Hồ Nguyên Trừng trở về với một đôi lông mày nhăn nhó. Và chỉ những người anh em của ông mới nhận ra cách anh trai trưởng đang nắm chặt đốc kiếm hơn bình thường có ý nghĩa gì. Hồ Nguyên Trừng và toán lính của mình đã lùng sục cả đêm với sự kĩ lưỡng của những con chó săn bậc nhất. Với lòng tự tôn của gia đình trên vai, người đàn ông này không để một chiếc lá rơi mà không biết vì sao. Nhưng không một dấu vết của hai mụ đàn bà có thể tìm thấy.
Bốn người anh em ngồi bên bàn trà. Li trà thứ năm của Hồ Hiên Vỹ đã lạnh từ bao giờ, chờ đợi chủ nhân của nó về. Không một câu nói, mỗi người đều bận bịu với suy nghĩ của riêng mình. Những tia sáng hồng hào không qua nổi màn cửa để đi vào trong căn phòng này. Tiếng chim hót lạc loài nhanh chóng im bặt, để sự im lặng quay lại ngự trị.
Hồ Nguyên Trừng đang tức giận. Ông ta tức giận về sự yếu kém của lũ lính dưới cấp. Tức giận thằng em trai đã để cho hai kẻ nguy hiểm trà trộn vào trong đám người hầu của gia đình. Hồ gia không thiếu kẻ thù. Hồ Nguyên Trừng có thể dễ dàng điểm mặt ít nhất hai chục người sẽ vui lòng khi thấy đầu ông lăn xuống đất.
Hồ Quí Lâm không thể không lo lắng. Tưởng rằng việc vợ con bị bắt cóc là thứ tệ hại nhất có thể xảy ra. Nhưng sau khi đứa cháu bị ám sát ngay trong sân vườn của gia đình, ông bắt đầu thấy một nỗi sợ hãi mới đang sôi lên bên trong. Gia đình Hồ đã không biết được động cơ của những kẻ đứng sau việc này là gì, chúng lại tỏ ra hoàn toàn không biết sợ, sẵn sàng làm mọi thứ. Đó là điều nguy hiểm nhất. Chứng đau nửa đầu của Hồ Quí Lâm đang tái phát nhanh chóng.
Hồ Quí Tường bỗng thấy mình sống trong quá khứ. Khuôn mặt của hai đứa con trai hiện lên dưới đáy cốc trà, cái thời chúng nó còn trẻ và nụ cười còn trên môi. Giờ đây hai đứa nó không thể nhìn mặt nhau, không thể sống chung dưới một mái nhà. Có biết bao nhiêu điều người cha già này đã có thể làm. Nhưng quá khứ không thể thay đổi. Còn hiện tại thì cay nghiệt làm sao.
Hồ Tuyết Nghị chỉ đơn giản là không suy nghĩ gì. Ông không muốn làm gì cả. Nhìn qua khuôn mặt của bốn người anh trai, Hồ Tuyết Nghị kìm nén một tiếng thở dài. Gia đình này đã quá quen với sự bình yên. Họ đã quen với sự sợ hãi và kính nể của những người khác. Nhưng có thời bình yên nào mà tồn tại mãi mãi được cơ chứ ?
Cho dù bốn người đàn ông này đang nghĩ gì, khi cánh cửa phòng mở ra với Hồ Hiên Vĩ vẫn trong áo chòang đi ngựa, họ đều ngừng lại và nhìn người con thứ tư đầy hy vọng.
Cẩn thận đóng cánh cửa, Hồ Hiên Vỹ cho mình vài phút uống chén trà nóng. Tiếng lạch cạch của chén trà to hơn cả tiếng thở hắt của Hồ Quí Lâm và che đi ánh nhìn nóng nảy của Hồ Quí Tường.
“ Hắn không nói thêm điều gì cả. “ _ cuối cùng, người con trai thứ tư mới nói.
