Lúc này, Tạ Đông rất tức giận. Anh em tốt vì cứu mạng mình mà hy sinh, nếu không phải vì bọn họ bảo anh ta chọn địa điểm xa như thế, thì Giang Văn đâu phải chết trước cửa phòng phẫu thuật chứ?
“Anh Đông, đây chính là xã hội, một xã hội vô tâm”, Giang Văn cũng vô cùng phẫn nộ. Anh cảm thấy mấy kẻ cấp trên kia đều rất phiền phức. Ngày trước anh lười hỏi bọn họ là ai, nhưng từ cái chết của anh có thể thấy cũng chẳng phải loại tốt lành gì.
“Đúng vậy, tôi còn định kiếm chút lời từ việc này để cho Thiến Nhi đi học, nhưng cái đám khốn nạn kia lại bắt chúng tôi đóng nhiều hơn, mấy vùng phía dưới đâu có kiếm được nhiều đến vậy chứ, mẹ kiếp”, đây là chuyện khiến Tạ Đông tức giận nhất, đã thắng rồi mà còn phải nộp nhiều tiền hơn, cuộc sống bên Xích Bang xem chừng còn ổn hơn cả chỗ anh ta.
“Anh Đông, nói cho anh chuyện này”, Giang Văn đột nhiên cười, dáng vẻ như nịnh nọt Tạ Đông.
“Chuyện gì thế, tôi nói cho cậu biết, đừng có ép em gái tôi làm chuyện nó không thích, nếu không ông đây dù có mất mạng cũng sẽ phải thiến đứt cậu đấy”, Tạ Đông khó chịu nói, trong mắt anh ta, đám công tử nhà giàu đều giống nhau ở một điểm, đó là lên giường xong thì mất hút.
Giang Văn cạn lời, Tạ Đông này suy tính nhiều thật đấy. Anh còn chưa nghĩ ngợi gì cơ mà. Nhưng nếu giờ anh mà muốn lên giường với cô nhóc kia thì cô ấy sẽ từ chối chắc? Giang Văn tưởng tượng.
Tối đó, Giang Văn ngủ lại ở nhà Tạ Đông, cơn mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, cũng may nhà Tạ Đông ở nơi đất cao nên xe của Giang Văn mới không bị ngập ướt.
Vốn định đi ngủ, nhưng Tạ Thiến Thiến lại vui đến mức không ngủ được, muốn Giang Văn phải ngắm mưa cùng mình.
Giang Văn buồn bực, mưa thì có gì hay mà xem chứ, chán thật. Anh cũng hiểu được tâm lý của cô nhóc này, chuyện mình hồi sinh, người vui nhất chắc chắn là cô ấy rồi.
Tạ Đông cũng không ngủ, anh ta không ngủ được vì không yên tâm về Giang Văn, thế nên anh kéo một cái bàn ra ngoài phòng khách, cầm ba chiếc ghế ra, gọi hai người qua chơi bài.
Tạ Thiến Thiến vừa hay đang chán ngắm mưa, đúng vậy, mưa có gì hay mà xem chứ, vừa nghe Tạ Đông rủ đánh bài cô ấy liền vui vẻ chạy đi tìm bộ bài.
“Chơi lớn cỡ nào đây?”, Giang Văn thờ ơ hỏi, anh biết, chỉ cần ở trước mặt em gái thì Tạ Đông sẽ không bao giờ chịu cá cược.
“Không chơi tiền, được, không?”, Tạ Đông do dự hỏi. Vì anh ta cũng đang để ý đến thân phận con nhà giàu của Giang Văn, ai mà chẳng biết bọn nhà giàu coi tiền ra gì đâu, họ chỉ cần niềm vui thôi.
“Chơi tiền đi, hai người đồng ý nhé?”, lúc này, Tạ Thiến Thiến kéo váy, cầm một bộ bài mới tinh chạy đến.
“Được, Thiến Nhi nói chơi tiền thì chơi tiền”, Tạ Đông vừa nghe thấy em gái mình cũng muốn chơi tiền thì đồng ý luôn, dù sao cũng đều là người mình cả.
“Chơi lớn cỡ nào đây?”, Giang Văn lại hỏi, anh cũng mang tiền theo, chỉ là không biết mang bao nhiêu, vì lần nào cũng là Lãnh Nguyệt giúp anh mặc quần áo rồi nhét ví vào, anh chưa từng xem.
“Năm tệ nhé”, Tạ Đông rút tiền của mình ra, có mấy trăm tệ ở đó.
“Anh, cho em mượn một trăm đi”, Tạ Thiến Thiến thấy Tạ Đông đặt tiền lên bàn cũng cười hi hi lấy tiền qua chỗ mình.
“Em…”, Tạ Đông cười, chỉ đành quay ra nhìn Giang Văn.
Giang Văn mở ví ra, nhìn sơ qua, má ơi, Lãnh Nguyệt hào phóng quá vậy, ít nhất trong ví cũng phải có mấy nghìn lận.
