Không bực sao được? Hôm nay Phi dê xồm bị cảm, ở lại kí túc để nghỉ ngơi, rảnh rỗi nên mở máy tính xem phim, nhưng mấy loại phim ngày nay anh ta không xem nổi, bỗng nhiên anh ta nảy ra ý nghĩ, hay là xem phim gì đấy “mãnh liệt” một chút để làm nóng người, sau đó sẽ toát mồ hôi, thế là khỏi ốm luôn?
Thế là Tần Bằng Phi ở kí túc xá một mình, bật máy tính rồi mở đĩa phim hôm trước Giang Văn cho bọn họ, ấn nút “play”, sau đó anh ta quay người chui tọt vào trong chăn, bắt đầu xem phim.
Nhưng chưa xem được bao lâu, “ầm” một tiếng, cửa phòng kí túc xá bị đạp mở ra, doạ Phi dê xồm giật cả mình, suýt chút nữa tè ra quần. Mẹ nó chứ, vội vàng quay ra nhìn, hoá ra là Giang Văn, anh ta chỉ thấy vẻ vội vàng của Giang Văn, đóng cửa lại rồi đứng run bần bật ở trước cửa.
Phi dê xồm đang vui vẻ bỗng phát hiện bóng người trước mắt đi vụt qua, đó là Giang Văn.
Anh ta tưởng Giang Văn định lấy thứ gì đó nên không để ý, nhưng Giang Văn cứ đi đi lại lại sau chỗ máy tính của anh ta, đi nhiều đến chóng cả mặt, “cậu bé” vừa mới cứng lên được tí lại trở nên mềm oặt.
“Ơ, ô ở chỗ nào ấy nhỉ?”, nghe thấy tiếng Phi dê xồm rống lên, Giang Văn mới nhớ ra mình có nói sẽ đem ô tới.
“Trong tủ phía sau cửa ấy, em út làm sao thế? Trông cậu cứ thế nào ấy”, Phi dê xồm không kiên nhẫn chỉ ra cái tủ ở cửa phòng, rồi tiếp tục quan sát Giang Văn, anh ta thấy Giang Văn hình như không bình thường cho lắm nên vội vàng hỏi.
“Không ổn chỗ nào chứ?”, Giang Văn đang định lấy ô bỗng nghe thấy câu hỏi này liền đáp lại ngay.
“Đến đây, đến đây, tôi biết xem tướng đấy, tôi xem cho cậu nhé”, vẻ mặt Phi dê xồm đầy thần bí, cố ý dụ dỗ Giang Văn.
“Dẹp đi, lại còn bày đặt xem tướng, tôi thấy cậu đi mở tiệm ven đường được rồi đấy, tôi đang có việc”, Giang Văn thấy mình bị trêu chọc cũng không thèm chấp Phi dê xồm, anh đi thẳng ra chỗ sau cửa.
Phi dê xồm thấy Giang Văn thế mà không tin anh ta, liền sốt ruột, không để ý mình đang cảm nặng mà tung chăn ra, khoanh chân ngồi trên giường, anh ta kéo Giang Văn, thần bí nói: "Em út này, tôi nói cho cậu một bí mật nhé, tôi cũng chưa nói cho Soái Tử với anh cả bao giờ đâu, cậu phải giữ bí mật cho tôi đấy nhé”.
Giang Văn thấy dáng vẻ này của Phi dê xồm đành nghe anh ta xàm xí, xem xem tướng mặt mình thế nào, dù sao Lâm Tuệ cũng đợi được mấy ngày rồi, đợi thêm chút nữa cũng chả sao.
“Này, xem đi, cậu đừng có nói cái gì mà ấn đường thâm đen, gặp hoạ chết người nhé, cậu mà nói thế thì đừng trách tôi ác”.
“He he, không có chuyện đấy đâu, có ông thần bói toán là tôi đây đảm bảo với cậu luôn, nhớ lại năm xưa, tổ tiên tôi là thầy bói có tiếng đấy, đến cả nhà vua cũng phải mời tổ tiên tôi vào cung xem quẻ, xem cả Quốc vận, ‘trâu’ lắm”, Phi dê xồm tự hào ra mặt, bắt đầu nói nhăng nói cuội.
