Sài gòn mùa này nóng đến kinh khủng, chính vì thế mà cái quyết định đi biển chơi của cả nhóm trở nên sáng suốt hơn bao giờ hết. Hai tiếng đồng hồ lăn bánh, cuối cùng cũng gần đến nơi. Nhưng có một chút thay đổi nhỏ, thay vì đến Vũng Tàu thì mọi người thống nhất điểm dừng sẽ là Long Hải, bãi biển đó không có nhiều du khách, do đó nó khá là yên tĩnh.
Cái cảm giác lúc sắp đến chẳng khác nào lúc nhỏ cả, nó bồn chồn và rạo rức chỉ mong đến nơi thật nhanh. Tibu yêu biển, chẳng biết từ khi nào nhưng cứ mỗi lần có dịp đi biển thì trong lòng thấy nhẹ nhàng vô cùng, như là trút hết được những muộn phiền ở trong lòng. Rồi thì mọi thứ cũng dần xuất hiện trước mắt, một màu xanh rì đang ở trước mắt, cái vẻ đẹp yên bình, tiếng sóng biển rì rào như một khúc hát bất tận dịu êm bên tai. Xe chưa kịp dừng ở bãi thì Tuấn đã keo réo Việt om som
- Anh Việt, mở cửa nhanh lên !!!!
Cửa vừa mở ra thì cả đám đã nháo nhào nhảy xuống và chạy ùa ra biển. Tibu nhìn jenny mỉm cười rồi cầm tay jenny kéo về phía biển thật nhanh.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Mặc kệ cái nắng chói chang và oi bức của buổi trưa, mặc kệ những ánh mắt của người dân xung quanh. Cái đám đó vừa chạy vừa la hét. Cái cảm giác lúc đó thích thú thật, xa rời khỏi cái thành phố ồn ào và bụi bặm, không gian này vừa yên tĩnh, vừa thanh bình, cảm nhận sự tự do chạy rần rần khắp cơ thể, ôm ấp lấy những trái tim đầy nhiệt huyết và sức sống.
Tibu dang rộng hai tay như ôm lấy bầu trời trong xanh và sâu thăm thẳm, nhắm mắt để tận hưởng tiếng sóng biển rì rào, sự bình yên này đã lâu rồi không được tận hưởng, thật ra trước đây tibu không thích biển chút nào, có lẽ một phần vì sợ nước, gia đình từng có người bị chết đuối thế nên mỗi lần chạm nước tibu đều cảm thấy không an toàn .
Nhưng mọi chuyện thay đổi hoàn toàn kể từ khi gặp sunny. Sunny yêu biển, sinh ra và lớn lên ngay tại thành phố biển, vì thế mà tình yêu đối với nó ngày một lớn dần lên và ăn sâu và máu của sunny, lúc bên cạnh tibu, khi mà cả hai cùng dạo bước trên những bãi cát trắng mịn và mềm mại, sunny đã truyền cái nguồn cảm hứng vô tận, cái tình yêu đó đến tibu… Kể từ đó, cứ mỗi khi chân chạm lên cát, mỗi khi tiếng sóng biển rì rào bên tai, và mỗi khi từng con sóng xô vào bờ và ôm ấp đôi chân của mình, thì tibu lại thấy trong lòng bình yên đến kì lạ. Với tibu, biển và sunny không khác nhau là mấy, lúc thì êm ái và yên bình, lúc thì mạnh mẽ và quyết liệt…
Đúng lúc đó thì tibu cảm nhận được một đôi bàn tay đang ôm lấy mình từ phía sau, chậm rãi và nhẹ nhàng. Có lẽ đó là jenny nên tibu không nói gì, chỉ muốn im lặng và tận hưởng giây phút này…
- Hey Tibu, anh đang làm cái gì vậy hả? Tiếng của jenny làm tibu giật mình
Mở mắt ra thì tibu thấy jenny đang đứng trước mặt mình, cái điều buồn cười là khi nhìn xuống thì đôi tay đó vẫn đang xiết lấy tibu từ phía đằng sau, nó không trắng trẻo, cũng chẳng mịn màng, mà còn nhiều lông hơn đỗi bình thường, đến hài. Quay đầu ra sau thì thấy Beo đang lim dim mắt nhìn tibu rồi nói :
- Anh yêu, mình sống hết đời nhé.
