Kính koong... Kính koong... Kính koong...
Sau ba hồi chuông cửa, chị giúp việc Mika đã bước ra, nhưng chị chưa kịp mở cửa thì bên trong ba con nhóc kia đã lao vội ra mở cổng và reo ầm lên:
- Anh Han! Anh Han!
Rồi cả lũ ôm vai bá cổ Han (mà không biết ngượng)
Han mới kịp ú ớ chào hỏi vài câu với chị giúp việc (đang ngây ngất ngắm trai đẹp) thì đã bị ba bọn nó kéo đi "tham quan" khắp nơi.
- Anh mỏi chân lắm rồi, cho anh nghỉ một lúc! (nhà rộng quá!) _ Han lau mồ hôi than thở _ mà anh đến đây là có việc đó, không phải chỉ đến chơi đâu.
Mi, Na, Bu vẫn kéo tay Han bắt đi chơi thì chị Mika cất giọng mắng:
- Khách vào chơi các em phải tôn trọng khách chứ!
Rồi chị đon đả lấy nước mát mời Han uống và cứ cười suốt. Han nhìn qua cũng biết là người giúp việc vì cách ăn mặc, nhưng ở cô gái này vẫn toát lên một vẻ đẹp dịu dàng đằm thắm.
- Cám ơn! _ Han nói.
Chị giúp việc cười thẹn thùng.
- Anh Han ngồi đây đi, bọn em lên trên kia lấy có việc tí hihi _ nói rồi ba cô nhóc chạy vọt lên trên.
Han lắc đầu mỉm cười, không biết bao giờ mấy nhóc mới lớn được đây.
Bỗng...
- Ối!
... Choang...
Vì mải ngắm trai đẹp nên chị Mika làm rơi cốc nước vỡ tan, chị vội cúi xuống nhặt.
Không may, mảnh vỡ cứa vào tay chị khiến nó chảy máu. Han thấy thế thì vội cúi xuống hỏi han ân cần:
- Cô có sao không? Chảy máu rồi nè!
Nói rồi, Han cầm ngón tay chảy máu của cô gái đưa lên miệng... cầm máu! Chị giúp việc ngượng đỏ mặt.
Đúng lúc đó ba cô nhóc cũng vừa chạy xuống, trên tay cầm một hộp quà nào đó.
Bất ngờ khi thấy cảnh tượng trước mắt, ba cô nhóc ngạc nhiên lắm, hai người kia thì vội... buông nhau ra, chị Mika lí nhí cảm ơn rồi thu dọn mảnh vỡ và đem đi vứt, khuôn mặt chị ửng đỏ trông thật đáng yêu.
- E hèm _ Han hắng giọng _ cô ấy bị đứt tay _ cố giải thích.
Ba cô nhóc vội hỏi han chị Mika còn chị ý ngại quá chạy đi luôn không dám quay đầu nhìn lại.
- Bọn em có quà cho anh đây!
Han ngạc nhiên và có chút gì đó vui vui, cậu được tặng quà!
Nói chuyện linh tinh thêm một hồi nữa, Han bắt đầu đi vào chủ đề chính, cậu nghiêm nét mặt rồi nói với Na:
- Anh cần em giúp một việc!
Nói rồi, Han kéo tay Na cả ba đi, ba cô nhóc đều ngạc nhiên không biết là có chuyện gì, chị Mika ở bên trong thì cứ nhìn Han rồi cười một mình.
... Tại bệnh viện....
Han và ba đứa ngồi chờ kết quả xét nghiệm từ mẫu tóc của bố Han và của Na, nét mặt ai nấy đều vô cùng căng thẳng.
Han vỗ nhẹ vai Na: - Em à, anh biết là sẽ khó chấp nhận cho em, nhưng cố lên em! Dù kết quả có như thế nào thì bên em vẫn có những người yêu quý và ủng hộ em mà!