Nhìn vẻ mặt này của Phi dê xồm, Giang Văn thật sự không đoán được tên nhóc này có nói thật hay không, nên chỉ có thể tiếp tục nghe.
“Tổ tiên tôi ấy mà, vô cùng uy phong, vừa mới tiến cung đã trấn áp các đại thần, họ đều hô to ‘Tiên Sư’, ‘Tiên Sư’, tổ tiên tôi ngay lập tức rút ra một thanh kiếm nhỏ, ném thẳng lên không trung, hét to một tiếng ‘Hừ’, thanh kiếm trở nên to dần, dài tới mấy chục phân rồi hiện lên trước mặt, tổ tiên tôi kéo theo hoàng đế, vèo một cái cụ ấy đứng trên thanh kiếm bay lượn, cùng hoàng đế bay lượn khắp cung...”, Phi dê xồm sắc mặt mê mang, như đang chìm đắm trong cảnh tượng kì diệu ấy.
Giang Văn càng nghe càng thấy mơ hồ, tự dưng lại nói đến chuyện thanh kiếm bay? Mẹ nó chứ, lại bị thằng này nhồi mấy cái chuyện vớ vẩn.
Anh giơ ngón trỏ, ấn mạnh vào trán Phi dê xồm, gào lên: “Mẹ kiếp, có phải cậu đọc truyện tiên hiệp nhiều quá rồi hay không, cái gì mà tổ tiên chứ, không có việc gì thì tôi đi đây”, anh nói xong liền quay người rời đi.
Phi dê xồm thấy Giang Văn chuẩn bị đi, anh ta mặc kệ toàn thân đau nhức mà vội vàng chặn Giang Văn lại, cười he he: “Lạc đề, lạc đề ấy mà, đang nói đến việc xem tướng đúng không? Tôi xem tướng cho các hạ đây, có thể nói các hạ là một người đại phú quý, được hưởng một đời vinh hoa giàu sang, nhưng kiếp sau thì chưa chắc”.
“Mẹ kiếp, cậu nói điêu đấy à, cậu thừa biết nhà ông đây có đầy tiền còn gì”, cũng coi như Giang Văn thực sự phục ông tướng này, nói như hát hay ấy.
“Đợi đã, ta sẽ xem thêm cho các hạ, ơ”, sắc mặt Phi dê xồm trở nên nghiêm túc, anh ta nhìn chăm chăm gương mặt của Giang Văn, càng nhìn, anh ta càng chau mày rồi kêu lên một tiếng “Ấy”.
“Hoạ chết người?”, Giang Văn cười cười, tên nhóc này còn biết nói gì khác nữa đâu?
“Đào hoa sát?”, Phi dê xồm lắc lắc đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc, anh ta còn giơ tay phải ra sờ cằm, cứ như đang vuốt chòm râu bạc phơ vậy, trông vô cùng chuyên nghiệp.
“Vl, đào hoa sát? Chắc không phải đâu”.
“Đúng mà, là đào hoa sát, cậu được quá nhiều phụ nữ theo đuổi, nhưng từ sâu bên trong, cậu lại cảm thấy hơi sợ hãi, những người phụ nữ này đều khá mạnh mẽ, mà cậu thì không đối phó nổi, ở gần họ, cậu sẽ gặp rất nhiều tai hoạ, thế nên người ta mới gọi là đào hoa sát”, Phi dê xồm vừa đưa tay vuốt cằm, vừa chống đầu gối thản nhiên nói với giọng ồm ồm.
Nghe thấy lời này, Giang Văn sững người, đúng thế, bây giờ mỗi khi mình gặp phải phụ nữ là lại bị doạ sợ, dáng vẻ Vương Vũ Phân lúc nào cũng như muốn giết mình, Lưu Oánh cũng thế, vô cùng hung dữ, Lâm Tuệ thì càng khỏi phải nói, suýt nữa định lấy cái mạng này luôn.
“Phi dê xồm, cậu nói thật hay nói đùa thế? Cậu đừng có mà trêu ông đây đấy nhé, cậu dám làm thế, ông đây liều mạng với cậu luôn”, Giang Văn nghi ngờ hỏi.
