Cửa phòng y tế bỗng đâu chật ních người, nam có, nữ có. Họ đang chen chúc nhau cố gắng nhòm vào phòng y tế để xem cái mặt của ba chàng hoàng tử của học viện Milky Way. Nghe đồn một người thì trán thâm tím, hình như còn bị gãy mất một chiếc răng cửa, bác sĩ đang trồng lại răng, một người thì da mặt như bị dị ứng, đỏ và phồng rộp cả lên, người còn lại thì cứ nôn thốc nôn tháo không biết do ăn phải cái gì.
- Biến hết cả đi! - tiếng hét vang lên trong phòng y tế là lũ học viên giật mình, nhưng chỉ giật mình thôi, giật mình xong thì lại cố nhòm nhòm vào trong.
*Sầm*
Cánh cửa y tế đập mạnh một cái làm lũ học viên bên ngoài mặt ngẩn ngơ, thế là thôi, chả kịp xem mặt ba chàng kia thế nào đã bị đóng cửa ở ngoài. Ai nấy lắc đầu chán nản rồi rảo bước đi ra ngoài, trong đó có cả Bu, Na và Mi.
- Haiz... cứ tưởng được xem bộ mặt thảm hại của bọn hắn, ai ngờ... - Mi thở dài.
Na cũng đồng tình theo.
- Ờ... phải đấy... tiếc thật.
Bu thì cứ vừa đi vừa tủm tỉm cười vì vừa rồi nhỏ kịp trông thấy cái mặt đỏ lựng của Ken, không biết do tức hay do "dị ứng" nữa.
- Hây! - Bu đang đi cùng Na và Mi thì có ai đó vỗ vai nhỏ.
Nhỏ quay lại.
- Anh Han!!!
Bu vui vẻ mỉm cười thật tươi. Nhưng chợt nghĩ ra lúc nãy Han vừa bị Ken đấm, Bu lại thấy ngại ngại, nhỏ hỏi vẻ quan tâm:
- Khi... nãy... anh không sao chứ?
Han cười cười rồi xoa đầu Bu:
- Không sao! Hihi.
- Không sao thật không? Bu xin....
Đang định nói xin lỗi thì có bàn tay ai đó che miệng Bu lại... là Han...
- Em không phải xin lỗi đâu.. đó không phải lỗi của em...
Bu ngẩn người, Mi và Na cũng ngẩn người. "Sao hai người họ thân mật thế nhỉ?"
Mi quay sang huých huých tay Na:
- Bu và tên đó quen nhau bao giờ thế?
Na lắc lắc đầu ý không biết, rồi nhỏ cũng huých huých tay Bu, hỏi thầm:
- Bu và tên đó quen nhau bao giờ thế? (bắt chước Mi)
Bu liền "à" một tiếng tỉnh mộng rồi nhỏ bắt đầu huyên thuyên:
- Xin giới thiệu, đây là Han, hơn bọn mình một tuổi, còn đây là Na và Mi, bạn em, mọi người làm quen nhau đi!
Han, Na, Mi gật gật rồi bắt tay nhau như kiểu mấy ông tổng thống gặp mặt nhau.
- Anh là Han... rất vui được biết các em...
- Em là Na, đây là Mi, rất vui được biết anh... (bà này chỉ giỏi bắt chước)
_ _ _
6h30' tối.
Sau tiếng còi của Bu cả đám học viên lại xuống canteen ăn tối. Lần này Mi, Na và Bu có thêm bạn mới, đó là Han. Còn Ken, Kun và Kin thì vẫn đang ở trong phòng y tế, đối với ba cậu mà nói thì thế này thật là mất thể diện, thà nhịn ăn còn hơn là xuống canteen để rồi bị mất mặt.
- Ăn đi mọi người! - Mi nói khi đồ ăn đã được bưng ra.
- Nhoàm... nhoàm... nhoàm....
Chả cần Mi nói thì hai con bạn đã ăn nhồm nhoàm rồi, lúc đó Mi mới kịp cầm thìa lên. Thật hết nói.
Han nhìn ba đứa mà bật cười.
- Anh Han ăn đi! - Bu vừa nói vừa..
gắp miếng thịt gà vào bát Han.
- Ừm... em cũng ăn đi! - Han mỉm cười rồi lại gắp miếng thịt khác bỏ vào bát của Bu.