Nhìn cái khuôn mặt nham nhở, râu ria thì lổm chổm, tibu hết nói nổi, tay thì khiêng nó lên vai rồi chạy ra biển, vứt xuống cái chủm. Mà thằng Beo cũng chẳng vừa, phải nói là đê tiện hết sức, tay nó không biết từ lúc nào túm lái cái quần của tibu. Haizzz, phải chi là cái quần soọc thì cũng còn đỡ được, đằng này….
- Rẹttttttttttttt
Một tiếng động êm ái kèm theo một đường kéo mượt mà từ phía túi quần đi xuống tận đầu gối ôm trọn ra phía đằng sau, coi như cái quần jean cuốn gói ra đi. Kèm theo tiếng la thất thanh của jenny. Tibu chẳng kịp phản ứng gì, khóc cũng không xong, cười cũng không được, chỉ kịp thốt lên mấy từ vô nghĩa
- Hở ? abc xyz
Mấy thằng quỷ đó cười phá lên vang cả một góc trời, thằng Tuấn còn chạy tới pha trò
- Anh tibu, em thật yêu anh quá. Ôi, màu trắng của sự tinh khôi và trong trắng. Lại đây với em nào, để em có thể nhìn rõ hơn nữa.
- Đm, tao nhét giày vô lỗ tai tụi mày bây giờ. Tibu chửi đổng lên, nhưng mà miệng cũng ráng cười gượng gạo. Sau đó cởi áo ra và buộc ngang hông, đi ra phía xe để lấy đồ thay.
….
…..
Cả bọn ăn trưa ngay ngoài bãi biển, cũng làm năm thùng bia như người lớn, cũng tê tê như ai, sau đó lê lết bò càng ra gần đó khoảng 200m thuê nhà nghỉ. Khi màn đêm đang dần buông xuống, lúc tibu tỉnh giấc thì thấy mình đang nằm cạnh jenny, đầu đau như búa bổ, cổ họng khô không khốc. Ngồi dậy và ra phía tủ lạnh lấy chai nước uống. Tibu ngồi xuống ngay ghế sofa, uống một ngụm thật lớn cho thỏa cái cơn khát đang hành hạ trong cơ thể, và nhìn jenny… chỉ có một chút ánh sáng le lói đang luồn qua phía cửa sổ chiếu lên khuôn mặt của jenny, đang chiếu lên cái tạo hóa hoàn mĩ qua bàn tay nhào nặn của các vị thần, nhìn jenny ngủ thật đang yêu làm sao, hình như giấc ngủ đó đang rất bình yên thì phải…
Tibu tiến gần về phía jenny, đưa tay lướt qua cái sống mũi nhỏ nhắn đó, đôi mắt jenny dần mở ra, cái ánh sáng trong căn phòng, nửa tối nửa mập mờ như đang làm tấm phông nền cho hai ngôi sao trên gương mặt đó, nó ngờ nghệch một cách đáng yêu, thuần khiết và đầy cuốn hút, cứ như là khi nhìn vào bầu trời ban đêm, sâu hun hút và rộng lớn, có một chút sợ hãi, kèm theo một chút thích thú và lôi cuốn. Không thể dứt ra được…
- Chào em, kì quan thứ 8. Tibu mỉm cười
- Anh này, lại chọc em nữa. Anh dậy rồi sao, hic anh uống nhiều quá, không đi nổi luôn. Ăn xong là anh với mấy người đó lúc thì đi lúc thì bò, em không biết nói gì luôn. Hì hì. Nhìn buồn cười lắm.
- Ây da, dậy mà không chịu dìu anh đi còn nói nữa
- Xí, ai biểu anh cứ bắt em uống. Em không biết uống, có đúng hai chai mà mắt hoa hết cả lên.