“Tôi đã nói rồi mà, tổ tiên tôi là thần bói toán đấy, cậu lại còn không tin”, Phi dê xồm không phục ra mặt, dường như bắt Giang Văn phải tin bằng được.
“Dẹp đi, cậu lại còn kể thanh kiếm bay gì đấy nữa, không nói nữa, tôi phải đi rồi, tôi cầm ô theo đấy nhé”, Giang Văn nói xong liền đi tới chỗ tủ ở cửa ra vào, anh định lấy ô.
“Cậu cầm hai cái đi”, Phi dê xồm nhàn nhạt nói, nhưng ánh mắt vẫn tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, liếm liếm môi.
“Tại sao chứ?”, Giang Văn cầm lấy một chiếc ô, hiếu kì hỏi.
“Khoảng một giờ chiều nay sẽ mưa to, hơn nữa còn mưa rất lâu, tôi sợ cậu mang có một cái không đủ dùng”, Phi dê xồm tiếp tục nhìn màn hình, anh ta xua xua tay, bảo Giang Văn mau đi đi.
Giang Văn cười cười, anh cầm một chiếc ô, nói: “Thần bói toán à, ông đây mà tin cậu thì chắc ông bị ngu luôn rồi”, nói xong, anh liền mở cửa chạy ra ngoài.
“Mẹ, đóng cửa vào đã chứ, đúng là chả được tích sự gì, không biết ông đây đang xem “phim” à, haizz, cái tên nhóc này, nhân cách bị chó gặm rồi hay gì”, từ phía sau vọng lại giọng nói đầy bất mãn của Phi dê xồm.
Giang Văn cầm ô, không ngừng nghĩ cách đối phó với Lâm Tuệ, chẳng mấy chốc đã đi tới cổng trường.
Giang Văn thấy Lâm Tuệ đang đứng cạnh một chiếc Volkswagen Beetle màu hồng, đeo thêm cặp kính thời trang to, cô ta ăn mặc theo phong cách thiếu nữ trẻ trung, Giang Văn bĩu môi, tính cách với vẻ bề ngoài chả ăn nhập với nhau gì cả.
“Lên xe”, Lâm Tuệ thấy Giang Văn đang đi tới liền mở cửa xe, lạnh nhạt nói, ngữ khí rõ ràng là chỉ huy, căn bản không có chút cơ hội thương lượng nào cả.
Giang Văn nhìn Lâm Tuệ ngạo mạn ra mặt, bèn nghĩ bụng: Con nhóc thối, rồi sẽ có ngày cô phải khuất phục trước ông đây.
Sau khi lên xe, Giang Văn để ô lên chỗ bệ đầu xe sau đó hỏi: “Đi đâu thế?”
“Đến rồi biết”, Lâm Tuệ lạnh nhạt nói, cô ta không còn dáng vẻ động tâm khi lần đầu gặp Giang Văn nữa, mà vô cùng lạnh lùng, hơn nữa còn có chút chán ghét.
Giang Văn cảm thấy thái độ của Lâm Tuệ rất kỳ lạ, nhưng anh không nói gì cả mà chỉ nhắm mắt lại, ngồi tựa vào ghế.
Lâm Tuệ thấy thế bực mình khởi động xe chạy đi.
“Anh không biết lí do tôi tìm anh sao?”, Lâm Tuệ bỗng nhiên mở lời, nghe thấy lời này, Giang Văn đang nhắm mắt nghỉ ngơi liền chau mày lại.
Cô ta tưởng anh là thần bói toán hay gì, sao anh biết được mục đích của cô ta chứ, chỉ cần không giết anh là được.
“Không biết”, anh lười chả thèm mở mắt nhìn.
“Haizz”, Lâm Tuệ thở dài, sau đó cô ta không nói gì nữa, tiếp tục tập trung lái xe.
Giang Văn mở mắt, nhìn Lâm Tuệ một cách kỳ lạ rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Đến nơi rồi, xuống xe đi”, qua một hồi, Lâm Tụê dừng xe, nói.
Giang Văn nhìn qua phía cửa xe.