Lập tức bốn con mắt nhìn Bu như muốn ăn tươi nuốt sống, đó là Mi và Na. Hai đứa nó ghen vì có mình Bu được anh Han gắp đồ cho ăn thôi à.
- Anh Han ăn đi nè! - Na lại bắt chước Bu gắp thịt vào bát Han.
- Không, anh phải ăn đồ của Mi gắp.
- Không... của Na ngon hơn...
- Đã bảo anh Han thích đồ của Mi mà, Na buồn cười nhờ....
Bu ngơ ngác, Han vừa xoa đầu Bu cũng ngơ ngác, bát của Han thì ngày càng đầy thịt... thị cứ chất dần lên...
@____@ - Thôi... anh ăn thế đủ rồi...
- Anh ăn thịt bò nhé... - vẫn gắp gắp.
- Ăn trứng nè....
- Thôi ngay đi! - Bu quát lên giận dữ.
Rồi dịu giọng:
- Để đấy Bu ăn... hề hề ^____^
- Ừ... Bu ăn đi này... - Han lại gắp gắp thịt sang bát Bu.
Mi và Na nhìn mà tức ói máu, tưởng gắp cho Han được Han gắp lại, ai ngờ...
- Các em muốn uống nước không? Anh mua nước cho?
- Có có có *___*
Han lại mỉm cười rồi cậu ra quầy mua nước.
_ _ _
Trong khi đó, ở phòng y tế...
- Ya... tức quá... tao tức... tao tức... tao tức... - Ken vừa ôm cái mặt vừa được bôi thuốc vừa đập đập đầu vào... tường.
- Thôi đi! Mày không thấy đau đầu à? - Kun quắc mắt nói, rồi cậu cũng òa khóc nức nở - tao cũng tức... tao tức... tao tức... - vừa khóc vừa đập đập đầu vào... gối (ông này khôn hơn).
Kin tuy không nói gì nhưng mà thực ra cậu đang nghiến răng ken két, thầm nghĩ cách đối phó với ba con nhỏ đó, không thể để mấy đứa trèo đầu cưỡi cổ được, cậu tưởng mình thông minh không bị dính chưởng như hai thằng bạn ai ngờ xơi ngay món bắp rang bơ bẩn thỉu nghĩ lại thôi cũng muốn buồn nôn rồi. Nhất là con nhỏ tóc hơi vàng (Mi) đó, suốt ngày gọi cậu là Yan, mà cậu đâu phải Yan... Cô ta... cô ta.. đang khơi lại quá khứ của cậu... quá khứ mà cậu không muốn nhớ đến chút nào hết...
- Thù này phải trả! - không hẹn mà gặp, cả ba bọn hắn cùng nói, rồi cùng quay sang nhìn nhau, cười nham hiểm.
Tại canteen.
Han vừa đi mua bốn ly sữa chua mít, trông rất ngon và đẹp mắt, nhìn thôi cũng muốn ăn rồi, chưa nói đến ngửi, ôi thơm chết đi được.
- Ăn đi nè! - Han nói rồi đưa cho mỗi người một ly.
Thấy ăn, ba nhỏ kia sáng mắt ra.
- Ôi thích quá thích quá!
- Ngon quá đi!
- Mỗi người được một cốc thôi à?
Han lắc đầu thán phục. Bó tay luôn với ba nhóc.
Ăn uống no nê rồi, cả bốn vươn vai định đứng dậy trả tiền thì Bu ngáp ngáp:
- Oài... sao buồn ngủ thế nhỉ?
Nhỏ thấy đầu óc mình nặng trĩu, mí mắt như chỉ muốn sụp xuống, nhỏ cố mở ra nhưng không được, thật sự là nhỏ buồn ngủ lắm, thật sự là nhỏ muốn được ngủ ngay bây giờ "hay tối qua mình ngủ muộn nhỉ?" Nghĩ được đến đấy rồi nhỏ thấy mọi vật trước mắt mờ mờ... và cuối cùng thì chả biết gì nữa.
Đúng lúc đó thì điện thoại của Na reo:
- Alô!- Na nói qua điện thoại.
- Hiệu trưởng bảo các cô ăn tối xong thì đi kiểm tra vệ sinh từng phòng trong KTX.
