Tôi cởi áo khoác phủ lên thân mình đang run vì lạnh của Diệp Du, suy nghĩ một chút, vẫn là nên dẫn cậu về nhà mình.
Lúc vừa mở cửa, tôi đã nhìn thấy Trầm Trạch Nam đặt giày ở bệ trước, trong phòng bếp truyền ra ít tiếng động.
“A Kỳ, anh…” Hẳn là Trầm Trạch Nam nghe được tiếng mở cửa, hắn đi ra, có điều nói được nửa câu liền ngừng lại khi thấy tôi ôm một người.
“Trạch Nam, cậu giúp tôi pha ít nước nóng trong bồn tắm được không, cậu ấy mắc mưa.” Tôi ôm Diệp Du, có thể cảm nhận được cậu đang phát run.
Ánh mắt Trầm Trạch Nam không hảo cảm liếc nhìn Diệp Du, tôi nghĩ nghĩ, tuy Trầm Trạch Nam đã quen thuộc cái tên Diệp Du này như cháo, nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp mặt.
“Cậu ấy là Diệp Du.”
“Tôi biết,” Trầm Trạch Nam chuyển tầm mắt từ trên người Diệp Du sang tôi, sau đó hắn bước lại gần, đón lấy Diệp Du từ tay tôi, “Anh đừng ôm hắn, cả người hắn ướt nhẹp, anh mau thay quần áo đi.”
Tôi buồn cười liếc hắn một cái, biết hắn khẳng định không vừa mắt Diệp Du, suy cho cùng trước giờ không ít lần hắn tỏ ra phẫn nộ đối với Diệp Du trước mặt tôi.
Tôi không giành với hắn, để mặc hắn kéo Diệp Du sang một bên mà tiến vào phòng ngủ. Trước khi vào tôi ngó Diệp Du một chút, phát hiện môi cậu trắng bệt cả, cậu nghi hoặc liếc nhìn tôi, tôi vén phần tóc ướt đẫm trước trán của cậu qua một bên, “Hắn là bạn tôi, Trầm Trạch Nam.”
Diệp Du gật gật đầu, theo Trầm Trạch Nam bước vào buồng tắm.
Đợi tôi thay quần áo trong phòng ngủ xong, sau đó lúc đang chọn ít đồ khác của mình đưa Diệp Du thì phát hiện Trầm Trạch Nam đứng ngay cửa phòng nhìn tôi.
“Tôi biết cậu muốn hỏi gì.”
Trầm Trạch Nam nhìn tôi, vẻ mặt hơi khó coi, “A Kỳ, anh đừng dây dưa với hắn nữa.”
“Cậu ấy bảo sẽ không kết hôn.” Tôi đi qua vỗ vỗ vai Trầm Trạch Nam, “Yên tâm, tôi biết nên làm thế nào.”
“Anh muốn em yên tâm làm sao?” Trầm Trạch Nam bất chợt kéo tay tôi lại, xem ra hắn rất tức giận, “Bảy năm này em chứng kiến anh trải qua, có bao nhiêu gian nan không còn ai có thể hiểu rõ hơn em, anh biết mỗi lần nhìn bộ dáng kia của anh em khổ sở đến chừng nào không? A Kỳ, anh nghe lời em, đừng lui tới cùng hắn nữa. Hắn có thể thương tổn anh một lần, rồi cũng sẽ thương tổn anh lần thứ hai.”
“Nếu bảy năm qua cậu nhìn tôi sống, vậy cậu nên biết rõ tình cảm của tôi đối với Diệp Du. Hiện tại hắn đã về bên tôi, tại sao tôi phải buông tay? Tôi muốn cố gắng một chút, Trạch Nam, tôi biết cậu lo lắng cho tôi, nhưng đây là chuyện riêng của tôi.”
Trầm Trạch Nam trừng mắt nhìn tôi, môi giật giật, nhưng rồi vẫn trầm mặc.
Lúc Diệp Du ra khỏi bồn tắm, sắc mặt cậu cuối cùng hồng nhuận trở lại, cậu hơi thấp hơn so với tôi một chút, nên quần áo mặc vào bị rộng.
Trông cậu vẫn còn vẻ thấp thỏm, tôi cười cười với cậu, “Ở đây ăn cơm đi, Trạch Nam nấu ngon lắm.”
Diệp Du gật đầu, phút chốc ánh mắt cậu trở nên sáng bừng, nhìn giống như con chó nhỏ muốn lấy lòng chủ nhân.