“Chia bài đi”, Giang Văn từng chơi bài với Tạ Đông nên biết thừa anh ta là một kẻ tay thối, chưa thắng bao giờ, đây cũng là lí do vì sao Tạ Đông rất ít khi chơi bài, ai bảo đen đủi quá làm gì.
Nhưng điều khiến Giang Văn kinh ngạc nhất là kỹ năng chơi bài của Tạ Thiến Thiến không phải dạng vừa.
Thấy mình mất mấy nghìn tệ, Giang Văn không hề đau lòng, mà cho dù có khó chịu thì cũng không hề để lộ ra.
Tạ Đông phục anh sát đất, đúng là công tử nhà giàu, không coi tiền ra gì.
Tối đó, Giang Văn không còn gì để nói, anh chưa một lần được làm địa chủ. Tạ Thiến Thiến làm thượng gia, lần nào Tạ Đông không cần thì sẽ là cô ấy, Giang Văn không đến lượt luôn. Cho dù trong tay anh có hai quân vua thì cũng không dám kêu địa chủ, vì Tạ Thiến Thiến quá mạnh.
Cuối cùng, anh thua Tạ Thiến Thiến ba nghìn tệ, thua Tạ Đông năm trăm tệ, nhưng trước đó Tạ Đông đã hết sạch tiền rồi, tất cả đều vào túi của Tạ Thiến Thiến hết, một trăm tệ vay lúc đầu đã được trả lại từ lâu, làm cho Tạ Đông tức mà không làm gì đươc. Mượn một trăm tệ thì cũng phải trả cho chút lãi chứ, tiền vừa về chưa được bao lâu thì đã lại rơi vào tay Tạ Thiến Thiến mất.
Cuối cùng, khi Tạ Thiến Thiến đã thắng đủ tiền và thấy mệt, đòi đi ngủ, thì ba người mới kết thúc, nếu không Tạ Đông sẽ phát điên mất.
Một đêm qua đi, sáng sớm thức dậy, mặt trời chói lọi, không khí tươi mát, tâm trạng của Giang Văn cũng vô cùng thoải mái. Vừa đi ra khỏi nhà thì thấy Tạ Thiến Thiến đi về từ con hẻm nhỏ, trên tay là mấy bọc màu trắng.
“Em mời đấy, anh ăn no vào nhé”, Tạ Thiến Thiến giả bộ giàu có, khiến cho Giang Văn buồn cười không thôi.
Sau khi tạm biệt hai anh em họ Tạ, Giang Văn lái xe về nhà, nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của Tạ Thiến Thiến, Giang Văn cứ cười suốt đường đi.
Về đến nhà, vừa mới lái xe vào trong gara, Lãnh Nguyệt đã chạy đến, vẻ mặt lo lắng, làm cho Giang Văn khó hiểu.
“Sao vậy Lãnh Nguyệt? Sao cô hốt hoảng thế?”
“Ông chủ đến rồi, cậu chủ, anh mau đi đi, sắc mặt ông chủ không ổn chút nào, ông ấy tức giận lắm”, Lãnh Nguyệt nói thầm.
“Sao cơ?”, Giang Văn vội vàng chạy về phòng khách, không dám chậm trễ. Bố đến rồi, mình đã chiếm cơ thể của người ta thì phải làm tròn đạo hiếu, không thể để cho ông cụ tức giận được.
“Bố ạ”, vừa vào phòng khách, Giang Văn đã ngoan ngoãn chào hỏi rồi đi về sô-pha.
Giang Thạch Long còn đang tức giận, nhưng khi nhìn thấy Giang Văn thì sắc mặt liền thay đổi, không còn tức giận mà vui vẻ hẳn lên, nhìn Giang Văn cười, không nói gì.
“Bố, sao thế ạ? Có chuyện gì mà bố lo lắng thế?”, Giang Văn tò mò nhìn Lang Côn đứng phía sau ông Giang, người này vẫn giữ dáng vẻ cao thủ, im lặng đứng phía sau.
“Tháng này con tập luyện không tồi, nhìn cường tráng hơn nhiều rồi, sau này phải kiên trì lên nhé, nhưng mà”, Giang Thạch Long cười nói, rồi giọng lại trở nên nghiêm khắc: “Không được bỏ học, con đã không đến trường một tháng nay rồi, hôm qua giáo viên phụ trách của con gọi cho bố, nói nếu con không đi học thì cô ấy sẽ xử lí theo nội quy, báo cáo con bỏ học đấy”.
“Xử lí theo nội quy? Vậy để cô ta đuổi đi, dù sao con cũng chẳng muốn nhìn thấy con cọp mẹ nó chút nào”, Giang Văn được bố khen mấy câu đã bắt đầu tự cao, nói chuyện không ra thể thống gì.
“Láo toét, con phải đi học, không muốn cũng phải đi, đây là mặt mũi của bố, nếu con không đi thì hiệu trưởng trường sẽ cười bố thối mũi mất”, Giang Thạch Long đau đầu, bực tức nói.