- Ơ... ai đấy ạ? - mặt Na ngu ngu.
- Tôi là trợ lý Hiệu trưởng. Nhớ kiểm tra và nhắc nhở từng phòng dọn vệ sinh cẩn thận. Tôi cúp máy đây. Tút...tút... tút...tút...
Na cũng cúp máy và nhỏ lay lay Bu dậy.
- Bu, dậy, dậy đi. Con nhỏ này, ăn xong là ngủ luôn được.
Nhưng mặc cho Na lay mãi Bu vẫn không chịu dậy, cứ nằm ì ra ở bàn ăn, chả ra thể thống gì.
Mi thụi cho Bu một quả vào đầu mà chả xi nhê gì.
- Ngủ say rồi! - Mi lắc đầu.
Na suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Thôi, kệ nó, mấy hôm nay chắc nó áp lực lắm. Mi đi với Na đi, tha cho nó lần này.
- Mi á? - Mi lấy tay chỉ vào mặt mình.
- Ừm, đi thôi.
- Nhưng... Mi đâu phải người trong Hội học sinh mà đi kiểm tra?
- Không sao đâu, ai biết. - rồi Na quay sang Han - phiền anh đưa bạn em về phòng nhé, chìa khóa đây!
Nói rồi, Na cầm chiếc chìa khóa đưa cho Han.
- Vậy nhé! Em đi đây...
Na kéo Mi chạy thẳng đi. Han nhìn Bu đang ngủ, nước miếng còn chảy ra nữa chứ, cậu chợt cười, thuốc ngủ đúng là có công hiệu thật!
_ _ _
Ngồi chán ở phòng y tế, ba chàng Kun, Kin và Ken cũng muốn về phòng. Ken lôi điện thoại ra gọi cho thằng đàn em:
- Tin, mày mang lên phòng 666 cho tao ba suất cơm, nhanh lên không mày chết với tao.
- Ơ... vâng...
- Thằng kia mày chơi tao đấy à? Tao vừa trồng răng xong sao ăn được cơm?_Kun tức tối lên tiếng.
- Ờ quên_Ken tỏ vẻ biết lỗi rồi cậu lại nói qua điện thoại_hai..
cơm một cháo, OK?
- Dạ... dạ....
- Tút... tút... tút...
Ba cái đầu thò ra khỏi y tế, là đầu của ba bọn hắn, đang thử nhìn ra xem có ai không rồi mới dám bước ra ngoài. May quá, chắc mọi người vào phòng hết rồi. Bọn hắn thở phào rồi đi ra.
- Anh Kun!
Kun đi trước giật mình, ặc, có mấy đứa con gái vẫn đang trực ở ngoài. Rồi như nước lũ tràn về bọn nữ sinh hò hét rồi chạy lại phía mấy anh chàng miệng rú lên:
- Tao nhìn thấy rồi, thảm hại quá trời luôn...
- Trời... sao xuống sắc vậy nhỉ?
- Sao lại ra nông nỗi này?
- Chụp ảnh thôi....
Thế là đám nữ sinh chạy huỳnh huỵch đuổi theo còn ba giai nhà ta thì vắt chân lên đầu mà chạy. Càng nghĩ càng thấy nhục. Đường đường là hoàng tử được bao người ngưỡng mộ mà bây giờ lại phải lâm vào hoàn cảnh này... càng nghĩ càng điên... tức quá đi!
Ken chạy nhanh nhất, đang hí hửng thì.... Rầm... cậu lao ngay vào một người. Tưởng là đám con gái nên cậu vội... ôm mặt chạy tiếp.
- Ủa... không phải con nhỏ Bubu sao? - trong lúc chạy vẫn ngoái đầu lại nhìn trong khi tay vẫn che mặt.
- Ặc... không phải thằng Han sao? Sao con nhỏ đó lại để thằng Han cõng nhỉ? Mà bọn nó đi đâu thế kia? Không phải phòng 333 ở đằng kia sao? Quái nhỉ?
Ken dừng chạy, mà không phải dừng mà là... chạy giật lùi lại đến chỗ Han. (ông này siêu thật, lưng chạy đằng trước nhá)
- Bỏ xuống! - Ken ra lệnh.
Han ngước lên vẻ ngây ngô rồi nói:
- Bỏ cái gì? Mà mặt cậu....