Đúng lúc đó thì mấy thằng đập cửa ầm ầm, rủ mọi người cùng nhau ra biển đi ăn tối. Mọi người thay đồ rồi tập trung trước cửa nhà nghỉ. Tibu ra ngoài trước để chờ jenny thay đồ, mọi người cũng tập trung đông đủ hết.
- Mọi người tỉnh hết chưa? Hay vẫn còn say, làm sao tao về được nhà nghỉ nhỉ.Tibu cười
- Haizzz, em cũng chẳng nhớ nữa. Mà anh Beo với thằng Văn Đạt ói đầy trên giường, lúc em tỉnh dậy thì thấy trên giường có nguyên con tôm, gớm chết đi được. Kakaka. Tuấn nói
Cả bọn cười phá lên, rồi đột nhiên im bặt khi cửa phòng tibu mở ra, jenny từ từ bước ra. Chẳng cầu kì, cũng không màu mè, mọi thứ đơn giản đến mức hoàn hảo. Jenny bận áo sơ mi trắng của tibu với cái quần sọc ngắn màu xanh nước biển, chân đeo một cái lắc có hình ngôi sao, môi son không màu, nhìn mềm mại và ước át, chỉ muốn cắn vào đó một cái. Hình mẫu này dường như chẳng phải thằng con trai nào cũng thích sao, rất tự nhiên, vô cùng quyến rũ nhưng lại rất gần gũi và thân thiện.
- Hey, tụi mày ngậm cái miệng lại, nhìn gì ghê vậy, cho con người ta thở với. Đi ăn thôi.
Tibu lên tiếng rồi bước đi, mặc dù Jenny rất đẹp nhưng tibu cứ phải giả vờ như không quan tâm đến điều đó. Cũng chẳng hiểu tại sao, đàn ông mà, ai chẳng bị cái đẹp vương vấn. Chỉ có điều là nó quá sức tưởng tượng, bộ xử lý của tibu vẫn chưa kịp truyền tải cái cảm giác này…
Ăn uống rồi lại no say. Có bia rượu khiến con người ta gần gũi và dễ mở lời với nhau. Nó như là chiếc cầu nối cho hai vùng đất xa lạ. Mọi người bắt đầu chạy nhảy và la hét trên biển. Tibu ngồi đó, cố gắng cảm nhận mọi thứ. Lắng nghe tiếng nói của lòng mình giữa đêm đen. Mọi thứ quá đỗi bình yên.
- Hey tibu, chụp nè mày.
Tibu quay lưng lại, tay chụp lấy chai bia Beo ném về phía mình.
- Beo! cụng vì Trung và Long, thiếu tụi nó, kể cũng buồn đúng không?
Beo uống một hơi, thở dài, hai hàng lông mày hơi nhiếu lại, rồi ừ một cách nặng nề.
- Tibu, cái vụ mày bị đâm, thật ra là ai? Sao mày không nói gì với tụi tao
Tibu cười một cách ngượng ngạo, uống một hớp bia rồi quay sang nhìn Beo
- Nói gì đây mày, biết đó là ai không? Là chú sáu, người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện là chú ấy, tao phải làm gì đây, ừ… tao không thể làm được gì. Thế giới ngầm của chú ấy quá lớn, làm sao chống chọi đây?
- Sao lại là chú sáu? Sao lại như vậy
- Mày không nên biết nhiều về chuyện này, coi như mọi thứ đã giải quyết xong rồi, để nó chìm vào quên lãng đi Beo.
Beo đứng phắt dậy, miệng chửi đổng lên rồi ném lon bia về phía biển
- M, làm sao bỏ qua được chứ. Tao không để yên được
Tibu cũng đứng dậy, khoác vai Beo rồi nói:
- Nghe lời tao lần này thôi Beo, không làm được gì cả. Nếu làm lớn chuyện, cái mạng này có lẽ cũng không giữ được đâu…
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Beo hét lớn. Miệng gầm gừ như một con cọp dữ.
Tui về phía thùng bia, lấy thêm hai lon nữa, rồi đưa cho Beo.