Na ngước đôi mắt đen đầy vẻ lo sợ lên nhìn Han, nhỏ cần một chỗ dựa tinh thần, chuyện nàuy đến đột ngột quá, thật là khó cho nhỏ. Nhỏ thấy đầu óc mình trống rỗng quá....
_ _ _
... Cạch...
Cửa phòng bệnh mở ra, mẹ Han đang nằm trên giường, bà lại vừa chợp mắt, bố Han ngồi bên giường bệnh, tay ông nắm chặt lấy bàn tay vợ.
Có người vào, ông quay mặt ra, trước mắt ông là Han, và một cô bé nữa.
"Giờ này mà vẫn dẫn bạn gái về được sao?" _ ông nghĩ bụng.
Na đứng nhìn trân trân, niềm hạnh phúc vui sướng khiến nhỏ không nói lên lời, kia là bố nhỏ, người đã sinh ra nhỏ ư? Nhỏ muốn chạy đến ôm lấy ông, nhưng chân tay lại cứng đờ... Và mẹ nhỏ nữa, bà nằm kia, sao nhỏ thấy lồng ngực mình bỗng thắt lại.
- Bố có thể ra ngoài này một chút được không? _ Han lên tiếng, vì bố Han và Na đang đứng nhìn nhau trân trân mà không ai nói câu nào.
Bố Han lưỡng lự rồi cũng đi ra, dường như có một linh cảm nào đó khiến ông cảm thấy lâng lâng khó tả.
Chỉ còn lại Na trong phòng bệnh, nhỏ tiến đến, mẹ nhỏ nằm đây, trông bà yếu ớt quá. Nhỏ cầm lấy bàn tay mẹ, cuối cùng sau bao năm thất lạc nhỏ lại được trông thấy mẹ, được chạm vào người bà, được nghe hơi thở của bà. 12 năm xa cách khiến nhỏ không còn nhớ rõ khuôn mặt của bố mẹ nữa, nhưng hơi ấm này... nhỏ làm sao có thể quên được!!!
Mẹ Han từ từ mở mắt dậy, bà cảm nhận được hơi nóng nơi bàn tay, một đôi bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay bà, ngước mắt lên, bà thấy khuôn mặt ướt đẫm nước của một cô bé, sao nó lại khóc? Bà mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
- Mẹ!
Na ôm chầm lấy bà, những giọt nước mắt hạnh phúc cứ thế tuôn rơi....
* * *
Một tháng sau....
Mẹ Han đã được xuất viện, bác sĩ nói bệnh tình của bà ngày càng có sự chuyển biến rõ rệt, sắc mặt bà cũng tươi tỉnh hơn rất nhiều, bà hay mỉm cười, ăn khỏe hơn, ngủ khỏe hơn.
Hôm nay, bà được suất viện, đón bà trở về không chỉ có chồng bà, con trai, mà còn có cả ba cô nhóc tinh nghịch và bố mẹ nuôi của Na nữa. Na ôm lấy cổ bà, thì thầm:
- Mẹ, mẹ sẽ về với con chứ?
Mẹ Han hơi lưỡng lự, bố mẹ nuôi của Na có ý định đón bà về biệt thự nơi ba cô nhóc ở để không ai phải xa con bé, con bé sẽ được sống chung với cả bố mẹ ruột và bố mẹ nuôi
Bu tươi cười khoác tay mẹ Han, vui vẻ nói:
- Bác à, đồng ý đi bác, nha bác, như vậy không phải ai cũng sẽ vui vẻ hay sao?
Bố Han và mẹ Han cũng mỉm cười ôm lấy Bu, công nhận con bé này giống bà thật, thảo nào mà Han lại đưa ra quyết định ngay từ lần gặp đầu tiên.
Dưới sự động viên thôi thúc của mọi người, cuối cùng thì bố mẹ ruột của Na cũng đống ý về sống chung với ba cô nhóc. Thật là vui phải không?