Bị động đến nỗi đau, Ken bực mình quát lênn:
- Không liên quan đến cậu, thả cô ta xuống.
"Bực thật, sao lại gặp thằnh cha này ở đây" Han nghĩ rồi cũng đặt Bu xuống. Vì nhỏ đang ngủ nên cơ thể mềm nhũn, vừa đặt xuống là sắp đổ đến nơi. Ken vội đưa tay đỡ nhỏ, cõng lên vai rồi chạy tiếp. Han đứng nhìn mà không làm gì được "tha cho nhóc lần này, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn" rồi cậu mỉm cười và bỏ đi.
- Chìa khóa phòng cô ta đây! - Han trao lại chiếc chìa khóa cho Ken.
Về phần Ken, cậu đang nghĩ gì đố ai biết được. Cậu cười thần trong lòng rồi cõng Bu chạy về phòng 666.
Mi và Na đi kiểm tra vệ sinh từng phòng. Thật rách việc mà. Đến phòng nào hai đứa cũng phải nhòm nhòm, đi vào trong xem xét từng ngóc ngách một, chỗ nào có giấy rác là lại phải nhắc nhở, rồi còn phải vào xem cả nhà vệ sinh nữa chứ. Mệt thật!
Bỗng có hai tên chạy đâm thẳng vào hai nhỏ. Hóa ra là Kin và Kun đang trốn bọn săn ảnh, không thì ngày mai tập san của trường lại có tin hay cho coi.
- Tránh ra - Kun quát, cậu vẫn chưa nhận ra người mình vừa đâm phải.
Mi kéo áo Kin lại
- Yan... chạy đi đâu thế?
Na thấy thế cũng bắt chước theo, kéo áo Kun lại.
- Ya... thả ra... thì ra là các cô, liệu đấy... bây giờ thì thả ra nếu không muốn tôi điên lên! - Kun gào lên.
- A... ha... là anh, Kun sao? Trán anh sao thế kia? Sưng kìa, môi anh sao lại có vết máu đông? Anh vừa đi đánh nhau à? - Na hỏi, thật ra thì nhỏ biết thừa rồi, chỉ trêu tức hắn tí thôi.
Lũ học viên đã kéo đến gần, tay đứa nào cũng cầm điện thoại giơ lên để chụp hình.
- Thả tôi ra! - Kun toát mồ hôi.
Nhưng càng thế, Na càng khoái trí tóm chặt.
- Thả ra! - Kin quắc mắt nhìn Mi, đây là lần đầu tiên cậu không giữ được bình tĩnh và dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày.
- Y..a..n...
- Tôi không phải Yan! - Kin gằn từng tiếng.
Mi thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng, cảm giác như vừa mất đi thứ gì quý giá lắm. Nhỏ khẽ nấc lên:
- Yan... anh ... bị... mất trí nhớ hả???
Kin thật là chỉ muốn bó tay với con nhỏ này, đã bảo không phải mà cứ lắm chuyện.
- Không! Tránh ra!
Vừa nói, Kin vừa giật tay Mi ra khỏi áo.
Lũ học viên đã chạy sát đến nơi mà Na và Mi vẫn không bỏ tay. Kun tức mình quát lên:
- Là cô không bỏ đấy nhá! - rồi Kun xốc nhỏ lên, vác lên vai và chạy.
Lần này đến lượt Na hét toáng lên:
- Thả tôi ra... thả tôi ra... help me... help me... (bà này chơi cà tiếng nước ngoài)
Kin thì tất nhiên không đời nào vác Mi lên và chạy đi như Kun cả, nhưng mà sự đời là thế, cậu không vác Mi thì....
- Để Mi vác Yan nhé!
Mi nói rồi nhỏ kéo tay Kin một cái. Nhỏ này khỏe lắm, tức thì cả cơ thể nặng 6 chục cân của Kin đã nằm gọn trên lưng nhỏ. Nhỏ bắt đầu chạy theo Kun "nếu Yan bị mất trí nhớ thì Mi sẽ giúp Yan nhớ lại. Chẳng phải ngày xưa chúng ta vẫn hay cõng nhau và chạy như thế này hay sao?" Mặc dù nhỏ không tin lắm vào chuyện Yan còn sống, nhưng biết đâu được, biết đâu sau vụ tai nạn..