- Thôi uống đi, đừng làm hỏng cái không khí đêm nay, quên nó đi… người anh em
- Vậy còn chuyện của sunny, không phải mày làm tất cả mọi chuyện vì nó, sao giờ lại có jenny nữa. Tao chẳng hiểu gì cả.
Nhìn về phía biển, xa xăm và không có điểm dừng, tibu bỗng trở nên suy tư một cách kì lạ, rồi lại thở dài.
- Biết gì không Beo, tao có linh cảm là sunny đã nhớ lại tất cả rồi. Nhưng…
- Nhưng sao? Beo sốt sắng
- Nếu vậy thì truyện trù ếm không phải là có thật sao?
Không phải tự nhiên mà cảm giác sợ hãi bao trùm lấy Beo và Tibu, nó chạy rần rần hết cái sống lưng. Ánh mắt Beo nhìn tibu có phần hoảng loạn và đầy lo lắng.
Rồi tibu bật cười
- Nếu lỡ một ngày nào đó tao chết đi, không biết bao nhiêu người sẽ khóc thương? Ngày tiễn đứa, bạn bè và anh em, cái đoàn xe đó chắc đông lắm nhỉ, phải tới cả trăm xe.
- Đm, mày nói gì vậy tibu, bớt khùng dùm tao cái.
- Nếu thật sự có ngày đó, tao sẽ tự mình tìm đến một bãi cát thật đẹp, thật mịn, nằm dài trên đó chờ những phút giây cuối cùng trôi qua trong tiếng gió biển, trong tiếng sóng rì rào. Nghe có vẻ thú nhỉ. Cái chết mà nhiều người mơ ước. ha ha ha
Đến lúc này thì Beo cũng chẳng nói thêm gì nữa, uống cạn hết lon bia.
- Mà Beo nè, cuộc đời này không có gì là tao chưa nếm trải, đắng cay ngọt bùi, sinh ly tử biệt. Có những người anh em tốt nhất, những người con gái tuyệt vời nhất, được sinh ra bởi một ông bố và bà mẹ vĩ đại. Điều đó chẳng phải khiến biết bao nhiêu người ganh tỵ sao.
Rì… rào….. rì rào….sóng biển cứ nhẹ nhàng cất lên khúc hát bất tận không bao giờ kết thúc, quyến rũ và bình yên. Hai thằng nằm dài trên bãi cát, cùng nhau thở dài…
- Ôi… cuộc đời….!!!
Cái cảm giác lúc sắp đến chẳng khác nào lúc nhỏ cả, nó bồn chồn và rạo rức chỉ mong đến nơi thật nhanh. Tibu yêu biển, chẳng biết từ khi nào nhưng cứ mỗi lần có dịp đi biển thì trong lòng thấy nhẹ nhàng vô cùng, như là trút hết được những muộn phiền ở trong lòng. Rồi thì mọi thứ cũng dần xuất hiện trước mắt, một màu xanh rì đang ở trước mắt, cái vẻ đẹp yên bình, tiếng sóng biển rì rào như một khúc hát bất tận dịu êm bên tai. Xe chưa kịp dừng ở bãi thì Tuấn đã keo réo Việt om som
- Anh Việt, mở cửa nhanh lên !!!!
Cửa vừa mở ra thì cả đám đã nháo nhào nhảy xuống và chạy ùa ra biển. Tibu nhìn jenny mỉm cười rồi cầm tay jenny kéo về phía biển thật nhanh.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Mặc kệ cái nắng chói chang và oi bức của buổi trưa, mặc kệ những ánh mắt của người dân xung quanh. Cái đám đó vừa chạy vừa la hét. Cái cảm giác lúc đó thích thú thật, xa rời khỏi cái thành phố ồn ào và bụi bặm, không gian này vừa yên tĩnh, vừa thanh bình, cảm nhận sự tự do chạy rần rần khắp cơ thể, ôm ấp lấy những trái tim đầy nhiệt huyết và sức sống.
Tibu dang rộng hai tay như ôm lấy bầu trời trong xanh và sâu thăm thẳm, nhắm mắt để tận hưởng tiếng sóng biển rì rào, sự bình yên này đã lâu rồi không được tận hưởng, thật ra trước đây tibu không thích biển chút nào, có lẽ một phần vì sợ nước, gia đình từng có người bị chết đuối thế nên mỗi lần chạm nước tibu đều cảm thấy không an toàn .