* * *
Bu, Na, Mi đã nhập học ở trường Barbie, một trường nữ sinh cũng khá lớn.
Bẵng đi ba tháng nữa, Bu, Na, Mi, cả Han nữa, đang ở nhà xem ti vi và đánh nhau thì chợt có tiếng chuông cửa reo. Chị Mika nhanh chân ra mở cửa, trước mặt chị là ba chàng trai đẹp như tượng tạc.
- Cho hỏi, đây có phải là nhà của ba cô gái có tên Bu, Na, Mi không?
- À phải, phải rồi, các cậu vào đi!
Chị Mika vội vàng mở cửa.
Kin, Ken, và Kun bước vào, trong khi ba cô nhóc đang mải mê cãi nhau nên chẳng hề hay biết, còn bố mẹ Han đang ở trên tầng nằm nghỉ.
Chị Mika định lên tiếng thì Ken ngăn lại, rồi cả ba từ từ tiến đến. - HẦY!!!! _ ba tên đó hét toáng lên khiến ba cô nhóc và cả Han giật mình và cũng hét lên:
- AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!
Quay lại trông thấy ba tên đó thì tất cả không khỏi ngỡ ngàng, mắt trợn lên như cá sắp chết.
- Là... là... các anh.... _ lắp bắp.
- Không bọn tôi thì ai?
Rồi không nói không rằng, cả ba tên mỗi tên nắm tay một đứa lôi xềnh xệch đi.
- Nè làm gì vậy?
- Muốn đi chơi không?
- Hả đi chơi? Ok đi luôn haha.
Mi ngoái lại hỏi Han:
- Anh có muốn đi không?
Han mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt mấy đứa rồi nói:
- Anh không đi đâu, anh ở nhà dọn dẹp với Mika!
* * *
Mi, Bu, Na được ba tên kia chở bằng xe đạp đi rong chơi khắp nơi, tiếng cười nói vang lên giữa lòng thành phố náo nhiệt.
Công viên, bờ hồ, xem phim,... đi hết mọi nơi. Cuối cùng là vào siêu thị, Na, Mi, Bu được các chàng mua cho mỗi đứa một con thú bông, của Na là con thỏ, của Mi là con mèo (vì theo Kin thì Mi ghê gớm chẳng khác gì con mèo cái), còn Bu thì được tên Ken chơi đểu tặng con cún con. Nhưng mà nhỏ vẫn vui vẻ nhận lấy (ngây thơ hết chỗ nói).
Trời đã về đêm, trời mùa đông lạnh nhưng trái tim mỗi người lại ấm áp một cách... không kì lạ.
Ôm Bu trong vòng tay, Ken thì thầm:
- Làm bạn gái tôi nhé!
Bu đỏ mặt, nhỏ đẩy cánh tay hắn ra, bĩu môi nói:
- Mơ đi! Cưng chưa đủ tuổi!
- Nè, tôi dám cá là tôi đẻ trước cô đó.
- Đẻ trước mà nhìn anh như con nít trẻ trâu vậy à?
- Ai nói tôi trẻ trâu, cô cứ cẩn thận đấy!
Hai ông bà ý vừa tỏ tình xong lại cãi nhau ngay được.
Kun cũng nhân cơ hội nắm lấy bàn tay Na thật chặt, quyết không buông, may cho hắn là được Na nắm lại, hai bàn tay đan vào nhau thật dịu dàng, ấm áp! Cả hai cứ nắm tay nhau như thế rồi nhìn nhau cười cười (ai biết khi yêu người ta lại điên như vậy chứ???!!!)
Còn Mi và Kin thì chỉ im lặng nhìn hai cặp đôi trẻ con kia, cả hai còn không dám đối mặt với nhau luôn. Cuối cùng Mi phải lên tiếng trước:
- Tôi vẫn có một thắc mắc!
- Nói đi.
- Thật ra... anh có phải là Yan không?