đó, Yan quả thực vẫn sống, và cậu chỉ bị mất trí nhớ mà thôi!
- Thả tôi raaaaaaaaaaaa.......
Vâng, đó chính là tiếng hét của Na và Kin vang vọng khắp cả dãy hành lang.
- Biến hết cả đi! - tiếng hét vang lên trong phòng y tế là lũ học viên giật mình, nhưng chỉ giật mình thôi, giật mình xong thì lại cố nhòm nhòm vào trong.
*Sầm*
Cánh cửa y tế đập mạnh một cái làm lũ học viên bên ngoài mặt ngẩn ngơ, thế là thôi, chả kịp xem mặt ba chàng kia thế nào đã bị đóng cửa ở ngoài. Ai nấy lắc đầu chán nản rồi rảo bước đi ra ngoài, trong đó có cả Bu, Na và Mi.
- Haiz... cứ tưởng được xem bộ mặt thảm hại của bọn hắn, ai ngờ... - Mi thở dài.
Na cũng đồng tình theo.
- Ờ... phải đấy... tiếc thật.
Bu thì cứ vừa đi vừa tủm tỉm cười vì vừa rồi nhỏ kịp trông thấy cái mặt đỏ lựng của Ken, không biết do tức hay do "dị ứng" nữa.
- Hây! - Bu đang đi cùng Na và Mi thì có ai đó vỗ vai nhỏ.
Nhỏ quay lại.
- Anh Han!!!
Bu vui vẻ mỉm cười thật tươi. Nhưng chợt nghĩ ra lúc nãy Han vừa bị Ken đấm, Bu lại thấy ngại ngại, nhỏ hỏi vẻ quan tâm:
- Khi... nãy... anh không sao chứ?
Han cười cười rồi xoa đầu Bu:
- Không sao! Hihi.
- Không sao thật không? Bu xin....
Đang định nói xin lỗi thì có bàn tay ai đó che miệng Bu lại... là Han...
- Em không phải xin lỗi đâu.. đó không phải lỗi của em...
Bu ngẩn người, Mi và Na cũng ngẩn người. "Sao hai người họ thân mật thế nhỉ?"
Mi quay sang huých huých tay Na:
- Bu và tên đó quen nhau bao giờ thế?
Na lắc lắc đầu ý không biết, rồi nhỏ cũng huých huých tay Bu, hỏi thầm:
- Bu và tên đó quen nhau bao giờ thế? (bắt chước Mi)
Bu liền "à" một tiếng tỉnh mộng rồi nhỏ bắt đầu huyên thuyên:
- Xin giới thiệu, đây là Han, hơn bọn mình một tuổi, còn đây là Na và Mi, bạn em, mọi người làm quen nhau đi!
Han, Na, Mi gật gật rồi bắt tay nhau như kiểu mấy ông tổng thống gặp mặt nhau.
- Anh là Han... rất vui được biết các em...
- Em là Na, đây là Mi, rất vui được biết anh... (bà này chỉ giỏi bắt chước)
_ _ _
6h30' tối.
Sau tiếng còi của Bu cả đám học viên lại xuống canteen ăn tối. Lần này Mi, Na và Bu có thêm bạn mới, đó là Han. Còn Ken, Kun và Kin thì vẫn đang ở trong phòng y tế, đối với ba cậu mà nói thì thế này thật là mất thể diện, thà nhịn ăn còn hơn là xuống canteen để rồi bị mất mặt.
- Ăn đi mọi người! - Mi nói khi đồ ăn đã được bưng ra.
- Nhoàm... nhoàm... nhoàm....
Chả cần Mi nói thì hai con bạn đã ăn nhồm nhoàm rồi, lúc đó Mi mới kịp cầm thìa lên. Thật hết nói.
Han nhìn ba đứa mà bật cười.
- Anh Han ăn đi! - Bu vừa nói vừa..
gắp miếng thịt gà vào bát Han.
- Ừm... em cũng ăn đi! - Han mỉm cười rồi lại gắp miếng thịt khác bỏ vào bát của Bu.
Lập tức bốn con mắt nhìn Bu như muốn ăn tươi nuốt sống, đó là Mi và Na. Hai đứa nó ghen vì có mình Bu được anh Han gắp đồ cho ăn thôi à.