Trầm Trạch Nam lườm cậu, biểu tình càng ghê tởm.
Tôi nện hắn một cú, “Làm cái mặt ôn hòa một chút được không?”
Hắn điều chỉnh cơ mặt lại, trông càng khó coi hơn.
Tôi phì cười một tiếng, rồi cười to lên, cuối cùng cười đến mức ôm bụng dựa vào bàn.
Trầm Trạch Nam nhìn bộ dáng của tôi, biểu tình rốt cục dần buông lỏng, hắn vừa dùng tay vỗ lưng giúp tôi thuận khí, vừa lau đi giọt nước ở khóe mắt rỉ ra lúc tôi cười, “Có vậy mà cũng cười?” Giọng nói hoàn toàn bất đắc dĩ.
Tôi khoát tay, lúc này mới thở được một hơi, ngẩng đầu nhìn qua Diệp Du, thấy cậu giống như có chút mất hứng.
Tôi hơi ngạc nhiên, không biết làm sao tâm tình cậu thay đổi trong chớp mắt.
“Ăn cơm đi, A Kỳ, hôm nay em nấu món anh thích nhất, canh sườn bí đao.” Trầm Trạch Nam cũng liếc Diệp Du, sau đó đắc ý phun ra một câu.
Tôi lườm hắn, cái tên này cố ý đây mà.
Diệp Du nhìn tô canh sườn bí đao, rồi cầm lấy muỗng múc cho tôi một chén, “A Kỳ, ăn cơm đi.”
Tôi cúi đầu, hoàn toàn không thèm quan tâm hai người kia nữa.
Cơm nước xong, Diệp Du và Trầm Trạch Nam tranh nhau chạy vào nhà bếp, tôi nhìn hai người không nói gì, chẳng hiểu họ phát điên cái gì đây.
“Trạch Nam, cậu về trước đi.” Tôi ngăn lại tay cầm chén của hắn, thuận thế đem luôn chén bát qua tay mình.
“Hôm nay tôi không có việc gì làm.” Trầm Trạch Nam bình tĩnh nói dối không chớp mắt.
“Tôi thì có việc đấy.” Tôi có ý tứ liếc nhìn Diệp Du, Diệp Du lập tức đỏ mặt lan đến tận cổ.
Trầm Trạch Nam bị một câu nói này của tôi làm đứng hình, không mở miệng nữa, hắn gật đầu, lấy y phục trên sô pha mặc vào, liếc nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, sau đó rời đi.
Tôi nhìn Trầm Trạch Nam đóng cửa lại, mới dọn dẹp chén bát trên bàn ăn vào nhà bếp.
Diệp Du đang vặn nước rửa chén, tôi đặt chén bên cạnh cậu, rồi cẩn thận nhìn cậu chăm chú một lúc.
Rửa được hai ba cái, Diệp Du chịu không nổi ánh mắt chăm chú của tôi như vậy, cậu quay đầu lại, “Sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm?”
“Trầm Trạch Nam chỉ là bạn anh.”
“Tôi thấy hắn rất tốt với anh.” Diệp Du cúi đầu, hơi nhỏ giọng, “Anh quen biết hắn bao lâu rồi?”
“Bảy năm.” Tôi vuốt nhẹ lỗ tai Diệp Du, “Suốt thời gian em rời đi bảy năm, hắn vẫn luôn ở bên anh, anh thật cảm ơn hắn.”
Diệp Du nghe lời này, đột nhiên ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, “Kia… Vậy anh thích hắn ư?”
Tôi hơi ngạc nhiên với câu hỏi này của cậu, “Nói thật thì anh xem hắn như bạn bè.”
“Nhưng hắn có xem anh như bạn bè không? Tôi thấy hắn đối với anh thật sự rất tốt, hơn nữa…”
“Nghĩ lung tung cái gì, đương nhiên hắn xem anh như bạn vậy, đợi sau này hắn kết hôn còn muốn anh làm phù rể, đây là chính miệng hắn nói.”
Diệp Du gật gật đầu, lại cúi mặt nói thầm một tiếng, « Chuyện khi xưa hiểu lầm không phải lỗi của anh, nếu không hiểu lầm tôi cũng sẽ không bỏ đi không nói tiếng nào như vậy. »
Nghe cậu nói trong lòng tôi thấy không dễ chịu, nhưng cảm giác sự việc trước kia đã sớm trôi qua, không cần thiết vì chuyện này mà ầm ĩ không vui, nên tôi lựa chọn im lặng.