Nhưng mọi chuyện thay đổi hoàn toàn kể từ khi gặp sunny. Sunny yêu biển, sinh ra và lớn lên ngay tại thành phố biển, vì thế mà tình yêu đối với nó ngày một lớn dần lên và ăn sâu và máu của sunny, lúc bên cạnh tibu, khi mà cả hai cùng dạo bước trên những bãi cát trắng mịn và mềm mại, sunny đã truyền cái nguồn cảm hứng vô tận, cái tình yêu đó đến tibu… Kể từ đó, cứ mỗi khi chân chạm lên cát, mỗi khi tiếng sóng biển rì rào bên tai, và mỗi khi từng con sóng xô vào bờ và ôm ấp đôi chân của mình, thì tibu lại thấy trong lòng bình yên đến kì lạ. Với tibu, biển và sunny không khác nhau là mấy, lúc thì êm ái và yên bình, lúc thì mạnh mẽ và quyết liệt…
Đúng lúc đó thì tibu cảm nhận được một đôi bàn tay đang ôm lấy mình từ phía sau, chậm rãi và nhẹ nhàng. Có lẽ đó là jenny nên tibu không nói gì, chỉ muốn im lặng và tận hưởng giây phút này…
- Hey Tibu, anh đang làm cái gì vậy hả? Tiếng của jenny làm tibu giật mình
Mở mắt ra thì tibu thấy jenny đang đứng trước mặt mình, cái điều buồn cười là khi nhìn xuống thì đôi tay đó vẫn đang xiết lấy tibu từ phía đằng sau, nó không trắng trẻo, cũng chẳng mịn màng, mà còn nhiều lông hơn đỗi bình thường, đến hài. Quay đầu ra sau thì thấy Beo đang lim dim mắt nhìn tibu rồi nói :
- Anh yêu, mình sống hết đời nhé.
Nhìn cái khuôn mặt nham nhở, râu ria thì lổm chổm, tibu hết nói nổi, tay thì khiêng nó lên vai rồi chạy ra biển, vứt xuống cái chủm. Mà thằng Beo cũng chẳng vừa, phải nói là đê tiện hết sức, tay nó không biết từ lúc nào túm lái cái quần của tibu. Haizzz, phải chi là cái quần soọc thì cũng còn đỡ được, đằng này….
- Rẹttttttttttttt
Một tiếng động êm ái kèm theo một đường kéo mượt mà từ phía túi quần đi xuống tận đầu gối ôm trọn ra phía đằng sau, coi như cái quần jean cuốn gói ra đi. Kèm theo tiếng la thất thanh của jenny. Tibu chẳng kịp phản ứng gì, khóc cũng không xong, cười cũng không được, chỉ kịp thốt lên mấy từ vô nghĩa
- Hở ? abc xyz
Mấy thằng quỷ đó cười phá lên vang cả một góc trời, thằng Tuấn còn chạy tới pha trò
- Anh tibu, em thật yêu anh quá. Ôi, màu trắng của sự tinh khôi và trong trắng. Lại đây với em nào, để em có thể nhìn rõ hơn nữa.
- Đm, tao nhét giày vô lỗ tai tụi mày bây giờ. Tibu chửi đổng lên, nhưng mà miệng cũng ráng cười gượng gạo. Sau đó cởi áo ra và buộc ngang hông, đi ra phía xe để lấy đồ thay.
….
…..
