Mặt tôi ngu ra như vừa bị tát. Gì chứ? Con gái? Cậu ta là con gái?? Hoàng Thiên Vũ là con gái????
Tôi há miệng nhìn cậu…à không…cô ấy, trên mặt hiện to lù lù một chữ: shock!
Giá mà không có cái ghế dựa đằng sau thì tôi đã ngã đập mặt xuống sàn rồi.
trước vẻ mặt không-thể-ngạc-nhiên-hơn của tôi. Vũ cười thản nhiên
- khó tin lắm hả? Cần kiểm tra không?
- không….không cần!
Tôi lắc đầu, trong óc vẫn cứ vang lên câu nói:
Hoàng Thiên Vũ là con gái? Là con gái?
Bất chợt cậu ấy cười lớn, lăn cả ra giường. Vừa cười vừa nói
- Biểu cảm rất thú vị, đúng như những gì tôi mong đợi!
Mặt tôi càng ngu hơn nữa. “Rất đúng những gì tôi mong đợi”. vậy là tôi…tôi lại bị lừa tiếp sao????
- cậu….cậu…. – tôi ức đến nỗi không nói nên lời, chỉ chỏ liên thiên cả.
- Nghe tôi giải thích đã.- Vũ ngừng cười, nhìn tôi điềm đạm- Hoàng Thiên Vũ đích thực là con trai, nhưng tôi thì đúng là con gái!
- ??????
- Nói vậy cũng không hiểu sao, tôi không phải Hoàng Thiên Vũ!
Tôi bắt đầu hiểu ra chút ít, nhưng mặt vẫn nghệt lại
- cậu….cậu lừa tôi, sao lừa tôi chứ?
- Vì ở lớp chỉ có mình tôi là con gái, chán quá nên muốn tìm người chơi cùng thôi. Ha ha công nhận trêu cậu thú vị thật! ha ha
Thú vị? hay thật! cậu ta lôi tôi ra quay 360 độ, giờ tôi chẳng dám tin lời nào của cậu ta nữa.
Không ngờ ngày đầu tiên đi học đã gặp phải những người kì dị như vậy, không biết cuộc sống sau này của tôi còn khủng khiếp thế nào nữa. Tôi thoáng nghĩ mà rùng mình.
- Sao cậu im lặng vậy? - Cô bạn xua xua tay trước mặt, làm tôi chợt tỉnh. Thắc mắc nói
- Vậy…thì cậu là ai chứ?
- Quên giới thiẹu nhỉ- cô bạn chỉ về phía mình, mỉm cười tinh nghịch- tôi là Trương Diên Vĩ, rất vui được làm quen với bạn. Cùng giúp đỡ nhau nhé!
Sau đó Vĩ đưa tay về phía tôi, ý là bắt tay hợp tác.
Tôi lặp lại tên cậu
- Diên Vĩ?
- Ừ! Sao? không hay hả? tôi cũng không thích tên này đâu, nhưng vì mẹ tôi thích hoa diên vĩ nên đặt luôn tên cho tôi. Cậu gọi Vĩ là được rồi! Thôi tôi mệt rồi, ngủ trước đây!
Dứt lời, cậu liền lăn ra giường, nhắm mắt lại.
Tôi quả thật bị làm cho thần điên bát đảo, không biết câu nào của cậu ta là thật. Hix hix
Nhưng mà…sao lại đẹp trai như vậy chứ?
Tôi nhìn khuôn mặt say ngủ nhưng vẫn đầy quyến rũ đó, nuốt nước bọt. Chẹp! chẹp! dù có là con gái, nhưng ở với kẻ như vậy, thật chẳng an toàn chút nào! Amen!
***
Buổi chiều không có giờ học, tôi được dịp tha thẩn quanh trường.
Vì trường rộng quá nên chưa có dịp quan sát hết. Lúc đi ngang qua vườn hoa của trường, tôi bất chợt dừng lại.
Một người đang xách nước, tưới nhè nhẹ lên khóm hoa vàng. Cử chỉ vừa thanh tao, vừa dịu dàng.
Và khi cậu quay ra, dưới ánh nắng xiên xiên vàng nhạt, người cậu như tỏa ra một thứ hào quang chói lọi. Khiến tôi bất ngờ phải dùng tay che bớt lại.
Tại……tại sao…..sao có thể có người…….đẹp trai đến như vậy????
