Hôm nay là ngày 8 tháng 8 năm 1996. Đúng vậy, là những năm 1996, khi thời đại còn nghèo nàng lạc hậu, phong tục, tập hoán dân tộc...
Liên Tiểu Hàm tới đây đã được một tuần. Trong một tuần này, từ ban đầu là mơ hồ cho tới hiện tại, cô đã phần nào hiểu biết và nắm rõ được đã xảy ra chuyện gì.
Cô đúng thật là xuyên qua...
Nơi này là thôn xóm họ Liên, ấp Anh Hào - xã Đồng Bằng - huyện: Bình Trị - tỉnh A – nước Nam. Đúng vậy, nghe tên tỉnh - ấp – thôn xóm thật lạ, và đúng là nơi này không phải là nước Việt Nam như ở thế giới của cô, mà nơi này là một thế giới song song xa lạ. Chỉ giống ở ngôn ngữ, phong tục tập quán mà thôi.
Cô tới đây, mang theo ký ước của mình ở thế giới cũ, mà ở thế giới này, cô hoàn toàn không biết cái gì. Sau một đợt tổng kiểm tra sau khi tỉnh dậy ngày hôm đó, liền được bác sĩ phán rằng cô đã bị mất trí nhớ.
Nói về thân thể này...
Nhà này họ Liên, thân thể này tên Liên Tiểu Hàm, là con gái út trong nhà.
Thời gian này đang là mùa thu hoạch, cho nên mỗi người đều bận bịu đi ra đồng cắt lúa. Thân thể này còn nhỏ, không đi ra đồng, nhưng nhận nhiệm vụ đi đem nước, đem đồ ăn... Hôm đó trời mưa, thân thể này khiêng theo một thùng nước thật lớn ì ạch đi đem nước ra đồng, lúc ngang qua cầu khỉ, trượt chân té xuống sông. May mắn có mấy người cắt lúa gần nhìn thấy đem vớt lên. Tuy rằng không bị cái gì, dù sao thân thể này cũng biết bơi. Nhưng phơi mưa, cộng thêm hoảng hốt. Buổi tối hôm đó thân thể này liền bắt đầu sốt lên.
Đang mùa vụ, cộng thêm vào cái thời này đối với việc chăm sóc con cái vẫn còn nhiều lơi lỏng. Bị bệnh, cho uống một viên thuốc tự mua liền xem như xong, chỉ khi nào bệnh trở nặng thật nặng thì mới đem tới trạm xá hoặc kêu thầy lang tới nhà bắt mạch kê đơn.
Thân thể này cũng bởi vì cha mẹ bận rộn mà chậm trễ chữa bệnh, sau đó sốt cao không lùi, đợi tới khi cha mẹ thân thể này phát hiện bất thường, đưa cô vào bệnh viện, thì cô nhóc này đã nóng hầm hập tới cháy bỏng đầu, còn từng bị ngừng thở trong vài phút khi trên đường đưa tới bệnh viện.
Cứ tưởng là đã chết, cả nhà vây quanh khóc lên, cũng là lúc đó cô mở mắt.
Bị sốt cao tới hỏng đầu, không còn nhớ chuyện gì... đây là lời giải thích của vị bác sĩ già trong bệnh viện.
Mất trí nhớ, một chuyện khá lớn, nhưng với gia đình này lại là điều may mắn, bởi ông nội nói, ngày trước đã nghe ông cố nội kể rằng, có rất nhiều người sốt cao không chữa kịp, đầu óc liền hỏng rồi. Mà cô hiện tại chỉ bị coi là mất trí nhớ, thần kinh vẫn còn bình thường, đã là vạn phúc.
....
Lại nói về gia đình họ Liên này đi.