Đây là một nơi vô cùng sầm uất, xa hoa ở trung tâm thành phố, phía đối diện là siêu thị Hoa Liên, xe đỗ tại cửa của một gác lầu có tên Ức Tư Các.
Giang Văn biết Ức Tư Các là nơi giải trí của những người có tiền, nhưng lại tương đối yên tĩnh, không ồn ào, huyên náo như những nơi khác, ở đây có phòng bao riêng biệt, hơn nữa cách âm vô cùng tốt. Mặc dù anh chưa từng tới chỗ này, nhưng ngày trước cũng từng nghe anh em nói đến, còn người có tiền đến đây để làm gì thì không cần nói cũng biết.
Dường như Lâm Tuệ là hội viên ở đây nên cô ta cứ thế đi thẳng vào, cô nhân viên xinh đẹp đứng đứng ở cửa vô cùng nhiệt tình chào đón Lâm Tuệ: “Hoan nghênh quý khách ghé thăm, cô Lâm, cô vẫn chọn phòng cũ chứ ạ?”
Lâm Tuệ lạnh nhạt gật đầu rồi đi chân cô gái phục vụ bước vào, Giang Văn cũng đi ngay sau.
Không phải ai cũng được làm hội viên ở chỗ này, trước hết bạn phải có thân phận lớn, ví dụ như tổng giám đốc của một công ty nào đó, hay giám đốc tập đoàn, chủ tịch của một tập đoàn tài chính, hơn nữa còn phải nộp một triệu tiền hội phí mới được làm thẻ hội viên, mà hội viên còn phân chia thành nhiều cấp bậc.
Phổ biến nhất là hội viên Bạc, đây là những hội viên đã nộp một triệu tiền hội phí.
Trên một bậc là hội viên Vàng, để lên được bậc này thì hội viên phải nộp những mười triệu nhân dân tệ.
Cao cấp hơn nữa là hội viên Thạch anh, những người này thì không cần phải nộp hội phí gì cả, chỉ cần có tổng tài sản hơn một tỷ là được, ít hơn một tỷ thì miễn bàn.
Đứng đầu là hội viên Kim cương, không ai biết được tiêu chuẩn để làm thẻ Kim cương là gì, hình như hội viên Kim cương cũng chỉ có lèo tèo vài người, rất ít.
Giang Văn không biết Lâm Tuệ là hội viên hạng nào, nhưng cô cả nhà họ Lâm chắc cũng phải là hội viên Vàng hoặc là Thạch anh nhỉ.
Trong phòng, hai người trừng mắt nhìn nhau, phòng được bày trí theo phong cách Nhật Bản, nền được lát bằng tatami (*), cũng có vài điểm khác biệt nhưng lúc này Giang Văn cũng không để ý, anh chỉ thấy Lâm Tuệ có gì đấy thực sự kỳ lạ. (*) Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau.
“Cô đưa tôi đến đây chắc không phải chỉ để nhìn tôi đâu nhỉ”, cuối cùng Giang Văn cũng mất kiên nhẫn mà hỏi, Lâm Tuệ đã nhìn anh hơn hai chục phút rồi, cũng không gọi món gì ả, anh còn chưa được ăn trưa, đã gần một giờ rồi, đói meo cả bụng.
“Ừm, xin lỗi nhé”, mặt Lâm Tuệ ửng hồng, cô ta xin lỗi rồi vỗ tay, tiếp tục nhìn Giang Văn, nói: “Anh giúp tôi chuyện này với”.
“Nói đi”, chỉ cần cô ta chịu mở lời thì dễ thôi, còn nếu cứ nhìn chằm chằm ông đây mà chả nói gì cả, có quỷ mới biết được cô ta định làm gì ấy?
“Làm bạn trai tôi đi”, Lâm Tuệ cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Hả, cô chắc chứ?”, Giang Văn nóng cả đầu, có chút không tin được mà hỏi lại.
“Ừm, bố tôi giới thiệu một người cho tôi nhưng tôi không thích, nghĩ đi nghĩ lại thì trong đám bạn con trai tôi quen, chỉ có mỗi anh còn tạm phù hợp, vì thế tôi đành nhờ anh giúp đỡ”, Lâm Tuệ vuốt lọn tóc trước trán, tiếp tục nói.
/50
|