Nhưng trước khi sự bàng hòang của anh em mình được thể hiện qua lời nói hay hành động, Hồ Hiên Vỹ vội vàng bổ sung:
“ Nhưng hắn biết về hai kẻ giả mạo. “
“ Nói ra mau đi. “ _ Nguyên Trừng nheo mắt nhìn thằng em trai. Ông chưa bao giờ thích cái thói tự dương tự đắc của Hồ Hiên Vỹ. Đặc biệt khi thằng con trai lớn nhất của ông học quá nhiều từ người cậu này và chẳng giống ông một tí nào.
Hồ Hiên Vỹ liếc mắt thật nhanh qua anh trai trưởng. Vừa đủ để nhận ra cách quai hàm của ông ta đang co lại như đang đe dọa kẻ thù. ‘ Thậm chí còn chưa chải lại đầu tóc sau chuyến đi săn nữa ‘, Hồ Hiên Vỉ nghĩ thầm, ‘ anh ấy sẵn sàng chém thẳng mình. Bà già yêu quí chắc cũng chẳng tiếc nuối điều gì. ‘
“ Chúng làm việc cho kẻ khác. Không phải Rắn Trắng. Hai con đàn bà đó làm việc cho lũ nổi loạn. “
Bốn anh em nhìn nhau, không nói được lời nào. Lũ nổi loạn và bọn Rắn Trắng cùng một lúc ư ? Chuyện gì đang xảy ra thế này ?
Hồ Quí Lâm cảm thấy như hơi trong ngực đi đâu mất hết. Ông ôm đầu, nơi cơn đau trái mùa thức dậy làm người con thứ muốn gục đi. Ông phải nắm chặt đốc kiếm, bàn tay trái trắng bệnh đi, để không thể hiện sự yếu đuối trước mặt gia đình mình.
“ Bọn chúng muốn hạ sát Tử Duy để làm gì. Thằng bé có làm gì đâu ? “ _ Hồ Quí Tường lên tiếng.
“ Tên bán thông tin không biết. Hay chí ít hắn cũng không muốn nói ra. “
“ Hừ. Tên Nhật Minh này biết vừa đủ nhỉ. “
Hồ Hiên Vỹ nhếch mép cười.
Và căn phòng lại quay lại sự im lặng ban đầu. Những câu hỏi bị nén lại bởi chẳng ai có câu trả lời thỏa đáng.
“ Anh đã làm gì ? “ _ Hồ Tuyết Nghị bỗng nhiên hỏi Hồ Nguyên Trừng, giọng lạnh băng như cái tên của mình.
Người con trai trưởng nhướn mắt, tay đặt lên kiếm một cách vô thức:
“ Ý em là sao ? “
“ Lũ nổi lọan không tấn công gia đình ta mà không có lí do. Đặc biệt khi chúng đã lặn lội đi tới một địa điểm nằm cách xa hang ổ của chúng như thành Lổ Coa này. “
Bầu không khí thay đổi theo từng câu chữ của người em út. Cái nhìn của ông ta xoáy vào anh trai trưởng.
“ Để anh nói thẳng. Anh không hề làm gì để khiến chúng nhắm vào chúng ta cả. Tất cả những gì anh đã làm, đang làm và luôn làm, là để gia đình ta tiếp tục vững mạnh, con cháu Hồ gia ta tiếp tục sinh sống no đủ. “
Hồ Nguyên Trừng gầm gừ, ông ta vẫn chẳng lên giọng làm gì. Cái ánh nhìn đã làm cho bao thuộc hạ cấp dưới tè ra cả quần lần này được ông tặng cho đứa em út. Người em nói trên, quá quen với người anh cả, chẳng ngại ngần đập lại:
Vâng, điều đó ai cũng biết. Nhưng em buộc phải nghi ngờ thôi. Lũ nổi loạn bỗng dưng manh động, gia đình ta cũng không phải loại thế lực nhất. Chúng hẳn phải đang nhắm đến anh và Quí Lâm.
Hừm. Bọn chúng là một lũ điên thích làm trò. Anh chưa bao giờ muốn lôi thôi với bọn chúng trừ khi triều đình điều động anh.
