Editor: Min, Đại Hoàng - Beta: Min
Hà Lạp Dương xem đi xem lại video rất nhiều lần, càng xem càng hoảng.
Đặc biệt là lúc đứa nhỏ kia ngẩng đầu nhìn thẳng ống kính, gần như đối diện trực tiếp với cậu.
Hà Lạp Dương cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn, trong đầu co rút đau đớn từng cơn, cậu thực sự không hiểu nổi chuyện này: Vì sao? Đây rốt cuộc là sao? Đứa bé kia là mình?
Cậu thường thử hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trước năm mình tám tuổi nhưng không làm sao nhớ ra được, không một chút vết tích. Người ta thường nói trí nhớ vào thời thơ ấu rất yếu ớt, trước ba tuổi gần như chẳng nhớ được gì, lên ba đến bảy tuổi mới bắt đầu ghi nhớ, nhưng vẫn sẽ quên rất nhanh, phải đến sau bảy tuổi năng lực ghi nhớ mới tăng dần theo quá trình lớn lên. Những chuyện thuở nhỏ với cậu cực kỳ mơ hồ, chỉ có vài ấn tượng thoáng ẩn thoáng hiện, cậu nhớ một vài hình ảnh của ba mẹ, một vài cảnh tượng, cụ thể thế nào thì không nhớ rõ nữa, năm bảy tuổi... chính là thời gian cậu mới lên lớp một lớp hai, nhưng cậu hoàn toàn không nhớ được chút gì, hoàn toàn không có kí ức, giống như bị xóa sạch đến trống rỗng, ngay cả những chuyện năm chín mười tuổi sau này cậu cũng nhớ đứt quãng. Kí ức khoảng thời gian sống chung với nhà họ hàng thân thích quá khổ sở, cậu không hề muốn nhớ lại, nhưng trước đó thì sao? Vì sao cậu không còn nhớ gì hết?
Nhưng càng cố nghĩ, đầu cậu càng đau như muốn nứt tung, thế giới trước mắt cũng choáng váng quay cuồng.
Cảm giác này cậu đã từng trải qua một lần, chính là lần ở căn nhà rách nát tại thành phố K, khi cậu trông thấy cái cây đại thụ đã sắp chết khô.
"Sếp ơi?" Có tiếng gõ cửa vang lên.
Hà Lạp Dương lúc này mới hốt hoảng giật mình tỉnh lại, tựa như người chìm sâu trong nước sắp chết đuối thì được kéo lên, cậu thở hổn hển từng ngụm lớn, sau đó mới tắt hết các file ảnh video đi, không nghĩ về vấn đề này nữa. Rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn hơi suy yếu, cậu khẽ đáp: "Vào đi. Có chuyện gì?"
Tiểu Lệ ôm văn kiện đứng ngoài cửa, vừa mở cửa đã trông thấy bộ dạng này của cậu, cô bị dọa hết hồn, buột miệng hỏi: "Sếp ơi, anh sao thế?"
Hà Lạp Dương không hiểu: "Tôi làm sao cơ?"
Tiểu Lệ hỏi: "Có phải anh thấy trong người không khỏe không? Sắc mặt thoạt nhìn rất không ổn, anh có cần tới bệnh viện khám không?"
Hà Lạp Dương hơi nghiêng đầu sang phải nhìn, trên bàn làm việc của Trần Khác Thanh có đặt tấm hình gia đình ba người họ chụp chung, khung ảnh thủy tinh phản chiếu khuôn mặt hiện tại của cậu, sắc mặt trắng bệch, đáy mắt vẫn còn sự kinh hoảng chưa tan, lúc này cậu mới cảm thấy trán, má và cổ lạnh căm căm, đưa tay sờ thử, trên trán toàn là mồ hôi, cổ áo cũng vậy.
Tiểu Lệ khuyên: "Nếu anh thấy không khỏe thật thì tới bệnh viện khám đi, gần đây đúng là anh rất mệt mỏi."
Hà Lạp Dương rút khăn giấy lau mồ hôi, nói: "Không sao, không sao..."
Nghe như cậu đang đáp lời Tiểu Lệ, nhưng thực chất cậu không hề nhìn cô, càng giống như đang tự trấn an mình hơn.