Kin im lặng không nói, rồi hắn chợt bật cười:
- Cô... thích Yan? _ giọng hắn xót xa đau khổ.
Mi cũng im lặng, rồi bất ngờ đấm vào bụng Kin một cái đau điếng không kịp trở tay.
- A! Cô dám?
- Ai bảo anh ngốc như vậy chứ? Yan là quá khứ, còn anh là hiện tại, tôi thích anh, cho dù anh có phải là Yan hay không, anh không hiểu sao?
Kin sững người, còn Mi nói xong thì quay bước chạy đi. - Còn chần chờ gì nữa? Mau đuổi theo đi!!! _ bốn người còn lại mỉm cười nói với Kin.
Hắn liền nở một nụ cười đắc thắng trên môi, bắt được em không phải là khó, nhóc à! Anh tin rằng trên thiên đàng, Yan - anh trai sinh đôi của anh sẽ mỉm cười khi anh bên em, chiếc vòng Yan đưa cho anh đã khiến anh phát hiện ra em, giờ thì em không thoát khỏi tôi đâu!!!
Bầu trời đêm, hàng ngàn ngôi sao lấp lánh, dải ngân hà dường như đẹp hơn bao giờ hết.
* * *
Học viện Barbie.
- Thông báo, trong học kì lần này, 5 suất học bổng sẽ được giành cho 5 em học sinh có điểm tổng kết cao nhất! Phần thưởng đó là 5 học sinh đó sẽ được chuyển đến học viện Milky Way, ngôi học viện hàng đầu nước tan đặc biệt là các em sẽ được miễn hoàn toàn học phí!!!!!
Na, Bu, Mi nháy mắt nhau, mỉm cười thật tươi và giơ ngón cái lên, chúng ta sẽ cố gắng, nhất định chúng ta sẽ làm được!!!
Họ sẽ cố gắng, tôi cũng tin là họ sẽ làm được, còn bạn thì sao???
HẾT
Sau ba hồi chuông cửa, chị giúp việc Mika đã bước ra, nhưng chị chưa kịp mở cửa thì bên trong ba con nhóc kia đã lao vội ra mở cổng và reo ầm lên:
- Anh Han! Anh Han!
Rồi cả lũ ôm vai bá cổ Han (mà không biết ngượng)
Han mới kịp ú ớ chào hỏi vài câu với chị giúp việc (đang ngây ngất ngắm trai đẹp) thì đã bị ba bọn nó kéo đi "tham quan" khắp nơi.
- Anh mỏi chân lắm rồi, cho anh nghỉ một lúc! (nhà rộng quá!) _ Han lau mồ hôi than thở _ mà anh đến đây là có việc đó, không phải chỉ đến chơi đâu.
Mi, Na, Bu vẫn kéo tay Han bắt đi chơi thì chị Mika cất giọng mắng:
- Khách vào chơi các em phải tôn trọng khách chứ!
Rồi chị đon đả lấy nước mát mời Han uống và cứ cười suốt. Han nhìn qua cũng biết là người giúp việc vì cách ăn mặc, nhưng ở cô gái này vẫn toát lên một vẻ đẹp dịu dàng đằm thắm.
- Cám ơn! _ Han nói.
Chị giúp việc cười thẹn thùng.
- Anh Han ngồi đây đi, bọn em lên trên kia lấy có việc tí hihi _ nói rồi ba cô nhóc chạy vọt lên trên.
Han lắc đầu mỉm cười, không biết bao giờ mấy nhóc mới lớn được đây.
Bỗng...
- Ối!
... Choang...
Vì mải ngắm trai đẹp nên chị Mika làm rơi cốc nước vỡ tan, chị vội cúi xuống nhặt.
Không may, mảnh vỡ cứa vào tay chị khiến nó chảy máu. Han thấy thế thì vội cúi xuống hỏi han ân cần:
- Cô có sao không? Chảy máu rồi nè!