- Anh Han ăn đi nè! - Na lại bắt chước Bu gắp thịt vào bát Han.
- Không, anh phải ăn đồ của Mi gắp.
- Không... của Na ngon hơn...
- Đã bảo anh Han thích đồ của Mi mà, Na buồn cười nhờ....
Bu ngơ ngác, Han vừa xoa đầu Bu cũng ngơ ngác, bát của Han thì ngày càng đầy thịt... thị cứ chất dần lên...
@____@ - Thôi... anh ăn thế đủ rồi...
- Anh ăn thịt bò nhé... - vẫn gắp gắp.
- Ăn trứng nè....
- Thôi ngay đi! - Bu quát lên giận dữ.
Rồi dịu giọng:
- Để đấy Bu ăn... hề hề ^____^
- Ừ... Bu ăn đi này... - Han lại gắp gắp thịt sang bát Bu.
Mi và Na nhìn mà tức ói máu, tưởng gắp cho Han được Han gắp lại, ai ngờ...
- Các em muốn uống nước không? Anh mua nước cho?
- Có có có *___*
Han lại mỉm cười rồi cậu ra quầy mua nước.
_ _ _
Trong khi đó, ở phòng y tế...
- Ya... tức quá... tao tức... tao tức... tao tức... - Ken vừa ôm cái mặt vừa được bôi thuốc vừa đập đập đầu vào... tường.
- Thôi đi! Mày không thấy đau đầu à? - Kun quắc mắt nói, rồi cậu cũng òa khóc nức nở - tao cũng tức... tao tức... tao tức... - vừa khóc vừa đập đập đầu vào... gối (ông này khôn hơn).
Kin tuy không nói gì nhưng mà thực ra cậu đang nghiến răng ken két, thầm nghĩ cách đối phó với ba con nhỏ đó, không thể để mấy đứa trèo đầu cưỡi cổ được, cậu tưởng mình thông minh không bị dính chưởng như hai thằng bạn ai ngờ xơi ngay món bắp rang bơ bẩn thỉu nghĩ lại thôi cũng muốn buồn nôn rồi. Nhất là con nhỏ tóc hơi vàng (Mi) đó, suốt ngày gọi cậu là Yan, mà cậu đâu phải Yan... Cô ta... cô ta.. đang khơi lại quá khứ của cậu... quá khứ mà cậu không muốn nhớ đến chút nào hết...
- Thù này phải trả! - không hẹn mà gặp, cả ba bọn hắn cùng nói, rồi cùng quay sang nhìn nhau, cười nham hiểm.
Tại canteen.
Han vừa đi mua bốn ly sữa chua mít, trông rất ngon và đẹp mắt, nhìn thôi cũng muốn ăn rồi, chưa nói đến ngửi, ôi thơm chết đi được.
- Ăn đi nè! - Han nói rồi đưa cho mỗi người một ly.
Thấy ăn, ba nhỏ kia sáng mắt ra.
- Ôi thích quá thích quá!
- Ngon quá đi!
- Mỗi người được một cốc thôi à?
Han lắc đầu thán phục. Bó tay luôn với ba nhóc.
Ăn uống no nê rồi, cả bốn vươn vai định đứng dậy trả tiền thì Bu ngáp ngáp:
- Oài... sao buồn ngủ thế nhỉ?
Nhỏ thấy đầu óc mình nặng trĩu, mí mắt như chỉ muốn sụp xuống, nhỏ cố mở ra nhưng không được, thật sự là nhỏ buồn ngủ lắm, thật sự là nhỏ muốn được ngủ ngay bây giờ "hay tối qua mình ngủ muộn nhỉ?" Nghĩ được đến đấy rồi nhỏ thấy mọi vật trước mắt mờ mờ... và cuối cùng thì chả biết gì nữa.
Đúng lúc đó thì điện thoại của Na reo:
- Alô!- Na nói qua điện thoại.
- Hiệu trưởng bảo các cô ăn tối xong thì đi kiểm tra vệ sinh từng phòng trong KTX.
- Ơ... ai đấy ạ? - mặt Na ngu ngu.
- Tôi là trợ lý Hiệu trưởng. Nhớ kiểm tra và nhắc nhở từng phòng dọn vệ sinh cẩn thận. Tôi cúp máy đây. Tút...tút... tút...tút...