Ông nội thân thể này là thầy lang quèn, cũng chính là đại phu theo cách người xưa gọi, còn người hiện đại bây giờ thì gọi là lương y. (Lương y là thầy thuốc giỏi. Các thầy thuốc đông y không có bằng BS, nên ai giỏi đều được suy tôn là Lương y. Ai không giỏi và hay lừa gạt thì nhân dân gọi là ... lang băm...)
Nghe ông nội kể lại thì gia tộc truyền xuống bốn đời đều là ngự y trong cung đình thời phong kiến. Tới đời ông cố nội khi đó, sau khi tiên đế băng hà, hoàng đế nhỏ tuổi lên ngôi, trong triều liền biến động liên tục, ông cố nội cảm thấy không ổn, liền giả bệnh từ quan, sau đó dẫn theo một nhà già trẻ rời kinh đô một đường chạy về phía nam, rồi định cư ở nơi này, mở ra y quán xem bệnh hốt thuốc. Theo lời người thân kể cô biết được, tên của thôn xóm này cũng là lấy danh họ của ông cố nội cô mà đưa thành tên thôn. Vì mấy chục năm trước, ông cố nội của cô là một danh y có tiếng ở trong vùng.
Vốn là một gia tộc ngự y lừng lẫy, nhưng cố tình tới đời ông nội của cô, ông nội lại không có tư chất học y. Sau nhiều năm dạy dỗ, ông cố nội liền tuyên bố, vì tính mạng của người khác, chỉ cho phép ông nội của cô xem khám chữa những bệnh lặt vặt thông thường, còn về châm cứu này nọ, là không được động tới.
Trong suốt cuộc đời của ông cố nội ở những tuổi về nhà, đều dốc lòng chép lại kinh nghiệm và kiến thức của mình. Sau đó đem sách tự chép cùng với sách từ thời các ông cố ông sơ truyền lại giao cho ông nội, nói rằng về sau con cháu sinh ra, đem sách cho bọn chúng học, nếu đứa nào có tư chất, thì cố sức mà tìm cách bồi dưỡng. Nối nghiệp cha ông. Để không phụ lòng tổ tiên.
Ông nội cẩn thận giữ gìn những cuốn sách kia như mạng sống. Khi bà nội sinh bác hai cùng với cha thân thể này và cô út ra, đợi ba người năm tuổi khi đó, ông nội liền cấp tốc dạy chữ, sau đó đưa sách y cho cả ba người xem và học. Lại bởi vì... học y nghề này, không thầy dạy mà chỉ xem sách, người bình thường nào có tự tin cứu người. Cho nên bác hai và cha, còn có cô út, đều không ai lĩnh hội được, không ai có can đảm dựa vào sách mà hành nghề.
Cho tới hiện tại, nhà bác hai có bốn người con, anh họ thứ hai năm nay cũng đã mười bảy, anh nhỏ tuổi nhất năm nay cũng đã mười tuổi, đều không ai cầm sách y mà học.
Còn người trong nhà của thân thể này cũng có năm người con, anh hai đã 15, thân thể này là con út trong nhà, cũng đã sáu tuổi. Nhưng vẫn không ai có tư chất.
Còn nhà cô út....
Cô út lấy chồng người ở trong chợ trong thị trấn, gia cảnh coi như giàu có, cũng đã từng dẫn các em họ về xem để học, nhưng vẫn không thành..
.....
Hiện tại, Liên gia mỗi phòng điều đã phân nhà ra ở riêng. Bác hai là con trưởng trong nhà, cho nên việc phụng dưỡng liền là của bác hai. Hiện gia đình bác hai vẫn ở tại ngôi nhà thờ cùng ông bà nội. Còn cha mẹ thân thể này thì được phân cho một phần ba đất đai, dựng nhà ở cách nhà thờ một khoảng sân vườn. Đi bộ qua lại cũng chỉ tầm ba tới năm phút.
Đời ông cố nội giàu có, nhưng sau khi trải qua cung biến, triều đình phong kiến bị hủy bỏ, rồi trải qua vài lần chiến tranh loạn lạc, cho tới hiện tại, trong nhà đã không còn khá giả như xưa mà chỉ là bình dân.