Và màn đấu mắt của họ lại tiếp tục. Cuối cùng, Hồ Tuyết Nghị phải quay đi, lần này là để nhắm đến Hồ Quí Lâm:
“ Anh có ý kiến gì không ? “
Người anh thứ ngẩng mặt lên với mồ hôi dầm dề trên trán.
“ Mày nghĩ gì cũng được. “ _ Hồ Quí Lâm trả lời, tay lau đi mồ hôi. Cơn đau đầu nặng dần theo từng lời nói. Hồ Tuyết Nghị nhìn ông ta, nửa muốn tiếp tục dấn tới, nhưng cuối cùng quay lại phía đứa con thứ tư:
“ Chú cũng có nhiều mối quan hệ bên ngoài đáng chú ý đấy. “
Hồ Hiên Vỹ cười đáp trả câu nói của người em út. Ông ta thích cách đứa em trai thay đổi nhanh chóng như thế này. Chỉ những lúc nguy nan nhất, Hồ Tuyết Nghị mới thể hiện mình có được cái chất thép của Hồ gia. Bà già hẳn sẽ hài lòng lắm đây. Cả năm đứa con đều đã lớn lên theo đúng cách bà già đó muốn.
“ Đi làm ăn không thể không giao du với nhiều người. Nhưng anh đây cũng có cái đầu để suy nghĩ trước khi làm bất cứ điều gì em trai à. Em không phải lo cho anh đâu. ”
“ Hừm. “ _ Quí Lâm có thể đã muốn nói gì đó. Ông ta cuối cùng chỉ có thể hắt qua mũi. Mồ hôi lại đổ ra khắp mặt.
“ Ít nhất ta cũng có thể hy vọng không phải là những mối tình xưa của Quí Tường quay trở lại trả thù phải không ? “ _ Hồ Hiên Vỹ nói như bông đùa, nhưng ánh mắt lượn lờ trên khuôn mặt anh trai ba của mình đầy thách thức. Hồ Quí Tường không đổ một giọt mồ hôi đáp lại :
“ Anh giờ đã yên bề gia thất, em không phải lo. “
Vậy là em an tâm rồi. Chứ những cô người yêu ngày xưa của anh cũng có máu mặt lắm. _ tiếng cười của Hiên Vỹ nhạt nhẽo, ánh mắt giễu cợt trong tích tắc trước khi ông ta giả vờ uống chút trà. Quí Tường chẳng thèm đáp lời, ông ta nhìn thẳng, không muốn cắn câu đứa em.
“ Sao nãy giờ chúng ta không nói đến những kẻ thù của em hở Tuyết Nghị. “ _ Hồ Quí Lâm nói lớn, ông không còn ôm đầu, nhưng bên trong cảm thấy có hàng trăm con ong thi nhau ca hát.
Hồ Tuyết Nghị lầm rầm trong cổ họng. Nhưng khi ánh mắt của bốn người anh trai tập trung lại chỗ mình, Hồ Tuyết Nghị buộc phải mở miệng:
“ Em không nghĩ vậy. “
Năm cặp mắt nhìn nhau, không ai muốn nói gì. Tất cả đều đang giấu kín những bí mật của riêng mình. Có kẻ đến lúc đó mới nhận ra sai lầm của họ trong quá khứ đã quay trở lại và cắn vào mông họ. Kẻ hậm hực vì bị nghi oan. Kẻ âm thầm vui mừng kế họach hắn từ lâu ấp ủ đang chín muồi.