Tôi suýt thì hét lên khi nhìn rõ mặt cậu ta. Đôi mắt ưu tú, cái mũi thanh tao, khóe miệng hơi nhếch, tạo nên một đường cong tuyệt mĩ. Khuôn mặt hoàn hảo đến nỗi không phải di chuyển vị trí cái gì nữa.
Không phải người. Cậu ta là một thiên thần!
Đính chính là tôi không thuộc loại hám giai, thấy giai đẹp là sáng mắt lên. Nhưng quả thật, kẻ nào nhìn thấy cậu ta mà không điên đảo, quả không phải là con gái!
- Vũ! Vũ! – Một người lạ từ đâu chạy tới, tôi vội núp sau lùm hoa.
Hai người nói chuyện gì đó, nhưng nói nhỏ quá nên tôi chẳng nghe thấy gì. Thực tình thì tôi cũng không muốn nghe trộm, chỉ là không muốn bị phát hiện.
Thiên thần đặt bình nước xuống chỗ vừa tưới. Rồi cùng người kia đi mất dạng.
Tôi nhỏm dậy thì chỉ còn trơ chiếc bình không
Đi rồi! Thiên Thần đi mất rồi!
Tôi ngồi tiếc ngẩn ngơ. Chợt nhớ lại lời người kia gọi: “Vũ!”
Vũ ư? Vũ? Chẳng lẽ…..cậu ta….cậu ta chính là Hoàng Thiên Vũ?
Tôi nhớ lại 300 cái tên trong bảng danh sách, đúng là chỉ có một người tên Vũ.
Thiên tài của những thiên tài. Hoàng Thiên Vũ….chính là thiên thần này ư?
Lúc này tôi mới cảm nhận rõ được sự bất công của ông trời. Những kẻ đã tài giỏi thì càng được hậu đãi. Còn những kẻ như tôi vừa không tài lại không sắc. Công lí ở chỗ nào????
Bất chợt nhớ lại lời hai bà bạn trước lúc tôi nhập học
- Cậu vào đó rồi, cố xin cho được chữ kí Hoàng Thiên Vũ nhé!
- Hoàng Thiên Vũ?
- Không biết hả, cậu ấy là tuyệt thế mĩ nam, thiên tài bậc nhất của học viện đó. Danh tánh vang xa, ai mà không biết.
Lúc ấy tôi đã cười khẩy, nghĩ “ai mà không biết, tôi đây không biết chứ ai!”. Nhưng giờ nghĩ lại, thấy thiên hạ đồn chẳng ngoa chút nào.
Tôi lật đật trở về phòng, hình ảnh thiên thần tưới cây cứ lởn vởn quanh óc. Đi không nhìn nhòm, đâm vào người đối diện.
Cả hai cùng ngã ra sàn, giấy tờ văng tung tóe.
- Xin…..xin lỗi! Tôi vội đứng dậy, nâng cả nạn nhân lên, cuống quýt xin lỗi.
Cô ấy không bận tâm, chỉ lo gom lại đống giấy. Miệng nói
- Không sao!
Tôi lúi húi chạy ra nhặt giùm, xếp lại ngay ngắn.
Khi tôi đưa lại tập giấy cho cô gái, mắt bất thần liếc thấy dòng chữ trền bìa: “ Danh sách học sinh tốt nghiệp!”
Trong phút chốc tôi bỗng khựng lại, cô gái kia thấy tôi như vậy thì ngạc nhiên, kéo lại tập giấy trong tay tôi.
Tôi hấp tấp nói
- Chị…..chị mang chúng đi đâu vậy?
Chị ta có vẻ thắc mắc nhìn tôi, giải thích
- Đây là hồ sơ tốt nghiệp, tôi đem cất vào phòng hồ sơ!
- Phòng hồ sơ?
Cô gái gật đầu, chỉ tay lên căn phòng trên tầng hai.
Theo hướng tay chỉ, tôi nhìn thấy căn phòng đóng kín. Tách biệt hoàn toàn, trên bảng còn in to lù ba chữ “phòng hồ sơ”
- Sao không?
Cô gái hỏi lại, tôi lắc đầu
- Không! Không sao!
Chờ khi cô gái đi rồi, tôi mới quay trở về phòng, trước khi đi còn ngoái lại nhìn căn phòng đó một lần nữa. Trong lòng vừa hồi hộp vừa vui mừng.
Rốt cuộc thì cũng tìm được thứ cần tìm. Công sức, nỗ lực để thi vào đây. Tất cả đều để đến được căn phòng đó.