Cũng may mắn, trong nhà từ ông nội thân thể này cho tới bác hai và cha đều là hòa hòa thuận thuận, anh em khắng khít, nhà ai có cái gì, nhà người còn lại cũng đi theo giúp đỡ và lo lắng. anh kem khắng khít keo sơn.
Đấy là những gì mà Tiểu Hàm cảm nhận được sau khi ở nơi này một tuần.
Từ một người lớn tuổi, đột nhiên được trẻ lại, từ một người không có thân nhân cha mẹ, đột nhiên có cha mẹ ông bà anh chị em yêu thương. Tiểu Hàm lúc này chính là cảm thấy mình quá may mắn.
Cho nên hiện tại cô không hề rối rắm, mà vui vẻ chấp nhận cuộc sống nơi này, ở thời không song song này, tận hưởng và cảm thụ thứ mà đời trước cô khó có được, đó là sự yêu thương của ông bà cha mẹ. Còn chủ nhân thân thể này.... cô đã từng tự hỏi chủ nhân thân thể này đi đâu. Nhưng rối rắm không tìm được giải đáp, Liên Tiểu Hàm liền chọn cách bỏ qua.
Tới đây một tuần, bởi vì lần bệnh quá nặng của thân thể này, cộng thêm nguyên nhân mất trí nhớ, thân thể này liền trở thành đối tượng được quan tâm ở trong nhà. Nhìn người thân mỗi ngày bận bịu làm việc, đàn ông con trai thì đi ra đồng cắt lúa mướn hoặc cắt lúa vầng công với người ta, phụ nữ con gái thì ở sân nhà phơi lúa. Bản thân mình lại thoải mái tự tại ngồi trên bộ ngựa sạch sẽ, mỗi ngày có kẹo sữa dừa ăn, còn có trứng gà khuấy nước cơm bồi bổ. Tiểu Hàm thật sự là cảm động và hạnh phúc tới rơi nước mắt.
Liên Tiểu Hàm tới đây đã được một tuần. Trong một tuần này, từ ban đầu là mơ hồ cho tới hiện tại, cô đã phần nào hiểu biết và nắm rõ được đã xảy ra chuyện gì.
Cô đúng thật là xuyên qua...
Nơi này là thôn xóm họ Liên, ấp Anh Hào - xã Đồng Bằng - huyện: Bình Trị - tỉnh A – nước Nam. Đúng vậy, nghe tên tỉnh - ấp – thôn xóm thật lạ, và đúng là nơi này không phải là nước Việt Nam như ở thế giới của cô, mà nơi này là một thế giới song song xa lạ. Chỉ giống ở ngôn ngữ, phong tục tập quán mà thôi.
Cô tới đây, mang theo ký ước của mình ở thế giới cũ, mà ở thế giới này, cô hoàn toàn không biết cái gì. Sau một đợt tổng kiểm tra sau khi tỉnh dậy ngày hôm đó, liền được bác sĩ phán rằng cô đã bị mất trí nhớ.
Nói về thân thể này...
Nhà này họ Liên, thân thể này tên Liên Tiểu Hàm, là con gái út trong nhà.
Thời gian này đang là mùa thu hoạch, cho nên mỗi người đều bận bịu đi ra đồng cắt lúa. Thân thể này còn nhỏ, không đi ra đồng, nhưng nhận nhiệm vụ đi đem nước, đem đồ ăn... Hôm đó trời mưa, thân thể này khiêng theo một thùng nước thật lớn ì ạch đi đem nước ra đồng, lúc ngang qua cầu khỉ, trượt chân té xuống sông. May mắn có mấy người cắt lúa gần nhìn thấy đem vớt lên. Tuy rằng không bị cái gì, dù sao thân thể này cũng biết bơi. Nhưng phơi mưa, cộng thêm hoảng hốt. Buổi tối hôm đó thân thể này liền bắt đầu sốt lên.
