Giang Văn vốn không hiểu tại sao bản thân lại đến được đây nên cũng không định trả phòng, dù sao cũng là khách sạn của nhà mình, kệ vậy.
Anh đưa Vương Vũ Phân vào thang máy, vừa xuống đến tầng một, tên bảo vệ nhìn thấy anh liền vội vã chạy đi.
Giang Văn thấy vậy, tự hỏi bản thân, mình đáng sợ đến thế à? Vừa nhìn thấy mình liền co giò chạy?
Thấy Giang Văn đi xuống, giám đốc khách sạn Đại Đường vội vàng đi về phía anh, lễ phép chào hỏi: "Cậu Giang, xin hỏi cậu có muốn dùng bữa sáng không ạ?"
Giang Văn theo thói quen nhìn xuống cổ tay mình, phát hiện ra cổ tay không đeo đồng hồ, nên ngẩng đầu hỏi giám đốc: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
''8 giờ sáng ạ'', ông giám đốc có vẻ như lúc nào cũng biết bây giờ là mấy giờ, Giang Văn vừa hỏi ông liền đáp lại, nên anh không thể nào tin tưởng được. Anh nhìn theo ánh mắt của tên giám đốc, hóa ra bức tường đằng sau lưng Giang Văn đang treo một chiếc đồng hồ điện tử, bên trên hiển thị đầy đủ thời gian.
''Ăn gì nhé?'', Giang Văn quay sang hỏi cô, bản thân không ăn thì chẳng sao, nhưng đứng sau anh còn có cô gái kia.
''Ừ'', khiến Giang Văn càng ngạc nhiên hơn là cô ta đang thẹn thùng gật đầu, nếu lúc nãy không nhìn thấy dáng vẻ dữ như cọp kia, dáng vẻ muốn giết người vẫn còn in sâu cắm rễ trong đầu anh, thì anh vẫn nghĩ rằng cô ta ta là một cô gái thùy mị nết na đấy.
''Vậy chúng ta ăn chút gì nhé, ông cứ tùy ý chuẩn bị cho chúng tôi'', Giang Văn hoàn hồn, quay sang nói với giám đốc.
Hai người chọn bừa một chiếc bàn rồi ngồi xuống chờ bữa sáng mà giám đốc đang chuẩn bị.
Đúng lúc này, ở đằng xa xuất hiện một người đàn ông trung niên đi giầy da, mặc âu phục. Nhìn thấy Vương Vũ Phân, mắt hắn ta sáng lên, miệng cười cười, hắn đứng dậy đi về phía bàn của Giang Văn.
"Chào em, em có biết rằng em đẹp lắm không, phải chăng em chính là tiên nữ hạ phàm, là thiên sứ lạc xuống trần gian, em có thể dành cho tôi chút thời gian rảnh không?", tên đàn ông tiến đến trước mặt Vương Vũ Phân, tán tỉnh cô ta bằng mấy câu sến sẩm.
"Phì!", Giang Văn đang uống sữa, nghe xong mấy câu sến súa kia liền phụt cười. Vương Vũ Phân đang ngồi trước mặt anh, đương nhiên không thể phun hết đống sữa vào mặt cô ta rồi, anh đành quay đầu phun hết vào người đàn ông như con heo đực đang động dục kia.
Thế nên quần âu của người đàn ông kia bị dính đầy sữa.
Tự nhiên bị phun sữa vào người nên hắn đứng đờ ra, nhìn chằm chằm vào Dương Văn.
"Thật ngại quá, xin lỗi anh nhé", Giang Văn xin lỗi hắn ta xong liền ăn sáng tiếp, anh đói gần chết rồi.
Người đàn ông đó nhìn bãi nôn trên quần mình, xong lại quay sang nhìn Giang Văn, mặt dần biến sắc.
Vương Vũ Phân nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn cười nổi, cô ta quay sang nhìn người đàn ông kia, muốn biết hắn ta định xử lí thế nào.
Người đàn ông nhìn thấy cảnh Giang Văn nói chuyện cùng giám đốc khách sạn, hắn đoán anh chắc chắn là một tên công tử có quyền có thế. Hắn vốn định lẳng lặng rời đi, tuy nhiên cô gái xinh đẹp kia vẫn đang nhìn chằm chằm hắn, hắn nhất thời to gan, trợn mắt nhìn Giang Văn.
"Cậu tưởng xin lỗi là xong à?", mặc dù to mồm nói vậy, nhưng hắn vẫn hơi sợ, có điều, hắn không muốn bị mất mặt trước gái xinh.