Không cố nhớ về chuyện năm bảy tám tuổi đầu cậu cũng sẽ không đau đớn kịch liệt như ban nãy nữa. Trước mắt chỉ có một chuyện cậu đã xác minh, tuy không biết trong đoạn kí ức mà mình không tài nào nhớ lại được kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng phỏng chừng, đối với việc cậu cho rằng mình và Trần Khác Thanh gặp nhau lần đầu vào lớp 9 thì có lẽ hai người đã quen biết nhau từ rất rất lâu về trước rồi, hơn nữa có vẻ hồi nhỏ Trần Khác Thanh rất thích cậu.
Thật không hiểu nổi.
Trực giác mách bảo rằng, đây mới chính là nguyên nhân khiến Trần Khác Thanh phản lão hoàn đồng quay về hình dáng năm tám tuổi.
Cậu phải làm rõ. Nhưng, phải làm rõ thế nào?
Cách đơn giản nhất chính là trực tiếp đi hỏi đương sự, chắc chắn Trần Khác Thanh sẽ biết, nhưng Hà Lạp Dương lập tức loại bỏ phương án này.
Cậu và Trần Khác Thanh bên nhau bao năm, thế nhưng Trần Khác Thanh không hề nói chuyện này cho cậu, trực tiếp đi hỏi dám khẳng định hắn vẫn sẽ chẳng chịu nói, trong chuyện này chắc chắn có nguyên do, một nguyên do mà cậu không hay biết.
Dù sao thì, tự cậu đi tìm vẫn hơn.
Bữa trưa Hà Lạp Dương xử lý tại nhà ăn công ty, rửa mặt, ăn cơm xong mới lấy lại chút sức lực, đầu óc cũng tỉnh táo lại không ít. Cậu trở về phòng làm việc của Trần Khác Thanh, trông thấy máy tính hắn cậu có hơi sợ hãi, cảm thấy nó giống như một chiếc hộp Pandora, sau khi mở hộp không biết sẽ là thứ gì chờ đón cậu?
Đến tột cùng lòng hiếu kỳ của cậu có cần nặng như vậy không?
Nhưng mà, chẳng lẽ lại bỏ mặc chuyện này không quản? Cứ để Trần Khác Thanh giữ bộ dáng nhóc con như thế?
Hà Lạp Dương lắc đầu, vứt mớ tạp niệm ùn ùn kéo tới kia ra khỏi biển suy nghĩ, còn rối rắm với mấy chuyện này nữa, công việc sẽ bị chậm trễ, làm xong sớm về sớm thì hơn.
Tối nay cậu dẫn đầu các nhân viên tăng ca, để Tiểu Lệ đi đón mấy đứa nhỏ, chính mình tùy tiện ăn gì đó lót dạ, sau đó tăng ca tới tám rưỡi. Các nhân viên đã lục tục ra về từ tám giờ, kết thúc công việc cậu tắt máy tính, ra về.
Cả tòa nhà rộng lớn chẳng còn dư lại bao nhiêu người.
Hà Lạp Dương xuống ga ra lấy xe, khởi động.
Vừa định lái ra ngoài, phía góc phải có một bóng người chợt nhảy xồ tới xe cậu, Hà Lạp Dương hoảng sợ, vội vã dẫm phanh.
Vì sắc trời quá tối, cậu nhìn không rõ, hình như là một cụ già? Còn chưa kịp hoàn hồn, phản ứng đầu tiên của cậu là nghĩ chắc mình không đâm phải thứ gì đâu, tiếp đến là kiểm tra xem thiết bị ghi hình có đang bật không, không thể để bị ăn vạ.
Bình tĩnh lại rồi, Hà Lạp Dương tính xuống xe xem là tình huống gì.
"Bộp."
Cửa sổ xe bên trái bị ai đó vỗ lên, một khuôn mặt già nua khắc khổ đầy nếp nhăn gần như dán cả lên cửa, hai mắt trợn lớn, kích động nhìn cậu chằm chằm.
Chính là bà cụ đuổi theo xe cậu ở thành phố K ngày đó.
Trong khoảnh khắc Hà Lạp Dương có cảm giác nội tạng mình sắp vọt ra ngoài, xuống xe cái mông, cậu đâu có dám xuống xe nữa.
Bà cụ nhếch miệng cười, lộ ra cái miệng móm mém: "Dương Dương! Dương Dương! Bà là bà nội con đây!"