“ Đủ rồi. Chúng ta không còn là lũ trẻ con mà chỉ tay đổ tội nhau. “ _ Hồ Nguyên Trừng nhìn thẳng vào Hồ Tuyết Nghị. Nhưng ông ta cũng đảo mắt qua những đứa em còn lại, cảm giác như mình đã quay về cái thời tự phải đứng ra phân chia ai được chơi con ngựa gỗ _ “ Việc đầu tiên cần được giải quyết là trao đổi con tin với lũ Rắn Trắng. Quí Lâm, em không thể đi đối đầu với kẻ địch với thể trạng như này. Tuyết Nghị sẽ thay thế em. Anh bây giờ sẽ đi trước do thám khu vực trao đổi con tin và bày đặt sẵn quân lính. Bọn chúng sẽ không được phép thoát khỏi tay ta. “
Hồ Nguyên Trừng quay lại với đứa em duy nhất không biết võ :
“ Hiên Vỹ, chuẩn bị tiền bạc đi theo sau Tuyết Nghị và Quí Lâm, cẩn thận để không bị chúng đánh lén từ sau và bao bọc cánh dưới. Quí Lâm sẽ nghỉ tại nhà, anh sẽ sai lão Vũ cho em phương thuốc hàng ngày. Tuy nhiên em sẽ gánh tránh nhiệm bảo vệ Hồ gia trong trường hợp chúng giương đông kích tây. Vì chỉ đi do thám, anh sẽ để lại đa số lính dưới tay mình tại nhà ta. “
Nói xong rồi Hồ Nguyên Trừng đứng dậy. Ông vốn đã quá quen thuộc với cách hành xử của nhà binh, và giờ đây ông đang coi mọi chuyện như một trận chiến. Ánh nhìn của người anh cả khoan mệnh lệnh tuyệt đối vào từng đứa em. Rồi ông gật đầu, quay ra cửa, nơi cánh tay phải của mình đang chờ đợi với nhóm do thám tinh nhuệ được chuẩn bị sẵn.
Bốn đứa con trai còn lại của Hồ Quí Lữ nhìn nhau thật nhanh, người anh cả uy quyền tự cho mình là thủ lĩnh, thật là bất ngờ làm sao. Nhưng họ biết không ai có thể cãi lại ông anh của mình và lật đật đứng lên. Cho dù thế nào, họ vẫn phải là một gia đình.
Một bãi đất trống ngây thơ. Nếu bạn bỏ qua ba hình nhân bị trùm kín mặt đang co ro ở giữa. Đằng sau họ là ba người với bộ giáp mỏng màu đen. Và để tông-xuyệt-tông, ba con ngựa đằng sau họ cũng là một màu đen tuyền.
Lá xào xạc trong gió, thầm lặng theo dõi những con người bé nhỏ bên dưới chúng. Có lẽ chúng đang cười khanh khách, bởi một màn kịch lớn sắp diễn ra.
Bốn người anh em ngồi bên bàn trà. Li trà thứ năm của Hồ Hiên Vỹ đã lạnh từ bao giờ, chờ đợi chủ nhân của nó về. Không một câu nói, mỗi người đều bận bịu với suy nghĩ của riêng mình. Những tia sáng hồng hào không qua nổi màn cửa để đi vào trong căn phòng này. Tiếng chim hót lạc loài nhanh chóng im bặt, để sự im lặng quay lại ngự trị.
Hồ Nguyên Trừng đang tức giận. Ông ta tức giận về sự yếu kém của lũ lính dưới cấp. Tức giận thằng em trai đã để cho hai kẻ nguy hiểm trà trộn vào trong đám người hầu của gia đình. Hồ gia không thiếu kẻ thù. Hồ Nguyên Trừng có thể dễ dàng điểm mặt ít nhất hai chục người sẽ vui lòng khi thấy đầu ông lăn xuống đất.
Hồ Quí Lâm không thể không lo lắng. Tưởng rằng việc vợ con bị bắt cóc là thứ tệ hại nhất có thể xảy ra. Nhưng sau khi đứa cháu bị ám sát ngay trong sân vườn của gia đình, ông bắt đầu thấy một nỗi sợ hãi mới đang sôi lên bên trong. Gia đình Hồ đã không biết được động cơ của những kẻ đứng sau việc này là gì, chúng lại tỏ ra hoàn toàn không biết sợ, sẵn sàng làm mọi thứ. Đó là điều nguy hiểm nhất. Chứng đau nửa đầu của Hồ Quí Lâm đang tái phát nhanh chóng.