Đang mùa vụ, cộng thêm vào cái thời này đối với việc chăm sóc con cái vẫn còn nhiều lơi lỏng. Bị bệnh, cho uống một viên thuốc tự mua liền xem như xong, chỉ khi nào bệnh trở nặng thật nặng thì mới đem tới trạm xá hoặc kêu thầy lang tới nhà bắt mạch kê đơn.
Thân thể này cũng bởi vì cha mẹ bận rộn mà chậm trễ chữa bệnh, sau đó sốt cao không lùi, đợi tới khi cha mẹ thân thể này phát hiện bất thường, đưa cô vào bệnh viện, thì cô nhóc này đã nóng hầm hập tới cháy bỏng đầu, còn từng bị ngừng thở trong vài phút khi trên đường đưa tới bệnh viện.
Cứ tưởng là đã chết, cả nhà vây quanh khóc lên, cũng là lúc đó cô mở mắt.
Bị sốt cao tới hỏng đầu, không còn nhớ chuyện gì... đây là lời giải thích của vị bác sĩ già trong bệnh viện.
Mất trí nhớ, một chuyện khá lớn, nhưng với gia đình này lại là điều may mắn, bởi ông nội nói, ngày trước đã nghe ông cố nội kể rằng, có rất nhiều người sốt cao không chữa kịp, đầu óc liền hỏng rồi. Mà cô hiện tại chỉ bị coi là mất trí nhớ, thần kinh vẫn còn bình thường, đã là vạn phúc.
....
Lại nói về gia đình họ Liên này đi.
Ông nội thân thể này là thầy lang quèn, cũng chính là đại phu theo cách người xưa gọi, còn người hiện đại bây giờ thì gọi là lương y. (Lương y là thầy thuốc giỏi. Các thầy thuốc đông y không có bằng BS, nên ai giỏi đều được suy tôn là Lương y. Ai không giỏi và hay lừa gạt thì nhân dân gọi là ... lang băm...)
Nghe ông nội kể lại thì gia tộc truyền xuống bốn đời đều là ngự y trong cung đình thời phong kiến. Tới đời ông cố nội khi đó, sau khi tiên đế băng hà, hoàng đế nhỏ tuổi lên ngôi, trong triều liền biến động liên tục, ông cố nội cảm thấy không ổn, liền giả bệnh từ quan, sau đó dẫn theo một nhà già trẻ rời kinh đô một đường chạy về phía nam, rồi định cư ở nơi này, mở ra y quán xem bệnh hốt thuốc. Theo lời người thân kể cô biết được, tên của thôn xóm này cũng là lấy danh họ của ông cố nội cô mà đưa thành tên thôn. Vì mấy chục năm trước, ông cố nội của cô là một danh y có tiếng ở trong vùng.
Vốn là một gia tộc ngự y lừng lẫy, nhưng cố tình tới đời ông nội của cô, ông nội lại không có tư chất học y. Sau nhiều năm dạy dỗ, ông cố nội liền tuyên bố, vì tính mạng của người khác, chỉ cho phép ông nội của cô xem khám chữa những bệnh lặt vặt thông thường, còn về châm cứu này nọ, là không được động tới.
Trong suốt cuộc đời của ông cố nội ở những tuổi về nhà, đều dốc lòng chép lại kinh nghiệm và kiến thức của mình. Sau đó đem sách tự chép cùng với sách từ thời các ông cố ông sơ truyền lại giao cho ông nội, nói rằng về sau con cháu sinh ra, đem sách cho bọn chúng học, nếu đứa nào có tư chất, thì cố sức mà tìm cách bồi dưỡng. Nối nghiệp cha ông. Để không phụ lòng tổ tiên.