Hà Lạp Dương nhìn cũng không dám nhìn, muốn lái xe chạy đi, nhưng bà cụ lại xông ra trước, cậu không vòng xe được, lại không thể tông chết người, bất đắc dĩ, cậu đành lớn gan hạ cửa sổ xe: "Bà... bà rốt cuộc muốn làm gì? Xe tôi có ghi hình tự động đó..."
Hà Lạp Dương lại nghĩ, không đúng, lần trước ở nhà bà cụ, cậu thấy trên cái cây trước cửa nhà có khắc tên "Lâm Hướng Dương" và "Trần Khác Thanh".
Bà cụ đứng ngoài cửa sổ xe thiết tha nhìn cậu, đôi mắt đã hơi đục thủy tinh thể ầng ậng nước, trông như sắp khóc tới nơi, bà nói: "Bà là bà nội con đây, Dương Dương."
Đây chính là chuyện khiến cậu khó hiểu nhất, cậu nói: "Xin lỗi, lần trước tôi nói sai, tôi không phải tên Lâm Hướng Dương, tôi tên Hà Lạp Dương, có phải do tôi giống với cháu trai cụ nên cụ nhận nhầm?"
Bà cụ đáp: "Không phải! Sao ta có thể nhận sai cháu nội ruột của mình! Con là cháu nội ta... là bọn họ dẫn con đi... không tin con nhìn xem!"
Nói rồi, bà cụ run rẩy lôi từ trong ngực ra một bức ảnh, đưa cho Hà Lạp Dương nhìn.
Nhìn thấy bức ảnh, Hà Lạp Dương sững sờ.
Tướng mạo đứa nhỏ trong ảnh và cậu hồi bé giống nhau có thể chỉ là trùng hợp, nhưng người mẹ đang ôm đứa bé cậu chắc chắn sẽ không nhận sai, mà đứng kế bên hai người chính là bà cụ đang đứng trước mặt cậu đây, mặc dù trong ảnh thoạt nhìn bà trẻ hơn rất nhiều.
"Dương Dương, bà thật sự là bà nội con mà!"
Hà Lạp Dương hoàn toàn mờ mịt.
Nhưng, rõ ràng cậu đã có một bà nội rồi.
Hết chương 24.
Hà Lạp Dương xem đi xem lại video rất nhiều lần, càng xem càng hoảng.
Đặc biệt là lúc đứa nhỏ kia ngẩng đầu nhìn thẳng ống kính, gần như đối diện trực tiếp với cậu.
Hà Lạp Dương cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn, trong đầu co rút đau đớn từng cơn, cậu thực sự không hiểu nổi chuyện này: Vì sao? Đây rốt cuộc là sao? Đứa bé kia là mình?
Cậu thường thử hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trước năm mình tám tuổi nhưng không làm sao nhớ ra được, không một chút vết tích. Người ta thường nói trí nhớ vào thời thơ ấu rất yếu ớt, trước ba tuổi gần như chẳng nhớ được gì, lên ba đến bảy tuổi mới bắt đầu ghi nhớ, nhưng vẫn sẽ quên rất nhanh, phải đến sau bảy tuổi năng lực ghi nhớ mới tăng dần theo quá trình lớn lên. Những chuyện thuở nhỏ với cậu cực kỳ mơ hồ, chỉ có vài ấn tượng thoáng ẩn thoáng hiện, cậu nhớ một vài hình ảnh của ba mẹ, một vài cảnh tượng, cụ thể thế nào thì không nhớ rõ nữa, năm bảy tuổi... chính là thời gian cậu mới lên lớp một lớp hai, nhưng cậu hoàn toàn không nhớ được chút gì, hoàn toàn không có kí ức, giống như bị xóa sạch đến trống rỗng, ngay cả những chuyện năm chín mười tuổi sau này cậu cũng nhớ đứt quãng. Kí ức khoảng thời gian sống chung với nhà họ hàng thân thích quá khổ sở, cậu không hề muốn nhớ lại, nhưng trước đó thì sao? Vì sao cậu không còn nhớ gì hết?
Nhưng càng cố nghĩ, đầu cậu càng đau như muốn nứt tung, thế giới trước mắt cũng choáng váng quay cuồng.
Cảm giác này cậu đã từng trải qua một lần, chính là lần ở căn nhà rách nát tại thành phố K, khi cậu trông thấy cái cây đại thụ đã sắp chết khô.