Hồ Quí Tường bỗng thấy mình sống trong quá khứ. Khuôn mặt của hai đứa con trai hiện lên dưới đáy cốc trà, cái thời chúng nó còn trẻ và nụ cười còn trên môi. Giờ đây hai đứa nó không thể nhìn mặt nhau, không thể sống chung dưới một mái nhà. Có biết bao nhiêu điều người cha già này đã có thể làm. Nhưng quá khứ không thể thay đổi. Còn hiện tại thì cay nghiệt làm sao.
Hồ Tuyết Nghị chỉ đơn giản là không suy nghĩ gì. Ông không muốn làm gì cả. Nhìn qua khuôn mặt của bốn người anh trai, Hồ Tuyết Nghị kìm nén một tiếng thở dài. Gia đình này đã quá quen với sự bình yên. Họ đã quen với sự sợ hãi và kính nể của những người khác. Nhưng có thời bình yên nào mà tồn tại mãi mãi được cơ chứ ?
Cho dù bốn người đàn ông này đang nghĩ gì, khi cánh cửa phòng mở ra với Hồ Hiên Vĩ vẫn trong áo chòang đi ngựa, họ đều ngừng lại và nhìn người con thứ tư đầy hy vọng.
Cẩn thận đóng cánh cửa, Hồ Hiên Vỹ cho mình vài phút uống chén trà nóng. Tiếng lạch cạch của chén trà to hơn cả tiếng thở hắt của Hồ Quí Lâm và che đi ánh nhìn nóng nảy của Hồ Quí Tường.
“ Hắn không nói thêm điều gì cả. “ _ cuối cùng, người con trai thứ tư mới nói.
Nhưng trước khi sự bàng hòang của anh em mình được thể hiện qua lời nói hay hành động, Hồ Hiên Vỹ vội vàng bổ sung:
“ Nhưng hắn biết về hai kẻ giả mạo. “
“ Nói ra mau đi. “ _ Nguyên Trừng nheo mắt nhìn thằng em trai. Ông chưa bao giờ thích cái thói tự dương tự đắc của Hồ Hiên Vỹ. Đặc biệt khi thằng con trai lớn nhất của ông học quá nhiều từ người cậu này và chẳng giống ông một tí nào.
Hồ Hiên Vỹ liếc mắt thật nhanh qua anh trai trưởng. Vừa đủ để nhận ra cách quai hàm của ông ta đang co lại như đang đe dọa kẻ thù. ‘ Thậm chí còn chưa chải lại đầu tóc sau chuyến đi săn nữa ‘, Hồ Hiên Vỉ nghĩ thầm, ‘ anh ấy sẵn sàng chém thẳng mình. Bà già yêu quí chắc cũng chẳng tiếc nuối điều gì. ‘
“ Chúng làm việc cho kẻ khác. Không phải Rắn Trắng. Hai con đàn bà đó làm việc cho lũ nổi loạn. “
Bốn anh em nhìn nhau, không nói được lời nào. Lũ nổi loạn và bọn Rắn Trắng cùng một lúc ư ? Chuyện gì đang xảy ra thế này ?
Hồ Quí Lâm cảm thấy như hơi trong ngực đi đâu mất hết. Ông ôm đầu, nơi cơn đau trái mùa thức dậy làm người con thứ muốn gục đi. Ông phải nắm chặt đốc kiếm, bàn tay trái trắng bệnh đi, để không thể hiện sự yếu đuối trước mặt gia đình mình.
“ Bọn chúng muốn hạ sát Tử Duy để làm gì. Thằng bé có làm gì đâu ? “ _ Hồ Quí Tường lên tiếng.
“ Tên bán thông tin không biết. Hay chí ít hắn cũng không muốn nói ra. “
“ Hừ. Tên Nhật Minh này biết vừa đủ nhỉ. “
Hồ Hiên Vỹ nhếch mép cười.
Và căn phòng lại quay lại sự im lặng ban đầu. Những câu hỏi bị nén lại bởi chẳng ai có câu trả lời thỏa đáng.
“ Anh đã làm gì ? “ _ Hồ Tuyết Nghị bỗng nhiên hỏi Hồ Nguyên Trừng, giọng lạnh băng như cái tên của mình.