Cả bọn ăn trưa ngay ngoài bãi biển, cũng làm năm thùng bia như người lớn, cũng tê tê như ai, sau đó lê lết bò càng ra gần đó khoảng 200m thuê nhà nghỉ. Khi màn đêm đang dần buông xuống, lúc tibu tỉnh giấc thì thấy mình đang nằm cạnh jenny, đầu đau như búa bổ, cổ họng khô không khốc. Ngồi dậy và ra phía tủ lạnh lấy chai nước uống. Tibu ngồi xuống ngay ghế sofa, uống một ngụm thật lớn cho thỏa cái cơn khát đang hành hạ trong cơ thể, và nhìn jenny… chỉ có một chút ánh sáng le lói đang luồn qua phía cửa sổ chiếu lên khuôn mặt của jenny, đang chiếu lên cái tạo hóa hoàn mĩ qua bàn tay nhào nặn của các vị thần, nhìn jenny ngủ thật đang yêu làm sao, hình như giấc ngủ đó đang rất bình yên thì phải…
Tibu tiến gần về phía jenny, đưa tay lướt qua cái sống mũi nhỏ nhắn đó, đôi mắt jenny dần mở ra, cái ánh sáng trong căn phòng, nửa tối nửa mập mờ như đang làm tấm phông nền cho hai ngôi sao trên gương mặt đó, nó ngờ nghệch một cách đáng yêu, thuần khiết và đầy cuốn hút, cứ như là khi nhìn vào bầu trời ban đêm, sâu hun hút và rộng lớn, có một chút sợ hãi, kèm theo một chút thích thú và lôi cuốn. Không thể dứt ra được…
- Chào em, kì quan thứ 8. Tibu mỉm cười
- Anh này, lại chọc em nữa. Anh dậy rồi sao, hic anh uống nhiều quá, không đi nổi luôn. Ăn xong là anh với mấy người đó lúc thì đi lúc thì bò, em không biết nói gì luôn. Hì hì. Nhìn buồn cười lắm.
- Ây da, dậy mà không chịu dìu anh đi còn nói nữa
- Xí, ai biểu anh cứ bắt em uống. Em không biết uống, có đúng hai chai mà mắt hoa hết cả lên.
Đúng lúc đó thì mấy thằng đập cửa ầm ầm, rủ mọi người cùng nhau ra biển đi ăn tối. Mọi người thay đồ rồi tập trung trước cửa nhà nghỉ. Tibu ra ngoài trước để chờ jenny thay đồ, mọi người cũng tập trung đông đủ hết.
- Mọi người tỉnh hết chưa? Hay vẫn còn say, làm sao tao về được nhà nghỉ nhỉ.Tibu cười
- Haizzz, em cũng chẳng nhớ nữa. Mà anh Beo với thằng Văn Đạt ói đầy trên giường, lúc em tỉnh dậy thì thấy trên giường có nguyên con tôm, gớm chết đi được. Kakaka. Tuấn nói
Cả bọn cười phá lên, rồi đột nhiên im bặt khi cửa phòng tibu mở ra, jenny từ từ bước ra. Chẳng cầu kì, cũng không màu mè, mọi thứ đơn giản đến mức hoàn hảo. Jenny bận áo sơ mi trắng của tibu với cái quần sọc ngắn màu xanh nước biển, chân đeo một cái lắc có hình ngôi sao, môi son không màu, nhìn mềm mại và ước át, chỉ muốn cắn vào đó một cái. Hình mẫu này dường như chẳng phải thằng con trai nào cũng thích sao, rất tự nhiên, vô cùng quyến rũ nhưng lại rất gần gũi và thân thiện.
- Hey, tụi mày ngậm cái miệng lại, nhìn gì ghê vậy, cho con người ta thở với. Đi ăn thôi.
Tibu lên tiếng rồi bước đi, mặc dù Jenny rất đẹp nhưng tibu cứ phải giả vờ như không quan tâm đến điều đó. Cũng chẳng hiểu tại sao, đàn ông mà, ai chẳng bị cái đẹp vương vấn. Chỉ có điều là nó quá sức tưởng tượng, bộ xử lý của tibu vẫn chưa kịp truyền tải cái cảm giác này…
Ăn uống rồi lại no say. Có bia rượu khiến con người ta gần gũi và dễ mở lời với nhau. Nó như là chiếc cầu nối cho hai vùng đất xa lạ. Mọi người bắt đầu chạy nhảy và la hét trên biển. Tibu ngồi đó, cố gắng cảm nhận mọi thứ. Lắng nghe tiếng nói của lòng mình giữa đêm đen. Mọi thứ quá đỗi bình yên.