"Sếp ơi?" Có tiếng gõ cửa vang lên.
Hà Lạp Dương lúc này mới hốt hoảng giật mình tỉnh lại, tựa như người chìm sâu trong nước sắp chết đuối thì được kéo lên, cậu thở hổn hển từng ngụm lớn, sau đó mới tắt hết các file ảnh video đi, không nghĩ về vấn đề này nữa. Rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn hơi suy yếu, cậu khẽ đáp: "Vào đi. Có chuyện gì?"
Tiểu Lệ ôm văn kiện đứng ngoài cửa, vừa mở cửa đã trông thấy bộ dạng này của cậu, cô bị dọa hết hồn, buột miệng hỏi: "Sếp ơi, anh sao thế?"
Hà Lạp Dương không hiểu: "Tôi làm sao cơ?"
Tiểu Lệ hỏi: "Có phải anh thấy trong người không khỏe không? Sắc mặt thoạt nhìn rất không ổn, anh có cần tới bệnh viện khám không?"
Hà Lạp Dương hơi nghiêng đầu sang phải nhìn, trên bàn làm việc của Trần Khác Thanh có đặt tấm hình gia đình ba người họ chụp chung, khung ảnh thủy tinh phản chiếu khuôn mặt hiện tại của cậu, sắc mặt trắng bệch, đáy mắt vẫn còn sự kinh hoảng chưa tan, lúc này cậu mới cảm thấy trán, má và cổ lạnh căm căm, đưa tay sờ thử, trên trán toàn là mồ hôi, cổ áo cũng vậy.
Tiểu Lệ khuyên: "Nếu anh thấy không khỏe thật thì tới bệnh viện khám đi, gần đây đúng là anh rất mệt mỏi."
Hà Lạp Dương rút khăn giấy lau mồ hôi, nói: "Không sao, không sao..."
Nghe như cậu đang đáp lời Tiểu Lệ, nhưng thực chất cậu không hề nhìn cô, càng giống như đang tự trấn an mình hơn.
Không cố nhớ về chuyện năm bảy tám tuổi đầu cậu cũng sẽ không đau đớn kịch liệt như ban nãy nữa. Trước mắt chỉ có một chuyện cậu đã xác minh, tuy không biết trong đoạn kí ức mà mình không tài nào nhớ lại được kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng phỏng chừng, đối với việc cậu cho rằng mình và Trần Khác Thanh gặp nhau lần đầu vào lớp 9 thì có lẽ hai người đã quen biết nhau từ rất rất lâu về trước rồi, hơn nữa có vẻ hồi nhỏ Trần Khác Thanh rất thích cậu.
Thật không hiểu nổi.
Trực giác mách bảo rằng, đây mới chính là nguyên nhân khiến Trần Khác Thanh phản lão hoàn đồng quay về hình dáng năm tám tuổi.
Cậu phải làm rõ. Nhưng, phải làm rõ thế nào?
Cách đơn giản nhất chính là trực tiếp đi hỏi đương sự, chắc chắn Trần Khác Thanh sẽ biết, nhưng Hà Lạp Dương lập tức loại bỏ phương án này.
Cậu và Trần Khác Thanh bên nhau bao năm, thế nhưng Trần Khác Thanh không hề nói chuyện này cho cậu, trực tiếp đi hỏi dám khẳng định hắn vẫn sẽ chẳng chịu nói, trong chuyện này chắc chắn có nguyên do, một nguyên do mà cậu không hay biết.
Dù sao thì, tự cậu đi tìm vẫn hơn.
Bữa trưa Hà Lạp Dương xử lý tại nhà ăn công ty, rửa mặt, ăn cơm xong mới lấy lại chút sức lực, đầu óc cũng tỉnh táo lại không ít. Cậu trở về phòng làm việc của Trần Khác Thanh, trông thấy máy tính hắn cậu có hơi sợ hãi, cảm thấy nó giống như một chiếc hộp Pandora, sau khi mở hộp không biết sẽ là thứ gì chờ đón cậu?
Đến tột cùng lòng hiếu kỳ của cậu có cần nặng như vậy không?
Nhưng mà, chẳng lẽ lại bỏ mặc chuyện này không quản? Cứ để Trần Khác Thanh giữ bộ dáng nhóc con như thế?
