể thành công giả vờ, thế nhưng ngay khoảnh khắc anh thấy người đến thì đôi mắt không dời đi được.
Cậu ta mặc straitjacket như cũ, mái tóc màu đay tung bay nhẹ nhàng, gương mặt cậu ta không hề có cảm xúc, hệt như một con rối không biết giận.
Nhân viên y tế đi theo sau cậu ta, hộ tống.
Lam Tư Ngộ ngước mắt, đối diện với đôi mắt của người trước mặt.
Đôi mắt hổ phách của cậu ta chuyển động trong giây lát.
“Chờ chút.” Bác sĩ theo sau Lam Tư Ngộ gọi Tịch Mộ lại, “Anh là bác sĩ nào, báo số đi?” Người nọ chưa từng thấy bác sĩ này.
Tịch Mộ dừng chân.
Bác sĩ kia nhíu mày.
Trong lòng Tịch Mộ có hai chữ đang vang vọng.
Xong đời.
“Hô.” Lam Tư Ngộ hít sâu một hơi.
Ngay lúc Tịch Mộ không biết làm sao, đột nhiên Lam Tư Ngộ vung tay ra, đẩy bác sĩ kia một cái, sau đó quay người bỏ chạy.
“Này!” Hành động bất ngờ của cậu ta khiến mọi người hoảng loạn không kịp chuẩn bị để bắt lại.
Lam Tư Ngộ thấy kế hoạch chạy trốn không thành liền dứt khoát tóm một bác sĩ gần nhất rồi cưỡi lên người hắn vung nắm đấm không thương tiếc. Sau khi đánh người kia bất tỉnh rồi thì muốn bẻ đầu ngón tay của gã. “Cho tao một đầu ngón tay!” Cậu ta nói, động tác thô lỗ như muốn bẻ gãy ngón tay người nọ.
Bác sĩ bên dưới đang kêu gào thảm thiết.
Mọi người lật đật muốn kéo cậu ta đi.
“Lam Tư Ngộ phát điên rồi! Nhanh đi lấy thuốc!” Có người ra lệnh.
Nghe vậy, ngay lập tức có người chạy đi, dường như là đi lấy thuốc.
Tịch Mộ thừa dịp bọn họ không rảnh bận tâm chính mình, vội vàng chạy theo.
Sau khi rời khỏi đám người, điện thoại liền không ngừng được gửi đến tin nhắn.
[Rẽ trái.]
[Quẹt thẻ.]
[Dừng lại.]
[Chạy.]
Tịch Mộ hành động theo mệnh lệnh, thành công rời khỏi được khu đóng.
Sau khi anh rời được khỏi đó, điện thoại liền nhanh chóng im lặng, Tịch Một bật màn hình điện thoại lên thì nó đã ngay lập tức biến thành một chiếc điện thoại di động bình thường.
Những tin nhắn đã từng được gửi đến giống hệt như phòng bệnh khu đóng đêm nay, giống như là ảo ảnh.
Trải nghiệm đêm nay thật ly kỳ.
Tịch Mộ trở lại ký túc xá, ôm chặt chính mình, anh sợ đến mức không cách nào ngủ nổi.
Tinh thần anh căng thẳng hết mức, đến lúc rạng sáng, anh chịu không nổi nữa mới ngủ thiếp đi.
Trong mơ có một chiếc container đang lao đến.
Những chiếc xe kia giống như những chiếc xe trong phim thế chiến thứ hai, anh mặc đồ quân nhân bị đẩy lên xe.
Trên xe có rất nhiều người, bọn họ chen chúc một chỗ, là đau đớn hoặc là tê dại, hoặc là bất lực.
Cảnh tượng thay đổi một nhoáng, anh mặc quần áo tù bị trói trên giường bệnh, một bác sĩ mặc blouse trắng xuất hiện, chữ thập đỏ trên ngực đã bị máu tươi nhuộm thẫm. Người kia cầm dao phẫu thuật, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi muốn mổ đầu cậu.”
Tịch Mộ hoảng hốt choàng tỉnh.
Ngay lúc anh mở mắt, đồng hồ báo thức cũng vang lên.
Tinh thần tịch mộ đã bị dồn đến đường cùng, anh nhấn tắt đồng hồ báo thức.
Sau khi đồng hồ báo thức bị tắt thì một tin nhắn bình thường được gửi đến.
[Đi làm, đừng trốn, nếu không sẽ bị nghi ngờ.] Người gửi tin nhắn là một người tên là God.
Tốt nhất người đó nên là thần.
Tịch Mộ gửi một tin nhắn cho người kia.
Thế nhưng qua hồi lâu vẫn không nhận được trả lời từ bên kia.
Tịch Mộ gọi qua, tiếng điện thoại báo cho anh đối phương bên kia đã tắt máy.
Tịch Mộ đến phòng rửa tay dùng nước lạnh xối mặt mình. Xối đến mức mặt không còn cảm giác anh mới có thể thay đồ rồi đi ra khỏi phòng ký túc xá.
“Bác sĩ Tịch, chào buổi sáng.” Y tá xinh đẹp chào hỏi anh.
Tịch Mộ nhìn gương mặt xinh đẹp của cô rồi lại liên tưởng đến cảnh tượng buổi tối, mùi chua lại bốc lên. “Chào buổi sáng.” Anh ép buộc chính mình nói chuyện bình thường.
“Sắc mặt anh không tốt lắm.” Cô quan tâm đến vấn đề sức khỏe của anh.
“Không có gì đâu, gần đây dạ dày không ổn, nên chất lượng giấc ngủ cũng không tốt. Tôi uống thuốc rồi, chẳng mấy chốc sẽ ổn thôi.” Sắc mặt Tịch Mộ tái nhợt.
Y tá gật gật đầu, dặn anh chăm sóc cơ thể cho thật tốt sau đó rời đi.
Tịch Mộ rời khỏi chỗ cô ta thì gần như là chạy vội đến phòng bệnh.
Anh vẫn luôn lễ phép gõ cửa trước khi bước vào.
Thế nhưng lần này, anh dường như thô lỗ đẩy cửa.
Lam Tư Ngộ ngồi trên giường, sau khi nghe được âm thanh thì ngẩng đầu. Trên mặt cậu ta được dán miếng bông y tế, bởi vì nhìn thấy Tịch Mộ khác hẳn thường ngày thế nên trong ánh mắt của cậu ta chứa đầy sự bối rối.
Có lẽ là do lo lắng cho Lam Tư Ngộ một đêm, cũng có lẽ là do tinh thần anh sắp hỏng mất, cho nên anh cần một chút an ủi.
Tịch Mộ xông lên ôm chặt lấy cậu ta dưới ánh mắt kinh ngạc của Lam Tư Ngộ.
Cơ thể gầy gò của Lam Tư Ngộ như là sắp bị ép vào cơ thể anh.
Tịch Mộ ôm chặt cậu ta, ngón tay anh bắt lấy straitjacket của cậu.
Lồng ngực dán chặt, trái tim dần hoà chung một nhịp.
Hết chương 35.
Tác giả có lời muốn nói: kịch ngắn
Lam Tư Ngộ: Cầu hôn?
Tịch Mộ: Tình huống này nhìn thế nào cũng đâu có giống hiện trường cầu hôn đâu?!!
*Quả meme khiến Tịch Mộ buồn nôn =)))
Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
/40
|