Lúc vừa mở cửa, tôi đã nhìn thấy Trầm Trạch Nam đặt giày ở bệ trước, trong phòng bếp truyền ra ít tiếng động.
“A Kỳ, anh…” Hẳn là Trầm Trạch Nam nghe được tiếng mở cửa, hắn đi ra, có điều nói được nửa câu liền ngừng lại khi thấy tôi ôm một người.
“Trạch Nam, cậu giúp tôi pha ít nước nóng trong bồn tắm được không, cậu ấy mắc mưa.” Tôi ôm Diệp Du, có thể cảm nhận được cậu đang phát run.
Ánh mắt Trầm Trạch Nam không hảo cảm liếc nhìn Diệp Du, tôi nghĩ nghĩ, tuy Trầm Trạch Nam đã quen thuộc cái tên Diệp Du này như cháo, nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp mặt.
“Cậu ấy là Diệp Du.”
“Tôi biết,” Trầm Trạch Nam chuyển tầm mắt từ trên người Diệp Du sang tôi, sau đó hắn bước lại gần, đón lấy Diệp Du từ tay tôi, “Anh đừng ôm hắn, cả người hắn ướt nhẹp, anh mau thay quần áo đi.”
Tôi buồn cười liếc hắn một cái, biết hắn khẳng định không vừa mắt Diệp Du, suy cho cùng trước giờ không ít lần hắn tỏ ra phẫn nộ đối với Diệp Du trước mặt tôi.
Tôi không giành với hắn, để mặc hắn kéo Diệp Du sang một bên mà tiến vào phòng ngủ. Trước khi vào tôi ngó Diệp Du một chút, phát hiện môi cậu trắng bệt cả, cậu nghi hoặc liếc nhìn tôi, tôi vén phần tóc ướt đẫm trước trán của cậu qua một bên, “Hắn là bạn tôi, Trầm Trạch Nam.”
Diệp Du gật gật đầu, theo Trầm Trạch Nam bước vào buồng tắm.
Đợi tôi thay quần áo trong phòng ngủ xong, sau đó lúc đang chọn ít đồ khác của mình đưa Diệp Du thì phát hiện Trầm Trạch Nam đứng ngay cửa phòng nhìn tôi.
“Tôi biết cậu muốn hỏi gì.”
Trầm Trạch Nam nhìn tôi, vẻ mặt hơi khó coi, “A Kỳ, anh đừng dây dưa với hắn nữa.”
“Cậu ấy bảo sẽ không kết hôn.” Tôi đi qua vỗ vỗ vai Trầm Trạch Nam, “Yên tâm, tôi biết nên làm thế nào.”
“Anh muốn em yên tâm làm sao?” Trầm Trạch Nam bất chợt kéo tay tôi lại, xem ra hắn rất tức giận, “Bảy năm này em chứng kiến anh trải qua, có bao nhiêu gian nan không còn ai có thể hiểu rõ hơn em, anh biết mỗi lần nhìn bộ dáng kia của anh em khổ sở đến chừng nào không? A Kỳ, anh nghe lời em, đừng lui tới cùng hắn nữa. Hắn có thể thương tổn anh một lần, rồi cũng sẽ thương tổn anh lần thứ hai.”
“Nếu bảy năm qua cậu nhìn tôi sống, vậy cậu nên biết rõ tình cảm của tôi đối với Diệp Du. Hiện tại hắn đã về bên tôi, tại sao tôi phải buông tay? Tôi muốn cố gắng một chút, Trạch Nam, tôi biết cậu lo lắng cho tôi, nhưng đây là chuyện riêng của tôi.”
Trầm Trạch Nam trừng mắt nhìn tôi, môi giật giật, nhưng rồi vẫn trầm mặc.
Lúc Diệp Du ra khỏi bồn tắm, sắc mặt cậu cuối cùng hồng nhuận trở lại, cậu hơi thấp hơn so với tôi một chút, nên quần áo mặc vào bị rộng.
Trông cậu vẫn còn vẻ thấp thỏm, tôi cười cười với cậu, “Ở đây ăn cơm đi, Trạch Nam nấu ngon lắm.”
Diệp Du gật đầu, phút chốc ánh mắt cậu trở nên sáng bừng, nhìn giống như con chó nhỏ muốn lấy lòng chủ nhân.
Trầm Trạch Nam lườm cậu, biểu tình càng ghê tởm.