Người con trai trưởng nhướn mắt, tay đặt lên kiếm một cách vô thức:
“ Ý em là sao ? “
“ Lũ nổi lọan không tấn công gia đình ta mà không có lí do. Đặc biệt khi chúng đã lặn lội đi tới một địa điểm nằm cách xa hang ổ của chúng như thành Lổ Coa này. “
Bầu không khí thay đổi theo từng câu chữ của người em út. Cái nhìn của ông ta xoáy vào anh trai trưởng.
“ Để anh nói thẳng. Anh không hề làm gì để khiến chúng nhắm vào chúng ta cả. Tất cả những gì anh đã làm, đang làm và luôn làm, là để gia đình ta tiếp tục vững mạnh, con cháu Hồ gia ta tiếp tục sinh sống no đủ. “
Hồ Nguyên Trừng gầm gừ, ông ta vẫn chẳng lên giọng làm gì. Cái ánh nhìn đã làm cho bao thuộc hạ cấp dưới tè ra cả quần lần này được ông tặng cho đứa em út. Người em nói trên, quá quen với người anh cả, chẳng ngại ngần đập lại:
Vâng, điều đó ai cũng biết. Nhưng em buộc phải nghi ngờ thôi. Lũ nổi loạn bỗng dưng manh động, gia đình ta cũng không phải loại thế lực nhất. Chúng hẳn phải đang nhắm đến anh và Quí Lâm.
Hừm. Bọn chúng là một lũ điên thích làm trò. Anh chưa bao giờ muốn lôi thôi với bọn chúng trừ khi triều đình điều động anh.
Và màn đấu mắt của họ lại tiếp tục. Cuối cùng, Hồ Tuyết Nghị phải quay đi, lần này là để nhắm đến Hồ Quí Lâm:
“ Anh có ý kiến gì không ? “
Người anh thứ ngẩng mặt lên với mồ hôi dầm dề trên trán.
“ Mày nghĩ gì cũng được. “ _ Hồ Quí Lâm trả lời, tay lau đi mồ hôi. Cơn đau đầu nặng dần theo từng lời nói. Hồ Tuyết Nghị nhìn ông ta, nửa muốn tiếp tục dấn tới, nhưng cuối cùng quay lại phía đứa con thứ tư:
“ Chú cũng có nhiều mối quan hệ bên ngoài đáng chú ý đấy. “
Hồ Hiên Vỹ cười đáp trả câu nói của người em út. Ông ta thích cách đứa em trai thay đổi nhanh chóng như thế này. Chỉ những lúc nguy nan nhất, Hồ Tuyết Nghị mới thể hiện mình có được cái chất thép của Hồ gia. Bà già hẳn sẽ hài lòng lắm đây. Cả năm đứa con đều đã lớn lên theo đúng cách bà già đó muốn.
“ Đi làm ăn không thể không giao du với nhiều người. Nhưng anh đây cũng có cái đầu để suy nghĩ trước khi làm bất cứ điều gì em trai à. Em không phải lo cho anh đâu. ”
“ Hừm. “ _ Quí Lâm có thể đã muốn nói gì đó. Ông ta cuối cùng chỉ có thể hắt qua mũi. Mồ hôi lại đổ ra khắp mặt.
“ Ít nhất ta cũng có thể hy vọng không phải là những mối tình xưa của Quí Tường quay trở lại trả thù phải không ? “ _ Hồ Hiên Vỹ nói như bông đùa, nhưng ánh mắt lượn lờ trên khuôn mặt anh trai ba của mình đầy thách thức. Hồ Quí Tường không đổ một giọt mồ hôi đáp lại :
“ Anh giờ đã yên bề gia thất, em không phải lo. “
Vậy là em an tâm rồi. Chứ những cô người yêu ngày xưa của anh cũng có máu mặt lắm. _ tiếng cười của Hiên Vỹ nhạt nhẽo, ánh mắt giễu cợt trong tích tắc trước khi ông ta giả vờ uống chút trà. Quí Tường chẳng thèm đáp lời, ông ta nhìn thẳng, không muốn cắn câu đứa em.