Nói rồi, Han cầm ngón tay chảy máu của cô gái đưa lên miệng... cầm máu! Chị giúp việc ngượng đỏ mặt.
Đúng lúc đó ba cô nhóc cũng vừa chạy xuống, trên tay cầm một hộp quà nào đó.
Bất ngờ khi thấy cảnh tượng trước mắt, ba cô nhóc ngạc nhiên lắm, hai người kia thì vội... buông nhau ra, chị Mika lí nhí cảm ơn rồi thu dọn mảnh vỡ và đem đi vứt, khuôn mặt chị ửng đỏ trông thật đáng yêu.
- E hèm _ Han hắng giọng _ cô ấy bị đứt tay _ cố giải thích.
Ba cô nhóc vội hỏi han chị Mika còn chị ý ngại quá chạy đi luôn không dám quay đầu nhìn lại.
- Bọn em có quà cho anh đây!
Han ngạc nhiên và có chút gì đó vui vui, cậu được tặng quà!
Nói chuyện linh tinh thêm một hồi nữa, Han bắt đầu đi vào chủ đề chính, cậu nghiêm nét mặt rồi nói với Na:
- Anh cần em giúp một việc!
Nói rồi, Han kéo tay Na cả ba đi, ba cô nhóc đều ngạc nhiên không biết là có chuyện gì, chị Mika ở bên trong thì cứ nhìn Han rồi cười một mình.
... Tại bệnh viện....
Han và ba đứa ngồi chờ kết quả xét nghiệm từ mẫu tóc của bố Han và của Na, nét mặt ai nấy đều vô cùng căng thẳng.
Han vỗ nhẹ vai Na: - Em à, anh biết là sẽ khó chấp nhận cho em, nhưng cố lên em! Dù kết quả có như thế nào thì bên em vẫn có những người yêu quý và ủng hộ em mà!
Na ngước đôi mắt đen đầy vẻ lo sợ lên nhìn Han, nhỏ cần một chỗ dựa tinh thần, chuyện nàuy đến đột ngột quá, thật là khó cho nhỏ. Nhỏ thấy đầu óc mình trống rỗng quá....
_ _ _
... Cạch...
Cửa phòng bệnh mở ra, mẹ Han đang nằm trên giường, bà lại vừa chợp mắt, bố Han ngồi bên giường bệnh, tay ông nắm chặt lấy bàn tay vợ.
Có người vào, ông quay mặt ra, trước mắt ông là Han, và một cô bé nữa.
"Giờ này mà vẫn dẫn bạn gái về được sao?" _ ông nghĩ bụng.
Na đứng nhìn trân trân, niềm hạnh phúc vui sướng khiến nhỏ không nói lên lời, kia là bố nhỏ, người đã sinh ra nhỏ ư? Nhỏ muốn chạy đến ôm lấy ông, nhưng chân tay lại cứng đờ... Và mẹ nhỏ nữa, bà nằm kia, sao nhỏ thấy lồng ngực mình bỗng thắt lại.
- Bố có thể ra ngoài này một chút được không? _ Han lên tiếng, vì bố Han và Na đang đứng nhìn nhau trân trân mà không ai nói câu nào.
Bố Han lưỡng lự rồi cũng đi ra, dường như có một linh cảm nào đó khiến ông cảm thấy lâng lâng khó tả.
Chỉ còn lại Na trong phòng bệnh, nhỏ tiến đến, mẹ nhỏ nằm đây, trông bà yếu ớt quá. Nhỏ cầm lấy bàn tay mẹ, cuối cùng sau bao năm thất lạc nhỏ lại được trông thấy mẹ, được chạm vào người bà, được nghe hơi thở của bà. 12 năm xa cách khiến nhỏ không còn nhớ rõ khuôn mặt của bố mẹ nữa, nhưng hơi ấm này... nhỏ làm sao có thể quên được!!!