Ông nội cẩn thận giữ gìn những cuốn sách kia như mạng sống. Khi bà nội sinh bác hai cùng với cha thân thể này và cô út ra, đợi ba người năm tuổi khi đó, ông nội liền cấp tốc dạy chữ, sau đó đưa sách y cho cả ba người xem và học. Lại bởi vì... học y nghề này, không thầy dạy mà chỉ xem sách, người bình thường nào có tự tin cứu người. Cho nên bác hai và cha, còn có cô út, đều không ai lĩnh hội được, không ai có can đảm dựa vào sách mà hành nghề.
Cho tới hiện tại, nhà bác hai có bốn người con, anh họ thứ hai năm nay cũng đã mười bảy, anh nhỏ tuổi nhất năm nay cũng đã mười tuổi, đều không ai cầm sách y mà học.
Còn người trong nhà của thân thể này cũng có năm người con, anh hai đã 15, thân thể này là con út trong nhà, cũng đã sáu tuổi. Nhưng vẫn không ai có tư chất.
Còn nhà cô út....
Cô út lấy chồng người ở trong chợ trong thị trấn, gia cảnh coi như giàu có, cũng đã từng dẫn các em họ về xem để học, nhưng vẫn không thành..
.....
Hiện tại, Liên gia mỗi phòng điều đã phân nhà ra ở riêng. Bác hai là con trưởng trong nhà, cho nên việc phụng dưỡng liền là của bác hai. Hiện gia đình bác hai vẫn ở tại ngôi nhà thờ cùng ông bà nội. Còn cha mẹ thân thể này thì được phân cho một phần ba đất đai, dựng nhà ở cách nhà thờ một khoảng sân vườn. Đi bộ qua lại cũng chỉ tầm ba tới năm phút.
Đời ông cố nội giàu có, nhưng sau khi trải qua cung biến, triều đình phong kiến bị hủy bỏ, rồi trải qua vài lần chiến tranh loạn lạc, cho tới hiện tại, trong nhà đã không còn khá giả như xưa mà chỉ là bình dân.
Cũng may mắn, trong nhà từ ông nội thân thể này cho tới bác hai và cha đều là hòa hòa thuận thuận, anh em khắng khít, nhà ai có cái gì, nhà người còn lại cũng đi theo giúp đỡ và lo lắng. anh kem khắng khít keo sơn.
Đấy là những gì mà Tiểu Hàm cảm nhận được sau khi ở nơi này một tuần.
Từ một người lớn tuổi, đột nhiên được trẻ lại, từ một người không có thân nhân cha mẹ, đột nhiên có cha mẹ ông bà anh chị em yêu thương. Tiểu Hàm lúc này chính là cảm thấy mình quá may mắn.
Cho nên hiện tại cô không hề rối rắm, mà vui vẻ chấp nhận cuộc sống nơi này, ở thời không song song này, tận hưởng và cảm thụ thứ mà đời trước cô khó có được, đó là sự yêu thương của ông bà cha mẹ. Còn chủ nhân thân thể này.... cô đã từng tự hỏi chủ nhân thân thể này đi đâu. Nhưng rối rắm không tìm được giải đáp, Liên Tiểu Hàm liền chọn cách bỏ qua.
Tới đây một tuần, bởi vì lần bệnh quá nặng của thân thể này, cộng thêm nguyên nhân mất trí nhớ, thân thể này liền trở thành đối tượng được quan tâm ở trong nhà. Nhìn người thân mỗi ngày bận bịu làm việc, đàn ông con trai thì đi ra đồng cắt lúa mướn hoặc cắt lúa vầng công với người ta, phụ nữ con gái thì ở sân nhà phơi lúa. Bản thân mình lại thoải mái tự tại ngồi trên bộ ngựa sạch sẽ, mỗi ngày có kẹo sữa dừa ăn, còn có trứng gà khuấy nước cơm bồi bổ. Tiểu Hàm thật sự là cảm động và hạnh phúc tới rơi nước mắt.
/13
|