Tôi sắp tìm được rồi!
Tôi há miệng nhìn cậu…à không…cô ấy, trên mặt hiện to lù lù một chữ: shock!
Giá mà không có cái ghế dựa đằng sau thì tôi đã ngã đập mặt xuống sàn rồi.
trước vẻ mặt không-thể-ngạc-nhiên-hơn của tôi. Vũ cười thản nhiên
- khó tin lắm hả? Cần kiểm tra không?
- không….không cần!
Tôi lắc đầu, trong óc vẫn cứ vang lên câu nói:
Hoàng Thiên Vũ là con gái? Là con gái?
Bất chợt cậu ấy cười lớn, lăn cả ra giường. Vừa cười vừa nói
- Biểu cảm rất thú vị, đúng như những gì tôi mong đợi!
Mặt tôi càng ngu hơn nữa. “Rất đúng những gì tôi mong đợi”. vậy là tôi…tôi lại bị lừa tiếp sao????
- cậu….cậu…. – tôi ức đến nỗi không nói nên lời, chỉ chỏ liên thiên cả.
- Nghe tôi giải thích đã.- Vũ ngừng cười, nhìn tôi điềm đạm- Hoàng Thiên Vũ đích thực là con trai, nhưng tôi thì đúng là con gái!
- ??????
- Nói vậy cũng không hiểu sao, tôi không phải Hoàng Thiên Vũ!
Tôi bắt đầu hiểu ra chút ít, nhưng mặt vẫn nghệt lại
- cậu….cậu lừa tôi, sao lừa tôi chứ?
- Vì ở lớp chỉ có mình tôi là con gái, chán quá nên muốn tìm người chơi cùng thôi. Ha ha công nhận trêu cậu thú vị thật! ha ha
Thú vị? hay thật! cậu ta lôi tôi ra quay 360 độ, giờ tôi chẳng dám tin lời nào của cậu ta nữa.
Không ngờ ngày đầu tiên đi học đã gặp phải những người kì dị như vậy, không biết cuộc sống sau này của tôi còn khủng khiếp thế nào nữa. Tôi thoáng nghĩ mà rùng mình.
- Sao cậu im lặng vậy? - Cô bạn xua xua tay trước mặt, làm tôi chợt tỉnh. Thắc mắc nói
- Vậy…thì cậu là ai chứ?
- Quên giới thiẹu nhỉ- cô bạn chỉ về phía mình, mỉm cười tinh nghịch- tôi là Trương Diên Vĩ, rất vui được làm quen với bạn. Cùng giúp đỡ nhau nhé!
Sau đó Vĩ đưa tay về phía tôi, ý là bắt tay hợp tác.
Tôi lặp lại tên cậu
- Diên Vĩ?
- Ừ! Sao? không hay hả? tôi cũng không thích tên này đâu, nhưng vì mẹ tôi thích hoa diên vĩ nên đặt luôn tên cho tôi. Cậu gọi Vĩ là được rồi! Thôi tôi mệt rồi, ngủ trước đây!
Dứt lời, cậu liền lăn ra giường, nhắm mắt lại.
Tôi quả thật bị làm cho thần điên bát đảo, không biết câu nào của cậu ta là thật. Hix hix
Nhưng mà…sao lại đẹp trai như vậy chứ?
Tôi nhìn khuôn mặt say ngủ nhưng vẫn đầy quyến rũ đó, nuốt nước bọt. Chẹp! chẹp! dù có là con gái, nhưng ở với kẻ như vậy, thật chẳng an toàn chút nào! Amen!
***
Buổi chiều không có giờ học, tôi được dịp tha thẩn quanh trường.
Vì trường rộng quá nên chưa có dịp quan sát hết. Lúc đi ngang qua vườn hoa của trường, tôi bất chợt dừng lại.
Một người đang xách nước, tưới nhè nhẹ lên khóm hoa vàng. Cử chỉ vừa thanh tao, vừa dịu dàng.
Và khi cậu quay ra, dưới ánh nắng xiên xiên vàng nhạt, người cậu như tỏa ra một thứ hào quang chói lọi. Khiến tôi bất ngờ phải dùng tay che bớt lại.
Tại……tại sao…..sao có thể có người…….đẹp trai đến như vậy????