Nhìn bóng dáng đi xa dần của Giang Thạch Long, Giang Văn thầm XXOO Lưu Oánh hàng trăm lần.
Không biết Lưu Oánh đã làm công tác tư tưởng gì với Giang Thạch Long mà ông cứ bắt anh phải đến trường, hủy bỏ kỳ nghỉ, còn nói là có thể về nhà ở, nhưng không được đi học muộn. Nếu Lưu Oánh còn gọi điện thoại đến cho ông than về Giang Văn nữa thì tiền tiêu vặt từ mười nghìn sẽ bị cắt xuống còn một nghìn, thẻ phụ của bà Giang đưa cho cũng sẽ bị đóng băng luôn.
Giang Văn bất lực thật sự, nếu không có số tiền kia thì mình sẽ không thể giúp Tạ Thiến Thiến đi học được nữa. Trong lòng thì nguyền rủa Lưu Oánh, ngoài miệng lại đồng ý với Giang Thạch Long, nói bản thân sẽ đến trường luôn, còn đảm bảo sẽ không trốn học, bùng học, đi muộn về sớm.
Giang Thạch Long thấy thế mới hài lòng rời khỏi một cách nhẹ nhàng.
“Cậu đi thu dọn đồ đạc đi, lát nữa phải đến trường học rồi đó, à, mấy hôm nữa bố cậu sẽ đem cho cậu một con xe loại thường, để anh tiện bảo vệ cậu”, Lang Côn đứng ở một bên nhìn Giang Văn đang buồn bực, bình thản nói.
“Mẹ kiếp, đếch quan tâm nữa”, Giang Văn tức giận đùng đùng, cộng thêm việc tối qua chưa được ngủ, mắt anh đã díu cả vào, thôi kệ, ngủ bù đã rồi tính.
Giang Văn trèo lên giường ngủ, gáy như bò rống, trong giấc mơ, anh lại mơ thấy mình đang dạy dỗ mụ sư tử Lưu Oánh kia, cảm giác vô cùng thoải mái.
Đằng khác, Lưu Oánh đã sớm đến trước cổng trường, vì buổi sáng ông Giang đã gọi điện thoại nói rằng con trai mình sẽ đến trường. Vì chuyện lần trước nên không hiểu vì sao mà Lưu Oánh vẫn rất khó chịu với sinh viên này, dám bắt nạt người ta rồi bỏ chạy?
Vốn định bắt cậu ta lại để xử lí, ai ngờ cậu ta lại chạy mất, hơn nữa còn cầm giấy xin nghỉ có chữ ký của hiệu trưởng nữa chứ. Dù cho cô ta có khó chịu cỡ nào thì cũng không thể không nể mặt hiệu trưởng được.
Chờ mãi chờ mãi, suốt một tháng ròng, sức nhẫn nại của Lưu Oánh đã không còn nữa, cô ta giận dữ gọi điện thoại cho Giang Thạch Long, nói rõ tình hình.
Giang Thạch Long không hay biết gì, con trai mình bỏ học đi đâu?
Vậy mới dẫn đến chuyện vừa rồi. Sau khi ra khỏi biệt thự, ông Giang đã gọi cho Lưu Oánh, nói lát nữa con trai mình sẽ đến.
Thế là Lưu Oánh vội vàng đến trước cổng trường, định dạy dỗ tên học sinh lưu manh này ngay ở đây.
Nhưng chờ dài cổ cũng chẳng thấy ai, đã giữa trưa rồi, cơn mưa hôm qua đã mang mây mù đi mất, ánh mặt trời chiếu sáng làm cháy cả làn da.
Lưu Oánh định ngồi chờ dưới gốc cây nhưng lại quá nóng, thêm sự đến trễ của Giang Văn làm cô ta càng nóng nảy hơn, ngồi cũng không yên, nhìn ngó khắp nơi để tìm hình bóng Giang Văn.
Cô ta cũng chưa có ý định gọi cho ông Giang.
Cuối cùng, khi sự kiên nhẫn của Lưu Oánh đã đạt đến giới hạn, chiếc xe Lamborghini kia mới từ từ đi đến và dừng ở chỗ để xe trong trường.
Lưu Oánh không biết chủ xe này, nhưng thấy xe đẹp thì ai mà chẳng muốn nhìn lâu hơn mấy phút.
Khi thấy người bên trong chính là người mình đang tìm, lửa giận bắt đầu tuôn trào, hai mắt cô ta như phun ra lửa, nhìn Giang Văn với ánh mắt tràn đầy sát khí.
Nhảy xuống xe, Giang Văn tự tin vuốt mái tóc dài, lúc anh đang định rời đi thì một cơn gió lạnh lướt qua người anh.
Anh vội vàng quay đầu, thấy Lưu Oánh từ đằng xa đang nhìn mình với ánh mắt đáng sợ.
Giang Văn tắt luôn nụ cười, chẳng lẽ con mụ này chờ mình cả buổi sáng hả, đúng là điên rồi.
/50
|