Mẹ Han từ từ mở mắt dậy, bà cảm nhận được hơi nóng nơi bàn tay, một đôi bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay bà, ngước mắt lên, bà thấy khuôn mặt ướt đẫm nước của một cô bé, sao nó lại khóc? Bà mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
- Mẹ!
Na ôm chầm lấy bà, những giọt nước mắt hạnh phúc cứ thế tuôn rơi....
* * *
Một tháng sau....
Mẹ Han đã được xuất viện, bác sĩ nói bệnh tình của bà ngày càng có sự chuyển biến rõ rệt, sắc mặt bà cũng tươi tỉnh hơn rất nhiều, bà hay mỉm cười, ăn khỏe hơn, ngủ khỏe hơn.
Hôm nay, bà được suất viện, đón bà trở về không chỉ có chồng bà, con trai, mà còn có cả ba cô nhóc tinh nghịch và bố mẹ nuôi của Na nữa. Na ôm lấy cổ bà, thì thầm:
- Mẹ, mẹ sẽ về với con chứ?
Mẹ Han hơi lưỡng lự, bố mẹ nuôi của Na có ý định đón bà về biệt thự nơi ba cô nhóc ở để không ai phải xa con bé, con bé sẽ được sống chung với cả bố mẹ ruột và bố mẹ nuôi
Bu tươi cười khoác tay mẹ Han, vui vẻ nói:
- Bác à, đồng ý đi bác, nha bác, như vậy không phải ai cũng sẽ vui vẻ hay sao?
Bố Han và mẹ Han cũng mỉm cười ôm lấy Bu, công nhận con bé này giống bà thật, thảo nào mà Han lại đưa ra quyết định ngay từ lần gặp đầu tiên.
Dưới sự động viên thôi thúc của mọi người, cuối cùng thì bố mẹ ruột của Na cũng đống ý về sống chung với ba cô nhóc. Thật là vui phải không?
* * *
Bu, Na, Mi đã nhập học ở trường Barbie, một trường nữ sinh cũng khá lớn.
Bẵng đi ba tháng nữa, Bu, Na, Mi, cả Han nữa, đang ở nhà xem ti vi và đánh nhau thì chợt có tiếng chuông cửa reo. Chị Mika nhanh chân ra mở cửa, trước mặt chị là ba chàng trai đẹp như tượng tạc.
- Cho hỏi, đây có phải là nhà của ba cô gái có tên Bu, Na, Mi không?
- À phải, phải rồi, các cậu vào đi!
Chị Mika vội vàng mở cửa.
Kin, Ken, và Kun bước vào, trong khi ba cô nhóc đang mải mê cãi nhau nên chẳng hề hay biết, còn bố mẹ Han đang ở trên tầng nằm nghỉ.
Chị Mika định lên tiếng thì Ken ngăn lại, rồi cả ba từ từ tiến đến. - HẦY!!!! _ ba tên đó hét toáng lên khiến ba cô nhóc và cả Han giật mình và cũng hét lên:
- AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!
Quay lại trông thấy ba tên đó thì tất cả không khỏi ngỡ ngàng, mắt trợn lên như cá sắp chết.
- Là... là... các anh.... _ lắp bắp.
- Không bọn tôi thì ai?
Rồi không nói không rằng, cả ba tên mỗi tên nắm tay một đứa lôi xềnh xệch đi.
- Nè làm gì vậy?
- Muốn đi chơi không?
- Hả đi chơi? Ok đi luôn haha.
Mi ngoái lại hỏi Han:
- Anh có muốn đi không?
Han mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt mấy đứa rồi nói:
- Anh không đi đâu, anh ở nhà dọn dẹp với Mika!
* * *
Mi, Bu, Na được ba tên kia chở bằng xe đạp đi rong chơi khắp nơi, tiếng cười nói vang lên giữa lòng thành phố náo nhiệt.