Tôi nện hắn một cú, “Làm cái mặt ôn hòa một chút được không?”
Hắn điều chỉnh cơ mặt lại, trông càng khó coi hơn.
Tôi phì cười một tiếng, rồi cười to lên, cuối cùng cười đến mức ôm bụng dựa vào bàn.
Trầm Trạch Nam nhìn bộ dáng của tôi, biểu tình rốt cục dần buông lỏng, hắn vừa dùng tay vỗ lưng giúp tôi thuận khí, vừa lau đi giọt nước ở khóe mắt rỉ ra lúc tôi cười, “Có vậy mà cũng cười?” Giọng nói hoàn toàn bất đắc dĩ.
Tôi khoát tay, lúc này mới thở được một hơi, ngẩng đầu nhìn qua Diệp Du, thấy cậu giống như có chút mất hứng.
Tôi hơi ngạc nhiên, không biết làm sao tâm tình cậu thay đổi trong chớp mắt.
“Ăn cơm đi, A Kỳ, hôm nay em nấu món anh thích nhất, canh sườn bí đao.” Trầm Trạch Nam cũng liếc Diệp Du, sau đó đắc ý phun ra một câu.
Tôi lườm hắn, cái tên này cố ý đây mà.
Diệp Du nhìn tô canh sườn bí đao, rồi cầm lấy muỗng múc cho tôi một chén, “A Kỳ, ăn cơm đi.”
Tôi cúi đầu, hoàn toàn không thèm quan tâm hai người kia nữa.
Cơm nước xong, Diệp Du và Trầm Trạch Nam tranh nhau chạy vào nhà bếp, tôi nhìn hai người không nói gì, chẳng hiểu họ phát điên cái gì đây.
“Trạch Nam, cậu về trước đi.” Tôi ngăn lại tay cầm chén của hắn, thuận thế đem luôn chén bát qua tay mình.
“Hôm nay tôi không có việc gì làm.” Trầm Trạch Nam bình tĩnh nói dối không chớp mắt.
“Tôi thì có việc đấy.” Tôi có ý tứ liếc nhìn Diệp Du, Diệp Du lập tức đỏ mặt lan đến tận cổ.
Trầm Trạch Nam bị một câu nói này của tôi làm đứng hình, không mở miệng nữa, hắn gật đầu, lấy y phục trên sô pha mặc vào, liếc nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, sau đó rời đi.
Tôi nhìn Trầm Trạch Nam đóng cửa lại, mới dọn dẹp chén bát trên bàn ăn vào nhà bếp.
Diệp Du đang vặn nước rửa chén, tôi đặt chén bên cạnh cậu, rồi cẩn thận nhìn cậu chăm chú một lúc.
Rửa được hai ba cái, Diệp Du chịu không nổi ánh mắt chăm chú của tôi như vậy, cậu quay đầu lại, “Sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm?”
“Trầm Trạch Nam chỉ là bạn anh.”
“Tôi thấy hắn rất tốt với anh.” Diệp Du cúi đầu, hơi nhỏ giọng, “Anh quen biết hắn bao lâu rồi?”
“Bảy năm.” Tôi vuốt nhẹ lỗ tai Diệp Du, “Suốt thời gian em rời đi bảy năm, hắn vẫn luôn ở bên anh, anh thật cảm ơn hắn.”
Diệp Du nghe lời này, đột nhiên ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, “Kia… Vậy anh thích hắn ư?”
Tôi hơi ngạc nhiên với câu hỏi này của cậu, “Nói thật thì anh xem hắn như bạn bè.”
“Nhưng hắn có xem anh như bạn bè không? Tôi thấy hắn đối với anh thật sự rất tốt, hơn nữa…”
“Nghĩ lung tung cái gì, đương nhiên hắn xem anh như bạn vậy, đợi sau này hắn kết hôn còn muốn anh làm phù rể, đây là chính miệng hắn nói.”
Diệp Du gật gật đầu, lại cúi mặt nói thầm một tiếng, « Chuyện khi xưa hiểu lầm không phải lỗi của anh, nếu không hiểu lầm tôi cũng sẽ không bỏ đi không nói tiếng nào như vậy. »
Nghe cậu nói trong lòng tôi thấy không dễ chịu, nhưng cảm giác sự việc trước kia đã sớm trôi qua, không cần thiết vì chuyện này mà ầm ĩ không vui, nên tôi lựa chọn im lặng.
/18
|