“ Sao nãy giờ chúng ta không nói đến những kẻ thù của em hở Tuyết Nghị. “ _ Hồ Quí Lâm nói lớn, ông không còn ôm đầu, nhưng bên trong cảm thấy có hàng trăm con ong thi nhau ca hát.
Hồ Tuyết Nghị lầm rầm trong cổ họng. Nhưng khi ánh mắt của bốn người anh trai tập trung lại chỗ mình, Hồ Tuyết Nghị buộc phải mở miệng:
“ Em không nghĩ vậy. “
Năm cặp mắt nhìn nhau, không ai muốn nói gì. Tất cả đều đang giấu kín những bí mật của riêng mình. Có kẻ đến lúc đó mới nhận ra sai lầm của họ trong quá khứ đã quay trở lại và cắn vào mông họ. Kẻ hậm hực vì bị nghi oan. Kẻ âm thầm vui mừng kế họach hắn từ lâu ấp ủ đang chín muồi.
“ Đủ rồi. Chúng ta không còn là lũ trẻ con mà chỉ tay đổ tội nhau. “ _ Hồ Nguyên Trừng nhìn thẳng vào Hồ Tuyết Nghị. Nhưng ông ta cũng đảo mắt qua những đứa em còn lại, cảm giác như mình đã quay về cái thời tự phải đứng ra phân chia ai được chơi con ngựa gỗ _ “ Việc đầu tiên cần được giải quyết là trao đổi con tin với lũ Rắn Trắng. Quí Lâm, em không thể đi đối đầu với kẻ địch với thể trạng như này. Tuyết Nghị sẽ thay thế em. Anh bây giờ sẽ đi trước do thám khu vực trao đổi con tin và bày đặt sẵn quân lính. Bọn chúng sẽ không được phép thoát khỏi tay ta. “
Hồ Nguyên Trừng quay lại với đứa em duy nhất không biết võ :
“ Hiên Vỹ, chuẩn bị tiền bạc đi theo sau Tuyết Nghị và Quí Lâm, cẩn thận để không bị chúng đánh lén từ sau và bao bọc cánh dưới. Quí Lâm sẽ nghỉ tại nhà, anh sẽ sai lão Vũ cho em phương thuốc hàng ngày. Tuy nhiên em sẽ gánh tránh nhiệm bảo vệ Hồ gia trong trường hợp chúng giương đông kích tây. Vì chỉ đi do thám, anh sẽ để lại đa số lính dưới tay mình tại nhà ta. “
Nói xong rồi Hồ Nguyên Trừng đứng dậy. Ông vốn đã quá quen thuộc với cách hành xử của nhà binh, và giờ đây ông đang coi mọi chuyện như một trận chiến. Ánh nhìn của người anh cả khoan mệnh lệnh tuyệt đối vào từng đứa em. Rồi ông gật đầu, quay ra cửa, nơi cánh tay phải của mình đang chờ đợi với nhóm do thám tinh nhuệ được chuẩn bị sẵn.
Bốn đứa con trai còn lại của Hồ Quí Lữ nhìn nhau thật nhanh, người anh cả uy quyền tự cho mình là thủ lĩnh, thật là bất ngờ làm sao. Nhưng họ biết không ai có thể cãi lại ông anh của mình và lật đật đứng lên. Cho dù thế nào, họ vẫn phải là một gia đình.
Một bãi đất trống ngây thơ. Nếu bạn bỏ qua ba hình nhân bị trùm kín mặt đang co ro ở giữa. Đằng sau họ là ba người với bộ giáp mỏng màu đen. Và để tông-xuyệt-tông, ba con ngựa đằng sau họ cũng là một màu đen tuyền.
Lá xào xạc trong gió, thầm lặng theo dõi những con người bé nhỏ bên dưới chúng. Có lẽ chúng đang cười khanh khách, bởi một màn kịch lớn sắp diễn ra.
/77
|