Công viên, bờ hồ, xem phim,... đi hết mọi nơi. Cuối cùng là vào siêu thị, Na, Mi, Bu được các chàng mua cho mỗi đứa một con thú bông, của Na là con thỏ, của Mi là con mèo (vì theo Kin thì Mi ghê gớm chẳng khác gì con mèo cái), còn Bu thì được tên Ken chơi đểu tặng con cún con. Nhưng mà nhỏ vẫn vui vẻ nhận lấy (ngây thơ hết chỗ nói).
Trời đã về đêm, trời mùa đông lạnh nhưng trái tim mỗi người lại ấm áp một cách... không kì lạ.
Ôm Bu trong vòng tay, Ken thì thầm:
- Làm bạn gái tôi nhé!
Bu đỏ mặt, nhỏ đẩy cánh tay hắn ra, bĩu môi nói:
- Mơ đi! Cưng chưa đủ tuổi!
- Nè, tôi dám cá là tôi đẻ trước cô đó.
- Đẻ trước mà nhìn anh như con nít trẻ trâu vậy à?
- Ai nói tôi trẻ trâu, cô cứ cẩn thận đấy!
Hai ông bà ý vừa tỏ tình xong lại cãi nhau ngay được.
Kun cũng nhân cơ hội nắm lấy bàn tay Na thật chặt, quyết không buông, may cho hắn là được Na nắm lại, hai bàn tay đan vào nhau thật dịu dàng, ấm áp! Cả hai cứ nắm tay nhau như thế rồi nhìn nhau cười cười (ai biết khi yêu người ta lại điên như vậy chứ???!!!)
Còn Mi và Kin thì chỉ im lặng nhìn hai cặp đôi trẻ con kia, cả hai còn không dám đối mặt với nhau luôn. Cuối cùng Mi phải lên tiếng trước:
- Tôi vẫn có một thắc mắc!
- Nói đi.
- Thật ra... anh có phải là Yan không?
Kin im lặng không nói, rồi hắn chợt bật cười:
- Cô... thích Yan? _ giọng hắn xót xa đau khổ.
Mi cũng im lặng, rồi bất ngờ đấm vào bụng Kin một cái đau điếng không kịp trở tay.
- A! Cô dám?
- Ai bảo anh ngốc như vậy chứ? Yan là quá khứ, còn anh là hiện tại, tôi thích anh, cho dù anh có phải là Yan hay không, anh không hiểu sao?
Kin sững người, còn Mi nói xong thì quay bước chạy đi. - Còn chần chờ gì nữa? Mau đuổi theo đi!!! _ bốn người còn lại mỉm cười nói với Kin.
Hắn liền nở một nụ cười đắc thắng trên môi, bắt được em không phải là khó, nhóc à! Anh tin rằng trên thiên đàng, Yan - anh trai sinh đôi của anh sẽ mỉm cười khi anh bên em, chiếc vòng Yan đưa cho anh đã khiến anh phát hiện ra em, giờ thì em không thoát khỏi tôi đâu!!!
Bầu trời đêm, hàng ngàn ngôi sao lấp lánh, dải ngân hà dường như đẹp hơn bao giờ hết.
* * *
Học viện Barbie.
- Thông báo, trong học kì lần này, 5 suất học bổng sẽ được giành cho 5 em học sinh có điểm tổng kết cao nhất! Phần thưởng đó là 5 học sinh đó sẽ được chuyển đến học viện Milky Way, ngôi học viện hàng đầu nước tan đặc biệt là các em sẽ được miễn hoàn toàn học phí!!!!!
Na, Bu, Mi nháy mắt nhau, mỉm cười thật tươi và giơ ngón cái lên, chúng ta sẽ cố gắng, nhất định chúng ta sẽ làm được!!!
Họ sẽ cố gắng, tôi cũng tin là họ sẽ làm được, còn bạn thì sao???
HẾT
/49
|