Hà Lạp Dương lắc đầu, vứt mớ tạp niệm ùn ùn kéo tới kia ra khỏi biển suy nghĩ, còn rối rắm với mấy chuyện này nữa, công việc sẽ bị chậm trễ, làm xong sớm về sớm thì hơn.
Tối nay cậu dẫn đầu các nhân viên tăng ca, để Tiểu Lệ đi đón mấy đứa nhỏ, chính mình tùy tiện ăn gì đó lót dạ, sau đó tăng ca tới tám rưỡi. Các nhân viên đã lục tục ra về từ tám giờ, kết thúc công việc cậu tắt máy tính, ra về.
Cả tòa nhà rộng lớn chẳng còn dư lại bao nhiêu người.
Hà Lạp Dương xuống ga ra lấy xe, khởi động.
Vừa định lái ra ngoài, phía góc phải có một bóng người chợt nhảy xồ tới xe cậu, Hà Lạp Dương hoảng sợ, vội vã dẫm phanh.
Vì sắc trời quá tối, cậu nhìn không rõ, hình như là một cụ già? Còn chưa kịp hoàn hồn, phản ứng đầu tiên của cậu là nghĩ chắc mình không đâm phải thứ gì đâu, tiếp đến là kiểm tra xem thiết bị ghi hình có đang bật không, không thể để bị ăn vạ.
Bình tĩnh lại rồi, Hà Lạp Dương tính xuống xe xem là tình huống gì.
"Bộp."
Cửa sổ xe bên trái bị ai đó vỗ lên, một khuôn mặt già nua khắc khổ đầy nếp nhăn gần như dán cả lên cửa, hai mắt trợn lớn, kích động nhìn cậu chằm chằm.
Chính là bà cụ đuổi theo xe cậu ở thành phố K ngày đó.
Trong khoảnh khắc Hà Lạp Dương có cảm giác nội tạng mình sắp vọt ra ngoài, xuống xe cái mông, cậu đâu có dám xuống xe nữa.
Bà cụ nhếch miệng cười, lộ ra cái miệng móm mém: "Dương Dương! Dương Dương! Bà là bà nội con đây!"
Hà Lạp Dương nhìn cũng không dám nhìn, muốn lái xe chạy đi, nhưng bà cụ lại xông ra trước, cậu không vòng xe được, lại không thể tông chết người, bất đắc dĩ, cậu đành lớn gan hạ cửa sổ xe: "Bà... bà rốt cuộc muốn làm gì? Xe tôi có ghi hình tự động đó..."
Hà Lạp Dương lại nghĩ, không đúng, lần trước ở nhà bà cụ, cậu thấy trên cái cây trước cửa nhà có khắc tên "Lâm Hướng Dương" và "Trần Khác Thanh".
Bà cụ đứng ngoài cửa sổ xe thiết tha nhìn cậu, đôi mắt đã hơi đục thủy tinh thể ầng ậng nước, trông như sắp khóc tới nơi, bà nói: "Bà là bà nội con đây, Dương Dương."
Đây chính là chuyện khiến cậu khó hiểu nhất, cậu nói: "Xin lỗi, lần trước tôi nói sai, tôi không phải tên Lâm Hướng Dương, tôi tên Hà Lạp Dương, có phải do tôi giống với cháu trai cụ nên cụ nhận nhầm?"
Bà cụ đáp: "Không phải! Sao ta có thể nhận sai cháu nội ruột của mình! Con là cháu nội ta... là bọn họ dẫn con đi... không tin con nhìn xem!"
Nói rồi, bà cụ run rẩy lôi từ trong ngực ra một bức ảnh, đưa cho Hà Lạp Dương nhìn.
Nhìn thấy bức ảnh, Hà Lạp Dương sững sờ.
Tướng mạo đứa nhỏ trong ảnh và cậu hồi bé giống nhau có thể chỉ là trùng hợp, nhưng người mẹ đang ôm đứa bé cậu chắc chắn sẽ không nhận sai, mà đứng kế bên hai người chính là bà cụ đang đứng trước mặt cậu đây, mặc dù trong ảnh thoạt nhìn bà trẻ hơn rất nhiều.
"Dương Dương, bà thật sự là bà nội con mà!"
Hà Lạp Dương hoàn toàn mờ mịt.
Nhưng, rõ ràng cậu đã có một bà nội rồi.
Hết chương 24.
/37
|