Na cũng cúp máy và nhỏ lay lay Bu dậy.
- Bu, dậy, dậy đi. Con nhỏ này, ăn xong là ngủ luôn được.
Nhưng mặc cho Na lay mãi Bu vẫn không chịu dậy, cứ nằm ì ra ở bàn ăn, chả ra thể thống gì.
Mi thụi cho Bu một quả vào đầu mà chả xi nhê gì.
- Ngủ say rồi! - Mi lắc đầu.
Na suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Thôi, kệ nó, mấy hôm nay chắc nó áp lực lắm. Mi đi với Na đi, tha cho nó lần này.
- Mi á? - Mi lấy tay chỉ vào mặt mình.
- Ừm, đi thôi.
- Nhưng... Mi đâu phải người trong Hội học sinh mà đi kiểm tra?
- Không sao đâu, ai biết. - rồi Na quay sang Han - phiền anh đưa bạn em về phòng nhé, chìa khóa đây!
Nói rồi, Na cầm chiếc chìa khóa đưa cho Han.
- Vậy nhé! Em đi đây...
Na kéo Mi chạy thẳng đi. Han nhìn Bu đang ngủ, nước miếng còn chảy ra nữa chứ, cậu chợt cười, thuốc ngủ đúng là có công hiệu thật!
_ _ _
Ngồi chán ở phòng y tế, ba chàng Kun, Kin và Ken cũng muốn về phòng. Ken lôi điện thoại ra gọi cho thằng đàn em:
- Tin, mày mang lên phòng 666 cho tao ba suất cơm, nhanh lên không mày chết với tao.
- Ơ... vâng...
- Thằng kia mày chơi tao đấy à? Tao vừa trồng răng xong sao ăn được cơm?_Kun tức tối lên tiếng.
- Ờ quên_Ken tỏ vẻ biết lỗi rồi cậu lại nói qua điện thoại_hai..
cơm một cháo, OK?
- Dạ... dạ....
- Tút... tút... tút...
Ba cái đầu thò ra khỏi y tế, là đầu của ba bọn hắn, đang thử nhìn ra xem có ai không rồi mới dám bước ra ngoài. May quá, chắc mọi người vào phòng hết rồi. Bọn hắn thở phào rồi đi ra.
- Anh Kun!
Kun đi trước giật mình, ặc, có mấy đứa con gái vẫn đang trực ở ngoài. Rồi như nước lũ tràn về bọn nữ sinh hò hét rồi chạy lại phía mấy anh chàng miệng rú lên:
- Tao nhìn thấy rồi, thảm hại quá trời luôn...
- Trời... sao xuống sắc vậy nhỉ?
- Sao lại ra nông nỗi này?
- Chụp ảnh thôi....
Thế là đám nữ sinh chạy huỳnh huỵch đuổi theo còn ba giai nhà ta thì vắt chân lên đầu mà chạy. Càng nghĩ càng thấy nhục. Đường đường là hoàng tử được bao người ngưỡng mộ mà bây giờ lại phải lâm vào hoàn cảnh này... càng nghĩ càng điên... tức quá đi!
Ken chạy nhanh nhất, đang hí hửng thì.... Rầm... cậu lao ngay vào một người. Tưởng là đám con gái nên cậu vội... ôm mặt chạy tiếp.
- Ủa... không phải con nhỏ Bubu sao? - trong lúc chạy vẫn ngoái đầu lại nhìn trong khi tay vẫn che mặt.
- Ặc... không phải thằng Han sao? Sao con nhỏ đó lại để thằng Han cõng nhỉ? Mà bọn nó đi đâu thế kia? Không phải phòng 333 ở đằng kia sao? Quái nhỉ?
Ken dừng chạy, mà không phải dừng mà là... chạy giật lùi lại đến chỗ Han. (ông này siêu thật, lưng chạy đằng trước nhá)
- Bỏ xuống! - Ken ra lệnh.
Han ngước lên vẻ ngây ngô rồi nói:
- Bỏ cái gì? Mà mặt cậu....
Bị động đến nỗi đau, Ken bực mình quát lênn:
- Không liên quan đến cậu, thả cô ta xuống.