Tôi suýt thì hét lên khi nhìn rõ mặt cậu ta. Đôi mắt ưu tú, cái mũi thanh tao, khóe miệng hơi nhếch, tạo nên một đường cong tuyệt mĩ. Khuôn mặt hoàn hảo đến nỗi không phải di chuyển vị trí cái gì nữa.
Không phải người. Cậu ta là một thiên thần!
Đính chính là tôi không thuộc loại hám giai, thấy giai đẹp là sáng mắt lên. Nhưng quả thật, kẻ nào nhìn thấy cậu ta mà không điên đảo, quả không phải là con gái!
- Vũ! Vũ! – Một người lạ từ đâu chạy tới, tôi vội núp sau lùm hoa.
Hai người nói chuyện gì đó, nhưng nói nhỏ quá nên tôi chẳng nghe thấy gì. Thực tình thì tôi cũng không muốn nghe trộm, chỉ là không muốn bị phát hiện.
Thiên thần đặt bình nước xuống chỗ vừa tưới. Rồi cùng người kia đi mất dạng.
Tôi nhỏm dậy thì chỉ còn trơ chiếc bình không
Đi rồi! Thiên Thần đi mất rồi!
Tôi ngồi tiếc ngẩn ngơ. Chợt nhớ lại lời người kia gọi: “Vũ!”
Vũ ư? Vũ? Chẳng lẽ…..cậu ta….cậu ta chính là Hoàng Thiên Vũ?
Tôi nhớ lại 300 cái tên trong bảng danh sách, đúng là chỉ có một người tên Vũ.
Thiên tài của những thiên tài. Hoàng Thiên Vũ….chính là thiên thần này ư?
Lúc này tôi mới cảm nhận rõ được sự bất công của ông trời. Những kẻ đã tài giỏi thì càng được hậu đãi. Còn những kẻ như tôi vừa không tài lại không sắc. Công lí ở chỗ nào????
Bất chợt nhớ lại lời hai bà bạn trước lúc tôi nhập học
- Cậu vào đó rồi, cố xin cho được chữ kí Hoàng Thiên Vũ nhé!
- Hoàng Thiên Vũ?
- Không biết hả, cậu ấy là tuyệt thế mĩ nam, thiên tài bậc nhất của học viện đó. Danh tánh vang xa, ai mà không biết.
Lúc ấy tôi đã cười khẩy, nghĩ “ai mà không biết, tôi đây không biết chứ ai!”. Nhưng giờ nghĩ lại, thấy thiên hạ đồn chẳng ngoa chút nào.
Tôi lật đật trở về phòng, hình ảnh thiên thần tưới cây cứ lởn vởn quanh óc. Đi không nhìn nhòm, đâm vào người đối diện.
Cả hai cùng ngã ra sàn, giấy tờ văng tung tóe.
- Xin…..xin lỗi! Tôi vội đứng dậy, nâng cả nạn nhân lên, cuống quýt xin lỗi.
Cô ấy không bận tâm, chỉ lo gom lại đống giấy. Miệng nói
- Không sao!
Tôi lúi húi chạy ra nhặt giùm, xếp lại ngay ngắn.
Khi tôi đưa lại tập giấy cho cô gái, mắt bất thần liếc thấy dòng chữ trền bìa: “ Danh sách học sinh tốt nghiệp!”
Trong phút chốc tôi bỗng khựng lại, cô gái kia thấy tôi như vậy thì ngạc nhiên, kéo lại tập giấy trong tay tôi.
Tôi hấp tấp nói
- Chị…..chị mang chúng đi đâu vậy?
Chị ta có vẻ thắc mắc nhìn tôi, giải thích
- Đây là hồ sơ tốt nghiệp, tôi đem cất vào phòng hồ sơ!
- Phòng hồ sơ?
Cô gái gật đầu, chỉ tay lên căn phòng trên tầng hai.
Theo hướng tay chỉ, tôi nhìn thấy căn phòng đóng kín. Tách biệt hoàn toàn, trên bảng còn in to lù ba chữ “phòng hồ sơ”
- Sao không?
Cô gái hỏi lại, tôi lắc đầu
- Không! Không sao!
Chờ khi cô gái đi rồi, tôi mới quay trở về phòng, trước khi đi còn ngoái lại nhìn căn phòng đó một lần nữa. Trong lòng vừa hồi hộp vừa vui mừng.
Rốt cuộc thì cũng tìm được thứ cần tìm. Công sức, nỗ lực để thi vào đây. Tất cả đều để đến được căn phòng đó.
Tôi sắp tìm được rồi!
/70
|