Giang Văn nheo mắt nhìn Vương Vũ Phân, thấy cô ta ta đảo đảo mắt. Anh biết ngay đây là trò của cô ta.
"Tôi nói cậu đấy, cậu bị điếc à?", thấy Giang Văn không nói gì, hắn lại được đà lấn tới, hắn nghĩ rằng Giang Văn là loại dễ bắt nạt.
"Anh muốn ra vẻ trước mặt cô ta sao?", Giang Văn nuốt thức ăn, nhìn người đàn ông mà hỏi.
"Cái gì cơ?", người đàn ông nghe xong câu hỏi của Giang Văn thì đờ người ra.
"Tùy anh thôi", Giang Văn nói xong liền đứng dậy, xoay người đi ra cửa khách sạn.
Cả hai người đều không hiểu nổi hành động của Giang Văn, anh rốt cuộc có ý gì? Khi nhận ra Giang Văn định rời đi, Vương Vũ Phân cũng tức giận đẩy vai người đàn ông kia ra mà đuổi theo anh.
Vừa ra đến cửa đã không thấy bóng dáng Giang Văn đâu, Vương Vũ Phân tức điên nhìn xung quanh, thằng vô lại, lưu manh, cầm thú này, dám để cô ta lại với lão già kia, một mình bỏ chạy, nhất định cô ta sẽ không tha thứ cho anh.
Có một chiếc Lamborghini màu xanh phiên bản Limited đậu trước mặt cô ta, Vương Vũ Phân vẫn còn đang ngơ ngác, thì đúng lúc này, cửa kính xe đột nhiên hạ xuống, lộ ra gương mặt vô cùng đáng ghét của Giang Văn, anh nhìn Vương Vũ Phân đang sốt ruột mà cười, nói: "Lên xe đi!"
Nhờ phước của Giang Văn, Vương Vũ Phân đã luyện được thần kinh thép, có khả năng miễn dịch với nhiều thứ. Tuy nhiên khi nhìn thấy Giang Văn mở cửa xe Lamborghini thì vẫn không thể tin vào mắt mình, mắt tròn mắt dẹt nhìn Giang Văn không biết nói gì.
"Lên xe đi, cậu có muốn trễ học không? Hình như bây giờ 8h rồi, không biết sáng nay có tiết không nhỉ", Giang Văn cười cười nhìn Vương Vũ Phân, nhẹ nhàng nói, cứ như đang lầm bầm một mình.
"Ừ, muộn giờ học rồi", nói đến việc đi học, lớp trưởng gương mẫu ngay lập tức chạy qua mở cửa rồi ngồi lên xe.
"Ngồi cho chắc nhé", Giang văn còn chưa nói hết câu, chiếc xe liền lao đi, khiến cho cô ta ta chưa kịp thắt dây an toàn nên bị dọa thét chói tai.
Bây giờ đang là giờ đi làm, nên đường phố rất đông xe, Giang Văn cũng không lái nhanh lắm, cứ từ từ lái xe đến trường.
Anh không ngờ rằng, xe của mình lại bị Lang Khôn lái vào khách sạn, hơn nữa bảo vệ cũng nhận ra xe của anh, có vẻ như lúc nãy tên đó chạy đi là để đi lấy xe, à, hóa ra tên này cũng không đến nổi, cũng biết điều ấy.
"Cậu lấy xe ở đâu ra thế?", Vương Vũ Phân thắt xong dây an toàn liền bắt đầu ngó nghiêng, nhìn này, nhìn nọ, cứ như đứa trẻ lên ba.
"Vệ sĩ lái tới", Giang Văn bình thản nói, có điều anh cũng cho rằng bản thân mình cũng chẳng cần giải thích với cô ta làm gì. Giang Văn là kẻ thù dai, cô ta dám cầm mảnh thủy tinh định giết anh, thù này có chết cũng không quên được.
Trên đường đi, Vương Vũ Phân sờ hết cái này đến cái nọ, cô ta thấy cái gì trên xe cũng lạ.
Sau khi xe đỗ lại trước cổng trường, Giang Văn cởi dây an toàn, đi xuống xe, khóa cửa xe xong anh liền nói: "Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, chúng ta coi như chưa có gì xảy ra nhé".
Vương Vũ Phân đi sau Giang Văn, nghe xong câu này, liền lặng người đi, nhìn chằm chằm vào lưng của anh, mãi mà không phản ứng lại.
/50
|