"Bực thật, sao lại gặp thằnh cha này ở đây" Han nghĩ rồi cũng đặt Bu xuống. Vì nhỏ đang ngủ nên cơ thể mềm nhũn, vừa đặt xuống là sắp đổ đến nơi. Ken vội đưa tay đỡ nhỏ, cõng lên vai rồi chạy tiếp. Han đứng nhìn mà không làm gì được "tha cho nhóc lần này, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn" rồi cậu mỉm cười và bỏ đi.
- Chìa khóa phòng cô ta đây! - Han trao lại chiếc chìa khóa cho Ken.
Về phần Ken, cậu đang nghĩ gì đố ai biết được. Cậu cười thần trong lòng rồi cõng Bu chạy về phòng 666.
Mi và Na đi kiểm tra vệ sinh từng phòng. Thật rách việc mà. Đến phòng nào hai đứa cũng phải nhòm nhòm, đi vào trong xem xét từng ngóc ngách một, chỗ nào có giấy rác là lại phải nhắc nhở, rồi còn phải vào xem cả nhà vệ sinh nữa chứ. Mệt thật!
Bỗng có hai tên chạy đâm thẳng vào hai nhỏ. Hóa ra là Kin và Kun đang trốn bọn săn ảnh, không thì ngày mai tập san của trường lại có tin hay cho coi.
- Tránh ra - Kun quát, cậu vẫn chưa nhận ra người mình vừa đâm phải.
Mi kéo áo Kin lại
- Yan... chạy đi đâu thế?
Na thấy thế cũng bắt chước theo, kéo áo Kun lại.
- Ya... thả ra... thì ra là các cô, liệu đấy... bây giờ thì thả ra nếu không muốn tôi điên lên! - Kun gào lên.
- A... ha... là anh, Kun sao? Trán anh sao thế kia? Sưng kìa, môi anh sao lại có vết máu đông? Anh vừa đi đánh nhau à? - Na hỏi, thật ra thì nhỏ biết thừa rồi, chỉ trêu tức hắn tí thôi.
Lũ học viên đã kéo đến gần, tay đứa nào cũng cầm điện thoại giơ lên để chụp hình.
- Thả tôi ra! - Kun toát mồ hôi.
Nhưng càng thế, Na càng khoái trí tóm chặt.
- Thả ra! - Kin quắc mắt nhìn Mi, đây là lần đầu tiên cậu không giữ được bình tĩnh và dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày.
- Y..a..n...
- Tôi không phải Yan! - Kin gằn từng tiếng.
Mi thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng, cảm giác như vừa mất đi thứ gì quý giá lắm. Nhỏ khẽ nấc lên:
- Yan... anh ... bị... mất trí nhớ hả???
Kin thật là chỉ muốn bó tay với con nhỏ này, đã bảo không phải mà cứ lắm chuyện.
- Không! Tránh ra!
Vừa nói, Kin vừa giật tay Mi ra khỏi áo.
Lũ học viên đã chạy sát đến nơi mà Na và Mi vẫn không bỏ tay. Kun tức mình quát lên:
- Là cô không bỏ đấy nhá! - rồi Kun xốc nhỏ lên, vác lên vai và chạy.
Lần này đến lượt Na hét toáng lên:
- Thả tôi ra... thả tôi ra... help me... help me... (bà này chơi cà tiếng nước ngoài)
Kin thì tất nhiên không đời nào vác Mi lên và chạy đi như Kun cả, nhưng mà sự đời là thế, cậu không vác Mi thì....
- Để Mi vác Yan nhé!
Mi nói rồi nhỏ kéo tay Kin một cái. Nhỏ này khỏe lắm, tức thì cả cơ thể nặng 6 chục cân của Kin đã nằm gọn trên lưng nhỏ. Nhỏ bắt đầu chạy theo Kun "nếu Yan bị mất trí nhớ thì Mi sẽ giúp Yan nhớ lại. Chẳng phải ngày xưa chúng ta vẫn hay cõng nhau và chạy như thế này hay sao?" Mặc dù nhỏ không tin lắm vào chuyện Yan còn sống, nhưng biết đâu được, biết đâu sau vụ tai nạn..
đó, Yan quả thực vẫn sống, và cậu chỉ bị mất trí nhớ mà thôi!
- Thả tôi raaaaaaaaaaaa.......
Vâng, đó chính là tiếng hét của Na và Kin vang vọng khắp cả dãy hành lang.
/49
|