- Hey tibu, chụp nè mày.
Tibu quay lưng lại, tay chụp lấy chai bia Beo ném về phía mình.
- Beo! cụng vì Trung và Long, thiếu tụi nó, kể cũng buồn đúng không?
Beo uống một hơi, thở dài, hai hàng lông mày hơi nhiếu lại, rồi ừ một cách nặng nề.
- Tibu, cái vụ mày bị đâm, thật ra là ai? Sao mày không nói gì với tụi tao
Tibu cười một cách ngượng ngạo, uống một hớp bia rồi quay sang nhìn Beo
- Nói gì đây mày, biết đó là ai không? Là chú sáu, người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện là chú ấy, tao phải làm gì đây, ừ… tao không thể làm được gì. Thế giới ngầm của chú ấy quá lớn, làm sao chống chọi đây?
- Sao lại là chú sáu? Sao lại như vậy
- Mày không nên biết nhiều về chuyện này, coi như mọi thứ đã giải quyết xong rồi, để nó chìm vào quên lãng đi Beo.
Beo đứng phắt dậy, miệng chửi đổng lên rồi ném lon bia về phía biển
- M, làm sao bỏ qua được chứ. Tao không để yên được
Tibu cũng đứng dậy, khoác vai Beo rồi nói:
- Nghe lời tao lần này thôi Beo, không làm được gì cả. Nếu làm lớn chuyện, cái mạng này có lẽ cũng không giữ được đâu…
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Beo hét lớn. Miệng gầm gừ như một con cọp dữ.
Tui về phía thùng bia, lấy thêm hai lon nữa, rồi đưa cho Beo.
- Thôi uống đi, đừng làm hỏng cái không khí đêm nay, quên nó đi… người anh em
- Vậy còn chuyện của sunny, không phải mày làm tất cả mọi chuyện vì nó, sao giờ lại có jenny nữa. Tao chẳng hiểu gì cả.
Nhìn về phía biển, xa xăm và không có điểm dừng, tibu bỗng trở nên suy tư một cách kì lạ, rồi lại thở dài.
- Biết gì không Beo, tao có linh cảm là sunny đã nhớ lại tất cả rồi. Nhưng…
- Nhưng sao? Beo sốt sắng
- Nếu vậy thì truyện trù ếm không phải là có thật sao?
Không phải tự nhiên mà cảm giác sợ hãi bao trùm lấy Beo và Tibu, nó chạy rần rần hết cái sống lưng. Ánh mắt Beo nhìn tibu có phần hoảng loạn và đầy lo lắng.
Rồi tibu bật cười
- Nếu lỡ một ngày nào đó tao chết đi, không biết bao nhiêu người sẽ khóc thương? Ngày tiễn đứa, bạn bè và anh em, cái đoàn xe đó chắc đông lắm nhỉ, phải tới cả trăm xe.
- Đm, mày nói gì vậy tibu, bớt khùng dùm tao cái.
- Nếu thật sự có ngày đó, tao sẽ tự mình tìm đến một bãi cát thật đẹp, thật mịn, nằm dài trên đó chờ những phút giây cuối cùng trôi qua trong tiếng gió biển, trong tiếng sóng rì rào. Nghe có vẻ thú nhỉ. Cái chết mà nhiều người mơ ước. ha ha ha
Đến lúc này thì Beo cũng chẳng nói thêm gì nữa, uống cạn hết lon bia.
- Mà Beo nè, cuộc đời này không có gì là tao chưa nếm trải, đắng cay ngọt bùi, sinh ly tử biệt. Có những người anh em tốt nhất, những người con gái tuyệt vời nhất, được sinh ra bởi một ông bố và bà mẹ vĩ đại. Điều đó chẳng phải khiến biết bao nhiêu người ganh tỵ sao.
Rì… rào….. rì rào….sóng biển cứ nhẹ nhàng cất lên khúc hát bất tận không bao giờ kết thúc, quyến rũ và bình yên. Hai thằng nằm dài trên bãi cát, cùng nhau thở dài…
- Ôi… cuộc đời….!!!
/73
|